Mã Hiểu Mai tiếp lấy viên đan dược màu xanh đậm, không chút do dự nuốt vào. Sau khi vào trong miệng, đan dược kia liền hóa thành một luồng khí mát rượu, tràn vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng. Một lúc, toàn bộ ngũ tạng của nàng thư thái hơn rất nhiều.
- Phốc.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí độc, khuôn mặt tái nhợt của Mã Hiểu Mai có chút huyết sắc, lúc này nội thương trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.
- Em không cần phải gấp rút ra ngoài, Huyết Bức Vương đã chết, toàn bộ Huyết Bức bên ngoài đã bị hù dọa. Mọi người bên ngoài đang chữa thương, không xảy ra chuyện gì nữa.
Kim Phượng chậm rãi nói.
Nghe Kim Phượng nói vậy, vẻ mặt lo lắng của nàng không còn.
- Chị mang hai người ra ngoài.
Kim Phượng dìu Long Vũ đứng lên.
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên đầu vai Long Vũ, lè lưỡi, ý đồ lấy lòng hắn.
- Cút đi.
Long Vũ tức giận Thiên Dực Hổ tới muộn, xua tay nói:
- Con mèo hôi lông, trong mắt mày còn có chủ nhân như tao không?
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên trên vai Kim Phượng, ủy khuất kêu một tiếng.
Kim Phượng nhẹ nhàng cười:
- Tiểu Vũ, thực là oan uổng cho tiểu hổ. Sở dĩ Huyết Bức Vương bị thương, cũng là do nó gây ra. Nhận được thư cầu cứu của em, nó cũng từ ngàn dặm vội vã tiến tới.
Long Vũ kinh hãi, mang toàn bộ hoài nghi nhìn Thiên Dực Hổ:
- Chú em ở cách đây ngàn dặm? Anh mày tin sao nổi? Huống hồ, chú em lại có thể đấu lại được Huyết Bức Vương?
- Tiểu Vũ, em thật là.
Kim Phượng cười nói:
- Tuy rằng em là chủ nhân của tiểu hổ, lại không biết chút gì bổn sự của nó. Tương lại khi nó trưởng thành, có lẽ nó thực sự càng thêm lợi hại.
Nói tới đây, Kim Phương sâu xa nói:
- Chỉ là chị nhìn không ra nó từ chỗ nào chui ra…
- Vâng.
Long Vũ cười hắc hắc:
- Kỳ thực em cũng không biết.
- Ngao.
Thiên Dực Hổ hiển nhiên có thể nghe hiểu Kim Phượng đang thổi phòng nó, đắc ý kêu lên một tiếng, lại nhảy lên đầu vai Long Vũ. Lúc này hắn không còn đuổi nó đi. Trong lòng hắn có chút cân nhắc, muốn tìm chút cơ hội để nói chuyện chút với nó.
- Tiểu Vũ, suýt chút chị quên không nói với em. Em có một cô bạn gái thật tuyệt với.
Kim Phượng cười nói:
- Lúc trước cô ấy hiểu làm chị là địch nhân, liều chết bảo vệ em, thậm chí còn cùng chị liều mạng.
- Vậy à.
Long Vũ nhẹ nhàng đáp lại.
Trong bóng đêm, sắc mặt Mã Hiểu Mai hơi đỏ lên.
Dọc đường đi, mọi người yên lặng không nói gì.
Hai tròng mắt Mã Hiểu Mai nhìn nhìn hắn, chợt phát ra chút nhu tình, thản nhiên nói:
- Không sao… Anh chẳng phải cũng liều chết bảo vệ em sao?
Đi ra ngoài động, đã thấy Mã Chính Phong, Mã Ngọc, Tuyết Cơ, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang chữa thương xong, nhìn cái động chờ người đi ra.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Tuyết Cơ vội vã tiến tới, hai tay nâng bả vai Long Vũ, vẻ mặt lo lắng. Trong lòng Long Vũ ấm áp nói:
- Chị Tuyết Cơ, em không sao. Huyết Bức Vương đã chết rồi.
- Ừ, mọi người đều biết Huyết Bức Vương là do em giết.
Trên mặt Tuyết cơ hiện lên vẻ kêu ngạo:
- Tiểu Vũ, em là niềm kêu hãnh của chị. Nếu sư tỉ hiện tại biết tình huống, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nghe Tuyết Cơ nói như vậy, Long Vũ vội vàng nhìn sang phía Mã Chính Phong:
- Mã đại ca, đệ nhờ huynh tìm người, có tin tức gì không?
- Mấy hôm trước, huynh nhận được tin tức, Long Thiên Trạch xuất hiện ở trong thành Hoành Thủy.
Mã Chính Phong trầm giọng nói.
Long Vũ định mở miệng hỏi, Kim Phượng đột nhiên nói:
- Chỗ này không phải là chỗ nói chuyện. Chúng ta trước tiên nên về thành Đoan Mộc.
Sau khi đoàn người thu dọn thỏa đáng, lập tức chuẩn bị trở về.
- Meo.
Đúng lúc này, Thiên Dực Hổ từ đầu vai Long Vũ nhảy dựng lên, hóa thành một đạo bạch quang, lọt vào trong sơn động Huyết Bức Vương.
- Này.
Long Vũ buồn bực:
- Tại sao lại chuồn thế?
Kim Phượng cười nói:
- Kệ nó đi. Tiểu hổ nhất định là đi lấy nội đan của Huyết Bức Vương.
Quả nhiên, sau hai phút, hai chân Thiên Dực Hổ ôm một nội đan màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
- Meo.
