- Tiểu Vũ, đây đều là bằng hữu của em sao? Vậy chúng ta đi tới tiểu trúc Thanh Tân phía trước tụ tập ngồi nói chuyện, nói xong thì em sẽ hội họp lại với bọn họ sau.
Tiểu trúc này chính là một sản nghiệp của Kim Phượng tại thành Đoan Mộc, nên nàng dường như không muốn cho đám người Mã Chính Phong tiến đến.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, rồi qua nói với Mã Chính Phong một tiếng xin lỗi:
- Mã đại ca, lần này đệ không thể ở lại Huyền Cảnh nhiều ngày cho lắm, nếu thời gian gấp gáp quá thì mong đại ca thứ lỗi đệ không đến chào tạm biệt được. Lần sau đệ nhất định mang theo cháu gái của huynh cùng đi vào… À đúng rồi, cháu gái của huynh hiện tại đang là bạn gái của đệ.
- Cái gì?
Mã Chính Phong sững sờ ngồi bệt xuống, lập tức hỏi lại:
- Ý của ngươi là ngươi đã đem Hiểu Mai thu vào tay… Tiểu Vũ à, ta phải nhắc nhở ngươi, các ngươi chỉ có thể kết giao về mặt tinh thần, chứ không được làm điều gì khác. Nữ nhân Mã gia từ thời cổ đại đã gặp nhiều nguyền rủa, một số việc không thể làm được…”
- Yên tâm đi, đệ không có nghĩ gì đến chuyện kia.
Long Vũ ai oán nói:
- Là do Hiểu Mai chủ động hướng tới đệ… Đối với quan hệ này đệ vẫn tạm thời không quan tâm.
- Khụ Khụ.
Mã Chính Phong nhất thời mất vui:
- Tiểu Vũ, xem ra ngươi không đúng rồi, Hiểu Mai nhà ta bất kể là diện mạo hay nhân phẩm đều rất tốt… Nó làm bạn gái của ngươi, ngươi cũng không phải chịu một chút thiệt thòi nào đâu. Ta nghĩ ngươi đối với loại chuyện này không đến mức chỉ biết dùng mỗi cái phần dưới chứ? như thế không khác động vật là bao.
- Dừng.
Long Vũ khinh bỉ, chỉ là ngoài miệng không dám nói chứ trong lòng thầm nghĩ: “Nhìn ngươi có vẻ cao thượng, nhưng nếu cho ngươi một mĩ nhân chỉ có thể nhìn mà ko thể phát tiết thì xem ngươi có thích thú không?”
- Chúng ta đi thôi.
Kim Phượng thản nhiên nói một tiếng, xoay người rời đi.
Long Vũ tự nhiên cũng không dây dưa với Mã Chính Phong, nhanh chóng rời đi cùng.
Nhìn theo bóng dáng Long Vũ, khoé miệng Mã Chính Phong khẽ hiện lên vẻ mỉm cười, thì thào tự nói:
- Hiểu Mai ơi là Hiểu Mai, ngươi không hổ là hy vọng mới của Mã gia…
Dù sao thì cũng phải nói là Mã Chính Phong đối với quan hệ thân mật giữa Long Vũ với hm tương đối vừa lòng, trên thực tế hắn cũng có ý như vậy. Chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói. Còn hiện tại thì tốt rồi, việc này mấy người ở thế giới thực đã làm xong thì chính mình cũng đỡ phải lo lắng.
Dọc trên đường đi, Thiên Dực Hổ hoàn toàn co rúc người trong lòng Kim Phượng, mắt híp lại hiện vẻ hưởng thụ. Nó có vẻ rất thích khí tức trên người Kim Phượng.
- Chị Phượng. Chị nói thật với em đi, chị rốt cuộc là ai ?
Đối với một nữ tử mà tuỳ ý nhấc tay liền tặng một cái thiên sư kiếm pháp, lại có năng lực dọa lùi bát đỉnh kiếm tiên, trong lòng hắn không cảm thấy kỳ lạ mới là lạ.
Đồng dạng như vậy đây cũng là cảnh giới mà hắn theo đuổi.
- Tiểu đệ đệ, từ trong mắt của em, chị thấy một chút hoài nghi. Em rốt cuốc là hoài nghi cái gì đây?
Kim Phượng dừng bước, thân hình của nàng hướng tới Long Vũ, một cỗ mùi thơm tự nhiên xông vào mũi làm cho tâm thần Long Vũ nhộn nhạo hẳn lên.
Cái này còn chưa tính là gì. Bởi vì Kim Phượng còn làm ra động tác tuyệt vời hơn. Nàng ưỡn bộ ngực của mình đên gần Long Vũ (DG: ak ak, thèm thế) khiến cho sắc mặt Long Vũ ửng đỏ. Đừng nhìn hắn cùng với Đường Hương Hương đã từng phát sinh quan hệ nhưng đó chỉ là do gặp yêu hồ ám toán, tuy rằng đại để là cũng muốn như thế. Nhưng trên thực tế thì hắn lại không hiểu sự kích thích của hai giới khi phát sinh quan hệ đó như thế nào.
Cho nên khi Kim Phượng mang theo mùi hương cùng bộ ngực đến gần như thế, Long Vũ có chút ăn không tiêu.
Kim Phượng khẽ nhíu mũi thon, nhẹ nhàng hừ một tiếng:
- Nhìn em như vậy mà vẫn còn dám hoài nghi chị.
