Trong lúc hôn mê, cô cảm giác có người đang dịu dàng vuốt ve tóc mình, người này rất xúc động có vẻ là một người đàn ông. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống như sợ làm tổn thương đóa hoa mềm mại là cô.
Long Tề quả thật không dám sờ mạnh cô, cũng không phải xem cô như bông hoa, mà là một giấc mơ không có thật, anh hi vọng đây không phải là mộng, rồi lại không thể tin nổi những gì trước mắt là sự thật.
Cô lại đang ở ngay trước mặt anh.
Lông mày này, đôi mắt này, cái mũi và cái miệng nhỏ nhắn đang cong lên xinh đẹp, tất cả đều chan thật, giống hệt Đồng của anh.
Lý Anh Đông thoát khỏi cảm giác hôn mê choáng váng, từ từ mở mắt, vừa nhìn đã thấy một đôi mắt ngăm đen thâm tình của đàn ông với một hơi thở đàn ông mạnh mẽ.
Chớp chớp mấy cái, cô trợn tròn đôi mắt đẹp, chống đôi tay nhỏ vội vàng lùi lại, vẻ mặt vô cùng kinh sợ, lưng cô lập tức đụng phải chướng ngại.
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc ghế có thể dựng thẳng lên, tay cô níu lấy cái chăn, ngẩng đầu nhìn trần rất thấp, cô lập tức hiểu mình đang ngồi trên máy bay, một chiếc máy bay đang bay, không rõ mục đích, mà trong buồng lái chỉ có hai người bọn họ.
“Uyên ra tay mạnh quá, em đã ngủ năm tiếng rồi” Long Tề cũng không vì cô đã tỉnh mà thay đổi thái độ, anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt như thấy Đỗ Lượng Đồng đang ở trước mặt anh, hiện tại và quá khứ đã kết nối với nhau.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Các người rốt cuộc định đưa tôi đi đâu?” Lý Anh Đồng vén chăn ra, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên cửa sổ nhìn, máy bay đang bay ở độ cao lớn, sợ là đích tới của bọn họ không gần.
Lòng Tề cũng không trả lời, đứng dậy đi tới phía sau cô, cô vừa quay người liền đụng phải anh, lập tức muốn lùi lại, nhưng bị cabin sau lưng chống đỡ, không thể lui được.
“Em biết anh là ai không?” Anh hỏi tràn đầy mong đợi.
“Long Tề tiên sinh, tôi dĩ nhiên biết anh là ai.” Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp quật cường lên, nhìn thẳng thắn không chút sợ hãi anh đang mạnh mẽ tới gần.
Dung nhan xinh đẹp của cô lọt cả vào tầm mắt anh, trong phút chốc, tình yêu vốn lắng đọng trong lòng từ lâu lại dâng lên, khiến anh nhất thời không kìm hãm được ôm cô vào trong ngực.
“Đồng”
Hai cánh tay Long Tề thắt chặt, vững vàng ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, khuôn mặt đàn ông chôn giữa mái tóc dài không giấu nổi kích động, trong lòng anh mừng rỡ như điên.
“Buông ra… anh buông tôi ra” Người đàn ông là điên chắc, cô không ngừng giãy giụa lại khiến anh ôm càng chặt hơn.
“Đừng động đậy, một chút thôi… Chỉ một lúc nữa, anh đảm bảo sẽ buông em ra” Giọng nói thô dày trầm thấp vang bên tai cô.
Mười phút sau.
Tên này nói láo, trong lòng cô không vui nhủ thầm.
Hắn nói chỉ một lát sẽ buông cô ra, nhưng cô cảm giác đã bị hắn ôm cả thiên trường địa cửu (dài như trời đất) rồi, có lẽ, trong lòng hắn muốn ôm cô cả thiên trường địa cửu đi.
Cô sẽ không theo hắn. Hắn phải buông cô ra, cái ôm này phải dừng lại trong một giây nữa.
“Long tiên sinh” Cô gọi anh, giọng nói mềm mại đầy lạnh nhạt công thức hóa.
“Gọi anh là Tề”
“Long.Tiên.Sinh” Cô gằn từng chữ, rất không nề mặt anh lần nữa kiên trì nhắc lại.
Lời nói sắc nhọn của cô như một chậu nước lạnh dội cho anh tỉnh lại, Long Tề khẽ thở dài, bỗng chốc từ kích động trở nên tỉnh táo, thả lỏng hai cánh tay, buông cô ra.
Anh cúp mắt nhìn cô, nhìn thấy cô gái xinh đẹp trong mắt lộ ra sự lạnh lùng xa cách.
Uyên nói đúng, cô không phải là Đồng, cô cũng chỉ là một cô gái giống Đồng.
