Chương 63: Thông minh tài trí (1)
Quả nhiên, dưới ánh mắt công kích của Tô Tất, Vệ Lăng Phong chỉ có thể chịu thua, hắn bất đắc dĩ bỏ cuốn sách xuống, hai ngón tay thon dài khẽ day day huyệt thái dương, ngắm mắt lại ngửa người trên ghế, nói: «Nàng đang nhìn gì vậy?»
Mái tóc dài đen mượt của Tô Tất lộ ra, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng.
Nàng cười cười ngồi xuống, hai tay chống cằm, mắt long lanh nước chớp chớp nói: «Đang nhìn chàng a.»
Vệ Lăng Phong nở một nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba làm say lòng người: «Ta có gì đẹp mà nhìn?»
Tô Tất cười nói một câu:; «Vậy không nhìn chàng nữa, ta đi nhìn nam nhân khác.» Nói xong đứng lên, xoay người muốn bỏ đi, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị Vệ Lăng Phong kéo vào lòng.
Hắn đen mặt, đôi mắt lấp lánh như hắc diệu thạch lóe lên sự sắc bén, nửa thật nửa giả hỏi: «Nàng muốn đi nhìn nam nhân nào?»
Tô Tất mân mê khóe môi, mày khẽ nhíu lại, mắt như hoa đào, nghiêng mặt như đang tự hỏi, thấy khuôn mặt Vệ Lăng Phong ngày càng lạnh, nàng phì một tiếng bật cười: «Tất nhiên là lục hoàng tử nhà chàng rồi. Lục hoàng tử, ngươi nói đúng không?»
«Cốc cốc cốc –» Lục hoàng tử ló đầu vào nhìn: «Không làm phiền hai người chứ?»
Lục hoàng tử một thân cẩm bào màu xanh, trên áo choàng thêu phượng hoàng giương cánh, thắt lưng mặt rồng, ánh sáng trong mắt lấp lánh như sao.
«Quái lạ, lục hoàng tử của chúng ta cũng biết gõ cửa sao?» Đôi mắt của Tô Tất mở to, trong như nước biển, mang theo sự đùa cợt.
Lục hoàng tử hắc hắc cười hai tiếng, «Đúng vậy, tiểu đệ cũng không muốn tiếp tục bị đánh cho u đầy đầu đâu.» Người nào đó vẫn còn ghi hận, lần trước vừa quấy rầy bọn họ một chút, liền bị dạy dỗ một trận, haizz, đúng là vô cùng thê thảm.
Vệ Lăng Phong liếc hắn một cái, hắn lập tức tự động lui về phía sau.
«Được rồi, vào đi.» Tô Tất thấy hắn có chút đáng yêu, quay đầu lại tựa tiếu phi tiếu liếc Vệ Lăng Phong một cái.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong vừa sáng tỏ như ánh trăng, vừa giống như diều hâu trong màn đêm, lãnh ngạo cô độc, lại khí thế bức người, trong sự cô đơn lại phát ra sự kiêu ngạo.
Lục hoàng tử vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế tử đàn, cười nói với Tô Tất: «Nhị tẩu, hai người lúc nãy vừa nói đến Nhiếp Thanh Nhiên đúng không?»
Tô Tất lạnh nhạt cười: «Sao? Nhiếp Thanh Nhiên ở trên đại điện nói gì à?»
Hôm qua trên đường, hắn vô cùng phô trương phách lối, từ hôm qua đến giờ, dân chúng rảnh rỗi liền nói về đề tài này.
«Nhị tẩu lại đoán đúng rồi, hôm nay ở Kim Loan Điện, Nhiếp Thanh Nhiên đưa cho Đông Vân quốc chúng ta một đề bài nan giải, từ phụ hoàng cho tới đám quan viên tứ phẩm đều không một ai giải được, khiến Đông Vân quốc chúng ta hết sức mất mặt.» Nói xong, vẻ mặt lục hoàng tử đầy phẫn nộ.
«Ồ?» Tô Tất thản nhiên liếc nhìn Vệ Lăng Phong, chẳng lẽ hắn cũng vì vậy, nên sau khi trở về mới không chịu nói tiếng nào?
Lục hoàng tử vốn muốn nói một nửa cho Tô Tất, sau khi gợi lên trí tò mò của nàng mới nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày vẫn thấy nàng bất động thanh sắc, vẻ mặt thản nhiên, đôi măt như hồ sâu không chút gợn sóng.
Hắn nhịn không được, liền nói trước, «Nhị tẩu a, hay là tẩu nghe đề bài trước, rồi cho ý kiến đi, nếu không Bắc Di quốc bọn họ lại tưởng rằng Đông Vân quốc chúng ta không có nhân tài, không phải sẽ mất hết mặt mũi sao?»
Tô Tất cười nói: «Là một trong hàng nghìn hàng vạn người trong Đông Vân quốc, ta cũng không để ý lắm. Nhưng điều khiến ta tò mò là, người bọn họ dẫn tới không phải đều là cao thủ võ lâm sao? Ra đề toán kiểm tra trí thông minh là có ý gì?»
«Đúng vậy a, ai mà biết bà già kia uống nhầm thuốc gì chứ? Nhị tẩu, tẩu nghe ta nói, đây……» Bà già mà lục hoàng tử nhắc đến, hiển nhiên là vị thiết huyết nữ vương của Bắc Di quốc, mẹ của Nhiếp Thanh Linh và Nhiếp Thanh Nhiên.
«Oáp, ăn no xong, hình như hơi buồn ngủ.» Tô Tất ngáp dài một cái, thản nhiên đứng dậy.
Lục hoàng tử sốt ruột, trừng mắt nhìn mặt Ninh vương viết năm chữ ‘Không liên quan đến ta’, quay sang giữ chặt ống tay áo Tô Tất, mắt long lanh nước, đáng thương nói: «Nhị tẩu a, tẩu thương xót tiểu đệ đáng thương này, nghe xong đề bài đã được không? Đúng rồi, chúng ta không phải sắp tổ chức mùa săn bắn sao? Ta tặng tẩu Xạ Nhật cung, được không?»
Nhiệm vụ này vốn là giao cho Vệ Lăng Phong, nhưng không đợi Vệ đế mở miệng, Ninh vương điện hạ kiêu ngạo bá đạo của chúng ta đã phất áo bỏ chạy lấy người, lục hoàng tử chạy chậm một bước liền bị bắt lại.
«Xạ Nhật cung sao?» Lúc chưa tìm được Thí Vân cung, nàng quả thực là có hứng thú với Xạ Nhật cung, nhưng giờ thì thôi, nàng không cần nữa. Chỉ có điều được tặng thì không nên lãng phí, nàng không cần, nhưng cũng có thể nhận giúp An Á, dù sao nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có nàng ta, không cho nàng ta đi theo cũng không được.
Nghĩ đến đây, Tô Tất lại ngồi xuống, thờ ơ bưng chén trà, thản nhiên nhìn lục hoàng tử, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Ngày đó lúc nhị ca giải đề tại Phong Vị lâu, hắn đã được chứng kiến bản lĩnh của nhị ca, chỉ có điều trong triều đến cả nhị ca cũng không giải được, vậy đề bài này hắn cũng không cần phí thời gian nghĩ đáp án nữa, chi bằng đem hy vọng gửi gắm lên người nhị tẩu, phải biết rằng những câu hỏi trong Phong Vị Lâu cũng là từ miệng nhị tẩu mà ra.
