Tú Chi khép cửa phòng nhìn cô ủ rũ không ngừng khóc, tội nghiệp cho cô bị hắn sỉ nhục mắng chửi trước cửa Phàm gia, trên đường về còn không nói một lời, có lẽ hắn ái ngại khi phải nói ra lời chuộc lỗi
_Thưa đại thiếu gia, Lâm tiểu thư không ăn không uống chỉ ôm mặt khóc thôi
Tú Chi thông báo tình trạng của cô với hắn, hắn mở cửa phòng nhìn cô, đúng là cô chỉ khóc ngoài ra không màng đến chuyện gì, cục tức này làm cô thất thần, lần này hắn đã làm cô tổn thương rất nhiều, ánh mắt sầu não nhìn cô một hồi lâu, cô biết nhưng không thèm quan tâm đến người nào đó, hắn chán nản rời đi, đêm nay ở nhà quá ngột ngạc nên hắn quyết định đi thâu đêm tìm nơi giải sầu, thời tiết hôm nay không được tốt, ngoài trời mưa gió ầm đùng, cơn mưa nặng hạt bất chợt kéo đến càng làm nội tâm của hắn bị khuấy động, có làm sao cũng không hết u phiền
_Thưa đại thiếu gia, Đường tiên sinh đang đợi ạ
Tú Chi thông báo, hắn chần chừ vẫn chưa muốn khép cửa phòng, ánh mắt tha thiết nhìn cá nhỏ đang khóc, hình ảnh cô yếu mềm đang bị thương không thể cử động mạnh, lại còn bị mắng một trận chắc là rất thê thảm, hắn thấy có lỗi, trong lòng dậy sóng nhưng bản chất cố chấp không chịu mở lời trước
_Lão đại, tôi đưa cậu đi giải sầu, cần gì bận tâm đến tiểu nha đầu ấy, nghe lời tôi, nếu muốn tôi đưa đến cho cậu một bông hoa thuần túy hệt như bộ dạng kia, được không? Chỉ là tình nhân thôi mà, thay bao nhiêu không được, đại thiếu gia nhà họ Phàm chỉ cần thông báo lập tức có muôn vàng mỹ nữ mê mệt xếp hàng ứng tuyển, đi tới đưa cậu đến một nơi cực kỳ náo nhiệt
Đường Vũ Phùng cười khẩy cập vai hắn bước xuống lầu, lời nói kia cô đều nghe rõ, nó như hằng thêm lên vết thương lòng, thời gian cô làm tiểu mật của hắn cũng đã lâu, cũng đến lúc thay đổi rồi, ăn một món mãi cũng chán cô đâu phải người quan trọng trong lòng hắn, hắn đi ra xe, nhíu mày nhìn cơn mưa không có dấu hiệu ngừng ngoài trời, mưa có to và nhiều bao nhiêu cũng không bằng nước mắt hắn nhìn thấy trên khuôn mặt làm hắn bận lòng, màn đêm buồn tẻ càng chán nản hơn
_Hoa Trạch Siêu lạnh lùng thay phụ nữ như thay áo ngày nào đâu rồi chứ?
Đường Vũ. Phùng rùng mình không phải vì mưa ngoài trời, anh ta ớn lạnh vì những lời nói từ cửa miệng, là bạn thân bao nhiêu năm cũng không tin nổi lão đại ngang tàn đã biết rung động, mà còn là đang yêu cô gái hết sức bình thường về nhan sắc lẫn gia thế
_Không phải chứ? Tôi không nghĩ Hoa tổng của tôi không yêu cô ta đâu
Hoắc Kiệt Nam cũng không tin nổi điều Tử Phùng nói, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã thay đổi rất nhiều từ ngày cô xuất hiện, hắn chưa bao giờ vì ai mà bận lòng đến vậy, giờ đây nhìn bản mặt đen tối như màn đêm ngoài ời thật là thảm hại, gương mặt hiện rõ ba chữ Lâm Tương Y mà không là ai khác
_Mấy người to nhỏ cái gì? Chuyện của tôi không ai được phán xét
Hắn nghe tiếng xì xầm to nhỏ thì không vui, trong thâm tâm không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện tình cảm của mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một cảm giác rất lạ, chỉ cần nghe đến cô, bất giác giật mình thổn thức, hắn ghét cái cảm xúc hỗn loạn bây giờ
***
Buổi sáng chủ nhật yên bình, đêm hôm qua hắn đi cả đêm không về nhà, hôm nay cũng thế, hắn là muốn trốn tránh cái lỗi lầm đã làm cô tổn thương nên đã ở lại tập đoàn làm việc và cho người chăm sóc cô
_Lâm tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Hôm qua cô đã khóc rất nhiều, như vậy rất hại sức khoẻ
_Tôi không sao, sao tôi không thấy Hoắc Kiệt Nam hay là Hải Đan chẳng phải Hoa Trạch Siêu luôn cho người giam giữ tôi hay sao?