Thế nhưng thế là đủ, nhiều năm rồi, anh một mực tìm kiếm, tìm cô bé anh yêu thương, nhưng cuối cùng cũng vĩnh viễn chỉ tìm được những cô gái giống cô.
Mà trước mắt cô chỉ là một người giống nhất trong số đó.
“Xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi không thích bị nhìn thành người khác.”
“Cô thật sự rất giống cô ấy, nhưng cô không phải là cô ấy, cô ấy sẽ không như cô, nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ”
“Anh không nghĩ là người ta sẽ thay đổi sao? Có lẽ cô ấy đã từ lâu không còn nhận ra anh, Long tiên sinh, anh thật quá tự tin với sức quyến rũ của mình”
“Không phải là tôi tự tin mà tôi tin tưởng cô ấy”
“Tôi mặc kệ anh tin tưởng ai, đều không liên quan đến tôi, anh mau bảo cơ trưởng cho máy bay quay lại, tôi muốn về cử hành hôn lễ” Nói xong, cô chạy về phía cabin đằng trước, tựa như muốn tự mình xin cơ trưởng cho máy bay quay lại.
Đột nhiên cô có cảm giác sau cổ lĩnh một đòn mạnh, trước mắt trở nên tối sầm.
“Chúng ta còn chưa tới đích, mời ngủ thêm một chút” Giọng nói đàn ông mạnh mẽ cất lên sau lưng, bóng tối đã bao trùm lấy cô, người đàn ông này căn bản không có tư cách nói người khác, hắn rat ay cũng nặng chẳng kém…
Tỉnh lại lần nữa cô đã nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, Lý Anh Đồng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng, bên trong trang hoàng theo phong cách Châu Âu.
Cô bước xuống khỏi giường, bộ lễ phục bằng lụa trắng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái, cô đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo rèm ra nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài.
Cô không phân biệt được rốt cuộc đang là bình minh hay hoàng hôn, đẩy cửa sổ, cô định ra ban công, lại cảm thấy lạnh thấu xương.
“Lạnh quá…”
Cô co rúm quay trở lại phòng, không hiểu vì sao tiết trời rõ ràng sắp vào hạ mà không khí bên ngoài cứ như 0 độ.
Cô quấn lên người chiếc chăn ấm áp rồi mới bước ra ban công, cảnh tượng ruộng hoang mênh mông bát ngát thu hết vào tầm mắt, xa xa thấp thoáng ánh đèn li ti, tiếng chim hót truyền đến từ cánh rừng không xa đó, thỉnh thoảng còn xen vào mấy tiếng kêu của chim đỗ quyên, phía chân trời ánh sáng chói mắt cho cô biết bây giờ mới chỉ là sáng sớm.
“Rốt cuộc hắn dẫn mình đi đâu vậy?” Tiếng lẩm bẩm không xác định từ môi bật cả, cô khép chặt tấm chăn trên người, từng đợt gió lạnh khiến cô sắp chống đỡ không nổi.
Lúc này hai người đàn ông ngoại quốc cao lớn đi ra từ một tòa nhà khác, bọn họ trò chuyện với nhau, cô nghe ra là tiếng Đức, bàn luận chuyện bóng đá hôm nay.
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như hộ vệ của căn dinh thự này.
Lý Anh Đồng vội vàng quay trở vào phòng, cởi tấm chăn ra định ra khỏi phòng nhưng lại dừng bước trước cửa.
Khong được, cô không thể ra khỏi phòng với độc một cái áo ngủ thế này.
Cuối cùng cô nhìn thấy một chiếc áo khoác trắng ngà trên ghế dựa cạnh giường, cô nhặt lên khoác vào, ba bước như hai đi ra khỏi cửa.
Cô muốn tìm hắn nói lý lẽ, bởi vì hắn không có quyền làm vậy, không được sự đồng ý của đương sự đã mang cô đến Đức.
Không mong đợi cô lại xuất hiện sớm như vâyh, một đám nô dịch cũng luống cuống tay chân, chủ nhân của họ hôm qua đã thông báo chỉ cần nhìn thấy vị tiểu thư này thì phải phục vụ cho thật tốt, không thể có bất kỳ sai sót gì.
“Thật xin lỗi, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong, xin cô chờ cho một lát” Một nữ bộc tưởng là cô muốn ăn sáng, nói với cô bằng tiếng anh lưu loát.
“Không, tôi không muốn ăn cơm” Mặc dù bây giờ bụng đói thật nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Long Tề trước. “Xin hỏi anh ta ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ta”
“Anh ta?”
“Long Tề, người dẫn tôi tới đây”
“Cô nói ông chủ ạ? Ông ấy chưa ngủ dậy, cô chờ một chút”
“Tôi không muốn chờ, hãy nói cho tôi biết số phòng của anh ta”
Vì không thể thắng được sự kiên trì của cô, nữ bộc không thể làm gì khác đành phải chỉ phòng của Long Tề, cô không chần chờ thêm chút nào đi thẳng về phía phòng anh.
