Hoá ra Tiểu Cảnh là do Ngọc Văn Địch sau khi thành tinh biến thành.
Tô Tất đặt Ngọc Văn Địch lên môi thổi, nhưng có thổi mấy cây sáo vẫn không có phản ứng, giống như ném đá vào biển, một chút gợn sóng cũng không có.
Tiểu Cảnh mỉm cười, nhẹ nhàng biến thành một luồng sáng nhập vào Ngọc Văn Địch, sau đó, Tô Tất và Tiểu Cảnh tâm ý tương thông, âm điệu vang lên, văng vẳng bên tai, mãi không dứt.
Lúc Tô Tất hoàn hồn lại từ trong dư âm thì thấy trước mặt xuất hiện một thông đạo đang phát ra ánh sáng rực rỡ, bốn phương tám hướng đều là hào quang chói mắt.
“Tỷ tỷ, chúng ta hợp lực mở được lối ra rồi, mau lên, thông đạo này cần năng lực cực lớn mới mở được, chỉ sợ không duy trì được bao lâu.” Từ trong Ngọc Văn Địch, Tiểu Cảnh gấp gáp nhắc nhở Tô Tất.
Nếu Tiểu Cảnh đã nói đây là lối ra thì nhất định đây chính là lối ra. Tô Tất không kịp nghĩ nhiều, nâng tay lên che mắt, sau đó cầm lấy Ngọc Văn Địch tiến vào thông đạo. Trong thông đạo rất sáng, nàng gần như không mở được mắt, mà cho dù có mở, đợi ra khỏi đây rồi mắt cũng khỏi dùng. Vì có Tiểu Cảnh ở bên trong Ngọc Văn Địch chỉ đường, nên nàng cũng không sợ nửa đường đi lạc.
Đi trong thông đạo chừng một nén nhang thì xung quanh bắt đầu tối dần, có cảm giác như mặt trời đang từ từ lặn xuống.
“Tỷ tỷ, mau lên, năng lượng dùng để mở thông đạo sắp hết rồi, nếu không ra ngoài bây giờ thì chỉ sợ trong vòng mười năm cũng không ra nổi đâu.” Tiểu Cảnh thấy ánh sáng yếu đi, không khỏi lớn tiếng hô lên.
Tô Tất cũng muốn mau mau ra khỏi đây a, nhưng thông đạo này cũng không biết là được làm từ cái gì, dùng linh lực ở trong này căn bản không có tác dụng, còn cảm giác được áp lực mơ hồ, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà tiến về phía trước. May mà lúc trước được Bạch lão đầu huấn luyện, tố chất cơ thể cũng không tệ lắm, bằng không nàng đã sớm gục ngã rồi.
Bốn phía ngày càng âm u, giống như màn đêm đang buông xuống…..Cánh cửa trước mắt chậm rãi đóng lại….
“Mau lên!” Tiểu Cảnh hét lên, Tô Tất dùng toàn bộ sức lực nhào tới, cuối cùng lao qua cánh cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, chỉ đủ chỗ cho một người lách qua, nàng bổ nhào lên bậc thang cẩm thạch, lăn xa ra mấy trượng.
Tô Tất nằm thở hổn hển, còn chưa kịp vui mừng thì trước mặt nàng đã xuất hiện một đôi chân.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ông lão bận y phục màu lam nhạt đang lẳng lặng nhìn nàng, cặp mắt kia có chút giống với Bạch Tề, lạnh lùng băng giá, uy áp mạnh đến nỗi Tô Tất thiếu chút nữa là ngạt thở.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại từ trong điện đi ra?” Ông lão lam bào để lộ sát khí mãnh liệt. Đôi mắt hắn lãnh liệt như có băng, so với biển rộng còn sâu hơn, thấp thoáng vẻ tang thương cùng từng trải, ánh mắt này, không phải một ông lão năm, sáu mươi tuổi bình thường có thể có được.
Ông lão lam bào chính là ông nội của Bạch Tề, Bạch Đỉnh Thiên, là hộ pháp bên ngoài Bạch Vân Cung.