Đôi mắt cô sưng to, gương mặt hốc hác thấy rõ, cô chán nản ngạc nhiên, vừa bước xuống phòng khách đã không nhìn thấy ai, căn phòng trống vắng hẳn
_Hì hì...cái gì mà giam giữ, đại thiếu gia cho hai người đó nghĩ phép rồi, nói là muốn cho cô không gian thoải mái, cô cần gì cứ gọi tôi, đại thiếu gia hôm nay không có về
_Bị tôi nói trúng tâm can thì không dám về à? Hay là bên ngoài tìm được người thay thế tôi rồi? Cầu mong là vậy, người nào lọt vào mắt anh ta thì tôi vui mừng thay
Cô kéo ghế từ từ nhích cái chân đau cẩn thận ngồi xuống, một buổi sáng đẹp trời sau trận mưa to, mọi thứ đã trôi qua có điều người nào đó vẫn ngang tàn không biết mình sai, cứ oan oan bá đạo cho rằng mình luôn làm đúng
_Lâm tiểu thư à, tôi chưa từng thấy đại thiếu gia quan tâm ai như vậy cả, cô đừng giận đại thiếu gia
Cô không nói gì nữa, thật ra nếu biết hắn đi tìm người khác thay thế cô, cô sẽ rất đau nhưng mà không dám nói ra, bởi thân phận thấp kém cô đâu dám ảo tưởng, chỉ biết một mình giữ tâm tư trong lòng
Tiếp theo Chap 89 ( Một seri Bắt cóc thê thảm)
By Thuytinh103
_Thưa đại thiếu gia, Lâm tiểu thư không ăn không uống chỉ ôm mặt khóc thôi
Tú Chi thông báo tình trạng của cô với hắn, hắn mở cửa phòng nhìn cô, đúng là cô chỉ khóc ngoài ra không màng đến chuyện gì, cục tức này làm cô thất thần, lần này hắn đã làm cô tổn thương rất nhiều, ánh mắt sầu não nhìn cô một hồi lâu, cô biết nhưng không thèm quan tâm đến người nào đó, hắn chán nản rời đi, đêm nay ở nhà quá ngột ngạc nên hắn quyết định đi thâu đêm tìm nơi giải sầu, thời tiết hôm nay không được tốt, ngoài trời mưa gió ầm đùng, cơn mưa nặng hạt bất chợt kéo đến càng làm nội tâm của hắn bị khuấy động, có làm sao cũng không hết u phiền
_Thưa đại thiếu gia, Đường tiên sinh đang đợi ạ
Tú Chi thông báo, hắn chần chừ vẫn chưa muốn khép cửa phòng, ánh mắt tha thiết nhìn cá nhỏ đang khóc, hình ảnh cô yếu mềm đang bị thương không thể cử động mạnh, lại còn bị mắng một trận chắc là rất thê thảm, hắn thấy có lỗi, trong lòng dậy sóng nhưng bản chất cố chấp không chịu mở lời trước
_Lão đại, tôi đưa cậu đi giải sầu, cần gì bận tâm đến tiểu nha đầu ấy, nghe lời tôi, nếu muốn tôi đưa đến cho cậu một bông hoa thuần túy hệt như bộ dạng kia, được không? Chỉ là tình nhân thôi mà, thay bao nhiêu không được, đại thiếu gia nhà họ Phàm chỉ cần thông báo lập tức có muôn vàng mỹ nữ mê mệt xếp hàng ứng tuyển, đi tới đưa cậu đến một nơi cực kỳ náo nhiệt
Đường Vũ Phùng cười khẩy cập vai hắn bước xuống lầu, lời nói kia cô đều nghe rõ, nó như hằng thêm lên vết thương lòng, thời gian cô làm tiểu mật của hắn cũng đã lâu, cũng đến lúc thay đổi rồi, ăn một món mãi cũng chán cô đâu phải người quan trọng trong lòng hắn, hắn đi ra xe, nhíu mày nhìn cơn mưa không có dấu hiệu ngừng ngoài trời, mưa có to và nhiều bao nhiêu cũng không bằng nước mắt hắn nhìn thấy trên khuôn mặt làm hắn bận lòng, màn đêm buồn tẻ càng chán nản hơn
_Hoa Trạch Siêu lạnh lùng thay phụ nữ như thay áo ngày nào đâu rồi chứ?
