Nghe thanh âm quen thuộc này, Long Vũ nhất thời đã minh bạch:
- Là ngươi, Quang Minh Tôn Thần …. Ai, ta vẫn là đánh không lại Thiên Nguyên … Lực lượng của hắn hình như lại tăng lên.
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Trong tay hắm nắm giữ quy luật Thiên Đạo, tất nhiên là có thể tìm kiếm nhiều pháp quyết tu luyện tốt hơn. Tiểu Vũ, yên tâm đi, ta cùng Huyết Anh Đại Đế đã thương nghị rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau chỉ điểm ngươi tu luyện.
Ta kháo. Long Vũ nhất thời nổi giận. Hoá ra Quang Minh Tôn Thần có ý ngăn trở không cho La Lâm xuất thủ. Con bà nó, đây đều là người … à thần sao?
- Ha ha .. Ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng ta nói cho ngươi biết. Hành động lần này hoàn toàn là vì muốn tốt cho ngươi.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Thiên Nguyên là người rất khó đối phó. Ngươi phải luôn không ngừng đối mặt với hắn, không ngừng cùng hắn chiến đấu. Như vậy ngươi mới có thể chiến thắng được dũng khí của hắn, có được tư cách cùng hắn chiến đấu
- Hừ.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Vạn nhất ta bị hắn đánh chết thì làm sao bây giờ?
- Sẽ không đâu.
Quang Minh Tôn Thần cười nói
- Ngươi kế thừa Quang Minh nguyên lực của ta, hơn nữa trong đầu còn có cách tu luyện, cách chiến đấu đến từ tương lai. Ta tin tưởng ngươi tại nghịch cảnh sẽ có giác ngộ.
- Nói cách khác, chính là muốn ta ngươi lại nghịch cảnh có thể bức bách mình phát triển toàn bộ tiềm lực.
Nói tới đây, Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Được rồi. Ta nên đón các ngươi lại chỗ này. Đến phiên ngươi nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, Long Vũ đầu ong một tiếng, ngay sau đó, hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Khi Long Vũ tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, thân thể suy yếu vô lực. Bên tai hắn nghe được từng tiếng chim tước vui mừng hót quanh mờ hồ truyền đến. Vì thế, hắn bắt đầu chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình lại nằm ở trên giường với một bộ quần áo ngủ thoải mái.
Thay đổi vị trí thân hình một chút, Long Vũ bắt đầu nhìn khắp bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bố trí đơn giản, nhưng phong cách lại thập phần tao nhã.
Hắn thoáng nhớ lại, lúc đó mình đang cùng Quang Minh Tôn Thần đối thoại, sau đó lại hôn mê, không biết hiện tại đang ở chỗ nào?
Kỳ quái hơn là La Lâm và Thiên Dực Hổ cũng không thấy.
Trước khi hôn mê, hắn nhớ rõ Quang Minh Tôn Thần giống như nói toạc ra thân phận của La Lâm và Thiên Dực Hổ. Nghĩ đến đấy, tâm tình của hắn khẩn trương lên và nghĩ thầm vạn nhất Quang Minh thần đối vs La Lâm và Thiên Dực Hổ có chút bất lợi thì làm sao đây ?
Ngay lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một gã đồng tử mặc áo xanh mang một chén canh thuốc đi vào. Sau khi thấy hắn tỉnh lại thì kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng được, nhanh như vậy mà ngươi đã tỉnh lại? Tôn Thần nói, ngươi ít nhất cần thời gian ba ngày, lực lượng trong cơ thể mới hoàn toàn khôi phục…
Long Vũ nhẹ nhàng cười, lại không thể tưởng tượng được lực lượng mạnh thế nào mới có thể làm cho kinh mạch của hắn đau nhức đến thế. Hắn cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi, miễn cưỡng hỏi :
- Nơi này là Thiên Ngoại Thiên?
- Đúng vậy.
Đồng tử đáp một tiếng, sau đó đem thuốc thang bưng đến trước mặt hắn.
- Đây là Tôn Thần dùng Quang Minh thần ngọc nấu thang thuốc này. Có thể loại bỏ hoàn toàn nguyên lực của Thiên Nguyên đang ở trong cơ thể ngươi phá hoại. Hơn nữa, lại có thể tăng thể chất của ngươi.
Long Vũ nghe vậy, vội vàng bưng chén thuốc lên uống sạch.
Lập tức, hắn đang muốn hỏi thêm nhiều vấn đề nữa. Ai ngờ một cảm giác buồn ngủ không hiểu ở đâu tràn lan ra khắp cơ thể. Hắn không chịu nổi, liền quay đầu đi mơ màng ngủ.
Sắp sửa ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên nghi ngờ thang thuốc kia có vấn đề.
Chỉ tiếc khi hắn nhận ra thì đã quá muộn.
Khi Long Vũ tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Hắn mở hai mắt ra, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhất là tinh thần tâm linh có vẻ hết sức trong sáng. Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, vận khở Quang Minh nguyên lực trong cơ thể theo một vòng tuần hoàn.
Cảm giác toàn thân thư thái, Long Vũ không nhịn được mà cười lớn lên một tiếng. Nhưng khi hắn nhìn chung quanh, mới nghĩ đến chính mình ngày hôm kia bị đồng tử xài thang thuốc mà hãm hại. Nếu không tuyệt đối không ngủ qua hai ngày.
Long Vũ lồm cồm bỏ dậy, thả lỏng gân cốt. Hắn phát hiện cảm giác đau xót toàn thân đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả các loại bệnh tật lặt vặt cũng không còn sót lại chút gì.
Hắn âm thầm đoán rằng, có thể là mình hiểu nhầm tên đồng tử.
Nhờ có thang thuốc kia mà cơ thể mới có thể hồi phục thế này.
Nghĩ đến đây, Long Vũ tính toán đi ra ngoài tản bộ, hảo hảo hít thở không khí trong lành. Khi hắn mở cửa ra thì gặp tên đồng tử bưng thuốc hôm qua đang giương mắt nhìn hắn.
