- Chị Phượng, làm em, mệt chết đi được quy củ đãi khách nhà chị cũng thật là kỳ quái.
Long Vũ hơi có một chút bất mãn
Kim Phượng nhíu mày nói:
-Tiểu Vũ, em là người thứ hai là ngoại tộc được tiến vào tộc của bọn chị… Em nhất định phải trải qua thử thách của gia tộc. Đây là quy củ, cho dù là chị cũng vậy không thể nào tránh khỏi.
- Ohm…
Giọng Long Vũ hạ xuống chút do dự, hỏi :
- Chị Phượng, nơi này là Phượng Tộc phải không, chị hẳn cũng là người của Phượng Tộc
Kim Phượng khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nõn:
- Em cũng biết đoán ra sao.
- Ah, kỳ thật ta cũng đã sớm hoài nghi.
Long Vũ nói:
- Chị Phượng, nhìn bộ dáng này của chị hẳn là người trong hoàng tộc, hơn thế còn là công chúa nữa. Chị Phượng không bằng chị cho ta một con phượng hoàng nhỏ làm sủng vật đi
Kim Phượng nghe xong, trên mặt biểu tình đột nhiên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Cái này không thể nào được. Tiểu Vũ, chị hỏi em nếu chị nhận một đứa bé nhân loại làm sủng vật, vậy em cảm thấy như thế nào.
- Thực xin lỗi Chị Phượng, là em lỡ mồm...
Long Vũ đã ý thức được lời nói của mình có vấn đề nên vội vàng xin lỗi
- Tiểu Vũ, em có biết không, lời em vừa nói hết sức nguy hiểm, nơi này chính là là Phượng Tộc, Phượng Hoàng là chủ nhân ở nơi này, nếu lời nói của em ngoài chị ra bị Phượng Hoàng khác nghe được, bọn họ nhất định coi sẽ em là kẻ địch. Tiểu Vũ, em hãy nghe cho kỹ ở trong này em phải thay đổi tư tưởng của mình đi.
Kim Phượng nghiêm túc nhắc nhở
Long Vũ nói:
- Em hiểu được… Chị Phượng cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào.
- Tiểu Vũ, em đã từng đi qua rừng cây ngô đồng kia, chị cũng nói cho em biết. Lần này mời em đến Phượng Tộc, thứ nhất là do ý của chị, thứ hai là Phúc Bá cần Phượng Hoàng Lệnh của em để trị bệnh cứu người.
Kim Phượng nói.
- Phượng Hoàng Lệnh, chị Phượng, chị đã sớm biết rồi sao?
Long Vũ cười khổ một tiếng:
- Em nghĩ từ lúc bắt đầu chị chắc đã biết, nếu không chị không thể nào đối xử tốt với em như vậy.Đúng không vậy?
- Theo một ý nào đó, chính xác là như vậy. Đương nhiên, sau khi gặp gỡ, thấy em cứng cỏi và siêng năng cũng làm cho cách nhìn của chị đối với em liền khác đi.
Kim Phượng nói
- Ha ha …
Long Vũ cười nói:
- Xem ra người siêng năng chung quy vẫn nhận được chỗ tốt.
- Tiểu Vũ, nơi này là cửa vào Hoàng Thất Phượng Tộc, đợi lát nữa chị sẽ cùng em đi vào. Nhưng phải báo trước cho em biết, em phải nhớ cho kỹ.
Kim Phượng nói:
- Tuy rằng em có Phượng Hoàng Lệnh , nhưng em vẫn chưa chính thức được hoàng tộc cho phép tiến vào, em vạn nhất nói sai điều gì , làm sai chuyện gì thì bất cứ lúc nào em cũng có thể nguy hiếm đến tính mạng. Đương nhiên, chị cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cho em.(DG:không bảo vệ thì vài bữa lấy đâu mà sài)
- Cám ơn …!
Long Vũ chân thành nói:
- Chị là bằng hữu của em, chị tự nhiên sẽ không làm mất mặt mũi của em.
- Được rồi, hiện tại em có thể xuất ra Phượng Hoàng Lệnh…
Kim Phượng nói
Long Vũ cũng không do dự, lập tức từ trên cổ tháo Phượng Hoàng Lệnh xuống. Hắn không lo lắng Kim Phượng sẽ nhân cơ hội lấy đi Phượng Hoàng Lệnh. Thứ nhất, hắn tin tưởng nhân phẩm Kim Phượng. Thứ hai, Phượng Hoàng Lệnh đã chính thức nhận chủ là hắn, người khác muốn lấy cũng không cầm đi được.
Kim Phượng nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là đã nhận chủ … Tiểu Vũ , đúng như Phúc Bá đã nó , em có phúc duyên sâu dày, sau này em nhất định sẽ gặp nhiều may mắn nếu không sẽ phụ cái phúc trạch của mình a …(DG:quả này ta chém gió tí)
- Hì hì…
Long Vũ gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng. Thời gian trước kia hắn luôn luôn oán trách số mình không tốt, hiện giờ cũng đã đến lúc chuyển vận. Ngay cả Kim Phượng cũng hâm mộ vận may của hắn.