Long Tề quả thật không dám sờ mạnh cô, cũng không phải xem cô như bông hoa, mà là một giấc mơ không có thật, anh hi vọng đây không phải là mộng, rồi lại không thể tin nổi những gì trước mắt là sự thật.
Cô lại đang ở ngay trước mặt anh.
Lông mày này, đôi mắt này, cái mũi và cái miệng nhỏ nhắn đang cong lên xinh đẹp, tất cả đều chan thật, giống hệt Đồng của anh.
Lý Anh Đông thoát khỏi cảm giác hôn mê choáng váng, từ từ mở mắt, vừa nhìn đã thấy một đôi mắt ngăm đen thâm tình của đàn ông với một hơi thở đàn ông mạnh mẽ.
Chớp chớp mấy cái, cô trợn tròn đôi mắt đẹp, chống đôi tay nhỏ vội vàng lùi lại, vẻ mặt vô cùng kinh sợ, lưng cô lập tức đụng phải chướng ngại.
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc ghế có thể dựng thẳng lên, tay cô níu lấy cái chăn, ngẩng đầu nhìn trần rất thấp, cô lập tức hiểu mình đang ngồi trên máy bay, một chiếc máy bay đang bay, không rõ mục đích, mà trong buồng lái chỉ có hai người bọn họ.
“Uyên ra tay mạnh quá, em đã ngủ năm tiếng rồi” Long Tề cũng không vì cô đã tỉnh mà thay đổi thái độ, anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt như thấy Đỗ Lượng Đồng đang ở trước mặt anh, hiện tại và quá khứ đã kết nối với nhau.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Các người rốt cuộc định đưa tôi đi đâu?” Lý Anh Đồng vén chăn ra, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên cửa sổ nhìn, máy bay đang bay ở độ cao lớn, sợ là đích tới của bọn họ không gần.
Lòng Tề cũng không trả lời, đứng dậy đi tới phía sau cô, cô vừa quay người liền đụng phải anh, lập tức muốn lùi lại, nhưng bị cabin sau lưng chống đỡ, không thể lui được.
“Em biết anh là ai không?” Anh hỏi tràn đầy mong đợi.
“Long Tề tiên sinh, tôi dĩ nhiên biết anh là ai.” Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp quật cường lên, nhìn thẳng thắn không chút sợ hãi anh đang mạnh mẽ tới gần.
Dung nhan xinh đẹp của cô lọt cả vào tầm mắt anh, trong phút chốc, tình yêu vốn lắng đọng trong lòng từ lâu lại dâng lên, khiến anh nhất thời không kìm hãm được ôm cô vào trong ngực.
“Đồng”
Hai cánh tay Long Tề thắt chặt, vững vàng ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, khuôn mặt đàn ông chôn giữa mái tóc dài không giấu nổi kích động, trong lòng anh mừng rỡ như điên.
“Buông ra… anh buông tôi ra” Người đàn ông là điên chắc, cô không ngừng giãy giụa lại khiến anh ôm càng chặt hơn.
“Đừng động đậy, một chút thôi… Chỉ một lúc nữa, anh đảm bảo sẽ buông em ra” Giọng nói thô dày trầm thấp vang bên tai cô.
Mười phút sau.
Tên này nói láo, trong lòng cô không vui nhủ thầm.
Hắn nói chỉ một lát sẽ buông cô ra, nhưng cô cảm giác đã bị hắn ôm cả thiên trường địa cửu (dài như trời đất) rồi, có lẽ, trong lòng hắn muốn ôm cô cả thiên trường địa cửu đi.
Cô sẽ không theo hắn. Hắn phải buông cô ra, cái ôm này phải dừng lại trong một giây nữa.
“Long tiên sinh” Cô gọi anh, giọng nói mềm mại đầy lạnh nhạt công thức hóa.
“Gọi anh là Tề”
“Long.Tiên.Sinh” Cô gằn từng chữ, rất không nề mặt anh lần nữa kiên trì nhắc lại.
Lời nói sắc nhọn của cô như một chậu nước lạnh dội cho anh tỉnh lại, Long Tề khẽ thở dài, bỗng chốc từ kích động trở nên tỉnh táo, thả lỏng hai cánh tay, buông cô ra.
Anh cúp mắt nhìn cô, nhìn thấy cô gái xinh đẹp trong mắt lộ ra sự lạnh lùng xa cách.
Uyên nói đúng, cô không phải là Đồng, cô cũng chỉ là một cô gái giống Đồng.
Thế nhưng thế là đủ, nhiều năm rồi, anh một mực tìm kiếm, tìm cô bé anh yêu thương, nhưng cuối cùng cũng vĩnh viễn chỉ tìm được những cô gái giống cô.