Tô Tất nhất thời ngây người. Bên trong xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, ngay cả chính nàng cũng không rõ, sao có thể mong Bạch Đỉnh Thiên hiểu được? Huống chi nếu truy tìm căn nguyên, chính Bạch Tề là người đẩy nàng vào trong điện, nếu như nói ra, không biết Bạch Đỉnh Thiên có trực tiếp đem nàng tiêu diệt sạch sẽ, bảo vệ cho cháu trai bảo bối của hắn hay không.
“Ngươi bị câm sao? Nói mau!” Bạch Đỉnh Thiên đề thêm một câu.
Khí tức của hắn tỏa ra bốn phía, đối với Tô Tất mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang, cơ thể của nàng giống như bị người ta bóp chặt, đến cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đối với câu hỏi của Bạch Đỉnh Thiên, Tô Tất chỉ có thể giả ngu, nàng vừa dùng linh lực chống cự lại uy áp của Bạch Đỉnh Thiên, vừa thản nhiên mà cười,”Thực ra ta cũng không biết là mình đã vào trong như thế nào, hình như trong mông lung có người gọi ta, nên ta cứ mơ mơ hồ hồ mà tiến vào, sau đó lại mơ mơ hồ mờ mà đi ra, ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao sự tình cũng chính là như vậy.”
“Tầm bậy! Ngươi cho rằng lão phu sẽ tin ba lời xằng bậy của ngươi sao?” Lam quang trong tay Bạch Đỉnh Thiên sáng lên, hắn mới khẽ vung tay đã bắt được Tô Tất, vẻ mặt lãnh đạm, không chút khoan hồng, “Ngươi đã không nói, vậy ta cũng chỉ có thể giết chết ngươi, xóa sạch toàn bộ dấu vết.”
Tô Tất còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cổ đã bị người ta siết chặt, cổ họng nàng nóng rực lên, toàn thân vô lực không thể động đậy, không thể phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên xuống tay với mình…..
Cổ họng tựa như bị bẻ làm hai, trước mắt tối dần, Tô Tất cảm giác được hơi thở chết chóc vây lấy bản thân….
Những hình ảnh từ ký ức xẹt qua đầu nàng tựa như một bộ phim, Vệ Lăng Phong, An Á, Nguyên Du Vân….. Thật nhiều người, gương mặt của bọn họ hiện lên rõ ràng như vậy, ly biệt trước mắt, tựa như đau đớn khổ sở trong quá khứ, ký ức về bọn họ trong đầu nàng, chỉ chốc lát nữa sẽ tan thành mây khói.
Bỗng nhiên, bên tai tựa như nghe được tiếng ồn, cổ họng đang bị bóp chặt cũng được nới lỏng, cơ thể nàng bị quăng mạnh xuống đất.
“Phong ấn của Bạch Vân Cung bị phá giải, chính là do nàng ta sao?” Một ngón tay chỉ vào Tô Tất.
Lúc trước giao chiến với Bạch Tề xong, y bào trên người Tô Tất cũng rách nát hết, búi tóc trên đầu cũng lỏng ra, mái tóc dài trút xuống, toát ra tư thái nữ nhi, vừa nhìn đã biết là nữ nhân.
Bạch Đỉnh Thiên khoanh tay mà đừng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, khóe mắt khinh miệt liếc nhìn năm người trước mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng lại. Dễ nhận thấy hắn đối với năm người này một chút thiện cảm cũng không có.
“Này Bạch Đỉnh Thiên, lão đại của chúng ta đang nói với ngươi a, ngươi hừ cái gì mà hừ, bộ thấy mình giỏi giang lắm sao?” Đang lên tiếng chính là Lão Ngoan Đồng, lão nhảy đến trước mặt Bạch Đỉnh Thiên, lớn tiếng nói.
Bạch Đỉnh Thiên khinh thường nhìn lão, đưa mắt nhìn cả năm người, lạnh nhạt nói, “Các ngươi đã cướp nàng ta từ tay lão phu, mấy vấn đề này đi hỏi nàng ta là được rồi, lão phu không biết gì hết!”
Bạch Đỉnh Thiên chỉ nói một câu đã khiến cả năm người dời ánh mắt về phía Tô Tất.
