Kim cương phá linh tương là một loại thiên tài địa bảo kì lạ, từ kim cương phá linh thạch biến thành, nhìn mềm mại như nước, nhưng lại chắc chắn không thể gãy, có thể biến hoá to nhỏ, hơn nữa có sức xuyên thấu đặc biệt đối với linh lực, lực sát thương cực mạnh, khi chế tạo tuyệt thế thánh vật, đa số đều cho thêm một ít kim cương phá linh tương, như vậy có thể thấy độ quý hiềm của vật này.
- Coi trọng vật này? Chẳng lẽ ngươi muốn chế tạo tuyệt thế thành vật?
Lục lâu chủ nhìn ánh mắt Mục Trần, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
Mục Trần cười lắc đầu một cái, hắn cũng không muốn chế tạo tuyệt thế thánh vật, nhưng đối với hắn mà nói, kim cương phá linh tương này cũng có chút tác dụng kỳ lạ, bất hủ kim thân của hắn cỏ thể ngưng luyện ra bất hủ thần văn, thiên biến vạn hoá, cực kỳ khó lường.
Mà khi hắn thúc giục bất hủ thần văn, nếu lại có thể bao trùm một tầng kim cương phá linh tương ở bên ngoài, vậy thì uy lực chắc chắn sẽ cao hơn một tầng, thậm chí, nói không chừng còn cỏ thể vượt qua tuyệt thế thánh vật chân chính.
Đối với hắn, không thể nghi ngờ đây chính là một món cực kỳ thích hợp.
Mục Trần liếc mắt nhìn bảng giá, lại là 3000 tru ma điểm, hơi trầm ngâm một chút liền vung tay lên, đổi.
Kim cương phá linh tương này rơi vào tay của hắn, lại phối hợp với bất hủ thần văn thì hầu như có thể phát ra uy lực sánh ngang với tuyệt thế thánh vật chân chính, hơn nữa vì bất hủ thần văn có tính biến hoá, vừa có thể công lại có thể thủ,vậy tương đương với một món bách biến tuyệt thế thánh vật.
Vì thế, sau khi đổi lấy kim cương phá linh tương xong, 1 vạn tru ma điểm của Mục Trần chỉ còn lại 2000, mà 2000 này hắn dùng để đổi một ít trung cấp thánh vật cùng với một ít linh đan có tác dụng đối với cửu phẩm chí tôn và hạ vị địa chí tôn.
Những thứ đồ này dù hắn không dùng được, nhưng đối với mục phủ mà nói thì cũng tương đối hiếm có.
Sau khi đổi sạch tru ma điểm, Mục Trần vẫn có chút chưa thoả mãn, phủi phủi tay một cái, được lục lâu chủ dẫn ra khỏi kho.
- Ngươi định đi thái linh cổ tộc?
. Khi Mục Trần gặp lại lạc ly, cũng đã nghe nói lạc ly có ý định theo xích viêm lão tiên tới thái linh cổ tộc,nên lúc này cũng có chút kinh ngạc lên tiếng.
Lạc ly nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ gật đầu, khuôn mặt như bạch ngọc tản ra khí chất rực rỡ, đẹp đến nỗi người khác hoa cả mắt.
- Lạc thần tộc hiện giờ đã vào guồng, huyết thần tộc bị tổn hại nặng nề, không còn chút uy hiếp nào, chỉ cần lạc thần tộc yên tâm tĩnh dưỡng thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lạc ly êm ái nói.
Mục Trần nhíu mày một cái, lúc trước hiển nhiên lạc ly cũng không quá để ý đến thái linh cổ tộc, nhưng tại sao lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?
Ánh mắt Mục Trần hơi loé lên, nhìn lạc ly chăm chú:
- Ngươi vì ta nên mới đi thái linh cổ tộc?
