Lâm Tương Y cố gắng đuổi theo đến cùng, cuối cùng cô cũng đuổi kịp hắn
_Trời ạ...cô đuổi theo đến tận đây sao?
Hoắc Kiệt Nam ngạc nhiên, trong lòng thầm khen ngợi cô gái bé nhỏ nhưng kiên trì nhẫn nại
_Hụ...hụ..
Thoạt đầu, người nào đó cao ngạo không nhìn đến khi nghe cô ôm cổ ho mấy cái đã ngẩn đầu nhìn lại, biểu cảm đầu tiên của người đàng ông khó chịu này là nhíu mày đen tối, trông sắc mặt cô xem đến gặp boss lớn mà như thế à? Mặt mày kém sắc, yếu ớt cánh môi còn run rẩy, ở trên tráng còn đổ mồ hôi mệt nhọc...tất cả gom lại đều là làm hắn phiền não
_Tôi quen biết cô hay sao?
Hoa Trạch Siêu vô tư nói, trong con ngươi đen đúng là tỏ ra không quen biết, hai thuộc hạ của hắn nghe qua đã thấy lạnh hết xương sống, đúng là tuyệt tình số một, phen này cô hết giá trị rồi, xem ra nên rút lui sớm, tất cả bây giờ thu lại bằng câu nói tôi quen biết cô hay sao? nghe thật chua chát, Lâm Tương Y có cảm tưởng như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt dù gì cô cũng đã biết trước tình hình, đây chẳng phải kết quả cô mong muốn hay sao? Có điều không biết trong đầu hắn còn toan tính chuyện gì.
_Vậy chuyện lúc trước ở trên giường cũng xem như không quen biết hả?
_Cái gì?
Cả đám người nháo nhào bàn tán, Hoa Trạch Siêu luôn là vấn đề nóng mà nhiều người tò mò, bây giờ còn có cô gái lạ đến ăn vạ, tin tức này thật sự rất xốp dẻo, nhiều gương mặt méo mó, hiếu kỳ đổ dồn về phía cô, cô gái lợi hại dám khiêu khích boss lớn, hắn lần này xoay người lại bước đến bên cô vài bước, dừng lại và chưa hành động gì
_Thật ngại quá, mời mọi người vào trong, tắt hết điện thoại và dụng cụ quay phim chụp ảnh đi ạ...
Hoắc Kiệt Nam trong vài phút phải giải tán cái đám đông hiếu kỳ kia, việc này cũng không khó, mà nếu có người nào cả gan không nghe theo chắc là ngày mai chuẩn bị đóng cửa sự nghiệp là vừa
_Ưm...
Hoa Trạch Siêu đến gần đưa tay bóp mạnh cằm cô, hắn dùng sức siết chặt, cô nhăn nhó sợ hãi, đau nhói nơi cửa miệng không mở ra được, đến nỗi nơi đuôi mắt cô nhăn lại ép ra nước mắt lăng dài, cô không muốn khóc trước mặt hắn đâu, vì hắn là ác quỷ có bao giờ thấu hiểu cho nước mắt của cô
_Cút đi...
Hắn nhìn cô chăm chú, gương mặt lúc nào cũng khóc lóc khiến hắn ngao ngán nhưng trong lòng lại phức tạp mỗi lần nghĩ đến, cuối cùng nhã ra hai chữ lạnh lùng
_Đối với Hoa tổng cô không còn giá trị
Hải Đan nhỏ nhẹ nói với cô, cô nghẹn ngào uất hận nhìn hắn
_Tên ác quỷ không có tính người, chính anh bỉ ổi bày ra chuyện này chứ không ai khác...tên khốn nạn
Cô ấm ức chỉ biết rủa chửi trong lòng chứ không dám nói trước mặt hắn cuộc đời cô đã đủ thê thảm lắm rồi cô không muốn có thêm phiền phức và việc quan trọng bây giờ là phải tìm cách cứu Mộ Phong Tước, nhưng mà cái mồm ăn hại ức chế quá đã quát lên, bao nhiêu từ ngữ chói tay đều lọt đầy vào tai hắn
_Quá tài giỏi rồi...dám cả gan mắng chửi boss lớn?