Cuối cùng cũng có cơ hội, lục hoàng tử thanh giọng nói: «Đề bài này là đoán ngày sinh của công chúa Bắc Di quốc, nếu đoán đúng, sẽ gả công chúa cho hắn. Công chúa thì chẳng là gì, nhưng nếu không giải được thì sẽ rất mất mặt.»
«Có thể đem công chúa đổi thành bạc không?» Tô Tất hảo tâm đề nghị, «Vậy đi, ngươi đi hỏi xem Bắc Di quốc có thể tặng năm mươi rương tiền vàng hay không, công chúa nước bọn họ ta không cần, nếu lại là một Nhiếp Thanh Linh nữa –»
Nói xong, Tô Tất quay sang nhìn Ninh vương, ánh mắt lạnh như băng, rét thấu xương, có lẽ hắn cũng đang nhớ lại chuyện diễn ra trong ngày đại hôn hôm đó.
Lục hoàng tử vỗ tay tán thưởng: «Được! Chúng ta sẽ đòi năm mươi rương tiền vàng, có lẽ công chúa cũng đáng giá ngần ấy, chỉ có điều nếu chúng ta không giải được đề bài –»
«Vậy đọc đề đi, ta quân sư cho.» Nếu có thể làm khó toàn bộ người trong triều đình Đông Vân quốc, nàng cũng không tự tin nói rằng mình chắc chắn có thể giải được.
«Đề bài là đoán ngày sinh của công chúa, được phép đặt năm câu hỏi, giám khảo chỉ được trả lời có hoặc không., sau đó phải đoán ngày sinh của công chúa.»
Tô Tất biết, ở thời đại này không phân rõ âm lịch và dương lịch, Đông Vân quốc nhiều nhất cũng chỉ dùng âm lịch, mà Bắc Di quốc lại có khá nhiều người dùng dương lịch.
«Hơi khó….» Tô Tất nhíu mày, yên lặng suy nghĩ.
Ngoài cửa rất yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời đêm điểm vô số ngôi sao, mặt đất bao trùm bởi ánh sáng mông lung, như được phủ một tấm lụa mỏng màu xám bạc.
Bên trong cũng rất yên tĩnh, ba người cùng vắt óc suy nghĩ.
Chắc chắn chuyện này đã truyền khắp kinh thành, hầu như tất cả mọi người đều đang nghĩ cách giải đề.
«Nhị tẩu….» Khoảng hơn nửa canh giờ sau, lục hoàng tử thấy Tô Tất vẫn im lặng, vẻ mặt có chút ảm đạm,
Nếu ngay cả nhị tẩu cũng không giải được, hắn còn có thể trông cậy vào ai đây? Phụ hoàng đã hạ tử lệnh rồi.
Đột nhiên, trong đầu Tô Tất lóe lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đã quá quen với vẻ mặt gian xảo này của Tô Tất, không khỏi thấp thỏm nói: «Nhị tẩu….Tẩu…..có nghĩ ra đáp án không?»
Câu trả lời của Tô Tất lại ngoài dự liệu của hắn, bởi vì nàng thoải mái nhún vai: «Năm câu hỏi một chút cũng không khó, thật ra vừa rồi ta đang nghĩ điều kiện để kiếm lợi cho Phong Vị Lâu.»
«Hả?» Lục hoàng tử nhất thời dở khóc dở cười, hắn còn tưởng nhị tẩu phiền não vì đề bài, ai ngờ nàng đã nghĩ ra đáp án.
Tất cả bọn họ đều đau đầu vì đề bài này, ai ngờ nàng thoáng cái đã nghĩ ra câu trả lời, hơn nữa còn lo lắng nghĩ điều kiện để kiếm lợi cho Phong Vị Lâu.
«Không kỳ quái sao? Từ sau chuyện của Mộ Dung Thanh, việc ta là lão bản đứng sau Phong Vị Lâu đã không còn gì là bí mật nữa, hơn nữa mọi người đều biết lão bản chính là người ra đề, các ngươi không trả lời được, chẳng lẽ ta cũng không trả lời được sao?»
«Vậy điều kiện của nhị tẩu là….» Lục hoàng tử thực sự rất sợ công phu miệng sư tử của nàng, bản lĩnh được voi đòi tiên của nàng hắn đã từng được chứng kiến.
«Cũng không phải là quá khó, bảo phụ hoàng ngươi tự tay viết một tấm biển ‘Thiên hạ đệ nhất lâu’, nếu hắn đồng ý, ta sẽ nói câu trả lời cho ngươi.»
«Không thể nói đáp án trước sao?» Lục hoàng tử phiền não.
«Nếu giờ nói đáp án cho ngươi, phụ hoàng ngươi lại không đồng ý điều kiện của ta, ta đây chẳng phải thiệt lớn sao?» Tô Tất lườm lục hoàng tử một cái. Lúc trước chuyện Mộ Dung Thanh đầu độc, mặc dù đã điều tra rõ ràng là sự thật, nhưng Vệ đế cũng không có chút biểu hiện gì, nàng nghĩ, hắn tuyệt đối không phải là một người hào phóng.
«Vậy được, tẩu chờ, ta đi làm!» Lời còn chưa dứt, người đã không còn.
«Đi bây giờ? Cửa cung không khóa sao?» Tô Tất gọi với theo bóng dáng đang dần biến mất của hắn. Nàng trước giờ không biết, thì ra lục hoàng tử lại là người nóng tính như vậy.
«Không sao, ta trèo tường.»
Lục hoàng tử dũng cảm hét lại một câu, Tô Tất bật cười ra tiếng.
Không biết lục hoàng tử đã nói với Vệ đế những gì, nhưng hắn rất nhanh đã trở lại, trên tên cầm một thánh chỉ còn chưa khô mực, trên thánh chỉ viết rõ Phong Vị Lâu là thiên hạ đệ nhất lâu, hơn nữa chờ đến ngày Phong Vị Lâu khai trương lại, sẽ sai thái giám đưa bảng hiệu đến.
«Nhị tẩu, tẩu vừa lòng rồi chứ?» Sự tò mò khiến hắn như bị sâu cắn, tứ chi ngứa ngáy, trong lòng không yên, chỉ hận không thể biết đáp án sớm một chút.
«Được, ngươi ngồi xuống đi, cầm bút viết lại là được rồi.» Đôi mắt đẹp của Tô Tất linh động, trong suốt, không chút che đậy sự lãnh liệt và thông minh.
«Được, tẩu bắt đầu đi.» Lục hoàng tử cầm bút lông sẵn sàng.
Chương 63: Thông minh tài trí (2)
«Câu hỏi thứ nhất: Ngày sinh cộng tháng sinh của công chúa cộng lại lớn hơn hoặc bằng 21 đúng không? Nếu đúng: Công chúa được sinh sau ngày mồng 9. Nếu sai: Công chúa được sinh vào khoảng thời gian từ mồng 1 đến mồng 9.»
«Nếu câu hỏi thứ nhất là đúng, thì câu thứ hai hỏi: Số cuối cùng của ngày cuối cùng trong tháng sinh của công chúa bằng số thứ hai trong ngày sinh của công chúa sao? Nếu đúng: Vậy công chúa sinh vào ngày mồng 1x. Tháng sinh là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Nếu không phải thì công chúa sinh vào ngày 2x hoặc 3x, tháng sinh là 2, 4, 6, 9 hoặc 11.
«Nếu câu hỏi thứ nhất là sai, vậy câu thứ hai hỏi: Số cuối cùng của ngày cuối cùng trong tháng sinh của công chúa bằng số thứ nhất trong ngày sinh của công chúa sao? Nếu đúng: vậy công chúa sinh vào ngày mồng 1. Tháng sinh là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Nếu sai: công chúa sinh từ ngày mồng 2 đến ngày mồng 9, tháng sinh là 2, 4, 6, 9 hoặc 11.»