Thiên Dực Hổ đem nội đan đưa cho Long Vũ. Nhưng mà không ít đôi mắt nhìn vào nội đan của Huyết Bức Vương, khóe miệng còn nhỏ dãi.
- Thực sự cho tao?
Long Vũ cười cười, lập tức vuốt vuốt đầu nó nói:
- Chú em ăn đi, loại này không hữu dụng với tao.
- Ngao.
Thiên Dực Hổ kêu một tiếng, đem nội đan Huyết Bức Vương nuốt vào bụng. Ngay lập tức, quanh thân nó xuất hiện một màu vàng chói lọi.
- Tiểu Vũ, em còn không có biết. Tiểu hổ của em mấy ngày này ăn quá nhiều nội đan ma thú, tốc độ phát triển cực kỳ nhanh.
Kim Phượng nói.
Long Vũ buồn bực. Chính mình thực sự cũng không thể hiểu rõ Thiên Dực Hổ.
Người làm chủ như hắn, thực không làm tròn bổn phận.
Trở lại thành Đoan Mộc, mọi người cảm thấy hơi nóng quả nhiên không còn. Nhưng trong không khí cũng vẫn còn có chút không dễ chịu. Kim Phượng cười nói:
- Hạn Bạt Vương không có rời đi, nhưng mà chúng tôi đã thỏa thuận với hắn. Ba ngày sau sẽ rời khỏi thành Đoan Mộc.
Long Vũ cùng mọi người nghe thấy như vậy, âm thầm suy nghĩ. Không biết ai đi đàm phán, người này thực lợi hại.
Ngay lúc này, xuất hiện đoàn người nghênh đón đám người Kim Phượng. Với đôi mắt tinh đời của Thiết Lang, nhận ra người cầm đầu là bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính.
Long Vũ đề phòng, nghĩ thầm Đoan Mộc Chính này không phải là tới trả thù mình chứ?
Mã Chính Phong cùng Long Vũ lập tức đề phòng, không một chút thờ ơ.
- Không cần lo lắng.
Kim Phương dường như nhìn ra tâm tư của hai người, cười nói:
- Người này chắc là tới tìm chị.
Quả nhiên, Đoan Mộc Chính xua tay bảo đại đội nhân mã dừng lại, một mình đi lên phía trước. Ánh mắt hắn nhìn qua Long Vũ, sau đó lập tức hướng về phía Kim Phượng, cung kính nói:
- Kim Phượng tiểu thư, gia huynh thành chủ Đoan Mộc cho tôi tới nghênh đón cô, mời cô tiến đến phủ đệ, bàn chuyện đại sự.
Đoan Mộc Chính cũng không phải lần đầu nhìn thấy Kim Phượng. Đối với cô gái thần bí này, hắn vừa kính vừa sợ.
- Chuyện Hạn Bạt Vương, tôi sẽ hết sức, bởi vì tôi cũng là thành viên của thành Đoan Mộc. Nhưng mà ngày hôm nay ở chỗ tôi, còn có vài người bạn.
Kim Phượng chỉ chỉ Long Vũ:
- Ông hẳn là đã biết.
Đoan Mộc Chính không hiểu Kim Phượng có ý gì, ánh mắt hơi chuyển một chút, nhoẻn miệng cười:
- Đoan Mộc Chính cùng vị tiểu anh hùng này gặp qua một lần, chỉ là không biết tục danh của vị tiểu anh hùng này.
Kim Phượng cười nói:
- Hôm nay ông nhớ cho kỹ. Đây là Long Vũ tiểu đệ đệ của tôi. Còn có vài vị bên cạnh, đều là khách quý của tôi. Sau này khi tôi không có ở đây, làm phiền Đoan Mộc gia tộc chiếu cố một chút. Không biết Đoan Mộc gia tộc có cho tôi chút mặt mũi này hay không?
- Kim Phượng tiểu thư quá lời.
Đoan Mộc Chính vội vàng cung kính:
- Kim Phượng tiểu thư đã có lời như vậy, Đoan Mộc gia tộc tất nhiên hết sức làm việc. Hôm nay tôi thay mặt thành chủ Đoan Mộc hứa. Từ nay trở đi mấy vị bằng hữu của Kim Phượng tiểu thư, chính là khách quý của gia tộc Đoan Mộc.
Lời này vừa nói ra, đám người Mã Chính Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhất là Mã Chính Phong, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
- Được rồi.
Kim Phượng dường như rất hài lòng với thái độ của Đoan Mộc chính nói:
- Phần nhân tình này của gia tộc Đoan Mộc, tôi sẽ ghi nhớ.
- Kim Phượng tiểu thư khách khí rồi.
Âm thanh Đoan Mộc Chính khách khí:
- Ai ai cũng biết, cô là đại ân nhân của thành Đoan Mộc. Cũng chính một mình cô xâm nhập xuống dưới lòng đất đàm phán cùng Hạn Bạt Vương, cũng thuyết phục hắn sớm rời khỏi thành Đoan Mộc, toàn bộ mọi người sẽ ghi nhớ trong lòng. So với chuyện của chúng tôi vô cùng bé nhỏ, không đáng được so sánh. Kim Phượng tiểu thư, nếu cô không tiện đến phủ đệ gia huynh, tôi đây xin bẩm báo, sau đó cùng gia huynh tiến tới Thanh Tân Tiểu Trúc. Ý tiểu thư thế nào?
- Tùy tiện.
Kim Phượng trả lời một tiếng, không quan tâm đến Đoan Mộc Chính, mang theo đám người Long Vũ tới Thanh Tân Tiểu Trúc.
Trên đường, mọi người đưa mắt nhìn, theo như lời nói của Đoan Mộc Chính, đại anh hùng kia chính là Kim Phượng.
