Ngay sau đó, Nhiếp Thanh Nhiên tiến đến gần nàng, ngồi xuống, một tay cầm thảo dược đã bị dã nát, tay kia cầm một thanh chủy thủ đã được nung nóng khử trùng, nở nụ cười ôn hòa nói: «Vết thương trên người nàng ngâm nước cả đêm, phải xử lý một chút, vốn cho nàng dùng mê dược, định làm lúc nàng ngủ, nhưng không ngờ nàng lại tỉnh nhanh như vậy, nên cũng không còn cách nào khác.»
Nhiếp Thanh Nhiên ngồi rất gần, gần đến nỗi Tô Tất có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng tiếng tim đập dồn dập của hắn….
«Sao vậy? Không phải sốt chứ?» Nhiếp Thanh Nhiên thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Tô Tất, tưởng rằng vì vết thương nên nàng lên cơn sốt, không khỏi nhíu mày.
«Không có việc gì.» Tô Tất thản nhiên nói, khẽ quay mặt sang chỗ khác.
Nhiếp Thanh Nhiên kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng rồi mới an tâm gật đầu, cầm chủy thủ bắt đầu xử lý vết thương.
Nhìn chuôi chủy thủ sáng loáng, Tô Tất bất đắc dĩ cắn môi dưới, nàng biết, nếu không xử lý sẽ bị nhiễm trùng, với sức khỏe của nàng hiện giờ, có thể chịu đựng được hay không rất khó nói.
Chỉ trách thể chất đặc biệt của nàng, dùng mê dược cũng không ngất, chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi đau cắt da cắt thịt này.
Nhiếp Thanh Nhiên nếu ở hiện đại, nhất định sẽ là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, hắn vừa trò chuyện với Tô Tất vừa dùng chủy thủ xử lý nhanh miệng vết thương.
Miệng vết thương chưa liền hẳn lại một lần nữa bị rạch ra, sự đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nhưng với Tô Tất mà nói, cơn đau này không là gì cả, huấn luyện địa ngục trên đảo ở kiếp trước còn đau đớn gấp trăm lần, lần này nàng cũng chỉ cắn môi dưới, rên cũng không rên một tiếng.
Nhiếp Thanh Nhiên vẫn nở nụ cười như cũ, vẻ mặt khó đoán, chỉ có điều trong đáy mắt lại xẹt qua một tia tán thưởng.
Hắn đột nhiên nghiêm mặt, làn mi hơi buông xuống, dừng lại một chút rồi hỏi, «Nàng hạnh phúc sao?»
Đối mặt với câu hỏi bất thình lình của hắn, Tô Tất hơi sửng sốt, «Sao lại hỏi như vậy?»
«Nàng và Vệ Lăng Phong hình như có chút hiểu lầm, có cần ta giúp nàng giải thích không?» Nhiếp Thanh Nhiên nở một nụ cười như nắng ấm ngày đông.
Nhưng khi đón nhận ánh mắt của hắn, Tô Tất đột nhiên chấn động, ánh mắt kia sao lại phức tạp như vậy? Phức tạp đến mức khiến cho nàng không rõ rốt cuộc là đau lòng hay là chua xót.
Tô Tất để ý trên trán hắn phủ một tầng mồ hôi, sắc mặt hình như trắng bệch hơn trước, môi cũng không còn hồng nữa, thoạt nhìn như đang bệnh.
Hẳn là trận đánh trên vách núi cùng cuộc vật lộn dưới sống khiến thể lực hắn cạn kiệt, với thực lực thập cấp cường giả của hắn, nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ khỏe lại đi?
Tô Tất cười nói, «Ta nghĩ, hình như người hiểu lầm là ngươi mới đúng. Ta và Vệ Lăng Phong không có khúc mắc gì cả.»
«Ai, nha đầu nàng sao vẫn cứ như vậy chứ.» Nhiếp Thanh Nhiên cười cười điểm nhẹ lên chóp mũi thanh tú của nàng, động tác vô cùng tự nhiên. Dường như nhớ tới cái gì đó, mắt hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm đen, đẹp đến lóa mắt.