«Nếu câu hỏi thứ hai là đúng: vậy công chúa sinh vào ngày 1x. Tháng là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Sau đó hỏi tiếp số thứ hai trong ngày sinh cộng tháng sinh lớn hơn 17 không? Nếu lớn hơn thì số thứ hai trong ngày sinh là từ 6 đến 9. Tháng sinh là 12. Nếu nhỏ hơn thì loại trừ được tháng 12 và tháng 5. Sau đó hỏi tiếp: Số cuối cùng trong ngày sinh của công chúa cộng tháng sinh lớn hơn hoặc bằng 8 sao? Nếu lớn hơn: Tháng 1 ngày 8 hoặc 9, tháng 3 ngày 6 đến 9, tháng 7 ngày 1 đến 2, tháng 8 ngày 1. Nếu nhỏ hơn: Tháng 1 ngày 1 đến 7, tháng 2 ngày 1 đến 6, tháng 3 ngày 1 đến 5 và tháng 7 ngày 1.»
Nếu M là tháng sinh, D là ngày sinh, vậy lần thứ nhất hỏi, M+D= 22, sai; lần thứ hai hỏi M+D=11, sai; lần thứ ba hỏi M+D=6, sai; lần thứ tư hỏi M+D=3, sai; lần thứ năm M+D=2, đúng; vậy công chúa sinh ngày mồng 1 tháng 1. Vừa vặn đủ năm lần hỏi.»
Tô Tất nói một chữ lục hoàng tử ghi một chữ, chờ nàng nói xong, hắn mới nhập hệ số vào, a, thì ra là như vậy, nhất thời cao hứng cầm giấy chạy đi, hắn không thể đợi được đến ngày mai đem cái này lên triều đình diễu võ dương oai.
Tô Tất quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Vệ Lăng Phong có chút ảm đạm, không khỏi tò mò: «Chàng làm sao vậy? Không phải vì giải không ra mà rầu rĩ đấy chứ? Chưa đến mức đó đi?»
«Mồng 1 tháng 1.» Vệ Lăng Phong đột nhiên thất thần nói.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, những cánh hoa trắng ngà ngoài sân tung bay theo gió.
«Ừ?» Tô Tất hơi ngạc nhiên, ánh mắt mang theo sự ngờ vực. Những lời này vừa được thốt ra, nàng lập tức có phản ứng.
«Ngày sinh của tiểu Phong Hoa…..là mồng 1 tháng 1.» Giọng nói của Vệ Lăng Phong rất thản nhiên, mang theo sự tưởng nhớ. Hắn miễn cưỡng ngồi ở đó, không lên tiếng, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Tô Tất sửng sốt, sau đó nở nụ cười, «Mồng 1 tháng 1 đúng là ngày sinh của nhiều người, ta cũng sinh vào ngày mồng 1 tháng 1, lại nói tiếp, thật sự là có duyên với muội muội của chàng a, ta và nàng có lẽ cũng cùng tuổi.»
Vệ Lăng Phong mười tám tuổi, nàng mười lăm tuổi, kém hắn ba tuổi, không thừa một ngày mà cũng không thiếu một ngày.
«Nàng nói gì? Nàng cũng sinh vào ngày mồng 1 tháng 1?» Vệ Lăng Phong hiển nhiên là lần đầu nghe nói đến sinh nhật của Tô Tất, ánh mắt hắn lãnh liệt bức người, hiện lên sự phức tạp, trên mặt hắn là sự lạnh lùng tà mị, xinh đẹp yêu dã, bí hiểm khó dò khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Trong lòng Tô Tất khẽ động, nhẹ nhàng chậm rãi nói: «Sao vậy? Có vấn đề gì sao?» Nàng cũng biết là rất khéo. Nhưng lại không biết việc này thì có vấn đề gì.
Nếu nói nàng và tiểu Phong Hoa có liên quan đến nhau, thì quả thực rất vớ vẩn.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong lãnh đạm nhìn nàng, cuối cùng vẫn chậm rãi thở dài, «Không, không có gì……»
Thế nhưng, vì sao Tô Tất lại đột nhiên cảm thấy, cặp mày tuấn lãng, đôi mắt xinh đẹp, đường cong kiêu ngạo trên chiếc cằm của Vệ Lăng Phong, tất cả đều toát ra sự lạnh lùng, hoàn toàn khác với Vệ Lăng Phong mà nàng biết?
Khúc nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, cuối cùng mùa săn bắn đã đến.
Hôm đó, mái tóc đen dài của Tô Tất được buộc lên cao, một thân y phục săn bắn đỏ rực, tựa như nhân vật trong game online ở hiện đại, dáng người lả lướt lung linh, vô cùng động lòng người.
Vệ Lăng Phong thu xếp ổn thỏa, mang theo Tô Tất, An Á, Vệ Nghiêm và Chu Tấn, đoàn người chậm rãi đi đến tập hợp tại hoàng cung.
Mọi người trừ cung tên ra thì không mang theo bất kỳ hành lý không cần thiết nào, ngược lại bên phía Tô Tất lại làn làn giỏ giỏ, đồ gia vị linh tinh, tất cả đều đầy đủ.
Lục hoàng tử mặc một bộ nhuyễn bào bạch sắc hoa lệ, nhuyễn bào được làm từ băng tằm của Nam Hải, mái tóc đen dài tùy tiện dùng một dải lụa đỏ buộc lên cao, ánh mắt thâm thúy xinh đẹp.
Hắn vừa nhìn thấy người của Ninh vương phủ, lập tức vui vẻ, thúc ngựa chạy tới, cười nói: «Nhị tẩu đây là đang chuẩn bị để đi dã ngoại sao?»
«Đoán đúng một nửa, chúng ta phải đi nấu cơm dã ngoại.» An Á hảo tâm sửa lời cho lục hoàng tử, hừ một tiếng, «Ngươi đừng chỉ biết đứng một bên nói mát, có bản lĩnh thì đừng đến giành ăn.»
An Á đã được lĩnh giáo độ mặt dày vô sỉ của lục hoàng tử, da mặt của người này so với Tô Tất vô lương còn dày hơn, nàng hiện đã sớm mất hết hy vọng vào đám người vô sỉ này rồi.
«Tất nhiên là không.» Lục hoàng tử cây ngay không sợ chết đứng.
«Thế à? Vậy đống làn giỏ này vứt lên ngựa của ngươi là được rồi, nếu không ta lỡ tay làm rớt, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến những người khác.» An Á hảo tâm đem túi rau ném vào ngực lục hoàng tử, sau đó thúc ngựa trở lại bên người Tô Tất.
Trong vương phủ không thiếu bao bố, nhưng Tô Tất lại cố tình chọn cái giỏ này, vừa nhìn đã biết nàng cố ý muốn chỉnh người. Da mặt lục hoàng tử dày như vậy, hẳn là không sao đúng không?
Đường đường là lục hoàng tử điện hạ, một thân nhuyễn bào đẹp đẽ cao sang, thập phần quý khí, làn da trắng nõn như ngọc, đáy mắt ẩn chứa quang mang ngọc bích, giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí hoàng thất, thế nhưng, trong tay hắn……
Lại đang cầm một giỏ rau xanh mà chỉ mấy bà thím thôn quê mới cầm……
Trực tiếp cầm đao đâm chết hắn đi. Trong lòng lục hoàng tử thống khổ kêu rên, nhưng lại không một ai có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Đối mặt với tiếng thì thầm của những người xung quanh và ánh mắt nghiền ngẫm thường xuyên bắn tới, lục hoàng tử quả thực khóc không ra nước mắt, lúc hắn đang muốn đem đống rau xanh đẩy sang cho thị vệ bên cạnh, thì lại nhận được ánh mắt sắc như dao của Tô Tất bắn tới –
Được, vẫn nên tự mang đi.
