- Được không?
Lưu Tử kỳ có chút hoài nghi.
- Lão Lưu, cứ tin tưởng tiểu Vũ, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hàn Hùng nói.
- Việc này…
Là bí thư pháp ủy, cục trưởng cục công an thành phố Thiên Hải, hắn tất phải đảm bảo an toàn cho nhân dân thành phố. Hắn tuyệt đối không để cho nhân dân phải mạo hiểm.
- Không còn thời gian, cháu phải coi bản vẽ một chút, hai người chuẩn bị đi.
Long Vũ không đợi Lưu Tử Kỳ đồng ý, liền hành động. Hắn nhìn cẩn thận bản vẽ mấy lần, lập tức bấm điện thoại cho Tuyết Cơ, đem tình huống đơn giản nói qua một lần, hơn nữa còn gọi nàng tới hỗ trợ.
Tuyết Cơ lập tức cho biết sẽ rất nhanh chạy tới.
Tuyết Cơ với Thủy Thần đạo pháp có thể đóng băng. Chỉ cần đóng băng quả bom này, có thể làm cho nó bị vô hiệu.
Thần sắc Hàn Hùng nhìn vào con gái trên lầu lớn vô cùng lo âu, không có chút nào che dấu. Hắn âm thầm thở dài, con gái mình bị làm sao vây? Luôn luôn có tình huống xấu xuất hiện bên mình.
- Lão Hàn, ông yên tâm… Tiểu Duyệt sẽ không xảy ra chuyện.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Lão Hàn, không bằng tôi điều tiểu Duyệt xuống
ban hộ tịch cũng được…
Đôi lông mày Hàn Hùng hơi động, cắt đứt lời hắn, trầm giọng:
- Tiểu Duyệt tính tình nóng nảy ông cũng biết. Nó luôn yêu thích cái nghề này, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng. Nếu chúng ta miễn cưỡng nó chuyển công tác, nó nhất định sẽ không vui vẻ. Lão Lưu, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ là có nhiệm vụ nguy hiểm cố gắng đừng cho nó biết là được.
- Được rồi.
Trên trán Lưu Tử Kỳ nhăn lại, nhưng trên mặt hắn lộ ra thần sắc kiên định.
- Lưu cục trưởng, có tín hiệu của Hàn đội trưởng…
Vẻ mặt Tiểu Trương hưng phấn, cầm bộ đàm trong tay đi tới. Đang muốn đưa cho Lưu Tử Kỳ, lại bị chặn lại.
- Hàn lão sư, tôi là Long Vũ, chị nghe cho tôi. Nếu chị không gặp được bọn bắt cóc hoặc là chị còn an toàn, tôi hi vọng chị phải quay trở lại. Sự tình này chị để cho tôi xử lý.
Người tiếp lấy bộ đàm là Long Vũ, hắn lớn tiếng nói:
- Đám người bắt cóc tuyệt đối không phải là người bình thường, chị không phải là đối thủ của bọn họ.
Đã có mấy đặc công bị chết, nhưng bộ dáng của bọn bắt cóc đều không nhìn thấy, đủ để chứng minh bản lĩnh của bọn chúng.
- Tiểu Vũ. Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm. Tôi là cảnh sát nhân dân, tôi đang thực hiện nghĩa vụ của mình, tôi tuyệt đối không lùi bước.
Hàn Duyệt trả lời.
Long Vũ thật sự muốn đập tan bộ đàm, mặc kệ nàng sống chết thế nào.
Nhưng nghĩ tới lời nhắc nhở của Hàn Hùng, hắn lập tức mềm lòng. Huống hồ, hắn cũng có hảo cảm với Hàn Duyệt.
Nếu nàng luôn bảo trì khuôn mặt tươi cười, Long Vũ cũng rất muốn ôm nàng vào lòng thơm cho một cái.
Bình tĩnh một chút, Long Vũ tiếp tục nhắc nhở:
- Chị Hàn, tôi không muốn xảy ra chuyện gì với chị. Hàn tổng đã ở hiện trường, tim của ông ấy đang đặt trên cổ họng. Nếu chị là một cô con gái ngoan, chị nên trở về nhà. Chuyện bọn cùi bắp này giao cho tôi. Tôi đảm bảo không làm chậm trễ chuyện của chị.
- Không được.
Hàn Duyệt hạ thấp âm thanh nói:
- Tiểu Vũ, cậu hãy nghe tôi nói. Nếu cậu muốn giúp tôi, hãy mang cha tôi rời khỏi hiện trường. Chậm nhất sáng sớm mai, tôi sẽ trở về.