Sự cưng chiều như một đại ca của hắn khiến lòng Tô Tất chấn động, rõ ràng quan hệ của bọn họ không thân thiết đến mức đó, nhưng vì sao nàng lại không bài xích hành động này của hắn? Thật sự kỳ quái.
Tô Tất yên lặng nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, đáy mắt trong veo như suối, lạnh lẽo như hàn băng trên núi tuyết, «Nhiếp Thanh Nhiên, ta và ngươi, có quan hệ gì sao?»
Những lời này vừa là chất vấn vừa là thắc mắc.
Tô Tất biết Nhiếp Thanh Nhiên đối xử tốt với nàng như vậy chắc chắn là có mục đích gì đó, mà nàng lại không thích bị người ta xem như quân cờ mà đùa giỡn, cho dù thật sự phải tham gia trò chơi này, nàng cũng phải là người thao túng cả trò chơi.
«Chúng ta…….có quan hệ gì sao? Ha ha……Hỏi được lắm, hỏi rất hay…..Chúng ta thì có thể có quan hệ gì chứ?» Nhiếp Thanh Nhiên thoáng sửng sốt, sau đó liền ôn nhu cười, giọng nói chậm rãi trầm thấp, cúi đầu đem lực chú ý đặt trên thanh chủy thủ, chăm chú vào miệng vết thương, không để ý đến Tô Tất.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Hơn nửa canh giờ sau Nhiếp Thanh Nhiên mới xử lý xong miệng vết thương của Tô Tất, yên lặng đứng lên, nói với nàng, «Ta đi tìm cái gì để ăn, nàng cứ ở đây chờ ta.»
Nhưng Tô Tất đợi một lúc lâu mới thấy Nhiếp Thanh Nhiên trở về, chỉ có điều nhìn bộ dáng của Nhiếp Thanh Nhiên, dường như có chút chật vật, áo bào trắng loang lổ vết máu dính đầy bùn đất.
Nhiếp Thanh Nhiên đi rất chậm, những bước chân bình tĩnh giờ đây dường như có chút khó khăn.
Hắn cầm trong tay một con hoẵng đã được lột da rửa sạch, cười với Tô Tất, «Ở đây hình như hơi hoang vắng, đi hơn nửa canh giờ mới gặp được con hoẵng xui xẻo này.»
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, sau đó cười nhạt. Hắn muốn giả ngu, nàng cần gì phải làm khó?
«Ngươi trước đây thường xuyên nướng thức ăn phải không?» Động tác của hắn rất thành thạo, không khác cách nàng làm bao nhiêu. Hẳn là trùng hợp thôi, nàng nghĩ.
Hành động của Nhiếp Thanh Nhiên hoàn toàn bất đồng với tính cách của hắn, chỉ thấy hắn bất đắc dĩ nhún vai, nhìn Tô Tất tựa tiếu phi tiếu, «Trước đây bị một con tiểu quỷ bắt nướng cho nàng ta ăn, sau nhiều năm bị dày vò, không còn cách nào khác là phải thuần phục.»
«Con tiểu quỷ?» Tô Tất thì thào tự nói, ba chữ này, trong sự oán giận lại mang theo sự cưng chiều……
Nhiếp Thanh Nhiên ngẩng đầu cười với nàng, nhưng Tô Tất lại nhìn thấy vẻ trắng bệch mất tự nhiên trên mặt hắn.
«Nướng chín rồi, nàng nếm thử xem mùi vị như thế nào?» Nhếp Thanh Nhiên cầm thịt đã nướng chín, lúc đứng lên hơi lảo đảo một chút, hắn cắn môi dưới, chờ cơn chóng mặt qua đi, mới bình ổn bước đến đưa thịt nướng cho Tô Tất.
Tô Tất phát hiện sự khác thường của hắn, mày hơi nhíu lại: «Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải bị thương hay không?»
