Sau khi Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng nhau rời khỏi thành Vọng Giang, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vô cùng tự tại, nhưng thời gian hao phí cũng khá nhiều, thấm thoắt tiết trời đã chuyển đông, mà Bắc Di quốc vẫn còn xa tít tắp.
Tô Tất vốn nghĩ, dọc đường có thể gặp được nhóm người của Nhiếp Thanh Nhiên, nhưng khi nghĩ đến thời gian mà nàng và Nguyên Du Vân bỏ phí dọc đường, liền biết Nhiếp Thanh Nhiên đã sớm bỏ xa bọn họ.
Một ngày này, lúc hai người ra khỏi rừng, vừa vặn bắt gặp một đoàn xe ngựa.
Có khoảng mười chiếc, xe kéo cũng có mười, còn có một đám hộ vệ cơ thể cường tráng tay cầm binh khí, đội ngũ vô cùng uy phong.
Ánh mắt của những hộ vệ này sáng rực, vẻ mặt lạnh băng, có cảm giác như là lính đánh thuê.
Mắt Tô Tất lóe lên, chọc chọc Nguyên Du Vân, cười nói, «Đại ca, không bằng chúng ta kết bạn với bọn họ đi, thế nào?»
Nàng có tiểu bạch mã để cưỡi, nhưng con ngựa của Nguyên Du Vân lại đã chết dọc đường, nên Tô Tất cũng xuống ngựa đi bộ với Nguyên Du Vân.
Giờ gặp được đội kỵ mã này, với tính cách của Nguyên Du Vân, không cần giải thích, xông lên lấy một con mà cưỡi là được, hắn bằng lòng cưỡi ngựa của bọn họ đã là vinh hạnh của bọn họ rồi.
Nhưng Tô Tất thấy bọn họ được trang bị binh khí đầy đủ, nếu tấn công thì khá phiền phức, nên nghĩ ra biện pháp như vậy.
Hai người cùng đi đến hỏi, hóa ra bọn họ thực sự là lính đánh thuê, hộ tống Tri phủ đại nhân cáo lão hồi hương. Quê của Tri phủ đại nhân là thành Lâm Giang, cũng chính là mảnh đất biên giới giữa Đông Vân quốc và Bắc Di quốc, vừa vặn cùng đường với Tô Tất và Nguyên Du Vân.
Lí tri phủ đã được sáu mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm bạc, có lẽ là do làm quan đã lâu, cặp mày toát lên sự lãnh túc đoan chính, nhưng sau khi cởi bộ áo quan ra, thì lại là một ông cụ thanh nhàn cơ trí.
Tô Tất mặc dù vô cùng nổi tiếng ở kinh thành, nhưng Lí tri phủ lại làm quan ở Giang Nam, hai người chưa từng gặp mặt, nên Lí tri phủ cũng không nhận ra nàng, người mà Nhiếp chính vương đang ngày đêm nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, cả chủ lẫn khách đều ngồi xuống, cùng dùng trà.
Lí tri phủ cười nói: «Không sao, vùng núi này nhiều thổ phỉ, đường xá không an toàn, nên lão phu mới mướn lính đánh thuê đến giúp, hai người các ngươi đi một mình không an toàn, đi cùng còn có thể tùy thời mà hỗ trợ lẫn nhau.»
Nguyên Du Vân thờ ơ nhún vai, «Thổ phỉ? Chỉ cần bọn chúng không đến cướp, bản công tử sẽ không cướp sạch cái sơn trại của bọn chúng.»
Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ, cũng khó trách Nguyên Du Vân lại thờ ơ như vậy, vì với thực lực của hắn, cho dù thổ phỉ có lợi hại đến mức nào, dám chặn đường cướp hắn, vậy cứ chuẩn bị chờ hắn đến cướp lại đi. Nghĩ đến đây, Tô Tất ngược lại có chút thông cảm với bọn thổ phỉ.
Nhưng Lí tri phủ lại chậm rãi lắc đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, nói với Nguyên Du Vân và Tô Tất, «Người trẻ tuổi, các ngươi không biết thôi, ở đây cách kinh thành quá xa, thổ phi vô cùng hung hăng đáng sợ. Đặc biệt là bọn thổ phỉ Bạch Vân Sơn, bọn họ không giống như thổ phỉ ở nơi khác, hung tàn độc ác, rất khó đối phó, có thể nói là người ta nghe tin đã sợ mất mật, giận mà không dám nói.»
Mặc cho hắn dặn dò khuyên nhủ như thế nào, vẻ mặt của Tô Tất và Nguyên Du Vân vẫn lơ đãng thản nhiên như trước.
Lí tri phủ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nghé con mới sinh không sợ hổ, còn trẻ nên chưa trải đời, khó trách lại lớn miệng như vậy, chờ đến khi bọn hắn gặp được đám thổ phỉ Bạch Vân Sơn, chỉ sợ sẽ tiểu ra cả quần.
Thế nhưng, ngàn cầu vạn xin, cầu xin ông trời rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần đừng để bọn họ đụng phải đám thổ phỉ kia, nếu không đừng nói thân gia, ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi.
Tô Tất nhìn vẻ mặt của Lí tri phủ, biết hắn không tin vào bản lĩnh của Nguyên Du Vân. Cũng khó trách, Nguyên Du Vân sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ đến cùng cực, dáng người lại cao gầy, thoạt nhìn yếu đuối gió thổi cũng ngã, ai mà tin được hắn lại sở hữu võ công cao cường như vậy chứ?
Xe ngựa đã đầy người, nhưng xe kéo lại vẫn còn chỗ trống, nên Tô Tất và Nguyên Du Vân liền tới chỗ xe kéo ngồi. Lí tri phủ vốn muốn hạ lệnh dành ra một xe ngựa trống cho bọn hắn, nhưng Tô Tất lại nói, không sao, bọn họ đã quen với bầu không khí ngoài trời rồi.
Tô Tất và Nguyên Du Vân nằm trên xe kéo, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng cao cao, cảm thấy lòng dạ trống trải hơn rất nhiều.
Tiểu tuyết hồ đúng là không thể ngồi yên một giây, nó từ xe này nhảy lên xe khác, chơi vô cùng vui vẻ. Người thường làm sao biết được một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy lại thông minh như con người? Với nó thì đúng là không còn gì tốt hơn, ai cũng lấy vật quý giá mà bình thường vẫn giấu kín của mình ra để lấy lòng nó, chỉ muốn được vuốt ve nó một chút.
Tô Tất biết tiểu tuyết hồ nghịch ngợm, nhưng cũng lười ngăn cản nó. Bởi vì nàng biết, tiểu tuyết hồ trời sinh hoạt bát sau khi ở cùng Nguyên Du Vân, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đối với nó rất gò bó, giờ khó lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, nên nàng cứ để nó chơi.
Bên này Tô Tất đang nghĩ, thì bên kia đột nhiên vọng đến tiếng tranh chấp ầm ĩ.
Một tiểu cô nương vội vã chạy tới, lo lắng kéo ống tay áo Tô Tất, vẻ mặt như sắp khóc, «Tô công tử, không hay rồi, các người mau quay trở lại đi.»
«Chuyện gì vậy?» Tô Tất hai tay kê sau đầu, miệng ngậm một cọng rơm, ung dung nói.
«Nhị tiểu thư nhà chúng ta nhìn thấy tiểu hồ ly, thích nó đến không thể rời mắt, muốn bắt nó về nuôi!» Tiểu cô nương căm phẫn nói.
Tô Tất lơ đãng cười, «Không sao, nhị tiểu thư nhà các ngươi không có bản lĩnh này.» Tiểu tuyết hồ giờ đang trưng ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng giả tạo, răng sói vẫn được nó giấu nhẹm, nếu nhị tiểu thư gì đó thật sự chọc giận tiểu tuyết hồ, không cần nàng ra tay, nó có thể tự mình đối phó, nên Tô Tất vô cùng an tâm.
Khuôn mặt của tiểu nha đầu xị xuống, khóc nói, «Ai nói không có, nhị tiểu thư dụ dỗ tiểu hồ ly vào phòng, đóng cửa lại không cho nó ra, còn bảo hộ vệ bắt nó nhốt vào lồng nữa……»
Tiểu nha đầu vừa nói vừa khóc, Tô Tất cũng hiểu ra được một chút, lại một lần nữa rơi lệ đồng cảm với vị nhị tiểu thư điêu ngoa kia.
Muốn lừa tiểu tuyết hồ, còn xem nó như cún mà nhốt vào lồng nuôi? Nhị tiểu thư này hình như quá……hồ đồ rồi.
«Tiểu thư nhà các ngươi không sao chứ?» Tô Tất không đầu không đuôi hỏi một câu.
Tiểu nha đầu nức nở nghẹn ngào, tiếp tục nói, «Sao lại không sao được? Tiểu hồ ly bị ép đến phát tức, nhảy dựng lên vung móng cào lên mặt nhị tiểu thư, để lại ba vết thương dài trên mặt nhị tiểu thư, dung mạo bị hủy, nàng tự nhốt mình trong phòng muốn đi tìm chết, giờ phải làm thế nào đây?»
«Đáng đời, còn làm thế nào được?» Nguyên Du Vân vốn dịu dàng với nữ nhân, nhưng giờ đối với nhị tiểu thư bị nuông chiều đến coi trời bằng vung, lại không dịu dàng nổi.
«Tô công tử…..Lão gia bảo mời công tử qua nói chuyện.» Tiểu nha đầu vừa lau nước mắt vừa níu ống tay áo Tô Tất.
Tô Tất nhìn lên phía trước.
Lúc này, đầu sỏ gây tội là tiểu tuyết hồ đang vô cùng hưng phấn chạy đến, phía sau còn có một đoàn hộ vệ đuổi theo, nhưng mặc kệ đám hộ vệ có đuổi như thế nào, khoảng cách giữa bọn họ và tiểu tuyết hồ vẫn không rút ngắn được dù chỉ một tấc, bởi vì lúc đám hộ vệ chạy chậm hơn, thì tiểu tuyết hồ lại tính toán tốt khoảng cách dừng lại chờ bọn hắn.
Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, tiểu tuyết hồ quả nhiên thích rước họa vào thân, chỗ nào có họa thì nó liền xông vào chỗ đấy, một giây thanh tĩnh cũng không chịu đựng được.
Tô Tất không thèm huýt sáo nữa, chỉ tùy ý vẫy tay, tiểu tuyết hồ đang khiến đám hộ vệ đuổi đến kiệt sức tự động chạy vào lòng Tô Tất, giống như đang giành công mà cọ tới cọ lui.
Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó, sau đó tính đưa nó đến chỗ Lí tri phủ giải thích, nàng nói với Nguyên Du Vân, «Đại ca, có muốn đi cùng không?»
«Buồn ngủ lắm.» Nguyên Du Vân trở mình, phát ra một tiếng ngáy nhẹ.
Tô Tất biết, hắn không muốn gặp vị nhị tiểu thư ngang ngược đó, nàng ta sẽ phá hỏng hình tượng nữ nhân dịu dàng trong lòng hắn. Thôi, thôi, nàng đi một mình vậy, hy vọng Lí tri phủ hiểu lí lẽ, không chấp nhặt với tiểu tuyết hồ.
Lúc này, Lí tri phủ đang ở trong xe ngựa khuyên bảo nhị tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư vẫn phẫn nộ mà khóc, sự kiêu ngạo một chút cũng không giảm.
Người hầu vào thông báo, Lí tri phu bất đắc dĩ nói: «Mời Tô công tử vào đi.» Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ, Lí tri phủ xử án minh nghiêm, nhưng đối mặt với hòn ngọc quý từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương cha mẹ, hắn một chút biện pháp cũng không có.
Lúc Tô Tất bước vào, Lí tri phủ đang khoanh tay mà đứng, vuốt ria mép nhìn nhị tiểu thư, vô cùng bất đắc dĩ.
Mà nhị tiểu thư lại ngồi trên ghế, người run lên, khóc vô cùng thảm thương.
Tô Tất vỗ vỗ tiểu tuyết hồ, cười nói, «Tiểu hồ ly nhà chúng ta luôn nghịch ngợm phá phách, hay chạy loạn, không được dạy dỗ cẩn thận, lần này mạo phạm nhị tiểu thư, mong Lí đại nhân trách phạt.»
Tuy nói vậy, nhưng ai cũng nghe ra Tô Tất không có nửa phần áy náy.
Ai cũng biết, câu không được dạy dỗ cẩn thận của nàng là đang ám chỉ người khác. Thật ra trong lòng Lí tri phủ cũng hiểu được. Hắn biết toàn bộ đều là do sự tham lam của con gái mình, nếu không phải nàng muốn lấy tiểu hồ ly làm của riêng, bắt nó vào trong phòng, bảo hộ vệ nhốt nó vào lồng, thì há nó lại tức giận rồi trả thù?
