Thái hậu muốn chọn sườn phi cho Ninh vương? Tô Tất sau khi nghe được một câu đó, đáy lòng thầm cười lạnh, người thái hậu muốn chọn…..cả thái hậu cùng Tô Tất đều tự hiểu mà không nói ra, không chỉ đích danh người nọ.
Thái hậu lúc này chưa chỉ đích danh, nhưng cũng đã có ngụ ý. Tô Tất thản nhiên nở nụ cười, nụ cười say lòng như hoa đào tháng ba, nàng nói: «Thật ra, Lão phật gia nói muốn ôm cháu, cũng không khó.»
Thái hậu cho rằng Tô Tất đã hiểu điều nàng ám chỉ, nàng và Tiết Tuyền Y liếc nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng khẽ lộ ra, quay đầu lại tiếp tục ra vẻ kiêu ngạo với Tô Tất, thản nhiên nói: «Ồ?»
Một chữ nhẹ nhàng, ý tứ bên trong lại vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, Tô Tất lấy việc chọc giận thái hậu làm mục tiêu, tức chết Tiết Tuyền Y làm mục đích, sao có thể để các nàng toại nguyện? Đáy mắt Tô Tất hiện lên sự gian trá.
Nàng vô cùng nhiệt tình tới gần thái hậu, cười nói: «Người quên rồi sao? Thái tử điện hạ của chúng ta còn chưa có thái tử phi a.»
Ngụ ý chính là, lão nhân gia người rảnh rỗi, sao không chọn cho thái tử một người trước? Lại động tay động chân với Ninh vương phủ chúng ta làm gì? Chúng ta sinh không được, chẳng lẽ thái tử bên kia cũng không sinh được?
Thái hậu vừa hơi lộ ra vẻ vui mừng, giờ mắt lại lập tức tối đen, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không rét mà run, ánh mắt của nàng bắn thẳng về phía Tô Tất. Hơi thở của thái hậu lạnh như băng, nếu là người bình thường đã sớm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế nhưng Tô Tất, lại vô cùng thờ ơ, như không hề nhận ra, vẫn cười vô tâm vô phế như trước, khiến thái hậu tức đến nắm chặt tay.
Thái hậu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: «Cũng đúng, tuổi thái tử cũng không còn nhỏ nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, thế nhưng vẫn chưa tìm được ai vừa ý.»
Trong lòng Tô Tất xuất hiện ý niệm tà ác, những vẻ mặt vẫn như cũ, cười đến xán lạn, «Lão phật gia, người sao lại hồ đồ như vậy, trước mặt chúng ta không phải có một người rất tốt sao?» Nói xong, ánh mắt Tô Tất rơi trên người Tiết Tuyền Y, khóe miệng cong lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Bị Tô Tất nhìn chằm chằm, Tiết Tuyền Y như bị kim đâm, bóng ma sợ hãi trong đáy lòng càng lan rộng.
«Ý ngươi là gì?» Đáy mắt thái hậu hiện lên một tia cảnh giác, nhất thời sa sầm mặt, nếu Tô Tất nhìn sắc mặt của nàng, thì lời nói nên có chừng mực một chút.
Thế nhưng người thái hậu gặp lại là Tô Tất, là một Tô Tất cả gan làm loạn không kiêng nể gì, trong mắt không hề có hoàng thất vi tôn, đến thái hậu nàng còn dám chọc giận, còn có chuyện gì mà nàng không làm được?
Tô Tất giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của thái hậu, có thể nói, nàng là cố ý chọc giận thái hậu. Nàng cười nói: «Tất nhiên là Tiết nhị tiểu thư của chúng ta a. Thái hậu người nghĩ mà xem, thái tử là người kế vị của đất nước này, Tiết nhị tiểu thư là đệ nhất tài nữ, Tiết phủ lại là trăm năm thế gia, nếu gộp hết lại, vị trí thái tử phi không phải sinh ra để cho nàng sao?»
Thái hậu vốn muốn nắm Tô Tất trong tay, thế nhưng không ngờ lại bị Tô Tất cướp quyền chủ động, từng bước mà bức nàng, mà nàng lại liên tiếp phải lùi lại.
Tô Tất rõ ràng biết người nàng muốn chọn làm sườn phi cho Ninh vương là Y nhi, vậy mà lại bị nàng ta lật ngược, ra chủ ý gả Tiết Tuyền Y cho thái tử.
Mắt thái hậu híp lại, trong lòng rất không vui, nhung không thể trước mặt mọi người mà khiển trách Tô Tất, dù sao lời nàng nói cũng không sai, muốn việc cớ để phản bác cũng không tìm được.
Thái hậu trầm mặc, Tiết Tuyền Y nhìn Tô Tất, đáy mắt lóe lên sát ý.
Tiết Tuyền Y thầm nghĩ, ta đã nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ngồi lên vị trí sườn phi, ngươi lại còn một mực từ chối là sao? Một mực từ chối thì thôi, lại còn muốn ta gả cho thái tử? Ai mà muốn gả cho cái đồ vô dụng đó chứ?
Ánh mắt nàng nhìn Tô Tất như sắp phun ra lửa đến nơi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại. Nếu không phải đang giả bệnh, nàng tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên chỉ vào mũi Tô Tất mà mắng.
Hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận, Tiết Tuyền Y không nhanh không chậm mà liếc nhìn Tô Tất, «Ninh vương phi, hôn sự của ta không đến lượt người lo lắng, người không cần vội vàng mà đẩy ta sang cho người khác như vậy.»
Tô Tất nghe vậy, vẻ mặt mê mang, đáy mắt vô tội: «Tiết nhị tiểu thư đang nói gì vậy? Cái gì mà ta vội vàng đẩy ngươi sang cho người khác? Ngươi thì có liên quan gì đến ta? Ta chỉ là giúp đỡ đưa ra chủ kiến mà thôi. Nhìn biểu tình thẹn quá hóa giận của ngươi…..chẳng lẽ ngươi đang nhớ thương Ninh vương điện hạ nhà ta sao?»
Đây không phải là chuyện rõ ràng rồi sao? Hầu như tất cả mọi người đều biết tâm tư của Tiết Tuyền Y, thế nhưng ai cũng không dám vạch trần, cho nên mọi người đều lòng hiểu mà không nói ra, giờ bị nói toạc ra như vậy, khiến Tiết Tuyền Y thẹn đến đỏ mặt.
Nàng rất muốn đứng dậy hô to, đúng, ta là nhớ thương Ninh vương điện hạ nhà ngươi đấy thì sao? Ta chính là không phải hắn thì không gả đấy! Thế nhưng, hấp tấp không có lợi, nàng không muốn làm ra chuyện mất mặt như vậy trước mặt Tô Tất. Mặc dù, nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn gả cho Ninh vương.
Cho nên, trong lúc nhất thời, Tiết Tuyền Y thừa nhận cũng không được, mà phủ nhận cũng không xong, vẻ mặt cứng lại, ánh mắt oán hận nhìn Tô Tất, mặt hết xanh rồi lại đỏ.
Nhất thời, bầu không khí có chút kỳ quái, xấu hổ mà trầm mặc.
Thái hậu oán hận trừng mắt liếc Tô Tất, không muốn kéo dài bầu không khí xấu hổ này, nàng liền thản nhiên đổi để tài, nói với Tô Tất, «Nàng không thể làm thái tử phi được, bởi vì tin đồn bên ngoài có chút bất lợi với nàng, vị trí kia lại được vạn người chú ý, chỉ sợ sẽ bị người ta chỉ trích, thật sự là không thích hợp.»
