Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 91: Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi 7
/364
|
Thực ra, nếu Nguyệt phụ đối với Nguyệt Trì Lạc tốt bằng một nửa của Nguyệt Hinh Nhu, nàng cũng không đến nỗi đối với hắn như thế.
Lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, nhưng hắn lại độc ác cắt lưng bàn tay, sao còn có thể hy vọng xa vời nàng có thể cảm kích hắn.
Từ trước đến nay hắn đều đưa Nguyệt Hinh Nhu lên vị trí cao nhất, lại vô hình chà đạp Nguyệt Trì Lạc dưới chân.
Nàng mặc dù không tranh không đoạt, nhưng cũng không đại biểu nàng có thể quên.
"Ngươi vô tình trước, thì sao có thể trách ta vô nghĩa? Nguyệt Trì Lạc ta không phải là thánh nhân gì, nên không làm được lấy đức báo oán!"
Lấy đức báo oán? Đó là chuyện của thánh nhân làm, xin lỗi, nàng không làm được.
Nguyệt phụ cũng tự biết đuối lý, hôm nay bị Nguyệt Trì Lạc nói cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời thật không tìm được lời gì để bào chữa.
Nhưng hắn lại không thể buông tha như vậy? Hôm nay nàng đã có thái độ vậy, sau này thật sự lên làm hoàng hậu, làm sao còn dung nạp Nguyệt gia hắn nữa.
Nguyệt phụ càng nghĩ càng sợ, môi run rẩy tiếp tục nói: "Nhưng. . . Dù sao ta cũng là ngươi. . . . . ."
"Không cần nói nữa, ta đã nói rõ ràng với ngươi, cho dù ngươi có nói rách miệng cũng đừng mơ tưởng ta có thể tiếp nhận ngươi. Chờ ngày nào đó ngươi xứng đáng với danh xưng Từ Phụ thì hãy tới tìm ta cũng không muộn."
Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng ngắt lời hắn, cũng không đợi Nguyệt phụ nói gì, kiên quyết lôi kéo Thập Thất ở ngoài cửa lập tức bỏ đi.
Đại phu nhân cùng Nguyệt Hinh Nhu đứng ngoài cửa nghe lời nói lạnh lẽo vô tình của Nguyệt Trì Lạc, trên mặt hai người như có điều suy nghĩ.
Thấy Nguyệt Trì Lạc đi ra, đại phu nhân không nhịn được hung hăng trợn mắt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, cái nhìn đó đúng là oán độc khinh miệt.
Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, huyệt Thái Dương mơ hồ nhảy động, một tia đau đớn xẹt qua trong lòng.
Lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, nhưng hắn lại độc ác cắt lưng bàn tay, sao còn có thể hy vọng xa vời nàng có thể cảm kích hắn.
Từ trước đến nay hắn đều đưa Nguyệt Hinh Nhu lên vị trí cao nhất, lại vô hình chà đạp Nguyệt Trì Lạc dưới chân.
Nàng mặc dù không tranh không đoạt, nhưng cũng không đại biểu nàng có thể quên.
"Ngươi vô tình trước, thì sao có thể trách ta vô nghĩa? Nguyệt Trì Lạc ta không phải là thánh nhân gì, nên không làm được lấy đức báo oán!"
Lấy đức báo oán? Đó là chuyện của thánh nhân làm, xin lỗi, nàng không làm được.
Nguyệt phụ cũng tự biết đuối lý, hôm nay bị Nguyệt Trì Lạc nói cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời thật không tìm được lời gì để bào chữa.
Nhưng hắn lại không thể buông tha như vậy? Hôm nay nàng đã có thái độ vậy, sau này thật sự lên làm hoàng hậu, làm sao còn dung nạp Nguyệt gia hắn nữa.
Nguyệt phụ càng nghĩ càng sợ, môi run rẩy tiếp tục nói: "Nhưng. . . Dù sao ta cũng là ngươi. . . . . ."
"Không cần nói nữa, ta đã nói rõ ràng với ngươi, cho dù ngươi có nói rách miệng cũng đừng mơ tưởng ta có thể tiếp nhận ngươi. Chờ ngày nào đó ngươi xứng đáng với danh xưng Từ Phụ thì hãy tới tìm ta cũng không muộn."
Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng ngắt lời hắn, cũng không đợi Nguyệt phụ nói gì, kiên quyết lôi kéo Thập Thất ở ngoài cửa lập tức bỏ đi.
Đại phu nhân cùng Nguyệt Hinh Nhu đứng ngoài cửa nghe lời nói lạnh lẽo vô tình của Nguyệt Trì Lạc, trên mặt hai người như có điều suy nghĩ.
Thấy Nguyệt Trì Lạc đi ra, đại phu nhân không nhịn được hung hăng trợn mắt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, cái nhìn đó đúng là oán độc khinh miệt.
Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, huyệt Thái Dương mơ hồ nhảy động, một tia đau đớn xẹt qua trong lòng.
/364
|