Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 297: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (60-3)
/365
|
Bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, cô nhếch khóe miệng cười nhạt: "Em không chắc vĩnh viễn sẽ không hối hận, nhưng vào giờ phút này em có thể chắc chắn.”
"Thật sự không hối hận?"
"Không hối hận."
Lệnh Hồ Ly đột nhiên cười, cười như điên, lông mi cong cong trên mặt, ánh mắt đào hoa xinh đẹp phong tình, một phút trước còn nghiêm túc bỗng nhiên không sót lại chút gì, giống như hai linh hồn tồn tại trong một thể xác vậy.
Một người tùy ý phóng đãng, một người trầm ổn kín kẽ.
"Tiểu A Trì, Nam Cung Huyên, cũng không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Nam Cung Huyên?
Mà không phải Nam Cung Tĩnh?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, lặng lẽ đợi đoạn sau.
Quả nhiên, một giây tiếp theo.
Lệnh Hồ Ly khẽ vểnh môi nói: "Nếu như ban đầu tìm tới em là Nam Cung Huyên sói đội lốt cừu, vậy thì. . . .Nam Cung Tĩnh chính là một con sư tử tràn đầy ý chí chiến đấu, đang vận sức chờ phát động."
Sư tử?
Không phải mèo, không phải hồ ly, mà lại là sư tử?
Nguyệt Trì Lạc thầm cười lạnh.
Mặc kệ là Nam Cung Huyên hay là Nam Cung Tĩnh, cả hai đều không phải là người đơn giản, lại càng không giống như loại Tiểu Tam tầm thường, loại phụ nữ không não chỉ biết nũng nịu chiếm đoạt đàn ông.
Huống chi, người ta căn bản là có chuẩn bị mà đến!
Chỉ là, ngay cả Lệnh Hồ Ly cũng nhắc nhở cô chú ý, như vậy xem ra, mặc dù cô cảm thấy hai người kia không đơn giản, nhưng vẫn là nghĩ quá mức đơn giản một chút.
Như vậy, chị em nhà này phải có chút thực lực, thậm chí còn có thể tiềm ẩn nguy hiểm.
Nếu không, Lệnh Hồ Ly sao có thể nhắc nhở cô?
Phải biết rằng, tổ chức đặc công của Lệnh Hồ Ly so với siêu việt còn là truyền kỳ.
Nghĩ tới đây, nghĩ đến trên đời đụng phải người có cá tính phi phàm, Nam Cung Tĩnh với vẻ tự tin chói mắt không hề che giấu, trong lòng Nguyệt Trì Lạc đột nhiên sinh ra mấy phần lo lắng thấp thỏm.
Thấp thỏm cái gì? Lo lắng cái gì chứ?
Sợ sao?
Sợ Đông Phương Tuyết sẽ làm cô thất vọng sao?
Không phải cô không biết Đông Phương Tuyết càng ngày càng trọng chủ nghĩa Đại Đàn ông, dã tâm cũng từ từ lớn dần. Chỉ là cô khiến một người sinh ra ở thời cổ đại trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn là hoàng đế như hắn, bỏ qua tất cả, bỏ ra nhiều như vậy để đến thế giới này.
Hắn làm nhiều như vậy, Đông Phương Tuyết bỏ qua nhiều như vậy để tới nơi này, ngay cả ngôi vua cũng nhường lại.
"Thật sự không hối hận?"
"Không hối hận."
Lệnh Hồ Ly đột nhiên cười, cười như điên, lông mi cong cong trên mặt, ánh mắt đào hoa xinh đẹp phong tình, một phút trước còn nghiêm túc bỗng nhiên không sót lại chút gì, giống như hai linh hồn tồn tại trong một thể xác vậy.
Một người tùy ý phóng đãng, một người trầm ổn kín kẽ.
"Tiểu A Trì, Nam Cung Huyên, cũng không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Nam Cung Huyên?
Mà không phải Nam Cung Tĩnh?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, lặng lẽ đợi đoạn sau.
Quả nhiên, một giây tiếp theo.
Lệnh Hồ Ly khẽ vểnh môi nói: "Nếu như ban đầu tìm tới em là Nam Cung Huyên sói đội lốt cừu, vậy thì. . . .Nam Cung Tĩnh chính là một con sư tử tràn đầy ý chí chiến đấu, đang vận sức chờ phát động."
Sư tử?
Không phải mèo, không phải hồ ly, mà lại là sư tử?
Nguyệt Trì Lạc thầm cười lạnh.
Mặc kệ là Nam Cung Huyên hay là Nam Cung Tĩnh, cả hai đều không phải là người đơn giản, lại càng không giống như loại Tiểu Tam tầm thường, loại phụ nữ không não chỉ biết nũng nịu chiếm đoạt đàn ông.
Huống chi, người ta căn bản là có chuẩn bị mà đến!
Chỉ là, ngay cả Lệnh Hồ Ly cũng nhắc nhở cô chú ý, như vậy xem ra, mặc dù cô cảm thấy hai người kia không đơn giản, nhưng vẫn là nghĩ quá mức đơn giản một chút.
Như vậy, chị em nhà này phải có chút thực lực, thậm chí còn có thể tiềm ẩn nguy hiểm.
Nếu không, Lệnh Hồ Ly sao có thể nhắc nhở cô?
Phải biết rằng, tổ chức đặc công của Lệnh Hồ Ly so với siêu việt còn là truyền kỳ.
Nghĩ tới đây, nghĩ đến trên đời đụng phải người có cá tính phi phàm, Nam Cung Tĩnh với vẻ tự tin chói mắt không hề che giấu, trong lòng Nguyệt Trì Lạc đột nhiên sinh ra mấy phần lo lắng thấp thỏm.
Thấp thỏm cái gì? Lo lắng cái gì chứ?
Sợ sao?
Sợ Đông Phương Tuyết sẽ làm cô thất vọng sao?
Không phải cô không biết Đông Phương Tuyết càng ngày càng trọng chủ nghĩa Đại Đàn ông, dã tâm cũng từ từ lớn dần. Chỉ là cô khiến một người sinh ra ở thời cổ đại trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn là hoàng đế như hắn, bỏ qua tất cả, bỏ ra nhiều như vậy để đến thế giới này.
Hắn làm nhiều như vậy, Đông Phương Tuyết bỏ qua nhiều như vậy để tới nơi này, ngay cả ngôi vua cũng nhường lại.
/365
|