Tô Tất tựa hồ vẫn còn ngại thái hậu chưa tức chết, lại thêm dầu vào lửa. Nàng thản nhiên nhìn thái hậu, thờ ơ nói, «Nếu luận về thanh danh, chỉ sợ toàn bộ kinh thành không ai là không biết Tô lục tiểu thư kém cỏi, thế nhưng không phải hoàng hậu vẫn gả ta cho Ninh vương điện hạ sao? Chẳng lẽ thanh danh thái tử phi cần phải tốt, còn Ninh vương phi thì không sao?»
«Ninh vương phi, hóa ra ngươi cũng biết thanh danh của mình rất xấu sao?» Tiết Tuyền Y dựa vào ghế, trên mặt là sự trào phúng. Nói đến chuyện này nàng đúng là vô cùng hối hận, nếu lúc đó không phải nàng theo thái hậu đến lễ tạ thần, vị trí Ninh vương phi sao đến lượt Tô Tất? Sao còn xảy ra nhiều biến cố như vậy?
Dưới ánh mắt trời, Tô Tất thản nhiên mỉm cười, nụ cười lãnh đạm nhưng cũng nguy hiểm đến tột cùng, «Tiết nhị tiểu thư không phải đệ nhất tài nữ sao? Sao lại cắt câu lấy nghĩa* như vậy? Xem ra tài nữ hay bất tài nữ, cũng không phải là danh xứng với người.»
(*) Cắt câu lấy nghĩa: Lấy một câu trong lời của người khác rồi giải thích theo ý mình.
«Tô Tất người –» Mặt Tiết Tuyền Y đỏ lên, đột ngột đứng lên, nhưng đứng lên được một nửa, nàng lại nhớ tới việc mình đang sắm vai người bệnh, nên liền giả bộ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Nhìn thấy hành động đó của nàng, Tô Tất cố tình không âm không dương mà thêm một câu: «Tiết nhị tiểu thư không phải đang bị thương sao? Đừng tức giận, nếu miệng vết thương mà nứt ra, thì sẽ không tốt đâu.»
Những lời này của Tô Tất thật ra lại nhắc nhở Tiết Tuyền Y, nàng đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, cắn môi dưới, toàn bộ thân mình run nhè nhẹ, chính là kiểu run rảy như đáng cố gắng kiếm chế sự đau đớn.
«Không phải vết thương thật sự nứt ra đấy chứ? Ta có biết chút y thuật, hay để ta xem cho ngươi một chút?» Tô Tất nói xong liền đứng dây, trên mặt chậm rãi xuất hiện vẻ tươi cười, đó là nụ cười giả tạo của một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột.
Thấy Tô Tất đi về phía mình, Tiết Tuyền Y sợ tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt, «Không cần! Chỉ là động đến miệng vết thương mà thôi, không sao, chịu đựng một chút sẽ qua thôi.»
Buồn cười, ngực nàng căn bản không có vết thương, làm sao có miệng vết thương để cho Tô Tất coi? Tô Tất hận nàng đến chết, nếu đã nắm được điểm yếu, sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy? Đến lúc đó tin đồn lan ra là việc nhỏ, nếu điều tra ra giao dịch của nàng và Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc, vậy nàng nhất định sẽ phải chết.
Tô Tất cười tủm tỉm nhìn Tiết Tuyền Y, dừng lại cách người nàng vài bước, như vô cùng thân thiết mà hỏi thăm, «Thật sự không sao chứ? Vừa rồi bộ dáng của ngươi rõ ràng rất đau đớn a, không phải là giả bộ chứ?
Giả bộ đau đớn hay giả bộ bị thương? Câu này của Tô Tất một lời hai nghĩa, cũng chỉ có Tiết Tuyền Y mới hiểu được.
Thái hậu thấy Tô Tất náo loạn khắp nơi, Y nhi bị thương còn bị nàng hù dọa, cố ý nổi giận, quát: «Tô thị, đủ rồi! Nói thế nào Y nhi cũng vì Phong nhi mà bị thương, ngươi làm vương phi không cảm ơn thì thôi, lại còn nói mát. Sớm biết ngươi vô ơn, nhưng không ngờ lại vong ân bội nghĩa đến mức này.»
Đối mặt với sự chỉ trích của thái hậu, Tô Tất cười cười, nàng không chớp mắt nhìn Tiết Tuyền Y chằm chằm, chậm rãi nói: «Tiết Tuyền Y ngươi thật sự vì Ninh vương chắn kiếm mà bị thương sao?»
Thấy ánh mắt cùng ngữ khí mỉa mai của Tô Tất, thái hậu quát, «Ngươi nói gì đấy? Lúc ấy nhiều người nhìn thấy như vậy, Y nhi lại toàn thân đầy huyết ngã vào vũng máu, ngươi còn hoài nghi gì nữa?»
Tô Tất vẫn yên lặng nhìn Tiết Tuyền Y như trước, ánh mắt đáng sợ, tỏa ra hơi thở nguy hiểm trí mạng mơ hồ, nàng nói: «Ta hỏi ngươi trả lời đi, ngươi thật sự vì Ninh vương chắn kiếm mà bị thương sao?»
Muốn dựa vào việc này mà vào Ninh vương phủ? Tiết Tuyền Y, ta nên nói ngươi ngu ngốc hay không biết suy nghĩ đây? Hay là ngươi cho rằng Tô Tất ta ngu ngốc không biết suy nghĩ? Mánh khóe vụng về như vậy, ngươi vậy mà còn dương dương tự đắc.
Tiết Tuyền Y bị ánh mắt của Tô Tất dọa cho lòng khẽ thót lên, thế nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra, việc nàng giả bộ bị thương chỉ có nàng và mẫu thân biết, ngự y bị mua chuộc đã sớm diệt khẩu, mẫu thân lại càng không nói ra.
Như vậy, Tô Tất căn bản không thể biết chuyện mình giả bộ bị thương, vẻ mặt cùng ngữ khí nàng chắc chắn như vậy, nhất định là đang dọa mình, đúng, nhất định là vậy.
Tiết Tuyền Y nghĩ vậy, liền không lo lắng nữa, nàng quay sang cười lạnh với Tô Tất, «Đúng, ta vì Ninh vương chắn kiếm suýt nữa là chết, thế nhưng ngươi, thân là Ninh vương phi ngươi đã vì hắn mà làm được những gì?»
«Ngươi vì Ninh vương chắn kiếm mà suýt chết? Ngươi muốn dùng điểm này để uy hiếp người khác, muốn ta thỏa hiệp? Tốt, tốt lắm –» Tô Tất mỉm cười thản nhiên, không thấy nàng di chuyển, chỉ thấy ngực Tiết Tuyền Y đột nhiên xuất hiện ánh chớp lóe lên, ánh chớp vừa xẹt qua – liền xuất hiện một màn vô cùng hương diễm.
Tiết Tuyền Y phản ứng cực nhanh, một tiếng thét chói tai vang lên, nàng ôm áo khoác lông cừu ngã nhào trên đất, cho dù động tác của nàng có nhanh mấy đi nữa, cũng không nhanh bằng ánh mắt của người ta.