- Nói bậy…
Long Vũ quát:
- Bọn bắt cóc yêu cầu chị đi lên, đoán chừng là kẻ thù của chị. Ngay cả đặc công còn không thể đối phó với đám người đó, chị lên rồi, sẽ không thể quay đầu trở lại. Nghe lời tôi, quay lại đi.
- Không được.
Hàn Duyệt lại cự tuyệt:
- Bọn chúng yêu cầu tôi đi lên. Nếu tôi không lên, những con tin sẽ bị giết. Tôi là cảnh sát, sao có thể trơ mắt nhìn con tin bị giết. Tiểu Vũ, cậu không phải là cảnh sát, không thể hiểu được sứ mệnh của cảnh sát. Nếu tôi mà quay lại, từ nay về sau, tôi sẽ sống trong áy náy…
Âm thanh Long Vũ âm trầm:
- Chị Hàn…Nếu chị không quay lại, tôi cũng không có biện pháp. Nhưng tôi hi vọng chị không nên quá xúc động, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo chị…
- Không cần. Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.
Hàn Duyệt nói:
- Bắt cóc này vô cùng hung tàn, cậu tốt nhất là không cần đi. Mục tiêu của bọn chúng là tôi, tôi sẽ giải quyết.
- Cô câm miệng lại cho tôi.
Long Vũ để điện thoại trước miệng quát lớn:
- Cô nghe kỹ cho tôi, đứng tại chỗ đợi tôi, tôi lập tức sẽ tới… Nếu cô có chuyện gì xảy ra, tôi phải làm sao bây giờ?
- Cậu có ý gì?
Hàn Duyệt sững sờ một chút, lập tức suy nghĩ miên man.
- Cô đứng đó một chút, rất nhanh tôi sẽ tới…
Long Vũ nói xong nhét bộ đàm vào trong tay Lưu Tử Kỳ:
- Nói với cô ta, đừng để cô ta tiếp xúc với bọn chúng.
- Tiểu Duyệt. Tôi là Lưu cục trưởng. Tôi hiện tại ra lệnh cho cô, đứng tại chỗ nghe lệnh.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Cô hiện tại đứng nguyên tại chỗ báo cáo tình huống cho tôi.
- Vâng.
Hàn Duyệt trả lời một tiếng, vội vàng đứng tại chỗ báo cáo tình huống cho Lưu Tử Kỳ.
Lưu Tử Kỳ liên tiếp hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, mục đích để kéo dài thời gian.
- Lưu cục trưởng, tình huống nói chung chính là như vậy…
Hàn Duyệt dường như cũng nhận ra điều gì, vội vàng nói:
- Lưu cục trưởng, tôi phải nhanh chóng đi lên, nếu như tiếp tục chậm trễ, bọn chúng sẽ giết chết một con tin.
- Chờ một chút.
Hàn Hùng tiếp nhận bộ đàm:
- Tiểu Duyệt, con chờ chút, cha muốn nói với con mấy câu… Tiểu Duyệt, trước tiên không không cần phải vội vàng, tiểu Vũ đã chạy đi, rất nhanh sẽ gặp con. Coi như cha tin con. Được rồi.
- Cha…
Hàn Duyệt trầm giọng nói:
- Cha. Con gái cha là một cảnh sát hình sự, con không thể có lỗi với quốc huy trên đầu. Con phải có trách nhiệm với những người đó. Xin lỗi cha.
- Tiểu Duyệt, tiểu Vũ thích con.
Hàn Hùng có chút căng thẳng, há mồm liền nói bậy:
- Tiểu Duyệt, tiểu Vũ lúc trước nói với cha, là cậu ấy thích con. Nếu con có chuyện gì xảy ra, cậu ấy phải làm sao bây giờ? Tiểu Duyệt, mẹ con đã mất sớm. Cha lại phải đảm đương trách nhiệm của cả cha và mẹ. Cha hiện tại chỉ mong con không xảy ra chuyện gì. Còn nhớ lần trước con nói gì với cha không? Cha đã giới thiệu cho con nhiều thiếu gia, công tử nhưng con đều cự tuyệt. Long Vũ là một chàng trai không tệ…
- Cha.
Hàn Duyệt nói:
- Con lớn hơn Long Vũ mấy tuổi đấy.
- Chỉ cần yêu nhau, tuổi tác không thành vấn đề.
Hàn Hùng thấy con gái nói như thế, tiếp tục mượn đề tài này nói chuyện, hi vọng có thể kéo dài thời gian.
