Xa xa, chó săn tinh Tô Hậu ngã trong vũng máu chết không nhắm mắt còn đang hơi hơi co giật, trước mắt lại là là đông nghịt mũ giáp cúi người dập đầu.
Lúc này cả doanh trại đã sớm yên tĩnh đến kỳ quái.
Khỉ Đá bật cười nhìn những cái đầu đang cúi thấp.
Đây chính là sức chiến đấu của đội quân này, tất cả đã mất đi tố chất cơ bản nhất của một quân nhân - dũng khí.
Một đội quân không còn dũng khí thì còn trông chờ bọn họ làm gì được nữa?
Tấn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả, rồi quay người đi vào chủ trướng, chỉ để lại một đám yêu binh vẫn quỳ dưới đất không biết nên làm thế nào.
Khỉ Đá móc ra một tờ giấy:
- Tề Dự.
- Có... có.
Một bóng dáng khẽ run lên trong biển người đen kịt trước mắt.
- Ra khỏi hàng!
Khỉ Đá thờ ơ liếc mắt nhìn Tề Dự một cái, sau đó đọc tiếp:
- Còn có Bất Huân, Lý Hiển, Trương Tiến...
Từng bóng dáng màu đen run rẩy chậm rãi đứng lên. Dù trong lòng chúng vẫn còn nghi ngờ, nhưng lại không có lựa chọn, bởi vì bọn chúng đã không có can đảm để chiến đấu.
- Các ngươi lưu lại, còn lại, nửa canh giờ sau toàn quân tập kết!
Khỉ Đá quay người giao tờ giấy cho Lữ Lục Quải vẫn chờ ở bên cạnh:
- Trông chừng bọn chúng.
- Vâng!
Cuối cùng Khỉ Đá khinh miệt liếc nhìn đám yêu tướng kia, sải bước đi vào trong chủ trướng.
Lão Ngưu, Đoản Chủy và lợn rừng tinh mới tới cũng vội vã đi theo.
Trong chủ trướng đã sớm trở thành một đống hỗn loạn, bàn ghế xô đẩy, máu và dịch não văng khắp nơi. Thi thể của Tấn Chi nằm ở góc lều vải đã máu thịt be bét.
Mà một Tấn Chi khác đứng ở chính giữa chậm rãi biến đổi hình dạng trước mặt Khỉ Đá - Nguyệt Triêu.
- Sư thúc, người điên rồi! Nếu vừa nãy bọn chúng không thần phục, người định làm thế nào? Người có biết chúng ta chỉ được mấy người không?
Y chất vấn với vẻ mặt tràn đầy giận dữ.
- Nếu như vừa nãy bọn chúng không thuần phục, vậy thì đánh, không phục đánh đến khi nào phục thì thôi.
Khỉ Đá trả lời lạnh nhạt.
- Đánh? Đánh thắng được sao? Chuyện đêm đó, người còn muốn xảy ra thêm một lần nữa à?
- Nếu cần thì sợ gì thêm lần nữa chứ?
Ánh mắt kiên định của Khỉ Đá như thể một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu qua tâm thần của Nguyệt Triêu, mang theo ý chí không thể lay động được mảy may.
Đây chính là logic của Khỉ Đá, không phục, đánh đến khi nào phục thì thôi. Chuyện nhất thiết phải làm thì không ai có thể ngăn cản được!
Rất lâu trước đây, Nguyệt Triêu từng tiên đoán tương lai của Khỉ Đá bất luận là kết quả nào thì dưới chân nhất định sẽ chất đầy hài cốt.
Bây giờ xem ra tiên đoán đó rất chuẩn xác, chuẩn xác đến mức y không làm gì được.
Hai người cứ trầm mặc nhìn nhau rất lâu.
Hai tay của Nguyệt Triêu đang run rẩy, khuôn mặt của Khỉ Đá lại bình thản khiến người kinh hãi.
Cuối cùng, Nguyệt Triêu chỉ có thể cúi đầu cười bất đắc dĩ.