Lí tri phủ luôn anh minh hiểu lí lẽ, lúc này hắn chắp tay hướng Tô Tất nói, «Tô công tử đừng nói như vậy, nói đúng ra thì lão phu mới là người không biết cách dạy dỗ, nên tiểu nữ còn nhỏ tuổi mới tự tiện như vậy, thế nên…..người phải xin lỗi là tiểu nữ mới đúng.»
Lí tri phủ còn chưa dứt lời, thì tiếng đồ bị đập vỡ đã vang lên chói tai.
«Cha! Cha đang nói gì vậy! Rõ ràng là con hồ ly đó cào mặt của con, hủy dung của con, vậy mà còn muốn con xin lỗi nó?! Cha đang nói linh tinh cái gì vậy? Chẳng lẽ con không phải con gái của cha mà là con hồ ly đó sao?» Lí nhị tiểu thư đột ngột ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm cho loang lổ, nhìn vô cùng đáng ghét, nhưng nàng lại không phát hiện ra, nổi giận đùng đùng cãi lại phụ thân nàng.
Tô Tất đưa mắt nhìn lại, thấy trên mặt nàng có ba vết cào, vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng chảy, chỉ cần đắp thuốc thì mấy ngày sau sẽ khỏi, cũng không để lại sẹo. Tiểu tuyết hồ trả thù, mà chỉ bị thương có chừng đó, xem ra nó đã hạ thủ lưu tình.
Hiện giờ đang đi cùng đường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Tô Tất khen ngợi xoa xoa đầu tiều tuyết hồ, mà tiều tuyết hồ lại nở nụ cười đắc ý dào dạt.
«Nó còn cười! Nó vậy mà còn cười được!» Hành động của tiểu tuyết hồ trong mắt của nhị tiểu thư, hoàn toàn là mỉa mai và khiêu khích. Lí nhị tiểu thư nổi giận đùng đùng, muốn tiến lên xé vụn tiểu tuyết hồ, rút gân lột da nó, phát tiết một trận.
Nhưng Lí tri phủ ngăn nàng lại, giận tím mặt, lạnh nhạt nói, «Không được vô lễ!»
«Nhưng mà cha……» Lí nhị tiểu thư vẫn còn ấm ức.
Ánh mắt của Tô Tất tựa như thu thủy, dịu dàng nói, «Nhị tiểu thư đừng tức giận, toàn bộ đều là lỗi của tiểu tuyết hồ, thân là chủ nhân của nó, tại hạ sẽ đền tội với cô.» Nói xong, nàng thở dài chắp tay nhận tội.
Giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp, giống như tiếng suối chảy, mềm mượt như ngọc, khiến cho xương của Lí nhị tiểu thư cũng phải nhũn ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Tất.
Chỉ thấy trước mặt nàng là một thiếu niên tuấn nhã, bộ dáng công tử ôn nhu tuyệt trần, khuôn mặt phong vận lại thêm vài phần thanh tú. Đầu đội mũ, dải lụa trên mũ khẽ bay bay, một thân y phục nguyệt sắc, càng toát lên vẻ thanh nhã bất phàm.
Nắng chiều rơi trên khuôn mặt Tô Tất, mái tóc đen khẽ bay, giữa màn sương mờ ảo, dáng người phảng phất như chỉ là ảo ảnh.
Lí nhị tiểu thư nhìn chằm chằm Tô Tất, thiếu niên trước mặt quá chói mắt, nàng nói không nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ của Tô Tất, nước miếng chảy ròng ròng.
Tô Tất nhìn nàng, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, «Thật ra vết thương trên mặt của nhị tiểu thư cũng không nghiêm trọng lắm, không đáng lo ngại. Tại hạ tinh thông y thuật, để tại hạ kê cho nhị tiểu thư một toa thuốc, chỉ cần kiên trì dùng trong bảy ngày, đảm bảo vết thương trên mặt nhị tiểu thư sẽ không còn.»
Tô Tất nói xong, tiếp tục nhìn vào ánh mắt sáng rực của Lí nhị tiểu thư, mãi đến khi mặt Lí nhị tiểu thư bị nhìn đến đỏ ửng, Tô Tất mới buông tha cho nàng, cười cười, sau đó không quay đầu lại ôm tiểu tuyết hồ rời đi.
Sát chiêu này, nàng phải nghiên cứu mất một lúc mới nghĩ ra để đối phó với Lí nhị tiểu thư điêu ngoa đó.
Khuôn mặt của Lí nhị tiểu thư đỏ ửng, nhưng may mà lớp trang điểm trên mặt còn loang lổ, nên mới giấu được, cổ lại bị tay che lại, nên Lí tri phủ không nhìn ra.
«Lâm nhi, nếu Tô công tử đã nói có cách chữa trị vết thương trên mặt cho con, thì ắt là sự thật, con cứ an tâm dưỡng thương đi, đừng náo loạn nữa.» Đối với đứa con điêu ngoa bốc đồng này, Lí tri phủ đôi khi cũng rất bất lực. Đánh không được, mắng cũng không xong, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
«Vâng…..» Lí nhị tiểu thư ừm một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi.
Lí tri phủ cho rằng nàng biết vết thương có thể chữa khỏi nên vui đến không nói nên lời, nên cũng không nghi ngờ nàng, dặn dò vài câu rồi ra khỏi xe ngựa tìm Tô Tất nói chuyện.
Lại nói sau khi Lí tri phủ ra ngoài, Lí nhị tiểu thư vẫn còn kinh ngạc ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, ánh mắt trống rỗng, nàng đã sớm đi vào cõi hư vô. Khuôn mặt đủ mọi biểu cảm, khi thì thẹn thùng cười, khi thì thoáng tức giận, khi thì lộ ra vẻ e thẹn của thiếu nữ, người tinh mắt một chút sẽ nhìn ra nàng đang lâm vào cảnh hoa si tư xuân.
«Nhị tiểu thư…….Nhị tiểu thư……..» Nha hoàn Tiểu Đào bên người nàng bị nàng dọa đến sửng sốt, đột nhiên có cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới, khiến nàng sởn gai ốc.
Lí nhị tiểu thư bừng tỉnh từ mộng đẹp, nếu là ngày thường, với tính tình của nàng thì đã sớm lên cơn, nhưng hôm nay, nàng lại cắn khăn tay cười ha ha, giọng nói đứt quãng e thẹn, «Tiểu Đào…..Ngươi nói, ngươi nói Tô, Tô công tử, hắn……Ai nha, hắn thật là xấu mà.»
Tiểu Đào nhìn nhị tiểu thư nhà nàng, đột nhiên có cảm giác vô lực, xoay người ôm trán không nói gì nhìn trời……
Tô Tất sau khi rời khỏi đó, Lí tri phủ cũng ra theo, nói với Tô Tất: «Tô công tử xin dừng bước.»
Tô Tất quay đầu lại, cười nhìn Lí tri phủ, «Thực khéo, tại hạ cũng có chuyện muốn tìm Lí đại nhân nói chuyện.»
Lí tri phủ cười nói, «Chuyện hôm nay xin Tô công tử đừng để trong lòng, tiểu nữ nghịch ngợm thành thói quen, có một số việc ngay cả lão phu cũng phải bó tay. Đúng rồi, không biết Tô công tử tìm lão phu có chuyện gì?»
Tô Tất cười nhẹ, «Ta đến là để từ biệt Lí đại nhân.»
«Từ biệt? Chẳng lẽ công tử phải đi?» Lí tri phủ kinh ngạc, không nhịn được hỏi, «Chuyện của tiểu nữ đã kết thúc rồi, thật ra công tử không cần phải lo lắng nữa đâu……»
Tô Tất cười xua tay, «Mặc dù tạm thời không có việc gì, nhưng chưa chắc về sau sẽ không xảy ra chuyện, ta vẫn nên đi thôi.»
Mặc kệ Lí tri phủ có khuyên như thế nào, Tô Tất sau khi để lại một đơn thuốc, vẫn cùng Nguyên Du Vân rời đi, bóng lưng tiêu sái, biến mất giữa ánh chiều tà.
«Cha, vì sao cha lại đuổi chàng đi! Lâm nhi đã nói không trách bọn họ rồi mà, cha sao lại đuổi bọn họ đi chứ?» Lí Lâm hổn hển trừng mắt nhìn Lí tri phủ, ngữ khí chất vấn.
Lí tri phủ bị nàng nói cho loạn, mê mang nói, «Không phải vì cha đuổi bọn họ đi, mà là bọn họ tự muốn đi, cha có muốn ngăn cũng không ngăn được a.» Lí tri phủ bất đắc dĩ buông tay, «Chân là ở trên người bọn họ, con bảo cha phải làm sao được?»
«Thế nhưng…..Thế nhưng…..Tô công tử đi rồi, con phải làm sao bây giờ?!» Lí Lâm gấp đến độ dậm chân.
«Việc này con cứ yên tâm, Tô công tử đã có lời rồi, con cứ an tâm trở về đi.» Lí tri phủ biết nữ nhi đang lo lắng cái gì, hắn vỗ vai Lí Lâm cười nói, «Mặc dù cha biết thời gian Tô công tử ở đây không lâu, nhưng cha vẫn nhìn ra hắn là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không gạt con đâu.»
«Chàng…..Chàng…..Chàng thật sự…..» Lí Lâm nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên e thẹn, ngượng ngùng dậm chân, «Ai nha, cha thật là xấu mà, cha sao có thể ở trước mặt Lâm nhi mà nói những chuyện như thế chứ, Lâm nhi……Lâm nhi không thèm để ý đến cha nữa!» Dứt lời, nàng xoay người chạy đi.
«Này, chờ một chút.» Lí tri phủ vẫy tay gọi nàng lại. Có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi không? Vẻ mặt của Lâm nhi rất bất thường. Tô công tử chỉ để lại một phương thuốc chữa trị vết thương trên mặt nàng thôi mà, nàng không nhất thiết phải xấu hổ như vậy chứ?
«Cha…..» Lí Lâm cúi đầu, hai tay vân vê tóc.
«Lâm nhi, con…..con không phải là…..bị trúng gió, nhiễm phong hàn rồi đấy chứ?» Lí tri phủ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này. Vừa rồi nàng mới khóc, cảm xúc thay đổi chóng mặt, lên xuống thất thường, hiện giờ thời tiết còn bắt đầu trở lạnh, nhiễm phong hàn cũng không phải là chuyện đùa.
Lí Lâm lập tức ngẩng mặt lên, phản đối: «Cha nói linh tinh cái gì vậy, không đâu tự dưng trù ẻo người ta. Chẳng lẽ cha mong con bị bệnh sao?»
«Vậy sao mặt con lại đỏ như vậy?» Lí tri phủ càng mơ hồ hơn nữa.
«Cha…..» Lí Lâm cắn cắn môi dưới, mặt càng đỏ hơn, cuối cùng mới lí nhí nói, «Cha không phải hứa gả con cho Tô công tử rồi sao, vậy còn hỏi những điều này để làm gì.»
Lí tri phủ nghe vậy thiếu chút nữa ngã ngửa, hai mắt trừng lớn, vô ý phóng đại âm lượng, «Cái gì? Cha hứa gả con cho Tô công tử khi nào?» Sao ngay cả hắn cũng không biết?
Lí Lâm thấy vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân, cũng thấy được sự bất thường, vội la lên, «Cha vừa rồi không phải nói, Tô công tử đã để lại lời cho con sao, không phải lừa con đấy chứ? Chẳng lẽ phụ thân nói dối sao?»
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, hiểu lầm lớn rồi. Lí tri phủ không biết nói gì nhìn nữ nhi bảo bối của mình, thở dài, «Ý của cha là Tô công tử để lại một phương thuốc để chữa vết thương trên mặt con, liên quan gì đến nhân duyên của con chứ? Sao con lại suy diễn thành vậy được?»
Ai, không sai, Tô công tử tuấn mỹ phiêu dật, là người trong lòng của hàng vạn nữ tử, là tấm gương của nam nhân, Lâm nhi thích hắn cũng không có gì lạ.
Lí tri phủ nghĩ thông suốt, có chút hối hận, cuối cùng thở dài một tiếng, «Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc…..»
Trong lòng Lí Lâm như bị một vật nặng đè lên, gấp giọng nói, «Cha, cha tiếc cái gì? Chẳng lẽ Tô công tử xảy ra chuyện gì bất trắc sao…..» Tô công tử là người nàng nhìn trúng, là người nàng ngưỡng mộ, cũng là phu quân tương lai của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép hắn xảy ra chuyện!
«Phía trước không xa là Bạch Vân Sơn, thổ phỉ trên Bạch Vân Sơn vô cùng hung hăng ngang ngược, giết người không chớp mắt, cha sở dĩ bỏ ra một số tiền lớn để thuê lính đánh thuê như vậy là vì muốn an toàn đi qua sơn đạo, Tô công tử là thư sinh nho nhã, bọn họ chỉ sợ không đi qua được con đường này…..» Nên vừa rồi hắn mới có ý giữ bọn họ lại, hy vọng bọn họ có thể đi cùng, giữ bọn họ được an toàn, nhưng bọn họ lại khăng khăng đòi rời đi, hắn cũng không còn cách nào khác.