Dừng lại một chút rồi hạ giọng xuống hỏi:
- Như thế nào mà em có thể hiểu ra được trận pháp của Phượng Hoàng Lệnh ?
- Cái này…
Long Vũ có chút khó xử, mở ra trận pháp của Phượng Hoàng Lệnh không phải là hắn mà là La Lâm, mà La Lâm lại là bí mật lớn nhất của hắn.
- Quên đi, chị cũng biết đây là bí mật của em, chị chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, em không tiện trả lời thì thôi
.
Kim Phượng chỉ tò mò hỏi chứ không có ý tứ gì khác.
Long Vũ vội vàng nói:
- Chị Phượng, chuyện này mà nói thì có chút phức tạp, nếu mà có một ít thời gian, chốc nữa em sẽ kể hết chân tướng cho chị biết hết thảy mọi việc.
- Kỳ thật chị cũng có biết được một chút!
Kim Phượng vừa nhìn Long Vũ có chút ý vị sâu xa nói:
- Tiểu Vũ, nếu như chị đoán không sai thì trong cơ thể của em hẳn có tồn tại một sinh mạng thể khác đúng không.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ liền chấn động.
Kim Phượng tiếp tục nói:
- Lần trước lúc em bị trọng thương, Phúc Bá khám cho em cũng đã phát hiện ra… Tiểu Vũ đây vốn là bí mật của em, chị vốn không có quyền hỏi đến, bất quá chị cũng phải nhắc nhở em một câu, linh thể tồn tại trường kỳ trong cơ thể em, có thể sẽ hút sạch đạo lực cùng sinh mệnh lực của em…
- Sẽ không có chuyện đó đâu!
Long Vũ khẳng định nói:
- Chị Phượng, trong cơ thể em rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, em bây giờ vẫn chưa thể nói cho chị biết. Bất quá, xin chị yên tâm nó sẽ không hại em đâu. Hơn nữa Phúc Bá cũng đã nhìn nhầm rồi, nó là năng lượng thể cũng không phải là sinh mệnh thể gì cả.
Long Vũ trước kia đã từng hỏi qua La Lâm, tuy rằng nàng là mô phỏng chương trình mức độ rất cao, nhưng nàng bản chất là cơ khí hay máy tính.Hơn nữa nàng cũng không có được những đặc điểm của con người
Nói cụ thể một chút, nàng chính là một tồn tại năng lượng thể đặc thù.
- Được rồi, em đã nắm chắc như vậy, chị cũng sẽ không nói thêm gì nữa, chính em cũng phải cẩn thận một chút…
Kim Phượng nói
- Chị Phượng có một sự tình ta muốn thỉnh giáo chị…
Long Vũ nhân cơ hội hỏi xem có hay không làm cho người trưởng thành có thể tu luyện rất nhanh trong việc tu đạo:
- Chị Phượng, em có một người bằng hữu bình thường trong thế giới loài người, nay đã hơn hai mươi tuổi, chị xem có cách nào hay không có thể giúp cho nàng ấy tu đạo được?
- Cái này… Chủ yếu là này rất khó!
Kim Phượng nói:
- Em là người tu đạo nên trong lòng em cũng rõ ràng, muốn tu đạo phải bắt đầu từ nhỏ, nhất là những người hơn hai mươi tuổi thật sự là đã có chút muộn.
Nghe đến đó, Long Vũ mặt không khỏi buồn rầu, không thể tưởng được Kim Phượng thần thông lớn như vậy mà cũng không có cách nào khác.
Chứng kiến biểu tình thất vọng của Long Vũ, Kim Phượng trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Cũng không phải là không có biện pháp… Em còn nhớ rõ lần trước vì cứu em nên đã cho em dùng máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long hay không? Nếu Phúc Bá chịu đồng ý giúp bằng hữu của ngươi tu đạo, cũng không phải là việc gì khó…
Long Vũ vừa nghe đến đó có hi vọng, liền vội vàng hỏi:
- Phúc Bá sẽ giúp em sao, máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long hẳn là chuẩn bị rất là khó khăn.
- Máu huyết Sinh Mệnh Chi Long đích xác là rất phiền toái, bất quá đối với Phúc Bá mà nói thì không tình là chuyện khó khăn gì.
Kim Phượng nói:
- Chúng ta đi thôi, đi vào trước rồi hãy nói sau.
Kim Phượng quay đầu hướng Long Vũ nói:
- Em trước tiên lui lại phía sau, chị muốn mở ra thông đạo đi vào, nhớ kỹ là nếu không có chị ở bên cạch, em cũng không thể để cho Phượng Hoàng Lệnh rời khỏi người.
Long Vũ nghe xong vội vàng lui về sau vài bước
Chỉ nghe thấy Kim Phượng trong miệng thì thào vài câu, đột nhiên từ vị trí mi tâm bắn ra một đạo ánh sáng năm màu, ngay sau đó một cái cửa vào Phượng hoàng tộc bất thình lình xuất hiện đã bắt đầu mở ra.
