Thân thể Hàn Duyệt bây giờ đã dựa sát vào ngực Long Vũ, lúc hai người hôn môi, thân thể nàng không hề giãy dụa. Giờ phút này, đàu lưỡi của nàng đã theo bản năng điều khiển bắt đầu đáp lại nụ hôn của Long Vũ.
Không biết từ lúc nào, Long Vũ hai tay ôm đối phương bắt đầu không thành thật, tay trái chậm rãi di động xuống dưới, đặt ở bờ mông co giãn cao cao kia, mà tay phải đương nhiên cũng không có nhàn rỗi, đặt lên bộ ngực cao ngất mà xoa nắn.
Hàn Duyệt rất mẫn cảm, bị Long Vũ trên dưới động thủ, toàn thân lập tức mềm nhũn ra, cả thân thể đều ngã xuống trên người Long Vũ, hai má hồng hồng như muốn nhỏ ra nước, ánh mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng yếu ớt thở gấp.
Hàn Duyệt liếc Long Vũ một cái, sau đó sẵng giọng:
- Đừng có sờ loạn, cậu thành thật chút đi, tiểu sắc lang... Cẩn thận tôi tố cáo cậu tội đánh lén cảnh sát...
"Phốc!" Nghe Hàn Duyệt nói xong, Long Vũ có chút xấu hổ, từ ngữ này thật là mới mẻ.
- Tiểu Vũ, đêm nay tôi có thể cho cậu tất cả, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, giúp tôi làm việc tại cục thành phố... Tương lai chúng ta cùng nhau kế thừa tập đoàn Tinh Vũ. Được không?
Hàn Duyệt đầy nhu tình nói.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhất thời sững sờ. Trong đầu giật mình một cái.
Hắn chậm rãi buông Hàn Duyệt ra, một câu không nói đi trở về ghế sa lon. Hàn Duyệt vẻ mặt có chút hiu quạnh. Nàng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, con ngươi Mỹ Diễm chớp chớp nhìn Long Vũ, nói:
- Tiểu Vũ... Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu cũng không thích tôi một chút nào sao?
- Chị Hàn, vậy chị thích tôi sao?
Long Vũ đột nhiên hỏi lại.
- Tôi... Tôi không biết!
Hàn Duyệt giật mình, lập tức nói:
- Tiểu Vũ, tôi đã quyết định đem thân thể của mình giao cho cậu, chẳng lẽ cậu không vui sao?
- Là vì cục cảnh sát cùng tập đoàn Tinh Vũ sao?
Long Vũ cười tự giễu:
- Đây là một vụ giao dịch. Đúng không?
- Sau này tôi sẽ thích cậu.
Hàn Duyệt nói thêm một câu.
- Chị cũng đã nói. Đó là chuyện sau này.
Long Vũ nói :
- Chị Hàn. Tôi luôn luôn xem chị là bạn tốt. Hôm nay tôi tới đây, cùng chị ăn cơm, nói chuyện phiếm. Hoàn toàn hết thảy đều như một người bạn.
- Cám ơn!
Hàn Duyệt đi tới ngồi ở phía đối diện với Long Vũ. Vẻ mặt áy náy:
- Tiểu Vũ. Nếu cậu cảm thấy được câu nói vừa rồi của tôi làm thương tổn cậu. Vậy tôi nói với cậu lời xin lỗi. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể làm bạn bè. Được chứ?
- Đương nhiên có thể!
Long Vũ cười nói:
- Chị Hàn. Kỳ thật tâm tình của chị, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi phải nói cho chị biết, tôi tuyệt đối không có khả năng đi cục cảnh sát để làm việc, cũng không thể kế thừa tập đoàn Tinh Vũ với chị. Tôi là một người tu đạo. Tôi có sự nghiệp của tôi. Tôi có thế giới của tôi. Đương nhiên, trong khả năng cho phép, tôi sẽ trợ giúp chị...
- Cám ơn!
Hàn Duyệt trịnh trọng nói.
- Chị Hàn, thời gian đã không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về. Nhớ kỹ lời của tôi.
Long Vũ nói.
- Tôi biết... Tiểu Vũ, còn chuyện này tôi muốn nói với cậu... Chính là về Vương Quốc Duy.
Ngay lúc Long Vũ ra tới cửa, Hàn Duyệt muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng nàng vẫn nói:
- Gần đây nhất, trong quá trình tôi theo dõi phát hiện thư ký Vương Quốc Duy cùng sát thủ dị năng Đường Na trước đây tập kích chúng ta, có chút tương tự. Chủ yếu là vóc dáng, về phần dung mạo, tôi cũng không dám khẳng định...
Ngày hôm qua, Hàn Duyệt rốt cục đem thư ký bên người Vương Quốc Duy cùng Đường Na liên hệ lại với nhau. Chính là cho tới bây giờ, nàng còn không có nắm giữ được tư liệu của thư ký kia. Bởi vì tư liệu của thư ký kia thuộc loại cơ mật, nhất thời sẽ không thể kiểm chứng. Bên ngoài điều tra cũng không thu hoạch được gì, chủ yếu là công nhân Bách Thánh đều không hiểu được thân phận, bối cảnh của người đàn bà kia...
- A, có việc như vậy à...
Long Vũ nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ xem xét kỹ lại, có gì thay đổi, tôi sẽ liên hệ với chị...
- Ừ!
Hàn Duyệt gật đầu.
Long Vũ cười nói:
- Chị xem, hôm nay đã nói là không nhắc đến chuyện công việc, kết quả là chúng ta lại nói đến chuyện công việc. Chị Hàn, chị đó, thực là một người yêu công việc đến điên cuồng.
- Thực xin lỗi Tiểu Vũ, tôi cũng không muốn như vậy... Chỉ là vụ án này...
Hàn Duyệt sâu kín thở dài một tiếng, nói:
- Vụ án này nếu không thể phá án và bắt giam đúng lúc, cả thành phố Thiên Hải đều lâm vào nguy cơ cùng khủng hoảng mất.
- Chị Hàn, chị đừng nói nữa, tôi biết chuyện này có tính chất nghiêm trọng. Chị cứ yên tâm đi, tôi sẽ chú ý...
Nói tới đây, Long Vũ đột nhiên ánh mắt lại nhìn xuống dưới, nhòm giữa hai đùi Hàn Duyệt, khóe miệng nổi lên một tia hắc ám:
- Chị Hàn, chị hẳn là nên đi tắm rửa đi...
