Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 243: Em tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích
/365
|
Không biết là A Tuyết đã ngủ chưa, Nguyệt Trì Lạc vừa suy nghĩ vừa móc chìa khóa mở cửa.
Nào ngờ chìa khóa mới vừa cắm vào, cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Nguyệt Trì Lạc giựt mình, giương mắt nhìn, một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngang giữa cửa, đôi mắt đen như bảo thạch không có một tia cảm xúc nhìn cô.
Không có mở đèn, hai người một đứng ở trong cửa một đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
"A Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc nhúc nhích đôi môi, cảm thấy hơi thở Đông Phương Tuyết hôm nay rất không ổn.
Rất lạnh, hơn nữa còn rất hung ác nham hiểm thật là dọa người.
Qua hồi lâu, Đông Phương Tuyết quay người đi vào, hắn vẫn không mở đèn.
Nguyệt Trì Lạc đi theo vào, cô đóng cửa, suy nghĩ một chút rồi đi lại mở đèn.
Ánh đèn chợt sáng đột nhiên có chút chói mắt, khi Nguyệt Trì Lạc thích ứng với ánh đèn thì mới thấy rõ sắc mặt Đông Phương Tuyết rất nặng nề nhìn mình, hơn nữa trên người hắn vẫn còn mặc bộ quần áo của ban ngày.
"Anh cũng mới về sao." Nguyệt Trì Lạc cảm thấy rất khó chịu, vốn nghĩ rằng hắn đang chờ cô, nhưng người nào đó lại giống như cô, cũng chỉ vừa mới về đến nhà mà thôi.
Trong nháy mắt cô cúi đầu xuống, không có nhìn thấy tay Đông Phương Tuyết đang siết chặt thành quyền.
Nguyệt Trì Lạc lướt qua Đông Phương Tuyết đi về hướng phòng ngủ, lúc đi tới cửa, Đông Phương Tuyết chợt nói chuyện: "Nguyệt Trì Lạc, em tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích vừa lòng."
Giọng nói của hắn rất trầm, rất lạnh.
Giải thích? Hắn nghĩ muốn giải thích cái gì?
Nguyệt Trì Lạc cũng nổi giận, cô tiếp tục đi vào trong, không quay đầu lại nói: "Em cho rằng em không có gì cần phải giải thích, ngược lại, anh nên cho em một lời giải thích đi."
Lời vừa nói ra, hơi thở vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Nguyệt Trì Lạc ngừng lại một chút, chỉ cảm thấy sự đè nén trong phòng quá lớn, vì vậy giống như trốn tránh chạy ào vào phòng tắm, khi Nguyệt Trì Lạc trở ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Đông Phương Tuyết.
Cô nhìn sang đại sảnh một chút, một phòng đèn đuốn sáng trưng, nhưng không có bóng dáng người đó.
Ánh mắt nhìn thoáng qua, Nguyệt Trì Lạc thấy trong gạt tàn thuốc trên bàn trà toàn bộ đều là mẫu tàn thuốc đứt đoạn.
Cô nghĩ, cô đã hiểu lầm hắn.
Nào ngờ chìa khóa mới vừa cắm vào, cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Nguyệt Trì Lạc giựt mình, giương mắt nhìn, một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngang giữa cửa, đôi mắt đen như bảo thạch không có một tia cảm xúc nhìn cô.
Không có mở đèn, hai người một đứng ở trong cửa một đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
"A Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc nhúc nhích đôi môi, cảm thấy hơi thở Đông Phương Tuyết hôm nay rất không ổn.
Rất lạnh, hơn nữa còn rất hung ác nham hiểm thật là dọa người.
Qua hồi lâu, Đông Phương Tuyết quay người đi vào, hắn vẫn không mở đèn.
Nguyệt Trì Lạc đi theo vào, cô đóng cửa, suy nghĩ một chút rồi đi lại mở đèn.
Ánh đèn chợt sáng đột nhiên có chút chói mắt, khi Nguyệt Trì Lạc thích ứng với ánh đèn thì mới thấy rõ sắc mặt Đông Phương Tuyết rất nặng nề nhìn mình, hơn nữa trên người hắn vẫn còn mặc bộ quần áo của ban ngày.
"Anh cũng mới về sao." Nguyệt Trì Lạc cảm thấy rất khó chịu, vốn nghĩ rằng hắn đang chờ cô, nhưng người nào đó lại giống như cô, cũng chỉ vừa mới về đến nhà mà thôi.
Trong nháy mắt cô cúi đầu xuống, không có nhìn thấy tay Đông Phương Tuyết đang siết chặt thành quyền.
Nguyệt Trì Lạc lướt qua Đông Phương Tuyết đi về hướng phòng ngủ, lúc đi tới cửa, Đông Phương Tuyết chợt nói chuyện: "Nguyệt Trì Lạc, em tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích vừa lòng."
Giọng nói của hắn rất trầm, rất lạnh.
Giải thích? Hắn nghĩ muốn giải thích cái gì?
Nguyệt Trì Lạc cũng nổi giận, cô tiếp tục đi vào trong, không quay đầu lại nói: "Em cho rằng em không có gì cần phải giải thích, ngược lại, anh nên cho em một lời giải thích đi."
Lời vừa nói ra, hơi thở vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Nguyệt Trì Lạc ngừng lại một chút, chỉ cảm thấy sự đè nén trong phòng quá lớn, vì vậy giống như trốn tránh chạy ào vào phòng tắm, khi Nguyệt Trì Lạc trở ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Đông Phương Tuyết.
Cô nhìn sang đại sảnh một chút, một phòng đèn đuốn sáng trưng, nhưng không có bóng dáng người đó.
Ánh mắt nhìn thoáng qua, Nguyệt Trì Lạc thấy trong gạt tàn thuốc trên bàn trà toàn bộ đều là mẫu tàn thuốc đứt đoạn.
Cô nghĩ, cô đã hiểu lầm hắn.
/365
|