Long Vũ tại phía sau trợn mắt há hốc mồm, lập tức muốn noi mà không nói nên lời, đúng lúc này Kim Phượng mỉm cười, quay đầu lại hướng phía Long Vũ vẫy vẫy tay:
- Chúng ta vào đi thôi…
Long Vũ kinh ngac theo sát Kim Phượng đi vào bên trong, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi và đột nhiên sáng hẳn lên , hắn không dám tin lấy hai tay xoa xoavào mắt của mình
Bởi vì thông qua cai lối đi kia, phía trước đúng là một mảnh lớn còn lớn hơn mảnh rừng cây ngô đồng nữa
Vì cái gì mà nói lớn hơn nữa đây?
Bởi vì trước mắt cây ngô đồng so với cây trước kia đã gặp qua thì nó còn lớn hơn vài lần, hơn nữa lá cây toàn bộ đều màu vàng, Cùng lúc đó La Lâm trong đầu hắn kinh hô:
- Hơi thở Phượng Hoàng thật là cường đại.
Long Vũ nhìn về phía sau , chỗ vừa có lỗ hổng đã biến mất, phía sau hắn cũng là một cây ngô đồng to lớn khổng lồ.
Xa ca tiếng chim hót thanh thúy không ngừng truyền đến, dễ nghe, rất êm tai.
- Thật thần kỳ…!
Long Vũ lẩm bẩm nói.
Kim Phượng mỉm cười, chỉ vào phía trước rồi giới thiệu:
- Đi thôi, nơi này chính là cấm địa của Phượng Tộc, cũng chính là nơi Phượng Hoàng Hoàng Tộc ở lại nơi đây, ngoài Phúc Bá ra em chính là người thứ hai tiến vào đây làm khách.
- Là bởi vì em có Phượng Hoàng Lệnh sao?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Uhm…!
Kim Phượng nói:
- Nhắc nhở emlần cuối cùng, lời nhắc nhủ lần trước của chị em nhất định phải chú ý…
- Chị Phượng, Phúc Bá hiện ở đâu? Chúng ta còn đi bao lâu nữa?
Long Vũ tò mò hỏi, phóng mắt nhìn bốn phía đều là cây ngô đồng, hắn thật sự không biết đi như thế nào nữa.
Long Vũ lời mới nói một nửa, thì đột nhiên bị một tiếng cười bay tới cắt đứt:
- Là Tiểu Phượng đã trở về rồi sao? A? Còn có con người nữa…
Long Vũ đang cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người
- Phượng nhi ra mắt Tam gia gia.
Kim Phượng kính cẩn hành lễ
- A? Là một tiểu tử nhân loại, chính là người hữu duyên có được Phượng Hoàng Lệnh, thoại nhìn sao chẳng ra gì cả thế nhỉ?
Một lão già không phải là cao lớn, có mái tóc màu bạc đang híp đôi mắt lại từ trên nhìn xuống cẩn thận đánh giá Long Vũ.
- Kỳ quái, sao trên thân thể của ngươi lại có hai cái sinh mạng thể…
Lão nhân kia gãi gãi đầu vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm vào mặt Long Vũ.
Nghe lão nhân kia nói xong, Long Vũ nhất thời cả kinh, nghĩ thầm:
- Lão nhân nói ngoài ra còn có một sinh mạng thể khác không phải là La Lâm đấy sao.
Chẳng lẽ Phúc Bá phán đoán không có sai?
- Tên nhóc con, hãy xuất Phượng Hoàng Lệnh ra cho ta nhìn xem cái nào?
Lão nhân đột nhiên hỏi.
Long Vũ theo bản năng cảnh giác nhìn lên, nghiêng đầu nhìn nhìn Kim Phượng, thấy Kim Phượng gật gật đầu , hắn lúc này mới đem Phượng Hoàng Lệnh từ trên cổ tháo xuống và chuyển qua cho lão nhân nhìn thấy
- Ahm, không sai, đây là Phượng Hoàng Lệnh
Lão nhân gật đầu nói:
- Đã nhiều năm trôi qua mà chưa thấy qua thứ này… Nhóc con, cho ta mượn chơi thêm mấy ngày nữa nhé?
Long Vũ nghe vậy âm thầm nóng ruột, vật này không thể cho mượn loạn được. Vạn nhất là có mượn không trả vày thì làm sao đây. Hắn hiện tại toàn bộ trông cậy vào vật này để tiến vào Huyền Cảnh.
Nhưng hắn thấy Kim Phượng đối với lão nhân này cung kính, nếu cự tuyệt thì thật sự mất hết thể diện.
Xoát…Phượng Hoàng Lệnh đột nhiên bay vào cổ Long Vũ.
- Ha ha ….!
Lão nhân nhất thời nở nụ cười:
- Không sai, thứ này có linh tính mười phần. Nhóc con ngươi đã được Phượng Hoàng Lệnh nhận chủ, ta đây cũng không bắt buộc, ta chỉ hi vọng ngươi đừng làm cho Phượng Tộc cùng với Phượng Hoàng Lệnh thất vọng.
- Đúng rồi! Ta nói này Tiểu Phượng! Con mang tên nhóc con này tới đây làm gì. Con không phải là để cho hắn bằng vào Phượng Hoàng Lệnh làm cho con có thể tìm mẫu thân sao.
