Tiểu Anh và Đ.Tuấn cùng nhau giải quyết mớ bài tập, Đ.Tuấn nảy ra ý kiến:
-Bài tập xong rồi, để báo đáp cậu mình mời cậu đi ăn kem ha!
Nghe từ kem mắt con bé sáng rỡ:
-Ăn kem hả! Được thôi.(nhìn ra cửa nhà e ngại). Nhưng mà….
Vừa nói tay con bé vừa chỉ ra ngoài, Đ.Tuấn hiểu ý anh chàng lên kế hoạch:
-Yên tâm, tớ có cách.
Đ.Tuấn chạy xe đạp đi ra khỏi nhà cách nhà chừng 5 mét anh chàng hét toán lên:
-A…………………..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Con bé ở trong nhà giật mình, chạy nhanh ra ngoài hối thúc mấy tên vệ sĩ:
-Mấy cô chú ơi! Đó là tiếng kêu của bạn con, mau………..mau ra xem bạn ấy có chuyện gì!
Mấy tên vệ sĩ vôi chạy nhanh ra ngoài, ở trong nhà con bé đắc trí chạy ra ngoài, trước khi đi con bé đã thu xếp hết tất cả mọi việc cho quản gia Kim. Bên Đ.Tuấn anh chàng cố đánh lạc hướng họ, anh chàng nhanh trí kéo dài thời gian, nhìn vào nhà Tiểu Anh đã chạy ra ngoài và núp vào bụi cây ven đường. Hoàn thành công việc anh chàng đánh trống lảng bọn vệ sĩ chạy đi, đứng trước bụi cậy:
-Cậu ra đi.
Con bé lém lĩnh, bước ra hí hững:
-Tưởng cậu hiền, ai ngờ cũng là cáo.
Đ.Tuấn kí đầu con bé:
-Cậu cũng đâu có thua. Thôi nhanh lên xe mình chở cho!
-Ok.
Đ.Tuấn trở Tiểu Anh ra tới những quán kem dọc bờ sông, Tiểu Anh ngạc nhiên:
-Công tử các cậu cũng bình dân quá ta!
-Bình dân gì đâu, ăn kem ở đây vào lúc này là tuyệt nhất. Ko giống như mấy quán kem hạng sang vào cứ cảm thấy ngột sao sao ấy.
-Hay là tụi mình mua kem đi, sau đó vừa đi dọc bờ sông vừa ăn. Chớ ngồi một chỗ chán quá.
Tuấn Anh dừng xe lại:
-Cậu xuống đi, cậu cứ ở đây đợi mình nhé, mình đi mua kem rồi quay lại! Cậu ăn kem gì!
-Sôcôla
Đ.Tuấn cười nhẹ nhàng, rồi tìm một tiệm kem ngon nhất. Tiểu Anh một mình con bé nhìn ra bờ sông, đây là lần đầu tiên con bé thấy được một cảnh đẹp về đêm ở đất nước mình. Gió nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm thổi bay làn tóc đen huyền của con bé, chầm chậm từng bước vừa đi vừa ngắm cảnh, đâu đó gần bờ sông có một vài đôi tình nhân ngồi trên ghế đá lãng mạng tâm tình trong ánh đèn đêm nhấp nhoáng.
Tuấn Anh một mình đi dạo ven bờ sông cô độc, đồng hồ điểm 9:30 còn quá sớm để anh chàng nghĩ đến chuyện về. Buồn bã một mình vừa đi anh chàng vừa đá những viên sỏi ven đường như một thú vui đi dạo, bất ngờ ko hẹn mà gặp, đá một cái thật mạnh khốn khổ viên sỏi lại trúng nhẹ vào chân Tiểu Anh, con bé giật mình quay mặt lại trong dù trời đã tối nhưng những ngọn đèn đường đủ để thấy gương mặt của kẻ ấy. Tuấn Anh ngạc nhiên, kêu:
-Tiểu Anh!
Khi nhận ra khuôn mặt của Tuấn Anh, có chút gì đó bất ngờ nhưng cũng có chút gì đó khó chịu. Vẫn thái độ như thế con bé quay lưng lại vội vã bội đi, Tuấn Anh thấy vậy anh chàng chạy nhanh đến níu tay Tiểu Anh lại:
-Còn giận sao!
Tiểu Anh ko nói một lời nhìn Tuấn Anh căm giận, xua tay Tuấn Anh ra. Tuấn Anh hạ giọng nhẹ nhàng:
-Xin lỗi nha!
Vẫn thái độ ấy con bé cố tình như ko nghe thấy gì, mắt ko nhìn thấy anh chàng. Tuấn Anh hết kiên nhẫn anh chàng bất ngờ nắm tay con bé, Tiểu Anh càng chống cự anh chàng càng níu chặt Tuấn Anh nói to như cố tình cho mọi người xung quanh để ý:
-Ừ THÌ MÌNH SAI ĐÓ, CẬU CHO MÌNH XIN LỖI ĐI. CHỚ CẬU ĐỪNG LÀM THÁI ĐỘ NHƯ VẬY CÓ ĐƯỢC KO! MÌNH CHỊU HẾT NỔI RỒI ĐÓ!