- Vì sao?
Hàn Duyệt vẻ mặt mờ mịt.
- Hắc hắc!
Long Vũ cười khan một tiếng, nói:
- Bởi vì quần lót màu đen của chị đã ướt rồi...
Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt nhất thời xấu hổ.
Nhưng trong thẹn thùng lại tràn ngập một sự ngạc nhiên.
Bởi vì Long Vũ nói rất đúng, quần nàng đã ướt thật rồi.
- Đại sắc lang!
Hàn Duyệt hờn dỗi nói một tiếng, vội đẩy Long Vũ ra khỏi cửa.
Đóng chặt cửa phòng, Hàn Duyệt cảm giác tim mình bùm bùm nhảy loạn, nửa mình dưới ướt ướt nóng nóng, khó chịu nói không nên lời. Đột nhiên cũng nhớ tới đề nghị của Long Vũ, xông ào vào phòng tắm đi tắm rửa.
………………………………………….
…………………………………………
…………………………………………
Trên đường trở về, Long Vũ cũng không có đánh xe, cũng không có thi triển thần thông, mà là bước chậm rãi trên phố, tâm tình có vẻ cực kỳ thoải mái.
Cùng người vui, nên dường như hắn cũng vui.
Long Vũ phát giác vui vẻ, khoái hoạt cũng là một việc không tệ.
Trên đường, hắn đang nghĩ, Hàn Duyệt kỳ thật là một người không tệ, chỉ là quá mức yêu công việc. Một cô gái tốt như vậy, lại biến thành một người cuồng công việc.
Hôm nay lại bất đồng, nhờ hắn tận lực dẫn đường, tâm tính phụ trên người Hàn Duyệt cũng biểu lộ rõ ra. Còn có, cái mông kia, bộ ngực co dãn kia thật sự là có tư vị vô cùng.
Nói thật, hôm nay Long Vũ cùng Hàn Duyệt ăn cơm nói chuyện phiếm, hoàn toàn là bởi vì lúc trước đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Hùng. Lúc bắt đầu, tâm linh của hắn rất thuần khiết, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ qua muốn cùng Hàn Duyệt có động tác quá mức thân mật.
Nhưng sau đó, bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, hắn thật sự là khó có thể chịu được. (Thiên Mạc: Nói tóm lại là thằng này nó không dê chỉ là em kia quá ngon thôi . Cường Thuần Khiết: Bóp trên bóp dưới rồi mà cũng bỏ về được )
Cũng may Hàn Duyệt cuối cùng nói ra câu kia đã phá hư phong cảnh, đúng lúc làm hắn tỉnh ngộ, không có làm ra cái chuyện tổn hại em bé.
Nếu là bình thường, khoảng cách đoạn đường về nhà này, sẽ phải đi bộ một giờ. Nhưng hôm nay, Long Vũ phải dùng tới hai giờ mới về đến cửa.
Ngay khi hắn lấy ra chìa khóa, định mở cửa, hắn nghe được trong phòng truyền ra thanh âm cãi nhau.
Thanh âm tuy rằng cũng không lớn, nhưng nó không thể qua được cái lỗ tai Long Vũ. Từ thanh âm mà phán đoán, người cãi nhau trong phòng hẳn là Mã Hiểu Mai cùng cha nàng Mã Ngọc.
Hơi chỉnh lại thần sắc, Long Vũ thả ra tâm thần cẩn thận cảm ứng.
Chỉ nghe Mã Ngọc nói:
- Hiểu Mai, con đừng cố chấp nữa, mấy ngày này cha đã cẩn thận nghĩ, cảm thấy vẫn không thể buông tha cho cơ hội tốt này...
Nghe được cơ hội, Long Vũ ngưng thần tĩnh khí cẩn thận nghe, nhìn xem Mã gia rốt cuộc xuất hiện kỳ ngộ gì.
- Hiểu Mai, con phải lấy đại cục làm trọng, dù sao trong lòng con cũng không yêu Tiểu Vũ. Rõ ràng con chỉ cần đem mấy người tỉ muội lại đây...
Mã Ngọc nói:
- Chỉ cần cùng Long Vũ ngủ một giấc là được... Không hơn đâu...
“Đưa gái bồi mình ngủ?"
Long Vũ sắc mặt hơi kinh hãi.
Kế tiếp đó là thanh âm của Mã Hiểu Mai:
- Cha, loại chuyện này cha đi mà làm, dù sao con cũng không quản...
- Kỳ thật cũng không cần con đi quản cái gì... Con chỉ cần đáp ứng cha đem mê dược đặc chế này bỏ vào trong thức ăn của Tiểu Vũ, chuyện kế tiếp cha sẽ an bài.
Mã Ngọc nói.
- Quá âm hiểm!
Long Vũ hơi kinh hãi, thầm nghĩ Mã Ngọc này cũng không phải là người tốt gì, lại muốn cho lão tử ăn mê dược.
Rất nhanh, hắn lại nghe được tiếng nói chuyện của Mã Hiểu Mai:
- Cha, cha có ý gì... Cha muốn cho con hại anh Vũ sao?
- Không nghiêm trọng như con nói đâu.
Mã Ngọc nói:
- Đây chỉ là xuân dược thôi... Nó có thể phóng đại một vài năng lực nam giới. Cha đã tính toán, nếu Tiểu Vũ dùng thuốc này xong, đảm bảo năm người tỷ muội của con kia nhất định có thể được cậu ta sủng hạnh, đến lúc đó chỉ cần các nàng mang thai, hết thảy mọi sự đều vô cùng mỹ mãn...
Nghe đến đó, Long Vũ cơ bản đã minh bạch rồi.
Dựa theo ý tứ của Mã Ngọc mà lý giải, hắn là tính toán làm mình hôn mê, sau đó giúp nữ nhân Mã gia bọn hắn lai giống.
Nghĩ đến đây, Long Vũ nhất thời phát hỏa.
- Cha, sự tình cũng không phải như cha suy nghĩ...
Mã Hiểu Mai nói:
- Kỳ thật con còn có thể bảo tồn đạo lực, hoàn toàn là bởi vì đan dược của Phúc Bá. Mà không phải vì anh Vũ... Nói cách khác, nếu cha để cho những tỷ muội của con, cùng anh Vũ mang thai là có thể, nhưng một thân đạo lực của các cô ấy lại không nhất định có thể bảo tồn đâu.