Hắn biết, nhị tẩu đang trả thù hắn, trả thù hắn dám đem bí quyết nấu ăn của Phong Vị Lâu nói cho Ngự Thiện Phòng. Nhưng hắn cũng không phải cố tình a….
Mùa săn bán rất náo nhiệt. Săn bắn nhiều nhất cũng phải một hai ngày, người tới rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều đến.
Tô Tất mang theo thực phẩm để nấu cơm dã ngoại, nên cũng dễ dàng mang theo đống đồ ăn vặt thuận tay lấy được từ Phong Vị Lâu, ví dụ như: lạp xưởng, tai lợn, gan lợn, còn có cánh gà, trứng luộc, dưa chua tự làm, rau cải trộn.
Chỉ có điều mang theo không nhiều lắm, chỉ đủ cho người Ninh vương phủ ăn, miễn cưỡng lắm mới có thể chắt ra một ít đưa cho lục hoàng tử.
Mục đích lớn nhất của nàng trong chuyến đi này là ăn thịt thú rừng.
Trong lúc ăn uống tiệc tùng, giờ lành đến, Vệ đế đứng trên đài cao, sau khi nói qua loa mấy câu đơn giản, liền dũng mãnh bắn ra mũi tên đầu tiên, mùa săn bắn chính thức được bắt đầu.
Hoàn toàn không giống ở hiện đại, mỗ lãnh đạo luôn nói câu «Sau đây tôi xin bổ sung thêm một chút», sau đó là một-hai tiếng đồng hồ dài dòng vô nghĩa.
Quy tắc của trận đầu rất đơn giản, trong phạm vi toàn bộ Tây Sơn, không phân thân phận hay địa vị, mỗi đội ba mươi người, đội nào săn được nhiều nhất thì thắng, lúc này đây không phải trận chiến cá nhân, mà là cuộc đọ sức giữa cao thủ Đông Vân quốc và Bắc Di quốc.
Thịt thú dựa theo mức độ trân quý, phân ra ba cấp bậc, nhất đẳng là mười phần, nhị đẳng năm phần, tam đẳng một phần. Đương nhiên, quy tắc này là do lục hoàng tử đến thỉnh giáo Tô Tất, Tô Tất thuận miệng múa bút thành văn, không ngờ lại được sắp xếp như vậy.
Ninh vương, lục hoàng tử, thái tử đều đứng ra đại diện, thất công chúa vốn cũng muốn gia nhập, nhưng Tô Tất sợ nàng gặp rắc rối, nên đưa nàng chỗ lửa trại giúp nướng đồ ăn.
Thực ra muốn Đông Vân quốc thắng cũng vô cùng đơn giản, bởi vì Tô Tất còn có một con át chủ bài, thế nhưng nàng lại không muốn xuất ra.
Nàng nhìn tiểu tuyết hồ ngoan ngoãn đứng một bên vẫy đuôi chảy nước miếng, cười cười nói với nó: «Muốn ăn thì lăn vào bếp, ngươi đi bắt mấy con gà rừng thỏ rừng về đây rồi ta nướng cho mà ăn.»
Tô Tất còn chưa dứt lời, thân ảnh của tiểu tuyết hồ nháy mắt đã biến mất, ngay cả cái bóng cũng không có, chỉ mới một nén nhang, tiểu tuyết hồ đã trở lại.
Người tiểu tuyết hồ thì nhỏ, thế nhưng trong miệng nó, trên lưng, dưới nách, trên bụng đeo đầy thú rừng, mà chính nó thì đã sớm biển mất trong biển thịt.
Tiểu tử kia đúng là tham lam.
Tô Tất vừa bực mình vừa buồn cười giúp nó gỡ đống thịt xuống, để lộ ra thân mình tròn như quả bóng của tiểu tuyết hồ, nàng đưa tay búng cái mũi nhỏ của nó, dở khóc dở cười: «Tham ăn như vậy thì phải làm sao bây giờ?»
Từ lần trước nướng thịt cho nó ăn, về sau cho nó thịt tươi, nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lượn lờ quanh Tô Tất đòi nướng cho nó.
Tô Tất phân phó Chu Tấn đi làm, Chu Tấn đem thú đi lột da rửa sạch, sau đó quay lại chuẩn bị nướng thịt.
Dầu, ở thời đại này, đại đa số đều dùng mỡ động vật, nhưng Tô Tất lại ăn không quen, bởi vì thật sự rất ngấy, phải bảo quản gia đi làm dầu đậu nành. Phong Vị Lâu cũng là dùng dầu đậu nành để nấu ăn.
Dùng muối và ớt vẩy lên lúc đang nướng thì thịt sẽ rất thơm, lúc đó chỉ cần chờ ăn là được.
Lúc ở Ninh vương phủ, Chu Tấn là người phụ trách việc nướng thịt cho tiểu tuyết hồ, Tô Tất cũng đem toàn bộ bí quyết nói cho hắn, nên giờ hắn làm đều rất có đầu có cuối, giờ một mình làm cũng được.
Ở hiện đại, thịt thú rừng có nhưng rất hiếm, thuộc loại thức ăn hạng sang, nhưng ở cổ đại, muốn bán chưa chắc đã có người mua. Nhưng nói thật, thịt thú rừng đúng là khác hoàn toàn với thịt thú nuôi.
Miếng thịt thứ nhất vừa được nướng xong, nhưng trừ tiểu tuyết hồ ra, không một ai được nếm thử.
Từ lần tiểu tuyết hồ phát uy trên Nam Sơn, chém tiên thiên cường giả như chém cải trắng, nhai Vô Song thần kiếm như nhai rau xanh, Tô Tất liền vô cùng cưng chiều nó.
Nàng còn đang trông cậy vào con át chủ bài cuối cùng này, tất nhiên là trước tiên phải cho nó chút ưu đãi để dụ dỗ.
Từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm thịt nướng, người ta đi săn, đều chỉ mang theo chút rượu với thức ăn rồi ngồi nói chuyện, đâu như Tô Tất, toàn bộ thú săn đều đem đi nướng.
Cho nên khi hương cay nhức mũi tỏa ra xa, tràn ngập xung quanh, thì Tô Tất thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục.
Chỉ có điều bọn họ không mang theo gia vị, nên dù trên đất đầy ắp thịt thú, nhưng cũng không thể biến nó thành mỹ vị được.
Cũng coi như da mặt bọn họ không đủ dày, không có ai đến đây xin ăn cả.
Nhưng Tô Tất ngàn tính vạn tính, lại không ngờ, người đầu tiên tới, lại là Tiết Tuyền Y –
Từ sau chuyện vu oan lần trước, lâu rồi chưa gặp lại nàng ta.
Tiết Tuyền Y thoạt nhìn sức khỏe cũng khá tốt, nhưng hơi gầy, ánh mắt nàng nhìn Tô Tất không để lộ ra hàn quang sắc bén, mà lại ấn giấu bên trong, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư của nàng.
Tiết Tuyền Y sau khi trải qua chuyện kia hình như đã có chút thay đổi, trở nên khó lường, khó đối phó hơn. Chỉ có điều Tô Tất nàng đã từng sợ ai sao? Mặc kệ nàng ta đã thay đổi ra sao, nếu còn tiếp tục dám hãm hại nàng, vậy thì đừng trách nàng hạ thủ không lưu tình.