Điểu này làm cho mọi người đối với Kim Phượng lại càng sinh ra tò mò.
Tuyết Cơ, Mã Ngọc là lần đầu tiến vào Huyền Cảnh. Liên tiếp trải qua những chuyện vừa rồi, làm cho thần kinh hai người có chút khó tiếp nhận. Còn so với Huyền Cành, cái gọi là cao thủ, đại thần thông ở thế giới sự thực, là một chuyện quá buồn cười.
Hạn Bạt?
Một sinh vật tồn tại trong huyền thoại.
Kim Phượng, một cô gái mảnh mai.
Ai có thể tượng tượng được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tình huống này, Kim Phượng một mình xuống dưới lòng đất đàm phán với Hạn Bạt Vương, hơn nữa còn đạt được kết quả như thế, công lao như vậy lấy cái gì có thể so sánh được?
Không nghi ngờ gì, có thể làm được chuyện như vậy, trừ bỏ dũng khí lớn còn phải có thực lực khủng bố. Nếu không, Hạn Bạt không thèm liếc mắt chứ đừng nói đến đàm phán.
Sau khi đoàn người đi vào Thanh Tân Tiểu Trúc, Hoa An, quản gia Phúc Bá đã sớm chờ đợi. Sau khi dàn xếp một hồi, Long Vũ tới bên Mã Chính Phong hỏi tin tức Long Thiên Trạch.
- Mã đại ca, huynh nói chú Long Thiên Trạch xuất hiện ở thành Hoành Thủy? Thành Hoành Thủy kia nằm ở chỗ nào? Huynh nói cho đệ biết đường tới đó, em muốn tới thành Hoành Thủy.
Long Vũ sốt ruột nói.
- Cái này…
Mã Chính Phong nói:
- Tiểu Vũ, thành Hoành Thủy cách thành Đoan Mộc ít nhất mấy vạn dặm, ở giữa còn có một cái hồ Linh Uyên. Linh Uyên sâu không thể lường được, được đồn đãi là ác thủy đệ nhất Huyền Linh Thiên. Bên trong sóng dữ cuồn cuộn ngập trời, mùi thôi hung thiên, căn bản không thể xuyên qua.
- Ngự kiếm phi hành cũng không thể sao?
Tuyết Cơ xen vào.
- Không được.
Nói chuyện chính là Văn Nguyệt Thiên:
- Bên trên Linh Uyên bao phủ một cỗ chướng khí. Ngay cả người có tu vi bát đỉnh chỉ cần hít vào một chút, hoặc để làn da chạm phải cũng sẽ hóa thành đống máu.
Long Vũ hít sâu một hơi:
- Theo như lời của các người, tòa thành thị này là không thể lui tới.
- Cũng không phải như thế.
Mã Chính Phong vuốt râu nói:
- Ngày mười lăm mỗi tháng, sóng hồ Linh Uyên sẽ yên lặng, chướng khí cũng bị gió lốc thổi bay. Sau đó có thể đi đò qua. Nhưng mà, mấy tháng gần đây, đi đò trên hồ Linh Uyên cũng không cồn an toàn. Tháng trước nghe nói trong ngàn người đưa đò, đã chết một trăm người, bọn họ đều bị ma thú đánh nghiêng thuyền sau đó rơi xuống hồ bị ma thú xé xác.
Long Vũ nghe vậy, không chút sợ hãi, hắn nghiêm túc nói:
- Đệ không sợ, nhất định đệ phải qua. Đúng rồi, bây giờ tại Huyền Cảnh đang là ngày bao nhiêu?
- Ngày mười sáu tháng chín.
Thiết Lang nói:
- Cậu ít nhất phải đợi thêm một tháng.
- Ồ.
Long Vũ nói:
- Cũng chỉ là ba ngày ở thế giới sự thật.
- Đúng như vậy.
Mã Chính Phong hỏi:
- Tiểu Vũ, ta nghe Hiểu Mai nói, đệ lần này tiến vào Huyền Cảnh là vì phong ấn của yêu hồ?
Long Vũ vội vàng nói:
- Đúng vậy. Mã đại ca, huynh có phương pháp giải trừ phong ấn của yêu hồ chứ? Đệ còn phải khẩn cấp cứu người.
- Giải trừ phong ấn của yêu hồ không khó, chỉ cần có Huyễn Linh Thảo, Vô Căn Thủy, Luân Hồi quả hợp thành đan là được. Trong đó Huyễn Linh Thảo, Vô Căn Thủy căn bản rất dễ tìm kiếm, chỗ nào cũng có, nhưng mà quả Luân Hồi, phải có cơ duyên mới có thể ngắt.
Mã Chính Phong nói.
- Không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Chẳng biết khi nào, Kim Phượng đẩy cửa tiến vào cười nói:
- Tiểu Vũ, chị có một tấm linh phù. Chỉ cần em cầm tấm linh phù này tiến vào là có thể giải trừ được phong ấn của yêu hồ. Đúng rồi, Đoan Mộc Liệt cùng Đoan Mộc Chính sắp tới, em có muốn cùng chị gặp bọn họ. Qua một thời gian ngắn, có lẽ chị phải trở về gia tộc, đến lúc đó nếu em tới thành Đoan Mộc, có thế trực tiếp gặp bọn họ hỗ trợ.
- Nếu như vậy, em cùng chị gặp bọn họ.
Long Vũ gật gật đầu.
- Đúng rồi… Em không phải là muốn tìm người sao?
Kim Phượng nói:
- Đợi lát nữa em đem tin tức nói cho Đoan Mộc Liệt, để cho hắn phải người đi hỏi thăm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tốt, tốt.