- Không ngờ chuyện lại là như vậy?
Sắc mặt Mã Ngọc hơi đổi, nói:
- Con, hài tử này, làm sao con không sớm nói rõ ràng với cha.
Ngừng lại một chút, Mã Ngọc còn nói thêm:
- Nói như vậy, mấu chốt của vấn đề là ở trên người Phúc Bá... Hãy nghe cha nói. Hiểu Mai, từ hôm nay trở đi, con hãy theo sát Tiểu Vũ. Lần sau tiến vào Huyền Cảnh, con nhất định phải dùng tất cả biện pháp từ trên người Phúc Bá lấy được cái loại đan dược này. Mã gia chấn hưng, toàn bộ là nhờ vào nó.
- Cha...
Mã Hiểu Mai thở phì phì nói:
- Lần trước tình là huống đặc thù, cho nên con mới có được đan dược. Hiện giờ cha bảo con phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nói thẳng ra là con muốn loại thuốc đó chứ.
- Nếu không nói rõ được, con có thể đi trộm...
Mã Ngọc nghĩ kế giúp.
- Cha... cha...
Mã Hiểu Mai hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
- Con à, con nhất định phải đáp ứng cha, không quản con dùng thủ đoạn gì, đều phải giúp cha lấy đan dược cho bằng được.
Mã Ngọc nghiêm túc nói:
- Đây là sứ mệnh của con.
- Còn nữa, nhất định con phải mê hoặc Tiểu Vũ cho cha. Tiến vào Huyền Cảnh mới là trọng yếu. Nếu có thể, hãy điều tra xem, cậu ta đến tột cùng là dùng phương pháp nào đến tiến vào Huyền Cảnh.
Mã Ngọc nói.
- Cha, cha không phải là muốn?
Mã Hiểu Mai sắc mặt cả kinh.
- Được rồi. Cha sẽ làm việc đúng mực.
Mã Ngọc giáo huấn nói:
- Mã gia chúng ta nhất định phải tự nắm giữ vận mệnh ở trong tay của mình. Tuyệt đối không thể để ở trong tay người khác.
Long Vũ ở ngoài cửa nghe được mà đầu đầy mồ hôi, trong lòng ngầm cười khổ. Thời gian trước kia, hắn cảm thấy con người Mã Ngọc coi như không tệ. Nhưng mà hôm nay, nghe hắn nói những lời này, thật sự là đáng sợ.
Tuy rằng sớm biết hắn cùng Mã Hiểu Mai chỉ có quan hệ trên danh nghĩa.
Nhưng hôm nay, từ cuộc nói chuyện của cha con họ Mã nhìn lại, Mã Hiểu Mai căn bản chính là một con cờ, một cái công cụ... Chỉ vậy thôi.
Nói thật, hắn rất muốn đẩy cửa đi vào, cùng Mã Ngọc lý luận, nhưng lý trí để cho tâm tình của hắn tỉnh táo lại.
Hắn muốn nghe xem Mã Hiểu Mai có ý gì.
- Hiểu Mai, nhớ kỹ lời của cha, con hiện tại có hai sứ mệnh. Thứ nhất, con phải nhanh một chút tới chỗ Phúc Bá lấy đan dược con đã dùng qua. Thứ hai, con phải biết rõ ràng phương pháp Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh. Nếu được, cha hy vọng Mã gia chúng ta sau này cũng có thể tự do ra vào Huyền Cảnh.
Mã Ngọc nghiêm túc nói.
- Vâng, con biết rồi!
Mã Hiểu Mai nói xong câu đó, nhìn nhìn đồng hồ ở phòng khách đối diện, nói:
- Cha... Cha trở về đi, không còn sớm nữa, con phỏng chừng anh Vũ có thể sắp trở về.
- Ừ!
Mã Ngọc gật đầu, còn nói thêm:
- Hiểu Mai, con cũng không thể có lòng dạ đàn bà, cũng không nên có ý tưởng gì khác. Cho dù con đã muốn làm ra hy sinh lớn như thế, nhưng Mã gia chúng ta dĩ nhiên sẽ hồi báo. Hiểu chưa?
- Con biết!
……………………………………..…
……………………………………..…
Mã Ngọc vừa ra khỏi cửa, Long Vũ vội vàng trốn đi, đem khí tức thu liễm.
Xác định Mã Ngọc đã rời đi được nửa giờ, Long Vũ liền dùng chìa khóa mở cửa phòng ra.
Mà lúc này đây, Mã Hiểu Mai đã sớm về phòng của mình đổi lại áo ngủ, giả vờ ngủ rồi.
Mã Hiểu Mai nằm ở trên giường trằn trọc, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Tâm tình của nàng có chút mâu thuẫn, một mặt, nàng không hy vọng đối đãi như vậy với Long Vũ.
Nhưng là về phương diện khác, sứ mệnh của Mã gia, nàng cũng không có thể không để ý.
Mãi cho đến nửa đêm rạng sáng, Mã Hiểu Mai bởi vì thể xác và tinh thần đều mỏi mệt mới ngủ thiếp đi.
Ở một gian trong phòng ngủ khác, Long Vũ cũng đồng dạng ngủ không được, đối với cha con Mã gia, hắn có chút thất vọng. Hắn quyết định đem chuyện mình nghe được đều nói cho Tuyết Cơ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ cùng Mã gia.
Tâm Mã Ngọc quá đen tối.
Hắn căn bản là chưa thỏa mãn sự trợ giúp của Long Vũ đối với Mã gia.
Không sợ tặc trộm cắp, chỉ sợ tặc nhớ kỹ.
Tình huống hiện tại, Mã gia đã muốn tự mình ra vào Huyền Cảnh. Hơn nữa, Mã Hiểu Mai còn đang ẩn núp bên cạnh hắn.
Dưới tình huống như thế, tình cảnh của hắn cũng có chút nguy hiểm.
Sáng sớm, Long Vũ tại gian phòng của mình bấm điện thoại gọi cho Tuyết Cơ, nhưng lại không liên lạc được, hệ thống báo: số điện thoại bạn gọi hiện đang không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau, The number you have dialed is temporarily not available, please try again later. Tút tút tút!!!.
- Bang bang!