Quả nhiên, dưới ánh mắt công kích của Tô Tất, Vệ Lăng Phong chỉ có thể chịu thua, hắn bất đắc dĩ bỏ cuốn sách xuống, hai ngón tay thon dài khẽ day day huyệt thái dương, ngắm mắt lại ngửa người trên ghế, nói: «Nàng đang nhìn gì vậy?»
Mái tóc dài đen mượt của Tô Tất lộ ra, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng.
Nàng cười cười ngồi xuống, hai tay chống cằm, mắt long lanh nước chớp chớp nói: «Đang nhìn chàng a.»
Vệ Lăng Phong nở một nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba làm say lòng người: «Ta có gì đẹp mà nhìn?»
Tô Tất cười nói một câu:; «Vậy không nhìn chàng nữa, ta đi nhìn nam nhân khác.» Nói xong đứng lên, xoay người muốn bỏ đi, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị Vệ Lăng Phong kéo vào lòng.
Hắn đen mặt, đôi mắt lấp lánh như hắc diệu thạch lóe lên sự sắc bén, nửa thật nửa giả hỏi: «Nàng muốn đi nhìn nam nhân nào?»
Tô Tất mân mê khóe môi, mày khẽ nhíu lại, mắt như hoa đào, nghiêng mặt như đang tự hỏi, thấy khuôn mặt Vệ Lăng Phong ngày càng lạnh, nàng phì một tiếng bật cười: «Tất nhiên là lục hoàng tử nhà chàng rồi. Lục hoàng tử, ngươi nói đúng không?»
«Cốc cốc cốc –» Lục hoàng tử ló đầu vào nhìn: «Không làm phiền hai người chứ?»
Lục hoàng tử một thân cẩm bào màu xanh, trên áo choàng thêu phượng hoàng giương cánh, thắt lưng mặt rồng, ánh sáng trong mắt lấp lánh như sao.
«Quái lạ, lục hoàng tử của chúng ta cũng biết gõ cửa sao?» Đôi mắt của Tô Tất mở to, trong như nước biển, mang theo sự đùa cợt.
Lục hoàng tử hắc hắc cười hai tiếng, «Đúng vậy, tiểu đệ cũng không muốn tiếp tục bị đánh cho u đầy đầu đâu.» Người nào đó vẫn còn ghi hận, lần trước vừa quấy rầy bọn họ một chút, liền bị dạy dỗ một trận, haizz, đúng là vô cùng thê thảm.
Vệ Lăng Phong liếc hắn một cái, hắn lập tức tự động lui về phía sau.
«Được rồi, vào đi.» Tô Tất thấy hắn có chút đáng yêu, quay đầu lại tựa tiếu phi tiếu liếc Vệ Lăng Phong một cái.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong vừa sáng tỏ như ánh trăng, vừa giống như diều hâu trong màn đêm, lãnh ngạo cô độc, lại khí thế bức người, trong sự cô đơn lại phát ra sự kiêu ngạo.
Lục hoàng tử vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế tử đàn, cười nói với Tô Tất: «Nhị tẩu, hai người lúc nãy vừa nói đến Nhiếp Thanh Nhiên đúng không?»
Tô Tất lạnh nhạt cười: «Sao? Nhiếp Thanh Nhiên ở trên đại điện nói gì à?»
Hôm qua trên đường, hắn vô cùng phô trương phách lối, từ hôm qua đến giờ, dân chúng rảnh rỗi liền nói về đề tài này.
«Nhị tẩu lại đoán đúng rồi, hôm nay ở Kim Loan Điện, Nhiếp Thanh Nhiên đưa cho Đông Vân quốc chúng ta một đề bài nan giải, từ phụ hoàng cho tới đám quan viên tứ phẩm đều không một ai giải được, khiến Đông Vân quốc chúng ta hết sức mất mặt.» Nói xong, vẻ mặt lục hoàng tử đầy phẫn nộ.
«Ồ?» Tô Tất thản nhiên liếc nhìn Vệ Lăng Phong, chẳng lẽ hắn cũng vì vậy, nên sau khi trở về mới không chịu nói tiếng nào?
Lục hoàng tử vốn muốn nói một nửa cho Tô Tất, sau khi gợi lên trí tò mò của nàng mới nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày vẫn thấy nàng bất động thanh sắc, vẻ mặt thản nhiên, đôi măt như hồ sâu không chút gợn sóng.
Hắn nhịn không được, liền nói trước, «Nhị tẩu a, hay là tẩu nghe đề bài trước, rồi cho ý kiến đi, nếu không Bắc Di quốc bọn họ lại tưởng rằng Đông Vân quốc chúng ta không có nhân tài, không phải sẽ mất hết mặt mũi sao?»
Tô Tất cười nói: «Là một trong hàng nghìn hàng vạn người trong Đông Vân quốc, ta cũng không để ý lắm. Nhưng điều khiến ta tò mò là, người bọn họ dẫn tới không phải đều là cao thủ võ lâm sao? Ra đề toán kiểm tra trí thông minh là có ý gì?»
«Đúng vậy a, ai mà biết bà già kia uống nhầm thuốc gì chứ? Nhị tẩu, tẩu nghe ta nói, đây……» Bà già mà lục hoàng tử nhắc đến, hiển nhiên là vị thiết huyết nữ vương của Bắc Di quốc, mẹ của Nhiếp Thanh Linh và Nhiếp Thanh Nhiên.
«Oáp, ăn no xong, hình như hơi buồn ngủ.» Tô Tất ngáp dài một cái, thản nhiên đứng dậy.
Lục hoàng tử sốt ruột, trừng mắt nhìn mặt Ninh vương viết năm chữ ‘Không liên quan đến ta’, quay sang giữ chặt ống tay áo Tô Tất, mắt long lanh nước, đáng thương nói: «Nhị tẩu a, tẩu thương xót tiểu đệ đáng thương này, nghe xong đề bài đã được không? Đúng rồi, chúng ta không phải sắp tổ chức mùa săn bắn sao? Ta tặng tẩu Xạ Nhật cung, được không?»
Nhiệm vụ này vốn là giao cho Vệ Lăng Phong, nhưng không đợi Vệ đế mở miệng, Ninh vương điện hạ kiêu ngạo bá đạo của chúng ta đã phất áo bỏ chạy lấy người, lục hoàng tử chạy chậm một bước liền bị bắt lại.
«Xạ Nhật cung sao?» Lúc chưa tìm được Thí Vân cung, nàng quả thực là có hứng thú với Xạ Nhật cung, nhưng giờ thì thôi, nàng không cần nữa. Chỉ có điều được tặng thì không nên lãng phí, nàng không cần, nhưng cũng có thể nhận giúp An Á, dù sao nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có nàng ta, không cho nàng ta đi theo cũng không được.
Nghĩ đến đây, Tô Tất lại ngồi xuống, thờ ơ bưng chén trà, thản nhiên nhìn lục hoàng tử, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Ngày đó lúc nhị ca giải đề tại Phong Vị lâu, hắn đã được chứng kiến bản lĩnh của nhị ca, chỉ có điều trong triều đến cả nhị ca cũng không giải được, vậy đề bài này hắn cũng không cần phí thời gian nghĩ đáp án nữa, chi bằng đem hy vọng gửi gắm lên người nhị tẩu, phải biết rằng những câu hỏi trong Phong Vị Lâu cũng là từ miệng nhị tẩu mà ra.
Cuối cùng cũng có cơ hội, lục hoàng tử thanh giọng nói: «Đề bài này là đoán ngày sinh của công chúa Bắc Di quốc, nếu đoán đúng, sẽ gả công chúa cho hắn. Công chúa thì chẳng là gì, nhưng nếu không giải được thì sẽ rất mất mặt.»