Nói chuyện chính là Tuyết Cơ:
- Tiểu Vũ, đợi lát nữa em đem chuyện tình nói với thành chủ thành Đoan Mộc, như vậy có thể sớm một chút tìm thấy tin tức của cha mẹ…
- Chúng ta đi thôi.
Kim Phượng mỉm cười.
Kim Phượng đi rồi, Hoa An liền gõ cửa tiến vào:
- Các vị khách quý, đây là đan dược tiểu thư đặc chế, có bốn viên bồi bổ nguyên lực. Các vị ăn nó đi, tôi sẽ vì các hộ pháp. Sau khi các vị ăn xong, hãy vận công hấp thu.
- Đa tạ.
Tuy rằng không biết lai lịch của Kim Phượng, nhưng nàng là bằng hữu của tiểu Vũ. Mọi người không chút do dự, vội vàng ăn đan dược, yên tâm vận công.
Trong con ngươi Đoan Mộc Liệt sáng ngời có thần, hơi thở nhẹ nhàng, căn bản không giống một cường giả, nhưng mà nghe nói hắn có tu vi trên cả bát đỉnh kiếm tiên, lực lượng vượt qua cả Đoan Mộc Chính. Nhưng là hơn mười năm qua, chưa ai từng thấy Đoan Mộc Liệt rút kiếm.
- Hai vị, hữu lễ.
Kim Phượng đi vào phòng khách, mỉm cười hướng tới chào hỏi hai người. Đoan Mộc Liệt cùng Đoan Mộc Chính vội vàng đứng dậy. Đoan Mộc Liệt cười nói:
- Ha ha. Kim Phượng tiểu thư thực rực rỡ. Vị này có phải là Long Vũ tiểu huynh đệ.
Long Vũ vội vàng nói:
- Tại hạ chính là Long Vũ, ra mắt hai vị tiền bối.
- Ha ha…
Đoan Mộc Liệt cười cười đi tới:
- Tiểu huynh đệ khách khí, cậu là đệ đệ của tiểu thư Kim Phượng, chính là bằng hữu của Đoan Mộc gia. Nói cái gì tiền bối, thực quá khách khí. Cậu nếu không chê, có thể xưng hô là Mộc đại ca đi. Mặc khác tôi không dám nói, nhưng chỉ cần cậu ở thành Đoan Mộc, chúng tôi sẽ đối đãi hết sức, không để cho cậu gặp chút ủy khuất nào.
- Đã như vậy, xin đa tạ Mộc đại ca.
Long Vũ liền vui vẻ lĩnh mệnh.
Sau một lúc chào hỏi, bốn người cùng ngồi xuống.
Quản gia Phúc Bá tự mình dâng trà, hương thơm lan ra bốn phía. Long Vũ là người đầu tiên nhấp một ngụm:
- Chị Phượng, trà ngon, trà ngon…
Đoan Mộc Liệt, Đoan Mộc Chính cũng đồng thời nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Vừa vào trong miệng, hương thơm trực tiếp chạy thẳng vào trong tim gan, thực sự là trà ngon hiếm có.
Sau khi đặt chén trà xuống, Đoan Mộc Chính lấp tức đứng dậy nói:
- Tiểu thư Kim Phượng, đây là bảy tấm ngọc bội dành cho thượng khách, trên bề mặt có chữ ký của gia huynh, tặng cho bằng hữu của cô.
- Tiểu Vũ, nếu Đoan Mộc gia tộc khẳng khái như vậy, em liền thay mặt mọi người nhận lấy đi.
Kim Phượng nói.
- Vâng.
Long Vũ gật gật đầu thu bảy mảnh ngọc bội, trong lòng âm thầm cảm kích Kim Phượng. Trên thực tế, Long Vũ cũng chẳng cần đến ngọc bội này, chủ yếu là đám người Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang. Bọn họ là người dân thành Đoan Mộc. Giờ đối với bọn họ, mảnh ngọc bội này vô cùng có ý nghĩa.
Ngừng lại một chút, ánh mắt Đoan Mộc Liệt chuyển hướng tới Kim Phượng cẩn thận hỏi:
- Tiểu thư Kim Phượng, cô xem chúng ta có phải chuẩn bị một ít lễ vật tặng cho Hạt Bạt, chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa rời khỏi thành Đoan Mộc.
- Không cần.
Kim Phượng cười lạnh:
- Tôi cùng Hàn Bạt đã thương lượng, hắn tuyệt đối không nuốt lời, các người cứ yên tâm đi. Thành chủ Đoan Mộc, tôi nghĩ ông cần phải đặt hết tinh thần trên đám người hắc ám tu chân. Không biết các ngươi có chú ý đến hay không, lúc này hắc ám tu chân xuất hiện càng ngày càng nhiều ở trên Huyền Linh Thiên.
- Việc này… Lão phu cũng có từng nhận được tình báo. Nhưng vì chuyện tình Hạn Bạt gần đây, nhất thời không đủ thời gian để giải quyết.
Đoan Mộc Liệt nghĩ một chút nói:
- Tiểu thư Kim Phượng. Chuyện về Hạn Bạt liên quan đến sự tồn vong của thành Đoan Mộc, vì thế nên tôi hi vọng phải cẩn trọng một chút.
- Không có gì đáng ngại.
Kim Phượng nghiêm túc nói:
- Chuyện này xem như đã được giải quyết. Ba ngày sau, Hạn Bạt phải rời khỏi thành Đoan Mộc.
Đoan Mộc định nói gì đó, nhưng sau suy nghĩ một chút lại thôi. Tuy rằng không rõ lai lịch của Kim Phượng, nhưng sau khi nàng xâm nhập xuống lòng đất, Hạn Bạt cũng đem ngọn lửa bên ngoài cơ thể thu hồi lại, thành Đoan Mộc không còn nóng lực như trước nữa.