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ. Không hề nghi ngờ, nhất định là Mã Hiểu Mai. Long Vũ hít sâu một hơi, khuôn mặt tươi cười mở cửa phòng ra:
- Có chuyện gì sao?
- Hôm nay em có việc phải đi ra ngoài sớm một chút, điểm tâm em đã chuẩn bị xong, vẫn còn nóng, đều là đồ anh thích, anh tới ăn đi...
Mã Hiểu Mai nói:
- Anh yên tâm, điểm tâm này đều là em mua ở siêu thị, em chỉ hâm nóng lại thôi, cho nên anh không cần lo lắng hương vị của chúng. Còn nữa, anh ăn xong rồi không cần dọn đâu, giữa trưa em trở về sẽ rửa sạch... Đảm bảo sẽ không đánh rơi vỡ một cái chén đĩa nào...
Nói xong, Mã Hiểu Mai còn làm một cái mặt quỷ với Long Vũ.
Nhìn bóng lưng Mã Hiểu Mai, Long Vũ trong lòng thấy có chút tư vị không đúng.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là đi ăn điểm tâm. Đúng như lời Mã Hiểu Mai, mấy thứ kia, toàn bộ đều là đi siêu thị mua, hương vị cũng không tồn tại vấn đề gì cả.
Nhưng mấy cái bánh bao vẫn bị đông lạnh, ở giữa còn có một khối băng.
Long Vũ trực tiếp hết chỗ nói rồi, phụ nữ Mã gia đích thật là cái gì cũng tệ.
- Dùng tạm vậy...
Long Vũ thở dài một tiếng.
Kỳ thật tại trước tối hôm qua, Long Vũ đối với Mã Hiểu Mai còn rất cảm kích. Ít nhất người ta làm chuyện tốt còn không lưu danh, không cầu hồi báo.
Ban đầu Long Vũ còn âm thầm thề, nhất định phải giúp đỡ Mã gia thật tốt. Ít nhất, sau này có thể giúp Mã gia ba đời bọn họ thường xuyên gặp mặt.
Nhưng là hiện giờ, hắn cảm giác mình làm chuyện đó là hoàn toàn dư thừa. Mã Ngọc còn nói, vận mệnh Mã gia là do Mã gia tự mình nắm giữ.
…………………………………………
…………………………………………
Huyền Cảnh, Dục Giới.
Từ sau khi thất thủ, cửu vĩ thiên hồ Mỹ Diễm đã đem sinh ý Hoan Hỉ lâu trở về Dục Giới, dù sao nơi này mới là chỗ bọn chúng phát triển căn cơ.
Hắc Minh cũng cùng tới, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Bách Hoa hội.
Mà tất cả Cửu Đỉnh hội đều hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Trước mắt, Cửu Đỉnh hội đang chuẩn bị nhiều mặt, tính toán một cơ hội thích hợp, toàn diện tiếp quản Bách Hoa hội, trở nên vượt xa Huyết Sát, tổ chức U Minh.
Phỏng chừng Phách Vương nằm mộng cũng muốn không nghĩ đến, đồng bọn hợp tác trung thành nhất của hắn, hiện giờ lại cùng Bách Hoa thông đồng với nhau.
Hắc Minh kỳ thật cũng rất mâu thuẫn. Cá cùng tay gấu không thể cùng ăn được. Bách Hoa hội và Cửu Đỉnh hội, hắn tất phải có lựa chọn. Bởi vì hai nhà này nhất định đối đầu nhau.
Trải qua một phen do dự, hắn cuối cùng lựa chọn Bách Hoa hội. Lý do kỳ thật cũng rất đơn giản, dã tâm của nữ nhân lớn hơn. Hơn nữa, nữ nhân tuyệt đối sẽ không bởi vì tửu sắc mà làm chuyện xấu. Mấu chốt nhất chính là Hắc Minh cho rằng, nữ nhân sẽ dễ khống chế hơn.
Đối với lần thất bại trước, Mỹ Diễm và Hắc Minh đều đem trách nhiệm quy kết trên người Kim Phượng. Đáng tiếc chính là đã lâu như vậy, bọn hắn cũng không thể biết rõ ràng thân phận, lai lịch của Kim Phượng.
Buổi tối, hai người ước hẹn cùng nhau thương nghị bước tiếp theo của kế hoạch hành động.
- Hắc Minh trưởng lão, chỉ cần người đàn bà kia ở bên cạnh hắn, chúng ta sẽ không có cơ hội hạ thủ...
Mỹ Diễm tựa hồ có chút tức giận:
- Cũng không biết cô rốt cuộc có địa vị gì. Tu vi lại là cao như thế. Sợ là đã đến cửu đỉnh rồi?
- Không chắc.
Hắc Minh nhíu mày nói:
- Ta cùng Kim Phượng kia giao chiến hơn trăm hiệp, ta cảm giác cô ta cũng không có đem hết toàn lực ra, cô ta tựa hồ kiêng kị cái gì đó.
Cửu vĩ thiên hồ Mỹ Diễm hơi kinh hãi:
- Hắc Minh trưởng lão, điều này sao có thể, cao nhất trong Huyền Cảnh, ngoại trừ năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, chẳng lẽ còn có ai ngoài đám người này vượt trên tu vi cửu đỉnh hay sao?
- Nhị Gia trong truyền thuyết không phải là vượt qua tồn tại cửu đỉnh hay sao?
Hắc Minh nói:
- Kim Phượng kia cầm trong tay huyền thiết lệnh kiếm của Nhị Gia, hơn nữa tu vi lại cao cường như thế. Chẳng nhẽ cô ta cùng Nhị Gia lại không có chút liên hệ nào?
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này như vậy chứ?
Dã tâm của Mỹ Diễm vì cùng Hắc Minh liên hiệp mà dần dần bành trướng.
- Chuyện này tạm thời không vội, chúng ta cần tiến thêm một bước điều tra, biết rõ ràng thân phận Kim Phượng trước đã, chúng ta tạm thời không cần áp dụng bất luận hành động gì vội.
Hắc Minh cười nói:
- Trước đây ta cùng Cửu Đỉnh hội hợp tác, đã mở thông đạo không gian cỡ lớn, tương lai chỉ cần Bách Hoa hội chúng ta đi trước một bước tiến vào thế giới sự thật, dĩ nhiên là sẽ chiếm được thượng phong, đến lúc đó chúng ta từ thế giới sự thật xây dựng thế lực lớn mạnh của chúng ta, điều này mới là vương đạo...