«Có thể đem công chúa đổi thành bạc không?» Tô Tất hảo tâm đề nghị, «Vậy đi, ngươi đi hỏi xem Bắc Di quốc có thể tặng năm mươi rương tiền vàng hay không, công chúa nước bọn họ ta không cần, nếu lại là một Nhiếp Thanh Linh nữa –»
Nói xong, Tô Tất quay sang nhìn Ninh vương, ánh mắt lạnh như băng, rét thấu xương, có lẽ hắn cũng đang nhớ lại chuyện diễn ra trong ngày đại hôn hôm đó.
Lục hoàng tử vỗ tay tán thưởng: «Được! Chúng ta sẽ đòi năm mươi rương tiền vàng, có lẽ công chúa cũng đáng giá ngần ấy, chỉ có điều nếu chúng ta không giải được đề bài –»
«Vậy đọc đề đi, ta quân sư cho.» Nếu có thể làm khó toàn bộ người trong triều đình Đông Vân quốc, nàng cũng không tự tin nói rằng mình chắc chắn có thể giải được.
«Đề bài là đoán ngày sinh của công chúa, được phép đặt năm câu hỏi, giám khảo chỉ được trả lời có hoặc không., sau đó phải đoán ngày sinh của công chúa.»
Tô Tất biết, ở thời đại này không phân rõ âm lịch và dương lịch, Đông Vân quốc nhiều nhất cũng chỉ dùng âm lịch, mà Bắc Di quốc lại có khá nhiều người dùng dương lịch.
«Hơi khó….» Tô Tất nhíu mày, yên lặng suy nghĩ.
Ngoài cửa rất yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời đêm điểm vô số ngôi sao, mặt đất bao trùm bởi ánh sáng mông lung, như được phủ một tấm lụa mỏng màu xám bạc.
Bên trong cũng rất yên tĩnh, ba người cùng vắt óc suy nghĩ.
Chắc chắn chuyện này đã truyền khắp kinh thành, hầu như tất cả mọi người đều đang nghĩ cách giải đề.
«Nhị tẩu….» Khoảng hơn nửa canh giờ sau, lục hoàng tử thấy Tô Tất vẫn im lặng, vẻ mặt có chút ảm đạm,
Nếu ngay cả nhị tẩu cũng không giải được, hắn còn có thể trông cậy vào ai đây? Phụ hoàng đã hạ tử lệnh rồi.
Đột nhiên, trong đầu Tô Tất lóe lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đã quá quen với vẻ mặt gian xảo này của Tô Tất, không khỏi thấp thỏm nói: «Nhị tẩu….Tẩu…..có nghĩ ra đáp án không?»
Câu trả lời của Tô Tất lại ngoài dự liệu của hắn, bởi vì nàng thoải mái nhún vai: «Năm câu hỏi một chút cũng không khó, thật ra vừa rồi ta đang nghĩ điều kiện để kiếm lợi cho Phong Vị Lâu.»
«Hả?» Lục hoàng tử nhất thời dở khóc dở cười, hắn còn tưởng nhị tẩu phiền não vì đề bài, ai ngờ nàng đã nghĩ ra đáp án.
Tất cả bọn họ đều đau đầu vì đề bài này, ai ngờ nàng thoáng cái đã nghĩ ra câu trả lời, hơn nữa còn lo lắng nghĩ điều kiện để kiếm lợi cho Phong Vị Lâu.
«Không kỳ quái sao? Từ sau chuyện của Mộ Dung Thanh, việc ta là lão bản đứng sau Phong Vị Lâu đã không còn gì là bí mật nữa, hơn nữa mọi người đều biết lão bản chính là người ra đề, các ngươi không trả lời được, chẳng lẽ ta cũng không trả lời được sao?»
«Vậy điều kiện của nhị tẩu là….» Lục hoàng tử thực sự rất sợ công phu miệng sư tử của nàng, bản lĩnh được voi đòi tiên của nàng hắn đã từng được chứng kiến.
«Cũng không phải là quá khó, bảo phụ hoàng ngươi tự tay viết một tấm biển ‘Thiên hạ đệ nhất lâu’, nếu hắn đồng ý, ta sẽ nói câu trả lời cho ngươi.»
«Không thể nói đáp án trước sao?» Lục hoàng tử phiền não.
«Nếu giờ nói đáp án cho ngươi, phụ hoàng ngươi lại không đồng ý điều kiện của ta, ta đây chẳng phải thiệt lớn sao?» Tô Tất lườm lục hoàng tử một cái. Lúc trước chuyện Mộ Dung Thanh đầu độc, mặc dù đã điều tra rõ ràng là sự thật, nhưng Vệ đế cũng không có chút biểu hiện gì, nàng nghĩ, hắn tuyệt đối không phải là một người hào phóng.
«Vậy được, tẩu chờ, ta đi làm!» Lời còn chưa dứt, người đã không còn.
«Đi bây giờ? Cửa cung không khóa sao?» Tô Tất gọi với theo bóng dáng đang dần biến mất của hắn. Nàng trước giờ không biết, thì ra lục hoàng tử lại là người nóng tính như vậy.
«Không sao, ta trèo tường.»
Lục hoàng tử dũng cảm hét lại một câu, Tô Tất bật cười ra tiếng.
Không biết lục hoàng tử đã nói với Vệ đế những gì, nhưng hắn rất nhanh đã trở lại, trên tên cầm một thánh chỉ còn chưa khô mực, trên thánh chỉ viết rõ Phong Vị Lâu là thiên hạ đệ nhất lâu, hơn nữa chờ đến ngày Phong Vị Lâu khai trương lại, sẽ sai thái giám đưa bảng hiệu đến.
«Nhị tẩu, tẩu vừa lòng rồi chứ?» Sự tò mò khiến hắn như bị sâu cắn, tứ chi ngứa ngáy, trong lòng không yên, chỉ hận không thể biết đáp án sớm một chút.
«Được, ngươi ngồi xuống đi, cầm bút viết lại là được rồi.» Đôi mắt đẹp của Tô Tất linh động, trong suốt, không chút che đậy sự lãnh liệt và thông minh.
«Được, tẩu bắt đầu đi.» Lục hoàng tử cầm bút lông sẵn sàng.
Chương 63: Thông minh tài trí (2)
«Câu hỏi thứ nhất: Ngày sinh cộng tháng sinh của công chúa cộng lại lớn hơn hoặc bằng 21 đúng không? Nếu đúng: Công chúa được sinh sau ngày mồng 9. Nếu sai: Công chúa được sinh vào khoảng thời gian từ mồng 1 đến mồng 9.»
«Nếu câu hỏi thứ nhất là đúng, thì câu thứ hai hỏi: Số cuối cùng của ngày cuối cùng trong tháng sinh của công chúa bằng số thứ hai trong ngày sinh của công chúa sao? Nếu đúng: Vậy công chúa sinh vào ngày mồng 1x. Tháng sinh là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Nếu không phải thì công chúa sinh vào ngày 2x hoặc 3x, tháng sinh là 2, 4, 6, 9 hoặc 11.
«Nếu câu hỏi thứ nhất là sai, vậy câu thứ hai hỏi: Số cuối cùng của ngày cuối cùng trong tháng sinh của công chúa bằng số thứ nhất trong ngày sinh của công chúa sao? Nếu đúng: vậy công chúa sinh vào ngày mồng 1. Tháng sinh là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Nếu sai: công chúa sinh từ ngày mồng 2 đến ngày mồng 9, tháng sinh là 2, 4, 6, 9 hoặc 11.»
