Ầm!
Phía ngoài khe núi, bầu trời như có lôi vân hội tụ, tiếng sấm ầm ầm quanh quẩn rền vang thiên địa, mang theo dao động cuồng bạo đáng sợ, thanh thế uy mãnh.
Ba huynh đệ Vương gia không có danh tiếng vang dội ở Bắc Thương linh viện, thế nhưng thực lực chân thật đáng tin, họ đã có gan khiêu chiến Lý Huyền Thông, chứng tỏ họ cũng là người có chí khí và bản lĩnh.
Trong tay không có bản lĩnh, lại dám đi làm chuyện như thế sao? Chẳng phải tự chuốc nhục vào mặt à?
Ba huynh đệ bọn họ ẩn cư một năm, khổ tu tăng cường chiến lực, thực lực tinh tiến, đã vượt rất xa một năm trước, khiến cho họ lấy lại tự tin chuẩn bị tiếp tục khiêu chiến Lý Huyền Thông.
Nếu có thể chiến thắng Lý Huyền Thông, tự nhiên họ sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất, thành cường giả đỉnh cao trong giới đệ tử của linh viện, như thế ẩn cư một năm mới đáng giá.
Nhưng bây giờ họ vẫn chưa gặp được Lý Huyền Thông, đã phải đối diện một Mục Trần cự kỳ khó giải quyết, nếu cả hắn còn không xử lý nổi, thì làm sao có thể tái khiêu chiến Lý Huyền Thông?
Do vậy họ phải dốc lực ra tay đánh cho nghiêm túc!
Để cho kẻ khác biết, muốn khiêu khích ba huynh đệ bọn họ, kết quả chỉ có thê thảm!
Ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo hơn, cả ba đều nắm chặt Yển Nguyệt Đao của mình, thân đao như làm từ lôi điện, có lôi quang lẹt xẹt phát ra cuồng bạo.
Bọn họ như đang cộng hưởng với lôi vân trên trời cao.
An Nhiên thấy trận thế lôi đình của Vương Thống cũng biến biến sắc, cáu gắt:
- Vương Thống, các ngươi chẳng biết xấu hổ! Đối phó một tân sinh, vậy mà cũng ba người đánh một sao?
Vương Thống vẻ mặt bình thản nói:
- Ba huynh đệ ta có thói quen thế nào mọi người đều biết, cho dù đánh với người mạnh hay yếu hơn đều là trận hình ba người cùng lên.
- Ngươi, vô sỉ!
An Nhiên nghiến răng tức tối.
Vương Thống lạnh lẽo nhìn sang Mục Trần, chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi nghe theo điều kiện khi nãy của ta, thì ta có thể bỏ qua lời nói ngông cuồng không biết trời cao đất rộng của ngươi!
Mục Trần nhếch miệng cười khẩy, bước tới, lớn giọng:
- Kỳ thật ta cũng muốn nói lời đó với ngươi, làm người không thể không biết trời cao đất rộng.
- Ha ha!!
Vương Thống rốt cục đã giận dữ cười gằn lên, không nói thêm lời nào nữa, linh lực lập tức vận chuyển, hợp lực khí thế của ba người đều ngưng tụ lại, sóng khí kinh người mang theo uy áp tràn ngập ập tới Mục Trần.
Lạc Li nhẹ giọng hỏi:
- Cần ta lên cùng không?
- Giúp ta áp trận là được.
Mục Trần cười nói, nếu gặp phải đối thủ khó xơi, dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối Lạc Li hỗ trợ, nhưng mà ba tên họ Vương kia còn chưa đủ tư cách.
- Ừm!
Lạc Li cười dịu dàng, nàng không cố chấp. Nàng biết hắn xưa nay luôn bình tĩnh lý trí, chẳng phải hạng người võ phu hữu dũng vô mưu. Nếu hắn đã muốn ra tay một mình, tức là đã có chuẩn bị tốt.
Lạc Li nhẹ nhàng lùi về phía sau, rời khỏi vòng chiến. An Nhiên và hai cô gái kia vội bước lên, lo lắng hỏi:
- Để Mục Trần đánh một mình có được không đó?
- Học tỷ An Nhiên cứ yên tâm.