- Không phải…!
Kim Phượng nói:
- Tam gia gia , cô cô bị bệnh cần Phượng Hoàng Lệnh mới có thể trị tận gốc được…
- Con nói là nói Dung nương sao?
Lão nhân sâu kín thở dài một tiếng và nói:
- Đúng vậy a, nàng đã ốm đau giày vò đã nhiều năm rồi… Nếu hắn có khả năng giúp nàng khỏi hẳn thì thật sự là quá tốt rồi.
- Nhóc con, ngươi lại đây, để cho ta hảo hảo nhìn ngươi xem, ta cảm thấy như thế nào trên người ngươi luôn lộ ra một cái gì đó cổ quái…
Lão nhân nói.
Long Vũ lập tức sững sờ, sau đó liền lập tức đi tới.
Lão nhân duỗi tay đặt lên cổ tay Long Vũ, cẩn thận hạ tay xuống, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Không sai, trong cơ thể của ngươi quả nhiên có ẩn dấu một sinh mệnh thập phần cường đại…
Một lát sau, trên gương mặt của tam gia gia lộ ra vẻ kinh ngạc, làm như đang tự nói với mình:
- Thật sự là kì quái… Ta từ trước tới giờ vẫn chưa thấy qua sinh mệnh thể nào cổ quái như vậy…
Tam gia gia nhíu nhíu lông mày rồi nói:
- Nhóc con, ngươi đã từng tao ngộ qua một linh thể cường đại sao…
Long Vũ vội vàng lắc đầu:
- Không có, ta cảm thấy được ta rất là bình thường a…!
Tam gia gia lập tức phát ra một đạo kim quang bao hắn lại, đem linh thức vào trong cơ thể hắn thăm dò một phen, qua sau một lúc lâu mới kinh ngac nói:
- Một loại linh thể ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua… Linh thể này tiềm lực là vô hạn…
Tam gia gia một bên thăm dò , một bên kinh hô không thôi, qua một lúc lâu nữa mới từ từ đem kim quang trên người Long Vũ thu hồi lại
- Tam gia gia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ở một bên Kim Phượng vội vàng tiến đến hỏi.
- Ahm! Để cho ta nghĩ xem…
Tam gia gia trầm ngâm thật lâu sau, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Kim Phượng cùng Long Vũ hai người đều lẳng lặng đứng một bên, không dám quấy rầy đến hắn.
Long Vũ trong lòng lo lắng thân phận của La Lâm sẽ bị mọi người biết rõ. Mà Kim Phượng lại càng hi vọng có thể biết rõ ràng tình huống trong cơ thể Long Vũ để có thể đảm bảo chắc chắn an toàn cho hắn.
- Vẫn là không nghĩ ra được, ta cần phải tìm một chỗ không có ai để suy nghĩ kỹ xem sao.
Nói xong, Tam gia gia liền bỏ đi mất không thấy bóng dáng đâu nữa
Long Vũ thầm kêu nguy hiểm thật.
- Chủ nhân, lão nhân kia có lưc lượng thật mạnh a, Lực lượng đó phải liều mạng mới chống đỡ được…
La Lâm thanh âm tựa hồ mang theo một tia run rẩy.
- Lợi hại như vậy sao?
Long Vũ hỏi:
- Tam Gia cùng chị Phượng ai mạnh mẽ hơn một chút vậy.
- Tam gia gia…
La Lâm nói:
- Em nghiên cứu cẩn thận hệ thống hóa lực lượng ở Huyền Cảnh, bọn họ hẳn đã siêu việt vượt qua Cửu Đỉnh
- La Lâm, vì cái gì bọn họ đều nói em có sinh mệnh đặc thù, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Long Vũ tò mò hỏi.
- Cái này em cũng không biết nữa!
La Lâm nói:
- Chủ nhân, em luôn luôn tìm kiếm đáp án cho vấn đề này, nhưng mà cho đến bây giờ, em cũng không biết tại sao lại như thế này?
- Quên đi, trước không vội, em cứ chậm rãi thăm dò đi
Long Vũ nói.
- Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi.
Kim Phượng nói:
- Dung nương là cô cô của chị, cũng là Phượng Tộc trưởng công chúa… Vài ngàn năm trước, cô cô cùng Phúc Bá mến nhau nhưng đã mạo phạm cấm kỵ Long Tộc.
- Long Phượng trình tường a…!
Long Vũ cười nói.
- Ngươi sai lầm rồi
Kim Phượng cười khổ một tiếng, nói:
- Phượng Hoàng cùng Long Tộc vẫn luôn là đối thủ một mất một còn. Bọn họ kết hợp sẽ bị Long Tộc cùng Phượng Tộc song phương quấy nhiễu. Nhưng là do Dung nương cùng Phúc Bá đến với nhau bằng tình yêu thật sự, nên cho dù bất kể là ai, bất kể lực lượng gì cũng không thể ngăn cản bọn họ kết thành vợ chồng.
- Người có tình sẽ thành thân thuộc, xem ra câu nói đó không sai à ….!