Y hoàn toàn chẳng thay đổi được gì cả. Cho dù y không ở đây, con Khỉ Đá này vẫn sẽ dùng một cách khác để thực hiện mục tiêu của hắn, khác biệt chỉ là nguy hiểm lớn hay nhỏ chứ không phải làm hay không làm.
Đây chính là logic của hắn.
Khỉ Đá quay người hỏi lợn rừng tinh trắng:
- Ngươi tên là gì?
Lợn rừng tinh giật mình, vội vàng vỗ ngực của mình:
- Mọi người đều gọi ta là Tiêm Nha (răng nhọn, răng nanh).
- Tên hay, rất đúng với một yêu quái.
- Cảm ơn hầu ca khen ngợi.
Lợn rừng tinh nhếch môi, gãi gãi đầu ngượng ngùng.
Trước đó gã vẫn đang nghi ngờ Khỉ Đá có thể dẫn dắt cả đám chạy thoát được giáp công của thiên quân và Ác Giao hay không, nhưng giờ đây gã đã vững tin không hề nghi ngờ gì nữa.
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ được không?
- Xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ!
Tiêm Nha đánh một quyền lên lồng ngực mình hét lớn.
- Ngươi có bao nhiêu người?
- Khoảng chừng hai trăm. Nhưng nếu cần nhiều hơn, mấy người bên ngoài cũng đều là thủ lĩnh, cộng lại chắc cũng được ngàn người.
Khỉ Đá cúi người nhặt mấy lệnh bài rơi trên đất của Tấn Chi giao cho gã.
- Mang theo cái này, khống chế ngoại vi doanh địa, nếu không có thủ lệnh của ta dám tự ý xông vào, giết chết bất luận tội.
- Vâng!
Tiêm Nha cầm lệnh bài, xách theo Lưu Tinh chùy cực kỳ kích động rời đi, miệng còn lầm bầm:
- Mẹ ôi, xem như đến phiên lão tử được uy phong rồi.
Khỉ Đá thu hồi ánh mắt khỏi người Tiêm Nha, hắn quay mặt nhìn Đoản Chủy.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Đoản Chủy vẫn luôn ở bên cạnh thờ ơ nhìn Khỉ Đá đột nhiên hỏi:
- Bọn ta nên gọi ngươi là Tôn Ngộ Không chứ?
- Không quan trọng, tùy ngươi muốn gọi thế nào thì gọi. Ta thích các ngươi gọi ta là Khỉ Đá hơn.
Đoản Chủy gật đầu khẽ, không nói gì nữa.
Khỉ Đá giao một lệnh bài khác cho Đoản Chủy, nói:
- Ngươi phụ trách đường trên không. Cũng giống hồi nãy, nếu không có thủ lệnh của ta ra khỏi doanh trại, bất luận là ai đều bắn chết. Dù cho là một con chim.
- Rõ.
Gã nói xong cũng quay người rời khỏi lều.
Cuối cùng đến phiên Lão Ngưu.
Chuyện lần này dựa vào đan dược của Nguyệt Triêu, vết thương của Lão Ngưu đã khỏi hẳn rồi, nhưng đã gãy mất một chiếc sừng.
Nguyệt Triêu từng muốn giúp gã nối lại, đáng tiếc không sao tìm được chiếc sừng gãy đó.
Có lẽ bị cấm vệ quân của Ác Giao thu lại như hài cốt của những yêu quái khác, tiện thể bán luôn rồi.
May mà đám yêu quái này chưa bao giờ quá khắt khe với mỹ quan, đứt thì đứt vậy, bản thân Lão Ngưu ngược lại chẳng để ý gì chuyện này.
Lão Ngưu nhìn Khỉ Đá hỏi:
- Bạch Viên đâu? Nghe nói lão bị Ác Giao bắt rồi, ngươi đã cứu lão ra chưa?
Khỉ Đá không trả lời, chỉ nháy mắt mấy cái, ánh mắt đó hơi dịch đi, tần suất hô hấp rõ ràng tăng nhanh hơn.