«Nếu câu hỏi thứ hai là đúng: vậy công chúa sinh vào ngày 1x. Tháng là 1, 3, 5, 7, 8, 10 hoặc 12. Sau đó hỏi tiếp số thứ hai trong ngày sinh cộng tháng sinh lớn hơn 17 không? Nếu lớn hơn thì số thứ hai trong ngày sinh là từ 6 đến 9. Tháng sinh là 12. Nếu nhỏ hơn thì loại trừ được tháng 12 và tháng 5. Sau đó hỏi tiếp: Số cuối cùng trong ngày sinh của công chúa cộng tháng sinh lớn hơn hoặc bằng 8 sao? Nếu lớn hơn: Tháng 1 ngày 8 hoặc 9, tháng 3 ngày 6 đến 9, tháng 7 ngày 1 đến 2, tháng 8 ngày 1. Nếu nhỏ hơn: Tháng 1 ngày 1 đến 7, tháng 2 ngày 1 đến 6, tháng 3 ngày 1 đến 5 và tháng 7 ngày 1.»
Nếu M là tháng sinh, D là ngày sinh, vậy lần thứ nhất hỏi, M+D= 22, sai; lần thứ hai hỏi M+D=11, sai; lần thứ ba hỏi M+D=6, sai; lần thứ tư hỏi M+D=3, sai; lần thứ năm M+D=2, đúng; vậy công chúa sinh ngày mồng 1 tháng 1. Vừa vặn đủ năm lần hỏi.»
Tô Tất nói một chữ lục hoàng tử ghi một chữ, chờ nàng nói xong, hắn mới nhập hệ số vào, a, thì ra là như vậy, nhất thời cao hứng cầm giấy chạy đi, hắn không thể đợi được đến ngày mai đem cái này lên triều đình diễu võ dương oai.
Tô Tất quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Vệ Lăng Phong có chút ảm đạm, không khỏi tò mò: «Chàng làm sao vậy? Không phải vì giải không ra mà rầu rĩ đấy chứ? Chưa đến mức đó đi?»
«Mồng 1 tháng 1.» Vệ Lăng Phong đột nhiên thất thần nói.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, những cánh hoa trắng ngà ngoài sân tung bay theo gió.
«Ừ?» Tô Tất hơi ngạc nhiên, ánh mắt mang theo sự ngờ vực. Những lời này vừa được thốt ra, nàng lập tức có phản ứng.
«Ngày sinh của tiểu Phong Hoa…..là mồng 1 tháng 1.» Giọng nói của Vệ Lăng Phong rất thản nhiên, mang theo sự tưởng nhớ. Hắn miễn cưỡng ngồi ở đó, không lên tiếng, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Tô Tất sửng sốt, sau đó nở nụ cười, «Mồng 1 tháng 1 đúng là ngày sinh của nhiều người, ta cũng sinh vào ngày mồng 1 tháng 1, lại nói tiếp, thật sự là có duyên với muội muội của chàng a, ta và nàng có lẽ cũng cùng tuổi.»
Vệ Lăng Phong mười tám tuổi, nàng mười lăm tuổi, kém hắn ba tuổi, không thừa một ngày mà cũng không thiếu một ngày.
«Nàng nói gì? Nàng cũng sinh vào ngày mồng 1 tháng 1?» Vệ Lăng Phong hiển nhiên là lần đầu nghe nói đến sinh nhật của Tô Tất, ánh mắt hắn lãnh liệt bức người, hiện lên sự phức tạp, trên mặt hắn là sự lạnh lùng tà mị, xinh đẹp yêu dã, bí hiểm khó dò khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Trong lòng Tô Tất khẽ động, nhẹ nhàng chậm rãi nói: «Sao vậy? Có vấn đề gì sao?» Nàng cũng biết là rất khéo. Nhưng lại không biết việc này thì có vấn đề gì.
Nếu nói nàng và tiểu Phong Hoa có liên quan đến nhau, thì quả thực rất vớ vẩn.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong lãnh đạm nhìn nàng, cuối cùng vẫn chậm rãi thở dài, «Không, không có gì……»
Thế nhưng, vì sao Tô Tất lại đột nhiên cảm thấy, cặp mày tuấn lãng, đôi mắt xinh đẹp, đường cong kiêu ngạo trên chiếc cằm của Vệ Lăng Phong, tất cả đều toát ra sự lạnh lùng, hoàn toàn khác với Vệ Lăng Phong mà nàng biết?
Khúc nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, cuối cùng mùa săn bắn đã đến.
Hôm đó, mái tóc đen dài của Tô Tất được buộc lên cao, một thân y phục săn bắn đỏ rực, tựa như nhân vật trong game online ở hiện đại, dáng người lả lướt lung linh, vô cùng động lòng người.
Vệ Lăng Phong thu xếp ổn thỏa, mang theo Tô Tất, An Á, Vệ Nghiêm và Chu Tấn, đoàn người chậm rãi đi đến tập hợp tại hoàng cung.
Mọi người trừ cung tên ra thì không mang theo bất kỳ hành lý không cần thiết nào, ngược lại bên phía Tô Tất lại làn làn giỏ giỏ, đồ gia vị linh tinh, tất cả đều đầy đủ.
Lục hoàng tử mặc một bộ nhuyễn bào bạch sắc hoa lệ, nhuyễn bào được làm từ băng tằm của Nam Hải, mái tóc đen dài tùy tiện dùng một dải lụa đỏ buộc lên cao, ánh mắt thâm thúy xinh đẹp.
Hắn vừa nhìn thấy người của Ninh vương phủ, lập tức vui vẻ, thúc ngựa chạy tới, cười nói: «Nhị tẩu đây là đang chuẩn bị để đi dã ngoại sao?»
«Đoán đúng một nửa, chúng ta phải đi nấu cơm dã ngoại.» An Á hảo tâm sửa lời cho lục hoàng tử, hừ một tiếng, «Ngươi đừng chỉ biết đứng một bên nói mát, có bản lĩnh thì đừng đến giành ăn.»
An Á đã được lĩnh giáo độ mặt dày vô sỉ của lục hoàng tử, da mặt của người này so với Tô Tất vô lương còn dày hơn, nàng hiện đã sớm mất hết hy vọng vào đám người vô sỉ này rồi.
«Tất nhiên là không.» Lục hoàng tử cây ngay không sợ chết đứng.
«Thế à? Vậy đống làn giỏ này vứt lên ngựa của ngươi là được rồi, nếu không ta lỡ tay làm rớt, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến những người khác.» An Á hảo tâm đem túi rau ném vào ngực lục hoàng tử, sau đó thúc ngựa trở lại bên người Tô Tất.
Trong vương phủ không thiếu bao bố, nhưng Tô Tất lại cố tình chọn cái giỏ này, vừa nhìn đã biết nàng cố ý muốn chỉnh người. Da mặt lục hoàng tử dày như vậy, hẳn là không sao đúng không?
Đường đường là lục hoàng tử điện hạ, một thân nhuyễn bào đẹp đẽ cao sang, thập phần quý khí, làn da trắng nõn như ngọc, đáy mắt ẩn chứa quang mang ngọc bích, giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí hoàng thất, thế nhưng, trong tay hắn……
Lại đang cầm một giỏ rau xanh mà chỉ mấy bà thím thôn quê mới cầm……
Trực tiếp cầm đao đâm chết hắn đi. Trong lòng lục hoàng tử thống khổ kêu rên, nhưng lại không một ai có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Đối mặt với tiếng thì thầm của những người xung quanh và ánh mắt nghiền ngẫm thường xuyên bắn tới, lục hoàng tử quả thực khóc không ra nước mắt, lúc hắn đang muốn đem đống rau xanh đẩy sang cho thị vệ bên cạnh, thì lại nhận được ánh mắt sắc như dao của Tô Tất bắn tới –
Được, vẫn nên tự mang đi.