Rất nhiều người đều nhìn thấy, dải băng trước ngực Tiết Tuyền Y bị xé vụn, bay trong không trung, cuối cùng rớt xuống đất. Màu trắng tinh khiết, không dính chút máu.
Mà áo trước ngực Tiết Tuyền Y cũng rách ra, lộ ra bộ ngực sữa căng tròn, làn da trắng mịn như gốm sứ, đẹp lại không chút tì vết.
Thế nhưng, cũng bởi vì không chút tì vết, nên mới càng khiến người ta kinh ngạc.
Ở chỗ đó của Tiết nhị tiểu thư, không phải nên có vết thương sao? Nàng không phải chắn kiếm thay Ninh vương mà suýt chết sao? Thế nhưng, làn da trắng nõn sau lớp băng nào có chút vết thương?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, tất cả đều ngơ ngác nhìn Tiết tuyền Y, cả thái hậu cũng vậy. Ánh mắt nàng nhìn Tiết Tuyền Y lúc sáng lúc tối, hàn quang lập lòe dưới đáy mắt, bí hiểm khó lường.
Thế nhưng, trong lòng nàng dù sao vẫn thiên vị Tiết Tuyền Y, không muốn Tiết Tuyền Y phải mất mặt trước mặt mọi người, nên nàng xoay người gầm lên với Tô Tất, «Lá gan của ngươi cũng thật to, dám ở trước mặt mọi người mà xé quần áo của người khác, vũ nhục Y nhi, ngươi thật sự không để Tiết phủ vào mắt sao?»
Gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc dài của Tô Tất bay theo chiều gió, đôi mắt của nàng như hàn băng không chút cảm tình, dừng trên người thái hậu, đáy mắt lãnh lẽo, tàn khốc, thị sát, quanh thân nàng tỏa ra khí thế khiến cả thái hậu cũng nhịn không được mà phải lui về phía sau.
Khóe môi Tô Tất chậm rãi cong lên nụ cười thản nhiên. Nàng biết rõ thái hậu thiên vị Tiết Tuyền Y, nên lúc này mới không cho người đến kiểm tra vết thương, mà vach trần nàng ta trước mặt mọi người, không ngờ thái hậu lại bất công tới mức đó. Đã tới nước này, nàng ta cũng chỉ có thể trách bản thân mình trước, thế nhưng, thái độ của thái hậu đối với Tô Tất như thế nào, Tô Tất cũng chẳng quan tâm.
Tô Tất thản nhiên liếc thái hậu, thờ ơ nói, «Lão phật gia, người không phải là hoa mắt chứ? Ta vẫn luôn ngồi yên ở đây không nhúc nhích, sao có thể trước mặt mọi người mà xé quần áo vũ nhục Tiết nhị tiểu thư được?»
Tô Tất nói đúng tình hợp lý, thập phần mạnh mẽ, nàng quả thật là vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy. Người xé rách quần áo của Tiết Tuyền Y thực ra là tiểu tuyết hồ, thế nhưng vì ngượng, tiểu tổ tông kia đã sớm trốn xa. Các ngươi muốn bắt sao? Đợi kiếp sau đi, vì người có được tốc độ có thể đuổi theo tiểu tuyết hồ, chỉ sợ còn chưa sinh ra.
«Ngươi – ngươi dùng yêu thuật! Đồ yêu nữ! Người đâu –» Thái hậu căm tức nhìn Tô Tất.
«Yêu thuật? Sao có thể là yêu thuật được? Có lẽ là ông trời có mắt, lão nhân gia hắn thấy có người làm bộ làm tịch, nên mới lấy sét đánh xuống kẻ dối trá. Thí dụ như, có bị thương hay không, cởi quần áo ra xem một chút chẳng phải rõ ràng sao?» Lời mỉa mai của Tô Tất khiến thái hậu nghẹn họng không trả lời được.
Tô Tất làm sao mà không biết, Lão phật gia nói như vậy chẳng qua là vì cố tình che dấu cho Tiết Tuyền Y mà bịa ra, chỉ cần nàng bị bắt, miệng người khác chẳng phải nàng ta muốn bịt là bịt được sao? Vừa rồi trên người Tiết Tuyền Y có vết thương hay không, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Tiết Tuyền Y quỳ rạp trên đất, lúc này chậm rãi, chật vật đứng lên, nàng trừng mắt nhìn Tô Tất, hai mắt như muốn phun ra lửa, đột nhiên, nàng cười ra tiếng, «Ninh vương phi, ý của ngươi là, trên người ta không bị thương sao?»
«A? Hóa ra là có à?» Tô Tất cười lạnh nhìn Tiết Tuyền Y. Nàng muốn xem, Tiết Tuyền Y rốt cuộc có thể âm ngoan đến mức nào, kết quả, khiến cho nàng thực thất vọng.
Lúc Tiết Tuyền Y để lộ bộ ngực sữa lần thứ hai, nơi đó đã sớm máu tươi dầm đìa, như nước suối ào ào chảy ra, thấm vào quần áo. Sắc mặt Tiết Tuyền Y vốn không chút máu giờ càng tái nhợt, nàng cắn răng trừng Tô Tất, «Vết thương như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?»
Vết thương mới cách vết thương cũ một khoảng rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra mánh khóe của nàng, thế nhưng phải tỏ thái độ như thế nào còn cần Lão phật gia xem xét.
Lão phật gia lạnh lùng trừng Tô Tất, ngực phập phồng, có lẽ đã vô cùng tức giận rồi. Vài thập niên này, nàng tự xưng là người tôn quý nhất thiên hạ, chưa bao giờ có người làm phật ý nàng, nhưng Tô Tất thì ngược lại, nàng đã quát bảo ngừng lại, vậy mà nàng ta vẫn còn dám làm càn!
Ánh mắt Tô Tất đảo qua thái hậu, cuối cùng như phát hiện ra gì đó, mắt sáng ngời. Nàng đi tới vài bước nhặt lên, sau đó như vô cùng thân thiết mà nhìn Tiết Tuyền Y, «Tiết nhị cô nương, ngươi vẫn chống đỡ được chứ? Trời thấy còn thương, ngay cả chủy thủ cũng dính đầy máu, ngươi nhất định là chảy rất nhiều máu.»
Nghe được lời chế nhạo rõ ràng như vậy của Tô Tất, Tiết Tuyền Y tức đến xanh mặt, suýt nữa là ngất đi.
Thái hậu hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tất. Tai họa ngàn năm này, mỗi lần tiến cung đều khiến cung của nàng gà bay chó sủa, nàng thật sự rất ghét Tô Tất, hận không thể khiến nàng ta vĩnh viễn biến mất trước mặt mình.
Thái hậu nhẫn nhịn, nhịn xuống lửa giận, lạnh lùng nói: «Ở đây không có việc của ngươi nữa, ngươi về trước đi.»
Tô Tất nhìn Tiết Tuyền Y, khóe miệng chậm rãi cong lên, nụ cười đầy trào phúng, «Vậy Tiết nhị tiểu thư, ngươi dưỡng thương thật tốt đi nhé, đừng nghĩ linh tĩnh nữa, đến lúc đó động đến vết thương thì không tốt đâu.»
Lần này nếu không phải Tiết Tuyền Y muốn dùng chuyện chắn kiếm thay Ninh vương mà uy hiếp người khác, âm mưu muốn vào Ninh vương phủ làm sườn phi, Tô Tất cũng sẽ không khiến nàng ta phải mất mặt cùng tự đâm mình một dao như vậy, đây không phải là điển hình tiền mất tật mang sao?
