Ầm!
Linh lực hung hãn đánh vào khiến núi rừng tan hoang, rừng cây bên dưới trở thành bình địa.
Choang!
Trên không trung, một luồng huyết quang tung hoành ngang dọc. Huyết quang lướt qua, bất kể là dòng nước xanh thẳm hay xích long xích giao cũng đều bị đánh lui, không thể địch lại.
Sắc mặt Tô Huyên và Lê Thanh lúc này đều lúc trắng lúc xanh. Đặc biệt là Lê Thanh, lồng ngực phập phồng thở dốc liên hồi, tuy có Long Giao Linh Hoàn cũng là linh cụ thượng phẩm, nhưng thực lực của nàng cũng còn khá kém, chênh lệch vớ Bạch Hiên quá lớn. Nếu không phải có Tô Huyên gánh phần lớn áp lực, e rằng nàng đã sớm bị đánh tan tác.
Nhưng dù vậy thì cục diện vẫn càng lúc càng bất ổn.
- Các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?
Trong dòng sông huyết quang trên cao, Bạch Hiên nắm chặt huyết thương trong tay, thế công liên hồi đánh ra, giọng điệu châm chọc hai cô gái đang liên tiếp bị đánh lui.
Tô Huyên nghiến răng thúc giục Trọng Thủy Linh Châu, chống đỡ công kích hung mãnh của Bạch Hiên.
- Chơi đủ rồi, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với các ngươi!
Bạch Hiên lạnh lùng, hắn đã mất kiên nhẫn, dù răng cục diện căn bản hoàn toàn là một chiều thuộc về hắn, nhưng nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng.
Ầm!
Linh lực dồi dào cuồn cuộn nổi lên, thiên địa trở nên hôn ám, huyết thương siết chặt trong tay, hai mắt Bạch Hiên trở nên hung ác.
Huyết quang lượn lờ quanh thân hắn, bốc lên cao hình thành một con cự huyết mãng trăm trượng, hung lệ dữ tợn.
- Huyết Mãng Trấn Hồn!
Tiếng quát chói tai lãnh khốc vang lên, huyết mãng thè lưỡi đe dọa rồi rít lên như sấm, cự mãng dung nhập vào huyết thương ào ào lao tới chỗ Tô Huyên.
Khí thế công kích đáng sợ!
- Trọng Thủy Sơn!
Tô Huyên ngưng trọng thúc giục linh lực, khẽ kêu lên, sóng nước dũng mãnh tuôn trào, hình thành một tòa núi xanh thẳm, không gian biến dạng như bị trọng lực nghìn cân kia áp bức mà thành.
- Long Giao Linh Hoàn, Long Giao Sát!
Lê Thanh cũng toàn lực thúc giục Long Giao Linh Hoàn, song hoàn gào thét mang theo linh lực rực lửa xoắn lấy nhau, một luồng năng lượng xoắn với thanh thế tuyệt đẹp theo sau bắn tới.
Oành!
Thế công kinh người va chạm bùng nổ, linh khí thiên địa cuồng bạo hình thành lốc khí đáng sợ, gió hú gió quật dữ dội.
- Bằng sức các ngươi, cũng chống lại ta?
Bạch Hiên cười khẩy, bàn tay nắm lại, sát khí tăng vọt, huyết mãng bành trướng.
Huyết mãng hung hăng lao vào thủy sơn, trùng kích mạnh mẽ xé toạc nó ra, theo một tiếng bang cực lớn hoàn toàn phá vỡ thủy sơn.
Chấn vỡ thủy sơn, huyết mãng thế tiến không giảm, vẫn mang một cỗ sát khí nồng đậm đánh vào song long giao.
Bùm!
Song hoàn bị đánh bật ngược ra, màu sắc ảm đạm, trở về tay Lê Thanh.
Hự!!
Trúng đòn nghiêm trọng, Lê Thanh và Tô Huyên cùng lúc thổ máu chấn thương, văng đi, hơi thở hổn hển uể oải.
Huyết mãng đánh tan thế phòng ngự liên hợp của hai người, vẫn còn dư lực hung mãnh lao tới truy sát.
- Trọng Sơn Thuẫn!
Quách Hung lao lên, trong tiếng gầm tạo thành một tấm chắn vững chắc, hoa văn sơn nhạc ẩn hiện trên bề mặt thuẫn.
Bùm!
Huyết mãng đũng vào quang thuẫn, một tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Quách Hung bị chấn lui đi một đoạn, tay cầm thuẫn bị đánh tóe máu, chảy xuống tí tách.
Nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ quang thuẫn, thân hình bị đánh lui đến khi cách hai cô gái chừng một thước thì được hắn ổn định lại, linh lực huyết mãng tiêu tan hết.
Hắn thở hồng hộc, cánh tay run rẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh quay qua nhìn hai cô gái mặt trắng như tờ giấy, cắn răng hỏi:
- Không sao chứ?
Tô Huyên và Lê Thanh đều gượng cười, thực lực Bạch Hiên quá mạnh, họ liên thủ cũng không chống đỡ được quá lâu.
- Các ngươi đi đi, ta ngăn hắn lại.
Quách Hung nghiến răng, giọng đầy cương quyết.
- Một mình ngươi không cản nổi.
Tô Huyên siết chặt tay tức tối, truyền một tiếng quát khẽ chỉ cho riêng Tô Linh Nhi đứng trên đỉnh một ngọn núi xa xa:
- Mang Mục Trần đi!
- Tỷ tỷ!
Tô Linh Nhi đỏ mắt suýt khóc, nàng giẫm chân không cam lòng, không muốn bỏ chạy rời khỏi bọn họ.
- Đừng làm cho cái chết của chúng ta vô giá trị!
Tô Huyên lạnh lùng nói.
Tô Linh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Huyên như vậy, nước mắt không cầm được chảy xuôi xuống gò má, đành cắn răng đỡ lấy Mục Trần, chuẩn bị bỏ trốn.
- Ha ha, xả thân cứu người, thật là đại nghĩa, chẳng qua không tác dụng gì. Bằng sức các ngươi, ngăn được ta sao?
- Vậy cứ thử xem!
Quách Hung quật cường chẳng sợ.
Bạch Hiên lãnh khốc vô tình, vừa lắc mình đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt Quách Hung, huyết thương mang theo khí thế hung ác cuồn cuộn đâm tới.
Quách Hung kinh hãi, quang thuẫn có lực phòng ngự mạnh mẽ lập tức thành hình.
Choang!
Hoa lửa bắn ra, quang thuẫn nhanh chóng nứt nẻ trong ánh mắt hoảng sợ của Quách Hung.
- Phá!
Cánh tay Bạch Hiên rung lên, quang thuẫn lập tức nát tan dưới mũi thương như vuốt rồng, rồi nó nhanh như chớp thuận đà đâm tới ngực Quách Hung.
Véo!
Một luồng sóng xanh thẳm quét tới đánh vào đầu thương, khiến nó bị đổi hướng, xuyên qua bả vai Quách Hung.
Quách Hung rống lên đau đớn, vội vã lui lại. Trên vai máu tuôn xối xả, suýt nữa là lấy đi luôn cả cánh tay của hắn.
Tô Huyên và Lê Thanh vội vàng lao lên bảo vệ phía trước Quách Hung, đau đáu nhìn Bạch Hiên đang cười cợt bọn họ, như một con mèo đang vờn ba con chuột con.
- Tiểu cô nương kia, ngươi mà chạy thì tỷ tỷ ngươi sẽ chết trong tay ta đó.
Bạch Hiên cười tủm tỉm nhìn Tô Linh Nhi đang do dự chưa chịu đi, giọng điệu tàn nhẫn.
Tô Linh Nhi khựng lại, cắn môi đến chảy máu, đôi mắt ràn rụa đầy nước, thế nhưng nàng đã quyết định phải xông ra, có ở lại đây thì cố gắng của tỷ tỷ chỉ là vô ích mà thôi.
Bạch Hiên thấy Tô Linh Nhi không ngừng bước, hừ một tiếng giận dữ, huyết thương rung lên, công kích phô thiên cái địa bao phủ lấy ba người kia.
Tô Huyên và hai người kia dưới công kích bùng nổ của Bạch Hiên đã vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuyên thủng.
- Ha ha, tỷ tỷ của ngươi sắp chết rồi.
Giọng cười ma quái của Bạch Hiên vang xa, khiến cho cô bé nghe thấy mà run rẩy không ngừng.
Tô Linh Nhi mạnh mẽ chùi nước mắt, quát to trả lại:
- Bạch Hiên! Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
- Vậy à? Lát nữa giết xong tỷ tỷ của ngươi, ta cũng giải quyết ngươi luôn.
Bạch Hiên hờ hững nhìn ba người đau khổ chống đỡ trước công kích của hắn, chợt huyết thương mãnh liệt gia tốc, đâm xuyên tới mang theo sức mạnh hướng vào thân thể cả ba người.
Phụt!
Cả ba người đều phun máu văng ra, thê thảm vô cùng.
