Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 212: Tân hoàng lên ngôi (1)
/365
|
Cổ họng nàng khàn khàn, hai mắt nàng cũng khóc sưng đỏ bừng, nàng vẫn đang gào, vẫn đang khóc, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại thờ ơ không chút cảm động.
"Ngươi sẽ xuống Địa Ngục, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"
"Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!"
"Nguyệt Trì Lạc, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"
Đêm hôm đó, phủ thái tử khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc như Địa Ngục Tu La.
Đêm hôm đó, một người con gái, đơn độc một mình tàn sát đẫm máu phủ thái tử.
Đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc dùng trường kiếm uy hiếp vài thủ vệ hộ tống Tống Chỉ Thi, nhưng thủy chung cũng không giết nàng.
Người đã chết sẽ chỉ sống ở trong trí nhớ của người khác, nhưng người còn sống thì phải nhận hết đày đọa cả một đời một kiếp.
Tống Chỉ Thi, ta không giết ngươi, mà ta phải nhìn ngươi khổ sở cả đời.
Ngươi hại chết A Tuyết, vậy thì ta sẽ giết người mà ngươi yêu nhất.
Ngươi làm ta thống khổ, vậy thì ngươi cũng đừng mơ tưởng được sống tốt!
_____________________
Đảo mắt đã đến cuối mùa Thu, thời gian mấy tháng trôi qua như nước chảy.
Nghiệp thành là một Thành nhỏ được đánh giá giàu có nhất vùng biên giới nước Đông Phương cùng Nam Cung, nơi đây quanh năm bốn mùa như Xuân.
Người đến người đi trên đường nhỏ, có tiếng rao hàng của người mua bán.
Ở phương Bắc Nghiệp Thành, trong một căn phòng gỗ thanh tĩnh đứng sừng sững một mình, trên lầu hai có một người con gái ánh mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ban công, nàng nhìn người đến người đi dưới lầu nhưng ánh mắt xinh đẹp lại vô hồn giống như cái gì cũng không lọt vào được mắt của nàng.
Hơi thở quanh thân nàng mỏng manh, giống như bao phủ vô tận đau thương.
Có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là một giọng nói đầy tình cảm.
"Lạc Lạc, mau nhìn xem ai tới thăm ngươi này."
Người con gái đó, chính là Nguyệt Trì Lạc.
Nghe nói vậy, nàng không có bất kỳ cảm xúc gì, ngu ngơ không ổn định, cũng không biết rốt cuộc có nghe được hay không.
Nam tử cũng không vội, tự nhiên một mình bước đi tới.
Đến gần mới nhìn thấy, khuôn mặt của hắn toàn bộ được bao phủ dưới mặt nạ thiết màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt xếch xinh đẹp.
Nửa năm trước, hắn mang nàng về từ phủ thái tử.
Từ đó, nàng không nói một lời, độc trên người đã phát tác mấy lần. Thân thể hiện nay cũng càng ngày càng suy yếu.
Lam Hồ sờ sờ tóc nàng, thở dài nói: "Là Thập Thất."
"Ngươi sẽ xuống Địa Ngục, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"
"Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!"
"Nguyệt Trì Lạc, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"
Đêm hôm đó, phủ thái tử khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc như Địa Ngục Tu La.
Đêm hôm đó, một người con gái, đơn độc một mình tàn sát đẫm máu phủ thái tử.
Đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc dùng trường kiếm uy hiếp vài thủ vệ hộ tống Tống Chỉ Thi, nhưng thủy chung cũng không giết nàng.
Người đã chết sẽ chỉ sống ở trong trí nhớ của người khác, nhưng người còn sống thì phải nhận hết đày đọa cả một đời một kiếp.
Tống Chỉ Thi, ta không giết ngươi, mà ta phải nhìn ngươi khổ sở cả đời.
Ngươi hại chết A Tuyết, vậy thì ta sẽ giết người mà ngươi yêu nhất.
Ngươi làm ta thống khổ, vậy thì ngươi cũng đừng mơ tưởng được sống tốt!
_____________________
Đảo mắt đã đến cuối mùa Thu, thời gian mấy tháng trôi qua như nước chảy.
Nghiệp thành là một Thành nhỏ được đánh giá giàu có nhất vùng biên giới nước Đông Phương cùng Nam Cung, nơi đây quanh năm bốn mùa như Xuân.
Người đến người đi trên đường nhỏ, có tiếng rao hàng của người mua bán.
Ở phương Bắc Nghiệp Thành, trong một căn phòng gỗ thanh tĩnh đứng sừng sững một mình, trên lầu hai có một người con gái ánh mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ban công, nàng nhìn người đến người đi dưới lầu nhưng ánh mắt xinh đẹp lại vô hồn giống như cái gì cũng không lọt vào được mắt của nàng.
Hơi thở quanh thân nàng mỏng manh, giống như bao phủ vô tận đau thương.
Có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là một giọng nói đầy tình cảm.
"Lạc Lạc, mau nhìn xem ai tới thăm ngươi này."
Người con gái đó, chính là Nguyệt Trì Lạc.
Nghe nói vậy, nàng không có bất kỳ cảm xúc gì, ngu ngơ không ổn định, cũng không biết rốt cuộc có nghe được hay không.
Nam tử cũng không vội, tự nhiên một mình bước đi tới.
Đến gần mới nhìn thấy, khuôn mặt của hắn toàn bộ được bao phủ dưới mặt nạ thiết màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt xếch xinh đẹp.
Nửa năm trước, hắn mang nàng về từ phủ thái tử.
Từ đó, nàng không nói một lời, độc trên người đã phát tác mấy lần. Thân thể hiện nay cũng càng ngày càng suy yếu.
Lam Hồ sờ sờ tóc nàng, thở dài nói: "Là Thập Thất."
/365
|