Hoắc Kiệt Nam được một màng mở rộng tầm mắt, anh ta không khỏi kinh ngạc khi cô dám làm cái chuyện kinh khủng đó
_Tôi sẽ ở đây đợi, cho đến khi nào Hoa tổng nhớ ra Lâm Tương Y này
Cô mạnh miệng nói to, cô cứng đầu ở lại đợi hắn, hắn cứ thế bỏ vào bên trong, một cái nhìn cũng không ném cho cô, là do công việc đang gấp nên hắn không màng đến cô, đợi hắn xử lý xong công việc đã
Bên trong Trung tâm hội nghị...
_Ông xã...em đợi anh đã lâu
Hắn nheo mắt nhìn An Thuần Hy, nhờ vào miệng mồm lanh lợi, suốt ngày khóc lóc nói rằng mình bị hàm oan nên suy sụp dẫn đến thai yếu làm mẹ hắn động lòng thương xót cộng thêm việc vẫn chưa biết được đứa bé có phải là cốt nhục của Hoa Trạch Siêu hay không cho nên mẹ hắn đã cho phép An Thuần Hy ở lại Phàm gia cho đến lúc sinh con, vì việc này nên hắn đã không về nhà sống cùng bố mẹ nữa tuy nhiên bố mẹ hắn có thể đến thăm hắn ở biệt thự riêng nhưng tuyệt đối hắn không trở về nhà vì không muốn nhìn thấy con người bẩn thỉu là An Thuần Hy, chỉ tiếc lúc Đường Vũ Phùng phát hiện ả ta đang ân ái lại không nhìn được mặt tên đốn mạt kia và cũng không có chứng cứ xác thực
_Cút đi, tôi không đánh phụ nữ...nên đừng ở đó dài dòng...
Hoa Trạch Siêu thở dài nói, hai bàn tay đan vào nhau nắm chặt khởi động...
_Ông xã, cùng em về nhà đi mà, mẹ rất mong chúng ta hạnh phúc trở lại
_Oài...phen này gây cấn đây...
Hải Đan liếc nhìn An Thuần Hy trong lo sợ, bên ngoài có tiểu mật đang đợi bên trong thì có vợ cũ níu kéo
_A Siêu... về nhà đi, chúng ta cùng đánh cờ...không nhớ hay sao?
Đường Vũ Phùng nhấp điếu thuốc trên môi, anh là bạn thân của hắn, rất mong hắn về nhà đợi 9 tháng sau sẽ rõ kết quả thôi mà
_Nếu không, phải mạo phạm rồi
Dứt lời, Đường Vũ Phùng kéo ra một khúc cây, anh là thầy giáo võ thuật cho nên trong người luôn thủ sẵn rất nhiều dụng cụ chuyên môn
_Bớt diễn đi, chúng ta sẽ đánh cờ sau...nhưng không phải là trở về
Hoa Trạch Siêu quay lưng bỏ đi, ngay lập tức Đường Vũ Phùng giơ khúc cây lên cao tiếp giáp vào lưng hắn, đây chỉ là động tác múa rìu qua mắt thợ vì bản thân Đường Vũ Phùng cũng biết với khả năng của hắn, khúc cây đó lập tức bị một cước của hắn đá bay đi
_Giữ chặt đại thiếu gia
Cả đám người mặt vest đen bao phủ hắn, tất cả đều nhầm mục đích giữ hắn lại
_A Siêu à, chúng ta xem đây như thoả hiệp đi về nhà thăm mẹ cậu một lần đi, nếu không tôi phải thất lễ động tay động chân rồi
_Bỏ ra...Hoa Trạch Siêu này không nói đến lần thứ hai...
Trên khuôn mặt lạnh lùng thu hẹp, vô cảm để doạ, một thứ nguy hiểm toả ra bao phủ đám người đó, tất cả cúi mặt run sợ nhưng vì nhiệm vụ vẫn không chịu bỏ tay ra
_Trời ạ...cô đuổi theo đến tận đây sao?