Đối mặt với sự chế giễu của Tô Tất, Tiết Tuyền Y thở hổn hển, nhất thời hoa mắt chóng mặt, trước mặt biến thành màu đen, thế nhưng trước khi ngất đi, nàng vẫn nở một nụ cười âm ngoan thủ lạt với Tô Tất, dùng âm giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói từng chữ một: «Tô Tất, ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Người chờ đi tìm chết đi.»
Câu uy hiếp này đã khiến nàng phải dùng toàn bộ khí lực, nói xong, nàng lập tức ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sự quyết tuyệt cùng chắc chắn trong đáy mắt Tiết Tuyền Y khiến trong lòng Tô Tất có dự cảm không tốt. Nàng biết, nữ nhân một khi đã điên lên là vô cùng đáng sợ, thế nhưng dựa vào phán đoán của nàng, Tiết Tuyền Y cho dù bị nàng bức đến điên, chí ít nàng ta vẫn còn tháu hậu chống lưng.
Tiết Tuyền Y rốt cuộc là tạo ra cái bẫy gì dành cho nàng chứ? Trong đầu Tô Tất như có ánh sáng lóe lên, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng còn chưa kịp nắm bắt, thì nó đã biến mất….
Ninh vương phủ.
Tô Tất một tay chống má, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời thật xanh, mây thật trắng, gió thật lạnh, nhưng cuộc sống lại không hề dễ chịu.
Tiểu tuyết hồ gãi đầu gãi tai trước mặt Tô Tất, thế nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có.
Chuyện hôm qua, Tô Tất chiếm ưu thế, vừa từ chối sườn phi mà thái hậu ban thưởng, lại vừa tổn hại Tiết Tuyền Y, còn khiến nàng ta phải tự dùng dao đâm mình một phát, nàng nên vui vẻ mới đúng. Nhưng hiện tại, nàng lại muốn vui cũng không vui được.
Vệ Lăng Phong đẩy cửa vào.
Hôm nay Vệ Lăng Phong một thân nhuyễn bào tơ vàng hoa lệ, nhuyễn bào dùng tơ tằm Nam Hải may thành, phượng mâu híp lại, phảng phất như yên hoa rực rỡ, dùng vẻ mặt ngạo nghễ mà nhìn vạn vật.
Hắn ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Tất, trên mặt hắn lộ ra sự mê mang cùng mất mát không chút che dấu, trong lòng khẽ căng thẳng.
Nàng âm hiểm giả dối, là một nữ nhân thích trốn ở chỗ tối tăm, thích ám toán, giết người mà mặt vẫn mỉm cười. Nhiều lúc, đáy mắt nàng lóe lên sự cơ trí, lộ ra sự ngạo nghễ tuyệt thế, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt, thế nhưng khi từ hoàng cung trở về, tâm tình nàng có chút sa sút.
«Sao vậy? Có phải hoàng tổ mẫu giở thủ đoạn với nàng hay không?» Vệ Lăng Phong ôm lấy nàng từ phía sau, thuận thế ngồi xuống ghế bành, ôm Tô Tất đặt lên đùi hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mắt Vệ Lăng Phong rất đẹp, lông mi cong dài, mắt như hoa đào, phượng mâu khẽ híp lại, con ngươi đen láy kiêu ngạo, sáng lấp lánh như ánh sao, đáy mắt sâu thẳm, bí hiểm khó lường, phảng phất như mặt sông khẽ gợn sóng, xúc động nhân tâm, mị hoặc chúng sinh.
Vệ Lăng Phong tùy ý để nàng nhìn, đôi môi hồng nhạt chậm rãi cong lên nụ cười xinh đẹp tà mị.
Tô Tất ôm lấy tuấn nhan như được gọt dũa mà ra của hắn, đột nhiên thở dài, «Vệ Lăng Phong, trả lời ta mấy vấn đề được không?»
«Nàng hỏi đi.» Lâu rồi mới thấy mặt Tô Tất xuất hiện vẻ ngiêm trọng như vậy, Vệ Lăng Phong không khỏi hơi sửng sốt. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tất, đôi mắt sáng lấp lánh cùng nàng giằng co.
Tô Tất ảm đạm cười, «Hôm qua thái hậu truyền ta vào cung, chàng có biết là vì chuyện gì không?»
Vệ Lăng Phong nghĩ nghĩ một chút, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng lúc nhìn Tô Tất, vẫn lắc đầu.
Tô Tất bất động thanh sắc nhìn hắn, «Chàng không cần phải làm như vậy, nói ra thì sao? Thật ra chàng đoán đúng rồi, thái hậu muốn chọn Tiết Tuyền Y làm sườn phi của chàng. Thế nhưng lại bị ta một mực từ chối, chàng có trách ta không?»
«Nói ngốc gì đó? Ta vui còn không kịp, sao lại phải trách nàng?» Điều này chứng minh tiểu vương phi của hắn đã chịu chấp nhận hắn, hơn nữa, còn vì hắn mà ghen, hắn thật sự rất cao hứng.
«Thế nhưng chàng không cảm thấy, nếu lấy Tiết Tuyền Y, có thái hậu và Tiết phủ toàn lực ủng hộ, con đường của chàng sẽ bằng phẳng hơn sao?»
Khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười tà mị yếu ơt: «Không có bọn họ, ta vẫn có thể đạt được thứ ta muốn. Nàng yên tâm, ta chỉ muốn một mình nàng, tuyệt đối không lấy Tiết Tuyền Y.»
Tô Tất lại chậm rãi nở nụ cười, «Tiết Tuyền Y thì ta không để trong lòng. Thế nhưng, nếu có một ngày, có người tặng cho chàng một nữ nhân, hỡn nữa còn nói với chàng, chỉ cần chàng nhận lấy, chàng sẽ đứng đầu đại lục, chàng sẽ làm thế nào?»
Đứng đầu đại lục, đại biểu cho việc bốn quốc hợp nhất, mà chúa tể duy nhất lại chính là hắn, trở thành quân lâm thiên hạ chân chính.
Vệ Lăng Phong nghe xong, vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Tất, phì cười, «Đồ ngốc này, trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì vậy? Sao có thể có chuyện như vậy chứ?»
«Vệ Lăng Phong, ta không đùa với chàng, chỉ nói sự thật mà thôi.» Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh băng, «Đừng thay lòng đổi dạ, bởi cái giá của việc thay lòng đổi dạ rất cao; Có thể chống lại sự mê hoặc, là vì sự mê hoặc không đủ lớn. Nếu nói, cưới một nữ nhân, có thể cho chàng đứng đầu đại lục, đứng đầu thiên hạ, thậm chí còn thành thần….Chàng thật sự sẽ không chút do dự mà từ chối sao?»
«Ta…….» Vệ Lăng Phong mở miệng, nhưng vẫn còn do dự.
Tô Tất nhìn hắn, thản nhiên nở nụ cười, «Ta không phải muốn ép chàng hứa hẹn, thế nhưng, chàng hãy suy nghĩ nghiêm túc một chút.»
Tô Tất không trách hắn, bởi chính nàng cũng chưa thực sự chấp nhận Vệ Lăng Phong, sao có thể dùng tiêu chuẩn cao như vậy mà muốn hắn chấp nhận?