Lúc này Tô Tất đã tỉnh táo hơn nhiều, năm người trước mắt nàng cũng nhận ra hai, gồm có Lão Ngoan Đồng và Thư thánh, nói vậy ba người còn lại hẳn là Cầm thánh, Kì thánh và Họa thánh trong truyền thuyết. Nhìn bọn hắn có lẽ cũng khoảng năm, sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt mỗi người đều sắc bén, khí tức mạnh mẽ, đều là tiên thiên cường giả.
Ở thế giới bên ngoài, Đông Vân Quốc là do Lam Hải đại sư trấn thủ, hắn ở trong nước có thể nói là có địa vị hô phong hoán vũ, ngay cả hoàng đế ở trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh, giờ thì hay rồi, trước mặt nàng có tới năm, sáu vị, tiên thiên cường giả đâu còn là đồ quý hiếm nữa.
Lúc này, mấy người kia đều vây chặt xung quanh Tô Tất, không có lấy một kẽ hở, hơn nữa hết người này đến người khác năm mồm bảy miệng dồn dập hỏi nàng.
“Này, tiểu nha đầu, sao lại là ngươi a? Mà ngươi sao lại giải được phong ấn hay vậy?” Lão Ngoan Đồng ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tất, nhìn nàng như nhìn bảo vật, hai mắt mở to không chớp chằm chằm nhìn nàng.
“Lão tam, ngươi biết nàng sao?” Cầm thánh đánh giá Tô Tất từ trên xuống dưới một lượt, tay nâng cằm cân nhắc.
“Lão đại, không chỉ lão tam biết nàng, ta cũng biết a.” Thư thánh chen vào gạt Lão Ngoan Đồng ra, cười sang sảng nói với Cầm thánh, “Còn nhớ lần trước chúng ta nói về mỹ vị không? Chính là nha đầu này nấu đấy, đến giờ nhớ lại vẫn còn khiến người ta chảy nước miếng a.”
“Giờ không phải là lúc nói đến việc ăn uống!” Cầm thánh gõ lên đầu hắn, quay sang nhìn Tô Tất, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói,” Ngươi cũng biết người ngoài sau khi vào thôn chúng ta chỉ có hai lựa chọn đúng không?”
Tô Tất biết năm người này so với Bạch Đỉnh Thiên thì dễ ứng phó hơn, nhàn nhạt nói, “Sao lại không biết chứ? Một là chết, hai là trở thành người trong thôn. Chỉ có điều ta là khách do Bạch Phá Thiên mời tới, nên chỉ cần đợi đến lúc luận võ đứng từ thứ ba trở lên là có thể ra ngoài.”
“Suy nghĩ ngây thơ thật đấy.” Cầm thánh trêu tức nhìn Tô Tất, “Đứng từ thứ ba trở lên trong giải đấu quả thực là có thể ra ngoài, thế nhưng đó là lúc trước, giờ ngươi đã xông vào trong điện, mặc kệ là vô tình hay cố ý, ngươi cũng vẫn đã vào trong, cho nên chiếu theo cung quy….. Ngươi hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, một là chôn cùng cung chủ, hai là đánh bại toàn bộ chúng ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Tất cảm thấy toàn bộ máu đều xông lên ót, máu trên đầu không đủ nên trở nên trống rỗng, hai mắt nàng trừng lớn, khó tin nhìn Cầm thánh, chỉ tay vào bọn họ, kinh hãi líu ríu nói, “Đánh bại…..toàn bộ các ngươi?”
Cầm thánh không chút lưu tình đánh tan chút hy vọng còn lại của nàng, tiếp tục nói, “Toàn bộ chúng ta là bao gồm năm vị trưởng lão chúng ta, cùng với Bạch hộ pháp và Nguyên hộ pháp.”
Tô Tất chỉ cảm thấy đầu quay mòng mòng, thật muốn cứ như vậy mà hôn mê luôn cho xong chuyện. Trời ạ, đây là thể loại gì chứ! Cho dù Nguyên Du Vân có nương tay với nàng, nhưng còn năm vị trưởng lão, bọn họ đều là tiên thiên cường giả a, mà Bạch Đỉnh Thiên, hắn lại còn mạnh hơn cả năm người bọn họ nữa…..Đây đúng là chuyện khiến cho người ta muốn sụp đổ mà.
