Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 260: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (18,19,20)
/365
|
Hoàn mỹ đến cô độc…
Hắn nhìn cô, trong giọng nói có vẻ như không được vui: "Tại sao anh không thể tin?"
Kèm theo cùng câu hỏi là tâm tình không vui, vẻ mặt oan uổng…
Chân thật mà khắc sâu!
Ý hắn muốn nói, cô hiểu được hắn sao….
Biết rõ hắn là người không thể tin sao….
Hắn đã từng làm gì khiến cho cô thất vọng sao….
Nhưng không hề nói ra những suy nghĩ đó, chỉ thể hiện bằng nụ cười mỉa mai.
Nguyệt Trì Lạc ngơ ngẩn nhìn lại hắn, tầm mắt hai nguời giao nhau trong không khí: "Người mà ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng được, tại sao phải bắt người khác tin mình đây…."
‘Ngay cả mình cũng không thể tin, dựa vào gì đòi hỏi sự tin tưởng của người khác’
Lời lẽ chua ngoa như thế, dường như chỉ trong chớp mắt đã khiến cho người thiếu niên trở nên luống cuống….
Song điều đó cũng chỉ là trong nháy mắt, giống như một loại ảo giác.
Người thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ nói: "Có thể tin hay không, phải thử thì mới biết được."
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu trả lời: "Có một số thứ, không thể thử."
‘Có một số thứ, không thể thử…’
Có một số thứ, quý giá đến mức cả đời cũng chỉ muốn dành cho một người!
Người đó, cô đã tìm được.
Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hắn đã từng xứng đáng nên được!
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn tới Lệnh Hồ Ly nghiền ngẫm nở nụ cười.
"Nhìn anh em lại có thể cảm nhận được sâu sắc một câu nói cái gì mà đàn ông như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo ấy!"
Không chỉ là cảm nhận, hơn nữa còn là thấu hiểu rất rõ.
Lệnh Hồ Ly có một thân phận khác. Đó là cậu ba nhà tài phiệt! (thường chỉ bọn cá mập, nhà tư bản lũng đoạn, trùm tài chính)
Đại khái là vào mấy năm trước, khi đó Nguyệt Trì Lạc kết thúc huấn luyện xong có tiếp nhận một nhiệm vụ, yêu cầu phải một mình tiếp cận thân phận của đối phương, sau đó chuẩn bị khi có điều kiện phải nhanh chóng giết chết đối phương ngay lập tức để hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy cậu ba nhà tài phiệt đã trở thành bàn đạp có lực nhất.
Cũng là lúc Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy trên người Lệnh Hồ Ly có cái thứ gọi là đàn ông như tay chân, phụ nữ như quần áo.
Mặc dù Lệnh Hồ Ly nam sinh nữ tướng, nhưng đó thực sự là một sắc đẹp tuyệt đỉnh, không hề làm ảnh hưởng đến sự mê luyến mà phụ nữ dành cho hắn….
Từ đó về sau, đối với cái loại công tử bột như Lệnh Hồ Ly này Nguyệt Trì Lạc tránh xa còn không kịp.
Lệnh Hồ Ly nghe nói vậy cũng lặng im không nói gì.
"Những năm ấy quả thực là rất hoang đường."
Im lặng hồi lâu, có lẽ là nghĩ tới điều gì đó, người thiếu niên bỗng nở nụ cười giễu cợt.
Khuôn mặt tuyệt sắc đến chói mắt thế này, dường như mọi thứ xung quanh trong nháy mắt đều mất đi ánh sáng, còn dư lại chỉ có hắc ám vô biên.
Vắng vẻ trống trải.....
Nguyệt Trì Lạc nhất thời hơi sững sốt. Không lẽ, mình đã nói sai gì rồi sao?
Mỗi người đều có quá khứ, những thứ đó có lẽ đúng là sai, nhưng cũng là vết thương không thể chạm đến.
Lệnh Hồ Ly….Có lẽ cũng từng có chuyện xảy ra không muốn người khác biết.
Đột nhiên người thiếu niên bật cười.
Nụ cười thoải mái, đôi mắt hẹp dài từ từ nhướng lên, giống như một con hồ ly thuần khiết.
Hồ Ly, Lệnh Hồ Ly, thật đúng là không đặt sai!
Sau đó phun ra một câu khiến cho Nguyệt Trì Lạc muốn phát điên.
Hắn nói: "Em bị tiểu tam đột kích à?"
Có đúng là tiểu tam không?
Cho dù không phải, nhưng tìm tới cửa không phải là muốn cạnh tranh thay tiểu tam sao?
Cô cười không nổi nữa.
Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch môi, cả người sượng cứng lại.