«Những thổ phỉ đó chắc chắn sẽ xuất hiện sao? Vậy Tô công tử chẳng phải là chết chắc rồi?» Lí Lâm lo lắng giữ chặt ống tay áo Lí tri phủ.
«Cũng chưa chắc. Nghe nói hành tung của bọn thổ phỉ này vô cùng mơ hồ, hoàn toàn dựa vào vận may, nếu Tô công tử hồng phúc tề thiên, phúc thiên mệnh đại, có lẽ…..sẽ không gặp phải thổ phỉ.» Nhưng hai người bọn họ đi lại lung tung như vậy, xác suất gặp phải thổ phỉ là vô cùng lớn.
«Không được! Con muốn đi nói cho Tô công tử, con không thể trơ mắt nhìn chàng mất mạng được!» Lí Lâm không chùn bước vội vàng chạy ra ngoài, Lí tri phủ muốn giữ nàng lại cũng không kịp.
«Người đâu, mau ngăn nhị tiểu thư lại! Không được để nàng rời đi nửa bước!» Lí tri phủ cả giận nói. Ở đây đã gần Bạch Vân Sơn lắm rồi, thổ phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, nếu Lâm Nhi đi lại lung tung, rất có thể sẽ rơi vào tay bọn thổ phỉ. Đến lúc đó đừng nói nàng, ngay cả sự an toàn của những người khác cũng khó có thể bảo toàn.
Nhưng mặc dù Lí Lâm không có bản lĩnh, nhưng lại không sợ trời không sợ đất. Nàng thừa dịp hộ vệ chưa kịp chuẩn bị, nhảy lên ngựa, nhanh như tên bắn phóng đi, hướng về phía Bạch Vân Sơn. Bởi vì vẫn luôn được phụ thân bảo vệ quá mức, cho nên không biết sợ là gì.
Nàng nằm sấp trên lưng ngựa, vừa phi về phía trước vừa hô to: «Tô công tử, Tô công tử, chàng ở đâu? Chàng mau ra đây đi! Tô công tử –»
Lúc này đang ở ngay giữa sơn cốc, thanh âm vang xa, còn vọng lại….
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, nhị tiểu thư một mình chạy ra ngoài thì ai mà yên tâm được? Không chỉ có hộ vệ theo sát Lí Lâm, cả Lí tri phủ cũng mang theo người gấp rút đuổi theo, đợi đến khi nghe thấy tiếng nàng, Lí tri phủ liền sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ngựa xuống.
Nữ nhi này đúng là không thể ngốc hơn được nữa! Người khác sợ đụng phải thổ phỉ, tất cả đều cố nhỏ giọng nhất có thể, ngay cả vó ngựa cũng dùng vải bông bó lại, im lặng mà đi qua dãy núi tử vong này, nàng ngược lại, không những không nhỏ giọng, còn gân cổ lên gắng hô cho to, nàng chán sống rồi sao?
Lí tri phủ thật muốn tát nàng một cái thật mạnh, thậm chí còn muốn bẻ gãy hàm của nàng, nhưng giờ khoảng cách giữa bọn họ cũng không còn xa nữa, muốn đuổi là có thể đuổi kịp. Chưa gì trong bụng hắn đã thầm mắng nữ nhi ngu ngốc não tàn này trăm vạn lần rồi.
Hộ vệ của Lí Lâm đuổi theo cũng thầm sợ hãi, bọn họ chỉ hận không thể xoay đầu bỏ chạy, nếu không có vị nhị tiểu thư điêu ngoa bốc đồng này. Nàng chết thì không sao, nhưng sẽ liên lụy đến cả đội, toàn bộ sẽ phải chôn cùng nàng!
Vì thế, bọn họ vận toàn sức lực, kẹp chặt bụng ngựa, xông lên, bao vây Lí Lâm vào giữa.
«Các ngươi làm cái gì vậy? Đừng quên thân phận của ta, ta chính là nhị tiểu….» Lí Lâm còn chưa dứt lời, thì đã phát hiện ra thân thể mình cứng ngắc không thể động đậy, chỉ có thể trừng trắng mắt.
«Nhị tiểu thư, đắc tội.» Tên hộ vệ cầm đầu khoảng ba mươi tuổi, để râu quai nón, ánh mắt sắc bén, thực lực không hề tầm thường, dưới ánh mắt chết chóc của Lí Lâm, hắn nghiên răng, nói từng chữ một, «Cô muốn chết thì không sao, nhưng đừng khiến mọi người phải chôn cùng với cô!»
Đội ngũ của bọn họ cũng không chắc có thể đánh lại bọn thổ phỉ, hành động của Lí Lâm trong mắt bọn thổ phỉ rõ ràng là đang khiêu khích, bọn thổ phỉ có không muốn giết bọn họ cũng không được!
Lúc này, Lí tri phủ đã dẫn theo toàn đội đuổi đến nơi, quay sang nói với hộ vệ, «Nơi này không nên ở lâu, đi mau đi mau!»
Bất tri bất giác đã vào đến Bạch Vân Sơn, còn dừng lại ngay giữa khe núi. Địa hình ở đây vô cùng bất lợi với bọn họ, bởi vì chỉ cần thổ phỉ Bạch Vân Sơn canh giữ ở một sườn núi, cho dù là bắn cung hay ném đá xuống, bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thoát được.
Lúc này, trong sơn cốc đột ngột vang lên tiếng cười sung sướng.
«Ha ha ha ha ha – muốn chạy sao? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!»
Lí tri phủ cùng đám lính, tay cầm vũ khí, ngẩng đầu nhìn lên, sợ nếu chỉ bỏ qua một chi tiết nhỏ, tính mạng cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Tiếng cười lại một lần nữa vang lên trong cốc, nhưng vẫn không thấy một bóng người.
Sắc mặt của đám lính đánh thuê cũng rất khó coi, khẩn trương trừng mắt nhìn bốn phía.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại một chút ánh sáng ở phía chân trời, nên khó mà nhìn thấy được.
Đột nhiên, trên sườn núi xuất hiện một loạt bóng người, một đám tay cầm đuốc, từ trên cao nhìn xuống, đắc ý dào dạt, một bộ kiêu căng ngạo mạn.
Chuyện Lí tri phủ lo lắng nhất, đã xảy ra.
Bời vì lúc này, mỗi người trong bọn họ đều tay cầm cung, sau lưng là một bao đầy ắp tên, đang chuẩn bị bắn.
Với vị trí từ cao nhìn xuống, cho dù có bắn loạn đi nữa, bên phía Lí tri phủ cũng sẽ tổn thất nặng nề, tính mạng khó giữ. Giờ phút này Lí tri phủ không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ nói, «Các ngươi muốn gì? Chỉ cần để chúng ta đi, ta sẽ giao ra hết.»
«Lão đại của chúng ta muốn mạng của các ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giao ra đây.» Trên sườn núi thấp, một tên mặt mũi xấu xí đứng ra, cười lạnh nói với Lí tri phủ.
«Các ngươi chỉ cầu tài, nói đi, muốn bao nhiêu?» Lí tri phủ nói với lên phía trên. Hổ lạc Bình Dương bị chó khi dễ, hắn làm quan nhiều năm, được nhiều người nịnh hót, không ngờ lại có một ngày phải ăn nói khép nép như vậy, ai.
«Bao nhiêu? Tất nhiên là càng nhiều càng tốt! Nhưng chúng ta vì sao phải nói điều kiện với ngươi chứ? Giết hết các ngươi rồi, mấy thứ này còn có thể mọc cánh mà bay đi sao?» Tên mặt mũi xấu xí nọ vô lại nói.
Lí tri phủ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, «Ngươi cho rằng giết chúng ta thì dễ dàng vậy hay sao? Trong lúc đánh, người của các ngươi cũng sẽ thương vong!» Liều chết một trận, ai cũng thiệt vong.
«Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có bản lĩnh khiêu khích Bạch Vân trại chúng ta thì phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả! Các huynh đệ, xông lên!» Tên xấu xí nọ hừ lạnh một tiếng. Trước đây, có ai đi qua vùng núi mà không phải nhỏ giọng khẽ khàng? Bọn họ lại ngược lại, không những giục ngựa chạy như điên, lại còn la hét ầm ĩ, làm phiền lão đại còn chưa tính, còn chọc giận cả sư phụ của lão đại, bọn họ đã định phải chết không nơi táng thân rồi.
Tên xấu xí nọ vung tay lên, ngay lập tức mũi tên bay xuống như mưa, hướng về phía Lí tri phủ.
Đám lính đánh thuê cũng không phải loại đơn giản, bọn họ giơ vũ khí tùy thân lên đỡ, nhưng mũi tên giống như một đại quân châu chấu, chi chít bay đến, không đếm xuể, bọn họ ngăn được mũi thứ nhất thứ hai, nhưng lại không ngăn được mũi thứ hai mươi.
Nhân số bên phía Lí tri phủ dần giảm đi, người ngã xuống đất ngày càng nhiều, trong sơn cốc tựa như bị xối máu, nơi nào cũng ngập máu tươi.
Lí Lâm sợ tới mức phát khóc, nàng bịt tai lại ngồi xổm xuống sau xe ngựa, cũng vì sau xe có Lí tri phủ bảo hộ, nên nàng mới có thể không hao tổn một sợi lông nào mà ngồi khóc, nhưng lúc đánh nhau khó tránh khỏi bị vấy máu, nên trên mặt nàng cũng loang lổ vết máu, nhìn rất dọa người.
Nàng cuối cùng cũng biết đám thổ phỉ này giết người tàn nhẫn đến mức nào, giờ nàng mới hiểu được sinh mệnh mong manh đến đâu, giờ nàng mới biết nếu phụ thân của nàng không dùng tay che cả bầu trời thì nàng cũng không thể làm một cô công chúa muốn làm gì thì làm như vậy.
«Cha…..Cha……Con không muốn chết…..Con không muốn chết…..» Lí Lâm cuộn mình vào một góc an toàn, ôm lấy hai chân không ngừng khóc, mà trên người phụ thân của nàng, Lí tri phủ, đã trúng một tên, nhưng vì muốn bảo vệ con gái, hắn vẫn không thối lui, vẫn thẳng lưng mà đứng.
Cánh tay cầm kiếm đã vung đến tê liệt, thế nhưng hắn vẫn kiên cường như cũ, đứng yên như một pho tượng, vững vàng không nhúc nhích.
«Sinh ra một đứa con gái như vậy còn không bằng sinh ra một miếng thịt rán.» Một thân ảnh nhẹ nhàng đứng trên cành cây, nhìn chiến trường trước mặt, khinh thường bĩu môi.
«Hoàn toàn tán thành.» Nguyên Du Vân cũng nghiêng người đứng trên cây, điệu bộ vô cùng thoải mái, chân bắt chéo, ung dung nói, «Người như vậy không cứu cũng được.»
Tô Tất nhìn những người nằm trong vũng máu, mặt lộ vẻ không đành lòng, «Nói thế nào đi nữa, nàng ta vì gọi ta mới kinh động đến bọn chúng, khiến bọn chúng hạ sát thủ, về tình về lý thì chúng ta không thể làm ngơ được.» Mặc dù nàng vô cùng chướng mắt với hành vi của Lí nhị tiểu thư.
«Chỗ nào cũng là máu…..» Nguyên Du Vân tội nghiệp nhìn Tô Tất, đáy mắt ánh lên vẻ cầu xin, «Ngươi cũng biết, vi huynh ghét nhất là mùi máu tươi, nên…..»
«Bỏ đi, cầu người không bằng cầu mình, là đệ tự rước lấy phiền toái, để đệ tự đi dọn dẹp đi, chờ đệ dọn dẹp xong rồi huynh hãy ra.» Tô Tất vỗ vai hắn, nhún người nhảy xuống.
Trong tay nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một nắm lá khô.
Nắm lá này trong mắt người thường, tác dụng lớn nhất cùng lắm là để nhóm lửa, nhưng đối với trình độ cao thủ như Tô Tất mà nói, chúng được coi là ám khí đơn giản nhất.
Chỉ thấy thân mình Tô Tất xoay vòng, cổ tay cũng chuyển động theo, lá cây rời khỏi tay, bay thẳng về phía sườn núi.
Ngay lập tức, bốn phía trên sườn núi đều lá lá khô, hơn nữa mỗi chiếc lá đều cắm thẳng vào họng của mục tiêu.
«Ách…..»
«Ách…..»
«Ách…..»
Một người, hai người, ba người…..Mười người, hai mươi người, ba mươi người…..
Trên sườn núi, những tên thổ phi bao vây Lí tri phủ nhất thời như domino, từ trái sang phải, theo vòng tròn mà ngã xuống từng người một….
Bọn chúng hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Bốn phía bị bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi lá rơi xào xạc.
Bên trong sơn cốc, chỉ còn lại vài tên ngây ngốc đừng nhìn chằm chằm vào Tô Tất đang bay trên không trung, mắt quên cả chớp.
Mà Tô Tất lại chậm rãi đáp xuống sườn núi, nàng yên lặng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình.
