Dù là Nguyệt Hoa Dạ hay là Nguyệt Trì Lạc, vận mệnh của các nàng đều là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy hoa lệ. Chuyện tình cảm của các nàng, là được ông nội dùng cả đời đổi lấy, nửa cái mạng mang đến hạnh phúc cho A Dạ, nửa cái mạng còn lại thì đổi lấy cho A Lạc một thế giới không còn cảnh chém giết máu tanh.
Ông nội vất vả tâm sức, A Lạc hiểu, vì vậy nàng ngoan ngoãn nghe theo, như nàng đã nói, chuyện xuyên không này, cũng giống như bị cường bạo, nếu không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ thôi.
Ở cổ đại, hết ăn lại nằm, không tranh quyền thế, nàng làm vô cùng nhuần nhuyễn, cha mẹ không thương không cưng chiều, tùy. Tỷ muội không thân thiết, cũng chả sao, Thập Thất có nghe lệnh hay không, cũng mặc. Chỉ cần ăn được ngủ được, người không đụng vào nàng, nàng cũng lười phải liếc mắt đến họ, sau khi xuyên qua nàng rất lười, nhưng "Lười" mà được hạnh phúc.
Bữa tiệc Thiên Kim, nam tử giẫm lên ánh mặt trời mà đến, lười biếng tùy tính, phóng đãng không kềm chế được, khiến A Lạc thích giống như sùng bái thần tượng, không vì lí do nào khác, chỉ thấy thoải mái, vừa mắt.
Một bữa tiệc Thiên Kim, A Lạc lần đầu tiên gặp gỡ Tứ Vương Gia - Đông Phương Tuyết, từ đó A Lạc bị kéo vào cuộc tranh đấu hỗn loạn, được phong làm hôn thê của Tứ Vương Gia, thì ra đều do nàng giả vờ đơn thuần ngu ngốc gây họa, nhưng, là phúc hay là họa đây?
A Lạc quật cường, A Lạc bướng bỉnh, A Lạc tự ngụy trang. . . . . . Mọi thứ về nàng, ai lại không yêu, cho nên A Tuyết kiêu ngạo, cô tịch cũng đã yêu.
A Lạc, không cao quý dịu dàng như Nguyệt Hinh Nhu, không có nhan sắc khuynh thành như Tống Chỉ Thi, ngược lại, nàng rất bình thường, bình thường đến nỗi nếu lẫn vào đám đông sẽ rất khó nhận ra, nhưng lại làm cho Tiêu Dao Công Tử - Huyền Chi Thất nước Đông Phương, Tứ Vương Gia - Đông Phương Tuyết động lòng.
Mọi người đều biết A Lạc thích Huyền Chi Thất, nhưng bọn họ không biết, chỉ là thích mà thôi, thích giống như sùng bái thần tượng vậy, cho nên sẽ không muốn đoạt lấy, sẽ không có tạp niệm, nếu không, đó lại là yêu rồi.
Yêu cùng thích, A Lạc phân biệt rất rõ ràng, cho nên nàng yêu A Tuyết.
Trong tình yêu , nàng làm cho người ta thương tiếc, quật cường bảo vệ A Tuyết, bởi vì nàng yêu hắn, không chút tạp niệm yêu cả thể xác lẫn tinh thần, đau lòng mà giả định một phong hưu thư, bởi vì nàng yêu hắn, nhìn bóng lưng cô tịch lạnh lùng của A Tuyết, nàng ôm hắn, cho hắn sự ấm áp, bởi vì nàng yêu hắn. . . . . . Làm tất cả, đều là bởi vì nàng yêu hắn.
A Lạc không yêu thì thôi, đã yêu thì quyết một lòng, không sợ quyền thế, không sợ hiểm ác, chỉ vì yêu.
Một câu "Hạnh phúc của nàng, ta sẽ phụ trách, " A Tuyết đã hiểu trái tim nàng, mà câu nói nỉ non "Trao đổi hạnh phúc, có thể lâu dài sao?" của A Lạc đã khiến A Tuyết hiểu rõ nội tâm hỗn loạn của A Lạc, nàng sợ, sợ hạnh phúc này tới quá nhanh, cũng sẽ mất đi thật nhanh, hạnh phúc này quá không chân thực.
Biết A Lạc làm tất cả vì mình, A Tuyết cũng biết, cho nên, hắn tranh vị, bởi vì A Lạc cần; từ chối qua lại với Tống Chỉ Thư, bởi vì A Lạc không thích,
Cự tuyệt phụ hoàng nạp phi cho hắn, bởi vì A Lạc sẽ ghen. . . . . . Tất cả, cũng là vì A Lạc, bởi vì hắn yêu tiểu thê tử khác người này.
Câu hỏi nàng luôn tìm kiếm đáp án —— Tại sao lại gả cho A Tuyết, đã bị Tống Chỉ Thư giải đáp, cố sức phản bác từng sự thật tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể phản bác một câu của nàng ấy "Ngươi xác định A Tuyết yêu ngươi sao?" A Tuyết chưa bao giờ nói yêu nàng, hắn thật sự yêu nàng sao?
Mê mang nàng muốn trốn chạy, nhưng lại bị Tống Chỉ Thư hãm hại, nhìn A Tuyết vì nàng mà biến mất ở thâm cốc sâu không thấy đáy, tim đau đến vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, giây phút đó nàng mới biết, A Tuyết thật sự yêu nàng, hơn nữa còn rất yêu rất yêu, cũng y hệt như nàng yêu hắn vậy, nhưng nếu yêu đã bị tan vỡ một nửa, thì sao gọi là yêu nữa!