Long Vũ nói
- Em lại sai nữa rồi…
Kim Phượng sâu kín nói:
- Sự tình không đơn giản như em nghĩ đâu…
Long Vũ hơi có một chút bất mãn
Kim Phượng nhíu mày nói:
-Tiểu Vũ, em là người thứ hai là ngoại tộc được tiến vào tộc của bọn chị… Em nhất định phải trải qua thử thách của gia tộc. Đây là quy củ, cho dù là chị cũng vậy không thể nào tránh khỏi.
- Ohm…
Giọng Long Vũ hạ xuống chút do dự, hỏi :
- Chị Phượng, nơi này là Phượng Tộc phải không, chị hẳn cũng là người của Phượng Tộc
Kim Phượng khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nõn:
- Em cũng biết đoán ra sao.
- Ah, kỳ thật ta cũng đã sớm hoài nghi.
Long Vũ nói:
- Chị Phượng, nhìn bộ dáng này của chị hẳn là người trong hoàng tộc, hơn thế còn là công chúa nữa. Chị Phượng không bằng chị cho ta một con phượng hoàng nhỏ làm sủng vật đi
Kim Phượng nghe xong, trên mặt biểu tình đột nhiên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Cái này không thể nào được. Tiểu Vũ, chị hỏi em nếu chị nhận một đứa bé nhân loại làm sủng vật, vậy em cảm thấy như thế nào.
- Thực xin lỗi Chị Phượng, là em lỡ mồm...
Long Vũ đã ý thức được lời nói của mình có vấn đề nên vội vàng xin lỗi
- Tiểu Vũ, em có biết không, lời em vừa nói hết sức nguy hiểm, nơi này chính là là Phượng Tộc, Phượng Hoàng là chủ nhân ở nơi này, nếu lời nói của em ngoài chị ra bị Phượng Hoàng khác nghe được, bọn họ nhất định coi sẽ em là kẻ địch. Tiểu Vũ, em hãy nghe cho kỹ ở trong này em phải thay đổi tư tưởng của mình đi.
Kim Phượng nghiêm túc nhắc nhở
Long Vũ nói:
- Em hiểu được… Chị Phượng cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào.
- Tiểu Vũ, em đã từng đi qua rừng cây ngô đồng kia, chị cũng nói cho em biết. Lần này mời em đến Phượng Tộc, thứ nhất là do ý của chị, thứ hai là Phúc Bá cần Phượng Hoàng Lệnh của em để trị bệnh cứu người.
Kim Phượng nói.
- Phượng Hoàng Lệnh, chị Phượng, chị đã sớm biết rồi sao?
Long Vũ cười khổ một tiếng:
- Em nghĩ từ lúc bắt đầu chị chắc đã biết, nếu không chị không thể nào đối xử tốt với em như vậy.Đúng không vậy?
- Theo một ý nào đó, chính xác là như vậy. Đương nhiên, sau khi gặp gỡ, thấy em cứng cỏi và siêng năng cũng làm cho cách nhìn của chị đối với em liền khác đi.
Kim Phượng nói
- Ha ha …
Long Vũ cười nói:
- Xem ra người siêng năng chung quy vẫn nhận được chỗ tốt.
- Tiểu Vũ, nơi này là cửa vào Hoàng Thất Phượng Tộc, đợi lát nữa chị sẽ cùng em đi vào. Nhưng phải báo trước cho em biết, em phải nhớ cho kỹ.
Kim Phượng nói:
- Tuy rằng em có Phượng Hoàng Lệnh , nhưng em vẫn chưa chính thức được hoàng tộc cho phép tiến vào, em vạn nhất nói sai điều gì , làm sai chuyện gì thì bất cứ lúc nào em cũng có thể nguy hiếm đến tính mạng. Đương nhiên, chị cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cho em.(DG:không bảo vệ thì vài bữa lấy đâu mà sài)
- Cám ơn …!
Long Vũ chân thành nói:
- Chị là bằng hữu của em, chị tự nhiên sẽ không làm mất mặt mũi của em.
- Được rồi, hiện tại em có thể xuất ra Phượng Hoàng Lệnh…
Kim Phượng nói
Long Vũ cũng không do dự, lập tức từ trên cổ tháo Phượng Hoàng Lệnh xuống. Hắn không lo lắng Kim Phượng sẽ nhân cơ hội lấy đi Phượng Hoàng Lệnh. Thứ nhất, hắn tin tưởng nhân phẩm Kim Phượng. Thứ hai, Phượng Hoàng Lệnh đã chính thức nhận chủ là hắn, người khác muốn lấy cũng không cầm đi được.
Kim Phượng nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là đã nhận chủ … Tiểu Vũ , đúng như Phúc Bá đã nó , em có phúc duyên sâu dày, sau này em nhất định sẽ gặp nhiều may mắn nếu không sẽ phụ cái phúc trạch của mình a …(DG:quả này ta chém gió tí)
- Hì hì…
Long Vũ gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng. Thời gian trước kia hắn luôn luôn oán trách số mình không tốt, hiện giờ cũng đã đến lúc chuyển vận. Ngay cả Kim Phượng cũng hâm mộ vận may của hắn.