Trong lúc Tô Tất còn đang tái mét mặt ngẩn người ra thì Thư thánh đã đi tới vỗ vai nàng, cười hì hì nói, “Tiểu nha đầu, thực ra ngươi cũng không cần phải lo lắng đến mức đó, trong lúc ở đây, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến với chúng ta, nếu không thắng được thì cứ ở lại trong thôn, thôn chúng ta cũng không tồi đâu nha.”
Lão Ngoan Đồng cũng học bộ dáng của Thư thánh, cũng vỗ vỗ vai nàng, nói nhỏ bên tai, “Chỉ cần có ăn, Lão Ngoan Đồng ta nhất định sẽ nương tay với ngươi.”
Tô Tất nhất thời có chút dở khóc dở cười, từ câu nói của Thư thánh nàng hiểu ra một điều, đó chính là chỉ cần nàng ở lại trong thôn thì sẽ không có ai gây khó dễ với nàng, chính là nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải đánh bại bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Bạch Đỉnh Thiên bỗng thay đổi, đột nhiên nói, “Phong ấn bị phá giải, Nguyên trưởng lão sao còn không ra? Chẳng lẽ hắn không ở trong điện sao?”
Ánh mắt sáng quắc của Bạch Đỉnh Thiên bắn về phía Tô Tất, uy áp phát ra khiến Tô Tất suýt ngạt thở.
Cầm thánh nhìn Tô Tất, thầm nghĩ, “Nếu không có tín vật của Bạch Trường Lai, phong ấn trong điện sẽ không thể mở, Bạch trưởng lão không phải không biết, cần gì phải nói xấu Nguyên trưởng lão chứ? Tự ý rời khỏi vị trí canh giữ chính là trọng tội phải rút gân lột da a!”
Bạch Đỉnh Thiên không thèm đếm xỉa đến Cầm thánh, vừa xoay người đã đến trước mặt Tô Tất, cánh tay dài cứng như sắt thép bắt lấy cổ nàng, giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí, “Nói! Ngươi ở bên trong rốt cuộc có nhìn thấy Nguyên Du Vân hay không!”
Tô Tất đặt Ngọc Văn Địch lên môi thổi, nhưng có thổi mấy cây sáo vẫn không có phản ứng, giống như ném đá vào biển, một chút gợn sóng cũng không có.
Tiểu Cảnh mỉm cười, nhẹ nhàng biến thành một luồng sáng nhập vào Ngọc Văn Địch, sau đó, Tô Tất và Tiểu Cảnh tâm ý tương thông, âm điệu vang lên, văng vẳng bên tai, mãi không dứt.
Lúc Tô Tất hoàn hồn lại từ trong dư âm thì thấy trước mặt xuất hiện một thông đạo đang phát ra ánh sáng rực rỡ, bốn phương tám hướng đều là hào quang chói mắt.
“Tỷ tỷ, chúng ta hợp lực mở được lối ra rồi, mau lên, thông đạo này cần năng lực cực lớn mới mở được, chỉ sợ không duy trì được bao lâu.” Từ trong Ngọc Văn Địch, Tiểu Cảnh gấp gáp nhắc nhở Tô Tất.
Nếu Tiểu Cảnh đã nói đây là lối ra thì nhất định đây chính là lối ra. Tô Tất không kịp nghĩ nhiều, nâng tay lên che mắt, sau đó cầm lấy Ngọc Văn Địch tiến vào thông đạo. Trong thông đạo rất sáng, nàng gần như không mở được mắt, mà cho dù có mở, đợi ra khỏi đây rồi mắt cũng khỏi dùng. Vì có Tiểu Cảnh ở bên trong Ngọc Văn Địch chỉ đường, nên nàng cũng không sợ nửa đường đi lạc.
Đi trong thông đạo chừng một nén nhang thì xung quanh bắt đầu tối dần, có cảm giác như mặt trời đang từ từ lặn xuống.
“Tỷ tỷ, mau lên, năng lượng dùng để mở thông đạo sắp hết rồi, nếu không ra ngoài bây giờ thì chỉ sợ trong vòng mười năm cũng không ra nổi đâu.” Tiểu Cảnh thấy ánh sáng yếu đi, không khỏi lớn tiếng hô lên.