- Việc này để sau hẵng nói. Nhiệm vụ của ngươi là đi tiếp ứng Dương Thiền.
- Được.
Lão Ngưu vươn tay nhận lấy lệnh bài Khỉ Đá đưa qua, quay người rời đi.
Trong doanh trướng trống rỗng, chỉ còn lại Khỉ Đá và Nguyệt Triêu nhìn nhau.
- Xin lỗi, vừa nãy nặng lời. Ta không thể để bọn hắn cảm giác được trong lòng ta có do dự.
Nguyệt Triêu cười bất đắc dĩ, y đi đến cạnh một chiếc ghế bị ngã dựng nó lên, hất vạt áo trước ngồi xuống:
- Ta cảm thấy vừa nãy mới thật sự là sư thúc. Chỉ là người làm vậy có ý nghĩa à?
- Không ý nghĩa thì có thể không làm sao? Dù sao phải có người ra mặt làm chuyện này mà, đúng không?
Hắn lại nhớ tới người tốt đến mức ngu ngốc, bóng dáng như thể lão nông, cái con vượn trắng chết dưới kiếm của hắn.
Mọi việc dù sao phải có người làm...
Nguyệt Triêu nhìn chằm chằm Khỉ Đá hồi lâu, y thở dài than thở:
- Thật khâm phục loại người như các ngươi, không ý nghĩa cũng phải làm... Các ngươi làm việc gì đều chỉ cân nhắc có nên làm hay không chứ không hề suy nghĩ đến kết quả.
- Loại người như bọn ta?
Khỉ Đá ngẩng đầu hỏi:
- Còn có ai nữa à?
- Dương Tiễn.
Nguyệt Triêu ngửa đầu nhìn đỉnh lều, hít một hơi thật sâu:
- Hành giả đạo cực hạn giống với sư thúc.
Khỉ Đá hơi chần chờ chốc lát, hỏi:
- Ta và hắn không giống nhau.
- Khác biệt giữa hai người chỉ là một là người, một là yêu mà thôi. Tiếp theo người định xử lý quân đội của Ác Giao thế nào đây? Để bọn chúng làm tiên phong?
Khỉ Đá không trả lời.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, tất cả binh sĩ đều đã tập kết hoàn tất.
Sát biên doanh trại, lửa trại bốc cháy tí tách, ngoại vi doanh trại là vô số trạm gác của Tiêm Nha, trên bầu trời là binh sĩ phi hành do Đoản Chủy lãnh đạo. Đại quân bày trận hình trên mặt đất yên tĩnh không hề phát ra âm thanh nào.
Trong ánh lửa mờ tối, những gương mặt đó ngưng trọng đến đáng sợ.
Lúc này cả doanh trại đều bị bầu không khí ngột ngạt bao phủ.
Tướng lĩnh chủ lực ban đầu trong quân đội đã bị Khỉ Đá khống chế toàn bộ trong tay, đám binh sĩ trước mặt đây có thể nói là rắn mất đầu.
Nhưng cho dù vậy thì tất cả mọi người đều phát giác đã xảy ra chuyện lớn.
Tổng cộng mười hai yêu tướng đã bị chúng yêu cận thân của Khỉ Đá đẩy đến trước triền núi nhỏ.
Khỉ Đá cùng với Tấn Chi do Nguyệt Triêu hóa thành đi lên triền núi, ngửa đầu nhìn thẳng vào đám yêu quái đầy khắp đồi núi trước mắt:
- Trước đó có lời đồn nói trận chiến này vốn chính là một cạm bẫy, từ đầu tới cuối đều chỉ là Ác Giao tính toán bán mọi người cho thiên quân để lĩnh quân công mà thôi.
Trong quân lập tức trở nên xôn xao.
Còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng kịp vị Xa Kỵ tướng quân đó tại sao lại nhắc đến lời đồn vào lúc này, Khỉ Đá đã giương cao âm lượng quát lên:
- Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết đó không phải lời đồn. Đó chính là — chân tướng!