Cô nàng quan sát xung quanh, hàng chục con mắt hướng về con bé một số đám đông tụ tập lại xung quanh mình. Hai má con bé đỏ bừng, tức tối:
-Này cậu làm quái gì vậy!
Tuấn Anh khoái chí nháy cười, anh chàng hô to:
-EM À! ANH BIẾT NHƯ THẾ ĐỐI VỚI EM LÀ QUÁ ĐÁNG NHƯNG ANH BIẾT SAI RỒI, EM CHO ANH XIN LỖI NHÉ. ANH KO MUỐN TỤI MÌNH TAN VỠ NHƯ THẾ VẬY.
Tiểu Anh há hóc miệng, không ngờ anh chàng cũng lém lĩnh biết đùa mà con đùa thái quá như vậy, mọi người xung quanh bàn tán:
-Đúng rồi đó, cô gái chấp nhận lời xin lỗi đi, dù gì hai người xứng đôi như vậy chia tay cũng uổng, huống chi anh chàng quá ư là tử tế.
Con bé càng nghe lại càng tức “Quái gì chứ, bạn gái bạn trai cặp đôi gì ở đây chứ”, Tuấn Anh nhìn cô nàng như có vẻ trêu nghẹo. Tiểu Anh thở ra thở vào bực mình, mọi người xung quanh đồng thanh:
-Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!………………………..
Không còn cách nào, con bé miễn cưỡng:
-Được xin lỗi phải ko? Tớ chấp nhận.
Tiếng vỗ tay kéo dài tán đồng như chúc mừng cho sự hòa bình trở lại của đôi tình nhân, Tuấn Anh cười tươi như ban mai má anh chàng hai bên má lúm đồng tiền ôm lấy Tiểu Anh. Con bé bất thần, ko biết làm gì nó đứng như khúc gỗ to mắt ngạc nhiên trước cái ôm đó. Mọi người xung quanh từ từ giản tán, một lát sau con bé lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Tuấn Anh ra, cô nàng giơ tay lên bàn tay hình nắm đắm, tức ko chịu nổi:
-Tuấn Anh! CẬU QUÁ ĐÁNG THẬT!
Nhanh tay Tiểu Anh định đánh anh chàng, Tuấn Anh cầm tay cô nàng nói đùa:
-Này, cậu bảo là tha lỗi cho tớ rồi đó! Không được nuốt lời đâu đó.
-Cậu dùng cách đó ép tôi, được thôi. Tôi cảnh báo là tôi nghĩ giận cậu rồi.
Tuấn Anh cười:
-Có như thế mới tốt chứ! Vì tụi mình là bạn mà. Hihihi
Tiểu Anh hét to vào tay anh chàng:
-Đúng vậy tôi ko giận cậu nữa MÀ TÔI SẼ NGHĨ CHƠI VỚI CẬU LUÔN TRÁNH XA TÔI RA.
Nhận thấy trò đùa hơi bị hố, Tuấn Anh nghiêm nghị khuôn mặt trở lại anh chàng nhẹ nhàng cuối đầu thú tội:
-Tớ biết trò đùa hơi quá! Mình ko có ý gì ngoài xin cậu tha lỗi cho mình vì mình đã nặng lời với cậu ở trường, cho nên cho mình xin lỗi nhé mình hứa là ko nói nặng lời như vậy nữa đâu.
Tiểu Anh đứng nghiêm nghị hai tay khoanh vào nhau, nhìn khuôn mặt Tuấn Anh cô nàng lặng đi. Lúc này Tuấn Anh ko như lúc nãy nữa, nụ cười trên môi biến mắt còn đây là ánh mắt thành khẩn khuôn mặt ngợi chút buồn. Tiểu Anh nói thách:
-Sao cậu ko cười nữa đi, vui quá ha! Còn dám ôm tôi nữa, cậu nhớ đấy.
Hất mặt đi chỗ khác, cả hai đứng im lặng một hồi lâu Tiểu Anh từ từ quay sang nhìn Tuấn Anh, ánh mắt thành khẩn đó vẫn nhìn cô nàng chân chân. Tiểu Anh mỉm cười, Tuấn Anh như hiểu được một chút ý nghĩa của nụ cười ấy anh chàng mỉm cười như nắng ban mai, Tiểu Anh trêu anh chàng:
-Lêu lêu có kẻ bị lừa rồi, kekeke.
Vừa nói cười cô nàng vừa chạy đi như thách thức Tuấn Anh, anh chàng vỡ lẻ nghĩ mình như kẻ ngốc vậy. Tuấn Anh đuổi theo cô nàng:
-Tiểu Anh cậu dám lừa mình hả.
Đúng lúc Đ.Tuấn vừa kem quay trở về, cô nàng tinh nghịch cướp xe của Đ.Tuấn:
-Cho tớ mượn xe nhé, kem này mình sẽ đem về nhà ăn! Còn Tuấn Anh giao cho cậu đó.