Lạc ly ngẩn ra, nhìn dáng vẻ của Mục Trần, liền biết không gạt được hắn, nàng khẽ cắn môi, nói:
- Bây giờ ta còn quá yếu, không có cách nào trợ giúp được ngươi
lúc trước phù đồ cổ tộc bức bách Mục Trần, mặc dù trong lòng nàng tức giận, nhưng không thể làm được gì, đối mặt với thiên chí tôn, dù nàng có tu luyện lạc thần pháp thân cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa sau chuyến đi thượng cổ thánh uyên lần này, nàng cũng nhận ra thực lực bản thân vẫn chưa đủ, không chỉ không giúp được Mục Trần được bao nhiêu, lại còn khiến hắn lúc nào cũng lo lắng.
Hiện giờ nếu nàng muốn đuổi theo bước chân của Mục Trần, vậy chỉ có cách đi thái linh cổ tộc, trờ thành thánh nữ, hơn nữa một khi trở thành thánh nữ, nàng cũng sẽ có địa vị phi phàm trong thái linh cổ tộc,
Có thái linh cổ tộc chống lưng, vạn nhất sau này Mục Trần thật sự trở mặt với phù đồ cổ tộc, nàng cũng có thể mượn sức mạnh của thái linh cổ tộc trợ giúp cho Mục Trần, làm cho phù đồ cổ tộc không dám quá mức ngang ngược.
Mục Trần nhìn lạc ly chăm chú, hắn vừa nhìn liền biết được suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này trong lòng hắn không kìm được mà dâng lên sự cảm động.
thái linh cổ tộc cũng là một trong 5 đại cổ tộc, mặc dù lạc ly thu được truyền thừa thái linh thông thiên quang, nhưng nếu muốn ngồi vững vị trí thánh nữ thì chắn chắn cũng còn nhiều gian nan.
nhưng nàng vẫn không hề lui bước, mảnh thâm tình này hắn vô cùng hiểu.
- Lạc ly...
Lạc ly đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng che miệng Mục Trần, khẽ cười nói:
- Ngươi cũng không cần khuyên ta nữa, ta đã quyết rồi, hơn nữa, ít nhất ta ở trong thái linh cổ tộc sẽ rất an toàn, không cần lo lắng
ánh mắt Mục Trần phức tạp, hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mắt, từ trong con ngươi của nàng, hắn đã nhìn thấy vẻ kiên định, điều này khiến hắn hiểu ra, lạc ly đúng là đã hạ quyết tâm rồi.
Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy ra thiên linh ngọc tuỷ đã dùng tru ma điểm đổi lúc trước, mỉm cười nói:
- Cái này cho ngươi, rất có ích đối với tu luyện
lạc ly tò mò nhận lấy, khuyên tai thuỷ tinh cực kỳ tinh xảo, dây khuyên xanh biếc tản ra khí tức cực kỳ tinh thuần, cỗ khí tức kia vừa chui vào người, liền khiến cả cơ thể trờ nên mát mẻ, ngay cả linh lực cũng vận chuyển nhanh chóng hơn.
- Đây là thiên linh ngọc tuỷ?
. Ánh mắt lạc ly cũng không phải là kém, liếc một cái liền nhận ra ngọc tuỷ xanh biếc này, lúc này nàng cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên là biết vật này quý giá.
Mục Trần gật đầu một cái:
- Đeo một chút xem
Lạc ly cũng không từ chối, gật nhẹ đầu, sau đó liền đeo khuyên tai thuỷ tinh lên
Vành tai nàng vốn mềm mại trắng nõn, trong trẻo trơn láng, hiện giờ đeo khuyên tai lên, khuyên tai đung đưa, càng làm cho lạc ly vốn đã tuyệt mĩ, nay lại thêm một phần phong tình mê người, kinh diễm cực kỳ
Bàn tay lạc ly nhẹ nhàng nghịch nghịch khuyên tai, sau đó hơi nghiêng đầu, hướng về phía Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Đẹp không?
Nụ cười này của nàng hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt long lanh sáng ngời, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Mặc dù nàng và Mục Trần đang ở góc đại thiên lâu, những vẫn khiến không ít ánh mắt kinh diễm bắn tới, những ánh mắt này đều hau háu đến mức chảy nước dãi.
bất quá bọn hắn còn chưa kịp tham lam dòm ngó thì Mục Trần đã xoay người, che lạc ly lại, nói:
- Sau này khi không có ta ở đây, cũng đừng cười mê người như vậy
Lạc ly nghe vậy, không khỏi mỉm cười, hừ nhẹ nói:
- Tại sao?