Đồng tử thấy hắn đã có thể xuống giường, không khỏi chấn động nói:
- Ngươi làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy, thật sự là quá thần kỳ …
Long Vũ sững sờ một lát rồi lập tức hỏi:
- Ta hỏi ngươi, lúc trước thang thuốc ngươi đưa cho ta có pha mê dược phải không? Vì cái gì vừa uống vào đã ngủ đi lập tức.
Đồng tử cười nói:
- Đúng vậy. Thang thuốc kia khi uống vào thật sự sẽ mê man. Nhưng ngươi đừng có hiểu lầm, đó cũng không phải là mê dược, nó có tác dụng khiến cơ thể ngươi tiến vào ngủ say. Việc này đối với tinh thần lực, tâm thần có hỗ trợ rất lớn. Đúng rồi, Tôn Thần nói, nếu ngươi rời giường, phải đi gặp ngài.
- Tôn Thần ở đâu?
Long Vũ hỏi.
Đồng tử nói:
- Theo con đường này, cứ thẳng tiến về phía trước. Tôn Thần và Đại Đế đang ở bên dòng suối chơi cờ. Ngươi qua tới đó là có thể thấy.
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Ngươi nói Đại Đế nào? Có phải là Huyết Anh Đại Đế Dương Hoa?
- Đúng vậy.
Đồng tử cũng không trách cứ Long Vũ gọi tục danh, gật gật đầu:
- Đi đi, đừng làm cho Tôn Thần cùng Đại Đế sốt ruột chờ.
Long Vũ tạ ơn đồng tử, rồi bước đi. Ven đường chứng kiến nơi nơi đều là bóng râm trải rộng, hoa và cây cảnh khắp nơi. Thiên địa linh khí xung quanh cũng dồi dào vô cùng.
Bước chân nhanh hơn, cách phía trước không xa liền thấy một dòng suối nhỏ. Theo dọc dòng suối nhỏ nhìn lại, cách đó không xa quả nhiên có một cái Thạch đình. Cố gắng tăng thị lực, Long Vũ mơ hồ có thể thấy hai người.
Nhưng nhắc tới cũng kì quái, lẽ ra khoảng cách cũng không xa, mặc cho hắn cố gắng như thế nào vẫn không thể nhìn rõ ràng thân ảnh của hai người kia.
Bước nhanh đi qua, Long Vũ rốt cuộc thấy rõ ràng, trong đình đang có hai người đang chơi cờ. Khi đến phụ cận bên cạnh đình, Long Vũ cực kỳ có lễ mà hướng hai người cúi chào.
Trong hai người này, một người trong đó là Quang Minh Tôn Thần, Long Vũ đã gặp qua. Ngồii đối diện Quang Minh Tôn Thần là một nam tử trung niên nho nhã phi phàm.
Chỉ thấy hắn hơi hơi cúi đầu, hai mắt ôn hoà nhìn ván cờ, không vì Long Vũ xuất hiện mà phân tâm. Cứ việc hắn đang trên mặt ghế đá mà cực kỳ tuỳ ý, đầu gối gập lại,ngồi ngay ngắn. Phong thái biểu hiện ra vô cùng phi phàm và cao minh, khiến người ta nhìn không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Lăng Vũ đoán rằng nam tử trung niên kia hẳn là người cường đại nhất vũ nội, chúa tể Thiên Ngoại Thiên, Huyết Anh Đại Đế.
Hắn đi đến phụ cận hai người, nhìn quanh để bọn họ có thể chú ý tới mình. Nào biết hai ngươi chơi cờ này không chút nào hiểu ý, Long Vũ cũng không dám vội vàng. Vì thế ánh mắt tuỳ ý nhìn về phía ván cờ.
Trước mắt, ván cờ của hai ngươi cơ hồ đã đến giai đoạn trọng yếu. Nam tử trung niên trầm tư thật lâu sau mới duỗi tay hạ xuống một con cờ. Quang Minh Tôn Thần không chút do dự nâng cánh tay nhấc quân cờ đi nước tiếp theo.
Thoáng một cái làm nam tử trung niên lâm vào khốn cảnh.
Việc quân cờ bị nhốt, sắc mặt nam tử trung niên không thay đổi chút nào, cười nói:
- Chiêu này của Tôn Thần quả thực lợi hại.
Quang Minh Tôn Thần cười nhạt một tiếng nói:
- Đại Đế, xem ra ván này chúng ta chỉ có thể ngang tay.
Long Vũ trong lòng rung động, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, suy nghĩ sâu xa. Hắn nhìn kỹ một chút lại không cách nào biết rõ ràng ván cờ kia biến hoá thế nào.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Đã như thế? Vậy liền không đi được sao?
Quang Minh Tôn Thần thản nhiến nói tiếp:
- Vậy không được ….
Khi dừng lời, ánh mắt Quang Minh Tôn Thần chuyển sang Long Vũ:
- Rất tốt, thân thể đã khôi phục hoàn toàn. Tiểu tử, đây chính là Huyết Anh Đại Đế.
Long Vũ nghe vậy, không dám lãnh đạm, bước lên phía trước, cúi đầu chào:
- Tiểu tử đã gặp qua Tôn Thần, bây giờ ra mắt Đại Đế.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Không cần đa lễ, ngày sau chúng ta còn phải dựa vào ngươi.
Huyết Anh Đại Đế tiếp tục nhìn Long Vũ không nói.
- Tôn Thần … ta cả gan hỏi một câu, La Lâm cùng Thiên Dực Hổ đi đâu rồi?
Đây chính là vấn đề Long Vũ quan tâm nhất. Tuy rằng La Lâm và Thiên Dực Hổ đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng nơi trước mắt này có ai mà không phải cao thủ. Phải biết rằng, giờ phút này trước mặt hắn là chúa tể Thiên Ngoại Thiên, vũ nội đệ nhất cao thủ.
Quang Minh Tôn Thần gật đầu nói:
- Yên tâm, bọn hắn đều rất tốt.
