Edit: Hiên Viên Linh
Trong trí nhớ của Hứa Thanh Yên không có Tô Ngọc Khanh, tất cả hận ý trong lòng nàng đều thuộc về Hạ Kim Dung và hung thủ đứng sau diệt cả nhà nàng, nói đến việc nàng đối Phó Ly là hận, còn không bằng nói là oán.
Việc làm của Hạ Kim Dung không đáng tội chết, so với rất nhiều kẻ giết người mà nói còn ác liệt hơn nhiều, Đắc Kỷ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vẫn nhắm mắt nằm ở trên giường như cũ, lông mày nhỏ nhắn cau lại,gióng như trong mộng cũng không an tâm, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, người đến đúng là Hạ Kim Dung, Hạ Kim Dung cẩn thận mang theo một ấm nước không lớn không nhỏ, nhẹ chân đi đến bên cạnh giường của Đắc Kỷ, trên mặt cũng đỏ lên vì hưng phấn và vui sướng, lập tức nâng ấm nước sôi lên, đang định giội xuống đầu Đắc Kỷ.
V384 sợ hãi kêu một tiếng, nhưng bộ dáng của Đắc Kỷ lại giống như không có chút cảm giác nào, mặc cho dòng nước sôi nóng bỏng đang nghiêng nghiêng chuẩn bị chảy xuống, ngay sau đó, một lực đạo rất mạnh vượt qua tấm bình phong đang che lại, ấm nước trong tay Hạ Kim Dung bay ra ngoài, nửa ấm nước sôi nóng bỏng kia bị tấm bình phong che chắn hắt ngược lại, toàn bộ rơi ở trên mặt Hạ Kim Dung không sai lệch chút nào.
Hạ Kim Dung đau đến mức muốn thét ra tiếng, nhưng lúc này ngoài cửa lại có tiếng bánh xe lăn, vài cây kim châm bay nhanh cắm vào những huyệt đạo quanh thân nàng ta khiến nàng không thể động đậy,dfienddn lieqiudoon muốn kêu cũng không ra tiếng, mà đau đớn trên mặt không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Ấm nước bay ngược lại rơi vào trong tay Tô Ngọc Khanh, cả quá trình không phát ra chút tiếng vang nào, Bạch Thuật cúi đầu đẩy xe lăn của Tô Ngọc Khanh vào phòng, không thủ lễ như ngày thường chút nào, trực tiếp đi đến trước giường của Đắc Kỷ.
Công tử... Bạch Thuật hạ giọng nói thật nhỏ, dường như có chút bận tâm.
Tô Ngọc Khanh gấp quạt trong tay lại, nhẹ nhàng kiểm tra khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say, thấy vẫn tinh xảo như cũ không chút thương tổn nào, trên khuôn mặt vô cảm chậm rãi hiện lên một nụ cười, giơ tay lên,dùng sức ôm thiếu nữ trên giường lên, động tác dịu dàng, làm cho nàng nửa tựa vào trong lòng mình, nói: Đi thôi.
Giọng nói nhàn nhạt , dường như không ý thức được đây là quan phủ, Bạch Thuật cũng không nói gì thêm, đáp một tiếng vâng, đẩy Tô Ngọc Khanh ra khỏi sương phòng, dọc theo đường đi ra tới cửa, cứ vài bước lại một người ngã xuống, V384 phát giác những người này vẫn còn sống, vẫn có thể cảm nhận mọi chuyện, chỉ là không thể động đậy được, Tô Ngọc Khanh này là đệ tử của thần y, há ra cũng là một cao thủ dùng độc.
Khi Đắc Kỷ khi tỉnh lại thì người đã ở tư gia của Tô Ngọc Khanh, Tô Ngọc Khanh đang ở trước giường của nàng, mới đầu nàng bị sợ hết hồn, ngay sau đó phản ứng lại, cố gắng làm làm ra dáng vẻ trấn định, cố cười nói: Uh, ân công...
Tô Ngọc Khanh dịu dàng cười nhẹ,nói: Hứa cô nương, cô nương không chào mà đi, khiến cho Tô mỗ chờ một ngày, thật đúng là khiến người ta thương tâm mà.
Ân công, ta... Đắc Kỷ ấp úng, Tô Ngọc Khanh giọng nói mặc dù vẫn ôn nhu như thường lệ, nhưng chẳng biết tại sao lại có thêm chút nguy hiểm, làm cho nàng bản năng cảm thấy sợ hãi.
Tô Ngọc Khanh nhẹ giọng nói: Tô mỗ tự hỏi mình không có chỗ nào đắc tội với cô nương, nhưng cô nương thà rằng tin tưởng một người ác hữu (bạn xấu) tâm địa bất chính, cũng không chịu tin Tô mỗ, điều này khiến người ta rất lo lắng.
Đôi mắt trong trẻo của Đắc Kỷ nhìn Tô Ngọc Khanh không chớp mắt, Tô Ngọc Khanh cười nhẹ nói: Hành tẩu giang hồ, nhìn người không rõ là đại kỵ, may mắn Hứa cô nương gặp được Tô mỗ.
Tô công tử, ác đồ giết cả nhà ta cũng không tìm được Băng Phong kiếm phổ, ta biết rõ kiếm phổ giấu ở nơi nào, công tử thả ta, ta sẽ giao kiếm phổ cho công tử, đến Danh Kiếm Sơn Trang, ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này. Đắc Kỷ bình tĩnh nói ra, bộ dáng mặc dù còn có chút e ngại, nhưng ánh mắt thanh chính (trong sáng+ ngay thẳng), ánh mắt không lảng tránh không khước từ, thần sắc nhu nhược lại mang theo vài phần anh khí, so với khi hoàn toàn yếu thế lại càng hấp dẫn người hơn.
Ánh mắt Tô Ngọc Khanh chợt lóe, lập tức cười nói: Danh Kiếm sơn trang muốn là Băng Phong kiếm phổ, mà không phải là cô nương, Tô mỗ không phải vậy, Tô mỗ là thật tâm thật lòng thích cô nương.
V384 thầm nói: hắn gạt người, rõ ràng độ hảo cảm chỉ có hai mươi, còn là từ lần đầu tiên gặp mặt có được.
Trong chớp mắt sắc mặt của Đắc Kỷ tái nhợt, nàng cắn răng nói ra: Cuối cùng ngươi muốn thế nào!
Tô mỗ muốn có thân của cô nương, cũng muốn tâm của cô nương, không biết cô nương có chịu cho hay không? Tô Ngọc Khanh khẽ cười một tiếng.
Đắc Kỷ tựa như vô cùng tức giận, hồi lâu cũng không nói được câu nào, trong đôi mắt thanh
Trong trí nhớ của Hứa Thanh Yên không có Tô Ngọc Khanh, tất cả hận ý trong lòng nàng đều thuộc về Hạ Kim Dung và hung thủ đứng sau diệt cả nhà nàng, nói đến việc nàng đối Phó Ly là hận, còn không bằng nói là oán.
Việc làm của Hạ Kim Dung không đáng tội chết, so với rất nhiều kẻ giết người mà nói còn ác liệt hơn nhiều, Đắc Kỷ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vẫn nhắm mắt nằm ở trên giường như cũ, lông mày nhỏ nhắn cau lại,gióng như trong mộng cũng không an tâm, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, người đến đúng là Hạ Kim Dung, Hạ Kim Dung cẩn thận mang theo một ấm nước không lớn không nhỏ, nhẹ chân đi đến bên cạnh giường của Đắc Kỷ, trên mặt cũng đỏ lên vì hưng phấn và vui sướng, lập tức nâng ấm nước sôi lên, đang định giội xuống đầu Đắc Kỷ.
V384 sợ hãi kêu một tiếng, nhưng bộ dáng của Đắc Kỷ lại giống như không có chút cảm giác nào, mặc cho dòng nước sôi nóng bỏng đang nghiêng nghiêng chuẩn bị chảy xuống, ngay sau đó, một lực đạo rất mạnh vượt qua tấm bình phong đang che lại, ấm nước trong tay Hạ Kim Dung bay ra ngoài, nửa ấm nước sôi nóng bỏng kia bị tấm bình phong che chắn hắt ngược lại, toàn bộ rơi ở trên mặt Hạ Kim Dung không sai lệch chút nào.
Hạ Kim Dung đau đến mức muốn thét ra tiếng, nhưng lúc này ngoài cửa lại có tiếng bánh xe lăn, vài cây kim châm bay nhanh cắm vào những huyệt đạo quanh thân nàng ta khiến nàng không thể động đậy,dfienddn lieqiudoon muốn kêu cũng không ra tiếng, mà đau đớn trên mặt không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Ấm nước bay ngược lại rơi vào trong tay Tô Ngọc Khanh, cả quá trình không phát ra chút tiếng vang nào, Bạch Thuật cúi đầu đẩy xe lăn của Tô Ngọc Khanh vào phòng, không thủ lễ như ngày thường chút nào, trực tiếp đi đến trước giường của Đắc Kỷ.
Công tử... Bạch Thuật hạ giọng nói thật nhỏ, dường như có chút bận tâm.
Tô Ngọc Khanh gấp quạt trong tay lại, nhẹ nhàng kiểm tra khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say, thấy vẫn tinh xảo như cũ không chút thương tổn nào, trên khuôn mặt vô cảm chậm rãi hiện lên một nụ cười, giơ tay lên,dùng sức ôm thiếu nữ trên giường lên, động tác dịu dàng, làm cho nàng nửa tựa vào trong lòng mình, nói: Đi thôi.
Giọng nói nhàn nhạt , dường như không ý thức được đây là quan phủ, Bạch Thuật cũng không nói gì thêm, đáp một tiếng vâng, đẩy Tô Ngọc Khanh ra khỏi sương phòng, dọc theo đường đi ra tới cửa, cứ vài bước lại một người ngã xuống, V384 phát giác những người này vẫn còn sống, vẫn có thể cảm nhận mọi chuyện, chỉ là không thể động đậy được, Tô Ngọc Khanh này là đệ tử của thần y, há ra cũng là một cao thủ dùng độc.
Khi Đắc Kỷ khi tỉnh lại thì người đã ở tư gia của Tô Ngọc Khanh, Tô Ngọc Khanh đang ở trước giường của nàng, mới đầu nàng bị sợ hết hồn, ngay sau đó phản ứng lại, cố gắng làm làm ra dáng vẻ trấn định, cố cười nói: Uh, ân công...
Tô Ngọc Khanh dịu dàng cười nhẹ,nói: Hứa cô nương, cô nương không chào mà đi, khiến cho Tô mỗ chờ một ngày, thật đúng là khiến người ta thương tâm mà.
Ân công, ta... Đắc Kỷ ấp úng, Tô Ngọc Khanh giọng nói mặc dù vẫn ôn nhu như thường lệ, nhưng chẳng biết tại sao lại có thêm chút nguy hiểm, làm cho nàng bản năng cảm thấy sợ hãi.
Tô Ngọc Khanh nhẹ giọng nói: Tô mỗ tự hỏi mình không có chỗ nào đắc tội với cô nương, nhưng cô nương thà rằng tin tưởng một người ác hữu (bạn xấu) tâm địa bất chính, cũng không chịu tin Tô mỗ, điều này khiến người ta rất lo lắng.
Đôi mắt trong trẻo của Đắc Kỷ nhìn Tô Ngọc Khanh không chớp mắt, Tô Ngọc Khanh cười nhẹ nói: Hành tẩu giang hồ, nhìn người không rõ là đại kỵ, may mắn Hứa cô nương gặp được Tô mỗ.
Tô công tử, ác đồ giết cả nhà ta cũng không tìm được Băng Phong kiếm phổ, ta biết rõ kiếm phổ giấu ở nơi nào, công tử thả ta, ta sẽ giao kiếm phổ cho công tử, đến Danh Kiếm Sơn Trang, ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này. Đắc Kỷ bình tĩnh nói ra, bộ dáng mặc dù còn có chút e ngại, nhưng ánh mắt thanh chính (trong sáng+ ngay thẳng), ánh mắt không lảng tránh không khước từ, thần sắc nhu nhược lại mang theo vài phần anh khí, so với khi hoàn toàn yếu thế lại càng hấp dẫn người hơn.
Ánh mắt Tô Ngọc Khanh chợt lóe, lập tức cười nói: Danh Kiếm sơn trang muốn là Băng Phong kiếm phổ, mà không phải là cô nương, Tô mỗ không phải vậy, Tô mỗ là thật tâm thật lòng thích cô nương.
V384 thầm nói: hắn gạt người, rõ ràng độ hảo cảm chỉ có hai mươi, còn là từ lần đầu tiên gặp mặt có được.
Trong chớp mắt sắc mặt của Đắc Kỷ tái nhợt, nàng cắn răng nói ra: Cuối cùng ngươi muốn thế nào!
Tô mỗ muốn có thân của cô nương, cũng muốn tâm của cô nương, không biết cô nương có chịu cho hay không? Tô Ngọc Khanh khẽ cười một tiếng.
Đắc Kỷ tựa như vô cùng tức giận, hồi lâu cũng không nói được câu nào, trong đôi mắt thanh
/66
|