Chỉ đơn giản như vậy, có thể tin tưởng được lời nàng nói.
- Phốc.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí độc, khuôn mặt tái nhợt của Mã Hiểu Mai có chút huyết sắc, lúc này nội thương trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.
- Em không cần phải gấp rút ra ngoài, Huyết Bức Vương đã chết, toàn bộ Huyết Bức bên ngoài đã bị hù dọa. Mọi người bên ngoài đang chữa thương, không xảy ra chuyện gì nữa.
Kim Phượng chậm rãi nói.
Nghe Kim Phượng nói vậy, vẻ mặt lo lắng của nàng không còn.
- Chị mang hai người ra ngoài.
Kim Phượng dìu Long Vũ đứng lên.
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên đầu vai Long Vũ, lè lưỡi, ý đồ lấy lòng hắn.
- Cút đi.
Long Vũ tức giận Thiên Dực Hổ tới muộn, xua tay nói:
- Con mèo hôi lông, trong mắt mày còn có chủ nhân như tao không?
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên trên vai Kim Phượng, ủy khuất kêu một tiếng.
Kim Phượng nhẹ nhàng cười:
- Tiểu Vũ, thực là oan uổng cho tiểu hổ. Sở dĩ Huyết Bức Vương bị thương, cũng là do nó gây ra. Nhận được thư cầu cứu của em, nó cũng từ ngàn dặm vội vã tiến tới.
Long Vũ kinh hãi, mang toàn bộ hoài nghi nhìn Thiên Dực Hổ:
- Chú em ở cách đây ngàn dặm? Anh mày tin sao nổi? Huống hồ, chú em lại có thể đấu lại được Huyết Bức Vương?
- Tiểu Vũ, em thật là.
Kim Phượng cười nói:
- Tuy rằng em là chủ nhân của tiểu hổ, lại không biết chút gì bổn sự của nó. Tương lại khi nó trưởng thành, có lẽ nó thực sự càng thêm lợi hại.
Nói tới đây, Kim Phương sâu xa nói:
- Chỉ là chị nhìn không ra nó từ chỗ nào chui ra…
- Vâng.
Long Vũ cười hắc hắc:
- Kỳ thực em cũng không biết.
- Ngao.
Thiên Dực Hổ hiển nhiên có thể nghe hiểu Kim Phượng đang thổi phòng nó, đắc ý kêu lên một tiếng, lại nhảy lên đầu vai Long Vũ. Lúc này hắn không còn đuổi nó đi. Trong lòng hắn có chút cân nhắc, muốn tìm chút cơ hội để nói chuyện chút với nó.
- Tiểu Vũ, suýt chút chị quên không nói với em. Em có một cô bạn gái thật tuyệt với.
Kim Phượng cười nói:
- Lúc trước cô ấy hiểu làm chị là địch nhân, liều chết bảo vệ em, thậm chí còn cùng chị liều mạng.
- Vậy à.
Long Vũ nhẹ nhàng đáp lại.
Trong bóng đêm, sắc mặt Mã Hiểu Mai hơi đỏ lên.
Dọc đường đi, mọi người yên lặng không nói gì.
Hai tròng mắt Mã Hiểu Mai nhìn nhìn hắn, chợt phát ra chút nhu tình, thản nhiên nói:
- Không sao… Anh chẳng phải cũng liều chết bảo vệ em sao?
Đi ra ngoài động, đã thấy Mã Chính Phong, Mã Ngọc, Tuyết Cơ, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang chữa thương xong, nhìn cái động chờ người đi ra.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Tuyết Cơ vội vã tiến tới, hai tay nâng bả vai Long Vũ, vẻ mặt lo lắng. Trong lòng Long Vũ ấm áp nói:
- Chị Tuyết Cơ, em không sao. Huyết Bức Vương đã chết rồi.
- Ừ, mọi người đều biết Huyết Bức Vương là do em giết.
Trên mặt Tuyết cơ hiện lên vẻ kêu ngạo:
- Tiểu Vũ, em là niềm kêu hãnh của chị. Nếu sư tỉ hiện tại biết tình huống, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nghe Tuyết Cơ nói như vậy, Long Vũ vội vàng nhìn sang phía Mã Chính Phong:
- Mã đại ca, đệ nhờ huynh tìm người, có tin tức gì không?
- Mấy hôm trước, huynh nhận được tin tức, Long Thiên Trạch xuất hiện ở trong thành Hoành Thủy.
Mã Chính Phong trầm giọng nói.
Long Vũ định mở miệng hỏi, Kim Phượng đột nhiên nói:
- Chỗ này không phải là chỗ nói chuyện. Chúng ta trước tiên nên về thành Đoan Mộc.
Sau khi đoàn người thu dọn thỏa đáng, lập tức chuẩn bị trở về.
- Meo.
Đúng lúc này, Thiên Dực Hổ từ đầu vai Long Vũ nhảy dựng lên, hóa thành một đạo bạch quang, lọt vào trong sơn động Huyết Bức Vương.
- Này.
Long Vũ buồn bực:
- Tại sao lại chuồn thế?
Kim Phượng cười nói:
- Kệ nó đi. Tiểu hổ nhất định là đi lấy nội đan của Huyết Bức Vương.
Quả nhiên, sau hai phút, hai chân Thiên Dực Hổ ôm một nội đan màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
- Meo.
Thiên Dực Hổ đem nội đan đưa cho Long Vũ. Nhưng mà không ít đôi mắt nhìn vào nội đan của Huyết Bức Vương, khóe miệng còn nhỏ dãi.
- Thực sự cho tao?