Sau khi Long Vũ tiến vào phòng khách quý, đi đường khác với Hàn Duyệt. Hắn liên tiếp gặp ba đám người ngăn trở. Sau một hồi kịch chiến, nhóm gồm sáu người toàn bộ bị Long Vũ giết chết.
Long Vũ cẩn thận phát hiện, trên ấn đường những người này biến thành một màu đen, dường như có ma khí xâm nhập.
Vì thế hắn liền mở Thiên Nhãn dò xét. Quả nhiên trên người bọn họ có tầng hắc khí bao quanh, hơn nữa khí tức giống như của yêu hồ.
Sau khi có tin tức này, Long Vũ bắt đầu hiểu toàn bộ câu chuyện.
Hiển nhiên, toàn bộ chuyện này bị yêu hồ đằng sau thao túng. Hơn nữa mục tiêu là hắn, Hàn Duyệt chỉ là một cái mồi.
Nghĩ đến đây, đối với nguy cơ của Hàn Duyệt càng thêm lo lắng. Hắn đẩy nhanh hơn tốc độ, đồng thời dặn dò La Lâm:
- Theo dõi toàn bộ tình huống trên lầu, lập tức liên lạc với bộ đàm của Hàn Duyệt.
- Chủ nhân, tòa nhà đã bị điện từ quẫy nhiễu. Em rất khó liên lạc được với bộ đàm của Hàn Duyệt.
La Lâm nói:
- Tình huống ở trên lầu đang dò xét…
Hàn Duyệt cùng cha nàng đang nói chuyện về Long Vũ, đột nhiên nàng có cảm giác lành lạnh phía sau. Nàng quay người lại, thấy một họng súng đen tuyền hướng về phía nàng.
- Ném bộ đàm xuống.
Người nọ nói xong liền tháo chốt an toàn.
Hàn Duyệt do dự một chút, sau đó ném bộ đàm xuống đất.
- Đi theo tao.
Người này mang mặt lạ Tu La, thanh âm có chút âm trầm, toàn bộ đều cố ý che dấu.
- Đừng nổ súng. Tôi sẽ đi theo anh.
Hàn Duyệt làm ra bộ dáng hết sức lo lắng, đi lên phía trước. Người nọ khẽ quát một tiếng:
- Mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng trách tao không thương hương tiếc ngọc. Đại ca của chúng tao muốn gặp mày. Chỉ cần mày đến, mọi con tin đều được thả hết.
- Tôi biết.
Hàn Duyệt trả lời một tiếng, chậm rãi tiến lên phía trước. Ngay khi bước lên cầu thang, nàng đột nhiên khẽ quát một tiếng, một cước đá lên trên nút cảnh báo cứu hỏa.
Lập tức tiếng chuông kêu to làm giật mình người đeo mặt nạ. Hàn Duyệt nhân cơ hội chạy đi.
Người đeo mặt nạ vội vàng đuổi theo, ngón trỏ bóp vào cò súng.
- Pằng.
Một tiếng súng vang lên, nhưng Hàn Duyệt đã kịp thời chạy lên tầng trên, một viên đạn vì vậy không có bắn trúng.
Hàn Duyệt tuy rằng làm cảnh sát chưa lâu, nhưng công phu cũng không tệ lắm. Sau khi tránh thoát viên đạn, lập tức móng súng, bóp cò về phía người này.
Thân hình người này cũng rất linh hoạt, lập tức di chuyển tránh đạn. Trong khoảnh khắc này, Hàn Duyệt cũng chỉ kịp nổ hai phát súng.
- Hắc hắc, cô nàng này có thân thủ không tệ.
Đợi cho tiếng súng dừng lại, người nọ rẽ vào một góc cười quái di:
- Lão đại sẽ rất thích một cô em như vậy.
Hàn Duyệt linh hoạt nhổm người lên, theo chỗ phát ra âm thanh bắn một phát súng. Góc tường bị viên đạn bán bung một mảng lớn, rơi xuống bên dưới.
Người này đã sớm rụt đầu lại, thân hình lắc lắc nhanh chóng né tránh.
- Xảy ra chuyện gì?
Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng của Hàn Hùng, hiển nhiên chưa bị mất tín hiệu. Hàn Hùng nghe thấy tiếng súng, thanh âm vô cùng khẩn trương.
Sắc mặt Hàn Duyệt tái nhợt, thần sắc có chút hoảng sợ nói:
- Con không có việc gì.
Lời vừa dứt, bên hành lang cách vách phát ra tiếng cười âm hiểm.
Hàn Duyệt cắn răng, cầm chặt súng đuổi theo. Tại hành lang lúc nãy, vì tiết kiệm thời gian, nàng đạp bên vách tường trái, cả thân thể mềm mại nhảy lên phía trên.