Huyết Anh Đại Đế có chút hăng hái hỏi han:
- Tiểu Vũ, ta hỏi ngươi, La Lâm kia là máy tính tới từ thế giới tương lai, ngươi làm sao có được?
- Xuyên việt.
Trước mặt Huyết Anh Đại Đế, Long Vũ cũng không dám có chút giấu diếm. Hắn vội vàng đem hoàn cảnh mình cùng La Lâm gặp nhau nói ra.
Đây chính là lần đầu hắn cùng ngoại nhân nói về quá trình hắn từ củi mục biến thành thiên tài.
Nghe xong chuyện của Long Vũ, Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Đây là kỳ ngộ, duyên phận của ngươi mà cũng là vận mệnh. Tiểu Vũ, người là người được vận mệnh chọn làm người gánh vác trách nhiệm, nên ngươi phải cố gắng. Ngươi hiểu chưa?
- Vâng, ta biết.
Long Vũ nổi lên dũng khí, ngạo nghễ nói:
- Đại Đế, Tôn Thần các ngài yên tâm. Ta cùng Thiên Nguyên coi như không chết không thôi.
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy một bình trà, vì Long Vũ mà châm một chén trà nóng, chuyển qua rồi nói:
- Đây là ta tự mình bào chế trà thơm, ngươi thử xem thế nào?
Long Vũ bước lên tiếp nhận, khẽ nhấp một cái, một hương vị ngọt ngào tràn vào trong miệng, dư vị lại tồn tại khá lâu. Đặt chén trà xuống, hắn nhịn không được mà buông ra tiếng khen ngợi.
- Tiểu Vũ, ngươi biết Thiên Hậu là ai chưa?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
- Ta không biết, kính xin Tôn Thần nói.
Long Vũ cung kính hỏi.
- Thiên Hậu là thê tử của Đại Đế, nàng cùng La Lâm khá giống nhau.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- La Lâm bây giờ đang ở cạnh nàng, cho nên người có thể yên tâm. Khi trở về La Lâm sẽ rất khác trước. Tin tưởng, sau này nàng sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của ngươi. Về phần Thiên Dực Hổ, tin tưởng nó cũng sẽ có thu hoạch lớn sau khi được bát đại thần thú dạy dỗ.
Được nghe lời ấy, Long Vũ nhất thời mừng rỡ.
Lời nói của Quang Minh Tôn Thần rất rõ ràng. La Lâm cùng Thiên Dực Hổ đều đang tiếp thụ dạy dỗ. Hơn nữa là lấy được chỗ tốt không nhỏ.
- Tôn Thần, Đại Đế … có câu ta không biết có nên nói hay không?
Long Vũ cả gan hỏi:
- Thế cục trước mắt hỗn loạn, vì sao các người không phái cao thủ Thiên Ngoại Thiên đến Tam Giới khôi phục trật tự thiên địa.
- Chúng ta cũng muốn, nhưng không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng.
Quang Minh Tôn Thần thở dài:
- Vì hành động của Thiên Nguyên, toàn bộ mọi người chúng ta đều bị lực lượng Thiên Đạo giám thị.
Huyết Anh Đại Đế tiếp nhận đề tài mà nói tiếp:
“
- húng ta căn bản sẽ không thể phát lực lượng ra bên ngoài.
- Không phải chỉ có các người là tồn tại siêu việt ở Tam Giới đúng không?
Long Vũ nói:
- Chiến sĩ Thiên Ngoại Thiên phái ra cũng tốt.
Quang Minh Tôn Thần quay đầu cắt đứt lời hắn, gật đầu nói:
- Chúng ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng. Bởi vì đại bộ phần chiến sĩ Thiên Ngoại Thiên đã bị Thiên Nguyên khống chế.
Nghe được lời của Quang Minh Tôn Thần, trong lòng Long Vũ lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: sự tình đích xác so với hắn nghĩ còn muốn phiền toái hơn một chút.
Lúc này, Quang Minh Tôn Thần mỉm cười đối với hắn nói:
- Yên tâm đi, chúng ta tin tưởng ngươi. Lấy lực lượng của người tuyệt đối có thể chiến thắng Thiên Nguyên.
Nói tới đây, Quang Minh Tôn Thần lại nói:
- Lần này tìm ngươi lại đây, chính là vì giúp ngươi cải tạo thân thể, làm tăng lực chiến đấu của ngươi.
- Cải tạo thân thể?
Long Vũ nói
- Thân thể của ta dường như đã hoàn hảo rồi mà?
So sánh với thân thể củi mục năm đó, hiện tại Long Vũ đã muốn xem như thiên tài trong thiên tài. Ngay cả thân thể kia cường độ cùng các hạng chỉ tiêu đều đạt được trạng thái tốt nhất.
- Ha ha!
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Tiểu Vũ, cường độ thân thể của ngươi tại Thiên Ngoại Thiên, thật sự là rất bình thường. Ngươi có biết cường độ thân thể lợi hại là như thế nào không?
- Thân thể Vu tộc.
Long Vũ tiếp lời nói.
- Ngươi sai lầm rồi.
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Thân thể Vu tộc cũng không phải là cực mạnh. Trên thực tế, vũ nội cực mạnh là hỗn độn thể, mà không phải là thân thể ngưng luyện của Vu tộc.
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần tiếp nhận đề tài, nói với Long Vũ:
- Chúng ta tính toán tiến hành cải tạo thân thể của ngươi, hoặc nói là trùng tố, làm cho nó trở thành hỗn độn thể. Nói như vậy, ngươi có thể phát huy toàn bộ lực lượng, tăng đến cực hạn lực chiến đấu của ngươi.
- Hỗn độn thể?
Long Vũ kinh ngạc nói:
- Trên đời quả thật có thân thể như vậy?
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Năm đó khi khai thiên tích địa, đại thần Bàn Cổ chính là có thân thể như vậy. Còn có Huyết Anh Đại Đế cũng là thể chất như vậy.