Tô Tất cũng muốn mau mau ra khỏi đây a, nhưng thông đạo này cũng không biết là được làm từ cái gì, dùng linh lực ở trong này căn bản không có tác dụng, còn cảm giác được áp lực mơ hồ, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà tiến về phía trước. May mà lúc trước được Bạch lão đầu huấn luyện, tố chất cơ thể cũng không tệ lắm, bằng không nàng đã sớm gục ngã rồi.
Bốn phía ngày càng âm u, giống như màn đêm đang buông xuống…..Cánh cửa trước mắt chậm rãi đóng lại….
“Mau lên!” Tiểu Cảnh hét lên, Tô Tất dùng toàn bộ sức lực nhào tới, cuối cùng lao qua cánh cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, chỉ đủ chỗ cho một người lách qua, nàng bổ nhào lên bậc thang cẩm thạch, lăn xa ra mấy trượng.
Tô Tất nằm thở hổn hển, còn chưa kịp vui mừng thì trước mặt nàng đã xuất hiện một đôi chân.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ông lão bận y phục màu lam nhạt đang lẳng lặng nhìn nàng, cặp mắt kia có chút giống với Bạch Tề, lạnh lùng băng giá, uy áp mạnh đến nỗi Tô Tất thiếu chút nữa là ngạt thở.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại từ trong điện đi ra?” Ông lão lam bào để lộ sát khí mãnh liệt. Đôi mắt hắn lãnh liệt như có băng, so với biển rộng còn sâu hơn, thấp thoáng vẻ tang thương cùng từng trải, ánh mắt này, không phải một ông lão năm, sáu mươi tuổi bình thường có thể có được.
Ông lão lam bào chính là ông nội của Bạch Tề, Bạch Đỉnh Thiên, là hộ pháp bên ngoài Bạch Vân Cung.
Tô Tất nhất thời ngây người. Bên trong xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, ngay cả chính nàng cũng không rõ, sao có thể mong Bạch Đỉnh Thiên hiểu được? Huống chi nếu truy tìm căn nguyên, chính Bạch Tề là người đẩy nàng vào trong điện, nếu như nói ra, không biết Bạch Đỉnh Thiên có trực tiếp đem nàng tiêu diệt sạch sẽ, bảo vệ cho cháu trai bảo bối của hắn hay không.
“Ngươi bị câm sao? Nói mau!” Bạch Đỉnh Thiên đề thêm một câu.
Khí tức của hắn tỏa ra bốn phía, đối với Tô Tất mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang, cơ thể của nàng giống như bị người ta bóp chặt, đến cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đối với câu hỏi của Bạch Đỉnh Thiên, Tô Tất chỉ có thể giả ngu, nàng vừa dùng linh lực chống cự lại uy áp của Bạch Đỉnh Thiên, vừa thản nhiên mà cười,”Thực ra ta cũng không biết là mình đã vào trong như thế nào, hình như trong mông lung có người gọi ta, nên ta cứ mơ mơ hồ hồ mà tiến vào, sau đó lại mơ mơ hồ mờ mà đi ra, ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao sự tình cũng chính là như vậy.”
“Tầm bậy! Ngươi cho rằng lão phu sẽ tin ba lời xằng bậy của ngươi sao?” Lam quang trong tay Bạch Đỉnh Thiên sáng lên, hắn mới khẽ vung tay đã bắt được Tô Tất, vẻ mặt lãnh đạm, không chút khoan hồng, “Ngươi đã không nói, vậy ta cũng chỉ có thể giết chết ngươi, xóa sạch toàn bộ dấu vết.”
Tô Tất còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cổ đã bị người ta siết chặt, cổ họng nàng nóng rực lên, toàn thân vô lực không thể động đậy, không thể phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên xuống tay với mình…..
Cổ họng tựa như bị bẻ làm hai, trước mắt tối dần, Tô Tất cảm giác được hơi thở chết chóc vây lấy bản thân….