Thế nhưng, yêu cầu của nàng đối với tình yêu thật sự rất đơn giản, trong mắt không được phép chứa dù chỉ một hạt cát…..
Thái hậu lúc này chưa chỉ đích danh, nhưng cũng đã có ngụ ý. Tô Tất thản nhiên nở nụ cười, nụ cười say lòng như hoa đào tháng ba, nàng nói: «Thật ra, Lão phật gia nói muốn ôm cháu, cũng không khó.»
Thái hậu cho rằng Tô Tất đã hiểu điều nàng ám chỉ, nàng và Tiết Tuyền Y liếc nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng khẽ lộ ra, quay đầu lại tiếp tục ra vẻ kiêu ngạo với Tô Tất, thản nhiên nói: «Ồ?»
Một chữ nhẹ nhàng, ý tứ bên trong lại vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, Tô Tất lấy việc chọc giận thái hậu làm mục tiêu, tức chết Tiết Tuyền Y làm mục đích, sao có thể để các nàng toại nguyện? Đáy mắt Tô Tất hiện lên sự gian trá.
Nàng vô cùng nhiệt tình tới gần thái hậu, cười nói: «Người quên rồi sao? Thái tử điện hạ của chúng ta còn chưa có thái tử phi a.»
Ngụ ý chính là, lão nhân gia người rảnh rỗi, sao không chọn cho thái tử một người trước? Lại động tay động chân với Ninh vương phủ chúng ta làm gì? Chúng ta sinh không được, chẳng lẽ thái tử bên kia cũng không sinh được?
Thái hậu vừa hơi lộ ra vẻ vui mừng, giờ mắt lại lập tức tối đen, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không rét mà run, ánh mắt của nàng bắn thẳng về phía Tô Tất. Hơi thở của thái hậu lạnh như băng, nếu là người bình thường đã sớm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế nhưng Tô Tất, lại vô cùng thờ ơ, như không hề nhận ra, vẫn cười vô tâm vô phế như trước, khiến thái hậu tức đến nắm chặt tay.
Thái hậu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: «Cũng đúng, tuổi thái tử cũng không còn nhỏ nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, thế nhưng vẫn chưa tìm được ai vừa ý.»
Trong lòng Tô Tất xuất hiện ý niệm tà ác, những vẻ mặt vẫn như cũ, cười đến xán lạn, «Lão phật gia, người sao lại hồ đồ như vậy, trước mặt chúng ta không phải có một người rất tốt sao?» Nói xong, ánh mắt Tô Tất rơi trên người Tiết Tuyền Y, khóe miệng cong lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Bị Tô Tất nhìn chằm chằm, Tiết Tuyền Y như bị kim đâm, bóng ma sợ hãi trong đáy lòng càng lan rộng.
«Ý ngươi là gì?» Đáy mắt thái hậu hiện lên một tia cảnh giác, nhất thời sa sầm mặt, nếu Tô Tất nhìn sắc mặt của nàng, thì lời nói nên có chừng mực một chút.
Thế nhưng người thái hậu gặp lại là Tô Tất, là một Tô Tất cả gan làm loạn không kiêng nể gì, trong mắt không hề có hoàng thất vi tôn, đến thái hậu nàng còn dám chọc giận, còn có chuyện gì mà nàng không làm được?
Tô Tất giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của thái hậu, có thể nói, nàng là cố ý chọc giận thái hậu. Nàng cười nói: «Tất nhiên là Tiết nhị tiểu thư của chúng ta a. Thái hậu người nghĩ mà xem, thái tử là người kế vị của đất nước này, Tiết nhị tiểu thư là đệ nhất tài nữ, Tiết phủ lại là trăm năm thế gia, nếu gộp hết lại, vị trí thái tử phi không phải sinh ra để cho nàng sao?»
Thái hậu vốn muốn nắm Tô Tất trong tay, thế nhưng không ngờ lại bị Tô Tất cướp quyền chủ động, từng bước mà bức nàng, mà nàng lại liên tiếp phải lùi lại.
Tô Tất rõ ràng biết người nàng muốn chọn làm sườn phi cho Ninh vương là Y nhi, vậy mà lại bị nàng ta lật ngược, ra chủ ý gả Tiết Tuyền Y cho thái tử.
Mắt thái hậu híp lại, trong lòng rất không vui, nhung không thể trước mặt mọi người mà khiển trách Tô Tất, dù sao lời nàng nói cũng không sai, muốn việc cớ để phản bác cũng không tìm được.
Thái hậu trầm mặc, Tiết Tuyền Y nhìn Tô Tất, đáy mắt lóe lên sát ý.
Tiết Tuyền Y thầm nghĩ, ta đã nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ngồi lên vị trí sườn phi, ngươi lại còn một mực từ chối là sao? Một mực từ chối thì thôi, lại còn muốn ta gả cho thái tử? Ai mà muốn gả cho cái đồ vô dụng đó chứ?
Ánh mắt nàng nhìn Tô Tất như sắp phun ra lửa đến nơi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại. Nếu không phải đang giả bệnh, nàng tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên chỉ vào mũi Tô Tất mà mắng.
Hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận, Tiết Tuyền Y không nhanh không chậm mà liếc nhìn Tô Tất, «Ninh vương phi, hôn sự của ta không đến lượt người lo lắng, người không cần vội vàng mà đẩy ta sang cho người khác như vậy.»
Tô Tất nghe vậy, vẻ mặt mê mang, đáy mắt vô tội: «Tiết nhị tiểu thư đang nói gì vậy? Cái gì mà ta vội vàng đẩy ngươi sang cho người khác? Ngươi thì có liên quan gì đến ta? Ta chỉ là giúp đỡ đưa ra chủ kiến mà thôi. Nhìn biểu tình thẹn quá hóa giận của ngươi…..chẳng lẽ ngươi đang nhớ thương Ninh vương điện hạ nhà ta sao?»
Đây không phải là chuyện rõ ràng rồi sao? Hầu như tất cả mọi người đều biết tâm tư của Tiết Tuyền Y, thế nhưng ai cũng không dám vạch trần, cho nên mọi người đều lòng hiểu mà không nói ra, giờ bị nói toạc ra như vậy, khiến Tiết Tuyền Y thẹn đến đỏ mặt.
Nàng rất muốn đứng dậy hô to, đúng, ta là nhớ thương Ninh vương điện hạ nhà ngươi đấy thì sao? Ta chính là không phải hắn thì không gả đấy! Thế nhưng, hấp tấp không có lợi, nàng không muốn làm ra chuyện mất mặt như vậy trước mặt Tô Tất. Mặc dù, nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn gả cho Ninh vương.
Cho nên, trong lúc nhất thời, Tiết Tuyền Y thừa nhận cũng không được, mà phủ nhận cũng không xong, vẻ mặt cứng lại, ánh mắt oán hận nhìn Tô Tất, mặt hết xanh rồi lại đỏ.
Nhất thời, bầu không khí có chút kỳ quái, xấu hổ mà trầm mặc.
Thái hậu oán hận trừng mắt liếc Tô Tất, không muốn kéo dài bầu không khí xấu hổ này, nàng liền thản nhiên đổi để tài, nói với Tô Tất, «Nàng không thể làm thái tử phi được, bởi vì tin đồn bên ngoài có chút bất lợi với nàng, vị trí kia lại được vạn người chú ý, chỉ sợ sẽ bị người ta chỉ trích, thật sự là không thích hợp.»