Đ.Tuấn ko hiểu chuyện gì quay về phía sau thì thấy Tuấn Anh đang đuổi theo miệng vừa kêu:
-Đ.Tuấn mau mau bắt cậu ấy lại, hôm nay mình phải cho cậu ta 1 trận.
Đ.Tuấn bật cười đuổi theo cô nàng, cả hai lao nhanh như tên. Cô nàng cũng ko phải tay vừa, Tiểu Anh nhanh nhẹn đạp xe khi chạy xa cô nàng quay lại tặng cho 2 anh chàng một cái lêu lêu khi cả hai mệt lả ngồi nghỉ mệt bên vệ đường.
—————————————————
Tại trường học……….
Cả 5 mặt đằng đằng sát khí bước vào lớp, đây có lẽ là một buổi sáng bình thường đối với tất cả mọi người nhưng đối với 5 đứa trẻ này thì khác buổi sáng hôm nay sẽ là những ngày chiến đấu gian khổ để hoàn thành nhiệm vụ thầy HT giao cho. Chỉ có cách này tương lai của họ mới được đảm bảo, đó cũng là cách tốt để giúp đỡ những học sinh của lớp đặc biệt. Nhiệm vụ này ko dễ tí nào khi 5 người ấy phải kèm cặp làm sao khi tới cuối tháng điểm trung bình trên 8 phẩy. Đó là một điều khó khăn, và càng khó khăn hơn đối với những học sinh cá biệt. Liệu cả 5 có làm được ko.
Lớp học vẫn ồn ào dù chỉ có 7 người, lớp học bàn ghế ngổn ngang bức tường được vẽ tùm lum như phong cách đường phố. Lặng lẹ ko nói lời nào cả 5 xếp bàn ghế lại ngọn ngàng ngăn nắp, Tiểu Anh lau bảng sạch sẽ. T.Khanh và T.Nhân đi khiên lại một cái bàn giáo viên mới. Hội điệu đà và hội siêu quậy nhìn 5 người họ khác thường, Jacky thắc mắc anh chàng lại gần Tiểu Anh:
-Tiểu Anh các cậu làm gì vậy!
Tiểu Anh quay sang đáp:
-Tụi này muốn học! Jacky học ko?
Jacky lắc đầu:
-Trời, cậu ngốc à 11 thầy cô bộ môn bị bọn này tẩy chay rồi có ai đâu mà dạy chứ. Có dạy thì bọn này cũng chả học.
Tiểu Anh quay sang nhìn chăm chăm vào Jacky:
-Tụi mình đã mời thầy cô về dạy lại rồi. Bây giờ các cậu ko học thì cũng phải học thôi, nếu các cậu ko học thì tụi mình bắt các cậu phải học.
Jacky la to:
-Ko…………..Ko học đâu.
T.Khanh vừa khiên bàn vào, anh chàng dọa Jacky:
-Cậu nhớ trận đấu hôm đó cậu hứa gì chứ! Nếu các cậu thua thì các cậu phải xin lỗi và nghe lời bọn này đó. Định thất hứa sao, cậu mà thất hứa bọn này sẽ cho cậu biết tay đó.
T.Khanh giơ nắm đắm thù dọa Jacky, anh chàng sợ sệt:
-Thôi ko nói nhiều nữa các cậu muốn làm gì thì làm. Học thì never nhé.
Về bàn anh chàng bàn bạc với hội của mìn cả hội bắn loạn la lên:
-Ko thể nào làm gì có chuyện đó.
Jacky đập bàn một cái:
-Bởi vậy, hôm nay các cậu thấy đi họ lạ lắm đó. Có ý đồ từ trước rồi.
-Vậy là chúng ta phải nghe theo lời họ sao, học hành à.-Ken giật mình.
-Chứ gì nữa, phải chi trong giao ước hôm đó bọn mình phải nhắc đến điều này chứ.-Jacky vuốt cầm suy tính.
T.Khanh từ đâu như ma ló đầu vào:
-Các cậu à! Người ta nói chữ tín chẳng mất tiền mua, lựa việc mà nói cho vừa ý nhau. Hôm đó các cậu đã hứa với bọn này, định nuốt lời sau(lắc đầu) khó lắm. Cậu biết rồi 4princes với hội siêu quậy 2 bên chúng ta nổi tiếng khắp trường ai mà chẳng biết phải ko.
Cả hội ngật đầu:
-Nhưng có điều chúng ta luôn là 2 thái cực đối đầu nhau. Tiếc thật(lắc đầu nữa), tối hôm qua mình đã mất ăn mất ngủ cũng vì chuyện này, sau đó mình đã ngủ hiếp đi nằm mơ thấy một điều là 2 bên chúng ta đã đoàn kết, lớp đặc biệt nay đi đâu ko còn bị ai khi dễ nữa đến căn tin hay vì lời bàn tán dị nghị họ lại nhìn chúng ta ngưỡng mộ. Ôi! Như vậy phải là tốt lắm sao.
Jacky ngõ đầu T.Khanh cả hội đồng thanh:
-Nằm mơ đi, có chuyện đó hết á!