Long Vũ thầm nghĩ trong lòng: nếu không phải đang giữa ban ngày, nếu không phải trong lòng ta còn có sự cảm kích thì ta đã sớm đè ra rồi…
Kim Phượng nhìn thấy sự di chuyển của mắt hắn cũng tựa hồ đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì, liền duỗi tay nhằm vào ót hắn đánh một cái:
- Tiểu đệ đệ, em đừng nên nghĩ nữa, muốn đẩy ngã chị Phượng này thì em còn phải tu luyện thêm ngàn năm nữa đã.
Nói xong cũng ôm bụng mà cười rũ rượi, Long Vũ nhìn bộ dáng cười to của nàng không khỏi nhức đầu. Càng tiếp xúc với Kim Phượng càng không thể nhìn thấu nàng. Chỉ nói về thiên dưc hổ thôi, bọn Mã Chính Phong đều không dám đến gần, nhưng đổi lại là Kim Phượng thì tên tiểu gia hoả kia không ngờ lại biết điều, ngoan ngoãn đến vậy.
Thật sự là đồng nghiệp bất đồng mạng.
Kim Phượng thấy hắn đang đứng ngẩn người ra, ngọc thủ liền huơ huơ trước mặt nói:
- Này, đồ ngốc kia, đi tiếp thôi…
Long Vũ biết có hỏi nàng nữa cũng không tra thêm được cái gì nên cũng buông tha, cùng Kim Phượng sóng vai bược đi. Chỉ là dọc đường đi, hắn vẫn nghĩ về việc đó.
- Đứng lại.
Đột nhiên phia trước Kim Phượng và Long Vũ hiện ra một đám người đem bọn họ bao vây lại, đầu lĩnh của hắn là một ngũ đỉnh kiếm tiên, nhìn bộ dáng áng chừng năm mươi tuổi. Hắn tiến lên chắp tay nói:
- Nhị vị dừng bước, ông chủ nhà ta nhìn trúng sủng vật của các vị, nguyện xuất ra năm mươi vạn huyền tệ để mua, hy vọng các vị có thể bán cho.
Long Vũ liếc xéo hắn một cái rồi nói:
- Ông chủ có phải là cái tên có dáng đi ẻo lả kia phải không?
Sắc mặt của ngũ đỉnh kiếm tiên không khỏi trầm lại, nói:
- Không được vô lễ.
Long Vũ bĩu môi, không thể hiểu được mấy tên nọ, quay sang Kim Phượng cười nói:
- Chị Phượng, xem ra tên ẻo lả kia cũng không có sợ chị.
- Hỗn láo.
Ngũ đỉnh kiếm tiên nghe được nhất thời nổi giận, quát lên một tiếng, hắn vung tay xuất ra một cái phi kiêm. Nhất thời hơn một đạo kiếm quang như ngân xà phóng tới, khí thế thật dọa người.
Sắc mặt Long Vũ ngưng trọng, đang muốn xuất thủ thì lại nghe Kim Phượng nói:
- Không cần, để đó cho chị.
Long Vũ biết Kim Phượng có một thân tu vi thâm sâu không lường được, cũng ko còn lo lắng, để nàng tuỳ ý xuất đầu đối phó với tên đầu lĩnh kia. Nói thật là với tên ngũ đỉnh kia hắn căn bản không có một chút nắm chắc.
Trong tay Kim Phượng, ngũ sắc quang mang bạo phát, lập tức hướng đến kiếm quang của ngũ đỉnh kiếm tiên kia vọt tới, trong khoảng khắc đem kiếm quang tiêu hao gần như không còn. Thậm chí một chút âm thanh va chạm cũng không có.
Kim Phượng trong nháy mắt liên tiếp tránh né những tia sáng kỳ dị, nghiêng đầu nhìn Long Vũ cười nói:
- Người này kiếm pháp không tệ chỉ là tu vi kém một chút.
Long Vũ thật không biết nói gì, đến cả ngũ đỉnh tu vi cũng không coi vào đâu, còn mình thì ngay cả tam đỉnh tu vi cũng khó mà kham nổi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên.
Mắt đấy không thế thủ thắng, tên đầu lĩnh liền hét một tiếng, hơn mười tên hộ vệ đồng thời triển khai công kích.
- Tiểu Hổ đẹp trai, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Long Vũ sợ Thiên Dực Hổ tức giận mà lộ ra nguyên hình hấp dẫn sự chú ý không cần thiết.
Lập tức Long Vũ vung thiên sư pháp kiếm lên, một mảnh kiếm quang tuôn ra ngoài, ngăn cản hai gã tam đỉnh kiếm tiên. Nhưng ngay lập tức lại có thêm vài tên tam đỉnh kiếm tiên tiên lên vây công. Long Vũ có chút chống đỡ không nổi. Thiên Dực Hổ bồn chồn không nhừng nhe răng, trong đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vài tia sát khí mãnh liệt.
- Tiểu đệ đệ, chúng ta đi.
Kim Phượng nhìn thấy Long Vũ bị hãm sâu trong trùng vây, nhất thời khé quát một tiếng, thu hồi lại tâm tình vui đùa, đem tên đầu lĩnh một cước đá bay. Sau đó phi thân đên giữ chặt tay Long Vũ, đạp không mà đi. Tên đầu lĩnh từ trên mặt đất lật đật đứng dậy, vội vàng đuổi theo nhưng không ngờ lại có một cỗ kình khí vô hình cản trở.