- Ngươi bước thêm một bước, tỷ tỷ của ngươi lên tiên ngay lập tức!
Bạch Hiên hờ hững cười, huyết thương không chút lưu tình đâm tới cái cổ trắng ngần của Tô Huyên.
Nghe thấy lời đe dọa kia, Tô Linh Nhi lập tức sững người lại, vết máu trên đôi môi lại chảy xuống.
- Bạch Hiên, ta sẽ tìm ngươi báo thù! Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trái với suy nghĩ của Bạch Hiên, Tô Linh Nhi không lao đến tấn công hắn, cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, trong tiếng nấc nghẹn căm phẫn và đôi mắt đỏ hoe gầm lên cay đắng, nàng vẫn bỏ chạy.
Uỳnh!
Thình lình một cánh tay khỏe khoắn chắn trước người nàng khiến nàng sửng sốt nhìn lại, chính là cánh tay của tên thương binh Mục Trần đang được nàng dìu đi.
Gương mặt đỏ bầm, cả đôi mắt đen thường ngày cũng mang màu đỏ huyết, thần sắc của hắn tràn ngập hung sát khí dữ tợn khó hình dung.
Huyết văn trên cơ thể hắn lan tỏa, trải khắp người, làn da như có máu thấm ra, cực kỳ khủng khiếp.
Mục Trần lúc này trông cứ như một tu la hung thần hiếu sát, khiến kẻ khác nhìn mà rùng mình kinh sợ.
- Mục Trần. . . ngươi. . .
Tô Linh Nhi hoảng hốt run rẩy, chợt nàng nấc lên đau khổ:
- Ngươi phải quay lại cứu tỷ tỷ, bằng không họ sẽ bị Bạch Hiên hại chết, mau cùng ta đi.
Đôi mắt hung tàn đầy sát khí của Mục Trần dường như dao động một chút, hắn nhìn vào bàn tay tràn ngập huyết văn, rồi dùng nó lau đi nước mắt ràn rụa trên má người con gái.
Gương mặt đáng sợ đó lại lộ ra một vẻ quen thuộc khiến Tô Linh Nhi quên đi tình cảnh khó khăn, một câu nói nhẹ buông.
- Yên tâm đi, ta hứa với ngươi, chúng ta không một ai phải chết!
---------------------------
Linh lực hung hãn đánh vào khiến núi rừng tan hoang, rừng cây bên dưới trở thành bình địa.
Choang!
Trên không trung, một luồng huyết quang tung hoành ngang dọc. Huyết quang lướt qua, bất kể là dòng nước xanh thẳm hay xích long xích giao cũng đều bị đánh lui, không thể địch lại.
Sắc mặt Tô Huyên và Lê Thanh lúc này đều lúc trắng lúc xanh. Đặc biệt là Lê Thanh, lồng ngực phập phồng thở dốc liên hồi, tuy có Long Giao Linh Hoàn cũng là linh cụ thượng phẩm, nhưng thực lực của nàng cũng còn khá kém, chênh lệch vớ Bạch Hiên quá lớn. Nếu không phải có Tô Huyên gánh phần lớn áp lực, e rằng nàng đã sớm bị đánh tan tác.
Nhưng dù vậy thì cục diện vẫn càng lúc càng bất ổn.
- Các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?
Trong dòng sông huyết quang trên cao, Bạch Hiên nắm chặt huyết thương trong tay, thế công liên hồi đánh ra, giọng điệu châm chọc hai cô gái đang liên tiếp bị đánh lui.
Tô Huyên nghiến răng thúc giục Trọng Thủy Linh Châu, chống đỡ công kích hung mãnh của Bạch Hiên.
- Chơi đủ rồi, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với các ngươi!
Bạch Hiên lạnh lùng, hắn đã mất kiên nhẫn, dù răng cục diện căn bản hoàn toàn là một chiều thuộc về hắn, nhưng nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng.
Ầm!
Linh lực dồi dào cuồn cuộn nổi lên, thiên địa trở nên hôn ám, huyết thương siết chặt trong tay, hai mắt Bạch Hiên trở nên hung ác.
Huyết quang lượn lờ quanh thân hắn, bốc lên cao hình thành một con cự huyết mãng trăm trượng, hung lệ dữ tợn.
- Huyết Mãng Trấn Hồn!
Tiếng quát chói tai lãnh khốc vang lên, huyết mãng thè lưỡi đe dọa rồi rít lên như sấm, cự mãng dung nhập vào huyết thương ào ào lao tới chỗ Tô Huyên.
Khí thế công kích đáng sợ!