- Vậy thì cần bao lâu?
Mỹ Diễm hỏi.
Không biết từ lúc nào, Long Vũ hai tay ôm đối phương bắt đầu không thành thật, tay trái chậm rãi di động xuống dưới, đặt ở bờ mông co giãn cao cao kia, mà tay phải đương nhiên cũng không có nhàn rỗi, đặt lên bộ ngực cao ngất mà xoa nắn.
Hàn Duyệt rất mẫn cảm, bị Long Vũ trên dưới động thủ, toàn thân lập tức mềm nhũn ra, cả thân thể đều ngã xuống trên người Long Vũ, hai má hồng hồng như muốn nhỏ ra nước, ánh mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng yếu ớt thở gấp.
Hàn Duyệt liếc Long Vũ một cái, sau đó sẵng giọng:
- Đừng có sờ loạn, cậu thành thật chút đi, tiểu sắc lang... Cẩn thận tôi tố cáo cậu tội đánh lén cảnh sát...
"Phốc!" Nghe Hàn Duyệt nói xong, Long Vũ có chút xấu hổ, từ ngữ này thật là mới mẻ.
- Tiểu Vũ, đêm nay tôi có thể cho cậu tất cả, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, giúp tôi làm việc tại cục thành phố... Tương lai chúng ta cùng nhau kế thừa tập đoàn Tinh Vũ. Được không?
Hàn Duyệt đầy nhu tình nói.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhất thời sững sờ. Trong đầu giật mình một cái.
Hắn chậm rãi buông Hàn Duyệt ra, một câu không nói đi trở về ghế sa lon. Hàn Duyệt vẻ mặt có chút hiu quạnh. Nàng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, con ngươi Mỹ Diễm chớp chớp nhìn Long Vũ, nói:
- Tiểu Vũ... Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu cũng không thích tôi một chút nào sao?
- Chị Hàn, vậy chị thích tôi sao?
Long Vũ đột nhiên hỏi lại.
- Tôi... Tôi không biết!
Hàn Duyệt giật mình, lập tức nói:
- Tiểu Vũ, tôi đã quyết định đem thân thể của mình giao cho cậu, chẳng lẽ cậu không vui sao?
- Là vì cục cảnh sát cùng tập đoàn Tinh Vũ sao?
Long Vũ cười tự giễu:
- Đây là một vụ giao dịch. Đúng không?
- Sau này tôi sẽ thích cậu.
Hàn Duyệt nói thêm một câu.
- Chị cũng đã nói. Đó là chuyện sau này.
Long Vũ nói :
- Chị Hàn. Tôi luôn luôn xem chị là bạn tốt. Hôm nay tôi tới đây, cùng chị ăn cơm, nói chuyện phiếm. Hoàn toàn hết thảy đều như một người bạn.
- Cám ơn!
Hàn Duyệt đi tới ngồi ở phía đối diện với Long Vũ. Vẻ mặt áy náy:
- Tiểu Vũ. Nếu cậu cảm thấy được câu nói vừa rồi của tôi làm thương tổn cậu. Vậy tôi nói với cậu lời xin lỗi. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể làm bạn bè. Được chứ?
- Đương nhiên có thể!
Long Vũ cười nói:
- Chị Hàn. Kỳ thật tâm tình của chị, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi phải nói cho chị biết, tôi tuyệt đối không có khả năng đi cục cảnh sát để làm việc, cũng không thể kế thừa tập đoàn Tinh Vũ với chị. Tôi là một người tu đạo. Tôi có sự nghiệp của tôi. Tôi có thế giới của tôi. Đương nhiên, trong khả năng cho phép, tôi sẽ trợ giúp chị...
- Cám ơn!
Hàn Duyệt trịnh trọng nói.
- Chị Hàn, thời gian đã không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về. Nhớ kỹ lời của tôi.
Long Vũ nói.
- Tôi biết... Tiểu Vũ, còn chuyện này tôi muốn nói với cậu... Chính là về Vương Quốc Duy.
Ngay lúc Long Vũ ra tới cửa, Hàn Duyệt muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng nàng vẫn nói:
- Gần đây nhất, trong quá trình tôi theo dõi phát hiện thư ký Vương Quốc Duy cùng sát thủ dị năng Đường Na trước đây tập kích chúng ta, có chút tương tự. Chủ yếu là vóc dáng, về phần dung mạo, tôi cũng không dám khẳng định...
Ngày hôm qua, Hàn Duyệt rốt cục đem thư ký bên người Vương Quốc Duy cùng Đường Na liên hệ lại với nhau. Chính là cho tới bây giờ, nàng còn không có nắm giữ được tư liệu của thư ký kia. Bởi vì tư liệu của thư ký kia thuộc loại cơ mật, nhất thời sẽ không thể kiểm chứng. Bên ngoài điều tra cũng không thu hoạch được gì, chủ yếu là công nhân Bách Thánh đều không hiểu được thân phận, bối cảnh của người đàn bà kia...
- A, có việc như vậy à...
Long Vũ nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ xem xét kỹ lại, có gì thay đổi, tôi sẽ liên hệ với chị...
- Ừ!
Hàn Duyệt gật đầu.
Long Vũ cười nói:
- Chị xem, hôm nay đã nói là không nhắc đến chuyện công việc, kết quả là chúng ta lại nói đến chuyện công việc. Chị Hàn, chị đó, thực là một người yêu công việc đến điên cuồng.
- Thực xin lỗi Tiểu Vũ, tôi cũng không muốn như vậy... Chỉ là vụ án này...
Hàn Duyệt sâu kín thở dài một tiếng, nói:
- Vụ án này nếu không thể phá án và bắt giam đúng lúc, cả thành phố Thiên Hải đều lâm vào nguy cơ cùng khủng hoảng mất.
- Chị Hàn, chị đừng nói nữa, tôi biết chuyện này có tính chất nghiêm trọng. Chị cứ yên tâm đi, tôi sẽ chú ý...
Nói tới đây, Long Vũ đột nhiên ánh mắt lại nhìn xuống dưới, nhòm giữa hai đùi Hàn Duyệt, khóe miệng nổi lên một tia hắc ám:
- Chị Hàn, chị hẳn là nên đi tắm rửa đi...
- Vì sao?
Hàn Duyệt vẻ mặt mờ mịt.
