Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca)

Chương 48: Mâu thuẫn!

/60


Mấy ngày nay mọi thứ dường như diễn ra rất bình thường, vẫn đến trường rồi về nhà nhưng cô vẫn biết trong lòng cô vẫn có cái gì đó không được bình thường mà hình thành, nhất là mỗi khi nhớ về ngày hôm đó trong lòng tự khắc hình thành một nỗi đau khó giải đáp.

Nghĩ lại câu nói ngày hôm đó Vylee bất chợt giật mình bởi câu nói đó, thật ra đến giờ trong lòng cô vẫn còn rất mâu thuẫn thật ra cô có yêu hay là không? Cho đến giờ cô còn không biết nhưng cứ thử một lần đối mặt cô lại không dám. Cô cứ sợ sẽ nhìn ra tình cảm của bản thân nhất là khi nghe Kynlee nói về quá khứ của Zinjee cô lại cảm thấy mình với anh ta có một khoảng cách rất lớn.

Sự xa cách đến nổi dường như dù có dùng bao nhiêu cố gắng vẫn không thể đến gần. Bây giờ với cô Zinjee thật sự là xa cách, cô rất mong muốn mình có thể xoa dịu đi sự tổn thương đó nhưng vẫn biết là không thể. Người con trai đó có quá nhiều tổn thương mà cô, ngay cả một lần chịu khổ cũng không có thì làm sau có thể thấu hiểu mà ở bên anh được.

Đối với cô có lẽ sẽ là một ước muốn quá xa vời. Khẽ nhìn sang Zinjee! Người con trai với vẻ ngoài dường như lạnh lùng không màn đến ai nhưng lại mang sự tổn thương sâu sắc như vậy. Thật ra cô phải làm thế nào mới có thể đến được với nội tâm của anh đây. Phải làm thế nào mới có thể xoa dịu nỗi đau đó, hay vẫn là không nên làm gì xem như cuộc sống của anh không tồn tại cô và cô không nên bước vào trái tim đó.Thật ra phải làm sao? Có ai đó nói cho cô biết bây giờ cô phải làm thế nào không?

Câu hỏi mà cô tự đặt ra cho mình là vì sao hôm đó Zinjee lại tìm cô về khi cô mất tích trong khi với tính cách của anh thì thường là bỏ mặc. Câu hỏi mà cho đến bây giờ cô mới có thể biết chính xác được câu trả lời. Không phải vì anh thích cô, cũng không phải vì anh lo lắng cho cô mà là vì anh không muốn một ai đó trước mắt anh mà biến mất, anh không muốn mình trở nên vô dụng và bất lực như vậy. Đó cũng chỉ là do trách nhiệm anh nhất thời gàng buộc đối với những ai anh thấy trước mắt thôi.

Ngày hôm đó khi bắt gặp câu hỏi đó của Kynlee cô đã chọn cách im lặng và rời đi! Vì thật sự chính cô cũng không biết phải trả lời làm sao khi câu trả lời cho bản thân mình cô còn không tìm được. Phải chăng có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách cô và anh mà mãi mãi cô cũng không bao giờ phá vỡ được....

“Vylee! Nước sắp tràn ra sàn nhà rồi!” Haly hốt hoảng chạy đến vặn lại vòi nước rồi đưa ánh mắt lo lắng nhìn Vylee. Vylee bây giờ mới giật mình nhìn lại “Mình xin lỗi! Mình sơ ý quá!” Cô nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu đó khiến cho cả nhóm lo lắng không nguôi.

“Rốt cuộc là cậu bị làm sao thế? Mấy ngày hôm nay tâm trí cậu để ở đâu vậy hả? Cậu làm bọn tớ lo lắng lắm cậu biết không?” Royjee lo lắng nhìn vào ánh mắt Vylee. Vylee nhìn lại cô rồi gở tạp dề ra đưa cho Royjee “Hôm nay mình mệt lắm! Mình đi nghỉ trước!” Vylee nói rồi mệt mỏi bước đi.

.................

Vylee đứng trên sân thượng, thả lỏng mình mặc cho gió có buốt lạnh mà thổi vào người cô, cô dù sau cũng muốn tìm một chút bình yên cho thoải mái thôi. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao khi ở bên cô người con trai đó hoàn toàn bình thường nhưng thật ra trong lòng lại mang một nỗi đau đến khó lấp đầy.

Mà cô cũng thật sự khâm phục cô gái đó vì sao mà có thể mở cửa một trái tim vốn dĩ đã trạn nứt. Có lẽ cô chỉ có thể đứng bên lề mà quan sát anh, mãi mãi vẫn chỉ là đứng bên lề cuộc sống của anh mà không thể nào có thể bước vào.

Cô khẽ thở dài, bất giác bên tai truyền đến tiếng bước chân.

“Trời đang lạnh, mặc thêm áo vào!” Một giọng nói khẽ vang lên bên tai cô, thanh âm quen thuộc đến khó có thể nhầm lẫn rồi chợt cảm thấy bờ vai mình trở nên ấm áp hẵn, đưa mắt nhìn sang bỗng bất chợt thấy chiếc áo choàng lông đã nằm trên vai cô từ lúc nào.

Vylee ngạc nhiên đưa mắt nhìn người bên cạnh “Zinjee! Sao anh lại ở đây?” Cô ngây thơ hỏi. Người con trai đó vẫn là cái dáng vẻ bất cần, bỏ tay vào túi quần, đưa mắt nhìn về một hướng nào đó xa xăm lắm mà cô biết mãi mãi cô vẫn không thể là điểm dừng của ánh mắt anh.

Lúc lâu anh mới chậm rãi lên tiếng “Nếu tôi không ra có phải em đã để mình cảm lạnh rồi không?” Zinjee nói rất lạnh trong giọng nói có ý trách móc cũng có ý nuông chiều kỳ lạ. Giống như đang dung túng cho một đứa trẻ vậy.

Vylee chỉ im lặng mà nhìn anh, cảm nhận được sự im lặng của cô Zinjee khẽ nhìn sang “Sao vậy? Em không vui sao?” Anh nói rất dịu dàng nhưng cô nghe lại cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô không hiểu sau anh càng dịu dàng cô lại càng cảm thấy lòng đau thắt. Có phải đó là sự cảm thông cho nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng không?

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status