Tại sao? Mọi thứ trước mắt vốn tràn trề sống động, trong chớp mắt lại tan hoang vắng vẻ đến thế?
Thời gian ba năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, hóa ra có một số thứ thật sự có thể thay đổi trong khoảnh khắc.
Từ biệt mấy năm đột nhiên quay đầu lại, người lẫn vật đã sớm không còn như xưa.
Trước mắt, cửa chính Phong Sương đổ nát, trong đêm tối bị gió thổi dấy lên âm thanh chi nha, hai người đều trầm mặc, bên tai tiếng ve kêu không ngừng vang lên càng làm tăng thêm vài phần đau thương buồn bã.
"Đi thôi!"
Không liếc mắt nhìn thêm một cái, không nghĩ về những hồi ức đã qua, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng xoay người đi thẳng về phía mộ viên.
Tiếng bước chân rất nhỏ đột ngột phá lệ màn đêm tràn đầy yên tĩnh, hai đốm nhỏ trên mặt sáng lấp lánh như vì sao, trông càng thêm rực rỡ.
Trong không khí, có tiếng thở dài sâu kín của ai truyền đến.
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Lam Hồ giật giật khóe miệng, nở ra một nụ cười chua sót.
Hắn cứ bình tĩnh đứng như vậy, ngẩng đầu nhìn mọi thứ rất quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.
Ánh sáng trong hai mắt thâm sâu vẫn lưu chuyển như cũ, chỉ là đã ít đi vài phần lạnh nhạt lại thêm vài phần bất kham.
Vào lúc tim đang đập mạnh loạn nhịp, thì nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt cùng tiếng vang đao kiếm giao chiến truyền đến từ mộ viên.
Trong lòng khẽ động, mắt phượng hẹp dài trong nháy máy thoáng qua vài phần nghịch khí, trong khoảnh khắc tức giận bùng nổ như bầu trời dậy sóng.
Thân thể theo lòng chuyển động, lúc Lam Hồ vọt đến mộ viên thì nhìn thấy vài tên áo đen bao vây xung quanh trước sau tập kích Nguyệt Trì Lạc, mà phần mộ mới chôn cất trong lăng mộ đã bị đào rỗng, lúc này đang rỗng tuếch bại lộ ở ngoài trời!
Trong lòng tràn ngập tức giận, liên tiếp cào xé tim hắn, là ai? Là ai đã đào mộ. . . . . .
Không có một chút do dự, ra tay quyết tuyệt, ám khí như hoa chuẩn xác bắn vọt về phía hắc y nhân.
Ám khí đến đâu, từng tên hắc y nhân ngã xuống rồi lại có một tốp khác lao tới, hơn nữa đều là người có võ công cấp cao.
Nguyệt Trì Lạc tay cầm nhuyễn kiếm vận khởi nội công, thân hình mạnh mẽ như con Báo di chuyển giữa đám hắc y nhân, đến chỗ nào là chỗ đó một mảnh tàn sát khốc liệt.
Thời gian ba năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, hóa ra có một số thứ thật sự có thể thay đổi trong khoảnh khắc.
Từ biệt mấy năm đột nhiên quay đầu lại, người lẫn vật đã sớm không còn như xưa.
Trước mắt, cửa chính Phong Sương đổ nát, trong đêm tối bị gió thổi dấy lên âm thanh chi nha, hai người đều trầm mặc, bên tai tiếng ve kêu không ngừng vang lên càng làm tăng thêm vài phần đau thương buồn bã.
"Đi thôi!"
Không liếc mắt nhìn thêm một cái, không nghĩ về những hồi ức đã qua, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng xoay người đi thẳng về phía mộ viên.
Tiếng bước chân rất nhỏ đột ngột phá lệ màn đêm tràn đầy yên tĩnh, hai đốm nhỏ trên mặt sáng lấp lánh như vì sao, trông càng thêm rực rỡ.
Trong không khí, có tiếng thở dài sâu kín của ai truyền đến.
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Lam Hồ giật giật khóe miệng, nở ra một nụ cười chua sót.
Hắn cứ bình tĩnh đứng như vậy, ngẩng đầu nhìn mọi thứ rất quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.
Ánh sáng trong hai mắt thâm sâu vẫn lưu chuyển như cũ, chỉ là đã ít đi vài phần lạnh nhạt lại thêm vài phần bất kham.
Vào lúc tim đang đập mạnh loạn nhịp, thì nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt cùng tiếng vang đao kiếm giao chiến truyền đến từ mộ viên.
Trong lòng khẽ động, mắt phượng hẹp dài trong nháy máy thoáng qua vài phần nghịch khí, trong khoảnh khắc tức giận bùng nổ như bầu trời dậy sóng.
Thân thể theo lòng chuyển động, lúc Lam Hồ vọt đến mộ viên thì nhìn thấy vài tên áo đen bao vây xung quanh trước sau tập kích Nguyệt Trì Lạc, mà phần mộ mới chôn cất trong lăng mộ đã bị đào rỗng, lúc này đang rỗng tuếch bại lộ ở ngoài trời!
Trong lòng tràn ngập tức giận, liên tiếp cào xé tim hắn, là ai? Là ai đã đào mộ. . . . . .
Không có một chút do dự, ra tay quyết tuyệt, ám khí như hoa chuẩn xác bắn vọt về phía hắc y nhân.
Ám khí đến đâu, từng tên hắc y nhân ngã xuống rồi lại có một tốp khác lao tới, hơn nữa đều là người có võ công cấp cao.
Nguyệt Trì Lạc tay cầm nhuyễn kiếm vận khởi nội công, thân hình mạnh mẽ như con Báo di chuyển giữa đám hắc y nhân, đến chỗ nào là chỗ đó một mảnh tàn sát khốc liệt.
/364
|