Sáng ra Vylee vẫn còn lờ đờ chưa biết trời chăn mây đất gì cả. Như cái xác không hồn mà vô thức hoạt động. “Vylee! Cháy thức ăn bây giờ!” Kynlee hốt hoảng chạy đến bưng chảo ra khỏi tay cô rồi thổi phù phù.
“Cháy rồi sao?” Cô vô thức hỏi, rồi tự nhiên gỡ tạp dề ra thảy vào người Kynlee “Ăn cơm thôi!” Cô ngồi trên bàn ăn nói. Nhìn chiếc bàn ăn Vylee tự nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mặt biến sắc hẳn.
“Em đi học đây!” Cô ôm cặp chạy đi khiến cả nhóm ngơ ngác nhìn “Này, này!” Venjy với tay gọi lại “Vylee làm sao thế?” Haly khó hiểu “Sáng sớm cứ như người mất hồn là sao!” Royjee lắc đầu ngao ngán.
Chưa được mấy giây một cái bóng quen thuộc trên cầu thang bước xuống và cũng quăn lại một câu rất ư là dễ thương “Tớ đi học đây!” Rồi lạnh lùng xách cặp bước ra nhà “Này, này!” Yue với tay gọi.
“Hai cái người này! Làm sao thế nhỉ!” Cả nhóm khó hiểu nhìn theo.
...............
Vylee đi đường mà thần trí cứ để đâu đâu rõ ràng là không nhìn đường, cứ năm lần bảy lượt bị mắng vì xíu nữa va vào xe người khác, ba lần không cẩn thận mà lọt lề và hai lần đi nhầm phần đường.
Vylee vừa bước vào sân trường mà sắc mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn giống con điên ấy. Nhưng không hiểu sao chính cái vẻ ngây thơ này lại khiến cô dễ thương hẳn. Nam sinh trong trường nhìn chỉ muốn ngã nhào vì mê mệt còn nữ sinh thì chỉ hận tại sao không được bẹo má cô cho đỡ nghiền.
“Vylee! Dễ thương quá!”
“Nhìn chỉ muốn bẹo má thôi!”
“Đáng yêu chết mất!”
Những tiếng la hét vang lên nhưng trong đầu cô thì hoàn toàn là trống rổng “Họ nói ai thế?” Cô ngơ ngác nhìn. Một lúc không cẩn thận lại đụng trúng một cái gì đó “Ui da! Đau quá!” Cô giật mình dội ra, lấy tay xoa nhẹ đầu.
Cả trường đột nhiên im lặng hẳn, Vylee theo bản năng đưa mắt lên nhìn “Mina!” Cô bất giác nói “Đụng người khác không biết xin lỗi à?” Cô ta lớn tiếng nói. Vylee bây giờ mới bất giác quay về hiện thực, không chút nương từ nhìn thẳng vào cô ta “Chó khôn thì không nên cản đường!”.
Mina đột nhiên tức như điên nhìn cô “Mày mới vừa nói gì thế?” Mina hung hăn. Vylee không sợ mà nhìn cô ta gằn ra từng tiếng “Đã không hiểu tiếng người thì đừng bắt tao lặp lại! Bất đồng ngôn ngữ thì tốt nhất là đừng nói chuyện chung!” Vylee trừng mắt nói.
“Mày mới nói cái gì hả?” Mina tức giận đẩy nhẹ cô “Tao nói mày cũng không hiểu chi bằng không nói xem như giữ lại thể diện cuối cùng cho đồng loại mày!” Vylee gằn từng tiếng nói.
“Con khốn! Mày dám!” Mina không chịu được nữa mà đẩy mạnh cô xuống đất. Vylee một phút không phòng bị mà ngã nhào xuống đất, do không cẩn thận nên chân cô bị trật, Vylee cố gắng đứng dậy nhưng chân thật sự rất đau.
Mina thích thù nhìn cô ngồi dưới chân cô ta, đưa ánh mắt đầy kinh bỉ mà nhìn, khóe miệng nhếch lên một đường cong độc ác.