- Ta sợ người khác không kìm chế nổi.
Mục Trần cười hắc hắc.
Lạc ly tức giận liếc hắn một cái, nhưng lại thấy thân thể Mục Trần càng ngày càng xích gần vào nàng, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, khiến cho nàng theo phản xạ đưa tay cản lồng ngực Mục Trần, trong con ngươi lưu ly hiện lên một tia thẹn thùng, chăm chú nhìn hắn.
- Ngươi định làm gì?
Mục Trần bĩu môi, cười nói Sắp sửa chia tay, cũng không cho chút gì an ủi sao? Nếu không cho, ta cũng không để ngươi đi
Lạc ly khẽ cắn môi một cái, ánh mắt giận dữ thẹn thùng liếc Mục Trần, tên này bình thường đều ôn hoà chững chạc, sao thời điểm thế này lại bắt đầu giở trò đùa bỡn lưu manh rồi.
Bất quá vừa nghĩ tới việc sắp tới phải chia ly một khoảng thời gian, trong lòng lạc ly cũng có chút không muốn, cho nên sau khi do dự một lát, bàn tay nhỏ bé đang ngăn mục trậc rốt cục cũng hơi rụt lại một chút, đồng thời đôi mắt đẹp của nàng liền nhắm lại.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt bạch ngọc xinh đẹp đến mức người ta nín thở, Mục Trần không kìm chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng nữa, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon mềm mại của nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại đỏ thắm.
rắc rắc rắc!
Mặc dù 2 người ở trong góc phòng, ánh sáng tối mờ, nhưng hào quang của lạc ly thật sự quá nổi bật, cho nên trong đại thiên lâu này vẫn có không ít ánh mắt quét qua, vì thế nên âm thanh chén trà bị bóp vỡ liên tiếp vang lên.
Không ít tru ma sư đều chảy máu trong tim, mỹ nhản như thế lại có người trong lòng mất rồi, tên Mục Trần kia kiếp trước đúng là bị sét đánh, mới có thể có diễm phúc bậc này.
Mục Trần cũng không thèm để ý xung quanh, chỉ tiếp tục cúi đầu hưởng thụ đôi môi thơm mềm mại.
Cuối cùng, lạc ly có chút không chịu nổi, mạnh mẽ đẩy hắn ra nửa bước, khuôn mặt tuyệt mỹ vốn xưa nay ưu nhã, giờ lại như thoa phấn hồng, đôi mắt lưu ly hiện đầy vẻ thẹn thùng.
- hắc hắc
Bị lạc ly hung hăng liếc một cái, Mục Trần lại khúc khích cười một tiếng, trưng ra cái bộ mặt Trư ca thèm thuồng, chọc cho lạc ly không nhịn được giơ tay đấm hắn 2 cái.
- khục khục!
Trong lúc 2 người đang tình chàng ý thiếp thì một tiếng ho khan vang lên, xích viêm lão tiên chậm rãi bước tới, quét mắt nhìn Mục Trần một cái, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử chú ý chừng mực một chút, lại dám công khai khinh bạc thánh nữ thái linh cổ tộc chúng ta trước mặt bàn dân thiên hạ
Mục Trần nghe vậy cũng không thèm để ý, cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Sau này lạc ly ở thái linh cổ tộc, vậy phiền xích viêm tiền bối hỗ trợ nhiều hơn một chút
- Thừa lời
. Xích viêm lão tiên bĩu môi, nói:
- Yên tâm đi, ở trong thái linh cổ tộc, tốc độ tu luyện của lạc ly chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi
Đối với lời này, Mục Trần cũng không hoài nghi, lạc ly có thiên phú như vậy, hơn nữa còn mang trên mình lạc thần pháp thân cùng thái linh thông thiên quang, chắc chắn thái linh cổ tộc sẽ hết sức bồi dưỡng, thêm một thời gian nữa, tiến vào thiên chí tôn chỉ là việc trong tầm tay.