T.Khanh vẫn kiên trì khuyên bảo:
-Ko phải là mơ đâu, nó cũng có thể thành sự thật mà. Miễn các cậu chịu học hành hợp tác với bọn này ok! Hãy nhớ lời hứa đó nha.
Eric phát biểu:
-Bảo bọn này làm gì cũng được trong phạm vi đạo đức thì bọn này làm, còn chuyện học thì bọn này cốc hèm, nó có lợi gì cho các người chứ!
-Có chứ, các cậu hãy nghĩ đến thầy cô gia đình và bạn bè thử xem!
Ken nhăn nhó nói:
-Nghĩ các gì chứ sự thật vẫn là sự thật, đối với thầy cô thì bọn này là những kẻ hết thuốc chữa cho nên 11 người đó đã ko thèm dạy chúng tôi nữa, với gia đình thì giao họ xem chúng tôi như là những phá gia chi tử họ chỉ nghỉ suốt ngày chúng tôi chỉ biết cầm tiền của bọn họ rồi xài rồi họ lại la mắng quở trách. Bạn bè thì sao chúng tôi có ai chứ, đi đâu trong trường cũng bị kẻ khác dòm ngó dị nghị nói này nói nọ sau lưng chứ. Tôi biết chúng tôi ko bằng họ chúng tôi có đứa cũng ko giàu sang gì, cũng ko học giỏi như bọn họ nhưng có ai tôn trọng chịu lắng nghe chúng tôi nói chứ. Thật chất chúng tôi là cái gì chứ cặn bã của xã hội, hạt sạn của cái trường này, với gia đình thì là kẻ ko tồn tại. Hễ nhà trường có chuyện gì xảy ra bị mất cấp đồ, người đầu tiên họ nghĩ tới là chúng tôi, cho ko có làm đi chăng nữa bọn này vẫn cắn răng nghe lời xì xầm bàn tán to nhỏ của thiên hạ, họ tưởng họ hay lắm sao thật sự họ đang chà đạp lên chúng tôi họ ko hay biết, cậu nghĩ đi học sinh đặc biệt cũng là con người mà chúng tôi cần được tôn trọng cần phải được lắng nghe chứ
Ken nói như mắt cứ rưng rưng, Jacky YP và Eric đầu cuối xuống bàn trầm ngâm. Hội điệu đà suy tự, 3 người họ nước mắt cứ rơi khi nào ko hay. Bầu ko khí chìm trong im lặng, cái im lặng bất thường, cái im lặng của cái cảm xúc trong tận đáy lòng của các học sinh lớp đặc biệt, Tiểu Anh đứng trên bật thèm lau bảng mà khăn rơi lúc nào ko hay.
-Muốn được tôn trọng chứ gì! Vậy các cậu tôn trọng bản thân mình đi, các cậu về nhà sôi gương nhìn lại bộ dạng của các cậu suy nghĩ lại những việc các cậu đã làm thời gian qua thử xem có gì gọi là đúng đắn hay có chút ý nghĩ gì ko chứ-Tiểu Anh đứng trên bục giảng, giọng con bé vang vọng khắp cả lớp.
Tuấn Anh tiếp lời:
-Các cậu cũng như bọn này thôi, nhưng bọn này may mắn hơn các cậu nhiều. Số phận sinh ra đã được người khác an bày phải làm các này cái kia, ngay cả tự do còn ko có. Lúc các cậu họp đêm là lúc bọn này phải đau đầu với đóng sách vở, lúc các cậu ở lớp trong giờ học thì chúng tôi cũng thế chúng tôi biết mình phải cố gắng học ở lớp A đâu có dễ hằng tháng chúng tôi phải luôn đấu tranh từng con điểm dù là nhỏ nhất, chúng tôi luôn bị những anh mắt ganh ghét nhìn mình bằng nửa con mắt. Lúc các cậu bị thầy cô la vì phá phách còn bọn này thì sao chứ sau những giờ học chúng tôi chỉ có ngày chủ nhật là được nghỉ tưởng rằng có thể được vui chơi như những người khác còn chúng tôi thì ko, nhớ những lúc chúng tôi lén ra ngoài thì lập tức có người bắt chúng tôi về bữa nào may thì bị mắng còn bữa nào xui lại bị ăn đòn bằng roi. Có vô lí ko chứ, các cậu nói người khác đối xử ko công bằng với các cậu, còn đối với bọn này ko bất công sao?
Lớp chìm trong không khí yên lặng, một dấu hiệu bất thường của lớp đặc biệt. Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời củng ko có chuyển biến gì xấu. Đây là lần đầu tiên được thấy họ thổ lộ cho nhau những gì họ đã chất chứa trong lòng bấy lâu với những trách móc oán hờn giận dỗi. Tất cả ai cũng rơi nước mắt, duy chỉ có Tiểu Anh Tuấn Anh Đ.Tuấn và Eric ko ai rơi một giọt lệ nào chỉ biết đứng nhìn nhau rồi thở dài. Từ bên ngoài thầy Hùng với con mắt đỏ hoe bước vào lớp.