Thấy Xem Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, nụ cười trên mặt người thiếu niên có phần hả hê: "Đừng có bày ra bộ mặt như oán phụ nữa, đoán cũng có thể đoán được là kiểu đàn ông gì rồi? Không tốt thì thay đổi đi, sợ sẽ không ai muốn em nữa hả, hơn nữa còn có một người đàn ông tốt như anh lót đường cho em mà."
"Đi chết đi, chết đi, chết đi!" Đã bị thương như thế này mà còn có tâm tình trêu ghẹo cô.
Giống như phối hợp đúng lúc, khi Nguyệt Trì Lạc vừa dứt lời xong thì Lệnh Hồ ly đột nhiên ho khan sù sụ.
"Sao vậy?" Nguyệt Trì Lạc đi tới sờ sờ trán hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn nóng hừng hực.
"Bị sốt vậy sao lại không hề nói với em một tiếng chứ!" Lầm bầm trách móc, Nguyệt Trì Lạc hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn nói, "Em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ."
"Đừng..." Hắn bắt được cánh tay cô lắc lắc đầu nói, "Chỉ hơi phát sốt một chút thôi, anh không sao, em giúp anh chuẩn bị ít thuốc hạ sốt với mấy miếng chườm đá là được rồi."
Chườm đá thì trong nhà có, còn thuốc hạ sốt phải đi ra ngoài mua.
Mãi đến khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Lệnh Hồ Ly, cuối cùng cơn sốt cũng đã giảm, lúc này Nguyệt Trì Lạc mới phát hiện, chết tiệt không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua 12 giờ.
Sau khi về đến cửa nhà thì đã gần 2 giờ.
Không biết là A Tuyết đã ngủ chưa, Nguyệt Trì Lạc vừa suy nghĩ vừa lấy ra chìa khóa mở cửa.
Nào ngờ chìa khóa vừa mới cắm vào thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Nguyệt Trì Lạc giật cả mình ngước mắt nhìn lên, một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngang giữa cửa, đôi mắt đen như bảo thạch không có một tia cảm xúc nhìn cô.
Trong đôi mắt đen ấy chỉ có sự lạnh lùng và thản nhiên.
Lạnh lùng như vậy khiến cho trong lòng Nguyệt Trì Lạc từng trận cấu xé đau đớn. Như có ai đó cầm dao cứa vào, rất đau rất đau.
Không có mở đèn, hai người một đứng ở trong một đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
"A Tuyết…" Nguyệt Trì Lạc mấp máy đôi môi, cảm giác hơi thở hôm nay của Đông Phương Tuyết rất không ổn.
Rất lạnh, hơn nữa còn rất hung ác nham hiểm thật dọa người.
Qua hồi lâu, Đông Phương Tuyết quay người bỏ đi vào.
Trong nhà một mảnh âm u tối đen.
Nguyệt Trì Lạc đi theo vào, cô đóng cửa lại rồi suy nghĩ một chút sau đó đi tới mở đèn.
Ánh đèn chợt sáng có chút chói mắt, đến khi Nguyệt Trì Lạc thích ứng được với ánh sáng thì mới nhìn thấy rõ sắc mặt Đông Phương Tuyết rất nặng nề nhìn mình, hơn nữa trên người hắn vẫn còn mặc bộ quần áo của sáng nay.
"Anh cũng mới về sao?" Cô tự cười mỉa, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vốn nghĩ rằng hắn đang đợi mình, nhưng không ngờ người nào đó lại giống như mình, cũng chỉ vừa mới về đến nhà mà thôi.
Buồn cười!
Thật buồn cười!
Nửa đêm 2 giờ, hắn từ đâu về đây?
Công ty ư? Cô cúi đầu nhếch môi cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Vào lúc cô cúi đầu xuống, không có nhìn thấy bàn tay Đông Phương Tuyết đang siết chặt thành nắm đấm. Trên bàn tay còn nổi cộm rõ những lằn gân xanh.
Nguyệt Trì Lạc lướt qua Đông Phương Tuyết đi về hướng phòng ngủ, lúc đi tới cửa Đông Phương Tuyết chợt lên tiếng nói: "Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích vừa ý."
Giọng nói của hắn rất trầm, rất lạnh.
Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy tim mình đang rất lạnh.
Giải thích? Hắn muốn giải thích cái gì?
Nghĩ tới những lời ngày đó Nam Cung Huyên nói cùng với người phụ nữ ngày hôm nay mình nhìn thấy, Nguyệt Trì Lạc liền bốc hỏa.
Cô tiếp tục bước đi vào trong, không hề quay đầu lại nói: "Em nghĩ rằng mình chẳng có gì cần phải giải thích cả, ngược lại anh mới là người nên cho em một lời giải thích hợp lý."