Long Vũ cười cười, lập tức vuốt vuốt đầu nó nói:
- Chú em ăn đi, loại này không hữu dụng với tao.
- Ngao.
Thiên Dực Hổ kêu một tiếng, đem nội đan Huyết Bức Vương nuốt vào bụng. Ngay lập tức, quanh thân nó xuất hiện một màu vàng chói lọi.
- Tiểu Vũ, em còn không có biết. Tiểu hổ của em mấy ngày này ăn quá nhiều nội đan ma thú, tốc độ phát triển cực kỳ nhanh.
Kim Phượng nói.
Long Vũ buồn bực. Chính mình thực sự cũng không thể hiểu rõ Thiên Dực Hổ.
Người làm chủ như hắn, thực không làm tròn bổn phận.
Trở lại thành Đoan Mộc, mọi người cảm thấy hơi nóng quả nhiên không còn. Nhưng trong không khí cũng vẫn còn có chút không dễ chịu. Kim Phượng cười nói:
- Hạn Bạt Vương không có rời đi, nhưng mà chúng tôi đã thỏa thuận với hắn. Ba ngày sau sẽ rời khỏi thành Đoan Mộc.
Long Vũ cùng mọi người nghe thấy như vậy, âm thầm suy nghĩ. Không biết ai đi đàm phán, người này thực lợi hại.
Ngay lúc này, xuất hiện đoàn người nghênh đón đám người Kim Phượng. Với đôi mắt tinh đời của Thiết Lang, nhận ra người cầm đầu là bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính.
Long Vũ đề phòng, nghĩ thầm Đoan Mộc Chính này không phải là tới trả thù mình chứ?
Mã Chính Phong cùng Long Vũ lập tức đề phòng, không một chút thờ ơ.
- Không cần lo lắng.
Kim Phương dường như nhìn ra tâm tư của hai người, cười nói:
- Người này chắc là tới tìm chị.
Quả nhiên, Đoan Mộc Chính xua tay bảo đại đội nhân mã dừng lại, một mình đi lên phía trước. Ánh mắt hắn nhìn qua Long Vũ, sau đó lập tức hướng về phía Kim Phượng, cung kính nói:
- Kim Phượng tiểu thư, gia huynh thành chủ Đoan Mộc cho tôi tới nghênh đón cô, mời cô tiến đến phủ đệ, bàn chuyện đại sự.
Đoan Mộc Chính cũng không phải lần đầu nhìn thấy Kim Phượng. Đối với cô gái thần bí này, hắn vừa kính vừa sợ.
- Chuyện Hạn Bạt Vương, tôi sẽ hết sức, bởi vì tôi cũng là thành viên của thành Đoan Mộc. Nhưng mà ngày hôm nay ở chỗ tôi, còn có vài người bạn.
Kim Phượng chỉ chỉ Long Vũ:
- Ông hẳn là đã biết.
Đoan Mộc Chính không hiểu Kim Phượng có ý gì, ánh mắt hơi chuyển một chút, nhoẻn miệng cười:
- Đoan Mộc Chính cùng vị tiểu anh hùng này gặp qua một lần, chỉ là không biết tục danh của vị tiểu anh hùng này.
Kim Phượng cười nói:
- Hôm nay ông nhớ cho kỹ. Đây là Long Vũ tiểu đệ đệ của tôi. Còn có vài vị bên cạnh, đều là khách quý của tôi. Sau này khi tôi không có ở đây, làm phiền Đoan Mộc gia tộc chiếu cố một chút. Không biết Đoan Mộc gia tộc có cho tôi chút mặt mũi này hay không?
- Kim Phượng tiểu thư quá lời.
Đoan Mộc Chính vội vàng cung kính:
- Kim Phượng tiểu thư đã có lời như vậy, Đoan Mộc gia tộc tất nhiên hết sức làm việc. Hôm nay tôi thay mặt thành chủ Đoan Mộc hứa. Từ nay trở đi mấy vị bằng hữu của Kim Phượng tiểu thư, chính là khách quý của gia tộc Đoan Mộc.
Lời này vừa nói ra, đám người Mã Chính Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhất là Mã Chính Phong, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
- Được rồi.
Kim Phượng dường như rất hài lòng với thái độ của Đoan Mộc chính nói:
- Phần nhân tình này của gia tộc Đoan Mộc, tôi sẽ ghi nhớ.
- Kim Phượng tiểu thư khách khí rồi.
Âm thanh Đoan Mộc Chính khách khí:
- Ai ai cũng biết, cô là đại ân nhân của thành Đoan Mộc. Cũng chính một mình cô xâm nhập xuống dưới lòng đất đàm phán cùng Hạn Bạt Vương, cũng thuyết phục hắn sớm rời khỏi thành Đoan Mộc, toàn bộ mọi người sẽ ghi nhớ trong lòng. So với chuyện của chúng tôi vô cùng bé nhỏ, không đáng được so sánh. Kim Phượng tiểu thư, nếu cô không tiện đến phủ đệ gia huynh, tôi đây xin bẩm báo, sau đó cùng gia huynh tiến tới Thanh Tân Tiểu Trúc. Ý tiểu thư thế nào?
- Tùy tiện.
Kim Phượng trả lời một tiếng, không quan tâm đến Đoan Mộc Chính, mang theo đám người Long Vũ tới Thanh Tân Tiểu Trúc.
Trên đường, mọi người đưa mắt nhìn, theo như lời nói của Đoan Mộc Chính, đại anh hùng kia chính là Kim Phượng.
Điểu này làm cho mọi người đối với Kim Phượng lại càng sinh ra tò mò.
