Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 276: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (39)
/365
|
Có đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, mà là mệt tâm . . . .
Không phải cơ thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi!
Hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc bằng ánh mắt rất bất đắc dĩ . . . . .
Nguyệt Trì Lạc vẫn im lặng lắng nghe, đến khi nghe được câu cuối cùng đó cả người cô bỗng ngây ra, trong lòng cực kỳ hoảng loạn!
Cái gì cũng không làm được, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh run từng hồi.
Không thể nói rõ ràng đó là cảm giác gì. . . . .
Nhưng mà có chút khổ sở, có chút lạnh lẽo. . . .
Trong lòng một mảnh hoang vắng tiêu điều!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của Đông Phương Tuyết, trong nháy mắt lồng ngực chợt hít thở không thông, y hệt như có nỗi đau đớn không tên xỏ xuyên qua đáy lòng.
Rất đau, rất đau, thật rất đau. . . .
Hai người cùng lẳng lặng nhìn nhau, trong đôi mắt là sự thâm sâu khó đoán khiến cho người ta không thấy rõ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hai đôi mắt xinh đẹp nhưng hai vẻ mặt lại bất đồng.
Đối diệ nhìn nhau ở giữa không trung, vừa nghênh chiến vừa triền miên dây dưa. . . .
Trăm lời ngàn ý nói không hết, toàn bộ đặt vào trong mắt của mỗi người.
Sau đó sự trầm mặc lan tỏa ra như muốn hít thở không thông, đè nén cơ hồ khiến cho người ta không thở nổi.
Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc mới lẩm nhẩm như tự nói với chính mình: "Em chưa từng tin tưởng anh? A Tuyết, hóa ra anh nghĩ em như thế ư. . . ."
Cô chừa từng tin tưởng hắn?
Không có sao?
Nước mắt trong nháy mắt xông lên hốc mắt, dường như không có ý muốn dừng lại, từng giọt từng giọt tuôn xuống trên khuôn mặt tái nhợt, sau đó rơi vào trước ngực áo, cuối cùng hóa thành hơi nước biến mất không thấy gì nữa. . . .
Nhưng vẻ mặt và nước mắt của Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn trái ngược nhau, bỗng nhiên cô toét miệng cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, xán lạn nở rộ như hoa hướng dương.
Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.
Thật đau, thật rất đau . . . .
Hắn vươn tay ra muốn chạm vào cô nhưng lại bị cô né tránh.
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu thản nhiên nói: "Thật ra thì em tin anh, em chỉ là có chút không yên lòng mà thôi. . . . ."
"Em sợ, sợ cuộc sống bình thường này không phải là thứ anh muốn, sợ sớm muộn rồi cũng có một ngày anh sẽ thấy chán ngán cuộc sống như thế, sự hấp dẫn trên đời này quá lớn, người xấu quá nhiều, mà anh thì lại quá xuất sắc. . . ."
Không phải cơ thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi!
Hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc bằng ánh mắt rất bất đắc dĩ . . . . .
Nguyệt Trì Lạc vẫn im lặng lắng nghe, đến khi nghe được câu cuối cùng đó cả người cô bỗng ngây ra, trong lòng cực kỳ hoảng loạn!
Cái gì cũng không làm được, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh run từng hồi.
Không thể nói rõ ràng đó là cảm giác gì. . . . .
Nhưng mà có chút khổ sở, có chút lạnh lẽo. . . .
Trong lòng một mảnh hoang vắng tiêu điều!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của Đông Phương Tuyết, trong nháy mắt lồng ngực chợt hít thở không thông, y hệt như có nỗi đau đớn không tên xỏ xuyên qua đáy lòng.
Rất đau, rất đau, thật rất đau. . . .
Hai người cùng lẳng lặng nhìn nhau, trong đôi mắt là sự thâm sâu khó đoán khiến cho người ta không thấy rõ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hai đôi mắt xinh đẹp nhưng hai vẻ mặt lại bất đồng.
Đối diệ nhìn nhau ở giữa không trung, vừa nghênh chiến vừa triền miên dây dưa. . . .
Trăm lời ngàn ý nói không hết, toàn bộ đặt vào trong mắt của mỗi người.
Sau đó sự trầm mặc lan tỏa ra như muốn hít thở không thông, đè nén cơ hồ khiến cho người ta không thở nổi.
Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc mới lẩm nhẩm như tự nói với chính mình: "Em chưa từng tin tưởng anh? A Tuyết, hóa ra anh nghĩ em như thế ư. . . ."
Cô chừa từng tin tưởng hắn?
Không có sao?
Nước mắt trong nháy mắt xông lên hốc mắt, dường như không có ý muốn dừng lại, từng giọt từng giọt tuôn xuống trên khuôn mặt tái nhợt, sau đó rơi vào trước ngực áo, cuối cùng hóa thành hơi nước biến mất không thấy gì nữa. . . .
Nhưng vẻ mặt và nước mắt của Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn trái ngược nhau, bỗng nhiên cô toét miệng cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, xán lạn nở rộ như hoa hướng dương.
Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.
Thật đau, thật rất đau . . . .
Hắn vươn tay ra muốn chạm vào cô nhưng lại bị cô né tránh.
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu thản nhiên nói: "Thật ra thì em tin anh, em chỉ là có chút không yên lòng mà thôi. . . . ."
"Em sợ, sợ cuộc sống bình thường này không phải là thứ anh muốn, sợ sớm muộn rồi cũng có một ngày anh sẽ thấy chán ngán cuộc sống như thế, sự hấp dẫn trên đời này quá lớn, người xấu quá nhiều, mà anh thì lại quá xuất sắc. . . ."
/365
|