Hoắc Kiệt Nam ngạc nhiên, trong lòng thầm khen ngợi cô gái bé nhỏ nhưng kiên trì nhẫn nại
_Hụ...hụ..
Thoạt đầu, người nào đó cao ngạo không nhìn đến khi nghe cô ôm cổ ho mấy cái đã ngẩn đầu nhìn lại, biểu cảm đầu tiên của người đàng ông khó chịu này là nhíu mày đen tối, trông sắc mặt cô xem đến gặp boss lớn mà như thế à? Mặt mày kém sắc, yếu ớt cánh môi còn run rẩy, ở trên tráng còn đổ mồ hôi mệt nhọc...tất cả gom lại đều là làm hắn phiền não
_Tôi quen biết cô hay sao?
Hoa Trạch Siêu vô tư nói, trong con ngươi đen đúng là tỏ ra không quen biết, hai thuộc hạ của hắn nghe qua đã thấy lạnh hết xương sống, đúng là tuyệt tình số một, phen này cô hết giá trị rồi, xem ra nên rút lui sớm, tất cả bây giờ thu lại bằng câu nói tôi quen biết cô hay sao? nghe thật chua chát, Lâm Tương Y có cảm tưởng như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt dù gì cô cũng đã biết trước tình hình, đây chẳng phải kết quả cô mong muốn hay sao? Có điều không biết trong đầu hắn còn toan tính chuyện gì.
_Vậy chuyện lúc trước ở trên giường cũng xem như không quen biết hả?
_Cái gì?
Cả đám người nháo nhào bàn tán, Hoa Trạch Siêu luôn là vấn đề nóng mà nhiều người tò mò, bây giờ còn có cô gái lạ đến ăn vạ, tin tức này thật sự rất xốp dẻo, nhiều gương mặt méo mó, hiếu kỳ đổ dồn về phía cô, cô gái lợi hại dám khiêu khích boss lớn, hắn lần này xoay người lại bước đến bên cô vài bước, dừng lại và chưa hành động gì
_Thật ngại quá, mời mọi người vào trong, tắt hết điện thoại và dụng cụ quay phim chụp ảnh đi ạ...
Hoắc Kiệt Nam trong vài phút phải giải tán cái đám đông hiếu kỳ kia, việc này cũng không khó, mà nếu có người nào cả gan không nghe theo chắc là ngày mai chuẩn bị đóng cửa sự nghiệp là vừa
_Ưm...
Hoa Trạch Siêu đến gần đưa tay bóp mạnh cằm cô, hắn dùng sức siết chặt, cô nhăn nhó sợ hãi, đau nhói nơi cửa miệng không mở ra được, đến nỗi nơi đuôi mắt cô nhăn lại ép ra nước mắt lăng dài, cô không muốn khóc trước mặt hắn đâu, vì hắn là ác quỷ có bao giờ thấu hiểu cho nước mắt của cô
_Cút đi...
Hắn nhìn cô chăm chú, gương mặt lúc nào cũng khóc lóc khiến hắn ngao ngán nhưng trong lòng lại phức tạp mỗi lần nghĩ đến, cuối cùng nhã ra hai chữ lạnh lùng
_Đối với Hoa tổng cô không còn giá trị
Hải Đan nhỏ nhẹ nói với cô, cô nghẹn ngào uất hận nhìn hắn
_Tên ác quỷ không có tính người, chính anh bỉ ổi bày ra chuyện này chứ không ai khác...tên khốn nạn
Cô ấm ức chỉ biết rủa chửi trong lòng chứ không dám nói trước mặt hắn cuộc đời cô đã đủ thê thảm lắm rồi cô không muốn có thêm phiền phức và việc quan trọng bây giờ là phải tìm cách cứu Mộ Phong Tước, nhưng mà cái mồm ăn hại ức chế quá đã quát lên, bao nhiêu từ ngữ chói tay đều lọt đầy vào tai hắn
_Quá tài giỏi rồi...dám cả gan mắng chửi boss lớn?