Vừa rồi ra tay, trong chớp mắt nàng đã giết hơn bốn mươi người, dễ dàng như vậy, cướp đi tính mạng của bọn họ nhưng nàng lại không hề có cảm giác tự trách. Bắt đầu từ lúc nào, lòng của nàng lại trở nên tê liệt như vậy? Trở thành một kẻ giết người không chớp mắt? Nàng có tư cách gì mà trừng phạt những người này chứ?
Chỉ là trong nháy mắt mê mang và mất mát ấy, Tô Tất lại nghĩ lại, bọn chúng vốn là thổ phỉ hung ác tàn nhẫn, sự tồn tại của bọn chúng chính là nghiệp chướng, giết bọn chúng mới là việc nên làm, nếu nàng đã có khả năng, vì sao lại không thể thay trời hành đạo?
Nghĩ vậy, nàng liền trở lại bình thường, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Nhưng Tô Tất không biết rằng, vừa rồi trong lúc nàng mê mang suy nghĩ, đã vô tình phóng ra một sức ép cường đại, khiến cho những người có võ công thấp hơn trong cốc, thiếu chút nữa là ngạt thở. Tâm tình nàng tốt lên, giống như mặt trời ló dạng trên bầu trời tối tăm, những người trong sơn cốc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Lí tri phủ và Lí Lâm nhìn thấy Tô Tất xuất hiện trên trời, cả hai đều thay nàng mà đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy nàng ra tay giải quyết toàn bộ đám thổ phỉ, cả hai đều trừng lớn mắt, miệng há rộng đến mức có thể bỏ lọt cả quả trứng chim!
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trên trời có câu nói này, âu cũng là vì người ta vốn thường nhìn mặt mà bắt hình dong. Lí tri phủ nhìn thấy Tô Tất gầy yếu, liền cho rằng nàng chỉ là một thư sinh yếu ớt, không biết võ công, hắn lòng dạ tốt muốn đưa nàng đi cùng, muốn thuận tiện bảo vệ nàng. Nhưng ai ngờ, đám lính đánh thuê mà hắn bỏ ra một số tiền lớn để mướn về thì tổn thất nặng nề, mà nàng thì lại…..chẳng tốn chút công sức đã tiêu diệt được cả bọn thổ phỉ.
Sự việc biến hóa quá nhanh, hắn quả thật không kịp phản ứng.
Lí Lâm từ trong cơn hoảng sợ lấy lại tinh thần, nhìn Tô Tất giống như thiên thần đứng trên sườn núi, trong ánh trắng nhàn nhạt, khuôn mặt hắn tuấn mỹ dị thường, khiến cho người ta ngạt thở.
«Tô công tử –» Lí Lâm thoát được một kiếp, hai chân vốn mềm nhũn vô lực giờ lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, nàng dùng hết sức leo lên sườn núi, huy động song chưởng nhiệt tình chạy về phía Tô Tất.
Nàng đã nói con mắt nhìn người của nàng rất chuẩn mà lại! Tô công tử không chỉ đẹp trai, võ công còn cao cường đến đáng sợ, chàng quả thực đúng là nhân trung long phượng, thiên hạ không ai sánh bằng!
Hắn có ý với nàng, mà nàng cũng có ý với hắn…..Nàng tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được người bạn đời mà nàng tìm kiếm bấy lâu, tương lai sau này nhất định là khoái hoạt như thần tiên.
Lí Lâm vừa chạy như điên vừa tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp sau này.
Nhưng hành động của nàng, lại dọa cho Tô Tất nhảy dựng.
Không đợi Lí Lâm kịp chạy tới gần, nàng đã thi triển khinh công chạy thục mạng. Cho dù ngốc đến mấy cũng nhìn ra được Lí Lâm có ý với nàng, nhưng loại tình cảm này, lại khiến cho một nữ tử như nàng……không nói nên lời.
Thế nhưng, lúc Tô Tất đang muốn xoay người rời đi, nàng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm ập tới, mà sự nguy hiểm này, rõ ràng là đến từ phía sau nàng, hơn nữa người kia còn không chút sợ hãi, thậm chí còn cố tình phóng ra sức ép.
Tô Tất cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều nở ra. Cảm giác khủng bố này, chỉ lúc gặp Nguyên Du Vân nàng mới cảm nhận được, chẳng lẽ, người sắp xuất hiện cũng cùng cấp bậc với Nguyên Du Vân?
Tô Tất xoay người đối mặt với nguy hiểm, không ngờ chưa kịp xoay người lại đã bị Lí Lâm ôm chầm lấy.
«Tô công tử……Ta, ta rất nhớ chàng, chàng đừng rời khỏi ta được không?» Sau lưng vô cùng ấm áp, nhưng Tô Tất lại như bị kim đâm. Bị nữ tử ôm, đây là cái loại chuyện gì vậy?
Đang nghĩ thì Tô Tất đột nhiên cảm giác được một luồng sáng đánh úp tới.
«Nguy hiểm!» Tô Tất dùng sức kéo Lí Lâm, mang theo nàng lui về phía sau. Chỗ các nàng vừa đứng, lập tức xuất hiện một cái hố sâu ba thước. Tô Tất nhìn chằm chằm hố to, đáy lòng khẽ run lên, bởi vì nàng biết, người xuất chưởng mà khiến nàng dùng toàn lực mới có thể tránh được, thực lực chắc chắn cao hơn nàng không chỉ một bậc, nếu đánh, nàng chỉ có nước thua.
«Tô công tử…..Chàng thật là lợi hại, chàng lại cứu ta một mạng, ta thật sự không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể lấy thân…..» Lí Lâm trốn phía sau Tô Tất, nhìn cái hố to nọ, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói.
Tô Tất nghe đến đoạn «lấy thân», sợ đến mức khẽ buông tay, mà Lí nhị tiểu thư vốn đang bám vào người nàng không dự báo trước mà ngã bịch xuống đất…..
Lợi hại cái đầu ngươi! Trong lòng Tô Tất thầm mắng. Mặc dù chỉ tùy ý bay lên, nhưng nàng lại phải dùng toàn lực, ai cấp cao nhìn vào cũng sẽ biết. Còn có, Lí nhị tiểu thư này rất phiền toái, nếu không phải tính cảnh giác của nàng cao, hai người đã sớm mất mạng.
Trên trời chậm rãi xuất hiện một thân ảnh.
Giống như thiên thần bay xuống, nhất thời thiên địa đổi sắc, đất rung chuyển, cuồng phong nổi lên, cát bay mù mịt, che lấy tầm mắt của mọi người.
«Thật to gan, lại dám giết người của ta, ngươi, xưng tên đi.» Giọng nói thản nhiên, nhưng lại mang theo mùi máu tanh, sát khí bao trùm khắp nơi.
Đó là một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, y phục màu tím, giống như một đóa mẫu đơn đang nở rộ, mặt mũi hồng hào, mị nhãn như tơ, ngực lớn mông to, nhưng vẫn không mất đi vẻ thướt tha, lúm đồng tiền như ẩn như hiện câu hồn đoạt phách, hai chữ báu vật, đúng là đủ để hình dung nàng.
Tô Tất lạnh lùng nhìn nàng, «Có bản lĩnh thì ngươi nói tên ta đi.» Nàng cũng không ngốc, thời điểm này mà tự báo họ khai tên thì khác gì tự sát?
«Ha ha ha, ngươi đúng là thú vị, nhưng dù vậy, cũng không thể miễn tội chết dám động đến người của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt để nhận lấy cái chết chưa?» Hàn Tam Nương nhận ra thân phận nữ tử của Tô Tất. Không phải là do Tô Tất giả trang không giống, cũng không phải nàng có hỏa nhãn kim tinh, mà là nàng biết rõ tính cách của Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân phong lưu thành tính, có thể kiềm chân hắn, chỉ có thể là nữ nhân khiến hắn động tâm. Hàn Tam Nương từ Nguyên Du Vân mà đoán ra thân phận nữ nhân của Tô Tất, nhưng nàng cũng chỉ đoán bừa, ai ngờ lại đoán trúng.
Tô Tất lại không biết một đoạn gấp khúc này, nàng hừ lạnh nói, «Ai chết còn chưa chắc, kết luận quá nhanh không tốt đâu.» Tô Tất nhìn về phía rừng rậm, lạnh nhạt nói, «Đại ca, huynh còn muốn trốn đến khi nào nữa?»
Không biết từ lúc nào, Nguyên Du Vân đã đứng bên người Tô Tất, hắn cười với nàng, «Đệ đúng là lợi hại, động đến ai không động lại động đến người không nên động nhất, nàng chính là Hàn Tam Nương a.»
Tô Tất yên lặng đứng tại chỗ, thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân, «Hàn Tam Nương là ai?»
«Nàng là ai không quan trọng, đệ chỉ cần biết rằng thực lực của nàng ngang ngửa với ta là được rồi.» Nguyên Du Vân có chút bất đắc dĩ mà vuốt tóc Tô Tất.
Có thực lực ngang ngửa với Nguyên Du Vân? Tô Tất nghe xong thiếu chút nữa là sụp đổ.
Ở chung với Nguyên Du Vân bấy lâu, nàng đã sớm được nghe hắn kể đủ loại đẳng cấp võ công. Hóa ra trong tiên thiên còn có các loại cấp bậc khác nhau, lúc mới vào tiên thiên là bách tán thiên, trên bách tán thiên là cửu trọng thiên, cũng chính là bậc trung trong tiên thiên, trên cửu trọng thiên là nhất tuyến thiên, cũng chính là đỉnh của tiên thiên. Mà thực lực của Nguyên Du Vân, là ở tầng cao nhất của tiên thiên cường giả, nhất tuyến thiên. Trình độ của nhất tuyến thiên và bách tán tiên lúc vừa vào tiên thiên là không thể so sánh được.
«Nguyên Du Vân, ngươi còn dám xuất hiện!» Hàn Tam Nương vừa thấy Nguyên Du Vân, lập tức nổi giận, khuôn mặt vì oán giận mà méo mó. Thật ra nàng đã sớm biết Nguyên Du Vân và nàng kia cùng nhau vào núi, nàng còn nghĩ nếu Nguyên Du Vân thấy nàng ra mặt thì sẽ không xuất hiện nữa, nhưng hắn vì nữ tử này, mà dám làm trái với lời thề lúc trước. Đã vậy thì nữ tử này không thể không chết.
«Nàng hình như…..rất hận huynh.» Tô Tất huých huých khuỷu tay Nguyên Du Vân, khóe môi khẽ nhúc nhích. Vốn Hàn Tam Nương vẫn chưa tức giận như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Nguyên Du Vân, hơi thở của nàng rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, hơn nữa nàng còn gọi thẳng tên của Nguyên Du Vân, rõ ràng bọn họ đã quen biết nhau từ trước. Lúc này, Tô Tất cũng không biết gọi Nguyên Du Vân ra là đúng hay là sai nữa.
Nguyên Du Vân thấp giọng nói, «Ai bảo vi huynh tuấn mỹ như vậy? Có một hai nữ nhân vì vi huynh mà nổi máu ghen, cũng là chuyện thường tình thôi.»
Tô Tất đảo mắt khinh thường, «Huynh không tự kỷ thì sẽ chết sao?»
«Sẽ không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.» Nguyên Du Vân tiếp lời vô cùng trôi chảy.
Hàn Tam Nương thấy hai người bọn họ to nhỏ với nhau, một chút cũng không để nàng vào mắt, lửa giận lại càng lớn hơn, thân hình khẽ động, lao tới trước mặt Tô Tất, hai mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm Tô Tất không chớp.
«Được, hóa ra là tiện nhân ngươi câu dẫn hắn, hôm nay không giết chết ngươi thì không giải được mối hận trong lòng của ta, ngươi chịu chết đi!» Lời còn chưa dứt, một chưởng phong như ẩn chứa sức lực vô hạn của trời đất đã đánh về phía Tô Tất.
«Hàn Tam Nương, ngươi thích ta nhiều như vậy sao? Không có ta không được? Ta thật sự khiến cho ngươi khó buông tay như vậy sao?» Nguyên Du Vân như tùy ý mà bắt lấy cổ tay của Hàn Tam Nương, cười tủm tỉm nhìn nàng.
«Nguyên Du Vân, ngươi nợ ta, kiếp sau cũng không trả nổi! Một khi đã vậy, ta giết ngươi trước, rồi sẽ giết nàng!» Hàn Tam Nương còn chưa dứt lời, đã tấn công về phía Nguyên Du Vân.
Từng là đồng môn học nghệ, từng là thanh mai trúc mã, từng có cảm tình với nhau…..Nhưng lại không chịu nổi bản tính phong lưu của Nguyên Du Vân, Hàn Tam Nương vô cùng tuyệt vọng, thề suốt đời không lấy chồng, đồng thời cũng hận Nguyên Du Vân đến thấu xương.