“Sao? Không đứng dậy được à?” Mina từ trên nhìn xuống nói “Đã thấp hèn như mày làm sao có thể đối đầu với tao! Thôi biết khôn mà chịu nhục đi!” Mina cười đầy chế nhạo.
Vylee trừng mắt với cô ta “Mày trừng mắt với tao làm gì?” Mina gắc gỏng nói “Đồ hạ tiện như mày chỉ nên nằm dưới giày tao mà cầu xin! Biết đâu tao lại niệm tình mà tha cho!” Cô ta càng nói càng quá đáng.
“Đúng rồi! Con khốn như mày thì làm gì được ngoài cái việc trưng bộ mặt đáng rét đó đi dụ dỗ đàn ông hả?” Mina gằn từng tiếng nói “À quên! Mày trong sáng, thuần khiết đến như vậy thì làm sao có thể làm việc đó đúng không?”
“Giả bộ thanh cao làm gì? Tao cảm thấy mắc ói chết mất!” Mina nói xong câu cuối cuối cùng “bốp” cô ta không kiên nể mà tát vào mặt cô. Làn da trắng giờ đã phớt hồng. “Sao? Con tiện nhân như mày thấy sao hả? Có giỏi thì đứng dậy là đánh lại tao này! Tao nói cho mày biết! Cái thứ như mày chỉ làm người ta thêm chán ghét! Rồi một ngày nào đó tao sẽ lấy lại tất cả của mày! Rõ chưa?”
Vylee vẫn một mực nhìn cô ta, đến khi cảm thấy khó chịu Mina mới hung hăn nói “Bộ mặt của mày đúng là làm cho người ta cảm thấy thật đáng ghét!” Mina vung tay lên định tát cô nhưng bàn tay vừa hạ xuống thì “bặt” một cánh tay to lớn rắn chắc đã đỡ lấy, sắc mặt lạnh như băng thể hiện vẻ không hài lòng.
Mina hoảng hốt nhìn gương mặt đó, bất giác thu tay lại “Anh Zinjee!” Cô ta hốt hoảng gọi, không chỉ có cô ta mà cả cô gái ngồi dưới đất à không là toàn trường đều hốt hoảng. Ai nấy đều căng mắt ra mà nhìn.
Là Zinjee sao? Anh ta đang làm gì thế? Vylee ngây ngốc nhìn. Zinjee không nói chỉ nhìn lại cô, nhìn đôi má cô ửng hồng trong lòng hiện lên một cảm giác khó tả. Rồi đột nhiên cúi người xuống, đưa tay ra bế lấy cô, bên tai còn nhẹ giọng nói một câu “Có đau không?” Tiếng nói mỏng nhẹ tựa hồ như không nghe được khiến cô bất giác giật mình.
Mina ở đây phải nói là tức đến xanh cả mặt mày, nhìn người con trai trước mắt mà tơ máu dường như hiện rõ. Sự hận thù dường như lấp đầy đi ý chí của cô ta, cô ta thề nhất định sẽ không bỏ qua.
Đây là thật sao? Sao cô lại cảm thấy hư ảo thế này. Chưa kịp nhận thức ra điều gì thân thể cô đã được cánh tay rắn chắc đó bế hẳn lên không trung, cơ hồ để cô tựa vào lòng ngực đó. Điềm tĩnh bước đi.
Cả trường lúc này từ ngạc nhiên, hốt hoảng đến vui sướng mở to mắt mà nhìn. Tất cả mọi thứ dường như không còn quan trọng đến trừ cặp đôi vừa mới bước ra. Sự thật đúng là bàng hoàng.
..................