Lúc này cả doanh trại đã sớm yên tĩnh đến kỳ quái.
Khỉ Đá bật cười nhìn những cái đầu đang cúi thấp.
Đây chính là sức chiến đấu của đội quân này, tất cả đã mất đi tố chất cơ bản nhất của một quân nhân - dũng khí.
Một đội quân không còn dũng khí thì còn trông chờ bọn họ làm gì được nữa?
Tấn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả, rồi quay người đi vào chủ trướng, chỉ để lại một đám yêu binh vẫn quỳ dưới đất không biết nên làm thế nào.
Khỉ Đá móc ra một tờ giấy:
- Tề Dự.
- Có... có.
Một bóng dáng khẽ run lên trong biển người đen kịt trước mắt.
- Ra khỏi hàng!
Khỉ Đá thờ ơ liếc mắt nhìn Tề Dự một cái, sau đó đọc tiếp:
- Còn có Bất Huân, Lý Hiển, Trương Tiến...
Từng bóng dáng màu đen run rẩy chậm rãi đứng lên. Dù trong lòng chúng vẫn còn nghi ngờ, nhưng lại không có lựa chọn, bởi vì bọn chúng đã không có can đảm để chiến đấu.
- Các ngươi lưu lại, còn lại, nửa canh giờ sau toàn quân tập kết!
Khỉ Đá quay người giao tờ giấy cho Lữ Lục Quải vẫn chờ ở bên cạnh:
- Trông chừng bọn chúng.
- Vâng!
Cuối cùng Khỉ Đá khinh miệt liếc nhìn đám yêu tướng kia, sải bước đi vào trong chủ trướng.
Lão Ngưu, Đoản Chủy và lợn rừng tinh mới tới cũng vội vã đi theo.
Trong chủ trướng đã sớm trở thành một đống hỗn loạn, bàn ghế xô đẩy, máu và dịch não văng khắp nơi. Thi thể của Tấn Chi nằm ở góc lều vải đã máu thịt be bét.
Mà một Tấn Chi khác đứng ở chính giữa chậm rãi biến đổi hình dạng trước mặt Khỉ Đá - Nguyệt Triêu.
- Sư thúc, người điên rồi! Nếu vừa nãy bọn chúng không thần phục, người định làm thế nào? Người có biết chúng ta chỉ được mấy người không?
Y chất vấn với vẻ mặt tràn đầy giận dữ.
- Nếu như vừa nãy bọn chúng không thuần phục, vậy thì đánh, không phục đánh đến khi nào phục thì thôi.
Khỉ Đá trả lời lạnh nhạt.
- Đánh? Đánh thắng được sao? Chuyện đêm đó, người còn muốn xảy ra thêm một lần nữa à?
- Nếu cần thì sợ gì thêm lần nữa chứ?
Ánh mắt kiên định của Khỉ Đá như thể một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu qua tâm thần của Nguyệt Triêu, mang theo ý chí không thể lay động được mảy may.
Đây chính là logic của Khỉ Đá, không phục, đánh đến khi nào phục thì thôi. Chuyện nhất thiết phải làm thì không ai có thể ngăn cản được!
Rất lâu trước đây, Nguyệt Triêu từng tiên đoán tương lai của Khỉ Đá bất luận là kết quả nào thì dưới chân nhất định sẽ chất đầy hài cốt.
Bây giờ xem ra tiên đoán đó rất chuẩn xác, chuẩn xác đến mức y không làm gì được.
Hai người cứ trầm mặc nhìn nhau rất lâu.
Hai tay của Nguyệt Triêu đang run rẩy, khuôn mặt của Khỉ Đá lại bình thản khiến người kinh hãi.
Cuối cùng, Nguyệt Triêu chỉ có thể cúi đầu cười bất đắc dĩ.