Dừng lại một chút rồi hạ giọng xuống hỏi:
- Như thế nào mà em có thể hiểu ra được trận pháp của Phượng Hoàng Lệnh ?
- Cái này…
Long Vũ có chút khó xử, mở ra trận pháp của Phượng Hoàng Lệnh không phải là hắn mà là La Lâm, mà La Lâm lại là bí mật lớn nhất của hắn.
- Quên đi, chị cũng biết đây là bí mật của em, chị chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, em không tiện trả lời thì thôi
.
Kim Phượng chỉ tò mò hỏi chứ không có ý tứ gì khác.
Long Vũ vội vàng nói:
- Chị Phượng, chuyện này mà nói thì có chút phức tạp, nếu mà có một ít thời gian, chốc nữa em sẽ kể hết chân tướng cho chị biết hết thảy mọi việc.
- Kỳ thật chị cũng có biết được một chút!
Kim Phượng vừa nhìn Long Vũ có chút ý vị sâu xa nói:
- Tiểu Vũ, nếu như chị đoán không sai thì trong cơ thể của em hẳn có tồn tại một sinh mạng thể khác đúng không.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ liền chấn động.
Kim Phượng tiếp tục nói:
- Lần trước lúc em bị trọng thương, Phúc Bá khám cho em cũng đã phát hiện ra… Tiểu Vũ đây vốn là bí mật của em, chị vốn không có quyền hỏi đến, bất quá chị cũng phải nhắc nhở em một câu, linh thể tồn tại trường kỳ trong cơ thể em, có thể sẽ hút sạch đạo lực cùng sinh mệnh lực của em…
- Sẽ không có chuyện đó đâu!
Long Vũ khẳng định nói:
- Chị Phượng, trong cơ thể em rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, em bây giờ vẫn chưa thể nói cho chị biết. Bất quá, xin chị yên tâm nó sẽ không hại em đâu. Hơn nữa Phúc Bá cũng đã nhìn nhầm rồi, nó là năng lượng thể cũng không phải là sinh mệnh thể gì cả.
Long Vũ trước kia đã từng hỏi qua La Lâm, tuy rằng nàng là mô phỏng chương trình mức độ rất cao, nhưng nàng bản chất là cơ khí hay máy tính.Hơn nữa nàng cũng không có được những đặc điểm của con người
Nói cụ thể một chút, nàng chính là một tồn tại năng lượng thể đặc thù.
- Được rồi, em đã nắm chắc như vậy, chị cũng sẽ không nói thêm gì nữa, chính em cũng phải cẩn thận một chút…
Kim Phượng nói
- Chị Phượng có một sự tình ta muốn thỉnh giáo chị…
Long Vũ nhân cơ hội hỏi xem có hay không làm cho người trưởng thành có thể tu luyện rất nhanh trong việc tu đạo:
- Chị Phượng, em có một người bằng hữu bình thường trong thế giới loài người, nay đã hơn hai mươi tuổi, chị xem có cách nào hay không có thể giúp cho nàng ấy tu đạo được?
- Cái này… Chủ yếu là này rất khó!
Kim Phượng nói:
- Em là người tu đạo nên trong lòng em cũng rõ ràng, muốn tu đạo phải bắt đầu từ nhỏ, nhất là những người hơn hai mươi tuổi thật sự là đã có chút muộn.
Nghe đến đó, Long Vũ mặt không khỏi buồn rầu, không thể tưởng được Kim Phượng thần thông lớn như vậy mà cũng không có cách nào khác.
Chứng kiến biểu tình thất vọng của Long Vũ, Kim Phượng trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Cũng không phải là không có biện pháp… Em còn nhớ rõ lần trước vì cứu em nên đã cho em dùng máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long hay không? Nếu Phúc Bá chịu đồng ý giúp bằng hữu của ngươi tu đạo, cũng không phải là việc gì khó…
Long Vũ vừa nghe đến đó có hi vọng, liền vội vàng hỏi:
- Phúc Bá sẽ giúp em sao, máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long hẳn là chuẩn bị rất là khó khăn.
- Máu huyết Sinh Mệnh Chi Long đích xác là rất phiền toái, bất quá đối với Phúc Bá mà nói thì không tình là chuyện khó khăn gì.
Kim Phượng nói:
- Chúng ta đi thôi, đi vào trước rồi hãy nói sau.
Kim Phượng quay đầu hướng Long Vũ nói:
- Em trước tiên lui lại phía sau, chị muốn mở ra thông đạo đi vào, nhớ kỹ là nếu không có chị ở bên cạch, em cũng không thể để cho Phượng Hoàng Lệnh rời khỏi người.
Long Vũ nghe xong vội vàng lui về sau vài bước
Chỉ nghe thấy Kim Phượng trong miệng thì thào vài câu, đột nhiên từ vị trí mi tâm bắn ra một đạo ánh sáng năm màu, ngay sau đó một cái cửa vào Phượng hoàng tộc bất thình lình xuất hiện đã bắt đầu mở ra.