Đường Vũ. Phùng rùng mình không phải vì mưa ngoài trời, anh ta ớn lạnh vì những lời nói từ cửa miệng, là bạn thân bao nhiêu năm cũng không tin nổi lão đại ngang tàn đã biết rung động, mà còn là đang yêu cô gái hết sức bình thường về nhan sắc lẫn gia thế
_Không phải chứ? Tôi không nghĩ Hoa tổng của tôi không yêu cô ta đâu
Hoắc Kiệt Nam cũng không tin nổi điều Tử Phùng nói, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã thay đổi rất nhiều từ ngày cô xuất hiện, hắn chưa bao giờ vì ai mà bận lòng đến vậy, giờ đây nhìn bản mặt đen tối như màn đêm ngoài ời thật là thảm hại, gương mặt hiện rõ ba chữ Lâm Tương Y mà không là ai khác
_Mấy người to nhỏ cái gì? Chuyện của tôi không ai được phán xét
Hắn nghe tiếng xì xầm to nhỏ thì không vui, trong thâm tâm không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện tình cảm của mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một cảm giác rất lạ, chỉ cần nghe đến cô, bất giác giật mình thổn thức, hắn ghét cái cảm xúc hỗn loạn bây giờ
***
Buổi sáng chủ nhật yên bình, đêm hôm qua hắn đi cả đêm không về nhà, hôm nay cũng thế, hắn là muốn trốn tránh cái lỗi lầm đã làm cô tổn thương nên đã ở lại tập đoàn làm việc và cho người chăm sóc cô
_Lâm tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Hôm qua cô đã khóc rất nhiều, như vậy rất hại sức khoẻ
_Tôi không sao, sao tôi không thấy Hoắc Kiệt Nam hay là Hải Đan chẳng phải Hoa Trạch Siêu luôn cho người giam giữ tôi hay sao?
Đôi mắt cô sưng to, gương mặt hốc hác thấy rõ, cô chán nản ngạc nhiên, vừa bước xuống phòng khách đã không nhìn thấy ai, căn phòng trống vắng hẳn
_Hì hì...cái gì mà giam giữ, đại thiếu gia cho hai người đó nghĩ phép rồi, nói là muốn cho cô không gian thoải mái, cô cần gì cứ gọi tôi, đại thiếu gia hôm nay không có về
_Bị tôi nói trúng tâm can thì không dám về à? Hay là bên ngoài tìm được người thay thế tôi rồi? Cầu mong là vậy, người nào lọt vào mắt anh ta thì tôi vui mừng thay
Cô kéo ghế từ từ nhích cái chân đau cẩn thận ngồi xuống, một buổi sáng đẹp trời sau trận mưa to, mọi thứ đã trôi qua có điều người nào đó vẫn ngang tàn không biết mình sai, cứ oan oan bá đạo cho rằng mình luôn làm đúng
_Lâm tiểu thư à, tôi chưa từng thấy đại thiếu gia quan tâm ai như vậy cả, cô đừng giận đại thiếu gia
Cô không nói gì nữa, thật ra nếu biết hắn đi tìm người khác thay thế cô, cô sẽ rất đau nhưng mà không dám nói ra, bởi thân phận thấp kém cô đâu dám ảo tưởng, chỉ biết một mình giữ tâm tư trong lòng
Tiếp theo Chap 89 ( Một seri Bắt cóc thê thảm)
By Thuytinh103
/131
|