Sau đó hắn mới phát hiện đối thủ của hắn - nữ tử bí hiểm kia, hắn với nàng ta không phải cùng một cấp bậc.
một lúc sau khi đã ly khái đám người kia, hai chị em Long Vũ lướt nhanh trên một con đường hướng Thanh Tân tiểu trúc ở thành Nam. Sau khi đi qua cửa, Long Vũ phát hiện ra ở đây đều là những lão làng sống lâu năm. Khung cảnh là một mảng tiên hoa nở rộ, lục thảo tươi tốt. Hơn nữa đối diện với đại môn là một cái ao với diện tích không nhỏ. Xung quanh ao là một gốc cây liễu rủ xanh biếc, cành lá rậm rạp, rung động nhẹ nhàng theo từng làn gió. Thật sự cùng với hồ Linh Trạch ở thế giới thật có chút giống nhau.
- Chị Phượng, cảnh sắc nơi này đẹp quá.
Long Vũ từ trong đáy lòng thốt ra lời khen ngợi.
Kim Phượng mỉm cười nói:
- Chị rời khỏi nhà sợ nhất là phải ở một không lạ lẫm không quen trong một thời gian dài. Cũng không quen ở trong mấy cái khách điếm tửu lâu kia. Thế là đi kiếm một chút nội đan ma thú rồi mua chỗ này… Chúng ra đi vào thôi, trong đó có trà ngon mà chị mang theo ở nhà đến, nhất định em sẽ thích.
Nói xong hai người liền đi vào phòng đối diện với một cái ao.
Trong phòng vẫn lộ ra nét thanh nhã, bài trí đơn giản nhưng sáng sủa làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Chí mất một chút thời gian, Kim Phượng đã bưng lên hai chén trà xanh toả hươn thơm ngát xông vào mũi, Long Vũ tiếp nhận chén trà rồi bưng lên để sát vào mũi, cần thận thưởng thức hương trà thoang thoảng, lúc tan lúc hợp, thú vị vô cùng.
Tuy rằng Long Vũ không sành về trà, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được trà này rất ngon, nhấp một ngụm, trên miệng phảng phất hương thơm, làm lòng người thư thái, đúng là trà ngon.
Long Vũ chặc lưỡi khen:
- Thật tuyệt, chị Phượng, đây là trà gì vậy, từ trước đên giờ em chưa có nếm qua loại nào ngon như vậy.
Kim Phượng ngồi đối diện với Long Vũ, mỉm cười nói:
- Đây là trà đặc chế của nhà chị… độc nhất vô nhị trong Huyền Cảnh. Em tất nhiên là chưa nếm qua bao giờ rồi.
- Ai za.
Long Vũ không khỏi thốt lên một tiếng, nhân cơ hội hỏi:
- Chị Phượng, nhà chị rốt cuộc là như thế nào?
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc, trong tương lai em sẽ biết.
Kim Phượng cười nói:
- Tiểu đệ đệ à, những kẻ biết về thân phận của chị đều đã được mua cho một cái quan tài cả rồi.
- Xem ra sự tò mò trong lòng em, không có cách nào giải đáp.
Long Vũ mang nét đau khổ trên mặt nói:
- Chị Phượng, chị biết không? Trong lòng em chị thật sự rất thần bí. em dám chắc cảnh giới tu vi của chị rất cao, ngay cả những kẻ được coi là cường giả như Đoan Mộc Chính hay Vu Chiến Thiên đều bị chị làm cho sợ hãi, làm cho em thật sự rất hâm mộ.
- Hâm mộ là tốt rồi... Tiểu đệ đệ, em phải cố gắng lên.
Nói tới đây, Kim Phượng híp mắt thoáng nhìn qua Long Vũ, mang theo thâm ý khác nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật em ở trong lòng chị cũng tràn ngập thần bí không kém đâu. Phượng Hoàng lệnh của em từ đâu mà có, lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai là như thế nào ?... Em đồng dạng cũng không nói cho chị biết phải không?
Lời vừa thốt ra làm cho Long Vũ cảm thấy kinh hãi.
Cái khác không nói, nhưng Kim Phượng lại có thể thản nhiên nói ra được cái tên Phượng Hoàng lệnh.
Nói cách khác, Kim Phượng đã sớm nhận ra được cái ngọc bội kia là Phượng Hoàng lệnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Long Vũ không khỏi dấy lên tia cảnh giác. Thất phu vô tội, hoài bịch kỳ tội. Hắn hoài nghi rằng có phải Kim Phượng cố ý tiếp cận hắn.
- Tiểu đệ đệ, không cần khẩn trương.
Kim Phượng tựa hồ nhìn ra tâm tư của Long Vũ, cười nói:
- Em yên tâm đi, nếu chị muốn lấy đi Phượng Hoàng lệnh thì đã sớm đoạt đi rồi. Phượng Hoàng lệnh vốn là phượng sào chí bảo, sớm đã có linh tính , chỉ có người có duyên mới có được. Phượng Hoàng lệnh nếu tại trên người em, vậy đại biểu ngươi cùng nó hữu duyên. Đã hữu duyên, chị dĩ nhiên là sẽ không lấy đi Phượng Hoàng lệnh này, điểm này em không cần phải để tâm. Đương nhiên, mục đích chị tiếp cận với em, đích thật là bởi vì cái Phượng Hoàng lệnh này. Không nói gạt em, chị cùng Phượng Hoàng lệnh cũng có một chút quan hệ sâu xa. Nhưng nội tình bên trong thế nào thì chị không thể kể cho em được. Sau này em sẽ rõ. Tiểu đệ đệ, chị phải dặn dò em, Phượng Hoàng lệnh ngàn vạn lần không được dễ dàng mang cho ai mượn, cũng không được cùng với bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện này. Chị rời nhà ra ngoài tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng cũng biết lòng người hiểm ác. Chị chính mắt chứng kiến một số người vì một thứ gì đó không một chút quan trọng mà vứt vợ bỏ con, huynh đệ tương tàn, cốt nhục tương tàn... Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một chút tham niệm. Nếu tham niệm quá nhiều nó sẽ anh hưởng đến tâm tính, có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhớ kỹ, luôn phải cảnh giác với bất kỳ kẻ nào bên cạnh em.
Long Vũ tâm thần chấn động, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ ngay cả người thân nhất của em cũng phải cảnh giác sao? Chị Phượng, lời của chị có phải hay không có chút hơi quá?
- Không phải là hơi quá, đó là những gì mà chị cảm nhận được từ khi bước chân vào đời đến nay.
Kim Phượng nói ra những điều sâu kín trong lòng:
- Trước kia lúc chị ở nhà, thường nghe các trưởng bối giảng nhân tâm hiểm ác, khi đó chị cũng không rõ. Sau này chị mới biết được, những lời này không giả. Nhân tâm thật sự rất …khó dò, nhân tâm thật sự là một vật khủng bố. Chỉ cần lợi ích hiện ra trước mặt, cùng với tham niệm dục vọng chất chứa nhiều năm, thì khi đó sự bạo phát của nhân tâm thật sự rất kinh khủng.
Kim Phượng mang theo vẻ hung ác liếc nhìn Long Vũ một cái nói:
- Tiểu Vũ, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Dừng một chút, Kim Phượng lại nói:
- Thế sự không có tuyệt đối, chị không phủ nhận trên đời này có chân tình. Cho nên, chuyện của em chính em nên nắm chắc. Mà chị thì chỉ có thể cho e, nhưng lời khuyên mà thôi.
- Tiểu Vũ, Tiểu Hổ đẹp trai tuy rằng sinh ra không lâu, nhưng khí tức trên người nó cũng đã vượt qua mức của ma thú bình thường. Em có thể nói cho ta biết lai lịch của nó không?
Trong mắt đẹp của Kim Phượng tràn ngập tò mò.
Cặp mắt của Long Vũ đi dạo một vòng trên thân thể Kim Phượng, khóe miệng cố ý nổi lên một tia cười dâm nói:
- Chỉ cần chị Phượng chịu để cho em nếm thử cái lưỡi thơm tho một lần.
Kim Phượng cùng Long Vũ tiếp xúc không lâu, đã sớm phát hiện hắn có chút sắc tâm, nhưng mà thời gian đầu nàng cũng không để ý. Nhưng bây giờ nàng lại không thể ngờ rằng, hắn lại có thể quang minh chính đại đưa ra một yêu cầu đáng khinh bỉ như thế.
Sắc mặt Kim Phượng thay đổi liên tục, trên mặt hơi có chút hồng lên. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện nhiều với nam nhân, đồng thời không thể phủ nhận, Long Vũ cùng Phượng Hoàng lệnh hữu duyên, cũng chính là cùng nàng hữu duyên. Nói không chừng thật đúng là người kia mà mẹ nói. Chỉ là trên người Long Vũ tràn ngập bí mật.
Tại vì không thể hiểu rõ được toàn bộ những điều bí mật trên người hắn, do đó nàng không thế nào cùng với hắn phát sinh bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào.
Long Vũ một bên vừa uống trà, một bên len lén đánh giá biểu tình của Kim Phượng. Trong lòng của hắn cũng không có ý nghĩ như vậy, chủ yếu nói như thế để cho Kim Phượng biết khó mà lui.
Lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai liên quan đến toàn bộ bí mật trên người hắn. Đừng nói là Kim Phượng, cho dù là Tuyết Cơ, hắn cũng không thể có thể nói thẳng ra.
Long Vũ ngáp một cái, híp mắt, vặn eo bẻ cổ nói :
- Chị Phượng, em biết chị sẽ không đáp ứng, cho nên vấn đề này tốt nhất chị tạm thời đừng hỏi. Chờ đến khi nào chị nghĩ thông suốt rồi thì hãy hỏi lại. Đương nhiên, đến lúc đó không nhất định là em sẽ nếm thử cái lưỡi thơm tho đó, vì chỗ hấp dẫn trên người chị Phượng rất nhiều, đổi lại là bất kỳ một nơi nào khác cũng được, em không phải là một người quá cứng nhắc.
- Đi chết đi.
Kim Phượng bỗng nhiên bị đả kích mà không thể phản kháng, vẻ mặt lạnh lùng vốn có bị cơn giận đánh tan. Đối với hồ ngôn loạn ngữ của Long Vũ, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau khi đứng lên, Kim Phượng giả bộ giận dữ:
- Tiểu quỷ đầu này, em đền đáp ân nhân cứu mạng của em như vậy sao?
Tiểu trúc này chính là một sản nghiệp của Kim Phượng tại thành Đoan Mộc, nên nàng dường như không muốn cho đám người Mã Chính Phong tiến đến.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, rồi qua nói với Mã Chính Phong một tiếng xin lỗi:
- Mã đại ca, lần này đệ không thể ở lại Huyền Cảnh nhiều ngày cho lắm, nếu thời gian gấp gáp quá thì mong đại ca thứ lỗi đệ không đến chào tạm biệt được. Lần sau đệ nhất định mang theo cháu gái của huynh cùng đi vào… À đúng rồi, cháu gái của huynh hiện tại đang là bạn gái của đệ.
- Cái gì?
Mã Chính Phong sững sờ ngồi bệt xuống, lập tức hỏi lại:
- Ý của ngươi là ngươi đã đem Hiểu Mai thu vào tay… Tiểu Vũ à, ta phải nhắc nhở ngươi, các ngươi chỉ có thể kết giao về mặt tinh thần, chứ không được làm điều gì khác. Nữ nhân Mã gia từ thời cổ đại đã gặp nhiều nguyền rủa, một số việc không thể làm được…”
- Yên tâm đi, đệ không có nghĩ gì đến chuyện kia.
Long Vũ ai oán nói:
- Là do Hiểu Mai chủ động hướng tới đệ… Đối với quan hệ này đệ vẫn tạm thời không quan tâm.
- Khụ Khụ.
Mã Chính Phong nhất thời mất vui:
- Tiểu Vũ, xem ra ngươi không đúng rồi, Hiểu Mai nhà ta bất kể là diện mạo hay nhân phẩm đều rất tốt… Nó làm bạn gái của ngươi, ngươi cũng không phải chịu một chút thiệt thòi nào đâu. Ta nghĩ ngươi đối với loại chuyện này không đến mức chỉ biết dùng mỗi cái phần dưới chứ? như thế không khác động vật là bao.
- Dừng.
Long Vũ khinh bỉ, chỉ là ngoài miệng không dám nói chứ trong lòng thầm nghĩ: “Nhìn ngươi có vẻ cao thượng, nhưng nếu cho ngươi một mĩ nhân chỉ có thể nhìn mà ko thể phát tiết thì xem ngươi có thích thú không?”
- Chúng ta đi thôi.
Kim Phượng thản nhiên nói một tiếng, xoay người rời đi.
Long Vũ tự nhiên cũng không dây dưa với Mã Chính Phong, nhanh chóng rời đi cùng.
Nhìn theo bóng dáng Long Vũ, khoé miệng Mã Chính Phong khẽ hiện lên vẻ mỉm cười, thì thào tự nói:
- Hiểu Mai ơi là Hiểu Mai, ngươi không hổ là hy vọng mới của Mã gia…
Dù sao thì cũng phải nói là Mã Chính Phong đối với quan hệ thân mật giữa Long Vũ với hm tương đối vừa lòng, trên thực tế hắn cũng có ý như vậy. Chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói. Còn hiện tại thì tốt rồi, việc này mấy người ở thế giới thực đã làm xong thì chính mình cũng đỡ phải lo lắng.
Dọc trên đường đi, Thiên Dực Hổ hoàn toàn co rúc người trong lòng Kim Phượng, mắt híp lại hiện vẻ hưởng thụ. Nó có vẻ rất thích khí tức trên người Kim Phượng.
- Chị Phượng. Chị nói thật với em đi, chị rốt cuộc là ai ?
Đối với một nữ tử mà tuỳ ý nhấc tay liền tặng một cái thiên sư kiếm pháp, lại có năng lực dọa lùi bát đỉnh kiếm tiên, trong lòng hắn không cảm thấy kỳ lạ mới là lạ.
Đồng dạng như vậy đây cũng là cảnh giới mà hắn theo đuổi.
- Tiểu đệ đệ, từ trong mắt của em, chị thấy một chút hoài nghi. Em rốt cuốc là hoài nghi cái gì đây?
Kim Phượng dừng bước, thân hình của nàng hướng tới Long Vũ, một cỗ mùi thơm tự nhiên xông vào mũi làm cho tâm thần Long Vũ nhộn nhạo hẳn lên.
Cái này còn chưa tính là gì. Bởi vì Kim Phượng còn làm ra động tác tuyệt vời hơn. Nàng ưỡn bộ ngực của mình đên gần Long Vũ (DG: ak ak, thèm thế) khiến cho sắc mặt Long Vũ ửng đỏ. Đừng nhìn hắn cùng với Đường Hương Hương đã từng phát sinh quan hệ nhưng đó chỉ là do gặp yêu hồ ám toán, tuy rằng đại để là cũng muốn như thế. Nhưng trên thực tế thì hắn lại không hiểu sự kích thích của hai giới khi phát sinh quan hệ đó như thế nào.
Cho nên khi Kim Phượng mang theo mùi hương cùng bộ ngực đến gần như thế, Long Vũ có chút ăn không tiêu.
Kim Phượng khẽ nhíu mũi thon, nhẹ nhàng hừ một tiếng:
- Nhìn em như vậy mà vẫn còn dám hoài nghi chị.
Long Vũ thầm nghĩ trong lòng: nếu không phải đang giữa ban ngày, nếu không phải trong lòng ta còn có sự cảm kích thì ta đã sớm đè ra rồi…
Kim Phượng nhìn thấy sự di chuyển của mắt hắn cũng tựa hồ đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì, liền duỗi tay nhằm vào ót hắn đánh một cái:
- Tiểu đệ đệ, em đừng nên nghĩ nữa, muốn đẩy ngã chị Phượng này thì em còn phải tu luyện thêm ngàn năm nữa đã.
Nói xong cũng ôm bụng mà cười rũ rượi, Long Vũ nhìn bộ dáng cười to của nàng không khỏi nhức đầu. Càng tiếp xúc với Kim Phượng càng không thể nhìn thấu nàng. Chỉ nói về thiên dưc hổ thôi, bọn Mã Chính Phong đều không dám đến gần, nhưng đổi lại là Kim Phượng thì tên tiểu gia hoả kia không ngờ lại biết điều, ngoan ngoãn đến vậy.
Thật sự là đồng nghiệp bất đồng mạng.
Kim Phượng thấy hắn đang đứng ngẩn người ra, ngọc thủ liền huơ huơ trước mặt nói:
- Này, đồ ngốc kia, đi tiếp thôi…
Long Vũ biết có hỏi nàng nữa cũng không tra thêm được cái gì nên cũng buông tha, cùng Kim Phượng sóng vai bược đi. Chỉ là dọc đường đi, hắn vẫn nghĩ về việc đó.
- Đứng lại.
Đột nhiên phia trước Kim Phượng và Long Vũ hiện ra một đám người đem bọn họ bao vây lại, đầu lĩnh của hắn là một ngũ đỉnh kiếm tiên, nhìn bộ dáng áng chừng năm mươi tuổi. Hắn tiến lên chắp tay nói:
- Nhị vị dừng bước, ông chủ nhà ta nhìn trúng sủng vật của các vị, nguyện xuất ra năm mươi vạn huyền tệ để mua, hy vọng các vị có thể bán cho.
Long Vũ liếc xéo hắn một cái rồi nói:
- Ông chủ có phải là cái tên có dáng đi ẻo lả kia phải không?
Sắc mặt của ngũ đỉnh kiếm tiên không khỏi trầm lại, nói:
- Không được vô lễ.
Long Vũ bĩu môi, không thể hiểu được mấy tên nọ, quay sang Kim Phượng cười nói:
- Chị Phượng, xem ra tên ẻo lả kia cũng không có sợ chị.
- Hỗn láo.
Ngũ đỉnh kiếm tiên nghe được nhất thời nổi giận, quát lên một tiếng, hắn vung tay xuất ra một cái phi kiêm. Nhất thời hơn một đạo kiếm quang như ngân xà phóng tới, khí thế thật dọa người.
Sắc mặt Long Vũ ngưng trọng, đang muốn xuất thủ thì lại nghe Kim Phượng nói:
- Không cần, để đó cho chị.
Long Vũ biết Kim Phượng có một thân tu vi thâm sâu không lường được, cũng ko còn lo lắng, để nàng tuỳ ý xuất đầu đối phó với tên đầu lĩnh kia. Nói thật là với tên ngũ đỉnh kia hắn căn bản không có một chút nắm chắc.
Trong tay Kim Phượng, ngũ sắc quang mang bạo phát, lập tức hướng đến kiếm quang của ngũ đỉnh kiếm tiên kia vọt tới, trong khoảng khắc đem kiếm quang tiêu hao gần như không còn. Thậm chí một chút âm thanh va chạm cũng không có.
Kim Phượng trong nháy mắt liên tiếp tránh né những tia sáng kỳ dị, nghiêng đầu nhìn Long Vũ cười nói:
- Người này kiếm pháp không tệ chỉ là tu vi kém một chút.
Long Vũ thật không biết nói gì, đến cả ngũ đỉnh tu vi cũng không coi vào đâu, còn mình thì ngay cả tam đỉnh tu vi cũng khó mà kham nổi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên.
Mắt đấy không thế thủ thắng, tên đầu lĩnh liền hét một tiếng, hơn mười tên hộ vệ đồng thời triển khai công kích.
- Tiểu Hổ đẹp trai, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Long Vũ sợ Thiên Dực Hổ tức giận mà lộ ra nguyên hình hấp dẫn sự chú ý không cần thiết.
Lập tức Long Vũ vung thiên sư pháp kiếm lên, một mảnh kiếm quang tuôn ra ngoài, ngăn cản hai gã tam đỉnh kiếm tiên. Nhưng ngay lập tức lại có thêm vài tên tam đỉnh kiếm tiên tiên lên vây công. Long Vũ có chút chống đỡ không nổi. Thiên Dực Hổ bồn chồn không nhừng nhe răng, trong đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vài tia sát khí mãnh liệt.
- Tiểu đệ đệ, chúng ta đi.
Kim Phượng nhìn thấy Long Vũ bị hãm sâu trong trùng vây, nhất thời khé quát một tiếng, thu hồi lại tâm tình vui đùa, đem tên đầu lĩnh một cước đá bay. Sau đó phi thân đên giữ chặt tay Long Vũ, đạp không mà đi. Tên đầu lĩnh từ trên mặt đất lật đật đứng dậy, vội vàng đuổi theo nhưng không ngờ lại có một cỗ kình khí vô hình cản trở.
Sau đó hắn mới phát hiện đối thủ của hắn - nữ tử bí hiểm kia, hắn với nàng ta không phải cùng một cấp bậc.
một lúc sau khi đã ly khái đám người kia, hai chị em Long Vũ lướt nhanh trên một con đường hướng Thanh Tân tiểu trúc ở thành Nam. Sau khi đi qua cửa, Long Vũ phát hiện ra ở đây đều là những lão làng sống lâu năm. Khung cảnh là một mảng tiên hoa nở rộ, lục thảo tươi tốt. Hơn nữa đối diện với đại môn là một cái ao với diện tích không nhỏ. Xung quanh ao là một gốc cây liễu rủ xanh biếc, cành lá rậm rạp, rung động nhẹ nhàng theo từng làn gió. Thật sự cùng với hồ Linh Trạch ở thế giới thật có chút giống nhau.
- Chị Phượng, cảnh sắc nơi này đẹp quá.
Long Vũ từ trong đáy lòng thốt ra lời khen ngợi.
Kim Phượng mỉm cười nói:
- Chị rời khỏi nhà sợ nhất là phải ở một không lạ lẫm không quen trong một thời gian dài. Cũng không quen ở trong mấy cái khách điếm tửu lâu kia. Thế là đi kiếm một chút nội đan ma thú rồi mua chỗ này… Chúng ra đi vào thôi, trong đó có trà ngon mà chị mang theo ở nhà đến, nhất định em sẽ thích.
Nói xong hai người liền đi vào phòng đối diện với một cái ao.
Trong phòng vẫn lộ ra nét thanh nhã, bài trí đơn giản nhưng sáng sủa làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Chí mất một chút thời gian, Kim Phượng đã bưng lên hai chén trà xanh toả hươn thơm ngát xông vào mũi, Long Vũ tiếp nhận chén trà rồi bưng lên để sát vào mũi, cần thận thưởng thức hương trà thoang thoảng, lúc tan lúc hợp, thú vị vô cùng.
Tuy rằng Long Vũ không sành về trà, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được trà này rất ngon, nhấp một ngụm, trên miệng phảng phất hương thơm, làm lòng người thư thái, đúng là trà ngon.
Long Vũ chặc lưỡi khen:
- Thật tuyệt, chị Phượng, đây là trà gì vậy, từ trước đên giờ em chưa có nếm qua loại nào ngon như vậy.
Kim Phượng ngồi đối diện với Long Vũ, mỉm cười nói:
- Đây là trà đặc chế của nhà chị… độc nhất vô nhị trong Huyền Cảnh. Em tất nhiên là chưa nếm qua bao giờ rồi.
- Ai za.
Long Vũ không khỏi thốt lên một tiếng, nhân cơ hội hỏi:
- Chị Phượng, nhà chị rốt cuộc là như thế nào?
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc, trong tương lai em sẽ biết.
Kim Phượng cười nói:
- Tiểu đệ đệ à, những kẻ biết về thân phận của chị đều đã được mua cho một cái quan tài cả rồi.
- Xem ra sự tò mò trong lòng em, không có cách nào giải đáp.
Long Vũ mang nét đau khổ trên mặt nói:
- Chị Phượng, chị biết không? Trong lòng em chị thật sự rất thần bí. em dám chắc cảnh giới tu vi của chị rất cao, ngay cả những kẻ được coi là cường giả như Đoan Mộc Chính hay Vu Chiến Thiên đều bị chị làm cho sợ hãi, làm cho em thật sự rất hâm mộ.
- Hâm mộ là tốt rồi... Tiểu đệ đệ, em phải cố gắng lên.
Nói tới đây, Kim Phượng híp mắt thoáng nhìn qua Long Vũ, mang theo thâm ý khác nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật em ở trong lòng chị cũng tràn ngập thần bí không kém đâu. Phượng Hoàng lệnh của em từ đâu mà có, lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai là như thế nào ?... Em đồng dạng cũng không nói cho chị biết phải không?
Lời vừa thốt ra làm cho Long Vũ cảm thấy kinh hãi.
Cái khác không nói, nhưng Kim Phượng lại có thể thản nhiên nói ra được cái tên Phượng Hoàng lệnh.
Nói cách khác, Kim Phượng đã sớm nhận ra được cái ngọc bội kia là Phượng Hoàng lệnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Long Vũ không khỏi dấy lên tia cảnh giác. Thất phu vô tội, hoài bịch kỳ tội. Hắn hoài nghi rằng có phải Kim Phượng cố ý tiếp cận hắn.
- Tiểu đệ đệ, không cần khẩn trương.
Kim Phượng tựa hồ nhìn ra tâm tư của Long Vũ, cười nói:
- Em yên tâm đi, nếu chị muốn lấy đi Phượng Hoàng lệnh thì đã sớm đoạt đi rồi. Phượng Hoàng lệnh vốn là phượng sào chí bảo, sớm đã có linh tính , chỉ có người có duyên mới có được. Phượng Hoàng lệnh nếu tại trên người em, vậy đại biểu ngươi cùng nó hữu duyên. Đã hữu duyên, chị dĩ nhiên là sẽ không lấy đi Phượng Hoàng lệnh này, điểm này em không cần phải để tâm. Đương nhiên, mục đích chị tiếp cận với em, đích thật là bởi vì cái Phượng Hoàng lệnh này. Không nói gạt em, chị cùng Phượng Hoàng lệnh cũng có một chút quan hệ sâu xa. Nhưng nội tình bên trong thế nào thì chị không thể kể cho em được. Sau này em sẽ rõ. Tiểu đệ đệ, chị phải dặn dò em, Phượng Hoàng lệnh ngàn vạn lần không được dễ dàng mang cho ai mượn, cũng không được cùng với bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện này. Chị rời nhà ra ngoài tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng cũng biết lòng người hiểm ác. Chị chính mắt chứng kiến một số người vì một thứ gì đó không một chút quan trọng mà vứt vợ bỏ con, huynh đệ tương tàn, cốt nhục tương tàn... Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một chút tham niệm. Nếu tham niệm quá nhiều nó sẽ anh hưởng đến tâm tính, có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhớ kỹ, luôn phải cảnh giác với bất kỳ kẻ nào bên cạnh em.
Long Vũ tâm thần chấn động, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ ngay cả người thân nhất của em cũng phải cảnh giác sao? Chị Phượng, lời của chị có phải hay không có chút hơi quá?
- Không phải là hơi quá, đó là những gì mà chị cảm nhận được từ khi bước chân vào đời đến nay.
Kim Phượng nói ra những điều sâu kín trong lòng:
- Trước kia lúc chị ở nhà, thường nghe các trưởng bối giảng nhân tâm hiểm ác, khi đó chị cũng không rõ. Sau này chị mới biết được, những lời này không giả. Nhân tâm thật sự rất …khó dò, nhân tâm thật sự là một vật khủng bố. Chỉ cần lợi ích hiện ra trước mặt, cùng với tham niệm dục vọng chất chứa nhiều năm, thì khi đó sự bạo phát của nhân tâm thật sự rất kinh khủng.
Kim Phượng mang theo vẻ hung ác liếc nhìn Long Vũ một cái nói:
- Tiểu Vũ, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Dừng một chút, Kim Phượng lại nói:
- Thế sự không có tuyệt đối, chị không phủ nhận trên đời này có chân tình. Cho nên, chuyện của em chính em nên nắm chắc. Mà chị thì chỉ có thể cho e, nhưng lời khuyên mà thôi.
- Tiểu Vũ, Tiểu Hổ đẹp trai tuy rằng sinh ra không lâu, nhưng khí tức trên người nó cũng đã vượt qua mức của ma thú bình thường. Em có thể nói cho ta biết lai lịch của nó không?
Trong mắt đẹp của Kim Phượng tràn ngập tò mò.
Cặp mắt của Long Vũ đi dạo một vòng trên thân thể Kim Phượng, khóe miệng cố ý nổi lên một tia cười dâm nói:
- Chỉ cần chị Phượng chịu để cho em nếm thử cái lưỡi thơm tho một lần.
Kim Phượng cùng Long Vũ tiếp xúc không lâu, đã sớm phát hiện hắn có chút sắc tâm, nhưng mà thời gian đầu nàng cũng không để ý. Nhưng bây giờ nàng lại không thể ngờ rằng, hắn lại có thể quang minh chính đại đưa ra một yêu cầu đáng khinh bỉ như thế.
Sắc mặt Kim Phượng thay đổi liên tục, trên mặt hơi có chút hồng lên. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện nhiều với nam nhân, đồng thời không thể phủ nhận, Long Vũ cùng Phượng Hoàng lệnh hữu duyên, cũng chính là cùng nàng hữu duyên. Nói không chừng thật đúng là người kia mà mẹ nói. Chỉ là trên người Long Vũ tràn ngập bí mật.
Tại vì không thể hiểu rõ được toàn bộ những điều bí mật trên người hắn, do đó nàng không thế nào cùng với hắn phát sinh bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào.
Long Vũ một bên vừa uống trà, một bên len lén đánh giá biểu tình của Kim Phượng. Trong lòng của hắn cũng không có ý nghĩ như vậy, chủ yếu nói như thế để cho Kim Phượng biết khó mà lui.
Lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai liên quan đến toàn bộ bí mật trên người hắn. Đừng nói là Kim Phượng, cho dù là Tuyết Cơ, hắn cũng không thể có thể nói thẳng ra.
Long Vũ ngáp một cái, híp mắt, vặn eo bẻ cổ nói :
- Chị Phượng, em biết chị sẽ không đáp ứng, cho nên vấn đề này tốt nhất chị tạm thời đừng hỏi. Chờ đến khi nào chị nghĩ thông suốt rồi thì hãy hỏi lại. Đương nhiên, đến lúc đó không nhất định là em sẽ nếm thử cái lưỡi thơm tho đó, vì chỗ hấp dẫn trên người chị Phượng rất nhiều, đổi lại là bất kỳ một nơi nào khác cũng được, em không phải là một người quá cứng nhắc.
- Đi chết đi.
Kim Phượng bỗng nhiên bị đả kích mà không thể phản kháng, vẻ mặt lạnh lùng vốn có bị cơn giận đánh tan. Đối với hồ ngôn loạn ngữ của Long Vũ, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau khi đứng lên, Kim Phượng giả bộ giận dữ:
- Tiểu quỷ đầu này, em đền đáp ân nhân cứu mạng của em như vậy sao?
/378
|