Hoắc Kiệt Nam được một màng mở rộng tầm mắt, anh ta không khỏi kinh ngạc khi cô dám làm cái chuyện kinh khủng đó
_Tôi sẽ ở đây đợi, cho đến khi nào Hoa tổng nhớ ra Lâm Tương Y này
Cô mạnh miệng nói to, cô cứng đầu ở lại đợi hắn, hắn cứ thế bỏ vào bên trong, một cái nhìn cũng không ném cho cô, là do công việc đang gấp nên hắn không màng đến cô, đợi hắn xử lý xong công việc đã
Bên trong Trung tâm hội nghị...
_Ông xã...em đợi anh đã lâu
Hắn nheo mắt nhìn An Thuần Hy, nhờ vào miệng mồm lanh lợi, suốt ngày khóc lóc nói rằng mình bị hàm oan nên suy sụp dẫn đến thai yếu làm mẹ hắn động lòng thương xót cộng thêm việc vẫn chưa biết được đứa bé có phải là cốt nhục của Hoa Trạch Siêu hay không cho nên mẹ hắn đã cho phép An Thuần Hy ở lại Phàm gia cho đến lúc sinh con, vì việc này nên hắn đã không về nhà sống cùng bố mẹ nữa tuy nhiên bố mẹ hắn có thể đến thăm hắn ở biệt thự riêng nhưng tuyệt đối hắn không trở về nhà vì không muốn nhìn thấy con người bẩn thỉu là An Thuần Hy, chỉ tiếc lúc Đường Vũ Phùng phát hiện ả ta đang ân ái lại không nhìn được mặt tên đốn mạt kia và cũng không có chứng cứ xác thực
_Cút đi, tôi không đánh phụ nữ...nên đừng ở đó dài dòng...
Hoa Trạch Siêu thở dài nói, hai bàn tay đan vào nhau nắm chặt khởi động...
_Ông xã, cùng em về nhà đi mà, mẹ rất mong chúng ta hạnh phúc trở lại
_Oài...phen này gây cấn đây...
Hải Đan liếc nhìn An Thuần Hy trong lo sợ, bên ngoài có tiểu mật đang đợi bên trong thì có vợ cũ níu kéo
_A Siêu... về nhà đi, chúng ta cùng đánh cờ...không nhớ hay sao?
Đường Vũ Phùng nhấp điếu thuốc trên môi, anh là bạn thân của hắn, rất mong hắn về nhà đợi 9 tháng sau sẽ rõ kết quả thôi mà
_Nếu không, phải mạo phạm rồi
Dứt lời, Đường Vũ Phùng kéo ra một khúc cây, anh là thầy giáo võ thuật cho nên trong người luôn thủ sẵn rất nhiều dụng cụ chuyên môn
_Bớt diễn đi, chúng ta sẽ đánh cờ sau...nhưng không phải là trở về
Hoa Trạch Siêu quay lưng bỏ đi, ngay lập tức Đường Vũ Phùng giơ khúc cây lên cao tiếp giáp vào lưng hắn, đây chỉ là động tác múa rìu qua mắt thợ vì bản thân Đường Vũ Phùng cũng biết với khả năng của hắn, khúc cây đó lập tức bị một cước của hắn đá bay đi
_Giữ chặt đại thiếu gia
Cả đám người mặt vest đen bao phủ hắn, tất cả đều nhầm mục đích giữ hắn lại
_A Siêu à, chúng ta xem đây như thoả hiệp đi về nhà thăm mẹ cậu một lần đi, nếu không tôi phải thất lễ động tay động chân rồi
_Bỏ ra...Hoa Trạch Siêu này không nói đến lần thứ hai...
Trên khuôn mặt lạnh lùng thu hẹp, vô cảm để doạ, một thứ nguy hiểm toả ra bao phủ đám người đó, tất cả cúi mặt run sợ nhưng vì nhiệm vụ vẫn không chịu bỏ tay ra
/131
|