Tô Tất tựa hồ vẫn còn ngại thái hậu chưa tức chết, lại thêm dầu vào lửa. Nàng thản nhiên nhìn thái hậu, thờ ơ nói, «Nếu luận về thanh danh, chỉ sợ toàn bộ kinh thành không ai là không biết Tô lục tiểu thư kém cỏi, thế nhưng không phải hoàng hậu vẫn gả ta cho Ninh vương điện hạ sao? Chẳng lẽ thanh danh thái tử phi cần phải tốt, còn Ninh vương phi thì không sao?»
«Ninh vương phi, hóa ra ngươi cũng biết thanh danh của mình rất xấu sao?» Tiết Tuyền Y dựa vào ghế, trên mặt là sự trào phúng. Nói đến chuyện này nàng đúng là vô cùng hối hận, nếu lúc đó không phải nàng theo thái hậu đến lễ tạ thần, vị trí Ninh vương phi sao đến lượt Tô Tất? Sao còn xảy ra nhiều biến cố như vậy?
Dưới ánh mắt trời, Tô Tất thản nhiên mỉm cười, nụ cười lãnh đạm nhưng cũng nguy hiểm đến tột cùng, «Tiết nhị tiểu thư không phải đệ nhất tài nữ sao? Sao lại cắt câu lấy nghĩa* như vậy? Xem ra tài nữ hay bất tài nữ, cũng không phải là danh xứng với người.»
(*) Cắt câu lấy nghĩa: Lấy một câu trong lời của người khác rồi giải thích theo ý mình.
«Tô Tất người –» Mặt Tiết Tuyền Y đỏ lên, đột ngột đứng lên, nhưng đứng lên được một nửa, nàng lại nhớ tới việc mình đang sắm vai người bệnh, nên liền giả bộ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Nhìn thấy hành động đó của nàng, Tô Tất cố tình không âm không dương mà thêm một câu: «Tiết nhị tiểu thư không phải đang bị thương sao? Đừng tức giận, nếu miệng vết thương mà nứt ra, thì sẽ không tốt đâu.»
Những lời này của Tô Tất thật ra lại nhắc nhở Tiết Tuyền Y, nàng đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, cắn môi dưới, toàn bộ thân mình run nhè nhẹ, chính là kiểu run rảy như đáng cố gắng kiếm chế sự đau đớn.
«Không phải vết thương thật sự nứt ra đấy chứ? Ta có biết chút y thuật, hay để ta xem cho ngươi một chút?» Tô Tất nói xong liền đứng dây, trên mặt chậm rãi xuất hiện vẻ tươi cười, đó là nụ cười giả tạo của một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột.
Thấy Tô Tất đi về phía mình, Tiết Tuyền Y sợ tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt, «Không cần! Chỉ là động đến miệng vết thương mà thôi, không sao, chịu đựng một chút sẽ qua thôi.»
Buồn cười, ngực nàng căn bản không có vết thương, làm sao có miệng vết thương để cho Tô Tất coi? Tô Tất hận nàng đến chết, nếu đã nắm được điểm yếu, sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy? Đến lúc đó tin đồn lan ra là việc nhỏ, nếu điều tra ra giao dịch của nàng và Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc, vậy nàng nhất định sẽ phải chết.
Tô Tất cười tủm tỉm nhìn Tiết Tuyền Y, dừng lại cách người nàng vài bước, như vô cùng thân thiết mà hỏi thăm, «Thật sự không sao chứ? Vừa rồi bộ dáng của ngươi rõ ràng rất đau đớn a, không phải là giả bộ chứ?
Giả bộ đau đớn hay giả bộ bị thương? Câu này của Tô Tất một lời hai nghĩa, cũng chỉ có Tiết Tuyền Y mới hiểu được.
Thái hậu thấy Tô Tất náo loạn khắp nơi, Y nhi bị thương còn bị nàng hù dọa, cố ý nổi giận, quát: «Tô thị, đủ rồi! Nói thế nào Y nhi cũng vì Phong nhi mà bị thương, ngươi làm vương phi không cảm ơn thì thôi, lại còn nói mát. Sớm biết ngươi vô ơn, nhưng không ngờ lại vong ân bội nghĩa đến mức này.»
Đối mặt với sự chỉ trích của thái hậu, Tô Tất cười cười, nàng không chớp mắt nhìn Tiết Tuyền Y chằm chằm, chậm rãi nói: «Tiết Tuyền Y ngươi thật sự vì Ninh vương chắn kiếm mà bị thương sao?»
Thấy ánh mắt cùng ngữ khí mỉa mai của Tô Tất, thái hậu quát, «Ngươi nói gì đấy? Lúc ấy nhiều người nhìn thấy như vậy, Y nhi lại toàn thân đầy huyết ngã vào vũng máu, ngươi còn hoài nghi gì nữa?»
Tô Tất vẫn yên lặng nhìn Tiết Tuyền Y như trước, ánh mắt đáng sợ, tỏa ra hơi thở nguy hiểm trí mạng mơ hồ, nàng nói: «Ta hỏi ngươi trả lời đi, ngươi thật sự vì Ninh vương chắn kiếm mà bị thương sao?»
Muốn dựa vào việc này mà vào Ninh vương phủ? Tiết Tuyền Y, ta nên nói ngươi ngu ngốc hay không biết suy nghĩ đây? Hay là ngươi cho rằng Tô Tất ta ngu ngốc không biết suy nghĩ? Mánh khóe vụng về như vậy, ngươi vậy mà còn dương dương tự đắc.
Tiết Tuyền Y bị ánh mắt của Tô Tất dọa cho lòng khẽ thót lên, thế nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra, việc nàng giả bộ bị thương chỉ có nàng và mẫu thân biết, ngự y bị mua chuộc đã sớm diệt khẩu, mẫu thân lại càng không nói ra.
Như vậy, Tô Tất căn bản không thể biết chuyện mình giả bộ bị thương, vẻ mặt cùng ngữ khí nàng chắc chắn như vậy, nhất định là đang dọa mình, đúng, nhất định là vậy.
Tiết Tuyền Y nghĩ vậy, liền không lo lắng nữa, nàng quay sang cười lạnh với Tô Tất, «Đúng, ta vì Ninh vương chắn kiếm suýt nữa là chết, thế nhưng ngươi, thân là Ninh vương phi ngươi đã vì hắn mà làm được những gì?»
«Ngươi vì Ninh vương chắn kiếm mà suýt chết? Ngươi muốn dùng điểm này để uy hiếp người khác, muốn ta thỏa hiệp? Tốt, tốt lắm –» Tô Tất mỉm cười thản nhiên, không thấy nàng di chuyển, chỉ thấy ngực Tiết Tuyền Y đột nhiên xuất hiện ánh chớp lóe lên, ánh chớp vừa xẹt qua – liền xuất hiện một màn vô cùng hương diễm.
Tiết Tuyền Y phản ứng cực nhanh, một tiếng thét chói tai vang lên, nàng ôm áo khoác lông cừu ngã nhào trên đất, cho dù động tác của nàng có nhanh mấy đi nữa, cũng không nhanh bằng ánh mắt của người ta.
Rất nhiều người đều nhìn thấy, dải băng trước ngực Tiết Tuyền Y bị xé vụn, bay trong không trung, cuối cùng rớt xuống đất. Màu trắng tinh khiết, không dính chút máu.