Long Vũ nghe vậy, đem ánh mắt chuyển hướng sang Huyết Anh Đại Đế Dương Hoa. Chỉ thấy hắn hướng Long Vũ gật gật đầu:
- Tôn Thần nói không sai. Thân thể của ta chính là hỗn độn thể. Vũ nội tuyệt không có người thứ hai. Không, người sẽ trở thành người thứ hai tại vũ nội này.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Vũ mừng thầm và càng thêm kinh ngạc.
Trong một chốc, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Tiểu Vũ, ngươi xem, Phía trước chính là hỗn độn nguyên dịch do ta cùng Huyết Anh Đại Đế liên thủ tạo ra. Chỉ cẩn thân thể ngươi ở trong đó ngâm chín chín tám mốt ngày, lại phối hợp đắp nặn thân thể một lần nữa. Đến lúc đó, lực lượng trong cơ thể sẽ biến thành hỗn độn nguyên lực.
- Hỗn độn nguyên lực?
Long Vũ lại chấn động.
- Đúng vậy!
Huyết Anh Đại Đế giải thích:
- Hỗn độn nguyên lực là nguyên lực cường đại nhất, thâm chí cao hơn nguyên lực hiện nay của ngươi là Quang Minh nguyên lực. Đó là hết thảy lực lượng căn nguyên củng thuỷ tổ. Mà dốc hết sức tìm khắp nơi, thì vũ nội ngoại trừ ta thì đó là ngươi.
Long Vũ hít sau một hơi, cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh.
Hắn luôn luôn khát vọng được lực lượng ngạo thị thiên hạ. Hiện giờ xem ra giấc mộng này sắp thực hiện được rồi.
- Tiểu Vũ, ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Lực lượng càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Cho nên, vốn có lực lượng cường đại đồng thời ngươi phải chuẩn bị tâm lý gánh vác trách nhiệm lớn.
Quang Minh Tôn Thần trầm giọng nói.
- Vâng, ta biết!
Long Vũ nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tôn Thần, ngươi yên tâm đi, ta biết mình nên làm như thế nào. Các ngươi hãy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ sự phó thác của các ngươi.
- Tốt lắm, ngươi có quyết tâm như vậy là tốt rồi. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu đi. Trước tiên ta nói cho ngươi biết hỗn độn pháp quyết.
Huyết Anh Đại Đế nói xong liền duỗi tay đặt tại trán của Long Vũ, một dòng nước ấm nhất thời tiến vào trong đầu hắn. Trong nháy mắt, hồn độn pháp quyết đã thành công truyền thừa xong.
Cả quá trình, Long Vũ cũng không có cảm giác một chút đau đớn nào.
Xong việc, Quang Minh Tôn Thần nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lập tức, một hàng ba người liên hướng tới phía trước đi tới.
Một lát sau, bọn họ liền tới trước cái gọi là ao hỗn độn nguyên dịch. Đứng ở bên cạnh, Long Vũ có thể cảm ứng được lực lượng mênh mông của hỗn độn nguyên dịch.
- Xuống dưới đi.
Huyết Anh Đại Đế thản nhiên nói.
Long Vũ không một chút do dự, lập tức nhảy xuống hồ nước. Một khắc này, hắn cảm giác cơ thể có chút nóng dần lên.
- Tiểu Vũ, trong quá trình cải tạo thân thể sẽ có thể xuất hiện thống khổ kịch liệt. Hy vọng ngươi có thể chịu được.
Quang Minh Tôn Thần dặn dò:
- Trùng tố thân thể là quá trình hết sức thống khổ, cũng là thường nhân không thể chịu được. Nếu thật sự không được, ngươi có thể lựa chọn buông bỏ, ta cũng không cưỡng cầu ngươi.
- Ta sẽ không buông bỏ.
Long Vũ là người chưa bao giờ sợ chịu khổ.
- Chỉ hy vọng như thế!
Huyết Anh Đại Đế cười nói.
- Nhất định phải kiên trì tám mốt ngày, nếu không sẽ rất khó thành công. Tôn Thần, chúng ta đi thôi. Kế tiếp phải do chính cậu ta.
- Ừ.
Quang Minh Tôn Thần gật đầu, liền cùng Huyết Anh Đại Đế rời đi.
……………………………….
……………………………….
- Aaa!
Thời gian đã qua hơn bảy bảy bốn chín ngày. Ở nơi này hơn bốn chín ngày, dường như mỗi ngày Long Vũ đều phát ra một tiếng rống thống khổ.
Thanh âm thấu chín tầng trời.
Thân thể ngâm trong hỗn độn nguyên dịch, ngàn vạn sợi tơ máu từ lỗ chân lông hắn chảy ra, lập tức trong mắt mũi tai đều chảy ra tinh huyết.
Loại cực độ thống khổ này, cho dù là hắn cũng vô pháp thừa nhận.
Thời gian mới qua hơn một nửa nhưng ao dịch này đã bị máu của hắn nhuộm thành màu đỏ.
Chung quanh thậm chí thoang thoảng một mùi máu tươi.
Dựa theo hỗn độn pháp quyết ghi lại, chẳng những là máu trong cơ thể thoát ra hết mà Quang Minh nguyên lực cũng toàn bộ tiết ra ngoài. Thậm chí cơ nhục toàn thân thể đều phải gây dựng lại.
Cả quá trình thừa nhận là sự thống khổ tột đỉnh. Ngay cả Long Vũ cũng không thể chịu nổi thống khổ kia mà rống lên một tiếng. Dù vậy, hắn nhất định phải cố nén cơn đâu tê tâm liệt phế mà vận hành hỗn độn pháp quyết đến phối hợp với thân thể hấp thu hỗn độn nguyên dịch.
Đến sáu mươi ngày sau, thống khổ của thân thể đã giảm bớt rất nhiều.
Mà lúc này, toàn bộ kinh mạch trong thân thể hắn đã gãy, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể cũng đều tiết ra ngoài hết rồi. Tác dụng của hỗn độn pháp quyết, hắn đã tinh tường cảm ứng được kinh mạch của mình đang được tái tạo lại. Quá trình sống lại phi thường thống khổ, nhưng so sánh với thống khổ lúc đầu thì tốt hơn nhiều.