«Bị thương? Ta sao có thể bị thương được?» Khóe môi Nhiếp Thanh Nhiên khó khăn nở một nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói, «Ta không……..»
Thế nhưng, những lời này còn chưa nói xong, thịt trong tay Nhiếp Thanh Nhiên đã rớt xuống đất, hai mắt hắn khép chặt, thân mình yếu ớt ngã xuống…..
«Nhiếp Thanh Nhiên, này – Ngươi đừng làm ta sợ.» Tô Tất kinh ngạc hô lên một tiếng, theo bản năng đỡ lấy hắn, nào biết động tác này quá mạnh nên động đến vết thương của nàng, đau đến mức khiến nàng hoa mắt chóng mặt, mặc dù đỡ được Nhiếp Thanh Nhiên, nhưng cả hai người lại cùng nhau ngã xuống đất.
Tô Tất gọi hai tiếng, nhưng Nhiếp Thanh Nhiên vẫn không chút phản ứng, dường như lâm vào hôn mê. Ôm lấy thân mình hắn, Tô Tất có thể cảm giác được cả người hắn nóng như lửa.
Vừa giơ tay lên, nàng liền phát hiện tay mình không biết từ khi nào đã bị nhuộm một màu đỏ ghê người, trong lòng nàng cả kinh, sờ sau lưng Nhiếp Thanh Nhiên, phát hiện ở đó có một chất lỏng nóng ấm chảy ra, nhìn xung quanh, lại thấy những chỗ Nhiếp Thanh Nhiên vừa đi qua có rất nhiều vết máu.
Tô Tất khẩn trương quay người hắn lại, lúc vết thương của hắn lộ ra trước mắt nàng, nàng lập tức không kiếm chế được mà run rẩy.
Lộ ra sau lưng hắn nếu không phải là xương trắng, thì cũng là máu thịt đỏ tươi cùng những vết bầm xanh đỏ, không có lấy một phần nào vẹn toàn, bên xương sống còn bị đá đâm thủng một vết sâu.
Đồ ngốc này, hắn bị thương đến mức đó mà một câu cũng không nói, cũng không thèm xử lý, ngược lại còn giúp nàng băng bó vết thương. Lúc nàng hỏi, còn ôn nhu cười nhìn nàng, hơn nữa còn đi tìm thức ăn cho nàng ăn.
Nàng không biết…….Nàng thật sự không biết hắn lại bị thương nặng như vậy. Tô Tất cắn chặt môi dưới, siết chặt nắm tay, không nói nên lời.
Tô Tất ổn định lại cảm xúc, tĩnh tâm, bắt đầu bắt mạch cho Nhiếp Thanh Nhiên.
Nàng biết, khi ở trên vách núi Nhiếp Thanh Nhiên cũng đã bị thương, lúc ở dưới nước, hắn vẫn luôn dùng lưng để đón đá ngầm, sau đó còn không xử lý kịp thời, nên vết thương bị nhiễm trùng, giờ mới phát sốt đến mê man.
Nguyên khí bị thương nghiêm trọng, trong tay lại không có kim châm, Tô Tất nghĩ nghĩ một chút, không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách giảm nhiệt độ nguyên thủy nhất.
Tô Tất vất vả ngưng tụ linh lực làm lạnh một chút nước, sau đó dùng nước chườm lạnh cho hắn.
Nếu là bình thường, đừng nói chỉ làm lạnh, ngay cả làm đông thành đá luôn cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện tại chỉ mới làm giảm nhiệt độ của nước thôi đã khiến nàng mệt đến mức thở dốc, vết thương của nàng vừa được xử lý lại chậm rãi rỉ máu.
Xử lý xong Nhiếp Thanh Nhiên, Tô Tất bắt đầu quan sát xung quanh, ở đây không biết là một nơi như thế nào, vách núi dốc đứng, muốn leo được lên trên vô cùng khó khăn. Thế nhưng bọn họ cũng phải mau chóng rời khỏi chỗ này, nếu đám sát thủ bịt mặt vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.