-Bài tập xong rồi, để báo đáp cậu mình mời cậu đi ăn kem ha!
Nghe từ kem mắt con bé sáng rỡ:
-Ăn kem hả! Được thôi.(nhìn ra cửa nhà e ngại). Nhưng mà….
Vừa nói tay con bé vừa chỉ ra ngoài, Đ.Tuấn hiểu ý anh chàng lên kế hoạch:
-Yên tâm, tớ có cách.
Đ.Tuấn chạy xe đạp đi ra khỏi nhà cách nhà chừng 5 mét anh chàng hét toán lên:
-A…………………..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Con bé ở trong nhà giật mình, chạy nhanh ra ngoài hối thúc mấy tên vệ sĩ:
-Mấy cô chú ơi! Đó là tiếng kêu của bạn con, mau………..mau ra xem bạn ấy có chuyện gì!
Mấy tên vệ sĩ vôi chạy nhanh ra ngoài, ở trong nhà con bé đắc trí chạy ra ngoài, trước khi đi con bé đã thu xếp hết tất cả mọi việc cho quản gia Kim. Bên Đ.Tuấn anh chàng cố đánh lạc hướng họ, anh chàng nhanh trí kéo dài thời gian, nhìn vào nhà Tiểu Anh đã chạy ra ngoài và núp vào bụi cây ven đường. Hoàn thành công việc anh chàng đánh trống lảng bọn vệ sĩ chạy đi, đứng trước bụi cậy:
-Cậu ra đi.
Con bé lém lĩnh, bước ra hí hững:
-Tưởng cậu hiền, ai ngờ cũng là cáo.
Đ.Tuấn kí đầu con bé:
-Cậu cũng đâu có thua. Thôi nhanh lên xe mình chở cho!
-Ok.
Đ.Tuấn trở Tiểu Anh ra tới những quán kem dọc bờ sông, Tiểu Anh ngạc nhiên:
-Công tử các cậu cũng bình dân quá ta!
-Bình dân gì đâu, ăn kem ở đây vào lúc này là tuyệt nhất. Ko giống như mấy quán kem hạng sang vào cứ cảm thấy ngột sao sao ấy.
-Hay là tụi mình mua kem đi, sau đó vừa đi dọc bờ sông vừa ăn. Chớ ngồi một chỗ chán quá.
Tuấn Anh dừng xe lại:
-Cậu xuống đi, cậu cứ ở đây đợi mình nhé, mình đi mua kem rồi quay lại! Cậu ăn kem gì!
-Sôcôla
Đ.Tuấn cười nhẹ nhàng, rồi tìm một tiệm kem ngon nhất. Tiểu Anh một mình con bé nhìn ra bờ sông, đây là lần đầu tiên con bé thấy được một cảnh đẹp về đêm ở đất nước mình. Gió nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm thổi bay làn tóc đen huyền của con bé, chầm chậm từng bước vừa đi vừa ngắm cảnh, đâu đó gần bờ sông có một vài đôi tình nhân ngồi trên ghế đá lãng mạng tâm tình trong ánh đèn đêm nhấp nhoáng.
Tuấn Anh một mình đi dạo ven bờ sông cô độc, đồng hồ điểm 9:30 còn quá sớm để anh chàng nghĩ đến chuyện về. Buồn bã một mình vừa đi anh chàng vừa đá những viên sỏi ven đường như một thú vui đi dạo, bất ngờ ko hẹn mà gặp, đá một cái thật mạnh khốn khổ viên sỏi lại trúng nhẹ vào chân Tiểu Anh, con bé giật mình quay mặt lại trong dù trời đã tối nhưng những ngọn đèn đường đủ để thấy gương mặt của kẻ ấy. Tuấn Anh ngạc nhiên, kêu:
-Tiểu Anh!
Khi nhận ra khuôn mặt của Tuấn Anh, có chút gì đó bất ngờ nhưng cũng có chút gì đó khó chịu. Vẫn thái độ như thế con bé quay lưng lại vội vã bội đi, Tuấn Anh thấy vậy anh chàng chạy nhanh đến níu tay Tiểu Anh lại:
-Còn giận sao!
Tiểu Anh ko nói một lời nhìn Tuấn Anh căm giận, xua tay Tuấn Anh ra. Tuấn Anh hạ giọng nhẹ nhàng:
-Xin lỗi nha!
Vẫn thái độ ấy con bé cố tình như ko nghe thấy gì, mắt ko nhìn thấy anh chàng. Tuấn Anh hết kiên nhẫn anh chàng bất ngờ nắm tay con bé, Tiểu Anh càng chống cự anh chàng càng níu chặt Tuấn Anh nói to như cố tình cho mọi người xung quanh để ý:
-Ừ THÌ MÌNH SAI ĐÓ, CẬU CHO MÌNH XIN LỖI ĐI. CHỚ CẬU ĐỪNG LÀM THÁI ĐỘ NHƯ VẬY CÓ ĐƯỢC KO! MÌNH CHỊU HẾT NỔI RỒI ĐÓ!