- Pằng.
Vừa lúc nhảy lên, Hàn Duyệt hướng bóng người buông phát súng. Đáng tiếc không có bắn trúng người nọ.
Đợi khi Hàn Duyệt không đuổi kịp, trên lầu vang lên tiếng cười âm hiểm của người nọ.
- Chị Hàn. Tôi là Long Vũ, chị không cần đuổi theo, rất nhanh tôi sẽ tới chỗ chị.
Thông qua La Lâm, Long Vũ đã liên lạc được với Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt vốn muốn nói cái gì đó, lại không nghĩ người nọ một súng bắn trúng bộ đàm:
- Con ranh. Mười phút sau còn không xuất hiện trước mặt lão đại của chúng tao, chúng tao sẽ bắt đầu giết người.
Lời vừa nói ra, Hàn Duyệt lập tức cảm thấy sự việc khó giải quyết.
Do dự một chút, nàng cắn răng đi qua. Lúc này nàng không có lựa chọn.
Nếu không, người vô tội sẽ bị giết.
- Các người không được làm ẩu… Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người.
Hàn Duyệt nói lời uy hiếp, sau đó rất nhanh chạy lên ba, bốn tầng.
Mấy phút sau, Hàn Duyệt cùng tên bắt cóc kia đã đi lên hơn mười tầng.
- Con ranh, vào đi. Lão đại chúng tao đợi mày đã lâu.
Bên trong cánh cửa vang lên âm thanh lạnh nhạt. Hàn Duyệt không chút do dự đạp tung cánh cửa vọt vào. Lập tức hai viên đạn xẹt qua mặt nàng. Mặc dù không bị thương, nhưng cũng làm cho nàng căng thẳng.
- Đi chết đi.
Lập tức, khi nàng còn chưa hoàn hồn, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt, một cước đạp thằng vào bụng. Hàn Duyệt không kịp phòng bị, thân hình nặng nề bay đập vào cánh cửa. Cổ họng nàng hơi ngọt, một ngụm máu từ miệng phu ra. Nhưng lúc này nàng không quan tâm thân thể mình thế nào, ba người mang mặt nạ Tu La đã vây quanh nàng.
Hàn Duyệt thấy ba gã bắt cóc cũng không có cầm súng, lập tức thả lỏng, nàng liền nhấc chân đã vào một người.
Người nọ thân hình chợt động, chút bóng dáng cũng không thấy.
- Khà khà.
Sau đó, một người nhìn nhìn Hàn Duyệt cười cười:
- Quả nhiên thân thủ không tệ. Chỉ tiếc là mày cũng chỉ là một phàm nhân.
- Phàm nhân?
Hàn Duyệt lau vệt máu trên khóe miệng, hận ý trong mắt nàng không giảm chút nào, lạnh giọng nói:
- Các người rốt cuộc là ai? Vì sao phải để cho tôi tới đây?
- Ha ha.
Một tên bắt cóc âm hiểm cười cười:
- Chúng tao là ai, cũng không quan trọng. Quan trọng là Long Vũ sẽ rất nhanh tới đây.
Hàn Duyệt nghe vậy, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi:
- Mục tiêu của các người là tiểu Vũ, không phải là tôi đúng không?
Tên bắt cóc cười nói:
- Không sai, không hổ là một cảnh sát. Nhưng mà đến lúc này mày mới hiểu được, thực quá muộn. Con ranh, mục tiêu của chúng tao là bắt sống Long Vũ, nhưng tao cũng muốn lên giường với mày. Đương nhiên, đầu tiên tao muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Các người rốt cuộc là ai?
Hàn Duyệt âm trầm hỏi:
- Các ngươi vì sao phải trăm phương ngàn kế tính kế với tiểu Vũ. Tôi đã biết, các người không phải là người. Các người chí là thuộc hạ của yêu nghiệt hồ ly Hồ Mân.
Cho tới lúc này, Hàn Duyệt đã minh bạch rồi.
Đám bắt cóc bỏ đi mặt nạ, tháo ra khuôn mặt cười nói:
- Cháu gái ngoan, cháu có nhận ra chú không? Chú là chú Hoàng Đạt Phát của cháu đây.
- Hoàng Đạt Phát, thì ra là ông. Ông lại có thể trở thành tay sai của yêu nghiệt.
Sắc mặt Hàn Duyệt cả kinh nói:
- Ông nên dừng lại ngay việc mình đang làm, nếu không ông tuyệt đối không có kết cục tốt.