Trong lúc tìm kiếm đường đi ở xung quanh, Tô Tất phát hiện ở trên bãi cát có gì đó, hình như là người. Nàng chậm rãi đi qua, thấy một thiếu niên đang nằm trên bờ cát, bóng dáng quen thuộc khiến ngực Tô Tất đột nhiên có cảm giác đau đớn.
Nhanh chân chạy về phía hắn, Tô Tất ôm lấy người nọ, gấp giọng kêu: «Vệ Lăng Phong! Chàng mau tỉnh lại! Vệ Lăng Phong!»
Đúng vậy, người hôn mê bất tỉnh nằm trên bờ cát chính là Vệ Lăng Phong. Hắn bị lục hoàng tử đánh ngất, thế nhưng với thực lực của hắn, cho dù hôn mê thì có thể hôn mê bao lâu? Sau khi tỉnh lại, hắn liền không chút do dự nhảy xuống vách núi.
Nghe thấy tiếng gọi của Tô Tất, mi mắt Vệ Lăng Phong hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra, thần trí cũng thanh tỉnh thêm một chút, đợi đến khi hắn nhìn thấy Tô Tất, khõe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười hoàn mỹ: «Rốt cuộc…….cũng tìm được…….nàng…..»
Trong ngực Tô Tất có cảm giác chua chát, bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng lại biến thành hai chữ, «Ngu ngốc!»
Hắn sao lại nhảy theo chứ? Lúc nàng rớt xuống vách núi, rõ ràng nhìn thấy lục hoàng tử dẫn theo một đám người chạy đến giúp, hắn căn bản không thể bị đánh rớt xuống.
Vệ Lăng Phong nắm chặt lấy tay nàng, đáy mắt có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: «Tất nhi, mãi đến lúc nàng rớt xuống vách núi….Ta mới biết rằng ta sai rồi…..Ta không nên gạt nàng……Thật ra ta làm vậy, là vì Tiết Tuyền Y nói cho ta biết…….Nàng ta nói cho ta biết……»
Tô Tất cắn môi dưới, mắt hiện lên quang mang phức tạp, cuối cùng mới chậm rãi nói: «Nàng ta nói với chàng rằng, thái hậu hạ độc ta, khiến ta không thể mang thai, không thể trở thành một nữ nhân chân chính, đúng không?»
Nhiếp Thanh Nhiên ngồi rất gần, gần đến nỗi Tô Tất có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng tiếng tim đập dồn dập của hắn….
«Sao vậy? Không phải sốt chứ?» Nhiếp Thanh Nhiên thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Tô Tất, tưởng rằng vì vết thương nên nàng lên cơn sốt, không khỏi nhíu mày.
«Không có việc gì.» Tô Tất thản nhiên nói, khẽ quay mặt sang chỗ khác.
Nhiếp Thanh Nhiên kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng rồi mới an tâm gật đầu, cầm chủy thủ bắt đầu xử lý vết thương.
Nhìn chuôi chủy thủ sáng loáng, Tô Tất bất đắc dĩ cắn môi dưới, nàng biết, nếu không xử lý sẽ bị nhiễm trùng, với sức khỏe của nàng hiện giờ, có thể chịu đựng được hay không rất khó nói.
Chỉ trách thể chất đặc biệt của nàng, dùng mê dược cũng không ngất, chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi đau cắt da cắt thịt này.
Nhiếp Thanh Nhiên nếu ở hiện đại, nhất định sẽ là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, hắn vừa trò chuyện với Tô Tất vừa dùng chủy thủ xử lý nhanh miệng vết thương.
Miệng vết thương chưa liền hẳn lại một lần nữa bị rạch ra, sự đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nhưng với Tô Tất mà nói, cơn đau này không là gì cả, huấn luyện địa ngục trên đảo ở kiếp trước còn đau đớn gấp trăm lần, lần này nàng cũng chỉ cắn môi dưới, rên cũng không rên một tiếng.
Nhiếp Thanh Nhiên vẫn nở nụ cười như cũ, vẻ mặt khó đoán, chỉ có điều trong đáy mắt lại xẹt qua một tia tán thưởng.