- Là ngươi, Quang Minh Tôn Thần …. Ai, ta vẫn là đánh không lại Thiên Nguyên … Lực lượng của hắn hình như lại tăng lên.
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Trong tay hắm nắm giữ quy luật Thiên Đạo, tất nhiên là có thể tìm kiếm nhiều pháp quyết tu luyện tốt hơn. Tiểu Vũ, yên tâm đi, ta cùng Huyết Anh Đại Đế đã thương nghị rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau chỉ điểm ngươi tu luyện.
Ta kháo. Long Vũ nhất thời nổi giận. Hoá ra Quang Minh Tôn Thần có ý ngăn trở không cho La Lâm xuất thủ. Con bà nó, đây đều là người … à thần sao?
- Ha ha .. Ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng ta nói cho ngươi biết. Hành động lần này hoàn toàn là vì muốn tốt cho ngươi.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Thiên Nguyên là người rất khó đối phó. Ngươi phải luôn không ngừng đối mặt với hắn, không ngừng cùng hắn chiến đấu. Như vậy ngươi mới có thể chiến thắng được dũng khí của hắn, có được tư cách cùng hắn chiến đấu
- Hừ.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Vạn nhất ta bị hắn đánh chết thì làm sao bây giờ?
- Sẽ không đâu.
Quang Minh Tôn Thần cười nói
- Ngươi kế thừa Quang Minh nguyên lực của ta, hơn nữa trong đầu còn có cách tu luyện, cách chiến đấu đến từ tương lai. Ta tin tưởng ngươi tại nghịch cảnh sẽ có giác ngộ.
- Nói cách khác, chính là muốn ta ngươi lại nghịch cảnh có thể bức bách mình phát triển toàn bộ tiềm lực.
Nói tới đây, Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Được rồi. Ta nên đón các ngươi lại chỗ này. Đến phiên ngươi nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, Long Vũ đầu ong một tiếng, ngay sau đó, hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Khi Long Vũ tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, thân thể suy yếu vô lực. Bên tai hắn nghe được từng tiếng chim tước vui mừng hót quanh mờ hồ truyền đến. Vì thế, hắn bắt đầu chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình lại nằm ở trên giường với một bộ quần áo ngủ thoải mái.
Thay đổi vị trí thân hình một chút, Long Vũ bắt đầu nhìn khắp bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bố trí đơn giản, nhưng phong cách lại thập phần tao nhã.
Hắn thoáng nhớ lại, lúc đó mình đang cùng Quang Minh Tôn Thần đối thoại, sau đó lại hôn mê, không biết hiện tại đang ở chỗ nào?
Kỳ quái hơn là La Lâm và Thiên Dực Hổ cũng không thấy.
Trước khi hôn mê, hắn nhớ rõ Quang Minh Tôn Thần giống như nói toạc ra thân phận của La Lâm và Thiên Dực Hổ. Nghĩ đến đấy, tâm tình của hắn khẩn trương lên và nghĩ thầm vạn nhất Quang Minh thần đối vs La Lâm và Thiên Dực Hổ có chút bất lợi thì làm sao đây ?
Ngay lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một gã đồng tử mặc áo xanh mang một chén canh thuốc đi vào. Sau khi thấy hắn tỉnh lại thì kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng được, nhanh như vậy mà ngươi đã tỉnh lại? Tôn Thần nói, ngươi ít nhất cần thời gian ba ngày, lực lượng trong cơ thể mới hoàn toàn khôi phục…
Long Vũ nhẹ nhàng cười, lại không thể tưởng tượng được lực lượng mạnh thế nào mới có thể làm cho kinh mạch của hắn đau nhức đến thế. Hắn cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi, miễn cưỡng hỏi :
- Nơi này là Thiên Ngoại Thiên?
- Đúng vậy.
Đồng tử đáp một tiếng, sau đó đem thuốc thang bưng đến trước mặt hắn.
- Đây là Tôn Thần dùng Quang Minh thần ngọc nấu thang thuốc này. Có thể loại bỏ hoàn toàn nguyên lực của Thiên Nguyên đang ở trong cơ thể ngươi phá hoại. Hơn nữa, lại có thể tăng thể chất của ngươi.
Long Vũ nghe vậy, vội vàng bưng chén thuốc lên uống sạch.
Lập tức, hắn đang muốn hỏi thêm nhiều vấn đề nữa. Ai ngờ một cảm giác buồn ngủ không hiểu ở đâu tràn lan ra khắp cơ thể. Hắn không chịu nổi, liền quay đầu đi mơ màng ngủ.
Sắp sửa ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên nghi ngờ thang thuốc kia có vấn đề.
Chỉ tiếc khi hắn nhận ra thì đã quá muộn.
Khi Long Vũ tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Hắn mở hai mắt ra, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhất là tinh thần tâm linh có vẻ hết sức trong sáng. Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, vận khở Quang Minh nguyên lực trong cơ thể theo một vòng tuần hoàn.
Cảm giác toàn thân thư thái, Long Vũ không nhịn được mà cười lớn lên một tiếng. Nhưng khi hắn nhìn chung quanh, mới nghĩ đến chính mình ngày hôm kia bị đồng tử xài thang thuốc mà hãm hại. Nếu không tuyệt đối không ngủ qua hai ngày.
Long Vũ lồm cồm bỏ dậy, thả lỏng gân cốt. Hắn phát hiện cảm giác đau xót toàn thân đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả các loại bệnh tật lặt vặt cũng không còn sót lại chút gì.
Hắn âm thầm đoán rằng, có thể là mình hiểu nhầm tên đồng tử.
Nhờ có thang thuốc kia mà cơ thể mới có thể hồi phục thế này.
Nghĩ đến đây, Long Vũ tính toán đi ra ngoài tản bộ, hảo hảo hít thở không khí trong lành. Khi hắn mở cửa ra thì gặp tên đồng tử bưng thuốc hôm qua đang giương mắt nhìn hắn.