Những hình ảnh từ ký ức xẹt qua đầu nàng tựa như một bộ phim, Vệ Lăng Phong, An Á, Nguyên Du Vân….. Thật nhiều người, gương mặt của bọn họ hiện lên rõ ràng như vậy, ly biệt trước mắt, tựa như đau đớn khổ sở trong quá khứ, ký ức về bọn họ trong đầu nàng, chỉ chốc lát nữa sẽ tan thành mây khói.
Bỗng nhiên, bên tai tựa như nghe được tiếng ồn, cổ họng đang bị bóp chặt cũng được nới lỏng, cơ thể nàng bị quăng mạnh xuống đất.
“Phong ấn của Bạch Vân Cung bị phá giải, chính là do nàng ta sao?” Một ngón tay chỉ vào Tô Tất.
Lúc trước giao chiến với Bạch Tề xong, y bào trên người Tô Tất cũng rách nát hết, búi tóc trên đầu cũng lỏng ra, mái tóc dài trút xuống, toát ra tư thái nữ nhi, vừa nhìn đã biết là nữ nhân.
Bạch Đỉnh Thiên khoanh tay mà đừng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, khóe mắt khinh miệt liếc nhìn năm người trước mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng lại. Dễ nhận thấy hắn đối với năm người này một chút thiện cảm cũng không có.
“Này Bạch Đỉnh Thiên, lão đại của chúng ta đang nói với ngươi a, ngươi hừ cái gì mà hừ, bộ thấy mình giỏi giang lắm sao?” Đang lên tiếng chính là Lão Ngoan Đồng, lão nhảy đến trước mặt Bạch Đỉnh Thiên, lớn tiếng nói.
Bạch Đỉnh Thiên khinh thường nhìn lão, đưa mắt nhìn cả năm người, lạnh nhạt nói, “Các ngươi đã cướp nàng ta từ tay lão phu, mấy vấn đề này đi hỏi nàng ta là được rồi, lão phu không biết gì hết!”
Bạch Đỉnh Thiên chỉ nói một câu đã khiến cả năm người dời ánh mắt về phía Tô Tất.
Lúc này Tô Tất đã tỉnh táo hơn nhiều, năm người trước mắt nàng cũng nhận ra hai, gồm có Lão Ngoan Đồng và Thư thánh, nói vậy ba người còn lại hẳn là Cầm thánh, Kì thánh và Họa thánh trong truyền thuyết. Nhìn bọn hắn có lẽ cũng khoảng năm, sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt mỗi người đều sắc bén, khí tức mạnh mẽ, đều là tiên thiên cường giả.
Ở thế giới bên ngoài, Đông Vân Quốc là do Lam Hải đại sư trấn thủ, hắn ở trong nước có thể nói là có địa vị hô phong hoán vũ, ngay cả hoàng đế ở trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh, giờ thì hay rồi, trước mặt nàng có tới năm, sáu vị, tiên thiên cường giả đâu còn là đồ quý hiếm nữa.
Lúc này, mấy người kia đều vây chặt xung quanh Tô Tất, không có lấy một kẽ hở, hơn nữa hết người này đến người khác năm mồm bảy miệng dồn dập hỏi nàng.
“Này, tiểu nha đầu, sao lại là ngươi a? Mà ngươi sao lại giải được phong ấn hay vậy?” Lão Ngoan Đồng ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tất, nhìn nàng như nhìn bảo vật, hai mắt mở to không chớp chằm chằm nhìn nàng.
“Lão tam, ngươi biết nàng sao?” Cầm thánh đánh giá Tô Tất từ trên xuống dưới một lượt, tay nâng cằm cân nhắc.
“Lão đại, không chỉ lão tam biết nàng, ta cũng biết a.” Thư thánh chen vào gạt Lão Ngoan Đồng ra, cười sang sảng nói với Cầm thánh, “Còn nhớ lần trước chúng ta nói về mỹ vị không? Chính là nha đầu này nấu đấy, đến giờ nhớ lại vẫn còn khiến người ta chảy nước miếng a.”
“Giờ không phải là lúc nói đến việc ăn uống!” Cầm thánh gõ lên đầu hắn, quay sang nhìn Tô Tất, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói,” Ngươi cũng biết người ngoài sau khi vào thôn chúng ta chỉ có hai lựa chọn đúng không?”