Hắn đột nhiên nghiêm mặt, làn mi hơi buông xuống, dừng lại một chút rồi hỏi, «Nàng hạnh phúc sao?»
Đối mặt với câu hỏi bất thình lình của hắn, Tô Tất hơi sửng sốt, «Sao lại hỏi như vậy?»
«Nàng và Vệ Lăng Phong hình như có chút hiểu lầm, có cần ta giúp nàng giải thích không?» Nhiếp Thanh Nhiên nở một nụ cười như nắng ấm ngày đông.
Nhưng khi đón nhận ánh mắt của hắn, Tô Tất đột nhiên chấn động, ánh mắt kia sao lại phức tạp như vậy? Phức tạp đến mức khiến cho nàng không rõ rốt cuộc là đau lòng hay là chua xót.
Tô Tất để ý trên trán hắn phủ một tầng mồ hôi, sắc mặt hình như trắng bệch hơn trước, môi cũng không còn hồng nữa, thoạt nhìn như đang bệnh.
Hẳn là trận đánh trên vách núi cùng cuộc vật lộn dưới sống khiến thể lực hắn cạn kiệt, với thực lực thập cấp cường giả của hắn, nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ khỏe lại đi?
Tô Tất cười nói, «Ta nghĩ, hình như người hiểu lầm là ngươi mới đúng. Ta và Vệ Lăng Phong không có khúc mắc gì cả.»
«Ai, nha đầu nàng sao vẫn cứ như vậy chứ.» Nhiếp Thanh Nhiên cười cười điểm nhẹ lên chóp mũi thanh tú của nàng, động tác vô cùng tự nhiên. Dường như nhớ tới cái gì đó, mắt hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm đen, đẹp đến lóa mắt.
Sự cưng chiều như một đại ca của hắn khiến lòng Tô Tất chấn động, rõ ràng quan hệ của bọn họ không thân thiết đến mức đó, nhưng vì sao nàng lại không bài xích hành động này của hắn? Thật sự kỳ quái.
Tô Tất yên lặng nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, đáy mắt trong veo như suối, lạnh lẽo như hàn băng trên núi tuyết, «Nhiếp Thanh Nhiên, ta và ngươi, có quan hệ gì sao?»
Những lời này vừa là chất vấn vừa là thắc mắc.
Tô Tất biết Nhiếp Thanh Nhiên đối xử tốt với nàng như vậy chắc chắn là có mục đích gì đó, mà nàng lại không thích bị người ta xem như quân cờ mà đùa giỡn, cho dù thật sự phải tham gia trò chơi này, nàng cũng phải là người thao túng cả trò chơi.
«Chúng ta…….có quan hệ gì sao? Ha ha……Hỏi được lắm, hỏi rất hay…..Chúng ta thì có thể có quan hệ gì chứ?» Nhiếp Thanh Nhiên thoáng sửng sốt, sau đó liền ôn nhu cười, giọng nói chậm rãi trầm thấp, cúi đầu đem lực chú ý đặt trên thanh chủy thủ, chăm chú vào miệng vết thương, không để ý đến Tô Tất.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Hơn nửa canh giờ sau Nhiếp Thanh Nhiên mới xử lý xong miệng vết thương của Tô Tất, yên lặng đứng lên, nói với nàng, «Ta đi tìm cái gì để ăn, nàng cứ ở đây chờ ta.»
Nhưng Tô Tất đợi một lúc lâu mới thấy Nhiếp Thanh Nhiên trở về, chỉ có điều nhìn bộ dáng của Nhiếp Thanh Nhiên, dường như có chút chật vật, áo bào trắng loang lổ vết máu dính đầy bùn đất.
Nhiếp Thanh Nhiên đi rất chậm, những bước chân bình tĩnh giờ đây dường như có chút khó khăn.
Hắn cầm trong tay một con hoẵng đã được lột da rửa sạch, cười với Tô Tất, «Ở đây hình như hơi hoang vắng, đi hơn nửa canh giờ mới gặp được con hoẵng xui xẻo này.»