Lưu Tử kỳ có chút hoài nghi.
- Lão Lưu, cứ tin tưởng tiểu Vũ, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hàn Hùng nói.
- Việc này…
Là bí thư pháp ủy, cục trưởng cục công an thành phố Thiên Hải, hắn tất phải đảm bảo an toàn cho nhân dân thành phố. Hắn tuyệt đối không để cho nhân dân phải mạo hiểm.
- Không còn thời gian, cháu phải coi bản vẽ một chút, hai người chuẩn bị đi.
Long Vũ không đợi Lưu Tử Kỳ đồng ý, liền hành động. Hắn nhìn cẩn thận bản vẽ mấy lần, lập tức bấm điện thoại cho Tuyết Cơ, đem tình huống đơn giản nói qua một lần, hơn nữa còn gọi nàng tới hỗ trợ.
Tuyết Cơ lập tức cho biết sẽ rất nhanh chạy tới.
Tuyết Cơ với Thủy Thần đạo pháp có thể đóng băng. Chỉ cần đóng băng quả bom này, có thể làm cho nó bị vô hiệu.
Thần sắc Hàn Hùng nhìn vào con gái trên lầu lớn vô cùng lo âu, không có chút nào che dấu. Hắn âm thầm thở dài, con gái mình bị làm sao vây? Luôn luôn có tình huống xấu xuất hiện bên mình.
- Lão Hàn, ông yên tâm… Tiểu Duyệt sẽ không xảy ra chuyện.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Lão Hàn, không bằng tôi điều tiểu Duyệt xuống
ban hộ tịch cũng được…
Đôi lông mày Hàn Hùng hơi động, cắt đứt lời hắn, trầm giọng:
- Tiểu Duyệt tính tình nóng nảy ông cũng biết. Nó luôn yêu thích cái nghề này, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng. Nếu chúng ta miễn cưỡng nó chuyển công tác, nó nhất định sẽ không vui vẻ. Lão Lưu, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ là có nhiệm vụ nguy hiểm cố gắng đừng cho nó biết là được.
- Được rồi.
Trên trán Lưu Tử Kỳ nhăn lại, nhưng trên mặt hắn lộ ra thần sắc kiên định.
- Lưu cục trưởng, có tín hiệu của Hàn đội trưởng…
Vẻ mặt Tiểu Trương hưng phấn, cầm bộ đàm trong tay đi tới. Đang muốn đưa cho Lưu Tử Kỳ, lại bị chặn lại.
- Hàn lão sư, tôi là Long Vũ, chị nghe cho tôi. Nếu chị không gặp được bọn bắt cóc hoặc là chị còn an toàn, tôi hi vọng chị phải quay trở lại. Sự tình này chị để cho tôi xử lý.
Người tiếp lấy bộ đàm là Long Vũ, hắn lớn tiếng nói:
- Đám người bắt cóc tuyệt đối không phải là người bình thường, chị không phải là đối thủ của bọn họ.
Đã có mấy đặc công bị chết, nhưng bộ dáng của bọn bắt cóc đều không nhìn thấy, đủ để chứng minh bản lĩnh của bọn chúng.
- Tiểu Vũ. Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm. Tôi là cảnh sát nhân dân, tôi đang thực hiện nghĩa vụ của mình, tôi tuyệt đối không lùi bước.
Hàn Duyệt trả lời.
Long Vũ thật sự muốn đập tan bộ đàm, mặc kệ nàng sống chết thế nào.
Nhưng nghĩ tới lời nhắc nhở của Hàn Hùng, hắn lập tức mềm lòng. Huống hồ, hắn cũng có hảo cảm với Hàn Duyệt.
Nếu nàng luôn bảo trì khuôn mặt tươi cười, Long Vũ cũng rất muốn ôm nàng vào lòng thơm cho một cái.
Bình tĩnh một chút, Long Vũ tiếp tục nhắc nhở:
- Chị Hàn, tôi không muốn xảy ra chuyện gì với chị. Hàn tổng đã ở hiện trường, tim của ông ấy đang đặt trên cổ họng. Nếu chị là một cô con gái ngoan, chị nên trở về nhà. Chuyện bọn cùi bắp này giao cho tôi. Tôi đảm bảo không làm chậm trễ chuyện của chị.
- Không được.
Hàn Duyệt hạ thấp âm thanh nói:
- Tiểu Vũ, cậu hãy nghe tôi nói. Nếu cậu muốn giúp tôi, hãy mang cha tôi rời khỏi hiện trường. Chậm nhất sáng sớm mai, tôi sẽ trở về.