Zinjee nhẹ nhàng đặt Vylee ngồi xuống ghế đá. Vylee giờ này vẫn chưa hết giật mình, cô cứ đưa mắt ngây ngốc mà nhìn. Zinjee nhìn bộ mặt ngô ngố của cô bất giác khóe miệng chợt cong lên “Có đau không?” Anh cúi xuống nhìn chân cô rồi lại chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Vylee theo tiềm thức mà lắc đầu. Zinjee không nói, anh đứng dậy “Chờ tôi một lát!” Nói xong câu đó liền quay người bước đi. Bóng anh mất dần sau mấy hàng ghế đá công viên.
Vylee ngơ ngác nhìn xung quanh, bất chợt thấy chú mèo nhỏ dưới chân liền ngây thơ hỏi “Mèo con! Đây là thật hay mơ vậy?” Cô nhìn chú mèo nhỏ dưới chân, chú mèo bỗng “meo” một tiếng.
Vylee không do dự mà bế mèo con lên, nhìn chăm vào nó như thể muốn ăn tươi, nuốt sống “Này! Tao làm thí nghiệm nho nhỏ nha!” Nói rồi cô đột nhiên véo vào chú mèo một cái làm nó hốt hoảng kêu lên.
Vylee vui mừng thả nó xuống “Cha! Là thật đó!” Cô cười rồi lấy trong cặp ra một chiếc bánh mì nhỏ, xé ra đưa cho mèo con “Này nhóc! Cho cưng này!” Cô đưa ra chú mèo liền quặn lấy rồi bỏ đi. Vylee mỉm cười nhìn theo.
“Xem ra cô vẫn không sao!” Zinjee đột nhiên bước đến, nhẹ giọng nói rồi chưa kịp gì hết đã ngồi xổm xuống nhìn chân cô. Vylee ngây ngốc nhìn, Zinjee lại tỏ ra vô cùng bình thường mà lấy gạc băng nhẹ nhàng băng khắp chân cho cô. Lát sau lại dịu dàng xoa bóp.
Vylee đột nhiên giật mình trước hành động biến hóa khôn lường của anh vội nói “Tôi tự làm được!” Vylee định đưa tay ra bất giác một giọng nói phía dưới vang lên “Ngoan ngoãn chút đi!” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ không hài lòng khiến người ta lo sợ mà nghe theo.
Vylee cứ ngây ngốc mà nhìn anh xoa bóp chân cô, một cảm giác rất kỳ lạ lại tiếp tục len lỏi sâu trong tâm hồn. Woa! Giờ nhìn kỹ mới biết anh đẹp thật nha! Sóng mũi cao ráo, thẳng tấp như người phương Tây. Đôi mày cương nghị lộ rõ khí thái mạnh mẽ, làng da màu đồng rắn chắc không khó để nhận ra anh là một người mạnh mẽ. Đôi mắt màu xanh lục thẫm sâu đẹp như tựa hình, nhất là đôi môi, cong nhẹ, đầy đặn tạo nên một vẻ cuốn hút đến chết người.
Zinjee dừng động tác, đưa mắt nhìn lên cô, cái nhìn không chút né tránh khiến cô xấu hổ mà đỏ mặt, bất giác có cảm giác tê lạnh ở trên má, cô giật mình nhìn lên "Đau không?" Một giọng nói mỏng nhẹ vang lên đối diện cô. Gương mặt của người con trai ẩn hiện sau mấy tia nắng. Cô cảm nhận được sự lanh lạnh từ những ngón tay thon dày đó.
Ước gì thời gian mãi đừng trôi.
Để em có thể ở mãi trong phút giây này.
Cảm giác anh đặt tay lên tim em.
Phải chăng em biết rằng mình đã “yêu”
Zinjee nhẹ nhàng mà đặt tay lên má cô, đôi má ửng hồng này không khiến anh đau lòng bằng vẻ mặt ngây thơ của cô.
Zinjee nhẹ nhàng nhìn cô. Đôi môi khẽ cong lên tạo nên một đường cong hoàng hảo, dịu dàng mà cuốn hút đến mê người. Không gian như ngừng lại, cô lại nghe nhịp tim mình lỗi thêm một nhịp. Ánh sáng lấp lóa sau bóng cây ẩn hiện hình ảnh của hai người, hai trái tim, cùng chung nhịp đập
Phải chăng từ giây phút này! Cô bắt đầu rung động.