Mất đi A Tuyết, nàng như không còn sức sống, chết lặng đối mặt với mọi người.
Bất quá A Tuyết vẫn còn sống, kết cục của bọn họ được trọn vẹn!!!
Ông nội vất vả tâm sức, A Lạc hiểu, vì vậy nàng ngoan ngoãn nghe theo, như nàng đã nói, chuyện xuyên không này, cũng giống như bị cường bạo, nếu không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ thôi.
Ở cổ đại, hết ăn lại nằm, không tranh quyền thế, nàng làm vô cùng nhuần nhuyễn, cha mẹ không thương không cưng chiều, tùy. Tỷ muội không thân thiết, cũng chả sao, Thập Thất có nghe lệnh hay không, cũng mặc. Chỉ cần ăn được ngủ được, người không đụng vào nàng, nàng cũng lười phải liếc mắt đến họ, sau khi xuyên qua nàng rất lười, nhưng "Lười" mà được hạnh phúc.
Bữa tiệc Thiên Kim, nam tử giẫm lên ánh mặt trời mà đến, lười biếng tùy tính, phóng đãng không kềm chế được, khiến A Lạc thích giống như sùng bái thần tượng, không vì lí do nào khác, chỉ thấy thoải mái, vừa mắt.
Một bữa tiệc Thiên Kim, A Lạc lần đầu tiên gặp gỡ Tứ Vương Gia - Đông Phương Tuyết, từ đó A Lạc bị kéo vào cuộc tranh đấu hỗn loạn, được phong làm hôn thê của Tứ Vương Gia, thì ra đều do nàng giả vờ đơn thuần ngu ngốc gây họa, nhưng, là phúc hay là họa đây?
A Lạc quật cường, A Lạc bướng bỉnh, A Lạc tự ngụy trang. . . . . . Mọi thứ về nàng, ai lại không yêu, cho nên A Tuyết kiêu ngạo, cô tịch cũng đã yêu.
A Lạc, không cao quý dịu dàng như Nguyệt Hinh Nhu, không có nhan sắc khuynh thành như Tống Chỉ Thi, ngược lại, nàng rất bình thường, bình thường đến nỗi nếu lẫn vào đám đông sẽ rất khó nhận ra, nhưng lại làm cho Tiêu Dao Công Tử - Huyền Chi Thất nước Đông Phương, Tứ Vương Gia - Đông Phương Tuyết động lòng.
Mọi người đều biết A Lạc thích Huyền Chi Thất, nhưng bọn họ không biết, chỉ là thích mà thôi, thích giống như sùng bái thần tượng vậy, cho nên sẽ không muốn đoạt lấy, sẽ không có tạp niệm, nếu không, đó lại là yêu rồi.
Yêu cùng thích, A Lạc phân biệt rất rõ ràng, cho nên nàng yêu A Tuyết.
Trong tình yêu , nàng làm cho người ta thương tiếc, quật cường bảo vệ A Tuyết, bởi vì nàng yêu hắn, không chút tạp niệm yêu cả thể xác lẫn tinh thần, đau lòng mà giả định một phong hưu thư, bởi vì nàng yêu hắn, nhìn bóng lưng cô tịch lạnh lùng của A Tuyết, nàng ôm hắn, cho hắn sự ấm áp, bởi vì nàng yêu hắn. . . . . . Làm tất cả, đều là bởi vì nàng yêu hắn.
A Lạc không yêu thì thôi, đã yêu thì quyết một lòng, không sợ quyền thế, không sợ hiểm ác, chỉ vì yêu.
Một câu "Hạnh phúc của nàng, ta sẽ phụ trách, " A Tuyết đã hiểu trái tim nàng, mà câu nói nỉ non "Trao đổi hạnh phúc, có thể lâu dài sao?" của A Lạc đã khiến A Tuyết hiểu rõ nội tâm hỗn loạn của A Lạc, nàng sợ, sợ hạnh phúc này tới quá nhanh, cũng sẽ mất đi thật nhanh, hạnh phúc này quá không chân thực.
Biết A Lạc làm tất cả vì mình, A Tuyết cũng biết, cho nên, hắn tranh vị, bởi vì A Lạc cần; từ chối qua lại với Tống Chỉ Thư, bởi vì A Lạc không thích,
Cự tuyệt phụ hoàng nạp phi cho hắn, bởi vì A Lạc sẽ ghen. . . . . . Tất cả, cũng là vì A Lạc, bởi vì hắn yêu tiểu thê tử khác người này.
Câu hỏi nàng luôn tìm kiếm đáp án —— Tại sao lại gả cho A Tuyết, đã bị Tống Chỉ Thư giải đáp, cố sức phản bác từng sự thật tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể phản bác một câu của nàng ấy "Ngươi xác định A Tuyết yêu ngươi sao?" A Tuyết chưa bao giờ nói yêu nàng, hắn thật sự yêu nàng sao?
Mê mang nàng muốn trốn chạy, nhưng lại bị Tống Chỉ Thư hãm hại, nhìn A Tuyết vì nàng mà biến mất ở thâm cốc sâu không thấy đáy, tim đau đến vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, giây phút đó nàng mới biết, A Tuyết thật sự yêu nàng, hơn nữa còn rất yêu rất yêu, cũng y hệt như nàng yêu hắn vậy, nhưng nếu yêu đã bị tan vỡ một nửa, thì sao gọi là yêu nữa!
Mất đi A Tuyết, nàng như không còn sức sống, chết lặng đối mặt với mọi người.
Bất quá A Tuyết vẫn còn sống, kết cục của bọn họ được trọn vẹn!!!
/364
|