Đồng tử thấy hắn đã có thể xuống giường, không khỏi chấn động nói:
- Ngươi làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy, thật sự là quá thần kỳ …
Long Vũ sững sờ một lát rồi lập tức hỏi:
- Ta hỏi ngươi, lúc trước thang thuốc ngươi đưa cho ta có pha mê dược phải không? Vì cái gì vừa uống vào đã ngủ đi lập tức.
Đồng tử cười nói:
- Đúng vậy. Thang thuốc kia khi uống vào thật sự sẽ mê man. Nhưng ngươi đừng có hiểu lầm, đó cũng không phải là mê dược, nó có tác dụng khiến cơ thể ngươi tiến vào ngủ say. Việc này đối với tinh thần lực, tâm thần có hỗ trợ rất lớn. Đúng rồi, Tôn Thần nói, nếu ngươi rời giường, phải đi gặp ngài.
- Tôn Thần ở đâu?
Long Vũ hỏi.
Đồng tử nói:
- Theo con đường này, cứ thẳng tiến về phía trước. Tôn Thần và Đại Đế đang ở bên dòng suối chơi cờ. Ngươi qua tới đó là có thể thấy.
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Ngươi nói Đại Đế nào? Có phải là Huyết Anh Đại Đế Dương Hoa?
- Đúng vậy.
Đồng tử cũng không trách cứ Long Vũ gọi tục danh, gật gật đầu:
- Đi đi, đừng làm cho Tôn Thần cùng Đại Đế sốt ruột chờ.
Long Vũ tạ ơn đồng tử, rồi bước đi. Ven đường chứng kiến nơi nơi đều là bóng râm trải rộng, hoa và cây cảnh khắp nơi. Thiên địa linh khí xung quanh cũng dồi dào vô cùng.
Bước chân nhanh hơn, cách phía trước không xa liền thấy một dòng suối nhỏ. Theo dọc dòng suối nhỏ nhìn lại, cách đó không xa quả nhiên có một cái Thạch đình. Cố gắng tăng thị lực, Long Vũ mơ hồ có thể thấy hai người.
Nhưng nhắc tới cũng kì quái, lẽ ra khoảng cách cũng không xa, mặc cho hắn cố gắng như thế nào vẫn không thể nhìn rõ ràng thân ảnh của hai người kia.
Bước nhanh đi qua, Long Vũ rốt cuộc thấy rõ ràng, trong đình đang có hai người đang chơi cờ. Khi đến phụ cận bên cạnh đình, Long Vũ cực kỳ có lễ mà hướng hai người cúi chào.
Trong hai người này, một người trong đó là Quang Minh Tôn Thần, Long Vũ đã gặp qua. Ngồii đối diện Quang Minh Tôn Thần là một nam tử trung niên nho nhã phi phàm.
Chỉ thấy hắn hơi hơi cúi đầu, hai mắt ôn hoà nhìn ván cờ, không vì Long Vũ xuất hiện mà phân tâm. Cứ việc hắn đang trên mặt ghế đá mà cực kỳ tuỳ ý, đầu gối gập lại,ngồi ngay ngắn. Phong thái biểu hiện ra vô cùng phi phàm và cao minh, khiến người ta nhìn không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Lăng Vũ đoán rằng nam tử trung niên kia hẳn là người cường đại nhất vũ nội, chúa tể Thiên Ngoại Thiên, Huyết Anh Đại Đế.
Hắn đi đến phụ cận hai người, nhìn quanh để bọn họ có thể chú ý tới mình. Nào biết hai ngươi chơi cờ này không chút nào hiểu ý, Long Vũ cũng không dám vội vàng. Vì thế ánh mắt tuỳ ý nhìn về phía ván cờ.
Trước mắt, ván cờ của hai ngươi cơ hồ đã đến giai đoạn trọng yếu. Nam tử trung niên trầm tư thật lâu sau mới duỗi tay hạ xuống một con cờ. Quang Minh Tôn Thần không chút do dự nâng cánh tay nhấc quân cờ đi nước tiếp theo.
Thoáng một cái làm nam tử trung niên lâm vào khốn cảnh.
Việc quân cờ bị nhốt, sắc mặt nam tử trung niên không thay đổi chút nào, cười nói:
- Chiêu này của Tôn Thần quả thực lợi hại.
Quang Minh Tôn Thần cười nhạt một tiếng nói:
- Đại Đế, xem ra ván này chúng ta chỉ có thể ngang tay.
Long Vũ trong lòng rung động, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, suy nghĩ sâu xa. Hắn nhìn kỹ một chút lại không cách nào biết rõ ràng ván cờ kia biến hoá thế nào.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Đã như thế? Vậy liền không đi được sao?
Quang Minh Tôn Thần thản nhiến nói tiếp:
- Vậy không được ….
Khi dừng lời, ánh mắt Quang Minh Tôn Thần chuyển sang Long Vũ:
- Rất tốt, thân thể đã khôi phục hoàn toàn. Tiểu tử, đây chính là Huyết Anh Đại Đế.
Long Vũ nghe vậy, không dám lãnh đạm, bước lên phía trước, cúi đầu chào:
- Tiểu tử đã gặp qua Tôn Thần, bây giờ ra mắt Đại Đế.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Không cần đa lễ, ngày sau chúng ta còn phải dựa vào ngươi.
Huyết Anh Đại Đế tiếp tục nhìn Long Vũ không nói.
- Tôn Thần … ta cả gan hỏi một câu, La Lâm cùng Thiên Dực Hổ đi đâu rồi?
Đây chính là vấn đề Long Vũ quan tâm nhất. Tuy rằng La Lâm và Thiên Dực Hổ đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng nơi trước mắt này có ai mà không phải cao thủ. Phải biết rằng, giờ phút này trước mặt hắn là chúa tể Thiên Ngoại Thiên, vũ nội đệ nhất cao thủ.
Quang Minh Tôn Thần gật đầu nói:
- Yên tâm, bọn hắn đều rất tốt.
Huyết Anh Đại Đế có chút hăng hái hỏi han:
- Tiểu Vũ, ta hỏi ngươi, La Lâm kia là máy tính tới từ thế giới tương lai, ngươi làm sao có được?