“Cháy rồi sao?” Cô vô thức hỏi, rồi tự nhiên gỡ tạp dề ra thảy vào người Kynlee “Ăn cơm thôi!” Cô ngồi trên bàn ăn nói. Nhìn chiếc bàn ăn Vylee tự nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mặt biến sắc hẳn.
“Em đi học đây!” Cô ôm cặp chạy đi khiến cả nhóm ngơ ngác nhìn “Này, này!” Venjy với tay gọi lại “Vylee làm sao thế?” Haly khó hiểu “Sáng sớm cứ như người mất hồn là sao!” Royjee lắc đầu ngao ngán.
Chưa được mấy giây một cái bóng quen thuộc trên cầu thang bước xuống và cũng quăn lại một câu rất ư là dễ thương “Tớ đi học đây!” Rồi lạnh lùng xách cặp bước ra nhà “Này, này!” Yue với tay gọi.
“Hai cái người này! Làm sao thế nhỉ!” Cả nhóm khó hiểu nhìn theo.
...............
Vylee đi đường mà thần trí cứ để đâu đâu rõ ràng là không nhìn đường, cứ năm lần bảy lượt bị mắng vì xíu nữa va vào xe người khác, ba lần không cẩn thận mà lọt lề và hai lần đi nhầm phần đường.
Vylee vừa bước vào sân trường mà sắc mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn giống con điên ấy. Nhưng không hiểu sao chính cái vẻ ngây thơ này lại khiến cô dễ thương hẳn. Nam sinh trong trường nhìn chỉ muốn ngã nhào vì mê mệt còn nữ sinh thì chỉ hận tại sao không được bẹo má cô cho đỡ nghiền.
“Vylee! Dễ thương quá!”
“Nhìn chỉ muốn bẹo má thôi!”
“Đáng yêu chết mất!”
Những tiếng la hét vang lên nhưng trong đầu cô thì hoàn toàn là trống rổng “Họ nói ai thế?” Cô ngơ ngác nhìn. Một lúc không cẩn thận lại đụng trúng một cái gì đó “Ui da! Đau quá!” Cô giật mình dội ra, lấy tay xoa nhẹ đầu.
Cả trường đột nhiên im lặng hẳn, Vylee theo bản năng đưa mắt lên nhìn “Mina!” Cô bất giác nói “Đụng người khác không biết xin lỗi à?” Cô ta lớn tiếng nói. Vylee bây giờ mới bất giác quay về hiện thực, không chút nương từ nhìn thẳng vào cô ta “Chó khôn thì không nên cản đường!”.
Mina đột nhiên tức như điên nhìn cô “Mày mới vừa nói gì thế?” Mina hung hăn. Vylee không sợ mà nhìn cô ta gằn ra từng tiếng “Đã không hiểu tiếng người thì đừng bắt tao lặp lại! Bất đồng ngôn ngữ thì tốt nhất là đừng nói chuyện chung!” Vylee trừng mắt nói.
“Mày mới nói cái gì hả?” Mina tức giận đẩy nhẹ cô “Tao nói mày cũng không hiểu chi bằng không nói xem như giữ lại thể diện cuối cùng cho đồng loại mày!” Vylee gằn từng tiếng nói.
“Con khốn! Mày dám!” Mina không chịu được nữa mà đẩy mạnh cô xuống đất. Vylee một phút không phòng bị mà ngã nhào xuống đất, do không cẩn thận nên chân cô bị trật, Vylee cố gắng đứng dậy nhưng chân thật sự rất đau.
Mina thích thù nhìn cô ngồi dưới chân cô ta, đưa ánh mắt đầy kinh bỉ mà nhìn, khóe miệng nhếch lên một đường cong độc ác.