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, sau đó cười nhạt. Hắn muốn giả ngu, nàng cần gì phải làm khó?
«Ngươi trước đây thường xuyên nướng thức ăn phải không?» Động tác của hắn rất thành thạo, không khác cách nàng làm bao nhiêu. Hẳn là trùng hợp thôi, nàng nghĩ.
Hành động của Nhiếp Thanh Nhiên hoàn toàn bất đồng với tính cách của hắn, chỉ thấy hắn bất đắc dĩ nhún vai, nhìn Tô Tất tựa tiếu phi tiếu, «Trước đây bị một con tiểu quỷ bắt nướng cho nàng ta ăn, sau nhiều năm bị dày vò, không còn cách nào khác là phải thuần phục.»
«Con tiểu quỷ?» Tô Tất thì thào tự nói, ba chữ này, trong sự oán giận lại mang theo sự cưng chiều……
Nhiếp Thanh Nhiên ngẩng đầu cười với nàng, nhưng Tô Tất lại nhìn thấy vẻ trắng bệch mất tự nhiên trên mặt hắn.
«Nướng chín rồi, nàng nếm thử xem mùi vị như thế nào?» Nhếp Thanh Nhiên cầm thịt đã nướng chín, lúc đứng lên hơi lảo đảo một chút, hắn cắn môi dưới, chờ cơn chóng mặt qua đi, mới bình ổn bước đến đưa thịt nướng cho Tô Tất.
Tô Tất phát hiện sự khác thường của hắn, mày hơi nhíu lại: «Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải bị thương hay không?»
«Bị thương? Ta sao có thể bị thương được?» Khóe môi Nhiếp Thanh Nhiên khó khăn nở một nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói, «Ta không……..»
Thế nhưng, những lời này còn chưa nói xong, thịt trong tay Nhiếp Thanh Nhiên đã rớt xuống đất, hai mắt hắn khép chặt, thân mình yếu ớt ngã xuống…..
«Nhiếp Thanh Nhiên, này – Ngươi đừng làm ta sợ.» Tô Tất kinh ngạc hô lên một tiếng, theo bản năng đỡ lấy hắn, nào biết động tác này quá mạnh nên động đến vết thương của nàng, đau đến mức khiến nàng hoa mắt chóng mặt, mặc dù đỡ được Nhiếp Thanh Nhiên, nhưng cả hai người lại cùng nhau ngã xuống đất.
Tô Tất gọi hai tiếng, nhưng Nhiếp Thanh Nhiên vẫn không chút phản ứng, dường như lâm vào hôn mê. Ôm lấy thân mình hắn, Tô Tất có thể cảm giác được cả người hắn nóng như lửa.
Vừa giơ tay lên, nàng liền phát hiện tay mình không biết từ khi nào đã bị nhuộm một màu đỏ ghê người, trong lòng nàng cả kinh, sờ sau lưng Nhiếp Thanh Nhiên, phát hiện ở đó có một chất lỏng nóng ấm chảy ra, nhìn xung quanh, lại thấy những chỗ Nhiếp Thanh Nhiên vừa đi qua có rất nhiều vết máu.
Tô Tất khẩn trương quay người hắn lại, lúc vết thương của hắn lộ ra trước mắt nàng, nàng lập tức không kiếm chế được mà run rẩy.
Lộ ra sau lưng hắn nếu không phải là xương trắng, thì cũng là máu thịt đỏ tươi cùng những vết bầm xanh đỏ, không có lấy một phần nào vẹn toàn, bên xương sống còn bị đá đâm thủng một vết sâu.
Đồ ngốc này, hắn bị thương đến mức đó mà một câu cũng không nói, cũng không thèm xử lý, ngược lại còn giúp nàng băng bó vết thương. Lúc nàng hỏi, còn ôn nhu cười nhìn nàng, hơn nữa còn đi tìm thức ăn cho nàng ăn.