Mà áo trước ngực Tiết Tuyền Y cũng rách ra, lộ ra bộ ngực sữa căng tròn, làn da trắng mịn như gốm sứ, đẹp lại không chút tì vết.
Thế nhưng, cũng bởi vì không chút tì vết, nên mới càng khiến người ta kinh ngạc.
Ở chỗ đó của Tiết nhị tiểu thư, không phải nên có vết thương sao? Nàng không phải chắn kiếm thay Ninh vương mà suýt chết sao? Thế nhưng, làn da trắng nõn sau lớp băng nào có chút vết thương?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, tất cả đều ngơ ngác nhìn Tiết tuyền Y, cả thái hậu cũng vậy. Ánh mắt nàng nhìn Tiết Tuyền Y lúc sáng lúc tối, hàn quang lập lòe dưới đáy mắt, bí hiểm khó lường.
Thế nhưng, trong lòng nàng dù sao vẫn thiên vị Tiết Tuyền Y, không muốn Tiết Tuyền Y phải mất mặt trước mặt mọi người, nên nàng xoay người gầm lên với Tô Tất, «Lá gan của ngươi cũng thật to, dám ở trước mặt mọi người mà xé quần áo của người khác, vũ nhục Y nhi, ngươi thật sự không để Tiết phủ vào mắt sao?»
Gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc dài của Tô Tất bay theo chiều gió, đôi mắt của nàng như hàn băng không chút cảm tình, dừng trên người thái hậu, đáy mắt lãnh lẽo, tàn khốc, thị sát, quanh thân nàng tỏa ra khí thế khiến cả thái hậu cũng nhịn không được mà phải lui về phía sau.
Khóe môi Tô Tất chậm rãi cong lên nụ cười thản nhiên. Nàng biết rõ thái hậu thiên vị Tiết Tuyền Y, nên lúc này mới không cho người đến kiểm tra vết thương, mà vach trần nàng ta trước mặt mọi người, không ngờ thái hậu lại bất công tới mức đó. Đã tới nước này, nàng ta cũng chỉ có thể trách bản thân mình trước, thế nhưng, thái độ của thái hậu đối với Tô Tất như thế nào, Tô Tất cũng chẳng quan tâm.
Tô Tất thản nhiên liếc thái hậu, thờ ơ nói, «Lão phật gia, người không phải là hoa mắt chứ? Ta vẫn luôn ngồi yên ở đây không nhúc nhích, sao có thể trước mặt mọi người mà xé quần áo vũ nhục Tiết nhị tiểu thư được?»
Tô Tất nói đúng tình hợp lý, thập phần mạnh mẽ, nàng quả thật là vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy. Người xé rách quần áo của Tiết Tuyền Y thực ra là tiểu tuyết hồ, thế nhưng vì ngượng, tiểu tổ tông kia đã sớm trốn xa. Các ngươi muốn bắt sao? Đợi kiếp sau đi, vì người có được tốc độ có thể đuổi theo tiểu tuyết hồ, chỉ sợ còn chưa sinh ra.
«Ngươi – ngươi dùng yêu thuật! Đồ yêu nữ! Người đâu –» Thái hậu căm tức nhìn Tô Tất.
«Yêu thuật? Sao có thể là yêu thuật được? Có lẽ là ông trời có mắt, lão nhân gia hắn thấy có người làm bộ làm tịch, nên mới lấy sét đánh xuống kẻ dối trá. Thí dụ như, có bị thương hay không, cởi quần áo ra xem một chút chẳng phải rõ ràng sao?» Lời mỉa mai của Tô Tất khiến thái hậu nghẹn họng không trả lời được.
Tô Tất làm sao mà không biết, Lão phật gia nói như vậy chẳng qua là vì cố tình che dấu cho Tiết Tuyền Y mà bịa ra, chỉ cần nàng bị bắt, miệng người khác chẳng phải nàng ta muốn bịt là bịt được sao? Vừa rồi trên người Tiết Tuyền Y có vết thương hay không, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Tiết Tuyền Y quỳ rạp trên đất, lúc này chậm rãi, chật vật đứng lên, nàng trừng mắt nhìn Tô Tất, hai mắt như muốn phun ra lửa, đột nhiên, nàng cười ra tiếng, «Ninh vương phi, ý của ngươi là, trên người ta không bị thương sao?»
«A? Hóa ra là có à?» Tô Tất cười lạnh nhìn Tiết Tuyền Y. Nàng muốn xem, Tiết Tuyền Y rốt cuộc có thể âm ngoan đến mức nào, kết quả, khiến cho nàng thực thất vọng.
Lúc Tiết Tuyền Y để lộ bộ ngực sữa lần thứ hai, nơi đó đã sớm máu tươi dầm đìa, như nước suối ào ào chảy ra, thấm vào quần áo. Sắc mặt Tiết Tuyền Y vốn không chút máu giờ càng tái nhợt, nàng cắn răng trừng Tô Tất, «Vết thương như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?»
Vết thương mới cách vết thương cũ một khoảng rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra mánh khóe của nàng, thế nhưng phải tỏ thái độ như thế nào còn cần Lão phật gia xem xét.
Lão phật gia lạnh lùng trừng Tô Tất, ngực phập phồng, có lẽ đã vô cùng tức giận rồi. Vài thập niên này, nàng tự xưng là người tôn quý nhất thiên hạ, chưa bao giờ có người làm phật ý nàng, nhưng Tô Tất thì ngược lại, nàng đã quát bảo ngừng lại, vậy mà nàng ta vẫn còn dám làm càn!
Ánh mắt Tô Tất đảo qua thái hậu, cuối cùng như phát hiện ra gì đó, mắt sáng ngời. Nàng đi tới vài bước nhặt lên, sau đó như vô cùng thân thiết mà nhìn Tiết Tuyền Y, «Tiết nhị cô nương, ngươi vẫn chống đỡ được chứ? Trời thấy còn thương, ngay cả chủy thủ cũng dính đầy máu, ngươi nhất định là chảy rất nhiều máu.»
Nghe được lời chế nhạo rõ ràng như vậy của Tô Tất, Tiết Tuyền Y tức đến xanh mặt, suýt nữa là ngất đi.
Thái hậu hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tất. Tai họa ngàn năm này, mỗi lần tiến cung đều khiến cung của nàng gà bay chó sủa, nàng thật sự rất ghét Tô Tất, hận không thể khiến nàng ta vĩnh viễn biến mất trước mặt mình.
Thái hậu nhẫn nhịn, nhịn xuống lửa giận, lạnh lùng nói: «Ở đây không có việc của ngươi nữa, ngươi về trước đi.»
Tô Tất nhìn Tiết Tuyền Y, khóe miệng chậm rãi cong lên, nụ cười đầy trào phúng, «Vậy Tiết nhị tiểu thư, ngươi dưỡng thương thật tốt đi nhé, đừng nghĩ linh tĩnh nữa, đến lúc đó động đến vết thương thì không tốt đâu.»
Lần này nếu không phải Tiết Tuyền Y muốn dùng chuyện chắn kiếm thay Ninh vương mà uy hiếp người khác, âm mưu muốn vào Ninh vương phủ làm sườn phi, Tô Tất cũng sẽ không khiến nàng ta phải mất mặt cùng tự đâm mình một dao như vậy, đây không phải là điển hình tiền mất tật mang sao?