Hắn biết, nhị tẩu đang trả thù hắn, trả thù hắn dám đem bí quyết nấu ăn của Phong Vị Lâu nói cho Ngự Thiện Phòng. Nhưng hắn cũng không phải cố tình a….
Mùa săn bán rất náo nhiệt. Săn bắn nhiều nhất cũng phải một hai ngày, người tới rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều đến.
Tô Tất mang theo thực phẩm để nấu cơm dã ngoại, nên cũng dễ dàng mang theo đống đồ ăn vặt thuận tay lấy được từ Phong Vị Lâu, ví dụ như: lạp xưởng, tai lợn, gan lợn, còn có cánh gà, trứng luộc, dưa chua tự làm, rau cải trộn.
Chỉ có điều mang theo không nhiều lắm, chỉ đủ cho người Ninh vương phủ ăn, miễn cưỡng lắm mới có thể chắt ra một ít đưa cho lục hoàng tử.
Mục đích lớn nhất của nàng trong chuyến đi này là ăn thịt thú rừng.
Trong lúc ăn uống tiệc tùng, giờ lành đến, Vệ đế đứng trên đài cao, sau khi nói qua loa mấy câu đơn giản, liền dũng mãnh bắn ra mũi tên đầu tiên, mùa săn bắn chính thức được bắt đầu.
Hoàn toàn không giống ở hiện đại, mỗ lãnh đạo luôn nói câu «Sau đây tôi xin bổ sung thêm một chút», sau đó là một-hai tiếng đồng hồ dài dòng vô nghĩa.
Quy tắc của trận đầu rất đơn giản, trong phạm vi toàn bộ Tây Sơn, không phân thân phận hay địa vị, mỗi đội ba mươi người, đội nào săn được nhiều nhất thì thắng, lúc này đây không phải trận chiến cá nhân, mà là cuộc đọ sức giữa cao thủ Đông Vân quốc và Bắc Di quốc.
Thịt thú dựa theo mức độ trân quý, phân ra ba cấp bậc, nhất đẳng là mười phần, nhị đẳng năm phần, tam đẳng một phần. Đương nhiên, quy tắc này là do lục hoàng tử đến thỉnh giáo Tô Tất, Tô Tất thuận miệng múa bút thành văn, không ngờ lại được sắp xếp như vậy.
Ninh vương, lục hoàng tử, thái tử đều đứng ra đại diện, thất công chúa vốn cũng muốn gia nhập, nhưng Tô Tất sợ nàng gặp rắc rối, nên đưa nàng chỗ lửa trại giúp nướng đồ ăn.
Thực ra muốn Đông Vân quốc thắng cũng vô cùng đơn giản, bởi vì Tô Tất còn có một con át chủ bài, thế nhưng nàng lại không muốn xuất ra.
Nàng nhìn tiểu tuyết hồ ngoan ngoãn đứng một bên vẫy đuôi chảy nước miếng, cười cười nói với nó: «Muốn ăn thì lăn vào bếp, ngươi đi bắt mấy con gà rừng thỏ rừng về đây rồi ta nướng cho mà ăn.»
Tô Tất còn chưa dứt lời, thân ảnh của tiểu tuyết hồ nháy mắt đã biến mất, ngay cả cái bóng cũng không có, chỉ mới một nén nhang, tiểu tuyết hồ đã trở lại.
Người tiểu tuyết hồ thì nhỏ, thế nhưng trong miệng nó, trên lưng, dưới nách, trên bụng đeo đầy thú rừng, mà chính nó thì đã sớm biển mất trong biển thịt.
Tiểu tử kia đúng là tham lam.
Tô Tất vừa bực mình vừa buồn cười giúp nó gỡ đống thịt xuống, để lộ ra thân mình tròn như quả bóng của tiểu tuyết hồ, nàng đưa tay búng cái mũi nhỏ của nó, dở khóc dở cười: «Tham ăn như vậy thì phải làm sao bây giờ?»
Từ lần trước nướng thịt cho nó ăn, về sau cho nó thịt tươi, nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lượn lờ quanh Tô Tất đòi nướng cho nó.
Tô Tất phân phó Chu Tấn đi làm, Chu Tấn đem thú đi lột da rửa sạch, sau đó quay lại chuẩn bị nướng thịt.
Dầu, ở thời đại này, đại đa số đều dùng mỡ động vật, nhưng Tô Tất lại ăn không quen, bởi vì thật sự rất ngấy, phải bảo quản gia đi làm dầu đậu nành. Phong Vị Lâu cũng là dùng dầu đậu nành để nấu ăn.
Dùng muối và ớt vẩy lên lúc đang nướng thì thịt sẽ rất thơm, lúc đó chỉ cần chờ ăn là được.
Lúc ở Ninh vương phủ, Chu Tấn là người phụ trách việc nướng thịt cho tiểu tuyết hồ, Tô Tất cũng đem toàn bộ bí quyết nói cho hắn, nên giờ hắn làm đều rất có đầu có cuối, giờ một mình làm cũng được.
Ở hiện đại, thịt thú rừng có nhưng rất hiếm, thuộc loại thức ăn hạng sang, nhưng ở cổ đại, muốn bán chưa chắc đã có người mua. Nhưng nói thật, thịt thú rừng đúng là khác hoàn toàn với thịt thú nuôi.
Miếng thịt thứ nhất vừa được nướng xong, nhưng trừ tiểu tuyết hồ ra, không một ai được nếm thử.
Từ lần tiểu tuyết hồ phát uy trên Nam Sơn, chém tiên thiên cường giả như chém cải trắng, nhai Vô Song thần kiếm như nhai rau xanh, Tô Tất liền vô cùng cưng chiều nó.
Nàng còn đang trông cậy vào con át chủ bài cuối cùng này, tất nhiên là trước tiên phải cho nó chút ưu đãi để dụ dỗ.
Từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm thịt nướng, người ta đi săn, đều chỉ mang theo chút rượu với thức ăn rồi ngồi nói chuyện, đâu như Tô Tất, toàn bộ thú săn đều đem đi nướng.
Cho nên khi hương cay nhức mũi tỏa ra xa, tràn ngập xung quanh, thì Tô Tất thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục.
Chỉ có điều bọn họ không mang theo gia vị, nên dù trên đất đầy ắp thịt thú, nhưng cũng không thể biến nó thành mỹ vị được.
Cũng coi như da mặt bọn họ không đủ dày, không có ai đến đây xin ăn cả.
Nhưng Tô Tất ngàn tính vạn tính, lại không ngờ, người đầu tiên tới, lại là Tiết Tuyền Y –
Từ sau chuyện vu oan lần trước, lâu rồi chưa gặp lại nàng ta.
Tiết Tuyền Y thoạt nhìn sức khỏe cũng khá tốt, nhưng hơi gầy, ánh mắt nàng nhìn Tô Tất không để lộ ra hàn quang sắc bén, mà lại ấn giấu bên trong, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư của nàng.
Tiết Tuyền Y sau khi trải qua chuyện kia hình như đã có chút thay đổi, trở nên khó lường, khó đối phó hơn. Chỉ có điều Tô Tất nàng đã từng sợ ai sao? Mặc kệ nàng ta đã thay đổi ra sao, nếu còn tiếp tục dám hãm hại nàng, vậy thì đừng trách nàng hạ thủ không lưu tình.
/126
|