- Trọng Thủy Sơn!
Tô Huyên ngưng trọng thúc giục linh lực, khẽ kêu lên, sóng nước dũng mãnh tuôn trào, hình thành một tòa núi xanh thẳm, không gian biến dạng như bị trọng lực nghìn cân kia áp bức mà thành.
- Long Giao Linh Hoàn, Long Giao Sát!
Lê Thanh cũng toàn lực thúc giục Long Giao Linh Hoàn, song hoàn gào thét mang theo linh lực rực lửa xoắn lấy nhau, một luồng năng lượng xoắn với thanh thế tuyệt đẹp theo sau bắn tới.
Oành!
Thế công kinh người va chạm bùng nổ, linh khí thiên địa cuồng bạo hình thành lốc khí đáng sợ, gió hú gió quật dữ dội.
- Bằng sức các ngươi, cũng chống lại ta?
Bạch Hiên cười khẩy, bàn tay nắm lại, sát khí tăng vọt, huyết mãng bành trướng.
Huyết mãng hung hăng lao vào thủy sơn, trùng kích mạnh mẽ xé toạc nó ra, theo một tiếng bang cực lớn hoàn toàn phá vỡ thủy sơn.
Chấn vỡ thủy sơn, huyết mãng thế tiến không giảm, vẫn mang một cỗ sát khí nồng đậm đánh vào song long giao.
Bùm!
Song hoàn bị đánh bật ngược ra, màu sắc ảm đạm, trở về tay Lê Thanh.
Hự!!
Trúng đòn nghiêm trọng, Lê Thanh và Tô Huyên cùng lúc thổ máu chấn thương, văng đi, hơi thở hổn hển uể oải.
Huyết mãng đánh tan thế phòng ngự liên hợp của hai người, vẫn còn dư lực hung mãnh lao tới truy sát.
- Trọng Sơn Thuẫn!
Quách Hung lao lên, trong tiếng gầm tạo thành một tấm chắn vững chắc, hoa văn sơn nhạc ẩn hiện trên bề mặt thuẫn.
Bùm!
Huyết mãng đũng vào quang thuẫn, một tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Quách Hung bị chấn lui đi một đoạn, tay cầm thuẫn bị đánh tóe máu, chảy xuống tí tách.
Nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ quang thuẫn, thân hình bị đánh lui đến khi cách hai cô gái chừng một thước thì được hắn ổn định lại, linh lực huyết mãng tiêu tan hết.
Hắn thở hồng hộc, cánh tay run rẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh quay qua nhìn hai cô gái mặt trắng như tờ giấy, cắn răng hỏi:
- Không sao chứ?
Tô Huyên và Lê Thanh đều gượng cười, thực lực Bạch Hiên quá mạnh, họ liên thủ cũng không chống đỡ được quá lâu.
- Các ngươi đi đi, ta ngăn hắn lại.
Quách Hung nghiến răng, giọng đầy cương quyết.
- Một mình ngươi không cản nổi.
Tô Huyên siết chặt tay tức tối, truyền một tiếng quát khẽ chỉ cho riêng Tô Linh Nhi đứng trên đỉnh một ngọn núi xa xa:
- Mang Mục Trần đi!
- Tỷ tỷ!
Tô Linh Nhi đỏ mắt suýt khóc, nàng giẫm chân không cam lòng, không muốn bỏ chạy rời khỏi bọn họ.
- Đừng làm cho cái chết của chúng ta vô giá trị!
Tô Huyên lạnh lùng nói.
Tô Linh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Huyên như vậy, nước mắt không cầm được chảy xuôi xuống gò má, đành cắn răng đỡ lấy Mục Trần, chuẩn bị bỏ trốn.
- Ha ha, xả thân cứu người, thật là đại nghĩa, chẳng qua không tác dụng gì. Bằng sức các ngươi, ngăn được ta sao?
- Vậy cứ thử xem!
Quách Hung quật cường chẳng sợ.
Bạch Hiên lãnh khốc vô tình, vừa lắc mình đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt Quách Hung, huyết thương mang theo khí thế hung ác cuồn cuộn đâm tới.
Quách Hung kinh hãi, quang thuẫn có lực phòng ngự mạnh mẽ lập tức thành hình.
Choang!
Hoa lửa bắn ra, quang thuẫn nhanh chóng nứt nẻ trong ánh mắt hoảng sợ của Quách Hung.
- Phá!
Cánh tay Bạch Hiên rung lên, quang thuẫn lập tức nát tan dưới mũi thương như vuốt rồng, rồi nó nhanh như chớp thuận đà đâm tới ngực Quách Hung.