“Sao? Không đứng dậy được à?” Mina từ trên nhìn xuống nói “Đã thấp hèn như mày làm sao có thể đối đầu với tao! Thôi biết khôn mà chịu nhục đi!” Mina cười đầy chế nhạo.
Vylee trừng mắt với cô ta “Mày trừng mắt với tao làm gì?” Mina gắc gỏng nói “Đồ hạ tiện như mày chỉ nên nằm dưới giày tao mà cầu xin! Biết đâu tao lại niệm tình mà tha cho!” Cô ta càng nói càng quá đáng.
“Đúng rồi! Con khốn như mày thì làm gì được ngoài cái việc trưng bộ mặt đáng rét đó đi dụ dỗ đàn ông hả?” Mina gằn từng tiếng nói “À quên! Mày trong sáng, thuần khiết đến như vậy thì làm sao có thể làm việc đó đúng không?”
“Giả bộ thanh cao làm gì? Tao cảm thấy mắc ói chết mất!” Mina nói xong câu cuối cuối cùng “bốp” cô ta không kiên nể mà tát vào mặt cô. Làn da trắng giờ đã phớt hồng. “Sao? Con tiện nhân như mày thấy sao hả? Có giỏi thì đứng dậy là đánh lại tao này! Tao nói cho mày biết! Cái thứ như mày chỉ làm người ta thêm chán ghét! Rồi một ngày nào đó tao sẽ lấy lại tất cả của mày! Rõ chưa?”
Vylee vẫn một mực nhìn cô ta, đến khi cảm thấy khó chịu Mina mới hung hăn nói “Bộ mặt của mày đúng là làm cho người ta cảm thấy thật đáng ghét!” Mina vung tay lên định tát cô nhưng bàn tay vừa hạ xuống thì “bặt” một cánh tay to lớn rắn chắc đã đỡ lấy, sắc mặt lạnh như băng thể hiện vẻ không hài lòng.
Mina hoảng hốt nhìn gương mặt đó, bất giác thu tay lại “Anh Zinjee!” Cô ta hốt hoảng gọi, không chỉ có cô ta mà cả cô gái ngồi dưới đất à không là toàn trường đều hốt hoảng. Ai nấy đều căng mắt ra mà nhìn.
Là Zinjee sao? Anh ta đang làm gì thế? Vylee ngây ngốc nhìn. Zinjee không nói chỉ nhìn lại cô, nhìn đôi má cô ửng hồng trong lòng hiện lên một cảm giác khó tả. Rồi đột nhiên cúi người xuống, đưa tay ra bế lấy cô, bên tai còn nhẹ giọng nói một câu “Có đau không?” Tiếng nói mỏng nhẹ tựa hồ như không nghe được khiến cô bất giác giật mình.
Mina ở đây phải nói là tức đến xanh cả mặt mày, nhìn người con trai trước mắt mà tơ máu dường như hiện rõ. Sự hận thù dường như lấp đầy đi ý chí của cô ta, cô ta thề nhất định sẽ không bỏ qua.
Đây là thật sao? Sao cô lại cảm thấy hư ảo thế này. Chưa kịp nhận thức ra điều gì thân thể cô đã được cánh tay rắn chắc đó bế hẳn lên không trung, cơ hồ để cô tựa vào lòng ngực đó. Điềm tĩnh bước đi.
Cả trường lúc này từ ngạc nhiên, hốt hoảng đến vui sướng mở to mắt mà nhìn. Tất cả mọi thứ dường như không còn quan trọng đến trừ cặp đôi vừa mới bước ra. Sự thật đúng là bàng hoàng.
..................
Zinjee nhẹ nhàng đặt Vylee ngồi xuống ghế đá. Vylee giờ này vẫn chưa hết giật mình, cô cứ đưa mắt ngây ngốc mà nhìn. Zinjee nhìn bộ mặt ngô ngố của cô bất giác khóe miệng chợt cong lên “Có đau không?” Anh cúi xuống nhìn chân cô rồi lại chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Vylee theo tiềm thức mà lắc đầu. Zinjee không nói, anh đứng dậy “Chờ tôi một lát!” Nói xong câu đó liền quay người bước đi. Bóng anh mất dần sau mấy hàng ghế đá công viên.
