Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 141: Hãm hại và phản kháng (7)
/365
|
Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình.
Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng.
Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi: "Lạc nhi, hãy tin ta." Hắn nói như vậy.
Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt.
"A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!" Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng.
Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu.
Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại.
Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn. (sao giống cầu hôn ở hiện đại gê)
Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực.
Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, mút lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói: "Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi." Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới. (cảm động nhỉ)
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra.
Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước.
Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó.
Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn.
Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.
Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng.
Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi: "Lạc nhi, hãy tin ta." Hắn nói như vậy.
Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt.
"A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!" Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng.
Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu.
Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại.
Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn. (sao giống cầu hôn ở hiện đại gê)
Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực.
Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, mút lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói: "Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi." Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới. (cảm động nhỉ)
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra.
Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước.
Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó.
Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn.
Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.
/365
|