Hắn nhìn cô, trong giọng nói có vẻ như không được vui: "Tại sao anh không thể tin?"
Kèm theo cùng câu hỏi là tâm tình không vui, vẻ mặt oan uổng…
Chân thật mà khắc sâu!
Ý hắn muốn nói, cô hiểu được hắn sao….
Biết rõ hắn là người không thể tin sao….
Hắn đã từng làm gì khiến cho cô thất vọng sao….
Nhưng không hề nói ra những suy nghĩ đó, chỉ thể hiện bằng nụ cười mỉa mai.
Nguyệt Trì Lạc ngơ ngẩn nhìn lại hắn, tầm mắt hai nguời giao nhau trong không khí: "Người mà ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng được, tại sao phải bắt người khác tin mình đây…."
‘Ngay cả mình cũng không thể tin, dựa vào gì đòi hỏi sự tin tưởng của người khác’
Lời lẽ chua ngoa như thế, dường như chỉ trong chớp mắt đã khiến cho người thiếu niên trở nên luống cuống….
Song điều đó cũng chỉ là trong nháy mắt, giống như một loại ảo giác.
Người thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ nói: "Có thể tin hay không, phải thử thì mới biết được."
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu trả lời: "Có một số thứ, không thể thử."
‘Có một số thứ, không thể thử…’
Có một số thứ, quý giá đến mức cả đời cũng chỉ muốn dành cho một người!
Người đó, cô đã tìm được.
Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hắn đã từng xứng đáng nên được!
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn tới Lệnh Hồ Ly nghiền ngẫm nở nụ cười.
"Nhìn anh em lại có thể cảm nhận được sâu sắc một câu nói cái gì mà đàn ông như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo ấy!"
Không chỉ là cảm nhận, hơn nữa còn là thấu hiểu rất rõ.
Lệnh Hồ Ly có một thân phận khác. Đó là cậu ba nhà tài phiệt! (thường chỉ bọn cá mập, nhà tư bản lũng đoạn, trùm tài chính)
Đại khái là vào mấy năm trước, khi đó Nguyệt Trì Lạc kết thúc huấn luyện xong có tiếp nhận một nhiệm vụ, yêu cầu phải một mình tiếp cận thân phận của đối phương, sau đó chuẩn bị khi có điều kiện phải nhanh chóng giết chết đối phương ngay lập tức để hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy cậu ba nhà tài phiệt đã trở thành bàn đạp có lực nhất.
Cũng là lúc Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy trên người Lệnh Hồ Ly có cái thứ gọi là đàn ông như tay chân, phụ nữ như quần áo.
Mặc dù Lệnh Hồ Ly nam sinh nữ tướng, nhưng đó thực sự là một sắc đẹp tuyệt đỉnh, không hề làm ảnh hưởng đến sự mê luyến mà phụ nữ dành cho hắn….
Từ đó về sau, đối với cái loại công tử bột như Lệnh Hồ Ly này Nguyệt Trì Lạc tránh xa còn không kịp.
Lệnh Hồ Ly nghe nói vậy cũng lặng im không nói gì.
"Những năm ấy quả thực là rất hoang đường."
Im lặng hồi lâu, có lẽ là nghĩ tới điều gì đó, người thiếu niên bỗng nở nụ cười giễu cợt.
Khuôn mặt tuyệt sắc đến chói mắt thế này, dường như mọi thứ xung quanh trong nháy mắt đều mất đi ánh sáng, còn dư lại chỉ có hắc ám vô biên.
Vắng vẻ trống trải.....
Nguyệt Trì Lạc nhất thời hơi sững sốt. Không lẽ, mình đã nói sai gì rồi sao?
Mỗi người đều có quá khứ, những thứ đó có lẽ đúng là sai, nhưng cũng là vết thương không thể chạm đến.
Lệnh Hồ Ly….Có lẽ cũng từng có chuyện xảy ra không muốn người khác biết.
Đột nhiên người thiếu niên bật cười.
Nụ cười thoải mái, đôi mắt hẹp dài từ từ nhướng lên, giống như một con hồ ly thuần khiết.
Hồ Ly, Lệnh Hồ Ly, thật đúng là không đặt sai!
Sau đó phun ra một câu khiến cho Nguyệt Trì Lạc muốn phát điên.
Hắn nói: "Em bị tiểu tam đột kích à?"
Có đúng là tiểu tam không?
Cho dù không phải, nhưng tìm tới cửa không phải là muốn cạnh tranh thay tiểu tam sao?
Cô cười không nổi nữa.
Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch môi, cả người sượng cứng lại.
