Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 255: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (4 5)
/365
|
Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lướt nhanh đánh giá cô bé ở đối diện, rồi hỏi, "Cô tên gì?"
Đôi mắt hẹp dài, đồng tử đen sẫm, lúc hơi nhướng lên trong đó như có sóng nước lưu chuyển, thật là xinh đẹp không gì sánh bằng.
Cô gái nọ chợt ngẩn ngơ, bị sắc đẹp trước mắt làm cho mê hoặc, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, không chút suy nghĩ liền trả lời: "Nam Cung Huyên."
Sau khi nói xong, Nam Cung Huyên mới phát hiện mình bị đối phương sỏ mũi dẫn đi, buồn bực thầm rủa trong lòng rồi quay lại chủ đề ban nãy: "Có lẽ cô cho rằng tôi lừa cô, nếu như không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể đi điều tra. Tin rằng với tư cách là tổng giám đốc tiền nhiệm ở tập đoàn Lạc Tuyết của cô, muốn nghe ngóng chút tin tức hẳn là rất đơn giản. . . . . ."
Nam Cung Huyên vừa dứt lời liền nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Lạc.
Nguyệt Trì Lạc cũng nhìn lại cô.
Cô bé ở đối diện chỉ khoảng 17,18 tuổi, có một đôi mắt sáng trong suốt kiên định, kèm theo chút khôn khéo và mưu mẹo, cho dù lẫn lộn giữa cuộc đời này cũng không thể hoàn toàn bị vẩn đục, đôi mắt này, thậm chí có thể coi là một đôi mắt thuần khiết.
Có thể nhìn ra, Nam Cung Huyên này chưa hẳn là người xấu.
Chỉ cần không phải là ác ma giết người không chớp mắt, theo ý cô thì đó có lẽ còn tốt hơn so với bản thân mình rồi.
". . . . . . Nam Cung Huyên."
Nam Cung? Họ Nam Cung?
Nguyệt Trì Lạc bỗng nhớ tới một người, người nọ có dung nhan tuyệt mỹ như băng tuyết, hắn cũng họ Nam Cung, gọi là Nam Cung Dạ, hơn nữa cũng là một người đổi kiếp! (xuyên qua ý)
Nam Cung Dạ giờ phút này đang ở cổ đại hay hiện đại?
Vấn đề này hoàn toàn chỉ thoáng qua trong đầu cô, không hề có ý muốn tìm hiểu đến cùng.
Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, Nam Cung Huyên vẫn đang nhìn Nguyệt Trì Lạc, dường như muốn nhìn xem cô sẽ bày tỏ thái độ như thế nào, cho nên cũng im lặng theo, trong chốc lát không khí trên mặt bàn như có chút đóng băng.
Cuối cùng sau khi uống xong hai ly nước lọc, Nguyệt Trì Lạc chớp mắt nhìn vào trong ánh mắt mong đợi của Nam Cung Huyên, lạnh nhạt hỏi: "Những lời này ai bảo cô đến nói với tôi? Chị cô sao?"
Nói một tràng y hệt học thuộc lời kịch như thế, làm sao có khả năng là Nam Cung Huyên tự mình nghĩ ra?
Là cô ta quá ngu, hay cho rằng Nguyệt Trì Lạc mình là đồ ngốc đây?
"Không, chị tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này. Chỉ vì tôi thấy không vừa mắt mà thôi, không vừa mắt là rõ ràng A Tuyết đã không còn yêu cô nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm mà ở lại bên cạnh cô, cho nên tôi mới tới đây nói với cô đấy."
Nam Cung Huyên cố sức phủ nhận, nhưng trên mặt thì có loại kích động đặc thù của tuổi trẻ.
Tuy rằng tôi biết chị tôi cũng có phần không đúng, chị ấy không nên chen chân vào giữa hôn nhân của hai người, cho dù muốn, cũng nên chờ sau khi hai người ly hôn đã. . . . . . Nhưng mà, đàn ông họ không kiềm chế nổi thì sao có thể trách phụ nữ đây?"
Khi nói Nam Cung Huyên thể hiện ra một lòng đầy căm phẫn, rất giống như có mối thù sâu đậm với loại đàn ông ra ngoài ngoại tình vậy.
Nguyệt Trì Lạc nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"17."
Là độ tuổi như hoa nở, vẫn còn là một đứa bé choai choai.
Lấy lại bình tĩnh, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với một đứa bé.
Cô vừa định lên tiếng, nhưng Nam Cung Huyên đã đi trước một bước.