- Nói bậy…
Long Vũ quát:
- Bọn bắt cóc yêu cầu chị đi lên, đoán chừng là kẻ thù của chị. Ngay cả đặc công còn không thể đối phó với đám người đó, chị lên rồi, sẽ không thể quay đầu trở lại. Nghe lời tôi, quay lại đi.
- Không được.
Hàn Duyệt lại cự tuyệt:
- Bọn chúng yêu cầu tôi đi lên. Nếu tôi không lên, những con tin sẽ bị giết. Tôi là cảnh sát, sao có thể trơ mắt nhìn con tin bị giết. Tiểu Vũ, cậu không phải là cảnh sát, không thể hiểu được sứ mệnh của cảnh sát. Nếu tôi mà quay lại, từ nay về sau, tôi sẽ sống trong áy náy…
Âm thanh Long Vũ âm trầm:
- Chị Hàn…Nếu chị không quay lại, tôi cũng không có biện pháp. Nhưng tôi hi vọng chị không nên quá xúc động, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo chị…
- Không cần. Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.
Hàn Duyệt nói:
- Bắt cóc này vô cùng hung tàn, cậu tốt nhất là không cần đi. Mục tiêu của bọn chúng là tôi, tôi sẽ giải quyết.
- Cô câm miệng lại cho tôi.
Long Vũ để điện thoại trước miệng quát lớn:
- Cô nghe kỹ cho tôi, đứng tại chỗ đợi tôi, tôi lập tức sẽ tới… Nếu cô có chuyện gì xảy ra, tôi phải làm sao bây giờ?
- Cậu có ý gì?
Hàn Duyệt sững sờ một chút, lập tức suy nghĩ miên man.
- Cô đứng đó một chút, rất nhanh tôi sẽ tới…
Long Vũ nói xong nhét bộ đàm vào trong tay Lưu Tử Kỳ:
- Nói với cô ta, đừng để cô ta tiếp xúc với bọn chúng.
- Tiểu Duyệt. Tôi là Lưu cục trưởng. Tôi hiện tại ra lệnh cho cô, đứng tại chỗ nghe lệnh.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Cô hiện tại đứng nguyên tại chỗ báo cáo tình huống cho tôi.
- Vâng.
Hàn Duyệt trả lời một tiếng, vội vàng đứng tại chỗ báo cáo tình huống cho Lưu Tử Kỳ.
Lưu Tử Kỳ liên tiếp hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, mục đích để kéo dài thời gian.
- Lưu cục trưởng, tình huống nói chung chính là như vậy…
Hàn Duyệt dường như cũng nhận ra điều gì, vội vàng nói:
- Lưu cục trưởng, tôi phải nhanh chóng đi lên, nếu như tiếp tục chậm trễ, bọn chúng sẽ giết chết một con tin.
- Chờ một chút.
Hàn Hùng tiếp nhận bộ đàm:
- Tiểu Duyệt, con chờ chút, cha muốn nói với con mấy câu… Tiểu Duyệt, trước tiên không không cần phải vội vàng, tiểu Vũ đã chạy đi, rất nhanh sẽ gặp con. Coi như cha tin con. Được rồi.
- Cha…
Hàn Duyệt trầm giọng nói:
- Cha. Con gái cha là một cảnh sát hình sự, con không thể có lỗi với quốc huy trên đầu. Con phải có trách nhiệm với những người đó. Xin lỗi cha.
- Tiểu Duyệt, tiểu Vũ thích con.
Hàn Hùng có chút căng thẳng, há mồm liền nói bậy:
- Tiểu Duyệt, tiểu Vũ lúc trước nói với cha, là cậu ấy thích con. Nếu con có chuyện gì xảy ra, cậu ấy phải làm sao bây giờ? Tiểu Duyệt, mẹ con đã mất sớm. Cha lại phải đảm đương trách nhiệm của cả cha và mẹ. Cha hiện tại chỉ mong con không xảy ra chuyện gì. Còn nhớ lần trước con nói gì với cha không? Cha đã giới thiệu cho con nhiều thiếu gia, công tử nhưng con đều cự tuyệt. Long Vũ là một chàng trai không tệ…
- Cha.
Hàn Duyệt nói:
- Con lớn hơn Long Vũ mấy tuổi đấy.
- Chỉ cần yêu nhau, tuổi tác không thành vấn đề.
Hàn Hùng thấy con gái nói như thế, tiếp tục mượn đề tài này nói chuyện, hi vọng có thể kéo dài thời gian.
