Lục Thiên Linh cô đừng trách tôi ác là do cô không tự lượng sức mình đấu với tôi.
Từ Lúc cô vào viện anh luôn ở bên chăm sóc cho cô, đối xử với cô dịu dàng hơn trước
"Thiên Linh...tôi cho em một phút để ngồi dậy ăn cháo"
"Lục Thiên Linh ai cho phép em xuống giường"
"Lục Thiên Linh em dám làm trái ý tôi"
Vân vân và mây mây những điều khác anh theo sát cô từng tí một ngay cả lúc ngủ anh cũng không tha
"Đến giờ uống thuốc rồi..mau uống đi"
"Lâm Phong có phải mấy ngày hôm nay anh ăn nhầm thứ gì không"
Cô vừa nói vừa nhìn anh nuốt nước bọt
"Đừng nói nhiều lần này nếu em còn vất thuốc đi thì đừng hi vọng được về nhà"
"Anh...tôi không uống"
"Tôi hỏi lại em có uống không"
"KHÔNG..anh thích thì tự mình uống đi đừng ép tôi"
"Được"
Cô mở tròn mắt nhìn anh, anh lại định giở trò gì đây
Anh ngồi xuống kế bên cô cười nhếch miệng
"Em đừng có hối hận đấy"
"Tôi.."
Cô còn chư kịp nói đã bị anh nhét đống thuốc vào mồm, anh uống hụm nước rồi phủ xuống đôi môi căng mọng của cô, dòng nước ấm nóng chuyền từ miệng anh vào khoang miệng cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy thuốc thật ngọt, trước khi buông đôi môi cô ra anh còn không quên đùa rỡn với nó một lúc mới chịu thả.
"Ậc...ậc"
Sao tự nhiên cô lại bị nấc chứ, cô lấy tay bịt chặt miệng nín thở, uống nước nhưng đều không có tác dụng. Anh cười gian ta
"Để tôi chữa cho em"
"Ậc..hả...ậc"
Anh nâng cằm cô lên độc chiếm đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn kéo dài đến 30 giây. Quả nhiên món cháo lưỡi này rất có tác dụng đối với cô
"Lục Thiên Linh có phải em cố tình nấc để lợi dụng hôn tôi"
Mặt cô nóng ran ửng đỏ...cô lắp bắp
"Tôi.....ai cố tình chứ..........tôi bị vậy tất cả không phải tại anh sao"
Cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, Uyển Nhi bước vào tay cầm theo bình cháo
"Hai người có vẻ nói chuyện vui qúa nhỉ, em mang cháo tới cho Thiên Linh, anh cứ để em chăm sóc cho cô ấy giờ anh đến công ty giải quyết công việc đi, hai ngày nay anb không đến rồi"
"Ừm..vậy việc còn lại giao cho em"
Đợi bóng anh đi khuất, Uyển Nhi nhìn cô cười khinh bỉ, lúc này mới chính là con người thật của cô ta
"Lục Thiên Linh cô đừng thấy phong đối xử tốt với cô thì nghĩ là anh ấy có tình cảm với mình"
"Điều này cô không nhắc tôi cũng biết"
"Nay tôi đến để đưa cho cô một món qùa"
Từ Lúc cô vào viện anh luôn ở bên chăm sóc cho cô, đối xử với cô dịu dàng hơn trước
"Thiên Linh...tôi cho em một phút để ngồi dậy ăn cháo"
"Lục Thiên Linh ai cho phép em xuống giường"
"Lục Thiên Linh em dám làm trái ý tôi"
Vân vân và mây mây những điều khác anh theo sát cô từng tí một ngay cả lúc ngủ anh cũng không tha
"Đến giờ uống thuốc rồi..mau uống đi"
"Lâm Phong có phải mấy ngày hôm nay anh ăn nhầm thứ gì không"
Cô vừa nói vừa nhìn anh nuốt nước bọt
"Đừng nói nhiều lần này nếu em còn vất thuốc đi thì đừng hi vọng được về nhà"
"Anh...tôi không uống"
"Tôi hỏi lại em có uống không"
"KHÔNG..anh thích thì tự mình uống đi đừng ép tôi"
"Được"
Cô mở tròn mắt nhìn anh, anh lại định giở trò gì đây
Anh ngồi xuống kế bên cô cười nhếch miệng
"Em đừng có hối hận đấy"
"Tôi.."
Cô còn chư kịp nói đã bị anh nhét đống thuốc vào mồm, anh uống hụm nước rồi phủ xuống đôi môi căng mọng của cô, dòng nước ấm nóng chuyền từ miệng anh vào khoang miệng cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy thuốc thật ngọt, trước khi buông đôi môi cô ra anh còn không quên đùa rỡn với nó một lúc mới chịu thả.
"Ậc...ậc"
Sao tự nhiên cô lại bị nấc chứ, cô lấy tay bịt chặt miệng nín thở, uống nước nhưng đều không có tác dụng. Anh cười gian ta
"Để tôi chữa cho em"
"Ậc..hả...ậc"
Anh nâng cằm cô lên độc chiếm đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn kéo dài đến 30 giây. Quả nhiên món cháo lưỡi này rất có tác dụng đối với cô
"Lục Thiên Linh có phải em cố tình nấc để lợi dụng hôn tôi"
Mặt cô nóng ran ửng đỏ...cô lắp bắp
"Tôi.....ai cố tình chứ..........tôi bị vậy tất cả không phải tại anh sao"
Cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, Uyển Nhi bước vào tay cầm theo bình cháo
"Hai người có vẻ nói chuyện vui qúa nhỉ, em mang cháo tới cho Thiên Linh, anh cứ để em chăm sóc cho cô ấy giờ anh đến công ty giải quyết công việc đi, hai ngày nay anb không đến rồi"
"Ừm..vậy việc còn lại giao cho em"
Đợi bóng anh đi khuất, Uyển Nhi nhìn cô cười khinh bỉ, lúc này mới chính là con người thật của cô ta
"Lục Thiên Linh cô đừng thấy phong đối xử tốt với cô thì nghĩ là anh ấy có tình cảm với mình"
"Điều này cô không nhắc tôi cũng biết"
"Nay tôi đến để đưa cho cô một món qùa"
/31
|