Nam Cung Huyên mở kéo phéc-mơ-tuya của chiếc ba lô, lấy trong túi ra một tờ tạp chí gấp rất ngay ngắn trải ra ở trên mặt bàn, ngón tay thon dài chỉ vào phía trên mặt ảnh, giọng nói kèm theo chút đắc ý: "Tôi biết cô sẽ không tin, cho nên mang theo bằng chứng tới đây."
Có lẽ Nam Cung Huyên này không hề đơn thuần giống như mình nghĩ.
Nguyệt Trì Lạc hơi giật mình, nhìn sang theo ngón tay mảnh khảnh của Nam Cung Huyên chỉ.
Bức ảnh lớn chụp một nam một nữ chiếm hết hơn nữa đầu đề trang báo.
Người phụ nữ trên mặt báo có một khuôn mặt có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, tay cô ta đang khoác với một người đàn ông cũng tuấn mỹ như một vị Thần, đầu hơi ngẩng lên, mím nhẹ cánh môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, trong đôi mắt phượng long lanh nước thể hiện rõ cảm xúc, có một loại lực xung kích khiến ai nhìn vào cũng không thể chống cự nổi.
Nhiều năm qua, cảm xúc trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn luôn là lạnh nhạt hờ hững đến không thể nào lạnh nhạt hơn nữa, cho tới bây giờ cũng vẫn lạnh nhạt như thế, thậm chí còn rất nhạt nhẽo.
Cho dù từng có cảm xúc sâu nặng với người bên cạnh đi nữa, nhưng cũng phải ẩn giấu sâu trong tận đáy lòng.
Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào mà có thể như thổ lộ ra hết cảm xúc vừa lại như kín kẽ không hề biểu hiện gì!
Bỗng nhiên phát hiện có chỗ hơi khác thường.
Nhìn xuống chút nữa, mỗi một tấm hình, trên từng cảnh tượng, đều là người đàn ông tuyệt mỹ y hệt như Thần cùng biểu tình phong phú của người phụ nữ nọ, mập mờ không rõ, góc độ không đồng đều.
Thở nhẹ ra một hơi, cô nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Huyên, nhíu mày hỏi: "Chỉ có những thứ này?"
Hình như những thứ này vẫn còn chưa đủ?
Nét mặt Nam Cung Huyên lộ vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ bao nhiêu đây còn chưa đủ?"
Mình thật không hiểu, những tấm hình chụp ở trên này cũng đã đủ mờ ám rồi, tại sao thái độ người phụ nữ này lại vẫn cứ như không sao cả thế?
Đôi mắt hẹp dài, đồng tử đen sẫm, lúc hơi nhướng lên trong đó như có sóng nước lưu chuyển, thật là xinh đẹp không gì sánh bằng.
Cô gái nọ chợt ngẩn ngơ, bị sắc đẹp trước mắt làm cho mê hoặc, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, không chút suy nghĩ liền trả lời: "Nam Cung Huyên."
Sau khi nói xong, Nam Cung Huyên mới phát hiện mình bị đối phương sỏ mũi dẫn đi, buồn bực thầm rủa trong lòng rồi quay lại chủ đề ban nãy: "Có lẽ cô cho rằng tôi lừa cô, nếu như không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể đi điều tra. Tin rằng với tư cách là tổng giám đốc tiền nhiệm ở tập đoàn Lạc Tuyết của cô, muốn nghe ngóng chút tin tức hẳn là rất đơn giản. . . . . ."
Nam Cung Huyên vừa dứt lời liền nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Lạc.
Nguyệt Trì Lạc cũng nhìn lại cô.
Cô bé ở đối diện chỉ khoảng 17,18 tuổi, có một đôi mắt sáng trong suốt kiên định, kèm theo chút khôn khéo và mưu mẹo, cho dù lẫn lộn giữa cuộc đời này cũng không thể hoàn toàn bị vẩn đục, đôi mắt này, thậm chí có thể coi là một đôi mắt thuần khiết.
Có thể nhìn ra, Nam Cung Huyên này chưa hẳn là người xấu.
Chỉ cần không phải là ác ma giết người không chớp mắt, theo ý cô thì đó có lẽ còn tốt hơn so với bản thân mình rồi.
". . . . . . Nam Cung Huyên."
Nam Cung? Họ Nam Cung?
Nguyệt Trì Lạc bỗng nhớ tới một người, người nọ có dung nhan tuyệt mỹ như băng tuyết, hắn cũng họ Nam Cung, gọi là Nam Cung Dạ, hơn nữa cũng là một người đổi kiếp! (xuyên qua ý)
Nam Cung Dạ giờ phút này đang ở cổ đại hay hiện đại?
Vấn đề này hoàn toàn chỉ thoáng qua trong đầu cô, không hề có ý muốn tìm hiểu đến cùng.
Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, Nam Cung Huyên vẫn đang nhìn Nguyệt Trì Lạc, dường như muốn nhìn xem cô sẽ bày tỏ thái độ như thế nào, cho nên cũng im lặng theo, trong chốc lát không khí trên mặt bàn như có chút đóng băng.
Cuối cùng sau khi uống xong hai ly nước lọc, Nguyệt Trì Lạc chớp mắt nhìn vào trong ánh mắt mong đợi của Nam Cung Huyên, lạnh nhạt hỏi: "Những lời này ai bảo cô đến nói với tôi? Chị cô sao?"
Nói một tràng y hệt học thuộc lời kịch như thế, làm sao có khả năng là Nam Cung Huyên tự mình nghĩ ra?
Là cô ta quá ngu, hay cho rằng Nguyệt Trì Lạc mình là đồ ngốc đây?
"Không, chị tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này. Chỉ vì tôi thấy không vừa mắt mà thôi, không vừa mắt là rõ ràng A Tuyết đã không còn yêu cô nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm mà ở lại bên cạnh cô, cho nên tôi mới tới đây nói với cô đấy."
Nam Cung Huyên cố sức phủ nhận, nhưng trên mặt thì có loại kích động đặc thù của tuổi trẻ.
Tuy rằng tôi biết chị tôi cũng có phần không đúng, chị ấy không nên chen chân vào giữa hôn nhân của hai người, cho dù muốn, cũng nên chờ sau khi hai người ly hôn đã. . . . . . Nhưng mà, đàn ông họ không kiềm chế nổi thì sao có thể trách phụ nữ đây?"
Khi nói Nam Cung Huyên thể hiện ra một lòng đầy căm phẫn, rất giống như có mối thù sâu đậm với loại đàn ông ra ngoài ngoại tình vậy.
Nguyệt Trì Lạc nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"17."
Là độ tuổi như hoa nở, vẫn còn là một đứa bé choai choai.
Lấy lại bình tĩnh, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với một đứa bé.
Cô vừa định lên tiếng, nhưng Nam Cung Huyên đã đi trước một bước.
Nam Cung Huyên mở kéo phéc-mơ-tuya của chiếc ba lô, lấy trong túi ra một tờ tạp chí gấp rất ngay ngắn trải ra ở trên mặt bàn, ngón tay thon dài chỉ vào phía trên mặt ảnh, giọng nói kèm theo chút đắc ý: "Tôi biết cô sẽ không tin, cho nên mang theo bằng chứng tới đây."
Có lẽ Nam Cung Huyên này không hề đơn thuần giống như mình nghĩ.
Nguyệt Trì Lạc hơi giật mình, nhìn sang theo ngón tay mảnh khảnh của Nam Cung Huyên chỉ.
Bức ảnh lớn chụp một nam một nữ chiếm hết hơn nữa đầu đề trang báo.
Người phụ nữ trên mặt báo có một khuôn mặt có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, tay cô ta đang khoác với một người đàn ông cũng tuấn mỹ như một vị Thần, đầu hơi ngẩng lên, mím nhẹ cánh môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, trong đôi mắt phượng long lanh nước thể hiện rõ cảm xúc, có một loại lực xung kích khiến ai nhìn vào cũng không thể chống cự nổi.
Nhiều năm qua, cảm xúc trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn luôn là lạnh nhạt hờ hững đến không thể nào lạnh nhạt hơn nữa, cho tới bây giờ cũng vẫn lạnh nhạt như thế, thậm chí còn rất nhạt nhẽo.
Cho dù từng có cảm xúc sâu nặng với người bên cạnh đi nữa, nhưng cũng phải ẩn giấu sâu trong tận đáy lòng.
Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào mà có thể như thổ lộ ra hết cảm xúc vừa lại như kín kẽ không hề biểu hiện gì!
Bỗng nhiên phát hiện có chỗ hơi khác thường.
Nhìn xuống chút nữa, mỗi một tấm hình, trên từng cảnh tượng, đều là người đàn ông tuyệt mỹ y hệt như Thần cùng biểu tình phong phú của người phụ nữ nọ, mập mờ không rõ, góc độ không đồng đều.
Thở nhẹ ra một hơi, cô nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Huyên, nhíu mày hỏi: "Chỉ có những thứ này?"
Hình như những thứ này vẫn còn chưa đủ?
Nét mặt Nam Cung Huyên lộ vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ bao nhiêu đây còn chưa đủ?"
Mình thật không hiểu, những tấm hình chụp ở trên này cũng đã đủ mờ ám rồi, tại sao thái độ người phụ nữ này lại vẫn cứ như không sao cả thế?
/365
|