- Hắc hắc!
Long Vũ cười khan một tiếng, nói:
- Bởi vì quần lót màu đen của chị đã ướt rồi...
Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt nhất thời xấu hổ.
Nhưng trong thẹn thùng lại tràn ngập một sự ngạc nhiên.
Bởi vì Long Vũ nói rất đúng, quần nàng đã ướt thật rồi.
- Đại sắc lang!
Hàn Duyệt hờn dỗi nói một tiếng, vội đẩy Long Vũ ra khỏi cửa.
Đóng chặt cửa phòng, Hàn Duyệt cảm giác tim mình bùm bùm nhảy loạn, nửa mình dưới ướt ướt nóng nóng, khó chịu nói không nên lời. Đột nhiên cũng nhớ tới đề nghị của Long Vũ, xông ào vào phòng tắm đi tắm rửa.
………………………………………….
…………………………………………
…………………………………………
Trên đường trở về, Long Vũ cũng không có đánh xe, cũng không có thi triển thần thông, mà là bước chậm rãi trên phố, tâm tình có vẻ cực kỳ thoải mái.
Cùng người vui, nên dường như hắn cũng vui.
Long Vũ phát giác vui vẻ, khoái hoạt cũng là một việc không tệ.
Trên đường, hắn đang nghĩ, Hàn Duyệt kỳ thật là một người không tệ, chỉ là quá mức yêu công việc. Một cô gái tốt như vậy, lại biến thành một người cuồng công việc.
Hôm nay lại bất đồng, nhờ hắn tận lực dẫn đường, tâm tính phụ trên người Hàn Duyệt cũng biểu lộ rõ ra. Còn có, cái mông kia, bộ ngực co dãn kia thật sự là có tư vị vô cùng.
Nói thật, hôm nay Long Vũ cùng Hàn Duyệt ăn cơm nói chuyện phiếm, hoàn toàn là bởi vì lúc trước đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Hùng. Lúc bắt đầu, tâm linh của hắn rất thuần khiết, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ qua muốn cùng Hàn Duyệt có động tác quá mức thân mật.
Nhưng sau đó, bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, hắn thật sự là khó có thể chịu được. (Thiên Mạc: Nói tóm lại là thằng này nó không dê chỉ là em kia quá ngon thôi . Cường Thuần Khiết: Bóp trên bóp dưới rồi mà cũng bỏ về được )
Cũng may Hàn Duyệt cuối cùng nói ra câu kia đã phá hư phong cảnh, đúng lúc làm hắn tỉnh ngộ, không có làm ra cái chuyện tổn hại em bé.
Nếu là bình thường, khoảng cách đoạn đường về nhà này, sẽ phải đi bộ một giờ. Nhưng hôm nay, Long Vũ phải dùng tới hai giờ mới về đến cửa.
Ngay khi hắn lấy ra chìa khóa, định mở cửa, hắn nghe được trong phòng truyền ra thanh âm cãi nhau.
Thanh âm tuy rằng cũng không lớn, nhưng nó không thể qua được cái lỗ tai Long Vũ. Từ thanh âm mà phán đoán, người cãi nhau trong phòng hẳn là Mã Hiểu Mai cùng cha nàng Mã Ngọc.
Hơi chỉnh lại thần sắc, Long Vũ thả ra tâm thần cẩn thận cảm ứng.
Chỉ nghe Mã Ngọc nói:
- Hiểu Mai, con đừng cố chấp nữa, mấy ngày này cha đã cẩn thận nghĩ, cảm thấy vẫn không thể buông tha cho cơ hội tốt này...
Nghe được cơ hội, Long Vũ ngưng thần tĩnh khí cẩn thận nghe, nhìn xem Mã gia rốt cuộc xuất hiện kỳ ngộ gì.
- Hiểu Mai, con phải lấy đại cục làm trọng, dù sao trong lòng con cũng không yêu Tiểu Vũ. Rõ ràng con chỉ cần đem mấy người tỉ muội lại đây...
Mã Ngọc nói:
- Chỉ cần cùng Long Vũ ngủ một giấc là được... Không hơn đâu...
“Đưa gái bồi mình ngủ?"
Long Vũ sắc mặt hơi kinh hãi.
Kế tiếp đó là thanh âm của Mã Hiểu Mai:
- Cha, loại chuyện này cha đi mà làm, dù sao con cũng không quản...
- Kỳ thật cũng không cần con đi quản cái gì... Con chỉ cần đáp ứng cha đem mê dược đặc chế này bỏ vào trong thức ăn của Tiểu Vũ, chuyện kế tiếp cha sẽ an bài.
Mã Ngọc nói.
- Quá âm hiểm!
Long Vũ hơi kinh hãi, thầm nghĩ Mã Ngọc này cũng không phải là người tốt gì, lại muốn cho lão tử ăn mê dược.
Rất nhanh, hắn lại nghe được tiếng nói chuyện của Mã Hiểu Mai:
- Cha, cha có ý gì... Cha muốn cho con hại anh Vũ sao?
- Không nghiêm trọng như con nói đâu.
Mã Ngọc nói:
- Đây chỉ là xuân dược thôi... Nó có thể phóng đại một vài năng lực nam giới. Cha đã tính toán, nếu Tiểu Vũ dùng thuốc này xong, đảm bảo năm người tỷ muội của con kia nhất định có thể được cậu ta sủng hạnh, đến lúc đó chỉ cần các nàng mang thai, hết thảy mọi sự đều vô cùng mỹ mãn...
Nghe đến đó, Long Vũ cơ bản đã minh bạch rồi.
Dựa theo ý tứ của Mã Ngọc mà lý giải, hắn là tính toán làm mình hôn mê, sau đó giúp nữ nhân Mã gia bọn hắn lai giống.
Nghĩ đến đây, Long Vũ nhất thời phát hỏa.
- Cha, sự tình cũng không phải như cha suy nghĩ...
Mã Hiểu Mai nói:
- Kỳ thật con còn có thể bảo tồn đạo lực, hoàn toàn là bởi vì đan dược của Phúc Bá. Mà không phải vì anh Vũ... Nói cách khác, nếu cha để cho những tỷ muội của con, cùng anh Vũ mang thai là có thể, nhưng một thân đạo lực của các cô ấy lại không nhất định có thể bảo tồn đâu.
- Không ngờ chuyện lại là như vậy?