Sau khi Long Vũ tiến vào phòng khách quý, đi đường khác với Hàn Duyệt. Hắn liên tiếp gặp ba đám người ngăn trở. Sau một hồi kịch chiến, nhóm gồm sáu người toàn bộ bị Long Vũ giết chết.
Long Vũ cẩn thận phát hiện, trên ấn đường những người này biến thành một màu đen, dường như có ma khí xâm nhập.
Vì thế hắn liền mở Thiên Nhãn dò xét. Quả nhiên trên người bọn họ có tầng hắc khí bao quanh, hơn nữa khí tức giống như của yêu hồ.
Sau khi có tin tức này, Long Vũ bắt đầu hiểu toàn bộ câu chuyện.
Hiển nhiên, toàn bộ chuyện này bị yêu hồ đằng sau thao túng. Hơn nữa mục tiêu là hắn, Hàn Duyệt chỉ là một cái mồi.
Nghĩ đến đây, đối với nguy cơ của Hàn Duyệt càng thêm lo lắng. Hắn đẩy nhanh hơn tốc độ, đồng thời dặn dò La Lâm:
- Theo dõi toàn bộ tình huống trên lầu, lập tức liên lạc với bộ đàm của Hàn Duyệt.
- Chủ nhân, tòa nhà đã bị điện từ quẫy nhiễu. Em rất khó liên lạc được với bộ đàm của Hàn Duyệt.
La Lâm nói:
- Tình huống ở trên lầu đang dò xét…
Hàn Duyệt cùng cha nàng đang nói chuyện về Long Vũ, đột nhiên nàng có cảm giác lành lạnh phía sau. Nàng quay người lại, thấy một họng súng đen tuyền hướng về phía nàng.
- Ném bộ đàm xuống.
Người nọ nói xong liền tháo chốt an toàn.
Hàn Duyệt do dự một chút, sau đó ném bộ đàm xuống đất.
- Đi theo tao.
Người này mang mặt lạ Tu La, thanh âm có chút âm trầm, toàn bộ đều cố ý che dấu.
- Đừng nổ súng. Tôi sẽ đi theo anh.
Hàn Duyệt làm ra bộ dáng hết sức lo lắng, đi lên phía trước. Người nọ khẽ quát một tiếng:
- Mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng trách tao không thương hương tiếc ngọc. Đại ca của chúng tao muốn gặp mày. Chỉ cần mày đến, mọi con tin đều được thả hết.
- Tôi biết.
Hàn Duyệt trả lời một tiếng, chậm rãi tiến lên phía trước. Ngay khi bước lên cầu thang, nàng đột nhiên khẽ quát một tiếng, một cước đá lên trên nút cảnh báo cứu hỏa.
Lập tức tiếng chuông kêu to làm giật mình người đeo mặt nạ. Hàn Duyệt nhân cơ hội chạy đi.
Người đeo mặt nạ vội vàng đuổi theo, ngón trỏ bóp vào cò súng.
- Pằng.
Một tiếng súng vang lên, nhưng Hàn Duyệt đã kịp thời chạy lên tầng trên, một viên đạn vì vậy không có bắn trúng.
Hàn Duyệt tuy rằng làm cảnh sát chưa lâu, nhưng công phu cũng không tệ lắm. Sau khi tránh thoát viên đạn, lập tức móng súng, bóp cò về phía người này.
Thân hình người này cũng rất linh hoạt, lập tức di chuyển tránh đạn. Trong khoảnh khắc này, Hàn Duyệt cũng chỉ kịp nổ hai phát súng.
- Hắc hắc, cô nàng này có thân thủ không tệ.
Đợi cho tiếng súng dừng lại, người nọ rẽ vào một góc cười quái di:
- Lão đại sẽ rất thích một cô em như vậy.
Hàn Duyệt linh hoạt nhổm người lên, theo chỗ phát ra âm thanh bắn một phát súng. Góc tường bị viên đạn bán bung một mảng lớn, rơi xuống bên dưới.
Người này đã sớm rụt đầu lại, thân hình lắc lắc nhanh chóng né tránh.
- Xảy ra chuyện gì?
Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng của Hàn Hùng, hiển nhiên chưa bị mất tín hiệu. Hàn Hùng nghe thấy tiếng súng, thanh âm vô cùng khẩn trương.
Sắc mặt Hàn Duyệt tái nhợt, thần sắc có chút hoảng sợ nói:
- Con không có việc gì.
Lời vừa dứt, bên hành lang cách vách phát ra tiếng cười âm hiểm.
Hàn Duyệt cắn răng, cầm chặt súng đuổi theo. Tại hành lang lúc nãy, vì tiết kiệm thời gian, nàng đạp bên vách tường trái, cả thân thể mềm mại nhảy lên phía trên.