Tuyết Cơ, Mã Ngọc là lần đầu tiến vào Huyền Cảnh. Liên tiếp trải qua những chuyện vừa rồi, làm cho thần kinh hai người có chút khó tiếp nhận. Còn so với Huyền Cành, cái gọi là cao thủ, đại thần thông ở thế giới sự thực, là một chuyện quá buồn cười.
Hạn Bạt?
Một sinh vật tồn tại trong huyền thoại.
Kim Phượng, một cô gái mảnh mai.
Ai có thể tượng tượng được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tình huống này, Kim Phượng một mình xuống dưới lòng đất đàm phán với Hạn Bạt Vương, hơn nữa còn đạt được kết quả như thế, công lao như vậy lấy cái gì có thể so sánh được?
Không nghi ngờ gì, có thể làm được chuyện như vậy, trừ bỏ dũng khí lớn còn phải có thực lực khủng bố. Nếu không, Hạn Bạt không thèm liếc mắt chứ đừng nói đến đàm phán.
Sau khi đoàn người đi vào Thanh Tân Tiểu Trúc, Hoa An, quản gia Phúc Bá đã sớm chờ đợi. Sau khi dàn xếp một hồi, Long Vũ tới bên Mã Chính Phong hỏi tin tức Long Thiên Trạch.
- Mã đại ca, huynh nói chú Long Thiên Trạch xuất hiện ở thành Hoành Thủy? Thành Hoành Thủy kia nằm ở chỗ nào? Huynh nói cho đệ biết đường tới đó, em muốn tới thành Hoành Thủy.
Long Vũ sốt ruột nói.
- Cái này…
Mã Chính Phong nói:
- Tiểu Vũ, thành Hoành Thủy cách thành Đoan Mộc ít nhất mấy vạn dặm, ở giữa còn có một cái hồ Linh Uyên. Linh Uyên sâu không thể lường được, được đồn đãi là ác thủy đệ nhất Huyền Linh Thiên. Bên trong sóng dữ cuồn cuộn ngập trời, mùi thôi hung thiên, căn bản không thể xuyên qua.
- Ngự kiếm phi hành cũng không thể sao?
Tuyết Cơ xen vào.
- Không được.
Nói chuyện chính là Văn Nguyệt Thiên:
- Bên trên Linh Uyên bao phủ một cỗ chướng khí. Ngay cả người có tu vi bát đỉnh chỉ cần hít vào một chút, hoặc để làn da chạm phải cũng sẽ hóa thành đống máu.
Long Vũ hít sâu một hơi:
- Theo như lời của các người, tòa thành thị này là không thể lui tới.
- Cũng không phải như thế.
Mã Chính Phong vuốt râu nói:
- Ngày mười lăm mỗi tháng, sóng hồ Linh Uyên sẽ yên lặng, chướng khí cũng bị gió lốc thổi bay. Sau đó có thể đi đò qua. Nhưng mà, mấy tháng gần đây, đi đò trên hồ Linh Uyên cũng không cồn an toàn. Tháng trước nghe nói trong ngàn người đưa đò, đã chết một trăm người, bọn họ đều bị ma thú đánh nghiêng thuyền sau đó rơi xuống hồ bị ma thú xé xác.
Long Vũ nghe vậy, không chút sợ hãi, hắn nghiêm túc nói:
- Đệ không sợ, nhất định đệ phải qua. Đúng rồi, bây giờ tại Huyền Cảnh đang là ngày bao nhiêu?
- Ngày mười sáu tháng chín.
Thiết Lang nói:
- Cậu ít nhất phải đợi thêm một tháng.
- Ồ.
Long Vũ nói:
- Cũng chỉ là ba ngày ở thế giới sự thật.
- Đúng như vậy.
Mã Chính Phong hỏi:
- Tiểu Vũ, ta nghe Hiểu Mai nói, đệ lần này tiến vào Huyền Cảnh là vì phong ấn của yêu hồ?
Long Vũ vội vàng nói:
- Đúng vậy. Mã đại ca, huynh có phương pháp giải trừ phong ấn của yêu hồ chứ? Đệ còn phải khẩn cấp cứu người.
- Giải trừ phong ấn của yêu hồ không khó, chỉ cần có Huyễn Linh Thảo, Vô Căn Thủy, Luân Hồi quả hợp thành đan là được. Trong đó Huyễn Linh Thảo, Vô Căn Thủy căn bản rất dễ tìm kiếm, chỗ nào cũng có, nhưng mà quả Luân Hồi, phải có cơ duyên mới có thể ngắt.
Mã Chính Phong nói.
- Không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Chẳng biết khi nào, Kim Phượng đẩy cửa tiến vào cười nói:
- Tiểu Vũ, chị có một tấm linh phù. Chỉ cần em cầm tấm linh phù này tiến vào là có thể giải trừ được phong ấn của yêu hồ. Đúng rồi, Đoan Mộc Liệt cùng Đoan Mộc Chính sắp tới, em có muốn cùng chị gặp bọn họ. Qua một thời gian ngắn, có lẽ chị phải trở về gia tộc, đến lúc đó nếu em tới thành Đoan Mộc, có thế trực tiếp gặp bọn họ hỗ trợ.
- Nếu như vậy, em cùng chị gặp bọn họ.
Long Vũ gật gật đầu.
- Đúng rồi… Em không phải là muốn tìm người sao?
Kim Phượng nói:
- Đợi lát nữa em đem tin tức nói cho Đoan Mộc Liệt, để cho hắn phải người đi hỏi thăm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tốt, tốt.
Nói chuyện chính là Tuyết Cơ:
- Tiểu Vũ, đợi lát nữa em đem chuyện tình nói với thành chủ thành Đoan Mộc, như vậy có thể sớm một chút tìm thấy tin tức của cha mẹ…
- Chúng ta đi thôi.