Sắc mặt Mã Ngọc hơi đổi, nói:
- Con, hài tử này, làm sao con không sớm nói rõ ràng với cha.
Ngừng lại một chút, Mã Ngọc còn nói thêm:
- Nói như vậy, mấu chốt của vấn đề là ở trên người Phúc Bá... Hãy nghe cha nói. Hiểu Mai, từ hôm nay trở đi, con hãy theo sát Tiểu Vũ. Lần sau tiến vào Huyền Cảnh, con nhất định phải dùng tất cả biện pháp từ trên người Phúc Bá lấy được cái loại đan dược này. Mã gia chấn hưng, toàn bộ là nhờ vào nó.
- Cha...
Mã Hiểu Mai thở phì phì nói:
- Lần trước tình là huống đặc thù, cho nên con mới có được đan dược. Hiện giờ cha bảo con phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nói thẳng ra là con muốn loại thuốc đó chứ.
- Nếu không nói rõ được, con có thể đi trộm...
Mã Ngọc nghĩ kế giúp.
- Cha... cha...
Mã Hiểu Mai hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
- Con à, con nhất định phải đáp ứng cha, không quản con dùng thủ đoạn gì, đều phải giúp cha lấy đan dược cho bằng được.
Mã Ngọc nghiêm túc nói:
- Đây là sứ mệnh của con.
- Còn nữa, nhất định con phải mê hoặc Tiểu Vũ cho cha. Tiến vào Huyền Cảnh mới là trọng yếu. Nếu có thể, hãy điều tra xem, cậu ta đến tột cùng là dùng phương pháp nào đến tiến vào Huyền Cảnh.
Mã Ngọc nói.
- Cha, cha không phải là muốn?
Mã Hiểu Mai sắc mặt cả kinh.
- Được rồi. Cha sẽ làm việc đúng mực.
Mã Ngọc giáo huấn nói:
- Mã gia chúng ta nhất định phải tự nắm giữ vận mệnh ở trong tay của mình. Tuyệt đối không thể để ở trong tay người khác.
Long Vũ ở ngoài cửa nghe được mà đầu đầy mồ hôi, trong lòng ngầm cười khổ. Thời gian trước kia, hắn cảm thấy con người Mã Ngọc coi như không tệ. Nhưng mà hôm nay, nghe hắn nói những lời này, thật sự là đáng sợ.
Tuy rằng sớm biết hắn cùng Mã Hiểu Mai chỉ có quan hệ trên danh nghĩa.
Nhưng hôm nay, từ cuộc nói chuyện của cha con họ Mã nhìn lại, Mã Hiểu Mai căn bản chính là một con cờ, một cái công cụ... Chỉ vậy thôi.
Nói thật, hắn rất muốn đẩy cửa đi vào, cùng Mã Ngọc lý luận, nhưng lý trí để cho tâm tình của hắn tỉnh táo lại.
Hắn muốn nghe xem Mã Hiểu Mai có ý gì.
- Hiểu Mai, nhớ kỹ lời của cha, con hiện tại có hai sứ mệnh. Thứ nhất, con phải nhanh một chút tới chỗ Phúc Bá lấy đan dược con đã dùng qua. Thứ hai, con phải biết rõ ràng phương pháp Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh. Nếu được, cha hy vọng Mã gia chúng ta sau này cũng có thể tự do ra vào Huyền Cảnh.
Mã Ngọc nghiêm túc nói.
- Vâng, con biết rồi!
Mã Hiểu Mai nói xong câu đó, nhìn nhìn đồng hồ ở phòng khách đối diện, nói:
- Cha... Cha trở về đi, không còn sớm nữa, con phỏng chừng anh Vũ có thể sắp trở về.
- Ừ!
Mã Ngọc gật đầu, còn nói thêm:
- Hiểu Mai, con cũng không thể có lòng dạ đàn bà, cũng không nên có ý tưởng gì khác. Cho dù con đã muốn làm ra hy sinh lớn như thế, nhưng Mã gia chúng ta dĩ nhiên sẽ hồi báo. Hiểu chưa?
- Con biết!
……………………………………..…
……………………………………..…
Mã Ngọc vừa ra khỏi cửa, Long Vũ vội vàng trốn đi, đem khí tức thu liễm.
Xác định Mã Ngọc đã rời đi được nửa giờ, Long Vũ liền dùng chìa khóa mở cửa phòng ra.
Mà lúc này đây, Mã Hiểu Mai đã sớm về phòng của mình đổi lại áo ngủ, giả vờ ngủ rồi.
Mã Hiểu Mai nằm ở trên giường trằn trọc, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Tâm tình của nàng có chút mâu thuẫn, một mặt, nàng không hy vọng đối đãi như vậy với Long Vũ.
Nhưng là về phương diện khác, sứ mệnh của Mã gia, nàng cũng không có thể không để ý.
Mãi cho đến nửa đêm rạng sáng, Mã Hiểu Mai bởi vì thể xác và tinh thần đều mỏi mệt mới ngủ thiếp đi.
Ở một gian trong phòng ngủ khác, Long Vũ cũng đồng dạng ngủ không được, đối với cha con Mã gia, hắn có chút thất vọng. Hắn quyết định đem chuyện mình nghe được đều nói cho Tuyết Cơ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ cùng Mã gia.
Tâm Mã Ngọc quá đen tối.
Hắn căn bản là chưa thỏa mãn sự trợ giúp của Long Vũ đối với Mã gia.
Không sợ tặc trộm cắp, chỉ sợ tặc nhớ kỹ.
Tình huống hiện tại, Mã gia đã muốn tự mình ra vào Huyền Cảnh. Hơn nữa, Mã Hiểu Mai còn đang ẩn núp bên cạnh hắn.
Dưới tình huống như thế, tình cảnh của hắn cũng có chút nguy hiểm.
Sáng sớm, Long Vũ tại gian phòng của mình bấm điện thoại gọi cho Tuyết Cơ, nhưng lại không liên lạc được, hệ thống báo: số điện thoại bạn gọi hiện đang không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau, The number you have dialed is temporarily not available, please try again later. Tút tút tút!!!.
- Bang bang!
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ. Không hề nghi ngờ, nhất định là Mã Hiểu Mai. Long Vũ hít sâu một hơi, khuôn mặt tươi cười mở cửa phòng ra:
- Có chuyện gì sao?