- Pằng.
Vừa lúc nhảy lên, Hàn Duyệt hướng bóng người buông phát súng. Đáng tiếc không có bắn trúng người nọ.
Đợi khi Hàn Duyệt không đuổi kịp, trên lầu vang lên tiếng cười âm hiểm của người nọ.
- Chị Hàn. Tôi là Long Vũ, chị không cần đuổi theo, rất nhanh tôi sẽ tới chỗ chị.
Thông qua La Lâm, Long Vũ đã liên lạc được với Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt vốn muốn nói cái gì đó, lại không nghĩ người nọ một súng bắn trúng bộ đàm:
- Con ranh. Mười phút sau còn không xuất hiện trước mặt lão đại của chúng tao, chúng tao sẽ bắt đầu giết người.
Lời vừa nói ra, Hàn Duyệt lập tức cảm thấy sự việc khó giải quyết.
Do dự một chút, nàng cắn răng đi qua. Lúc này nàng không có lựa chọn.
Nếu không, người vô tội sẽ bị giết.
- Các người không được làm ẩu… Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người.
Hàn Duyệt nói lời uy hiếp, sau đó rất nhanh chạy lên ba, bốn tầng.
Mấy phút sau, Hàn Duyệt cùng tên bắt cóc kia đã đi lên hơn mười tầng.
- Con ranh, vào đi. Lão đại chúng tao đợi mày đã lâu.
Bên trong cánh cửa vang lên âm thanh lạnh nhạt. Hàn Duyệt không chút do dự đạp tung cánh cửa vọt vào. Lập tức hai viên đạn xẹt qua mặt nàng. Mặc dù không bị thương, nhưng cũng làm cho nàng căng thẳng.
- Đi chết đi.
Lập tức, khi nàng còn chưa hoàn hồn, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt, một cước đạp thằng vào bụng. Hàn Duyệt không kịp phòng bị, thân hình nặng nề bay đập vào cánh cửa. Cổ họng nàng hơi ngọt, một ngụm máu từ miệng phu ra. Nhưng lúc này nàng không quan tâm thân thể mình thế nào, ba người mang mặt nạ Tu La đã vây quanh nàng.
Hàn Duyệt thấy ba gã bắt cóc cũng không có cầm súng, lập tức thả lỏng, nàng liền nhấc chân đã vào một người.
Người nọ thân hình chợt động, chút bóng dáng cũng không thấy.
- Khà khà.
Sau đó, một người nhìn nhìn Hàn Duyệt cười cười:
- Quả nhiên thân thủ không tệ. Chỉ tiếc là mày cũng chỉ là một phàm nhân.
- Phàm nhân?
Hàn Duyệt lau vệt máu trên khóe miệng, hận ý trong mắt nàng không giảm chút nào, lạnh giọng nói:
- Các người rốt cuộc là ai? Vì sao phải để cho tôi tới đây?
- Ha ha.
Một tên bắt cóc âm hiểm cười cười:
- Chúng tao là ai, cũng không quan trọng. Quan trọng là Long Vũ sẽ rất nhanh tới đây.
Hàn Duyệt nghe vậy, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi:
- Mục tiêu của các người là tiểu Vũ, không phải là tôi đúng không?
Tên bắt cóc cười nói:
- Không sai, không hổ là một cảnh sát. Nhưng mà đến lúc này mày mới hiểu được, thực quá muộn. Con ranh, mục tiêu của chúng tao là bắt sống Long Vũ, nhưng tao cũng muốn lên giường với mày. Đương nhiên, đầu tiên tao muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Các người rốt cuộc là ai?
Hàn Duyệt âm trầm hỏi:
- Các ngươi vì sao phải trăm phương ngàn kế tính kế với tiểu Vũ. Tôi đã biết, các người không phải là người. Các người chí là thuộc hạ của yêu nghiệt hồ ly Hồ Mân.
Cho tới lúc này, Hàn Duyệt đã minh bạch rồi.
Đám bắt cóc bỏ đi mặt nạ, tháo ra khuôn mặt cười nói:
- Cháu gái ngoan, cháu có nhận ra chú không? Chú là chú Hoàng Đạt Phát của cháu đây.
- Hoàng Đạt Phát, thì ra là ông. Ông lại có thể trở thành tay sai của yêu nghiệt.
Sắc mặt Hàn Duyệt cả kinh nói:
- Ông nên dừng lại ngay việc mình đang làm, nếu không ông tuyệt đối không có kết cục tốt.
/378
|