Nàng không biết…….Nàng thật sự không biết hắn lại bị thương nặng như vậy. Tô Tất cắn chặt môi dưới, siết chặt nắm tay, không nói nên lời.
Tô Tất ổn định lại cảm xúc, tĩnh tâm, bắt đầu bắt mạch cho Nhiếp Thanh Nhiên.
Nàng biết, khi ở trên vách núi Nhiếp Thanh Nhiên cũng đã bị thương, lúc ở dưới nước, hắn vẫn luôn dùng lưng để đón đá ngầm, sau đó còn không xử lý kịp thời, nên vết thương bị nhiễm trùng, giờ mới phát sốt đến mê man.
Nguyên khí bị thương nghiêm trọng, trong tay lại không có kim châm, Tô Tất nghĩ nghĩ một chút, không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách giảm nhiệt độ nguyên thủy nhất.
Tô Tất vất vả ngưng tụ linh lực làm lạnh một chút nước, sau đó dùng nước chườm lạnh cho hắn.
Nếu là bình thường, đừng nói chỉ làm lạnh, ngay cả làm đông thành đá luôn cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện tại chỉ mới làm giảm nhiệt độ của nước thôi đã khiến nàng mệt đến mức thở dốc, vết thương của nàng vừa được xử lý lại chậm rãi rỉ máu.
Xử lý xong Nhiếp Thanh Nhiên, Tô Tất bắt đầu quan sát xung quanh, ở đây không biết là một nơi như thế nào, vách núi dốc đứng, muốn leo được lên trên vô cùng khó khăn. Thế nhưng bọn họ cũng phải mau chóng rời khỏi chỗ này, nếu đám sát thủ bịt mặt vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.
Trong lúc tìm kiếm đường đi ở xung quanh, Tô Tất phát hiện ở trên bãi cát có gì đó, hình như là người. Nàng chậm rãi đi qua, thấy một thiếu niên đang nằm trên bờ cát, bóng dáng quen thuộc khiến ngực Tô Tất đột nhiên có cảm giác đau đớn.
Nhanh chân chạy về phía hắn, Tô Tất ôm lấy người nọ, gấp giọng kêu: «Vệ Lăng Phong! Chàng mau tỉnh lại! Vệ Lăng Phong!»
Đúng vậy, người hôn mê bất tỉnh nằm trên bờ cát chính là Vệ Lăng Phong. Hắn bị lục hoàng tử đánh ngất, thế nhưng với thực lực của hắn, cho dù hôn mê thì có thể hôn mê bao lâu? Sau khi tỉnh lại, hắn liền không chút do dự nhảy xuống vách núi.
Nghe thấy tiếng gọi của Tô Tất, mi mắt Vệ Lăng Phong hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra, thần trí cũng thanh tỉnh thêm một chút, đợi đến khi hắn nhìn thấy Tô Tất, khõe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười hoàn mỹ: «Rốt cuộc…….cũng tìm được…….nàng…..»
Trong ngực Tô Tất có cảm giác chua chát, bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng lại biến thành hai chữ, «Ngu ngốc!»
Hắn sao lại nhảy theo chứ? Lúc nàng rớt xuống vách núi, rõ ràng nhìn thấy lục hoàng tử dẫn theo một đám người chạy đến giúp, hắn căn bản không thể bị đánh rớt xuống.
Vệ Lăng Phong nắm chặt lấy tay nàng, đáy mắt có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: «Tất nhi, mãi đến lúc nàng rớt xuống vách núi….Ta mới biết rằng ta sai rồi…..Ta không nên gạt nàng……Thật ra ta làm vậy, là vì Tiết Tuyền Y nói cho ta biết…….Nàng ta nói cho ta biết……»
Tô Tất cắn môi dưới, mắt hiện lên quang mang phức tạp, cuối cùng mới chậm rãi nói: «Nàng ta nói với chàng rằng, thái hậu hạ độc ta, khiến ta không thể mang thai, không thể trở thành một nữ nhân chân chính, đúng không?»
/126
|