- Hôm nay em có việc phải đi ra ngoài sớm một chút, điểm tâm em đã chuẩn bị xong, vẫn còn nóng, đều là đồ anh thích, anh tới ăn đi...
Mã Hiểu Mai nói:
- Anh yên tâm, điểm tâm này đều là em mua ở siêu thị, em chỉ hâm nóng lại thôi, cho nên anh không cần lo lắng hương vị của chúng. Còn nữa, anh ăn xong rồi không cần dọn đâu, giữa trưa em trở về sẽ rửa sạch... Đảm bảo sẽ không đánh rơi vỡ một cái chén đĩa nào...
Nói xong, Mã Hiểu Mai còn làm một cái mặt quỷ với Long Vũ.
Nhìn bóng lưng Mã Hiểu Mai, Long Vũ trong lòng thấy có chút tư vị không đúng.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là đi ăn điểm tâm. Đúng như lời Mã Hiểu Mai, mấy thứ kia, toàn bộ đều là đi siêu thị mua, hương vị cũng không tồn tại vấn đề gì cả.
Nhưng mấy cái bánh bao vẫn bị đông lạnh, ở giữa còn có một khối băng.
Long Vũ trực tiếp hết chỗ nói rồi, phụ nữ Mã gia đích thật là cái gì cũng tệ.
- Dùng tạm vậy...
Long Vũ thở dài một tiếng.
Kỳ thật tại trước tối hôm qua, Long Vũ đối với Mã Hiểu Mai còn rất cảm kích. Ít nhất người ta làm chuyện tốt còn không lưu danh, không cầu hồi báo.
Ban đầu Long Vũ còn âm thầm thề, nhất định phải giúp đỡ Mã gia thật tốt. Ít nhất, sau này có thể giúp Mã gia ba đời bọn họ thường xuyên gặp mặt.
Nhưng là hiện giờ, hắn cảm giác mình làm chuyện đó là hoàn toàn dư thừa. Mã Ngọc còn nói, vận mệnh Mã gia là do Mã gia tự mình nắm giữ.
…………………………………………
…………………………………………
Huyền Cảnh, Dục Giới.
Từ sau khi thất thủ, cửu vĩ thiên hồ Mỹ Diễm đã đem sinh ý Hoan Hỉ lâu trở về Dục Giới, dù sao nơi này mới là chỗ bọn chúng phát triển căn cơ.
Hắc Minh cũng cùng tới, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Bách Hoa hội.
Mà tất cả Cửu Đỉnh hội đều hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Trước mắt, Cửu Đỉnh hội đang chuẩn bị nhiều mặt, tính toán một cơ hội thích hợp, toàn diện tiếp quản Bách Hoa hội, trở nên vượt xa Huyết Sát, tổ chức U Minh.
Phỏng chừng Phách Vương nằm mộng cũng muốn không nghĩ đến, đồng bọn hợp tác trung thành nhất của hắn, hiện giờ lại cùng Bách Hoa thông đồng với nhau.
Hắc Minh kỳ thật cũng rất mâu thuẫn. Cá cùng tay gấu không thể cùng ăn được. Bách Hoa hội và Cửu Đỉnh hội, hắn tất phải có lựa chọn. Bởi vì hai nhà này nhất định đối đầu nhau.
Trải qua một phen do dự, hắn cuối cùng lựa chọn Bách Hoa hội. Lý do kỳ thật cũng rất đơn giản, dã tâm của nữ nhân lớn hơn. Hơn nữa, nữ nhân tuyệt đối sẽ không bởi vì tửu sắc mà làm chuyện xấu. Mấu chốt nhất chính là Hắc Minh cho rằng, nữ nhân sẽ dễ khống chế hơn.
Đối với lần thất bại trước, Mỹ Diễm và Hắc Minh đều đem trách nhiệm quy kết trên người Kim Phượng. Đáng tiếc chính là đã lâu như vậy, bọn hắn cũng không thể biết rõ ràng thân phận, lai lịch của Kim Phượng.
Buổi tối, hai người ước hẹn cùng nhau thương nghị bước tiếp theo của kế hoạch hành động.
- Hắc Minh trưởng lão, chỉ cần người đàn bà kia ở bên cạnh hắn, chúng ta sẽ không có cơ hội hạ thủ...
Mỹ Diễm tựa hồ có chút tức giận:
- Cũng không biết cô rốt cuộc có địa vị gì. Tu vi lại là cao như thế. Sợ là đã đến cửu đỉnh rồi?
- Không chắc.
Hắc Minh nhíu mày nói:
- Ta cùng Kim Phượng kia giao chiến hơn trăm hiệp, ta cảm giác cô ta cũng không có đem hết toàn lực ra, cô ta tựa hồ kiêng kị cái gì đó.
Cửu vĩ thiên hồ Mỹ Diễm hơi kinh hãi:
- Hắc Minh trưởng lão, điều này sao có thể, cao nhất trong Huyền Cảnh, ngoại trừ năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, chẳng lẽ còn có ai ngoài đám người này vượt trên tu vi cửu đỉnh hay sao?
- Nhị Gia trong truyền thuyết không phải là vượt qua tồn tại cửu đỉnh hay sao?
Hắc Minh nói:
- Kim Phượng kia cầm trong tay huyền thiết lệnh kiếm của Nhị Gia, hơn nữa tu vi lại cao cường như thế. Chẳng nhẽ cô ta cùng Nhị Gia lại không có chút liên hệ nào?
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này như vậy chứ?
Dã tâm của Mỹ Diễm vì cùng Hắc Minh liên hiệp mà dần dần bành trướng.
- Chuyện này tạm thời không vội, chúng ta cần tiến thêm một bước điều tra, biết rõ ràng thân phận Kim Phượng trước đã, chúng ta tạm thời không cần áp dụng bất luận hành động gì vội.
Hắc Minh cười nói:
- Trước đây ta cùng Cửu Đỉnh hội hợp tác, đã mở thông đạo không gian cỡ lớn, tương lai chỉ cần Bách Hoa hội chúng ta đi trước một bước tiến vào thế giới sự thật, dĩ nhiên là sẽ chiếm được thượng phong, đến lúc đó chúng ta từ thế giới sự thật xây dựng thế lực lớn mạnh của chúng ta, điều này mới là vương đạo...
- Vậy thì cần bao lâu?
Mỹ Diễm hỏi.
/378
|