Lạc Li mỉm cười trấn an, nàng vẫn luôn dịu dàng nhìn thân ảnh không mấy cường tráng nhưng luôn chắn trước mặt chống đỡ công kích phía trước, gương mặt hiện lên một nét trìu mến khó nói, xinh đẹp lạ thường. Đến mức cả ba cô gái kia cũng phải cảm thấy thất thần, trong lòng thầm than ghen tị. Khó trách ngay cả học trưởng Lý Huyền Thông cũng phải si mê, phong thái của nàng quá đặc biệt, trong Bắc Thương linh viện này không tìm ra người thứ hai.
Nhưng Lạc Li đã có người trong tim, vậy thì Lý Huyền Thông cũng khó mà còn cơ hội nào.
Ầm ầm!
Linh lực uy áp không ngừng trào ra từ cơ thể ba huynh đệ Vương gia, khiến cho đất đá rung chuyển lăn lôn, Yển Nguyệt Đao trong tay họ càng lúc càng nhiều lôi quang lóe lên.
Lôi vân trên cao cũng chuyển động, một tia sét thình lình đánh xuống làm lóe sáng cả khu vực.
Đùng!
Chính ngay lúc lôi điện đánh xuống, gương mặt ba anh em họ Vương trở nên như mãnh thú, trong tiếng gầm nhẹ cùng lúc lướt đi, tạo thành một trận hình bán nguyệt bao vây lấy Mục Trần.
Thân thê bọc trong lôi quang, tốc độ bọn họ cực nhanh, từ trên cao nhìn xuống như ba tia lôi điện bắn đi, cả không khí cũng vang rền tiếng nổ ì đùng.
- Lôi Đao!
Cả ba cùng hét to, nhất tề sử đao, nộ lên chém xuống, đất đá bị xé toang, khe nứt tràn lan, ba luồng đao phong như trảm nguyệt không chút lưu tình đánh tới Mục Trần.
Ba luồng đao phong rất tinh diệu, phong tỏa phần lớn đường lui của Mục Trần, buộc hắn phải ngạnh kháng.
Mục Trần cũng nghiêm túc trở lại, hàn quang lóe lên, thân hình vừa động đã như một con rồng bay lượn trong tiếng long ngâm vang vọng.
Véo!
Tiếng long ngâm vừa vang lên, ba luồng lôi đao đã bổ trúng chỗ hắn vừa đúng, đất đá văng tứ tung, nhưng không hề thấy bóng dáng Mục Trần.
- Chạy nhanh thật!
Vương Thống khẽ rùng mình. Lúc nãy lúc Mục Trần giao chiến với Vương Lôi, chính là dùng tốc độ này đùa bỡn hắn sao?
- Bên trái!
Vương Thống nheo mắt, đột ngột quát lên, cả ba huynh đệ lập tức bùng nổ, đao phong dày đặc trảm xuống phía bên trái trận hình.
Đùng!
Đất đá lại nổ tung lên, một cái bóng mơ hồ tiêu tán.
Công kích như chớp giật như thế mà Mục Trần vẫn tránh thoát.
- Cẩn thận! Hắn muốn dùng tốc độ đánh bại từng người một!
Vương Thống trầm giọng quát, ra vẻ kinh nghiệm chinh chiến dày dặn, nắm rõ ý đồ Mục Trần. Ba huynh đệ bọn họ phối hợp ăn ý, nhưng bất kể một người bị đánh bại, thì độ ăn ý đó sẽ giảm, chiến lực rớt thê thảm. Trong ba người thì thực lực yếu nhất chính là tam đệ Vương Trọng, lúc nãy Mục Trần xuất hiện bên trái chính là chỗ của Vương Trọng.
Vút!
Vương Thống vừa mới lên tiếng cảnh giác, thì một cái bóng như quỷ mị lại xuất hiện ngay bên phải.
- Dám đến thẳng chỗ ta!
Vương Thống trừng mắt lạnh lùng, thực lực của hắn là mạnh nhất trong ba người, tên Mục Trần lại dám thẳng tiến tấn công hắn, thật quá ngu xuẩn!
Ầm!