Nhìn ánh mắt của nàng, Nguyên Du Vân biết, nàng đã sinh sát ý với Tô tất, kiếp này không giết được Tô Tất thì nàng sẽ không bỏ qua. Nếu trong hai người có một người phải chết, vậy thì người chết tuyệt đối không thể là tiểu huynh đệ của hắn. Mãi đến lúc này, người trăng hoa như Nguyên Du Vân vẫn không nhận ra thân phận nữ nhân của Tô Tất.
Sắc mặt của Nguyên Du Vân mặc dù vẫn cợt nhả như trước, vẫn bất cần đời như vậy, nhưng đáy mắt lại xuất hiện một tia sát ý.
Nguyên Du Vân biết, nếu bọn họ đấu, ắt toàn bộ Bạch Vân Sơn sẽ bị chôn vùi, những người may mắn còn sống này cũng sẽ phải bỏ mạng. Hắn không quan tâm, nhưng hắn biết, tiểu huynh đệ của hắn quan tâm.
Vì thế, Nguyên Du Vân cố tình dụ Hàn Tam Nương bay lên, cả hai ở trong không trung mà quyết đấu.
Hai người không biết đã đánh bao lâu, thiên địa đổi sắc, gió nổi mây vần, nhưng vẫn như trước không phân thắng bại.
Bằng mắt của Tô Tất, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt.
Đột nhiên, Hàn Tam Nương sau khi tấn công Nguyên Du Vân xong, thân hình liền chớp động, biến mất không chút dấu vết. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hàn Tam Nương bỏ chạy rồi? Sau đó, Tô Tất lại nhìn thấy thân ảnh Nguyên Du Vân đuổi theo.
Thế nhưng, vừa chớp mắt một cái, Nguyên Du Vân vốn đuổi theo Hàn Tam Nương lại nhanh nhẹn đáp xuống bên người nàng, nhìn vẻ mặt của hắn, một trận này hình như cũng không dễ dàng gì.
«Tiểu huynh đệ, nếu không giết được nàng, sau này đệ nhất định sẽ bị nàng hạ độc thủ, nên vi huynh lần này dù không muốn cũng phải đánh cho xong. Một tháng sau đệ ở thành Vọng Giang chờ ta, chúng ta cùng đi Bắc Di quốc.» Nói xong, hắn xách lấy tiểu tuyết hồ trong lòng Tô Tất, «Mũi nó thính, có nó, nhất định có thể đuổi kịp Hàn Tam Nương, cũng sẽ không mất đi liên lạc với đệ. Tiểu huynh đệ, bảo trọng!»
Lời còn chưa dứt, Tô Tất còn chưa đáp lại, thân mình của Nguyên Du Vân đã biến mất, ngay cả một cái bóng cũng không chừa lại.
Gió bốn phía vù vù thổi, gió núi lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên, Nguyên Du Vân biến mất, ngay cả tiểu tuyết hồ vẫn luôn làm bạn với nàng cũng không thấy, Tô Tất đột nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng, cảm giác hoàng sợ chợt ập đến.
Chờ Lí tri phủ mai táng thi thể xong, Tô Tất còn chưa mở miệng, Lí tri phủ đã nói, «Tô công tử, chúng ta đi đi, nơi này vẫn còn rất nguy hiểm.»
Tô Tất gật đầu nói, «Tại hạ cũng đang có ý này, đi thôi.»
«Giết người xong rồi còn muốn rời đi? Đúng là buồn cười!» Giọng nói cao vút đột ngột vang lên, không khí bị bao trùm bởi sát khí nồng nặc.
Tô Tất nhìn theo hướng phát ra thanh âm.
Ở phía chân trời xa xa, một chấm đen với tốc độ cực nhanh phóng tới.
Tô Tất nhận ra, đó là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, mặc váy màu xanh nhạt, cổ áo thêu hoa sen màu lam, vạt áo màu xanh thẫm, thân mình nhẹ nhàng chuyển động.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mi đen dày khiến đôi mắt càng có thần, trán trơn mịn, lọn tóc buông xuống hai bên má khẽ bay bay càng lộ vẻ phong tình mê người.
Nàng chỉ để lộ nửa khuôn mặt, từ mũi xuống bị một chiếc khăn mỏng bao phủ, không ai biết được bộ dáng của nàng ra sao.
«Là ngươi giết chết thủ hạ của ta?» Ánh mắt lóe lên tia do dự, lục y nữ tử nhanh chóng tập trung vào Tô Tất. Bởi vì nàng biết, ở đây hơi thở của Tô Tất là đặc biệt nhất.
«Ngươi là ai?» Tô Tất thản nhiên nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh ung dung. Nàng biết người trước mặt tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, hai người thực lực ngang nhau, vẫn có thể đánh được.
«Ta là ai? Ha ha ha, ngươi hỏi ta là ai? Ta nói cho ngươi biết, người ngươi giết, đều thủ hạ của ta.» Lục y nữ tử ngạo nghễ đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống, kiêu căng nhìn Tô Tất.
«Ngươi chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ Bạch Vân Sơn?» Tô Tất có chút khó tin, một nữ tử xinh đẹp mảnh mai như vậy, lại đứng đầu đám thổ phỉ khiến người ta vừa nghe đã sợ mất hồn? Nếu nàng không chính mồm thừa nhận, nói có ai tin?
«Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc.» Lục y nữ tử khoanh tay mà đứng, hừ lạnh một tiếng, «Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng nếu sư phụ đã muốn giết ngươi mà không được, thì thân làm đồ đệ là ta đây, vẫn nên thay sư phụ mà giải quyết.»
«Các ngươi đi trước đi.» Tô Tất thấp giọng nói với Lí tri phủ. Nàng không nắm chắc những đòn tấn công của lục y nữ tử, đồng thời sự tồn tại của bọn họ sẽ chỉ trở thành tảng đá cản đường nàng.
«Không, ta muốn ở cùng với Tô công tử…..» Lí nhị tiểu thư còn chưa dứt lời, Lí tri phủ đã không thương tiếc đánh vào gáy nàng, nháy mắt sau đó, thân mình của Lí nhị tiểu thư đã mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
Lí tri phủ chắp tay với Tô Tất nói, «Ân tình của Tô công tử, lão phu suốt đời khó quên, vậy….xin cáo từ!» Hắn tự biết lấy mình, biết mình ở lại chỉ chuốc thềm phiền toái cho Tô Tất, một khi đã vậy không bằng cứ đi trước, như vậy nếu Tô công tử muốn bỏ chạy một mình, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đám người của Lí trí phủ lui đi, lục y nữ tử cũng không ngăn cản, mặt đeo một tấm lụa trắng mỏng, đôi mắt nhìn Tô Tất lộ vẻ mỉa mai.
Nàng chế nhạo nhìn Tô Tất, chậm rãi, nói từng chữ một: «Bây giờ, có thể bắt đầu rồi chứ?»
Tô Tất khẽ nhếch môi, «Bắt đầu? Lúc nào cũng có thể!» Còn chưa nói xong, Tô Tất đã xuất chiêu. Sống chết trước mắt, còn ai cùng nàng bàn chuyện tác phong quân tử? Có thể đánh đòn phủ đầu thì tất nhiên phải đánh trước.
Lục y nữ tử bị Tô Tất tấn công trở tay không kịp, nhưng thực lực của nàng cũng không tồi, sát sao mà né được một chiêu.
Hai người đánh qua đánh lại, vô cùng kịch liệt.
Không ai biết đến tột cùng là người nào thắng.
Chỉ biết cuối cùng, Tô Tất nằm rạp trên đất, trên lưng máu tươi chảy ròng ròng, không nhúc nhích, sống chết không rõ. Mà lục y nữ tử cũng trọng thương, gắng gượng một hơi cuối cùng, xoay người chạy đi.
Tiểu bạch mã quỳ trên mặt đất, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm vết thương trên lưng Tô Tất, từng chút một, vô cùng cẩn thận, đôi mắt nó ẩm ướt, mang theo sự lo lắng quan tâm.
Cuối cùng, nó nằm xuống bên cạnh Tô Tất, chắn gió che mưa cho nàng, yên lặng mà bảo vệ nàng.
Vệ Lăng Phong mang theo năm nghìn hắc vũ vệ, đội mưa đội gió tăng tốc đi về phía bắc. Chặng đường đến thành Vọng Giang Tô Tất đi mất ba tháng, hắn chỉ mất mười lăm ngày.
Sau khi gặp được người đưa tin ngày đó, mới biết được Tô Tất đã sớm rời đi, nhưng sát thủ âm thầm bám theo nàng truyền tin đến, nói rằng Ninh vương phi vẫn đi về hướng bắc.
Vệ Lăng Phong tình cờ biết được, người đi cùng với Tô Tất là một mỹ nam tử vô cùng tuấn dật, lòng hắn hơi nhói đau, ngực trần ngập sự chua xót cùng ghen tuông.
Hơi thở thô bạo lãnh khốc trên người hắn càng trở nên nồng đậm hơn nữa, sức ép lớn đến mức khiến người bên cạnh suýt chút nữa ngạt thở. Dọc đường, hắn cực ít mở miệng, chỉ với tốc độ cực nhanh mà lao về phương bắc.
Một ngày này, thủ lĩnh hắc vũ vệ Lí Tường báo cáo với Vệ Lăng Phong: «Cách đây mười dặm là Bạch Vân Sơn, sơn tặc ở Bạch Vân Sơn vô cùng hung tợn, ra tay tàn nhẫn, đúng là đại hại đệ nhất Đông Vân quốc, vương gia còn muốn…..»
Ánh mắt của Vệ Lăng Phong như tên bắn tới: «Tìm người là quan trọng nhất, những chuyện khác không quan tâm, còn cần bổn vương phải lặp lại sao?»
«Vâng…..» Lí Tường yên lặng cáo lui.
Đến trưa thì dừng lại nghỉ ngơi, Lí Tường phái trinh sát vào Bạch Vân Sơn thám thính, không lâu sau liền có hồi âm.
«Chuyện gì?» Vệ Lăng Phong một thân hắc bào, tay nắm lấy bảo kiếm bên hông, vẻ mặt hờ hững nhìn núi rừng mờ mịt phía trước. Ánh lửa rọi vào giáp sắt của hắn lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, chiếu lên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt vốn lãnh tuấn của hắn lại càng trở nên lạnh lẽo thêm.
«Bẩm vương gia, vừa rồi trinh thám ở trong núi gặp được một nữ tử trọng thương, nhưng sơn trại lại không có một bóng người, trong này chắc chắn có điểm bất thường, vương gia….»
«Bổn vương không có hứng thú với Bạch Vân Sơn!» Khóe môi Vệ Lăng Phong lạnh lẽo, mặt không thay đổi, toát ra sát ý khó giấu, chất vấn: «Cứu một nữ tử trọng thương? Dọc đường ngươi mang cô ta theo sao?»
«Cô ta có một con ngựa, hơn nữa con ngựa kia còn là một bạch mã hiếm thấy, nên dọc đường hẳn là…..không thành vấn đề.» Dưới ánh mắt lạnh buốt của Vệ Lăng Phong, Lí Tường khẽ nuốt nước miếng.
Cô nương nọ phẫn nam trang, nhưng mũ trên đầu đã bị gió thổi bay, mái tóc đen dài rũ xuống, dung mạo thanh lệ như một bức tranh, mặc dù hắn chưa từng gặp Ninh vương phi, nhưng dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, so với Ninh vương phi, có lẽ cũng không kém cạnh, nếu nàng bị bỏ lại bên đường, thật sự là rất không đành lòng.
Ai ngờ, Vệ Lăng Phong nghe được bốn chữ bạch mã hiếm thấy, vẻ mặt biến đổi, hắn theo bản năng nắm lấy cổ áo Lí Tường, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: «Bạch mã hiếm thấy? Ngươi chắc chứ?!»
«Hoàn toàn chắc chắn!» Lí Tường vỗ ngực cam đoan.
Trên mặt Vệ Lăng Phong xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, quát Lí Tường: «Nàng bây giờ đang ở đâu?»
«Ở ngay kia.» Lí Tường chỉ về phía khu rừng phía tây, «Không có sự dặn dò của ngài, nên không dám mang nàng đến, vì vậy mới tạm thời thu xếp một chỗ…..»
Hắn còn chưa nói xong, Ninh vương đã biến mất. Lí Tường mê mang, đáy mắt lộ vẻ hỗn loạn.
Vừa rồi Ninh vương còn bảo hắn bỏ lại nữ tử kia, giờ lại chạy đi còn nhanh hơn bất cứ người nào khác, chẳng lẽ…..không phải khéo như vậy chứ? Lí Tường bị sự dự đoán của mình dọa cho nhảy dựng lên.
Vệ Lăng Phong bước nhanh, lúc nhìn thấy bạch mã, trong lòng không kiềm chế được mà vui mừng khôn xiết, hắn bước về phía bạch mã, lại vô tình nhìn thấy một khuôn mặt mảnh mai tái nhợt…
Tô Tất vốn nghĩ, dọc đường có thể gặp được nhóm người của Nhiếp Thanh Nhiên, nhưng khi nghĩ đến thời gian mà nàng và Nguyên Du Vân bỏ phí dọc đường, liền biết Nhiếp Thanh Nhiên đã sớm bỏ xa bọn họ.