Véo!
Một luồng sóng xanh thẳm quét tới đánh vào đầu thương, khiến nó bị đổi hướng, xuyên qua bả vai Quách Hung.
Quách Hung rống lên đau đớn, vội vã lui lại. Trên vai máu tuôn xối xả, suýt nữa là lấy đi luôn cả cánh tay của hắn.
Tô Huyên và Lê Thanh vội vàng lao lên bảo vệ phía trước Quách Hung, đau đáu nhìn Bạch Hiên đang cười cợt bọn họ, như một con mèo đang vờn ba con chuột con.
- Tiểu cô nương kia, ngươi mà chạy thì tỷ tỷ ngươi sẽ chết trong tay ta đó.
Bạch Hiên cười tủm tỉm nhìn Tô Linh Nhi đang do dự chưa chịu đi, giọng điệu tàn nhẫn.
Tô Linh Nhi khựng lại, cắn môi đến chảy máu, đôi mắt ràn rụa đầy nước, thế nhưng nàng đã quyết định phải xông ra, có ở lại đây thì cố gắng của tỷ tỷ chỉ là vô ích mà thôi.
Bạch Hiên thấy Tô Linh Nhi không ngừng bước, hừ một tiếng giận dữ, huyết thương rung lên, công kích phô thiên cái địa bao phủ lấy ba người kia.
Tô Huyên và hai người kia dưới công kích bùng nổ của Bạch Hiên đã vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuyên thủng.
- Ha ha, tỷ tỷ của ngươi sắp chết rồi.
Giọng cười ma quái của Bạch Hiên vang xa, khiến cho cô bé nghe thấy mà run rẩy không ngừng.
Tô Linh Nhi mạnh mẽ chùi nước mắt, quát to trả lại:
- Bạch Hiên! Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
- Vậy à? Lát nữa giết xong tỷ tỷ của ngươi, ta cũng giải quyết ngươi luôn.
Bạch Hiên hờ hững nhìn ba người đau khổ chống đỡ trước công kích của hắn, chợt huyết thương mãnh liệt gia tốc, đâm xuyên tới mang theo sức mạnh hướng vào thân thể cả ba người.
Phụt!
Cả ba người đều phun máu văng ra, thê thảm vô cùng.
- Ngươi bước thêm một bước, tỷ tỷ của ngươi lên tiên ngay lập tức!
Bạch Hiên hờ hững cười, huyết thương không chút lưu tình đâm tới cái cổ trắng ngần của Tô Huyên.
Nghe thấy lời đe dọa kia, Tô Linh Nhi lập tức sững người lại, vết máu trên đôi môi lại chảy xuống.
- Bạch Hiên, ta sẽ tìm ngươi báo thù! Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Trái với suy nghĩ của Bạch Hiên, Tô Linh Nhi không lao đến tấn công hắn, cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, trong tiếng nấc nghẹn căm phẫn và đôi mắt đỏ hoe gầm lên cay đắng, nàng vẫn bỏ chạy.
Uỳnh!
Thình lình một cánh tay khỏe khoắn chắn trước người nàng khiến nàng sửng sốt nhìn lại, chính là cánh tay của tên thương binh Mục Trần đang được nàng dìu đi.
Gương mặt đỏ bầm, cả đôi mắt đen thường ngày cũng mang màu đỏ huyết, thần sắc của hắn tràn ngập hung sát khí dữ tợn khó hình dung.
Huyết văn trên cơ thể hắn lan tỏa, trải khắp người, làn da như có máu thấm ra, cực kỳ khủng khiếp.
Mục Trần lúc này trông cứ như một tu la hung thần hiếu sát, khiến kẻ khác nhìn mà rùng mình kinh sợ.
- Mục Trần. . . ngươi. . .
Tô Linh Nhi hoảng hốt run rẩy, chợt nàng nấc lên đau khổ:
- Ngươi phải quay lại cứu tỷ tỷ, bằng không họ sẽ bị Bạch Hiên hại chết, mau cùng ta đi.
Đôi mắt hung tàn đầy sát khí của Mục Trần dường như dao động một chút, hắn nhìn vào bàn tay tràn ngập huyết văn, rồi dùng nó lau đi nước mắt ràn rụa trên má người con gái.
Gương mặt đáng sợ đó lại lộ ra một vẻ quen thuộc khiến Tô Linh Nhi quên đi tình cảnh khó khăn, một câu nói nhẹ buông.
- Yên tâm đi, ta hứa với ngươi, chúng ta không một ai phải chết!
---------------------------
/1555
|