- Xuyên việt.
Trước mặt Huyết Anh Đại Đế, Long Vũ cũng không dám có chút giấu diếm. Hắn vội vàng đem hoàn cảnh mình cùng La Lâm gặp nhau nói ra.
Đây chính là lần đầu hắn cùng ngoại nhân nói về quá trình hắn từ củi mục biến thành thiên tài.
Nghe xong chuyện của Long Vũ, Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Đây là kỳ ngộ, duyên phận của ngươi mà cũng là vận mệnh. Tiểu Vũ, người là người được vận mệnh chọn làm người gánh vác trách nhiệm, nên ngươi phải cố gắng. Ngươi hiểu chưa?
- Vâng, ta biết.
Long Vũ nổi lên dũng khí, ngạo nghễ nói:
- Đại Đế, Tôn Thần các ngài yên tâm. Ta cùng Thiên Nguyên coi như không chết không thôi.
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy một bình trà, vì Long Vũ mà châm một chén trà nóng, chuyển qua rồi nói:
- Đây là ta tự mình bào chế trà thơm, ngươi thử xem thế nào?
Long Vũ bước lên tiếp nhận, khẽ nhấp một cái, một hương vị ngọt ngào tràn vào trong miệng, dư vị lại tồn tại khá lâu. Đặt chén trà xuống, hắn nhịn không được mà buông ra tiếng khen ngợi.
- Tiểu Vũ, ngươi biết Thiên Hậu là ai chưa?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
- Ta không biết, kính xin Tôn Thần nói.
Long Vũ cung kính hỏi.
- Thiên Hậu là thê tử của Đại Đế, nàng cùng La Lâm khá giống nhau.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- La Lâm bây giờ đang ở cạnh nàng, cho nên người có thể yên tâm. Khi trở về La Lâm sẽ rất khác trước. Tin tưởng, sau này nàng sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của ngươi. Về phần Thiên Dực Hổ, tin tưởng nó cũng sẽ có thu hoạch lớn sau khi được bát đại thần thú dạy dỗ.
Được nghe lời ấy, Long Vũ nhất thời mừng rỡ.
Lời nói của Quang Minh Tôn Thần rất rõ ràng. La Lâm cùng Thiên Dực Hổ đều đang tiếp thụ dạy dỗ. Hơn nữa là lấy được chỗ tốt không nhỏ.
- Tôn Thần, Đại Đế … có câu ta không biết có nên nói hay không?
Long Vũ cả gan hỏi:
- Thế cục trước mắt hỗn loạn, vì sao các người không phái cao thủ Thiên Ngoại Thiên đến Tam Giới khôi phục trật tự thiên địa.
- Chúng ta cũng muốn, nhưng không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng.
Quang Minh Tôn Thần thở dài:
- Vì hành động của Thiên Nguyên, toàn bộ mọi người chúng ta đều bị lực lượng Thiên Đạo giám thị.
Huyết Anh Đại Đế tiếp nhận đề tài mà nói tiếp:
“
- húng ta căn bản sẽ không thể phát lực lượng ra bên ngoài.
- Không phải chỉ có các người là tồn tại siêu việt ở Tam Giới đúng không?
Long Vũ nói:
- Chiến sĩ Thiên Ngoại Thiên phái ra cũng tốt.
Quang Minh Tôn Thần quay đầu cắt đứt lời hắn, gật đầu nói:
- Chúng ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng. Bởi vì đại bộ phần chiến sĩ Thiên Ngoại Thiên đã bị Thiên Nguyên khống chế.
Nghe được lời của Quang Minh Tôn Thần, trong lòng Long Vũ lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: sự tình đích xác so với hắn nghĩ còn muốn phiền toái hơn một chút.
Lúc này, Quang Minh Tôn Thần mỉm cười đối với hắn nói:
- Yên tâm đi, chúng ta tin tưởng ngươi. Lấy lực lượng của người tuyệt đối có thể chiến thắng Thiên Nguyên.
Nói tới đây, Quang Minh Tôn Thần lại nói:
- Lần này tìm ngươi lại đây, chính là vì giúp ngươi cải tạo thân thể, làm tăng lực chiến đấu của ngươi.
- Cải tạo thân thể?
Long Vũ nói
- Thân thể của ta dường như đã hoàn hảo rồi mà?
So sánh với thân thể củi mục năm đó, hiện tại Long Vũ đã muốn xem như thiên tài trong thiên tài. Ngay cả thân thể kia cường độ cùng các hạng chỉ tiêu đều đạt được trạng thái tốt nhất.
- Ha ha!
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Tiểu Vũ, cường độ thân thể của ngươi tại Thiên Ngoại Thiên, thật sự là rất bình thường. Ngươi có biết cường độ thân thể lợi hại là như thế nào không?
- Thân thể Vu tộc.
Long Vũ tiếp lời nói.
- Ngươi sai lầm rồi.
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
- Thân thể Vu tộc cũng không phải là cực mạnh. Trên thực tế, vũ nội cực mạnh là hỗn độn thể, mà không phải là thân thể ngưng luyện của Vu tộc.
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần tiếp nhận đề tài, nói với Long Vũ:
- Chúng ta tính toán tiến hành cải tạo thân thể của ngươi, hoặc nói là trùng tố, làm cho nó trở thành hỗn độn thể. Nói như vậy, ngươi có thể phát huy toàn bộ lực lượng, tăng đến cực hạn lực chiến đấu của ngươi.
- Hỗn độn thể?
Long Vũ kinh ngạc nói:
- Trên đời quả thật có thân thể như vậy?
- Đúng vậy.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Năm đó khi khai thiên tích địa, đại thần Bàn Cổ chính là có thân thể như vậy. Còn có Huyết Anh Đại Đế cũng là thể chất như vậy.