Long Vũ tại phía sau trợn mắt há hốc mồm, lập tức muốn noi mà không nói nên lời, đúng lúc này Kim Phượng mỉm cười, quay đầu lại hướng phía Long Vũ vẫy vẫy tay:
- Chúng ta vào đi thôi…
Long Vũ kinh ngac theo sát Kim Phượng đi vào bên trong, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi và đột nhiên sáng hẳn lên , hắn không dám tin lấy hai tay xoa xoavào mắt của mình
Bởi vì thông qua cai lối đi kia, phía trước đúng là một mảnh lớn còn lớn hơn mảnh rừng cây ngô đồng nữa
Vì cái gì mà nói lớn hơn nữa đây?
Bởi vì trước mắt cây ngô đồng so với cây trước kia đã gặp qua thì nó còn lớn hơn vài lần, hơn nữa lá cây toàn bộ đều màu vàng, Cùng lúc đó La Lâm trong đầu hắn kinh hô:
- Hơi thở Phượng Hoàng thật là cường đại.
Long Vũ nhìn về phía sau , chỗ vừa có lỗ hổng đã biến mất, phía sau hắn cũng là một cây ngô đồng to lớn khổng lồ.
Xa ca tiếng chim hót thanh thúy không ngừng truyền đến, dễ nghe, rất êm tai.
- Thật thần kỳ…!
Long Vũ lẩm bẩm nói.
Kim Phượng mỉm cười, chỉ vào phía trước rồi giới thiệu:
- Đi thôi, nơi này chính là cấm địa của Phượng Tộc, cũng chính là nơi Phượng Hoàng Hoàng Tộc ở lại nơi đây, ngoài Phúc Bá ra em chính là người thứ hai tiến vào đây làm khách.
- Là bởi vì em có Phượng Hoàng Lệnh sao?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Uhm…!
Kim Phượng nói:
- Nhắc nhở emlần cuối cùng, lời nhắc nhủ lần trước của chị em nhất định phải chú ý…
- Chị Phượng, Phúc Bá hiện ở đâu? Chúng ta còn đi bao lâu nữa?
Long Vũ tò mò hỏi, phóng mắt nhìn bốn phía đều là cây ngô đồng, hắn thật sự không biết đi như thế nào nữa.
Long Vũ lời mới nói một nửa, thì đột nhiên bị một tiếng cười bay tới cắt đứt:
- Là Tiểu Phượng đã trở về rồi sao? A? Còn có con người nữa…
Long Vũ đang cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người
- Phượng nhi ra mắt Tam gia gia.
Kim Phượng kính cẩn hành lễ
- A? Là một tiểu tử nhân loại, chính là người hữu duyên có được Phượng Hoàng Lệnh, thoại nhìn sao chẳng ra gì cả thế nhỉ?
Một lão già không phải là cao lớn, có mái tóc màu bạc đang híp đôi mắt lại từ trên nhìn xuống cẩn thận đánh giá Long Vũ.
- Kỳ quái, sao trên thân thể của ngươi lại có hai cái sinh mạng thể…
Lão nhân kia gãi gãi đầu vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm vào mặt Long Vũ.
Nghe lão nhân kia nói xong, Long Vũ nhất thời cả kinh, nghĩ thầm:
- Lão nhân nói ngoài ra còn có một sinh mạng thể khác không phải là La Lâm đấy sao.
Chẳng lẽ Phúc Bá phán đoán không có sai?
- Tên nhóc con, hãy xuất Phượng Hoàng Lệnh ra cho ta nhìn xem cái nào?
Lão nhân đột nhiên hỏi.
Long Vũ theo bản năng cảnh giác nhìn lên, nghiêng đầu nhìn nhìn Kim Phượng, thấy Kim Phượng gật gật đầu , hắn lúc này mới đem Phượng Hoàng Lệnh từ trên cổ tháo xuống và chuyển qua cho lão nhân nhìn thấy
- Ahm, không sai, đây là Phượng Hoàng Lệnh
Lão nhân gật đầu nói:
- Đã nhiều năm trôi qua mà chưa thấy qua thứ này… Nhóc con, cho ta mượn chơi thêm mấy ngày nữa nhé?
Long Vũ nghe vậy âm thầm nóng ruột, vật này không thể cho mượn loạn được. Vạn nhất là có mượn không trả vày thì làm sao đây. Hắn hiện tại toàn bộ trông cậy vào vật này để tiến vào Huyền Cảnh.
Nhưng hắn thấy Kim Phượng đối với lão nhân này cung kính, nếu cự tuyệt thì thật sự mất hết thể diện.
Xoát…Phượng Hoàng Lệnh đột nhiên bay vào cổ Long Vũ.
- Ha ha ….!
Lão nhân nhất thời nở nụ cười:
- Không sai, thứ này có linh tính mười phần. Nhóc con ngươi đã được Phượng Hoàng Lệnh nhận chủ, ta đây cũng không bắt buộc, ta chỉ hi vọng ngươi đừng làm cho Phượng Tộc cùng với Phượng Hoàng Lệnh thất vọng.
- Đúng rồi! Ta nói này Tiểu Phượng! Con mang tên nhóc con này tới đây làm gì. Con không phải là để cho hắn bằng vào Phượng Hoàng Lệnh làm cho con có thể tìm mẫu thân sao.
- Không phải…!