Y hoàn toàn chẳng thay đổi được gì cả. Cho dù y không ở đây, con Khỉ Đá này vẫn sẽ dùng một cách khác để thực hiện mục tiêu của hắn, khác biệt chỉ là nguy hiểm lớn hay nhỏ chứ không phải làm hay không làm.
Đây chính là logic của hắn.
Khỉ Đá quay người hỏi lợn rừng tinh trắng:
- Ngươi tên là gì?
Lợn rừng tinh giật mình, vội vàng vỗ ngực của mình:
- Mọi người đều gọi ta là Tiêm Nha (răng nhọn, răng nanh).
- Tên hay, rất đúng với một yêu quái.
- Cảm ơn hầu ca khen ngợi.
Lợn rừng tinh nhếch môi, gãi gãi đầu ngượng ngùng.
Trước đó gã vẫn đang nghi ngờ Khỉ Đá có thể dẫn dắt cả đám chạy thoát được giáp công của thiên quân và Ác Giao hay không, nhưng giờ đây gã đã vững tin không hề nghi ngờ gì nữa.
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ được không?
- Xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ!
Tiêm Nha đánh một quyền lên lồng ngực mình hét lớn.
- Ngươi có bao nhiêu người?
- Khoảng chừng hai trăm. Nhưng nếu cần nhiều hơn, mấy người bên ngoài cũng đều là thủ lĩnh, cộng lại chắc cũng được ngàn người.
Khỉ Đá cúi người nhặt mấy lệnh bài rơi trên đất của Tấn Chi giao cho gã.
- Mang theo cái này, khống chế ngoại vi doanh địa, nếu không có thủ lệnh của ta dám tự ý xông vào, giết chết bất luận tội.
- Vâng!
Tiêm Nha cầm lệnh bài, xách theo Lưu Tinh chùy cực kỳ kích động rời đi, miệng còn lầm bầm:
- Mẹ ôi, xem như đến phiên lão tử được uy phong rồi.
Khỉ Đá thu hồi ánh mắt khỏi người Tiêm Nha, hắn quay mặt nhìn Đoản Chủy.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Đoản Chủy vẫn luôn ở bên cạnh thờ ơ nhìn Khỉ Đá đột nhiên hỏi:
- Bọn ta nên gọi ngươi là Tôn Ngộ Không chứ?
- Không quan trọng, tùy ngươi muốn gọi thế nào thì gọi. Ta thích các ngươi gọi ta là Khỉ Đá hơn.
Đoản Chủy gật đầu khẽ, không nói gì nữa.
Khỉ Đá giao một lệnh bài khác cho Đoản Chủy, nói:
- Ngươi phụ trách đường trên không. Cũng giống hồi nãy, nếu không có thủ lệnh của ta ra khỏi doanh trại, bất luận là ai đều bắn chết. Dù cho là một con chim.
- Rõ.
Gã nói xong cũng quay người rời khỏi lều.
Cuối cùng đến phiên Lão Ngưu.
Chuyện lần này dựa vào đan dược của Nguyệt Triêu, vết thương của Lão Ngưu đã khỏi hẳn rồi, nhưng đã gãy mất một chiếc sừng.
Nguyệt Triêu từng muốn giúp gã nối lại, đáng tiếc không sao tìm được chiếc sừng gãy đó.
Có lẽ bị cấm vệ quân của Ác Giao thu lại như hài cốt của những yêu quái khác, tiện thể bán luôn rồi.
May mà đám yêu quái này chưa bao giờ quá khắt khe với mỹ quan, đứt thì đứt vậy, bản thân Lão Ngưu ngược lại chẳng để ý gì chuyện này.
Lão Ngưu nhìn Khỉ Đá hỏi:
- Bạch Viên đâu? Nghe nói lão bị Ác Giao bắt rồi, ngươi đã cứu lão ra chưa?
Khỉ Đá không trả lời, chỉ nháy mắt mấy cái, ánh mắt đó hơi dịch đi, tần suất hô hấp rõ ràng tăng nhanh hơn.