Vylee ngơ ngác nhìn xung quanh, bất chợt thấy chú mèo nhỏ dưới chân liền ngây thơ hỏi “Mèo con! Đây là thật hay mơ vậy?” Cô nhìn chú mèo nhỏ dưới chân, chú mèo bỗng “meo” một tiếng.
Vylee không do dự mà bế mèo con lên, nhìn chăm vào nó như thể muốn ăn tươi, nuốt sống “Này! Tao làm thí nghiệm nho nhỏ nha!” Nói rồi cô đột nhiên véo vào chú mèo một cái làm nó hốt hoảng kêu lên.
Vylee vui mừng thả nó xuống “Cha! Là thật đó!” Cô cười rồi lấy trong cặp ra một chiếc bánh mì nhỏ, xé ra đưa cho mèo con “Này nhóc! Cho cưng này!” Cô đưa ra chú mèo liền quặn lấy rồi bỏ đi. Vylee mỉm cười nhìn theo.
“Xem ra cô vẫn không sao!” Zinjee đột nhiên bước đến, nhẹ giọng nói rồi chưa kịp gì hết đã ngồi xổm xuống nhìn chân cô. Vylee ngây ngốc nhìn, Zinjee lại tỏ ra vô cùng bình thường mà lấy gạc băng nhẹ nhàng băng khắp chân cho cô. Lát sau lại dịu dàng xoa bóp.
Vylee đột nhiên giật mình trước hành động biến hóa khôn lường của anh vội nói “Tôi tự làm được!” Vylee định đưa tay ra bất giác một giọng nói phía dưới vang lên “Ngoan ngoãn chút đi!” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ không hài lòng khiến người ta lo sợ mà nghe theo.
Vylee cứ ngây ngốc mà nhìn anh xoa bóp chân cô, một cảm giác rất kỳ lạ lại tiếp tục len lỏi sâu trong tâm hồn. Woa! Giờ nhìn kỹ mới biết anh đẹp thật nha! Sóng mũi cao ráo, thẳng tấp như người phương Tây. Đôi mày cương nghị lộ rõ khí thái mạnh mẽ, làng da màu đồng rắn chắc không khó để nhận ra anh là một người mạnh mẽ. Đôi mắt màu xanh lục thẫm sâu đẹp như tựa hình, nhất là đôi môi, cong nhẹ, đầy đặn tạo nên một vẻ cuốn hút đến chết người.
Zinjee dừng động tác, đưa mắt nhìn lên cô, cái nhìn không chút né tránh khiến cô xấu hổ mà đỏ mặt, bất giác có cảm giác tê lạnh ở trên má, cô giật mình nhìn lên "Đau không?" Một giọng nói mỏng nhẹ vang lên đối diện cô. Gương mặt của người con trai ẩn hiện sau mấy tia nắng. Cô cảm nhận được sự lanh lạnh từ những ngón tay thon dày đó.
Ước gì thời gian mãi đừng trôi.
Để em có thể ở mãi trong phút giây này.
Cảm giác anh đặt tay lên tim em.
Phải chăng em biết rằng mình đã “yêu”
Zinjee nhẹ nhàng mà đặt tay lên má cô, đôi má ửng hồng này không khiến anh đau lòng bằng vẻ mặt ngây thơ của cô.
Zinjee nhẹ nhàng nhìn cô. Đôi môi khẽ cong lên tạo nên một đường cong hoàng hảo, dịu dàng mà cuốn hút đến mê người. Không gian như ngừng lại, cô lại nghe nhịp tim mình lỗi thêm một nhịp. Ánh sáng lấp lóa sau bóng cây ẩn hiện hình ảnh của hai người, hai trái tim, cùng chung nhịp đập
Phải chăng từ giây phút này! Cô bắt đầu rung động.
/60
|