Kim Phượng nói:
- Tam gia gia , cô cô bị bệnh cần Phượng Hoàng Lệnh mới có thể trị tận gốc được…
- Con nói là nói Dung nương sao?
Lão nhân sâu kín thở dài một tiếng và nói:
- Đúng vậy a, nàng đã ốm đau giày vò đã nhiều năm rồi… Nếu hắn có khả năng giúp nàng khỏi hẳn thì thật sự là quá tốt rồi.
- Nhóc con, ngươi lại đây, để cho ta hảo hảo nhìn ngươi xem, ta cảm thấy như thế nào trên người ngươi luôn lộ ra một cái gì đó cổ quái…
Lão nhân nói.
Long Vũ lập tức sững sờ, sau đó liền lập tức đi tới.
Lão nhân duỗi tay đặt lên cổ tay Long Vũ, cẩn thận hạ tay xuống, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Không sai, trong cơ thể của ngươi quả nhiên có ẩn dấu một sinh mệnh thập phần cường đại…
Một lát sau, trên gương mặt của tam gia gia lộ ra vẻ kinh ngạc, làm như đang tự nói với mình:
- Thật sự là kì quái… Ta từ trước tới giờ vẫn chưa thấy qua sinh mệnh thể nào cổ quái như vậy…
Tam gia gia nhíu nhíu lông mày rồi nói:
- Nhóc con, ngươi đã từng tao ngộ qua một linh thể cường đại sao…
Long Vũ vội vàng lắc đầu:
- Không có, ta cảm thấy được ta rất là bình thường a…!
Tam gia gia lập tức phát ra một đạo kim quang bao hắn lại, đem linh thức vào trong cơ thể hắn thăm dò một phen, qua sau một lúc lâu mới kinh ngac nói:
- Một loại linh thể ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua… Linh thể này tiềm lực là vô hạn…
Tam gia gia một bên thăm dò , một bên kinh hô không thôi, qua một lúc lâu nữa mới từ từ đem kim quang trên người Long Vũ thu hồi lại
- Tam gia gia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ở một bên Kim Phượng vội vàng tiến đến hỏi.
- Ahm! Để cho ta nghĩ xem…
Tam gia gia trầm ngâm thật lâu sau, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Kim Phượng cùng Long Vũ hai người đều lẳng lặng đứng một bên, không dám quấy rầy đến hắn.
Long Vũ trong lòng lo lắng thân phận của La Lâm sẽ bị mọi người biết rõ. Mà Kim Phượng lại càng hi vọng có thể biết rõ ràng tình huống trong cơ thể Long Vũ để có thể đảm bảo chắc chắn an toàn cho hắn.
- Vẫn là không nghĩ ra được, ta cần phải tìm một chỗ không có ai để suy nghĩ kỹ xem sao.
Nói xong, Tam gia gia liền bỏ đi mất không thấy bóng dáng đâu nữa
Long Vũ thầm kêu nguy hiểm thật.
- Chủ nhân, lão nhân kia có lưc lượng thật mạnh a, Lực lượng đó phải liều mạng mới chống đỡ được…
La Lâm thanh âm tựa hồ mang theo một tia run rẩy.
- Lợi hại như vậy sao?
Long Vũ hỏi:
- Tam Gia cùng chị Phượng ai mạnh mẽ hơn một chút vậy.
- Tam gia gia…
La Lâm nói:
- Em nghiên cứu cẩn thận hệ thống hóa lực lượng ở Huyền Cảnh, bọn họ hẳn đã siêu việt vượt qua Cửu Đỉnh
- La Lâm, vì cái gì bọn họ đều nói em có sinh mệnh đặc thù, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Long Vũ tò mò hỏi.
- Cái này em cũng không biết nữa!
La Lâm nói:
- Chủ nhân, em luôn luôn tìm kiếm đáp án cho vấn đề này, nhưng mà cho đến bây giờ, em cũng không biết tại sao lại như thế này?
- Quên đi, trước không vội, em cứ chậm rãi thăm dò đi
Long Vũ nói.
- Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi.
Kim Phượng nói:
- Dung nương là cô cô của chị, cũng là Phượng Tộc trưởng công chúa… Vài ngàn năm trước, cô cô cùng Phúc Bá mến nhau nhưng đã mạo phạm cấm kỵ Long Tộc.
- Long Phượng trình tường a…!
Long Vũ cười nói.
- Ngươi sai lầm rồi
Kim Phượng cười khổ một tiếng, nói:
- Phượng Hoàng cùng Long Tộc vẫn luôn là đối thủ một mất một còn. Bọn họ kết hợp sẽ bị Long Tộc cùng Phượng Tộc song phương quấy nhiễu. Nhưng là do Dung nương cùng Phúc Bá đến với nhau bằng tình yêu thật sự, nên cho dù bất kể là ai, bất kể lực lượng gì cũng không thể ngăn cản bọn họ kết thành vợ chồng.
- Người có tình sẽ thành thân thuộc, xem ra câu nói đó không sai à ….!
Long Vũ nói
- Em lại sai nữa rồi…
Kim Phượng sâu kín nói:
- Sự tình không đơn giản như em nghĩ đâu…
/378
|