- Việc này để sau hẵng nói. Nhiệm vụ của ngươi là đi tiếp ứng Dương Thiền.
- Được.
Lão Ngưu vươn tay nhận lấy lệnh bài Khỉ Đá đưa qua, quay người rời đi.
Trong doanh trướng trống rỗng, chỉ còn lại Khỉ Đá và Nguyệt Triêu nhìn nhau.
- Xin lỗi, vừa nãy nặng lời. Ta không thể để bọn hắn cảm giác được trong lòng ta có do dự.
Nguyệt Triêu cười bất đắc dĩ, y đi đến cạnh một chiếc ghế bị ngã dựng nó lên, hất vạt áo trước ngồi xuống:
- Ta cảm thấy vừa nãy mới thật sự là sư thúc. Chỉ là người làm vậy có ý nghĩa à?
- Không ý nghĩa thì có thể không làm sao? Dù sao phải có người ra mặt làm chuyện này mà, đúng không?
Hắn lại nhớ tới người tốt đến mức ngu ngốc, bóng dáng như thể lão nông, cái con vượn trắng chết dưới kiếm của hắn.
Mọi việc dù sao phải có người làm...
Nguyệt Triêu nhìn chằm chằm Khỉ Đá hồi lâu, y thở dài than thở:
- Thật khâm phục loại người như các ngươi, không ý nghĩa cũng phải làm... Các ngươi làm việc gì đều chỉ cân nhắc có nên làm hay không chứ không hề suy nghĩ đến kết quả.
- Loại người như bọn ta?
Khỉ Đá ngẩng đầu hỏi:
- Còn có ai nữa à?
- Dương Tiễn.
Nguyệt Triêu ngửa đầu nhìn đỉnh lều, hít một hơi thật sâu:
- Hành giả đạo cực hạn giống với sư thúc.
Khỉ Đá hơi chần chờ chốc lát, hỏi:
- Ta và hắn không giống nhau.
- Khác biệt giữa hai người chỉ là một là người, một là yêu mà thôi. Tiếp theo người định xử lý quân đội của Ác Giao thế nào đây? Để bọn chúng làm tiên phong?
Khỉ Đá không trả lời.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, tất cả binh sĩ đều đã tập kết hoàn tất.
Sát biên doanh trại, lửa trại bốc cháy tí tách, ngoại vi doanh trại là vô số trạm gác của Tiêm Nha, trên bầu trời là binh sĩ phi hành do Đoản Chủy lãnh đạo. Đại quân bày trận hình trên mặt đất yên tĩnh không hề phát ra âm thanh nào.
Trong ánh lửa mờ tối, những gương mặt đó ngưng trọng đến đáng sợ.
Lúc này cả doanh trại đều bị bầu không khí ngột ngạt bao phủ.
Tướng lĩnh chủ lực ban đầu trong quân đội đã bị Khỉ Đá khống chế toàn bộ trong tay, đám binh sĩ trước mặt đây có thể nói là rắn mất đầu.
Nhưng cho dù vậy thì tất cả mọi người đều phát giác đã xảy ra chuyện lớn.
Tổng cộng mười hai yêu tướng đã bị chúng yêu cận thân của Khỉ Đá đẩy đến trước triền núi nhỏ.
Khỉ Đá cùng với Tấn Chi do Nguyệt Triêu hóa thành đi lên triền núi, ngửa đầu nhìn thẳng vào đám yêu quái đầy khắp đồi núi trước mắt:
- Trước đó có lời đồn nói trận chiến này vốn chính là một cạm bẫy, từ đầu tới cuối đều chỉ là Ác Giao tính toán bán mọi người cho thiên quân để lĩnh quân công mà thôi.
Trong quân lập tức trở nên xôn xao.
Còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng kịp vị Xa Kỵ tướng quân đó tại sao lại nhắc đến lời đồn vào lúc này, Khỉ Đá đã giương cao âm lượng quát lên:
- Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết đó không phải lời đồn. Đó chính là — chân tướng!
/535
|