Một ngày này, lúc hai người ra khỏi rừng, vừa vặn bắt gặp một đoàn xe ngựa.
Có khoảng mười chiếc, xe kéo cũng có mười, còn có một đám hộ vệ cơ thể cường tráng tay cầm binh khí, đội ngũ vô cùng uy phong.
Ánh mắt của những hộ vệ này sáng rực, vẻ mặt lạnh băng, có cảm giác như là lính đánh thuê.
Mắt Tô Tất lóe lên, chọc chọc Nguyên Du Vân, cười nói, «Đại ca, không bằng chúng ta kết bạn với bọn họ đi, thế nào?»
Nàng có tiểu bạch mã để cưỡi, nhưng con ngựa của Nguyên Du Vân lại đã chết dọc đường, nên Tô Tất cũng xuống ngựa đi bộ với Nguyên Du Vân.
Giờ gặp được đội kỵ mã này, với tính cách của Nguyên Du Vân, không cần giải thích, xông lên lấy một con mà cưỡi là được, hắn bằng lòng cưỡi ngựa của bọn họ đã là vinh hạnh của bọn họ rồi.
Nhưng Tô Tất thấy bọn họ được trang bị binh khí đầy đủ, nếu tấn công thì khá phiền phức, nên nghĩ ra biện pháp như vậy.
Hai người cùng đi đến hỏi, hóa ra bọn họ thực sự là lính đánh thuê, hộ tống Tri phủ đại nhân cáo lão hồi hương. Quê của Tri phủ đại nhân là thành Lâm Giang, cũng chính là mảnh đất biên giới giữa Đông Vân quốc và Bắc Di quốc, vừa vặn cùng đường với Tô Tất và Nguyên Du Vân.
Lí tri phủ đã được sáu mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm bạc, có lẽ là do làm quan đã lâu, cặp mày toát lên sự lãnh túc đoan chính, nhưng sau khi cởi bộ áo quan ra, thì lại là một ông cụ thanh nhàn cơ trí.
Tô Tất mặc dù vô cùng nổi tiếng ở kinh thành, nhưng Lí tri phủ lại làm quan ở Giang Nam, hai người chưa từng gặp mặt, nên Lí tri phủ cũng không nhận ra nàng, người mà Nhiếp chính vương đang ngày đêm nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, cả chủ lẫn khách đều ngồi xuống, cùng dùng trà.
Lí tri phủ cười nói: «Không sao, vùng núi này nhiều thổ phỉ, đường xá không an toàn, nên lão phu mới mướn lính đánh thuê đến giúp, hai người các ngươi đi một mình không an toàn, đi cùng còn có thể tùy thời mà hỗ trợ lẫn nhau.»
Nguyên Du Vân thờ ơ nhún vai, «Thổ phỉ? Chỉ cần bọn chúng không đến cướp, bản công tử sẽ không cướp sạch cái sơn trại của bọn chúng.»
Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ, cũng khó trách Nguyên Du Vân lại thờ ơ như vậy, vì với thực lực của hắn, cho dù thổ phỉ có lợi hại đến mức nào, dám chặn đường cướp hắn, vậy cứ chuẩn bị chờ hắn đến cướp lại đi. Nghĩ đến đây, Tô Tất ngược lại có chút thông cảm với bọn thổ phỉ.
Nhưng Lí tri phủ lại chậm rãi lắc đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, nói với Nguyên Du Vân và Tô Tất, «Người trẻ tuổi, các ngươi không biết thôi, ở đây cách kinh thành quá xa, thổ phi vô cùng hung hăng đáng sợ. Đặc biệt là bọn thổ phỉ Bạch Vân Sơn, bọn họ không giống như thổ phỉ ở nơi khác, hung tàn độc ác, rất khó đối phó, có thể nói là người ta nghe tin đã sợ mất mật, giận mà không dám nói.»
Mặc cho hắn dặn dò khuyên nhủ như thế nào, vẻ mặt của Tô Tất và Nguyên Du Vân vẫn lơ đãng thản nhiên như trước.
Lí tri phủ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nghé con mới sinh không sợ hổ, còn trẻ nên chưa trải đời, khó trách lại lớn miệng như vậy, chờ đến khi bọn hắn gặp được đám thổ phỉ Bạch Vân Sơn, chỉ sợ sẽ tiểu ra cả quần.
Thế nhưng, ngàn cầu vạn xin, cầu xin ông trời rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần đừng để bọn họ đụng phải đám thổ phỉ kia, nếu không đừng nói thân gia, ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi.
Tô Tất nhìn vẻ mặt của Lí tri phủ, biết hắn không tin vào bản lĩnh của Nguyên Du Vân. Cũng khó trách, Nguyên Du Vân sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ đến cùng cực, dáng người lại cao gầy, thoạt nhìn yếu đuối gió thổi cũng ngã, ai mà tin được hắn lại sở hữu võ công cao cường như vậy chứ?
Xe ngựa đã đầy người, nhưng xe kéo lại vẫn còn chỗ trống, nên Tô Tất và Nguyên Du Vân liền tới chỗ xe kéo ngồi. Lí tri phủ vốn muốn hạ lệnh dành ra một xe ngựa trống cho bọn hắn, nhưng Tô Tất lại nói, không sao, bọn họ đã quen với bầu không khí ngoài trời rồi.
Tô Tất và Nguyên Du Vân nằm trên xe kéo, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng cao cao, cảm thấy lòng dạ trống trải hơn rất nhiều.
Tiểu tuyết hồ đúng là không thể ngồi yên một giây, nó từ xe này nhảy lên xe khác, chơi vô cùng vui vẻ. Người thường làm sao biết được một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy lại thông minh như con người? Với nó thì đúng là không còn gì tốt hơn, ai cũng lấy vật quý giá mà bình thường vẫn giấu kín của mình ra để lấy lòng nó, chỉ muốn được vuốt ve nó một chút.
Tô Tất biết tiểu tuyết hồ nghịch ngợm, nhưng cũng lười ngăn cản nó. Bởi vì nàng biết, tiểu tuyết hồ trời sinh hoạt bát sau khi ở cùng Nguyên Du Vân, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đối với nó rất gò bó, giờ khó lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, nên nàng cứ để nó chơi.
Bên này Tô Tất đang nghĩ, thì bên kia đột nhiên vọng đến tiếng tranh chấp ầm ĩ.
Một tiểu cô nương vội vã chạy tới, lo lắng kéo ống tay áo Tô Tất, vẻ mặt như sắp khóc, «Tô công tử, không hay rồi, các người mau quay trở lại đi.»
«Chuyện gì vậy?» Tô Tất hai tay kê sau đầu, miệng ngậm một cọng rơm, ung dung nói.
«Nhị tiểu thư nhà chúng ta nhìn thấy tiểu hồ ly, thích nó đến không thể rời mắt, muốn bắt nó về nuôi!» Tiểu cô nương căm phẫn nói.
Tô Tất lơ đãng cười, «Không sao, nhị tiểu thư nhà các ngươi không có bản lĩnh này.» Tiểu tuyết hồ giờ đang trưng ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng giả tạo, răng sói vẫn được nó giấu nhẹm, nếu nhị tiểu thư gì đó thật sự chọc giận tiểu tuyết hồ, không cần nàng ra tay, nó có thể tự mình đối phó, nên Tô Tất vô cùng an tâm.
Khuôn mặt của tiểu nha đầu xị xuống, khóc nói, «Ai nói không có, nhị tiểu thư dụ dỗ tiểu hồ ly vào phòng, đóng cửa lại không cho nó ra, còn bảo hộ vệ bắt nó nhốt vào lồng nữa……»
Tiểu nha đầu vừa nói vừa khóc, Tô Tất cũng hiểu ra được một chút, lại một lần nữa rơi lệ đồng cảm với vị nhị tiểu thư điêu ngoa kia.
Muốn lừa tiểu tuyết hồ, còn xem nó như cún mà nhốt vào lồng nuôi? Nhị tiểu thư này hình như quá……hồ đồ rồi.
«Tiểu thư nhà các ngươi không sao chứ?» Tô Tất không đầu không đuôi hỏi một câu.
Tiểu nha đầu nức nở nghẹn ngào, tiếp tục nói, «Sao lại không sao được? Tiểu hồ ly bị ép đến phát tức, nhảy dựng lên vung móng cào lên mặt nhị tiểu thư, để lại ba vết thương dài trên mặt nhị tiểu thư, dung mạo bị hủy, nàng tự nhốt mình trong phòng muốn đi tìm chết, giờ phải làm thế nào đây?»
«Đáng đời, còn làm thế nào được?» Nguyên Du Vân vốn dịu dàng với nữ nhân, nhưng giờ đối với nhị tiểu thư bị nuông chiều đến coi trời bằng vung, lại không dịu dàng nổi.
«Tô công tử…..Lão gia bảo mời công tử qua nói chuyện.» Tiểu nha đầu vừa lau nước mắt vừa níu ống tay áo Tô Tất.
Tô Tất nhìn lên phía trước.
Lúc này, đầu sỏ gây tội là tiểu tuyết hồ đang vô cùng hưng phấn chạy đến, phía sau còn có một đoàn hộ vệ đuổi theo, nhưng mặc kệ đám hộ vệ có đuổi như thế nào, khoảng cách giữa bọn họ và tiểu tuyết hồ vẫn không rút ngắn được dù chỉ một tấc, bởi vì lúc đám hộ vệ chạy chậm hơn, thì tiểu tuyết hồ lại tính toán tốt khoảng cách dừng lại chờ bọn hắn.
Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, tiểu tuyết hồ quả nhiên thích rước họa vào thân, chỗ nào có họa thì nó liền xông vào chỗ đấy, một giây thanh tĩnh cũng không chịu đựng được.
Tô Tất không thèm huýt sáo nữa, chỉ tùy ý vẫy tay, tiểu tuyết hồ đang khiến đám hộ vệ đuổi đến kiệt sức tự động chạy vào lòng Tô Tất, giống như đang giành công mà cọ tới cọ lui.
Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó, sau đó tính đưa nó đến chỗ Lí tri phủ giải thích, nàng nói với Nguyên Du Vân, «Đại ca, có muốn đi cùng không?»
«Buồn ngủ lắm.» Nguyên Du Vân trở mình, phát ra một tiếng ngáy nhẹ.
Tô Tất biết, hắn không muốn gặp vị nhị tiểu thư ngang ngược đó, nàng ta sẽ phá hỏng hình tượng nữ nhân dịu dàng trong lòng hắn. Thôi, thôi, nàng đi một mình vậy, hy vọng Lí tri phủ hiểu lí lẽ, không chấp nhặt với tiểu tuyết hồ.
Lúc này, Lí tri phủ đang ở trong xe ngựa khuyên bảo nhị tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư vẫn phẫn nộ mà khóc, sự kiêu ngạo một chút cũng không giảm.
Người hầu vào thông báo, Lí tri phu bất đắc dĩ nói: «Mời Tô công tử vào đi.» Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ, Lí tri phủ xử án minh nghiêm, nhưng đối mặt với hòn ngọc quý từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương cha mẹ, hắn một chút biện pháp cũng không có.
Lúc Tô Tất bước vào, Lí tri phủ đang khoanh tay mà đứng, vuốt ria mép nhìn nhị tiểu thư, vô cùng bất đắc dĩ.
Mà nhị tiểu thư lại ngồi trên ghế, người run lên, khóc vô cùng thảm thương.
Tô Tất vỗ vỗ tiểu tuyết hồ, cười nói, «Tiểu hồ ly nhà chúng ta luôn nghịch ngợm phá phách, hay chạy loạn, không được dạy dỗ cẩn thận, lần này mạo phạm nhị tiểu thư, mong Lí đại nhân trách phạt.»
Tuy nói vậy, nhưng ai cũng nghe ra Tô Tất không có nửa phần áy náy.
Ai cũng biết, câu không được dạy dỗ cẩn thận của nàng là đang ám chỉ người khác. Thật ra trong lòng Lí tri phủ cũng hiểu được. Hắn biết toàn bộ đều là do sự tham lam của con gái mình, nếu không phải nàng muốn lấy tiểu hồ ly làm của riêng, bắt nó vào trong phòng, bảo hộ vệ nhốt nó vào lồng, thì há nó lại tức giận rồi trả thù?
Lí tri phủ luôn anh minh hiểu lí lẽ, lúc này hắn chắp tay hướng Tô Tất nói, «Tô công tử đừng nói như vậy, nói đúng ra thì lão phu mới là người không biết cách dạy dỗ, nên tiểu nữ còn nhỏ tuổi mới tự tiện như vậy, thế nên…..người phải xin lỗi là tiểu nữ mới đúng.»
Lí tri phủ còn chưa dứt lời, thì tiếng đồ bị đập vỡ đã vang lên chói tai.