Tô Tất biết năm người này so với Bạch Đỉnh Thiên thì dễ ứng phó hơn, nhàn nhạt nói, “Sao lại không biết chứ? Một là chết, hai là trở thành người trong thôn. Chỉ có điều ta là khách do Bạch Phá Thiên mời tới, nên chỉ cần đợi đến lúc luận võ đứng từ thứ ba trở lên là có thể ra ngoài.”
“Suy nghĩ ngây thơ thật đấy.” Cầm thánh trêu tức nhìn Tô Tất, “Đứng từ thứ ba trở lên trong giải đấu quả thực là có thể ra ngoài, thế nhưng đó là lúc trước, giờ ngươi đã xông vào trong điện, mặc kệ là vô tình hay cố ý, ngươi cũng vẫn đã vào trong, cho nên chiếu theo cung quy….. Ngươi hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, một là chôn cùng cung chủ, hai là đánh bại toàn bộ chúng ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Tất cảm thấy toàn bộ máu đều xông lên ót, máu trên đầu không đủ nên trở nên trống rỗng, hai mắt nàng trừng lớn, khó tin nhìn Cầm thánh, chỉ tay vào bọn họ, kinh hãi líu ríu nói, “Đánh bại…..toàn bộ các ngươi?”
Cầm thánh không chút lưu tình đánh tan chút hy vọng còn lại của nàng, tiếp tục nói, “Toàn bộ chúng ta là bao gồm năm vị trưởng lão chúng ta, cùng với Bạch hộ pháp và Nguyên hộ pháp.”
Tô Tất chỉ cảm thấy đầu quay mòng mòng, thật muốn cứ như vậy mà hôn mê luôn cho xong chuyện. Trời ạ, đây là thể loại gì chứ! Cho dù Nguyên Du Vân có nương tay với nàng, nhưng còn năm vị trưởng lão, bọn họ đều là tiên thiên cường giả a, mà Bạch Đỉnh Thiên, hắn lại còn mạnh hơn cả năm người bọn họ nữa…..Đây đúng là chuyện khiến cho người ta muốn sụp đổ mà.
Trong lúc Tô Tất còn đang tái mét mặt ngẩn người ra thì Thư thánh đã đi tới vỗ vai nàng, cười hì hì nói, “Tiểu nha đầu, thực ra ngươi cũng không cần phải lo lắng đến mức đó, trong lúc ở đây, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến với chúng ta, nếu không thắng được thì cứ ở lại trong thôn, thôn chúng ta cũng không tồi đâu nha.”
Lão Ngoan Đồng cũng học bộ dáng của Thư thánh, cũng vỗ vỗ vai nàng, nói nhỏ bên tai, “Chỉ cần có ăn, Lão Ngoan Đồng ta nhất định sẽ nương tay với ngươi.”
Tô Tất nhất thời có chút dở khóc dở cười, từ câu nói của Thư thánh nàng hiểu ra một điều, đó chính là chỉ cần nàng ở lại trong thôn thì sẽ không có ai gây khó dễ với nàng, chính là nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải đánh bại bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Bạch Đỉnh Thiên bỗng thay đổi, đột nhiên nói, “Phong ấn bị phá giải, Nguyên trưởng lão sao còn không ra? Chẳng lẽ hắn không ở trong điện sao?”
Ánh mắt sáng quắc của Bạch Đỉnh Thiên bắn về phía Tô Tất, uy áp phát ra khiến Tô Tất suýt ngạt thở.
Cầm thánh nhìn Tô Tất, thầm nghĩ, “Nếu không có tín vật của Bạch Trường Lai, phong ấn trong điện sẽ không thể mở, Bạch trưởng lão không phải không biết, cần gì phải nói xấu Nguyên trưởng lão chứ? Tự ý rời khỏi vị trí canh giữ chính là trọng tội phải rút gân lột da a!”
Bạch Đỉnh Thiên không thèm đếm xỉa đến Cầm thánh, vừa xoay người đã đến trước mặt Tô Tất, cánh tay dài cứng như sắt thép bắt lấy cổ nàng, giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí, “Nói! Ngươi ở bên trong rốt cuộc có nhìn thấy Nguyên Du Vân hay không!”
/126
|