Kim Phượng mỉm cười.
Kim Phượng đi rồi, Hoa An liền gõ cửa tiến vào:
- Các vị khách quý, đây là đan dược tiểu thư đặc chế, có bốn viên bồi bổ nguyên lực. Các vị ăn nó đi, tôi sẽ vì các hộ pháp. Sau khi các vị ăn xong, hãy vận công hấp thu.
- Đa tạ.
Tuy rằng không biết lai lịch của Kim Phượng, nhưng nàng là bằng hữu của tiểu Vũ. Mọi người không chút do dự, vội vàng ăn đan dược, yên tâm vận công.
Trong con ngươi Đoan Mộc Liệt sáng ngời có thần, hơi thở nhẹ nhàng, căn bản không giống một cường giả, nhưng mà nghe nói hắn có tu vi trên cả bát đỉnh kiếm tiên, lực lượng vượt qua cả Đoan Mộc Chính. Nhưng là hơn mười năm qua, chưa ai từng thấy Đoan Mộc Liệt rút kiếm.
- Hai vị, hữu lễ.
Kim Phượng đi vào phòng khách, mỉm cười hướng tới chào hỏi hai người. Đoan Mộc Liệt cùng Đoan Mộc Chính vội vàng đứng dậy. Đoan Mộc Liệt cười nói:
- Ha ha. Kim Phượng tiểu thư thực rực rỡ. Vị này có phải là Long Vũ tiểu huynh đệ.
Long Vũ vội vàng nói:
- Tại hạ chính là Long Vũ, ra mắt hai vị tiền bối.
- Ha ha…
Đoan Mộc Liệt cười cười đi tới:
- Tiểu huynh đệ khách khí, cậu là đệ đệ của tiểu thư Kim Phượng, chính là bằng hữu của Đoan Mộc gia. Nói cái gì tiền bối, thực quá khách khí. Cậu nếu không chê, có thể xưng hô là Mộc đại ca đi. Mặc khác tôi không dám nói, nhưng chỉ cần cậu ở thành Đoan Mộc, chúng tôi sẽ đối đãi hết sức, không để cho cậu gặp chút ủy khuất nào.
- Đã như vậy, xin đa tạ Mộc đại ca.
Long Vũ liền vui vẻ lĩnh mệnh.
Sau một lúc chào hỏi, bốn người cùng ngồi xuống.
Quản gia Phúc Bá tự mình dâng trà, hương thơm lan ra bốn phía. Long Vũ là người đầu tiên nhấp một ngụm:
- Chị Phượng, trà ngon, trà ngon…
Đoan Mộc Liệt, Đoan Mộc Chính cũng đồng thời nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Vừa vào trong miệng, hương thơm trực tiếp chạy thẳng vào trong tim gan, thực sự là trà ngon hiếm có.
Sau khi đặt chén trà xuống, Đoan Mộc Chính lấp tức đứng dậy nói:
- Tiểu thư Kim Phượng, đây là bảy tấm ngọc bội dành cho thượng khách, trên bề mặt có chữ ký của gia huynh, tặng cho bằng hữu của cô.
- Tiểu Vũ, nếu Đoan Mộc gia tộc khẳng khái như vậy, em liền thay mặt mọi người nhận lấy đi.
Kim Phượng nói.
- Vâng.
Long Vũ gật gật đầu thu bảy mảnh ngọc bội, trong lòng âm thầm cảm kích Kim Phượng. Trên thực tế, Long Vũ cũng chẳng cần đến ngọc bội này, chủ yếu là đám người Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang. Bọn họ là người dân thành Đoan Mộc. Giờ đối với bọn họ, mảnh ngọc bội này vô cùng có ý nghĩa.
Ngừng lại một chút, ánh mắt Đoan Mộc Liệt chuyển hướng tới Kim Phượng cẩn thận hỏi:
- Tiểu thư Kim Phượng, cô xem chúng ta có phải chuẩn bị một ít lễ vật tặng cho Hạt Bạt, chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa rời khỏi thành Đoan Mộc.
- Không cần.
Kim Phượng cười lạnh:
- Tôi cùng Hàn Bạt đã thương lượng, hắn tuyệt đối không nuốt lời, các người cứ yên tâm đi. Thành chủ Đoan Mộc, tôi nghĩ ông cần phải đặt hết tinh thần trên đám người hắc ám tu chân. Không biết các ngươi có chú ý đến hay không, lúc này hắc ám tu chân xuất hiện càng ngày càng nhiều ở trên Huyền Linh Thiên.
- Việc này… Lão phu cũng có từng nhận được tình báo. Nhưng vì chuyện tình Hạn Bạt gần đây, nhất thời không đủ thời gian để giải quyết.
Đoan Mộc Liệt nghĩ một chút nói:
- Tiểu thư Kim Phượng. Chuyện về Hạn Bạt liên quan đến sự tồn vong của thành Đoan Mộc, vì thế nên tôi hi vọng phải cẩn trọng một chút.
- Không có gì đáng ngại.
Kim Phượng nghiêm túc nói:
- Chuyện này xem như đã được giải quyết. Ba ngày sau, Hạn Bạt phải rời khỏi thành Đoan Mộc.
Đoan Mộc định nói gì đó, nhưng sau suy nghĩ một chút lại thôi. Tuy rằng không rõ lai lịch của Kim Phượng, nhưng sau khi nàng xâm nhập xuống lòng đất, Hạn Bạt cũng đem ngọn lửa bên ngoài cơ thể thu hồi lại, thành Đoan Mộc không còn nóng lực như trước nữa.
Chỉ đơn giản như vậy, có thể tin tưởng được lời nàng nói.
/378
|