Long Vũ nghe vậy, đem ánh mắt chuyển hướng sang Huyết Anh Đại Đế Dương Hoa. Chỉ thấy hắn hướng Long Vũ gật gật đầu:
- Tôn Thần nói không sai. Thân thể của ta chính là hỗn độn thể. Vũ nội tuyệt không có người thứ hai. Không, người sẽ trở thành người thứ hai tại vũ nội này.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Vũ mừng thầm và càng thêm kinh ngạc.
Trong một chốc, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Tiểu Vũ, ngươi xem, Phía trước chính là hỗn độn nguyên dịch do ta cùng Huyết Anh Đại Đế liên thủ tạo ra. Chỉ cẩn thân thể ngươi ở trong đó ngâm chín chín tám mốt ngày, lại phối hợp đắp nặn thân thể một lần nữa. Đến lúc đó, lực lượng trong cơ thể sẽ biến thành hỗn độn nguyên lực.
- Hỗn độn nguyên lực?
Long Vũ lại chấn động.
- Đúng vậy!
Huyết Anh Đại Đế giải thích:
- Hỗn độn nguyên lực là nguyên lực cường đại nhất, thâm chí cao hơn nguyên lực hiện nay của ngươi là Quang Minh nguyên lực. Đó là hết thảy lực lượng căn nguyên củng thuỷ tổ. Mà dốc hết sức tìm khắp nơi, thì vũ nội ngoại trừ ta thì đó là ngươi.
Long Vũ hít sau một hơi, cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh.
Hắn luôn luôn khát vọng được lực lượng ngạo thị thiên hạ. Hiện giờ xem ra giấc mộng này sắp thực hiện được rồi.
- Tiểu Vũ, ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Lực lượng càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Cho nên, vốn có lực lượng cường đại đồng thời ngươi phải chuẩn bị tâm lý gánh vác trách nhiệm lớn.
Quang Minh Tôn Thần trầm giọng nói.
- Vâng, ta biết!
Long Vũ nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tôn Thần, ngươi yên tâm đi, ta biết mình nên làm như thế nào. Các ngươi hãy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ sự phó thác của các ngươi.
- Tốt lắm, ngươi có quyết tâm như vậy là tốt rồi. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu đi. Trước tiên ta nói cho ngươi biết hỗn độn pháp quyết.
Huyết Anh Đại Đế nói xong liền duỗi tay đặt tại trán của Long Vũ, một dòng nước ấm nhất thời tiến vào trong đầu hắn. Trong nháy mắt, hồn độn pháp quyết đã thành công truyền thừa xong.
Cả quá trình, Long Vũ cũng không có cảm giác một chút đau đớn nào.
Xong việc, Quang Minh Tôn Thần nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lập tức, một hàng ba người liên hướng tới phía trước đi tới.
Một lát sau, bọn họ liền tới trước cái gọi là ao hỗn độn nguyên dịch. Đứng ở bên cạnh, Long Vũ có thể cảm ứng được lực lượng mênh mông của hỗn độn nguyên dịch.
- Xuống dưới đi.
Huyết Anh Đại Đế thản nhiên nói.
Long Vũ không một chút do dự, lập tức nhảy xuống hồ nước. Một khắc này, hắn cảm giác cơ thể có chút nóng dần lên.
- Tiểu Vũ, trong quá trình cải tạo thân thể sẽ có thể xuất hiện thống khổ kịch liệt. Hy vọng ngươi có thể chịu được.
Quang Minh Tôn Thần dặn dò:
- Trùng tố thân thể là quá trình hết sức thống khổ, cũng là thường nhân không thể chịu được. Nếu thật sự không được, ngươi có thể lựa chọn buông bỏ, ta cũng không cưỡng cầu ngươi.
- Ta sẽ không buông bỏ.
Long Vũ là người chưa bao giờ sợ chịu khổ.
- Chỉ hy vọng như thế!
Huyết Anh Đại Đế cười nói.
- Nhất định phải kiên trì tám mốt ngày, nếu không sẽ rất khó thành công. Tôn Thần, chúng ta đi thôi. Kế tiếp phải do chính cậu ta.
- Ừ.
Quang Minh Tôn Thần gật đầu, liền cùng Huyết Anh Đại Đế rời đi.
……………………………….
……………………………….
- Aaa!
Thời gian đã qua hơn bảy bảy bốn chín ngày. Ở nơi này hơn bốn chín ngày, dường như mỗi ngày Long Vũ đều phát ra một tiếng rống thống khổ.
Thanh âm thấu chín tầng trời.
Thân thể ngâm trong hỗn độn nguyên dịch, ngàn vạn sợi tơ máu từ lỗ chân lông hắn chảy ra, lập tức trong mắt mũi tai đều chảy ra tinh huyết.
Loại cực độ thống khổ này, cho dù là hắn cũng vô pháp thừa nhận.
Thời gian mới qua hơn một nửa nhưng ao dịch này đã bị máu của hắn nhuộm thành màu đỏ.
Chung quanh thậm chí thoang thoảng một mùi máu tươi.
Dựa theo hỗn độn pháp quyết ghi lại, chẳng những là máu trong cơ thể thoát ra hết mà Quang Minh nguyên lực cũng toàn bộ tiết ra ngoài. Thậm chí cơ nhục toàn thân thể đều phải gây dựng lại.
Cả quá trình thừa nhận là sự thống khổ tột đỉnh. Ngay cả Long Vũ cũng không thể chịu nổi thống khổ kia mà rống lên một tiếng. Dù vậy, hắn nhất định phải cố nén cơn đâu tê tâm liệt phế mà vận hành hỗn độn pháp quyết đến phối hợp với thân thể hấp thu hỗn độn nguyên dịch.
Đến sáu mươi ngày sau, thống khổ của thân thể đã giảm bớt rất nhiều.
Mà lúc này, toàn bộ kinh mạch trong thân thể hắn đã gãy, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể cũng đều tiết ra ngoài hết rồi. Tác dụng của hỗn độn pháp quyết, hắn đã tinh tường cảm ứng được kinh mạch của mình đang được tái tạo lại. Quá trình sống lại phi thường thống khổ, nhưng so sánh với thống khổ lúc đầu thì tốt hơn nhiều.
/378
|