- Nếu chia tay xong rồi, vậy thì đi thôi
. Xích viêm lão tiên tác phong nhanh nhẹn, trực tiếp nhìn về phía lạc ly, cười nói.
Lạc ly nhìn Mục Trần một cái, khẽ gật đầu.
xích viêm lão tiên vung tay lên, hồ lô đỏ bên hông phóng to ra, mà hắn cùng với lạc ly thì hoá thành lưu quang rơi lên trên đó, xích quang khởi động liền biến mất ở phía chân trời.
Mục Trần ngưng mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi, thật lâu sau vẫn còn thẫn thờ.
- Mục Trần, chuyện ờ đây đã xong, vậy chúng ta cũng phải về nhà rồi
. Ôn thanh tuyền tới cạnh Mục Trần, vỗ vỗ vai của hắn, cười tủm tỉm nói.
- mục huynh, sau này nếu có thời gian, mời tới ôn gia chúng ta làm khách
. Ôn tử vũ cũng ôm quyền cười nói.
Mục Trần cười gật đầu một cái.
Ôn thanh tuyền vẫy vẫy tay, ôn gia hà bà cũng không chậm trễ chút nào nữa, vung tay áo lên, mang mọi người hoá thành linh quang bay đi...
Nhìn mọi người rời đi, Mục Trần cũng xoay đầu lại, hướng về phía 2 người linh khê, long tượng cười một tiếng, lười biếng duỗi lưng một cái.
- Đi thôi, chúng ta đi thiên la đại lục...
Rời khỏi thiên la đại lục cũng đã hơn một năm thời gian, cơ mà, lúc đầu hắn rời đi mới chỉ là hạ vị địa chí tôn, vậy mà hôm nay khi trở về, cũng đã là bán bộ đại viên mãn.
Ban đầu hắn cũng không có khả năng chưởng khống mục phủ, cần mạn đà la giúp một tay trấn áp, mà hiện giờ...dưới thiên chí tôn, gần như hắn đã là vô địch!
- Cũng không biết mục phủ hiện giờ ra sao?
Hắn khẽ cười, thân hình vừa động liền hoá thành lưu quang, phóng lên cao.
- Coi trọng vật này? Chẳng lẽ ngươi muốn chế tạo tuyệt thế thành vật?
Lục lâu chủ nhìn ánh mắt Mục Trần, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
Mục Trần cười lắc đầu một cái, hắn cũng không muốn chế tạo tuyệt thế thánh vật, nhưng đối với hắn mà nói, kim cương phá linh tương này cũng có chút tác dụng kỳ lạ, bất hủ kim thân của hắn cỏ thể ngưng luyện ra bất hủ thần văn, thiên biến vạn hoá, cực kỳ khó lường.
Mà khi hắn thúc giục bất hủ thần văn, nếu lại có thể bao trùm một tầng kim cương phá linh tương ở bên ngoài, vậy thì uy lực chắc chắn sẽ cao hơn một tầng, thậm chí, nói không chừng còn cỏ thể vượt qua tuyệt thế thánh vật chân chính.
Đối với hắn, không thể nghi ngờ đây chính là một món cực kỳ thích hợp.
Mục Trần liếc mắt nhìn bảng giá, lại là 3000 tru ma điểm, hơi trầm ngâm một chút liền vung tay lên, đổi.
Kim cương phá linh tương này rơi vào tay của hắn, lại phối hợp với bất hủ thần văn thì hầu như có thể phát ra uy lực sánh ngang với tuyệt thế thánh vật chân chính, hơn nữa vì bất hủ thần văn có tính biến hoá, vừa có thể công lại có thể thủ,vậy tương đương với một món bách biến tuyệt thế thánh vật.
Vì thế, sau khi đổi lấy kim cương phá linh tương xong, 1 vạn tru ma điểm của Mục Trần chỉ còn lại 2000, mà 2000 này hắn dùng để đổi một ít trung cấp thánh vật cùng với một ít linh đan có tác dụng đối với cửu phẩm chí tôn và hạ vị địa chí tôn.