Cô nàng quan sát xung quanh, hàng chục con mắt hướng về con bé một số đám đông tụ tập lại xung quanh mình. Hai má con bé đỏ bừng, tức tối:
-Này cậu làm quái gì vậy!
Tuấn Anh khoái chí nháy cười, anh chàng hô to:
-EM À! ANH BIẾT NHƯ THẾ ĐỐI VỚI EM LÀ QUÁ ĐÁNG NHƯNG ANH BIẾT SAI RỒI, EM CHO ANH XIN LỖI NHÉ. ANH KO MUỐN TỤI MÌNH TAN VỠ NHƯ THẾ VẬY.
Tiểu Anh há hóc miệng, không ngờ anh chàng cũng lém lĩnh biết đùa mà con đùa thái quá như vậy, mọi người xung quanh bàn tán:
-Đúng rồi đó, cô gái chấp nhận lời xin lỗi đi, dù gì hai người xứng đôi như vậy chia tay cũng uổng, huống chi anh chàng quá ư là tử tế.
Con bé càng nghe lại càng tức “Quái gì chứ, bạn gái bạn trai cặp đôi gì ở đây chứ”, Tuấn Anh nhìn cô nàng như có vẻ trêu nghẹo. Tiểu Anh thở ra thở vào bực mình, mọi người xung quanh đồng thanh:
-Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!………………………..
Không còn cách nào, con bé miễn cưỡng:
-Được xin lỗi phải ko? Tớ chấp nhận.
Tiếng vỗ tay kéo dài tán đồng như chúc mừng cho sự hòa bình trở lại của đôi tình nhân, Tuấn Anh cười tươi như ban mai má anh chàng hai bên má lúm đồng tiền ôm lấy Tiểu Anh. Con bé bất thần, ko biết làm gì nó đứng như khúc gỗ to mắt ngạc nhiên trước cái ôm đó. Mọi người xung quanh từ từ giản tán, một lát sau con bé lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Tuấn Anh ra, cô nàng giơ tay lên bàn tay hình nắm đắm, tức ko chịu nổi:
-Tuấn Anh! CẬU QUÁ ĐÁNG THẬT!
Nhanh tay Tiểu Anh định đánh anh chàng, Tuấn Anh cầm tay cô nàng nói đùa:
-Này, cậu bảo là tha lỗi cho tớ rồi đó! Không được nuốt lời đâu đó.
-Cậu dùng cách đó ép tôi, được thôi. Tôi cảnh báo là tôi nghĩ giận cậu rồi.
Tuấn Anh cười:
-Có như thế mới tốt chứ! Vì tụi mình là bạn mà. Hihihi
Tiểu Anh hét to vào tay anh chàng:
-Đúng vậy tôi ko giận cậu nữa MÀ TÔI SẼ NGHĨ CHƠI VỚI CẬU LUÔN TRÁNH XA TÔI RA.
Nhận thấy trò đùa hơi bị hố, Tuấn Anh nghiêm nghị khuôn mặt trở lại anh chàng nhẹ nhàng cuối đầu thú tội:
-Tớ biết trò đùa hơi quá! Mình ko có ý gì ngoài xin cậu tha lỗi cho mình vì mình đã nặng lời với cậu ở trường, cho nên cho mình xin lỗi nhé mình hứa là ko nói nặng lời như vậy nữa đâu.
Tiểu Anh đứng nghiêm nghị hai tay khoanh vào nhau, nhìn khuôn mặt Tuấn Anh cô nàng lặng đi. Lúc này Tuấn Anh ko như lúc nãy nữa, nụ cười trên môi biến mắt còn đây là ánh mắt thành khẩn khuôn mặt ngợi chút buồn. Tiểu Anh nói thách:
-Sao cậu ko cười nữa đi, vui quá ha! Còn dám ôm tôi nữa, cậu nhớ đấy.
Hất mặt đi chỗ khác, cả hai đứng im lặng một hồi lâu Tiểu Anh từ từ quay sang nhìn Tuấn Anh, ánh mắt thành khẩn đó vẫn nhìn cô nàng chân chân. Tiểu Anh mỉm cười, Tuấn Anh như hiểu được một chút ý nghĩa của nụ cười ấy anh chàng mỉm cười như nắng ban mai, Tiểu Anh trêu anh chàng:
-Lêu lêu có kẻ bị lừa rồi, kekeke.
Vừa nói cười cô nàng vừa chạy đi như thách thức Tuấn Anh, anh chàng vỡ lẻ nghĩ mình như kẻ ngốc vậy. Tuấn Anh đuổi theo cô nàng:
-Tiểu Anh cậu dám lừa mình hả.
Đúng lúc Đ.Tuấn vừa kem quay trở về, cô nàng tinh nghịch cướp xe của Đ.Tuấn:
-Cho tớ mượn xe nhé, kem này mình sẽ đem về nhà ăn! Còn Tuấn Anh giao cho cậu đó.