Mục Trần như quỷ mị xuất hiện, không đợi Vương Thống quát lên, hai người kia lập tức bổ đao nhanh như lôi điện trảm xuống Mục Trần.
Đùng!
Ngay khi đao phong chạm vào người Mục Trần, một luồng hắc ám từ cơ thể hắn toát ra, hình thành một tòa hắc tháp chỉ trong nháy mắt, lắc lư lay động, ngăn cản toàn bộ đao phong công kích của hai người kia.
- Lôi Mãng Đao quyết!
Vương Thống hét to một tiếng, Yển Nguyệt Đao trong tay rực rỡ lôi quang, hình thành một con rắn sét to lớn, rít lên xông tới Mục Trần.
- Phá cho ta!
Mục Trần cũng quát lạnh, đối mặt lôi mãng của Vương Thống chỉ tiến không lùi, ấn pháp biến ảo đánh ra.
Linh lực tuôn ra ào ạt, hóa thành vô số vì tinh tú sau lưng, một con bạch hổ chân đạp lên sao trời gầm rú mang theo khí thế sát phạt ngập trời giương nanh múa vuốt lao vào cắn xé lôi mãng.
Với thực lực hiện tai, Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Grào!
Bạch hổ gầm lên, hàm răng nanh nhọn hoắt cắn vào lôi mãng, chỉ thấy lôi đình bị tán loạn xé rách.
Vương Thống rốt cuộc biến sắc, công kích của hắn ngay cả đối thủ Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng không dám dễ dàng ngăn cản, không ngờ đối diện Mục Trần lại không chịu nổi một kích.
- Tên này có tu luyện thần quyết?
Vương Thống trầm mặc.
Bùm!
Bạch hổ sau khi xé xác lôi mãng, thế công không giảm, mang theo khí thế kinh thiên lao đến trùng kích vào Yển Nguyệt Đao của Vương Thống, tiếng kim thiết vang lên, Vương Thống bị đánh văng đi cả trăm thước, đất đá đổ nát.
- Đại ca!
Vương Lôi, Vương Trọng nhìn thấy ngay cả Vương Thống chính diện giao phong cũng bị Mục Trần đánh lui, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Thật là lợi hại!
An Nhiên và cả đám người đang nằm ngồi la liệt trên đất của ba đội kia cơ hồ là cùng lúc thốt lên, thần tình kinh sợ. Trần Bằng thì chấn động không thôi, Mục Trần lấy một chọi ba lại có thể tận dụng sơ hở đánh lui đối thủ mạnh nhất trong ba người. Năng lực như thế thật sự đáng gờm.
Đùng!
Vương Thống nện chân xuống đất giữ vững thân hình, tay cầm Yển Nguyệt Đao tóe máu, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới tu luyện thần quyết!
Lôi quang trong mắt lóe lên, chân bước tới, thân hình phóng lên cao, lôi quang rực rỡ trong cơ thể tuôn ra, liên kiến với lôi vân trên trời.
Véo!
Vương Lôi, Vương Trọng cũng cùng lúc phóng lên cao, toàn lực vận chuyển linh lực, dung nhập vào lôi vân.
Sấm rền liên tục, thiên địa u ám, chỉ còn lại sấm nổ và cuồng phong.
Anh em nhà họ Vương Thống đã buộc phải dùng đến tuyệt chiêu chân chính.
- Mục Trần! Ngươi có thể cản được chiêu này, ba huynh đệ chúng cam lòng nhận thua!
Gương mặt Vương Thống lóe lên trong ánh lôi điện, nhuộm thấm khí thế hung ác, tiếng quát lành lạnh vang trong lôi vân, đột ngột một tia lôi đình cực lớn từ trời giáng xuống, đánh thẳng vào đại đao hắn cầm nơi tay.
Hai huynh đệ của hắn lại như lôi thú, cả thân thể đầy hào quang lôi điện.
Ba người tiến tới, thiên địa biến sắc, như lôi thần chấn nộ, lôi quang chói mắt hình thành ba luồng đao khí lôi điện khổng lồ, đao trận mang theo sét giật liên hồi hung hãn ập tới Mục Trần.
Cả ba cùng lúc hét to, tiếng thét như sấm rền cả thiên địa.
- Lôi Thần Cửu Trọng Thiên!