Những thứ đồ này dù hắn không dùng được, nhưng đối với mục phủ mà nói thì cũng tương đối hiếm có.
Sau khi đổi sạch tru ma điểm, Mục Trần vẫn có chút chưa thoả mãn, phủi phủi tay một cái, được lục lâu chủ dẫn ra khỏi kho.
- Ngươi định đi thái linh cổ tộc?
. Khi Mục Trần gặp lại lạc ly, cũng đã nghe nói lạc ly có ý định theo xích viêm lão tiên tới thái linh cổ tộc,nên lúc này cũng có chút kinh ngạc lên tiếng.
Lạc ly nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ gật đầu, khuôn mặt như bạch ngọc tản ra khí chất rực rỡ, đẹp đến nỗi người khác hoa cả mắt.
- Lạc thần tộc hiện giờ đã vào guồng, huyết thần tộc bị tổn hại nặng nề, không còn chút uy hiếp nào, chỉ cần lạc thần tộc yên tâm tĩnh dưỡng thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lạc ly êm ái nói.
Mục Trần nhíu mày một cái, lúc trước hiển nhiên lạc ly cũng không quá để ý đến thái linh cổ tộc, nhưng tại sao lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?
Ánh mắt Mục Trần hơi loé lên, nhìn lạc ly chăm chú:
- Ngươi vì ta nên mới đi thái linh cổ tộc?
Lạc ly ngẩn ra, nhìn dáng vẻ của Mục Trần, liền biết không gạt được hắn, nàng khẽ cắn môi, nói:
- Bây giờ ta còn quá yếu, không có cách nào trợ giúp được ngươi
lúc trước phù đồ cổ tộc bức bách Mục Trần, mặc dù trong lòng nàng tức giận, nhưng không thể làm được gì, đối mặt với thiên chí tôn, dù nàng có tu luyện lạc thần pháp thân cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa sau chuyến đi thượng cổ thánh uyên lần này, nàng cũng nhận ra thực lực bản thân vẫn chưa đủ, không chỉ không giúp được Mục Trần được bao nhiêu, lại còn khiến hắn lúc nào cũng lo lắng.
Hiện giờ nếu nàng muốn đuổi theo bước chân của Mục Trần, vậy chỉ có cách đi thái linh cổ tộc, trờ thành thánh nữ, hơn nữa một khi trở thành thánh nữ, nàng cũng sẽ có địa vị phi phàm trong thái linh cổ tộc,
Có thái linh cổ tộc chống lưng, vạn nhất sau này Mục Trần thật sự trở mặt với phù đồ cổ tộc, nàng cũng có thể mượn sức mạnh của thái linh cổ tộc trợ giúp cho Mục Trần, làm cho phù đồ cổ tộc không dám quá mức ngang ngược.
Mục Trần nhìn lạc ly chăm chú, hắn vừa nhìn liền biết được suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này trong lòng hắn không kìm được mà dâng lên sự cảm động.
thái linh cổ tộc cũng là một trong 5 đại cổ tộc, mặc dù lạc ly thu được truyền thừa thái linh thông thiên quang, nhưng nếu muốn ngồi vững vị trí thánh nữ thì chắn chắn cũng còn nhiều gian nan.
nhưng nàng vẫn không hề lui bước, mảnh thâm tình này hắn vô cùng hiểu.
- Lạc ly...
Lạc ly đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng che miệng Mục Trần, khẽ cười nói:
- Ngươi cũng không cần khuyên ta nữa, ta đã quyết rồi, hơn nữa, ít nhất ta ở trong thái linh cổ tộc sẽ rất an toàn, không cần lo lắng
ánh mắt Mục Trần phức tạp, hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mắt, từ trong con ngươi của nàng, hắn đã nhìn thấy vẻ kiên định, điều này khiến hắn hiểu ra, lạc ly đúng là đã hạ quyết tâm rồi.
Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy ra thiên linh ngọc tuỷ đã dùng tru ma điểm đổi lúc trước, mỉm cười nói:
- Cái này cho ngươi, rất có ích đối với tu luyện
lạc ly tò mò nhận lấy, khuyên tai thuỷ tinh cực kỳ tinh xảo, dây khuyên xanh biếc tản ra khí tức cực kỳ tinh thuần, cỗ khí tức kia vừa chui vào người, liền khiến cả cơ thể trờ nên mát mẻ, ngay cả linh lực cũng vận chuyển nhanh chóng hơn.
- Đây là thiên linh ngọc tuỷ?
. Ánh mắt lạc ly cũng không phải là kém, liếc một cái liền nhận ra ngọc tuỷ xanh biếc này, lúc này nàng cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên là biết vật này quý giá.
Mục Trần gật đầu một cái:
- Đeo một chút xem
Lạc ly cũng không từ chối, gật nhẹ đầu, sau đó liền đeo khuyên tai thuỷ tinh lên
Vành tai nàng vốn mềm mại trắng nõn, trong trẻo trơn láng, hiện giờ đeo khuyên tai lên, khuyên tai đung đưa, càng làm cho lạc ly vốn đã tuyệt mĩ, nay lại thêm một phần phong tình mê người, kinh diễm cực kỳ
Bàn tay lạc ly nhẹ nhàng nghịch nghịch khuyên tai, sau đó hơi nghiêng đầu, hướng về phía Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Đẹp không?
Nụ cười này của nàng hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt long lanh sáng ngời, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Mặc dù nàng và Mục Trần đang ở góc đại thiên lâu, những vẫn khiến không ít ánh mắt kinh diễm bắn tới, những ánh mắt này đều hau háu đến mức chảy nước dãi.
bất quá bọn hắn còn chưa kịp tham lam dòm ngó thì Mục Trần đã xoay người, che lạc ly lại, nói:
- Sau này khi không có ta ở đây, cũng đừng cười mê người như vậy
Lạc ly nghe vậy, không khỏi mỉm cười, hừ nhẹ nói:
- Tại sao?
- Ta sợ người khác không kìm chế nổi.
Mục Trần cười hắc hắc.
Lạc ly tức giận liếc hắn một cái, nhưng lại thấy thân thể Mục Trần càng ngày càng xích gần vào nàng, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, khiến cho nàng theo phản xạ đưa tay cản lồng ngực Mục Trần, trong con ngươi lưu ly hiện lên một tia thẹn thùng, chăm chú nhìn hắn.
- Ngươi định làm gì?
Mục Trần bĩu môi, cười nói Sắp sửa chia tay, cũng không cho chút gì an ủi sao? Nếu không cho, ta cũng không để ngươi đi
Lạc ly khẽ cắn môi một cái, ánh mắt giận dữ thẹn thùng liếc Mục Trần, tên này bình thường đều ôn hoà chững chạc, sao thời điểm thế này lại bắt đầu giở trò đùa bỡn lưu manh rồi.
Bất quá vừa nghĩ tới việc sắp tới phải chia ly một khoảng thời gian, trong lòng lạc ly cũng có chút không muốn, cho nên sau khi do dự một lát, bàn tay nhỏ bé đang ngăn mục trậc rốt cục cũng hơi rụt lại một chút, đồng thời đôi mắt đẹp của nàng liền nhắm lại.
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt bạch ngọc xinh đẹp đến mức người ta nín thở, Mục Trần không kìm chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng nữa, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon mềm mại của nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại đỏ thắm.
rắc rắc rắc!
Mặc dù 2 người ở trong góc phòng, ánh sáng tối mờ, nhưng hào quang của lạc ly thật sự quá nổi bật, cho nên trong đại thiên lâu này vẫn có không ít ánh mắt quét qua, vì thế nên âm thanh chén trà bị bóp vỡ liên tiếp vang lên.
Không ít tru ma sư đều chảy máu trong tim, mỹ nhản như thế lại có người trong lòng mất rồi, tên Mục Trần kia kiếp trước đúng là bị sét đánh, mới có thể có diễm phúc bậc này.