Đối mặt với sự chế giễu của Tô Tất, Tiết Tuyền Y thở hổn hển, nhất thời hoa mắt chóng mặt, trước mặt biến thành màu đen, thế nhưng trước khi ngất đi, nàng vẫn nở một nụ cười âm ngoan thủ lạt với Tô Tất, dùng âm giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói từng chữ một: «Tô Tất, ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Người chờ đi tìm chết đi.»
Câu uy hiếp này đã khiến nàng phải dùng toàn bộ khí lực, nói xong, nàng lập tức ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sự quyết tuyệt cùng chắc chắn trong đáy mắt Tiết Tuyền Y khiến trong lòng Tô Tất có dự cảm không tốt. Nàng biết, nữ nhân một khi đã điên lên là vô cùng đáng sợ, thế nhưng dựa vào phán đoán của nàng, Tiết Tuyền Y cho dù bị nàng bức đến điên, chí ít nàng ta vẫn còn tháu hậu chống lưng.
Tiết Tuyền Y rốt cuộc là tạo ra cái bẫy gì dành cho nàng chứ? Trong đầu Tô Tất như có ánh sáng lóe lên, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng còn chưa kịp nắm bắt, thì nó đã biến mất….
Ninh vương phủ.
Tô Tất một tay chống má, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời thật xanh, mây thật trắng, gió thật lạnh, nhưng cuộc sống lại không hề dễ chịu.
Tiểu tuyết hồ gãi đầu gãi tai trước mặt Tô Tất, thế nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có.
Chuyện hôm qua, Tô Tất chiếm ưu thế, vừa từ chối sườn phi mà thái hậu ban thưởng, lại vừa tổn hại Tiết Tuyền Y, còn khiến nàng ta phải tự dùng dao đâm mình một phát, nàng nên vui vẻ mới đúng. Nhưng hiện tại, nàng lại muốn vui cũng không vui được.
Vệ Lăng Phong đẩy cửa vào.
Hôm nay Vệ Lăng Phong một thân nhuyễn bào tơ vàng hoa lệ, nhuyễn bào dùng tơ tằm Nam Hải may thành, phượng mâu híp lại, phảng phất như yên hoa rực rỡ, dùng vẻ mặt ngạo nghễ mà nhìn vạn vật.
Hắn ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Tất, trên mặt hắn lộ ra sự mê mang cùng mất mát không chút che dấu, trong lòng khẽ căng thẳng.
Nàng âm hiểm giả dối, là một nữ nhân thích trốn ở chỗ tối tăm, thích ám toán, giết người mà mặt vẫn mỉm cười. Nhiều lúc, đáy mắt nàng lóe lên sự cơ trí, lộ ra sự ngạo nghễ tuyệt thế, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt, thế nhưng khi từ hoàng cung trở về, tâm tình nàng có chút sa sút.
«Sao vậy? Có phải hoàng tổ mẫu giở thủ đoạn với nàng hay không?» Vệ Lăng Phong ôm lấy nàng từ phía sau, thuận thế ngồi xuống ghế bành, ôm Tô Tất đặt lên đùi hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mắt Vệ Lăng Phong rất đẹp, lông mi cong dài, mắt như hoa đào, phượng mâu khẽ híp lại, con ngươi đen láy kiêu ngạo, sáng lấp lánh như ánh sao, đáy mắt sâu thẳm, bí hiểm khó lường, phảng phất như mặt sông khẽ gợn sóng, xúc động nhân tâm, mị hoặc chúng sinh.
Vệ Lăng Phong tùy ý để nàng nhìn, đôi môi hồng nhạt chậm rãi cong lên nụ cười xinh đẹp tà mị.
Tô Tất ôm lấy tuấn nhan như được gọt dũa mà ra của hắn, đột nhiên thở dài, «Vệ Lăng Phong, trả lời ta mấy vấn đề được không?»
«Nàng hỏi đi.» Lâu rồi mới thấy mặt Tô Tất xuất hiện vẻ ngiêm trọng như vậy, Vệ Lăng Phong không khỏi hơi sửng sốt. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tất, đôi mắt sáng lấp lánh cùng nàng giằng co.
Tô Tất ảm đạm cười, «Hôm qua thái hậu truyền ta vào cung, chàng có biết là vì chuyện gì không?»
Vệ Lăng Phong nghĩ nghĩ một chút, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng lúc nhìn Tô Tất, vẫn lắc đầu.
Tô Tất bất động thanh sắc nhìn hắn, «Chàng không cần phải làm như vậy, nói ra thì sao? Thật ra chàng đoán đúng rồi, thái hậu muốn chọn Tiết Tuyền Y làm sườn phi của chàng. Thế nhưng lại bị ta một mực từ chối, chàng có trách ta không?»
«Nói ngốc gì đó? Ta vui còn không kịp, sao lại phải trách nàng?» Điều này chứng minh tiểu vương phi của hắn đã chịu chấp nhận hắn, hơn nữa, còn vì hắn mà ghen, hắn thật sự rất cao hứng.
«Thế nhưng chàng không cảm thấy, nếu lấy Tiết Tuyền Y, có thái hậu và Tiết phủ toàn lực ủng hộ, con đường của chàng sẽ bằng phẳng hơn sao?»
Khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười tà mị yếu ơt: «Không có bọn họ, ta vẫn có thể đạt được thứ ta muốn. Nàng yên tâm, ta chỉ muốn một mình nàng, tuyệt đối không lấy Tiết Tuyền Y.»
Tô Tất lại chậm rãi nở nụ cười, «Tiết Tuyền Y thì ta không để trong lòng. Thế nhưng, nếu có một ngày, có người tặng cho chàng một nữ nhân, hỡn nữa còn nói với chàng, chỉ cần chàng nhận lấy, chàng sẽ đứng đầu đại lục, chàng sẽ làm thế nào?»
Đứng đầu đại lục, đại biểu cho việc bốn quốc hợp nhất, mà chúa tể duy nhất lại chính là hắn, trở thành quân lâm thiên hạ chân chính.
Vệ Lăng Phong nghe xong, vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Tất, phì cười, «Đồ ngốc này, trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì vậy? Sao có thể có chuyện như vậy chứ?»
«Vệ Lăng Phong, ta không đùa với chàng, chỉ nói sự thật mà thôi.» Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh băng, «Đừng thay lòng đổi dạ, bởi cái giá của việc thay lòng đổi dạ rất cao; Có thể chống lại sự mê hoặc, là vì sự mê hoặc không đủ lớn. Nếu nói, cưới một nữ nhân, có thể cho chàng đứng đầu đại lục, đứng đầu thiên hạ, thậm chí còn thành thần….Chàng thật sự sẽ không chút do dự mà từ chối sao?»
«Ta…….» Vệ Lăng Phong mở miệng, nhưng vẫn còn do dự.
Tô Tất nhìn hắn, thản nhiên nở nụ cười, «Ta không phải muốn ép chàng hứa hẹn, thế nhưng, chàng hãy suy nghĩ nghiêm túc một chút.»
Tô Tất không trách hắn, bởi chính nàng cũng chưa thực sự chấp nhận Vệ Lăng Phong, sao có thể dùng tiêu chuẩn cao như vậy mà muốn hắn chấp nhận?
Thế nhưng, yêu cầu của nàng đối với tình yêu thật sự rất đơn giản, trong mắt không được phép chứa dù chỉ một hạt cát…..
/126
|