Thấy Xem Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, nụ cười trên mặt người thiếu niên có phần hả hê: "Đừng có bày ra bộ mặt như oán phụ nữa, đoán cũng có thể đoán được là kiểu đàn ông gì rồi? Không tốt thì thay đổi đi, sợ sẽ không ai muốn em nữa hả, hơn nữa còn có một người đàn ông tốt như anh lót đường cho em mà."
"Đi chết đi, chết đi, chết đi!" Đã bị thương như thế này mà còn có tâm tình trêu ghẹo cô.
Giống như phối hợp đúng lúc, khi Nguyệt Trì Lạc vừa dứt lời xong thì Lệnh Hồ ly đột nhiên ho khan sù sụ.
"Sao vậy?" Nguyệt Trì Lạc đi tới sờ sờ trán hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn nóng hừng hực.
"Bị sốt vậy sao lại không hề nói với em một tiếng chứ!" Lầm bầm trách móc, Nguyệt Trì Lạc hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn nói, "Em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ."
"Đừng..." Hắn bắt được cánh tay cô lắc lắc đầu nói, "Chỉ hơi phát sốt một chút thôi, anh không sao, em giúp anh chuẩn bị ít thuốc hạ sốt với mấy miếng chườm đá là được rồi."
Chườm đá thì trong nhà có, còn thuốc hạ sốt phải đi ra ngoài mua.
Mãi đến khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Lệnh Hồ Ly, cuối cùng cơn sốt cũng đã giảm, lúc này Nguyệt Trì Lạc mới phát hiện, chết tiệt không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua 12 giờ.
Sau khi về đến cửa nhà thì đã gần 2 giờ.
Không biết là A Tuyết đã ngủ chưa, Nguyệt Trì Lạc vừa suy nghĩ vừa lấy ra chìa khóa mở cửa.
Nào ngờ chìa khóa vừa mới cắm vào thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Nguyệt Trì Lạc giật cả mình ngước mắt nhìn lên, một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngang giữa cửa, đôi mắt đen như bảo thạch không có một tia cảm xúc nhìn cô.
Trong đôi mắt đen ấy chỉ có sự lạnh lùng và thản nhiên.
Lạnh lùng như vậy khiến cho trong lòng Nguyệt Trì Lạc từng trận cấu xé đau đớn. Như có ai đó cầm dao cứa vào, rất đau rất đau.
Không có mở đèn, hai người một đứng ở trong một đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
"A Tuyết…" Nguyệt Trì Lạc mấp máy đôi môi, cảm giác hơi thở hôm nay của Đông Phương Tuyết rất không ổn.
Rất lạnh, hơn nữa còn rất hung ác nham hiểm thật dọa người.
Qua hồi lâu, Đông Phương Tuyết quay người bỏ đi vào.
Trong nhà một mảnh âm u tối đen.
Nguyệt Trì Lạc đi theo vào, cô đóng cửa lại rồi suy nghĩ một chút sau đó đi tới mở đèn.
Ánh đèn chợt sáng có chút chói mắt, đến khi Nguyệt Trì Lạc thích ứng được với ánh sáng thì mới nhìn thấy rõ sắc mặt Đông Phương Tuyết rất nặng nề nhìn mình, hơn nữa trên người hắn vẫn còn mặc bộ quần áo của sáng nay.
"Anh cũng mới về sao?" Cô tự cười mỉa, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vốn nghĩ rằng hắn đang đợi mình, nhưng không ngờ người nào đó lại giống như mình, cũng chỉ vừa mới về đến nhà mà thôi.
Buồn cười!
Thật buồn cười!
Nửa đêm 2 giờ, hắn từ đâu về đây?
Công ty ư? Cô cúi đầu nhếch môi cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Vào lúc cô cúi đầu xuống, không có nhìn thấy bàn tay Đông Phương Tuyết đang siết chặt thành nắm đấm. Trên bàn tay còn nổi cộm rõ những lằn gân xanh.
Nguyệt Trì Lạc lướt qua Đông Phương Tuyết đi về hướng phòng ngủ, lúc đi tới cửa Đông Phương Tuyết chợt lên tiếng nói: "Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích vừa ý."
Giọng nói của hắn rất trầm, rất lạnh.
Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy tim mình đang rất lạnh.
Giải thích? Hắn muốn giải thích cái gì?
Nghĩ tới những lời ngày đó Nam Cung Huyên nói cùng với người phụ nữ ngày hôm nay mình nhìn thấy, Nguyệt Trì Lạc liền bốc hỏa.
Cô tiếp tục bước đi vào trong, không hề quay đầu lại nói: "Em nghĩ rằng mình chẳng có gì cần phải giải thích cả, ngược lại anh mới là người nên cho em một lời giải thích hợp lý."
/365
|