«Cha! Cha đang nói gì vậy! Rõ ràng là con hồ ly đó cào mặt của con, hủy dung của con, vậy mà còn muốn con xin lỗi nó?! Cha đang nói linh tinh cái gì vậy? Chẳng lẽ con không phải con gái của cha mà là con hồ ly đó sao?» Lí nhị tiểu thư đột ngột ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm cho loang lổ, nhìn vô cùng đáng ghét, nhưng nàng lại không phát hiện ra, nổi giận đùng đùng cãi lại phụ thân nàng.
Tô Tất đưa mắt nhìn lại, thấy trên mặt nàng có ba vết cào, vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng chảy, chỉ cần đắp thuốc thì mấy ngày sau sẽ khỏi, cũng không để lại sẹo. Tiểu tuyết hồ trả thù, mà chỉ bị thương có chừng đó, xem ra nó đã hạ thủ lưu tình.
Hiện giờ đang đi cùng đường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Tô Tất khen ngợi xoa xoa đầu tiều tuyết hồ, mà tiều tuyết hồ lại nở nụ cười đắc ý dào dạt.
«Nó còn cười! Nó vậy mà còn cười được!» Hành động của tiểu tuyết hồ trong mắt của nhị tiểu thư, hoàn toàn là mỉa mai và khiêu khích. Lí nhị tiểu thư nổi giận đùng đùng, muốn tiến lên xé vụn tiểu tuyết hồ, rút gân lột da nó, phát tiết một trận.
Nhưng Lí tri phủ ngăn nàng lại, giận tím mặt, lạnh nhạt nói, «Không được vô lễ!»
«Nhưng mà cha……» Lí nhị tiểu thư vẫn còn ấm ức.
Ánh mắt của Tô Tất tựa như thu thủy, dịu dàng nói, «Nhị tiểu thư đừng tức giận, toàn bộ đều là lỗi của tiểu tuyết hồ, thân là chủ nhân của nó, tại hạ sẽ đền tội với cô.» Nói xong, nàng thở dài chắp tay nhận tội.
Giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp, giống như tiếng suối chảy, mềm mượt như ngọc, khiến cho xương của Lí nhị tiểu thư cũng phải nhũn ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Tất.
Chỉ thấy trước mặt nàng là một thiếu niên tuấn nhã, bộ dáng công tử ôn nhu tuyệt trần, khuôn mặt phong vận lại thêm vài phần thanh tú. Đầu đội mũ, dải lụa trên mũ khẽ bay bay, một thân y phục nguyệt sắc, càng toát lên vẻ thanh nhã bất phàm.
Nắng chiều rơi trên khuôn mặt Tô Tất, mái tóc đen khẽ bay, giữa màn sương mờ ảo, dáng người phảng phất như chỉ là ảo ảnh.
Lí nhị tiểu thư nhìn chằm chằm Tô Tất, thiếu niên trước mặt quá chói mắt, nàng nói không nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ của Tô Tất, nước miếng chảy ròng ròng.
Tô Tất nhìn nàng, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, «Thật ra vết thương trên mặt của nhị tiểu thư cũng không nghiêm trọng lắm, không đáng lo ngại. Tại hạ tinh thông y thuật, để tại hạ kê cho nhị tiểu thư một toa thuốc, chỉ cần kiên trì dùng trong bảy ngày, đảm bảo vết thương trên mặt nhị tiểu thư sẽ không còn.»
Tô Tất nói xong, tiếp tục nhìn vào ánh mắt sáng rực của Lí nhị tiểu thư, mãi đến khi mặt Lí nhị tiểu thư bị nhìn đến đỏ ửng, Tô Tất mới buông tha cho nàng, cười cười, sau đó không quay đầu lại ôm tiểu tuyết hồ rời đi.
Sát chiêu này, nàng phải nghiên cứu mất một lúc mới nghĩ ra để đối phó với Lí nhị tiểu thư điêu ngoa đó.
Khuôn mặt của Lí nhị tiểu thư đỏ ửng, nhưng may mà lớp trang điểm trên mặt còn loang lổ, nên mới giấu được, cổ lại bị tay che lại, nên Lí tri phủ không nhìn ra.
«Lâm nhi, nếu Tô công tử đã nói có cách chữa trị vết thương trên mặt cho con, thì ắt là sự thật, con cứ an tâm dưỡng thương đi, đừng náo loạn nữa.» Đối với đứa con điêu ngoa bốc đồng này, Lí tri phủ đôi khi cũng rất bất lực. Đánh không được, mắng cũng không xong, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
«Vâng…..» Lí nhị tiểu thư ừm một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi.
Lí tri phủ cho rằng nàng biết vết thương có thể chữa khỏi nên vui đến không nói nên lời, nên cũng không nghi ngờ nàng, dặn dò vài câu rồi ra khỏi xe ngựa tìm Tô Tất nói chuyện.
Lại nói sau khi Lí tri phủ ra ngoài, Lí nhị tiểu thư vẫn còn kinh ngạc ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, ánh mắt trống rỗng, nàng đã sớm đi vào cõi hư vô. Khuôn mặt đủ mọi biểu cảm, khi thì thẹn thùng cười, khi thì thoáng tức giận, khi thì lộ ra vẻ e thẹn của thiếu nữ, người tinh mắt một chút sẽ nhìn ra nàng đang lâm vào cảnh hoa si tư xuân.
«Nhị tiểu thư…….Nhị tiểu thư……..» Nha hoàn Tiểu Đào bên người nàng bị nàng dọa đến sửng sốt, đột nhiên có cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới, khiến nàng sởn gai ốc.
Lí nhị tiểu thư bừng tỉnh từ mộng đẹp, nếu là ngày thường, với tính tình của nàng thì đã sớm lên cơn, nhưng hôm nay, nàng lại cắn khăn tay cười ha ha, giọng nói đứt quãng e thẹn, «Tiểu Đào…..Ngươi nói, ngươi nói Tô, Tô công tử, hắn……Ai nha, hắn thật là xấu mà.»
Tiểu Đào nhìn nhị tiểu thư nhà nàng, đột nhiên có cảm giác vô lực, xoay người ôm trán không nói gì nhìn trời……
Tô Tất sau khi rời khỏi đó, Lí tri phủ cũng ra theo, nói với Tô Tất: «Tô công tử xin dừng bước.»
Tô Tất quay đầu lại, cười nhìn Lí tri phủ, «Thực khéo, tại hạ cũng có chuyện muốn tìm Lí đại nhân nói chuyện.»
Lí tri phủ cười nói, «Chuyện hôm nay xin Tô công tử đừng để trong lòng, tiểu nữ nghịch ngợm thành thói quen, có một số việc ngay cả lão phu cũng phải bó tay. Đúng rồi, không biết Tô công tử tìm lão phu có chuyện gì?»
Tô Tất cười nhẹ, «Ta đến là để từ biệt Lí đại nhân.»
«Từ biệt? Chẳng lẽ công tử phải đi?» Lí tri phủ kinh ngạc, không nhịn được hỏi, «Chuyện của tiểu nữ đã kết thúc rồi, thật ra công tử không cần phải lo lắng nữa đâu……»
Tô Tất cười xua tay, «Mặc dù tạm thời không có việc gì, nhưng chưa chắc về sau sẽ không xảy ra chuyện, ta vẫn nên đi thôi.»
Mặc kệ Lí tri phủ có khuyên như thế nào, Tô Tất sau khi để lại một đơn thuốc, vẫn cùng Nguyên Du Vân rời đi, bóng lưng tiêu sái, biến mất giữa ánh chiều tà.
«Cha, vì sao cha lại đuổi chàng đi! Lâm nhi đã nói không trách bọn họ rồi mà, cha sao lại đuổi bọn họ đi chứ?» Lí Lâm hổn hển trừng mắt nhìn Lí tri phủ, ngữ khí chất vấn.
Lí tri phủ bị nàng nói cho loạn, mê mang nói, «Không phải vì cha đuổi bọn họ đi, mà là bọn họ tự muốn đi, cha có muốn ngăn cũng không ngăn được a.» Lí tri phủ bất đắc dĩ buông tay, «Chân là ở trên người bọn họ, con bảo cha phải làm sao được?»
«Thế nhưng…..Thế nhưng…..Tô công tử đi rồi, con phải làm sao bây giờ?!» Lí Lâm gấp đến độ dậm chân.
«Việc này con cứ yên tâm, Tô công tử đã có lời rồi, con cứ an tâm trở về đi.» Lí tri phủ biết nữ nhi đang lo lắng cái gì, hắn vỗ vai Lí Lâm cười nói, «Mặc dù cha biết thời gian Tô công tử ở đây không lâu, nhưng cha vẫn nhìn ra hắn là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không gạt con đâu.»
«Chàng…..Chàng…..Chàng thật sự…..» Lí Lâm nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên e thẹn, ngượng ngùng dậm chân, «Ai nha, cha thật là xấu mà, cha sao có thể ở trước mặt Lâm nhi mà nói những chuyện như thế chứ, Lâm nhi……Lâm nhi không thèm để ý đến cha nữa!» Dứt lời, nàng xoay người chạy đi.
«Này, chờ một chút.» Lí tri phủ vẫy tay gọi nàng lại. Có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi không? Vẻ mặt của Lâm nhi rất bất thường. Tô công tử chỉ để lại một phương thuốc chữa trị vết thương trên mặt nàng thôi mà, nàng không nhất thiết phải xấu hổ như vậy chứ?
«Cha…..» Lí Lâm cúi đầu, hai tay vân vê tóc.
«Lâm nhi, con…..con không phải là…..bị trúng gió, nhiễm phong hàn rồi đấy chứ?» Lí tri phủ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này. Vừa rồi nàng mới khóc, cảm xúc thay đổi chóng mặt, lên xuống thất thường, hiện giờ thời tiết còn bắt đầu trở lạnh, nhiễm phong hàn cũng không phải là chuyện đùa.
Lí Lâm lập tức ngẩng mặt lên, phản đối: «Cha nói linh tinh cái gì vậy, không đâu tự dưng trù ẻo người ta. Chẳng lẽ cha mong con bị bệnh sao?»
«Vậy sao mặt con lại đỏ như vậy?» Lí tri phủ càng mơ hồ hơn nữa.
«Cha…..» Lí Lâm cắn cắn môi dưới, mặt càng đỏ hơn, cuối cùng mới lí nhí nói, «Cha không phải hứa gả con cho Tô công tử rồi sao, vậy còn hỏi những điều này để làm gì.»
Lí tri phủ nghe vậy thiếu chút nữa ngã ngửa, hai mắt trừng lớn, vô ý phóng đại âm lượng, «Cái gì? Cha hứa gả con cho Tô công tử khi nào?» Sao ngay cả hắn cũng không biết?
Lí Lâm thấy vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân, cũng thấy được sự bất thường, vội la lên, «Cha vừa rồi không phải nói, Tô công tử đã để lại lời cho con sao, không phải lừa con đấy chứ? Chẳng lẽ phụ thân nói dối sao?»
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, hiểu lầm lớn rồi. Lí tri phủ không biết nói gì nhìn nữ nhi bảo bối của mình, thở dài, «Ý của cha là Tô công tử để lại một phương thuốc để chữa vết thương trên mặt con, liên quan gì đến nhân duyên của con chứ? Sao con lại suy diễn thành vậy được?»
Ai, không sai, Tô công tử tuấn mỹ phiêu dật, là người trong lòng của hàng vạn nữ tử, là tấm gương của nam nhân, Lâm nhi thích hắn cũng không có gì lạ.
Lí tri phủ nghĩ thông suốt, có chút hối hận, cuối cùng thở dài một tiếng, «Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc…..»
Trong lòng Lí Lâm như bị một vật nặng đè lên, gấp giọng nói, «Cha, cha tiếc cái gì? Chẳng lẽ Tô công tử xảy ra chuyện gì bất trắc sao…..» Tô công tử là người nàng nhìn trúng, là người nàng ngưỡng mộ, cũng là phu quân tương lai của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép hắn xảy ra chuyện!
«Phía trước không xa là Bạch Vân Sơn, thổ phỉ trên Bạch Vân Sơn vô cùng hung hăng ngang ngược, giết người không chớp mắt, cha sở dĩ bỏ ra một số tiền lớn để thuê lính đánh thuê như vậy là vì muốn an toàn đi qua sơn đạo, Tô công tử là thư sinh nho nhã, bọn họ chỉ sợ không đi qua được con đường này…..» Nên vừa rồi hắn mới có ý giữ bọn họ lại, hy vọng bọn họ có thể đi cùng, giữ bọn họ được an toàn, nhưng bọn họ lại khăng khăng đòi rời đi, hắn cũng không còn cách nào khác.
«Những thổ phỉ đó chắc chắn sẽ xuất hiện sao? Vậy Tô công tử chẳng phải là chết chắc rồi?» Lí Lâm lo lắng giữ chặt ống tay áo Lí tri phủ.
«Cũng chưa chắc. Nghe nói hành tung của bọn thổ phỉ này vô cùng mơ hồ, hoàn toàn dựa vào vận may, nếu Tô công tử hồng phúc tề thiên, phúc thiên mệnh đại, có lẽ…..sẽ không gặp phải thổ phỉ.» Nhưng hai người bọn họ đi lại lung tung như vậy, xác suất gặp phải thổ phỉ là vô cùng lớn.