Mà trước mắt cô chỉ là một người giống nhất trong số đó.
“Xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi không thích bị nhìn thành người khác.”
“Cô thật sự rất giống cô ấy, nhưng cô không phải là cô ấy, cô ấy sẽ không như cô, nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ”
“Anh không nghĩ là người ta sẽ thay đổi sao? Có lẽ cô ấy đã từ lâu không còn nhận ra anh, Long tiên sinh, anh thật quá tự tin với sức quyến rũ của mình”
“Không phải là tôi tự tin mà tôi tin tưởng cô ấy”
“Tôi mặc kệ anh tin tưởng ai, đều không liên quan đến tôi, anh mau bảo cơ trưởng cho máy bay quay lại, tôi muốn về cử hành hôn lễ” Nói xong, cô chạy về phía cabin đằng trước, tựa như muốn tự mình xin cơ trưởng cho máy bay quay lại.
Đột nhiên cô có cảm giác sau cổ lĩnh một đòn mạnh, trước mắt trở nên tối sầm.
“Chúng ta còn chưa tới đích, mời ngủ thêm một chút” Giọng nói đàn ông mạnh mẽ cất lên sau lưng, bóng tối đã bao trùm lấy cô, người đàn ông này căn bản không có tư cách nói người khác, hắn rat ay cũng nặng chẳng kém…
Tỉnh lại lần nữa cô đã nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, Lý Anh Đồng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng, bên trong trang hoàng theo phong cách Châu Âu.
Cô bước xuống khỏi giường, bộ lễ phục bằng lụa trắng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái, cô đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo rèm ra nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài.
Cô không phân biệt được rốt cuộc đang là bình minh hay hoàng hôn, đẩy cửa sổ, cô định ra ban công, lại cảm thấy lạnh thấu xương.
“Lạnh quá…”
Cô co rúm quay trở lại phòng, không hiểu vì sao tiết trời rõ ràng sắp vào hạ mà không khí bên ngoài cứ như 0 độ.
Cô quấn lên người chiếc chăn ấm áp rồi mới bước ra ban công, cảnh tượng ruộng hoang mênh mông bát ngát thu hết vào tầm mắt, xa xa thấp thoáng ánh đèn li ti, tiếng chim hót truyền đến từ cánh rừng không xa đó, thỉnh thoảng còn xen vào mấy tiếng kêu của chim đỗ quyên, phía chân trời ánh sáng chói mắt cho cô biết bây giờ mới chỉ là sáng sớm.
“Rốt cuộc hắn dẫn mình đi đâu vậy?” Tiếng lẩm bẩm không xác định từ môi bật cả, cô khép chặt tấm chăn trên người, từng đợt gió lạnh khiến cô sắp chống đỡ không nổi.
Lúc này hai người đàn ông ngoại quốc cao lớn đi ra từ một tòa nhà khác, bọn họ trò chuyện với nhau, cô nghe ra là tiếng Đức, bàn luận chuyện bóng đá hôm nay.
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như hộ vệ của căn dinh thự này.
Lý Anh Đồng vội vàng quay trở vào phòng, cởi tấm chăn ra định ra khỏi phòng nhưng lại dừng bước trước cửa.
Khong được, cô không thể ra khỏi phòng với độc một cái áo ngủ thế này.
Cuối cùng cô nhìn thấy một chiếc áo khoác trắng ngà trên ghế dựa cạnh giường, cô nhặt lên khoác vào, ba bước như hai đi ra khỏi cửa.
Cô muốn tìm hắn nói lý lẽ, bởi vì hắn không có quyền làm vậy, không được sự đồng ý của đương sự đã mang cô đến Đức.
Không mong đợi cô lại xuất hiện sớm như vâyh, một đám nô dịch cũng luống cuống tay chân, chủ nhân của họ hôm qua đã thông báo chỉ cần nhìn thấy vị tiểu thư này thì phải phục vụ cho thật tốt, không thể có bất kỳ sai sót gì.
“Thật xin lỗi, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong, xin cô chờ cho một lát” Một nữ bộc tưởng là cô muốn ăn sáng, nói với cô bằng tiếng anh lưu loát.
“Không, tôi không muốn ăn cơm” Mặc dù bây giờ bụng đói thật nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Long Tề trước. “Xin hỏi anh ta ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ta”
“Anh ta?”
“Long Tề, người dẫn tôi tới đây”
“Cô nói ông chủ ạ? Ông ấy chưa ngủ dậy, cô chờ một chút”
“Tôi không muốn chờ, hãy nói cho tôi biết số phòng của anh ta”
Vì không thể thắng được sự kiên trì của cô, nữ bộc không thể làm gì khác đành phải chỉ phòng của Long Tề, cô không chần chờ thêm chút nào đi thẳng về phía phòng anh.
/15
|