Phía ngoài khe núi, bầu trời như có lôi vân hội tụ, tiếng sấm ầm ầm quanh quẩn rền vang thiên địa, mang theo dao động cuồng bạo đáng sợ, thanh thế uy mãnh.
Ba huynh đệ Vương gia không có danh tiếng vang dội ở Bắc Thương linh viện, thế nhưng thực lực chân thật đáng tin, họ đã có gan khiêu chiến Lý Huyền Thông, chứng tỏ họ cũng là người có chí khí và bản lĩnh.
Trong tay không có bản lĩnh, lại dám đi làm chuyện như thế sao? Chẳng phải tự chuốc nhục vào mặt à?
Ba huynh đệ bọn họ ẩn cư một năm, khổ tu tăng cường chiến lực, thực lực tinh tiến, đã vượt rất xa một năm trước, khiến cho họ lấy lại tự tin chuẩn bị tiếp tục khiêu chiến Lý Huyền Thông.
Nếu có thể chiến thắng Lý Huyền Thông, tự nhiên họ sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất, thành cường giả đỉnh cao trong giới đệ tử của linh viện, như thế ẩn cư một năm mới đáng giá.
Nhưng bây giờ họ vẫn chưa gặp được Lý Huyền Thông, đã phải đối diện một Mục Trần cự kỳ khó giải quyết, nếu cả hắn còn không xử lý nổi, thì làm sao có thể tái khiêu chiến Lý Huyền Thông?
Do vậy họ phải dốc lực ra tay đánh cho nghiêm túc!
Để cho kẻ khác biết, muốn khiêu khích ba huynh đệ bọn họ, kết quả chỉ có thê thảm!
Ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo hơn, cả ba đều nắm chặt Yển Nguyệt Đao của mình, thân đao như làm từ lôi điện, có lôi quang lẹt xẹt phát ra cuồng bạo.
Bọn họ như đang cộng hưởng với lôi vân trên trời cao.
An Nhiên thấy trận thế lôi đình của Vương Thống cũng biến biến sắc, cáu gắt:
- Vương Thống, các ngươi chẳng biết xấu hổ! Đối phó một tân sinh, vậy mà cũng ba người đánh một sao?
Vương Thống vẻ mặt bình thản nói:
- Ba huynh đệ ta có thói quen thế nào mọi người đều biết, cho dù đánh với người mạnh hay yếu hơn đều là trận hình ba người cùng lên.
- Ngươi, vô sỉ!
An Nhiên nghiến răng tức tối.
Vương Thống lạnh lẽo nhìn sang Mục Trần, chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi nghe theo điều kiện khi nãy của ta, thì ta có thể bỏ qua lời nói ngông cuồng không biết trời cao đất rộng của ngươi!
Mục Trần nhếch miệng cười khẩy, bước tới, lớn giọng:
- Kỳ thật ta cũng muốn nói lời đó với ngươi, làm người không thể không biết trời cao đất rộng.
- Ha ha!!
Vương Thống rốt cục đã giận dữ cười gằn lên, không nói thêm lời nào nữa, linh lực lập tức vận chuyển, hợp lực khí thế của ba người đều ngưng tụ lại, sóng khí kinh người mang theo uy áp tràn ngập ập tới Mục Trần.
Lạc Li nhẹ giọng hỏi:
- Cần ta lên cùng không?
- Giúp ta áp trận là được.
Mục Trần cười nói, nếu gặp phải đối thủ khó xơi, dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối Lạc Li hỗ trợ, nhưng mà ba tên họ Vương kia còn chưa đủ tư cách.
- Ừm!
Lạc Li cười dịu dàng, nàng không cố chấp. Nàng biết hắn xưa nay luôn bình tĩnh lý trí, chẳng phải hạng người võ phu hữu dũng vô mưu. Nếu hắn đã muốn ra tay một mình, tức là đã có chuẩn bị tốt.
Lạc Li nhẹ nhàng lùi về phía sau, rời khỏi vòng chiến. An Nhiên và hai cô gái kia vội bước lên, lo lắng hỏi:
- Để Mục Trần đánh một mình có được không đó?
- Học tỷ An Nhiên cứ yên tâm.