«Không được! Con muốn đi nói cho Tô công tử, con không thể trơ mắt nhìn chàng mất mạng được!» Lí Lâm không chùn bước vội vàng chạy ra ngoài, Lí tri phủ muốn giữ nàng lại cũng không kịp.
«Người đâu, mau ngăn nhị tiểu thư lại! Không được để nàng rời đi nửa bước!» Lí tri phủ cả giận nói. Ở đây đã gần Bạch Vân Sơn lắm rồi, thổ phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, nếu Lâm Nhi đi lại lung tung, rất có thể sẽ rơi vào tay bọn thổ phỉ. Đến lúc đó đừng nói nàng, ngay cả sự an toàn của những người khác cũng khó có thể bảo toàn.
Nhưng mặc dù Lí Lâm không có bản lĩnh, nhưng lại không sợ trời không sợ đất. Nàng thừa dịp hộ vệ chưa kịp chuẩn bị, nhảy lên ngựa, nhanh như tên bắn phóng đi, hướng về phía Bạch Vân Sơn. Bởi vì vẫn luôn được phụ thân bảo vệ quá mức, cho nên không biết sợ là gì.
Nàng nằm sấp trên lưng ngựa, vừa phi về phía trước vừa hô to: «Tô công tử, Tô công tử, chàng ở đâu? Chàng mau ra đây đi! Tô công tử –»
Lúc này đang ở ngay giữa sơn cốc, thanh âm vang xa, còn vọng lại….
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, nhị tiểu thư một mình chạy ra ngoài thì ai mà yên tâm được? Không chỉ có hộ vệ theo sát Lí Lâm, cả Lí tri phủ cũng mang theo người gấp rút đuổi theo, đợi đến khi nghe thấy tiếng nàng, Lí tri phủ liền sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ngựa xuống.
Nữ nhi này đúng là không thể ngốc hơn được nữa! Người khác sợ đụng phải thổ phỉ, tất cả đều cố nhỏ giọng nhất có thể, ngay cả vó ngựa cũng dùng vải bông bó lại, im lặng mà đi qua dãy núi tử vong này, nàng ngược lại, không những không nhỏ giọng, còn gân cổ lên gắng hô cho to, nàng chán sống rồi sao?
Lí tri phủ thật muốn tát nàng một cái thật mạnh, thậm chí còn muốn bẻ gãy hàm của nàng, nhưng giờ khoảng cách giữa bọn họ cũng không còn xa nữa, muốn đuổi là có thể đuổi kịp. Chưa gì trong bụng hắn đã thầm mắng nữ nhi ngu ngốc não tàn này trăm vạn lần rồi.
Hộ vệ của Lí Lâm đuổi theo cũng thầm sợ hãi, bọn họ chỉ hận không thể xoay đầu bỏ chạy, nếu không có vị nhị tiểu thư điêu ngoa bốc đồng này. Nàng chết thì không sao, nhưng sẽ liên lụy đến cả đội, toàn bộ sẽ phải chôn cùng nàng!
Vì thế, bọn họ vận toàn sức lực, kẹp chặt bụng ngựa, xông lên, bao vây Lí Lâm vào giữa.
«Các ngươi làm cái gì vậy? Đừng quên thân phận của ta, ta chính là nhị tiểu….» Lí Lâm còn chưa dứt lời, thì đã phát hiện ra thân thể mình cứng ngắc không thể động đậy, chỉ có thể trừng trắng mắt.
«Nhị tiểu thư, đắc tội.» Tên hộ vệ cầm đầu khoảng ba mươi tuổi, để râu quai nón, ánh mắt sắc bén, thực lực không hề tầm thường, dưới ánh mắt chết chóc của Lí Lâm, hắn nghiên răng, nói từng chữ một, «Cô muốn chết thì không sao, nhưng đừng khiến mọi người phải chôn cùng với cô!»
Đội ngũ của bọn họ cũng không chắc có thể đánh lại bọn thổ phỉ, hành động của Lí Lâm trong mắt bọn thổ phỉ rõ ràng là đang khiêu khích, bọn thổ phỉ có không muốn giết bọn họ cũng không được!
Lúc này, Lí tri phủ đã dẫn theo toàn đội đuổi đến nơi, quay sang nói với hộ vệ, «Nơi này không nên ở lâu, đi mau đi mau!»
Bất tri bất giác đã vào đến Bạch Vân Sơn, còn dừng lại ngay giữa khe núi. Địa hình ở đây vô cùng bất lợi với bọn họ, bởi vì chỉ cần thổ phỉ Bạch Vân Sơn canh giữ ở một sườn núi, cho dù là bắn cung hay ném đá xuống, bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thoát được.
Lúc này, trong sơn cốc đột ngột vang lên tiếng cười sung sướng.
«Ha ha ha ha ha – muốn chạy sao? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!»
Lí tri phủ cùng đám lính, tay cầm vũ khí, ngẩng đầu nhìn lên, sợ nếu chỉ bỏ qua một chi tiết nhỏ, tính mạng cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Tiếng cười lại một lần nữa vang lên trong cốc, nhưng vẫn không thấy một bóng người.
Sắc mặt của đám lính đánh thuê cũng rất khó coi, khẩn trương trừng mắt nhìn bốn phía.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại một chút ánh sáng ở phía chân trời, nên khó mà nhìn thấy được.
Đột nhiên, trên sườn núi xuất hiện một loạt bóng người, một đám tay cầm đuốc, từ trên cao nhìn xuống, đắc ý dào dạt, một bộ kiêu căng ngạo mạn.
Chuyện Lí tri phủ lo lắng nhất, đã xảy ra.
Bời vì lúc này, mỗi người trong bọn họ đều tay cầm cung, sau lưng là một bao đầy ắp tên, đang chuẩn bị bắn.
Với vị trí từ cao nhìn xuống, cho dù có bắn loạn đi nữa, bên phía Lí tri phủ cũng sẽ tổn thất nặng nề, tính mạng khó giữ. Giờ phút này Lí tri phủ không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ nói, «Các ngươi muốn gì? Chỉ cần để chúng ta đi, ta sẽ giao ra hết.»
«Lão đại của chúng ta muốn mạng của các ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giao ra đây.» Trên sườn núi thấp, một tên mặt mũi xấu xí đứng ra, cười lạnh nói với Lí tri phủ.
«Các ngươi chỉ cầu tài, nói đi, muốn bao nhiêu?» Lí tri phủ nói với lên phía trên. Hổ lạc Bình Dương bị chó khi dễ, hắn làm quan nhiều năm, được nhiều người nịnh hót, không ngờ lại có một ngày phải ăn nói khép nép như vậy, ai.
«Bao nhiêu? Tất nhiên là càng nhiều càng tốt! Nhưng chúng ta vì sao phải nói điều kiện với ngươi chứ? Giết hết các ngươi rồi, mấy thứ này còn có thể mọc cánh mà bay đi sao?» Tên mặt mũi xấu xí nọ vô lại nói.
Lí tri phủ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, «Ngươi cho rằng giết chúng ta thì dễ dàng vậy hay sao? Trong lúc đánh, người của các ngươi cũng sẽ thương vong!» Liều chết một trận, ai cũng thiệt vong.
«Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có bản lĩnh khiêu khích Bạch Vân trại chúng ta thì phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả! Các huynh đệ, xông lên!» Tên xấu xí nọ hừ lạnh một tiếng. Trước đây, có ai đi qua vùng núi mà không phải nhỏ giọng khẽ khàng? Bọn họ lại ngược lại, không những giục ngựa chạy như điên, lại còn la hét ầm ĩ, làm phiền lão đại còn chưa tính, còn chọc giận cả sư phụ của lão đại, bọn họ đã định phải chết không nơi táng thân rồi.
Tên xấu xí nọ vung tay lên, ngay lập tức mũi tên bay xuống như mưa, hướng về phía Lí tri phủ.
Đám lính đánh thuê cũng không phải loại đơn giản, bọn họ giơ vũ khí tùy thân lên đỡ, nhưng mũi tên giống như một đại quân châu chấu, chi chít bay đến, không đếm xuể, bọn họ ngăn được mũi thứ nhất thứ hai, nhưng lại không ngăn được mũi thứ hai mươi.
Nhân số bên phía Lí tri phủ dần giảm đi, người ngã xuống đất ngày càng nhiều, trong sơn cốc tựa như bị xối máu, nơi nào cũng ngập máu tươi.
Lí Lâm sợ tới mức phát khóc, nàng bịt tai lại ngồi xổm xuống sau xe ngựa, cũng vì sau xe có Lí tri phủ bảo hộ, nên nàng mới có thể không hao tổn một sợi lông nào mà ngồi khóc, nhưng lúc đánh nhau khó tránh khỏi bị vấy máu, nên trên mặt nàng cũng loang lổ vết máu, nhìn rất dọa người.
Nàng cuối cùng cũng biết đám thổ phỉ này giết người tàn nhẫn đến mức nào, giờ nàng mới hiểu được sinh mệnh mong manh đến đâu, giờ nàng mới biết nếu phụ thân của nàng không dùng tay che cả bầu trời thì nàng cũng không thể làm một cô công chúa muốn làm gì thì làm như vậy.
«Cha…..Cha……Con không muốn chết…..Con không muốn chết…..» Lí Lâm cuộn mình vào một góc an toàn, ôm lấy hai chân không ngừng khóc, mà trên người phụ thân của nàng, Lí tri phủ, đã trúng một tên, nhưng vì muốn bảo vệ con gái, hắn vẫn không thối lui, vẫn thẳng lưng mà đứng.
Cánh tay cầm kiếm đã vung đến tê liệt, thế nhưng hắn vẫn kiên cường như cũ, đứng yên như một pho tượng, vững vàng không nhúc nhích.
«Sinh ra một đứa con gái như vậy còn không bằng sinh ra một miếng thịt rán.» Một thân ảnh nhẹ nhàng đứng trên cành cây, nhìn chiến trường trước mặt, khinh thường bĩu môi.
«Hoàn toàn tán thành.» Nguyên Du Vân cũng nghiêng người đứng trên cây, điệu bộ vô cùng thoải mái, chân bắt chéo, ung dung nói, «Người như vậy không cứu cũng được.»
Tô Tất nhìn những người nằm trong vũng máu, mặt lộ vẻ không đành lòng, «Nói thế nào đi nữa, nàng ta vì gọi ta mới kinh động đến bọn chúng, khiến bọn chúng hạ sát thủ, về tình về lý thì chúng ta không thể làm ngơ được.» Mặc dù nàng vô cùng chướng mắt với hành vi của Lí nhị tiểu thư.
«Chỗ nào cũng là máu…..» Nguyên Du Vân tội nghiệp nhìn Tô Tất, đáy mắt ánh lên vẻ cầu xin, «Ngươi cũng biết, vi huynh ghét nhất là mùi máu tươi, nên…..»
«Bỏ đi, cầu người không bằng cầu mình, là đệ tự rước lấy phiền toái, để đệ tự đi dọn dẹp đi, chờ đệ dọn dẹp xong rồi huynh hãy ra.» Tô Tất vỗ vai hắn, nhún người nhảy xuống.
Trong tay nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một nắm lá khô.
Nắm lá này trong mắt người thường, tác dụng lớn nhất cùng lắm là để nhóm lửa, nhưng đối với trình độ cao thủ như Tô Tất mà nói, chúng được coi là ám khí đơn giản nhất.
Chỉ thấy thân mình Tô Tất xoay vòng, cổ tay cũng chuyển động theo, lá cây rời khỏi tay, bay thẳng về phía sườn núi.
Ngay lập tức, bốn phía trên sườn núi đều lá lá khô, hơn nữa mỗi chiếc lá đều cắm thẳng vào họng của mục tiêu.
«Ách…..»
«Ách…..»
«Ách…..»
Một người, hai người, ba người…..Mười người, hai mươi người, ba mươi người…..
Trên sườn núi, những tên thổ phi bao vây Lí tri phủ nhất thời như domino, từ trái sang phải, theo vòng tròn mà ngã xuống từng người một….
Bọn chúng hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Bốn phía bị bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi lá rơi xào xạc.
Bên trong sơn cốc, chỉ còn lại vài tên ngây ngốc đừng nhìn chằm chằm vào Tô Tất đang bay trên không trung, mắt quên cả chớp.
Mà Tô Tất lại chậm rãi đáp xuống sườn núi, nàng yên lặng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình.
Vừa rồi ra tay, trong chớp mắt nàng đã giết hơn bốn mươi người, dễ dàng như vậy, cướp đi tính mạng của bọn họ nhưng nàng lại không hề có cảm giác tự trách. Bắt đầu từ lúc nào, lòng của nàng lại trở nên tê liệt như vậy? Trở thành một kẻ giết người không chớp mắt? Nàng có tư cách gì mà trừng phạt những người này chứ?
Chỉ là trong nháy mắt mê mang và mất mát ấy, Tô Tất lại nghