"Phở đến đây!" Nói chuyện một lúc thì lão già trong bếp bưng ra hai bát phở nóng hổi, mặc dù từ rất xa Diệp Phong cũng ngửi thấy mùi rất đặc biệt khác với mùi phở bình thường, có thể làm được một món ăn đạt đến trình độ như này cũng là hiếm có.
"Tiểu tử, nếm thử phở tôi làm có được không", lão già nhẹ nhàng đưa bát phở tới trước mặt Diệp Phong khoe khoang nói: "Không phải tôi thổi phồng chứ ở thành phố T này, phở vương gia này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, cam đoan ngươi ăn một lần là sẽ nghiện luôn.
Diệp Phong gật đầu, lộ ra ý cười, từ đầu thấy Hà Tích Phượng nói chuyện đã biết được lão già này là một người vui tính, mặc dù trong mắt Diệp Phong không phân chia người tốt người xấu nhưng chú Vương này hoàn toàn làm hắn khâm phục, không chỉ bởi vì ông ấy đã từng giúp đỡ Hà Tích Phượng mà vì lão có thể theo đuổi niềm yêu thích của mình đến cùng không chịu chấp nhận hưởng an lạc lúc tuổi già.
"Cám ơn chú Vương!" Diệp Phong nhìn bát phở màu nâu trước mặt bốc lên mùi thơm ngào ngạt, đúng là hương vị phở cổ truyền bây giờ rất khó tìm, có thể thấy được phở vương gia là gia truyền từ rất lâu đời, hắn ra sức ngửi để mùi thơm thấm vào người, không thể không tán dương, "chú Vương, chỉ ngửi thôi mà cháu đã thấy nghiện rồi, ha ha". Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
"Có thật vậy không?" chú Vương lập tức tỏ vẻ tươi cười có chút tự hào... không khỏi hào phóng nói: "Nếu thích,sau này cứ thường xuyên đến đây, chỉ cùng đi cùng con bé Phượng này chú sẽ hoàn toàn miễn phí cho!"
Nhưng trong giọng nói cùng với vẻ mặt tràn đầy ý tứ mập mờ.
"Chú Vương". Hà Tích Phượng sao có thể nghe không ra ý tứ trong câu nói của lão, khuôn mặt lại ửng đỏ lên, giận dữ nói: "Chú mà còn nói vậy nữa thì cháu sẽ không bao giờ… tới đây nữa".
"Được rồi, được rồi, không nói nữa!" chú Vương cười ha ha, nhìn sang Diệp Phong rồi lại nhìn qua Hà Tích Phượng, lộ vẻ hài lòng, nhưng lúc sau lại lắc đầu thở dài nói: "Con bé Phượng chê lão già này nói nhiều gây cản trở, ôi, bây giờ giới trẻ không phải cố gắng cởi mở sao? Nói hộ cho nó mà nó sợ lão già này nhiều chuyện, được lắm, ta đây không quấy rầy các cháu nữa, các cháu cứ trò chuyện đi".
Trời, Diệp Phong không nghĩ tới chú Vương này lại thích làm mai mối cho hai người, nhất thời lúc đó cũng thấy xấu hổ. tính đến giờ thì hắn cũng chỉ toàn gặp tổng giám đốc để bàn chuyện công việc, hôm nay là lần đầu tiên đi ăn cơm cùng nhau cũng không muốn làm cho người khác hiểu lầm là người yêu, không biết người phụ nữ mạnh mẽ kia cảm thấy thế nào.
"Chú Vương lúc nào cũng vậy, luôn ngóng chờ sớm đến ngày tôi kết hôn". Hà Tích Phượng nhìn theo chú Vương đi sang bắt chuyện ở bàn khách bên cạnh khuôn mặt bớt đỏ đi ít nhiều, liền giải thích: "Mỗi lần thấy tôi ngồi cùng với người đàn ông nào thì coi đó là bạn trai của tôi, cậu cũng đừng lấy đó làm phiền lòng nhé!"
"Không sao đâu, chú ấy như vậy tôi cũng hiểu mà!" Diệp Phong lạnh nhạt cười nói. Nhưng trong lòng lại hiện lên hình ảnh của cha mình "sắc mặt lão thật đáng ghê tởm", so sánh với chú Vương thì lão già kia mạnh mẽ hơn nhiều, quả thực là sẽ không ai có thể hơn được, chú Vương này đúng là có ý tác hợp, cố ý tạo cơ hội nhưng bản thân không phải là một lão cha bất lương hoàn toàn không hề dùng bạo lực bức bách, trước kia không ít lần bản thân hắn đã suýt chút nữa bị lão cha táng cho một trận vì chuyện tìm "con dâu"… Hắn phải xin nhập ngũ ngay, ngoài miệng thì nói là để rèn luyện bản thân nhưng kỳ thật lý do lớn hơn nữa là tránh né lão cha phiền toái.
"Ăn thử bát phở đi để nguội là không thể ăn được đâu". Hà Tích Phượng thấy Diệp Phong có chút lơ đễnh nên nhắc nhở, đúng là càng nói nhiều càng nói sang chuyện khác, cô cũng không quen cùng một người đàn ông nói chuyện tình yêu hôn nhân, không thể có những cử chỉ sáng suốt. Trong không khí mập mờ này khiến cho một người không có kinh nghiệm luyến ái như cô âm thầm than khổ.
"Được, được, chị cũng ăn đi!" Diệp Phong đang thất thần bỗng tỉnh ra, có chút lúng túng nói. Vừa cho miếng phở vào miệng đã khen không dứt, xem ra chú Vương đúng là đã không hề khoe khoang, phở ở đây thậm chí so với những quán ăn cao cấp còn có chút hơn vài phần.
Suy nghĩ kỹ lại thì cũng đã khoảng mười năm hắn không ăn mấy đồ ăn kiểu này, mấy năm nay chủ yếu ăn mấy loại bánh mì pate, bỗng nhiên lại được thưởng thức đồ ăn Trung Quốc. vì ở nước ngoài không có quán ăn Trung Quốc chính hiệu. Trở về quê hương hơn một tháng, hắn toàn tự nấu ăn, thỉnh thoảng đột xuất thì ra mấy quán cơm bình dân ăn nhanh.
Cũng chỉ có ngày hôm qua Tiêu Hiểu dẫn đi ăn mì sợi nhưng hắn cũng chưa ăn hết một miếng.
"Thế nào? Không tồi chứ hả?" Trong miệng đang ngồm ngoàm những sợi phở Hà Tích Phượng ngẩng đầu cười hỏi, đâu rồi hình tượng người phụ nữ yểu điệu và phong thái sang trọng tao nhã khi uống trà so với người phụ nữ đang trước mặt hắn đây như là hai người khác hẳn nhau vậy. Tác phong ăn uống của cô như vậy cũng làm cho Diệp Phong đôi chút ngại ngùng.
"Không tồi, rất ngon miệng". Diệp Phong cười đáp mà hai mắt nhìn chăm chăm vào người phụ nữ sang trọng đang vật lộn với bát phở, trong lòng thầm nghĩ nếu mà chụp cảnh tượng này tung cho các nhân viên của Hương Tạ Hiên thì không biết có bao nhiêu gã đàn ông ngã ngửa với hình tượng này của bà tổng giám đốc xinh đẹp này.
Hà Tích Phượng cũng ý thức được chính mình cũng hơi thất thố, đỏ lựng mặt lên, xấu hổ mà cười cười, " từ một thói quen nhỏ khi còn bé, có khi một ngày chỉ được ăn một bát phở, mỗi lần ăn đều ăn rất ngấu nghiến, cho tới bây giờ cũng không sửa được", rồi định tiếp tục ăn nốt bát phở còn lại, nhưng lại chợt ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đôi mắt thanh tú liền trợn tròn lên, nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đối diện cảnh cáo: "Cậu trở về không được nói lung tung đâu. Bằng không sẽ có người hỏi thăm cậu đấy".
"Vâng, vâng, tôi trở về sẽ không nói gì cả". Diệp Phong vội vàng cam đoan, vẻ mặt tỏ ra trêu đùa nhìn Hà Tích Phượng trước mặt, bây giờ nhìn phong thái của cô đúng là thật đáng yêu, nhưng có điều những lúc cô xuất hiện với bộ dạng này thật sự là có sác xuất quá nhỏ. Bản thân hắn được chứng kiến một vẻ mặt khác của nữ tổng giám đốc xinh đẹp này không biết có phải là một may mắn, cần phải thấy tiếc nuối. Không biết có bao nhiêu người mong ước được cùng nữ tổng giám đốc xinh đẹp này tới đây ăn phở, vậy mà may mắn này lại rơi chính lên đầu hắn, bọn gia súc kia mà biết được chắc chắn mình sẽ là đối tượng để bọn chúng tấn công.
"Sao vậy? Thấy tôi ăn khó coi lắm à?" Hà Tích Phượng buông đũa,vẻ mặt thẹn thùng, cô không biết tại sao lại tự nhiên bùng phát tác phong ăn phở như vậy, thấy Diệp Phong không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, Hà Tích Phượng đỏ mặt phân bua: "Cậu chưa bao giờ trải qua cảnh chịu đói, nếu không sẽ không cười tôi đâu".
Mình chưa bao giờ trải qua cảnh chịu đói ư? Trong lòng Diệp Phong thầm cười khổ, cả tháng chỉ dựa vào mấy mẩu bánh mì và nước lã để sống qua ngày cô làm sao mà hiểu được. Nếu như khi đó có thể có một bát phở để ăn thì có lẽ không còn gì hạnh phúc bằng.
Trong lòng tự hỏi nhưng trên mặt lại biểu lộ một vẻ oan khuất, "chị Phượng, tôi không cười chị, tôi chỉ thèm có được cảm giác hứng thú ăn uống như chị thôi".
"Như vậy cũng bình thường thôi mà". Hà Tích Phượng hài lòng gật đầu rồi quay lại mục đích ăn uống của mình.
Vốn không muốn nghĩ đến tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên tiếng nhạc chợt vang lên, cô khẽ nhíu mày, khó khăn lắm mới có cảm giác an nhàn ăn phở vậy mà còn có người quấy rầy, trong lòng không khỏi có chút bực bội. Nhưng khi nhìn vào dãy số hiện lên trên điện thoại di động nhất thời không thể phát cáu lên được nữa. Tại thành phố T này cô cũng được coi là nhân vật có quyền thế, cho dù là những quan chức văn phòng cô cũng không bận tâm, nhưng duy có bà chị này thì thật không thể có cách nào. Ngày hôm qua cô còn bị bà chị này chiếm mất phòng ngủ, không biết hôm nay chị ta còn có yêu cầu vô lý nào đây.
Lúc này cũng chỉ còn cách bấm nút trả lời chờ đợi chỉ thị từ người phụ nữ bạo lực có quyền lực tối cao kia.
/330
|