Lạc Li mỉm cười trấn an, nàng vẫn luôn dịu dàng nhìn thân ảnh không mấy cường tráng nhưng luôn chắn trước mặt chống đỡ công kích phía trước, gương mặt hiện lên một nét trìu mến khó nói, xinh đẹp lạ thường. Đến mức cả ba cô gái kia cũng phải cảm thấy thất thần, trong lòng thầm than ghen tị. Khó trách ngay cả học trưởng Lý Huyền Thông cũng phải si mê, phong thái của nàng quá đặc biệt, trong Bắc Thương linh viện này không tìm ra người thứ hai.
Nhưng Lạc Li đã có người trong tim, vậy thì Lý Huyền Thông cũng khó mà còn cơ hội nào.
Ầm ầm!
Linh lực uy áp không ngừng trào ra từ cơ thể ba huynh đệ Vương gia, khiến cho đất đá rung chuyển lăn lôn, Yển Nguyệt Đao trong tay họ càng lúc càng nhiều lôi quang lóe lên.
Lôi vân trên cao cũng chuyển động, một tia sét thình lình đánh xuống làm lóe sáng cả khu vực.
Đùng!
Chính ngay lúc lôi điện đánh xuống, gương mặt ba anh em họ Vương trở nên như mãnh thú, trong tiếng gầm nhẹ cùng lúc lướt đi, tạo thành một trận hình bán nguyệt bao vây lấy Mục Trần.
Thân thê bọc trong lôi quang, tốc độ bọn họ cực nhanh, từ trên cao nhìn xuống như ba tia lôi điện bắn đi, cả không khí cũng vang rền tiếng nổ ì đùng.
- Lôi Đao!
Cả ba cùng hét to, nhất tề sử đao, nộ lên chém xuống, đất đá bị xé toang, khe nứt tràn lan, ba luồng đao phong như trảm nguyệt không chút lưu tình đánh tới Mục Trần.
Ba luồng đao phong rất tinh diệu, phong tỏa phần lớn đường lui của Mục Trần, buộc hắn phải ngạnh kháng.
Mục Trần cũng nghiêm túc trở lại, hàn quang lóe lên, thân hình vừa động đã như một con rồng bay lượn trong tiếng long ngâm vang vọng.
Véo!
Tiếng long ngâm vừa vang lên, ba luồng lôi đao đã bổ trúng chỗ hắn vừa đúng, đất đá văng tứ tung, nhưng không hề thấy bóng dáng Mục Trần.
- Chạy nhanh thật!
Vương Thống khẽ rùng mình. Lúc nãy lúc Mục Trần giao chiến với Vương Lôi, chính là dùng tốc độ này đùa bỡn hắn sao?
- Bên trái!
Vương Thống nheo mắt, đột ngột quát lên, cả ba huynh đệ lập tức bùng nổ, đao phong dày đặc trảm xuống phía bên trái trận hình.
Đùng!
Đất đá lại nổ tung lên, một cái bóng mơ hồ tiêu tán.
Công kích như chớp giật như thế mà Mục Trần vẫn tránh thoát.
- Cẩn thận! Hắn muốn dùng tốc độ đánh bại từng người một!
Vương Thống trầm giọng quát, ra vẻ kinh nghiệm chinh chiến dày dặn, nắm rõ ý đồ Mục Trần. Ba huynh đệ bọn họ phối hợp ăn ý, nhưng bất kể một người bị đánh bại, thì độ ăn ý đó sẽ giảm, chiến lực rớt thê thảm. Trong ba người thì thực lực yếu nhất chính là tam đệ Vương Trọng, lúc nãy Mục Trần xuất hiện bên trái chính là chỗ của Vương Trọng.
Vút!
Vương Thống vừa mới lên tiếng cảnh giác, thì một cái bóng như quỷ mị lại xuất hiện ngay bên phải.
- Dám đến thẳng chỗ ta!
Vương Thống trừng mắt lạnh lùng, thực lực của hắn là mạnh nhất trong ba người, tên Mục Trần lại dám thẳng tiến tấn công hắn, thật quá ngu xuẩn!
Ầm!
Mục Trần như quỷ mị xuất hiện, không đợi Vương Thống quát lên, hai người kia lập tức bổ đao nhanh như lôi điện trảm xuống Mục Trần.