Đ.Tuấn ko hiểu chuyện gì quay về phía sau thì thấy Tuấn Anh đang đuổi theo miệng vừa kêu:
-Đ.Tuấn mau mau bắt cậu ấy lại, hôm nay mình phải cho cậu ta 1 trận.
Đ.Tuấn bật cười đuổi theo cô nàng, cả hai lao nhanh như tên. Cô nàng cũng ko phải tay vừa, Tiểu Anh nhanh nhẹn đạp xe khi chạy xa cô nàng quay lại tặng cho 2 anh chàng một cái lêu lêu khi cả hai mệt lả ngồi nghỉ mệt bên vệ đường.
—————————————————
Tại trường học……….
Cả 5 mặt đằng đằng sát khí bước vào lớp, đây có lẽ là một buổi sáng bình thường đối với tất cả mọi người nhưng đối với 5 đứa trẻ này thì khác buổi sáng hôm nay sẽ là những ngày chiến đấu gian khổ để hoàn thành nhiệm vụ thầy HT giao cho. Chỉ có cách này tương lai của họ mới được đảm bảo, đó cũng là cách tốt để giúp đỡ những học sinh của lớp đặc biệt. Nhiệm vụ này ko dễ tí nào khi 5 người ấy phải kèm cặp làm sao khi tới cuối tháng điểm trung bình trên 8 phẩy. Đó là một điều khó khăn, và càng khó khăn hơn đối với những học sinh cá biệt. Liệu cả 5 có làm được ko.
Lớp học vẫn ồn ào dù chỉ có 7 người, lớp học bàn ghế ngổn ngang bức tường được vẽ tùm lum như phong cách đường phố. Lặng lẹ ko nói lời nào cả 5 xếp bàn ghế lại ngọn ngàng ngăn nắp, Tiểu Anh lau bảng sạch sẽ. T.Khanh và T.Nhân đi khiên lại một cái bàn giáo viên mới. Hội điệu đà và hội siêu quậy nhìn 5 người họ khác thường, Jacky thắc mắc anh chàng lại gần Tiểu Anh:
-Tiểu Anh các cậu làm gì vậy!
Tiểu Anh quay sang đáp:
-Tụi này muốn học! Jacky học ko?
Jacky lắc đầu:
-Trời, cậu ngốc à 11 thầy cô bộ môn bị bọn này tẩy chay rồi có ai đâu mà dạy chứ. Có dạy thì bọn này cũng chả học.
Tiểu Anh quay sang nhìn chăm chăm vào Jacky:
-Tụi mình đã mời thầy cô về dạy lại rồi. Bây giờ các cậu ko học thì cũng phải học thôi, nếu các cậu ko học thì tụi mình bắt các cậu phải học.
Jacky la to:
-Ko…………..Ko học đâu.
T.Khanh vừa khiên bàn vào, anh chàng dọa Jacky:
-Cậu nhớ trận đấu hôm đó cậu hứa gì chứ! Nếu các cậu thua thì các cậu phải xin lỗi và nghe lời bọn này đó. Định thất hứa sao, cậu mà thất hứa bọn này sẽ cho cậu biết tay đó.
T.Khanh giơ nắm đắm thù dọa Jacky, anh chàng sợ sệt:
-Thôi ko nói nhiều nữa các cậu muốn làm gì thì làm. Học thì never nhé.
Về bàn anh chàng bàn bạc với hội của mìn cả hội bắn loạn la lên:
-Ko thể nào làm gì có chuyện đó.
Jacky đập bàn một cái:
-Bởi vậy, hôm nay các cậu thấy đi họ lạ lắm đó. Có ý đồ từ trước rồi.
-Vậy là chúng ta phải nghe theo lời họ sao, học hành à.-Ken giật mình.
-Chứ gì nữa, phải chi trong giao ước hôm đó bọn mình phải nhắc đến điều này chứ.-Jacky vuốt cầm suy tính.
T.Khanh từ đâu như ma ló đầu vào:
-Các cậu à! Người ta nói chữ tín chẳng mất tiền mua, lựa việc mà nói cho vừa ý nhau. Hôm đó các cậu đã hứa với bọn này, định nuốt lời sau(lắc đầu) khó lắm. Cậu biết rồi 4princes với hội siêu quậy 2 bên chúng ta nổi tiếng khắp trường ai mà chẳng biết phải ko.
Cả hội ngật đầu:
-Nhưng có điều chúng ta luôn là 2 thái cực đối đầu nhau. Tiếc thật(lắc đầu nữa), tối hôm qua mình đã mất ăn mất ngủ cũng vì chuyện này, sau đó mình đã ngủ hiếp đi nằm mơ thấy một điều là 2 bên chúng ta đã đoàn kết, lớp đặc biệt nay đi đâu ko còn bị ai khi dễ nữa đến căn tin hay vì lời bàn tán dị nghị họ lại nhìn chúng ta ngưỡng mộ. Ôi! Như vậy phải là tốt lắm sao.
Jacky ngõ đầu T.Khanh cả hội đồng thanh:
-Nằm mơ đi, có chuyện đó hết á!
T.Khanh vẫn kiên trì khuyên bảo:
-Ko phải là mơ đâu, nó cũng có thể thành sự thật mà. Miễn các cậu chịu học hành hợp tác với bọn này ok! Hãy nhớ lời hứa đó nha.
Eric phát biểu:
-Bảo bọn này làm gì cũng được trong phạm vi đạo đức thì bọn này làm, còn chuyện học thì bọn này cốc hèm, nó có lợi gì cho các người chứ!
-Có chứ, các cậu hãy nghĩ đến thầy cô gia đình và bạn bè thử xem!
Ken nhăn nhó nói:
-Nghĩ các gì chứ sự thật vẫn là sự thật, đối với thầy cô thì bọn này là những kẻ hết thuốc chữa cho nên 11 người đó đã ko thèm dạy chúng tôi nữa, với gia đình thì giao họ xem chúng tôi như là những phá gia chi tử họ chỉ nghỉ suốt ngày chúng tôi chỉ biết cầm tiền của bọn họ rồi xài rồi họ lại la mắng quở trách. Bạn bè thì sao chúng tôi có ai chứ, đi đâu trong trường cũng bị kẻ khác dòm ngó dị nghị nói này nói nọ sau lưng chứ. Tôi biết chúng tôi ko bằng họ chúng tôi có đứa cũng ko giàu sang gì, cũng ko học giỏi như bọn họ nhưng có ai tôn trọng chịu lắng nghe chúng tôi nói chứ. Thật chất chúng tôi là cái gì chứ cặn bã của xã hội, hạt sạn của cái trường này, với gia đình thì là kẻ ko tồn tại. Hễ nhà trường có chuyện gì xảy ra bị mất cấp đồ, người đầu tiên họ nghĩ tới là chúng tôi, cho ko có làm đi chăng nữa bọn này vẫn cắn răng nghe lời xì xầm bàn tán to nhỏ của thiên hạ, họ tưởng họ hay lắm sao thật sự họ đang chà đạp lên chúng tôi họ ko hay biết, cậu nghĩ đi học sinh đặc biệt cũng là con người mà chúng tôi cần được tôn trọng cần phải được lắng nghe chứ
Ken nói như mắt cứ rưng rưng, Jacky YP và Eric đầu cuối xuống bàn trầm ngâm. Hội điệu đà suy tự, 3 người họ nước mắt cứ rơi khi nào ko hay. Bầu ko khí chìm trong im lặng, cái im lặng bất thường, cái im lặng của cái cảm xúc trong tận đáy lòng của các học sinh lớp đặc biệt, Tiểu Anh đứng trên bật thèm lau bảng mà khăn rơi lúc nào ko hay.
-Muốn được tôn trọng chứ gì! Vậy các cậu tôn trọng bản thân mình đi, các cậu về nhà sôi gương nhìn lại bộ dạng của các cậu suy nghĩ lại những việc các cậu đã làm thời gian qua thử xem có gì gọi là đúng đắn hay có chút ý nghĩ gì ko chứ-Tiểu Anh đứng trên bục giảng, giọng con bé vang vọng khắp cả lớp.
Tuấn Anh tiếp lời:
-Các cậu cũng như bọn này thôi, nhưng bọn này may mắn hơn các cậu nhiều. Số phận sinh ra đã được người khác an bày phải làm các này cái kia, ngay cả tự do còn ko có. Lúc các cậu họp đêm là lúc bọn này phải đau đầu với đóng sách vở, lúc các cậu ở lớp trong giờ học thì chúng tôi cũng thế chúng tôi biết mình phải cố gắng học ở lớp A đâu có dễ hằng tháng chúng tôi phải luôn đấu tranh từng con điểm dù là nhỏ nhất, chúng tôi luôn bị những anh mắt ganh ghét nhìn mình bằng nửa con mắt. Lúc các cậu bị thầy cô la vì phá phách còn bọn này thì sao chứ sau những giờ học chúng tôi chỉ có ngày chủ nhật là được nghỉ tưởng rằng có thể được vui chơi như những người khác còn chúng tôi thì ko, nhớ những lúc chúng tôi lén ra ngoài thì lập tức có người bắt chúng tôi về bữa nào may thì bị mắng còn bữa nào xui lại bị ăn đòn bằng roi. Có vô lí ko chứ, các cậu nói người khác đối xử ko công bằng với các cậu, còn đối với bọn này ko bất công sao?
Lớp chìm trong không khí yên lặng, một dấu hiệu bất thường của lớp đặc biệt. Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời củng ko có chuyển biến gì xấu. Đây là lần đầu tiên được thấy họ thổ lộ cho nhau những gì họ đã chất chứa trong lòng bấy lâu với những trách móc oán hờn giận dỗi. Tất cả ai cũng rơi nước mắt, duy chỉ có Tiểu Anh Tuấn Anh Đ.Tuấn và Eric ko ai rơi một giọt lệ nào chỉ biết đứng nhìn nhau rồi thở dài. Từ bên ngoài thầy Hùng với con mắt đỏ hoe bước vào lớp.
/42
|