Mục Trần cũng không thèm để ý xung quanh, chỉ tiếp tục cúi đầu hưởng thụ đôi môi thơm mềm mại.
Cuối cùng, lạc ly có chút không chịu nổi, mạnh mẽ đẩy hắn ra nửa bước, khuôn mặt tuyệt mỹ vốn xưa nay ưu nhã, giờ lại như thoa phấn hồng, đôi mắt lưu ly hiện đầy vẻ thẹn thùng.
- hắc hắc
Bị lạc ly hung hăng liếc một cái, Mục Trần lại khúc khích cười một tiếng, trưng ra cái bộ mặt Trư ca thèm thuồng, chọc cho lạc ly không nhịn được giơ tay đấm hắn 2 cái.
- khục khục!
Trong lúc 2 người đang tình chàng ý thiếp thì một tiếng ho khan vang lên, xích viêm lão tiên chậm rãi bước tới, quét mắt nhìn Mục Trần một cái, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử chú ý chừng mực một chút, lại dám công khai khinh bạc thánh nữ thái linh cổ tộc chúng ta trước mặt bàn dân thiên hạ
Mục Trần nghe vậy cũng không thèm để ý, cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Sau này lạc ly ở thái linh cổ tộc, vậy phiền xích viêm tiền bối hỗ trợ nhiều hơn một chút
- Thừa lời
. Xích viêm lão tiên bĩu môi, nói:
- Yên tâm đi, ở trong thái linh cổ tộc, tốc độ tu luyện của lạc ly chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi
Đối với lời này, Mục Trần cũng không hoài nghi, lạc ly có thiên phú như vậy, hơn nữa còn mang trên mình lạc thần pháp thân cùng thái linh thông thiên quang, chắc chắn thái linh cổ tộc sẽ hết sức bồi dưỡng, thêm một thời gian nữa, tiến vào thiên chí tôn chỉ là việc trong tầm tay.
- Nếu chia tay xong rồi, vậy thì đi thôi
. Xích viêm lão tiên tác phong nhanh nhẹn, trực tiếp nhìn về phía lạc ly, cười nói.
Lạc ly nhìn Mục Trần một cái, khẽ gật đầu.
xích viêm lão tiên vung tay lên, hồ lô đỏ bên hông phóng to ra, mà hắn cùng với lạc ly thì hoá thành lưu quang rơi lên trên đó, xích quang khởi động liền biến mất ở phía chân trời.
Mục Trần ngưng mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi, thật lâu sau vẫn còn thẫn thờ.
- Mục Trần, chuyện ờ đây đã xong, vậy chúng ta cũng phải về nhà rồi
. Ôn thanh tuyền tới cạnh Mục Trần, vỗ vỗ vai của hắn, cười tủm tỉm nói.
- mục huynh, sau này nếu có thời gian, mời tới ôn gia chúng ta làm khách
. Ôn tử vũ cũng ôm quyền cười nói.
Mục Trần cười gật đầu một cái.
Ôn thanh tuyền vẫy vẫy tay, ôn gia hà bà cũng không chậm trễ chút nào nữa, vung tay áo lên, mang mọi người hoá thành linh quang bay đi...
Nhìn mọi người rời đi, Mục Trần cũng xoay đầu lại, hướng về phía 2 người linh khê, long tượng cười một tiếng, lười biếng duỗi lưng một cái.
- Đi thôi, chúng ta đi thiên la đại lục...
Rời khỏi thiên la đại lục cũng đã hơn một năm thời gian, cơ mà, lúc đầu hắn rời đi mới chỉ là hạ vị địa chí tôn, vậy mà hôm nay khi trở về, cũng đã là bán bộ đại viên mãn.
Ban đầu hắn cũng không có khả năng chưởng khống mục phủ, cần mạn đà la giúp một tay trấn áp, mà hiện giờ...dưới thiên chí tôn, gần như hắn đã là vô địch!
- Cũng không biết mục phủ hiện giờ ra sao?
Hắn khẽ cười, thân hình vừa động liền hoá thành lưu quang, phóng lên cao.
/1555
|