Đùng!
Ngay khi đao phong chạm vào người Mục Trần, một luồng hắc ám từ cơ thể hắn toát ra, hình thành một tòa hắc tháp chỉ trong nháy mắt, lắc lư lay động, ngăn cản toàn bộ đao phong công kích của hai người kia.
- Lôi Mãng Đao quyết!
Vương Thống hét to một tiếng, Yển Nguyệt Đao trong tay rực rỡ lôi quang, hình thành một con rắn sét to lớn, rít lên xông tới Mục Trần.
- Phá cho ta!
Mục Trần cũng quát lạnh, đối mặt lôi mãng của Vương Thống chỉ tiến không lùi, ấn pháp biến ảo đánh ra.
Linh lực tuôn ra ào ạt, hóa thành vô số vì tinh tú sau lưng, một con bạch hổ chân đạp lên sao trời gầm rú mang theo khí thế sát phạt ngập trời giương nanh múa vuốt lao vào cắn xé lôi mãng.
Với thực lực hiện tai, Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Grào!
Bạch hổ gầm lên, hàm răng nanh nhọn hoắt cắn vào lôi mãng, chỉ thấy lôi đình bị tán loạn xé rách.
Vương Thống rốt cuộc biến sắc, công kích của hắn ngay cả đối thủ Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng không dám dễ dàng ngăn cản, không ngờ đối diện Mục Trần lại không chịu nổi một kích.
- Tên này có tu luyện thần quyết?
Vương Thống trầm mặc.
Bùm!
Bạch hổ sau khi xé xác lôi mãng, thế công không giảm, mang theo khí thế kinh thiên lao đến trùng kích vào Yển Nguyệt Đao của Vương Thống, tiếng kim thiết vang lên, Vương Thống bị đánh văng đi cả trăm thước, đất đá đổ nát.
- Đại ca!
Vương Lôi, Vương Trọng nhìn thấy ngay cả Vương Thống chính diện giao phong cũng bị Mục Trần đánh lui, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Thật là lợi hại!
An Nhiên và cả đám người đang nằm ngồi la liệt trên đất của ba đội kia cơ hồ là cùng lúc thốt lên, thần tình kinh sợ. Trần Bằng thì chấn động không thôi, Mục Trần lấy một chọi ba lại có thể tận dụng sơ hở đánh lui đối thủ mạnh nhất trong ba người. Năng lực như thế thật sự đáng gờm.
Đùng!
Vương Thống nện chân xuống đất giữ vững thân hình, tay cầm Yển Nguyệt Đao tóe máu, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới tu luyện thần quyết!
Lôi quang trong mắt lóe lên, chân bước tới, thân hình phóng lên cao, lôi quang rực rỡ trong cơ thể tuôn ra, liên kiến với lôi vân trên trời.
Véo!
Vương Lôi, Vương Trọng cũng cùng lúc phóng lên cao, toàn lực vận chuyển linh lực, dung nhập vào lôi vân.
Sấm rền liên tục, thiên địa u ám, chỉ còn lại sấm nổ và cuồng phong.
Anh em nhà họ Vương Thống đã buộc phải dùng đến tuyệt chiêu chân chính.
- Mục Trần! Ngươi có thể cản được chiêu này, ba huynh đệ chúng cam lòng nhận thua!
Gương mặt Vương Thống lóe lên trong ánh lôi điện, nhuộm thấm khí thế hung ác, tiếng quát lành lạnh vang trong lôi vân, đột ngột một tia lôi đình cực lớn từ trời giáng xuống, đánh thẳng vào đại đao hắn cầm nơi tay.
Hai huynh đệ của hắn lại như lôi thú, cả thân thể đầy hào quang lôi điện.
Ba người tiến tới, thiên địa biến sắc, như lôi thần chấn nộ, lôi quang chói mắt hình thành ba luồng đao khí lôi điện khổng lồ, đao trận mang theo sét giật liên hồi hung hãn ập tới Mục Trần.
Cả ba cùng lúc hét to, tiếng thét như sấm rền cả thiên địa.
- Lôi Thần Cửu Trọng Thiên!
/1555
|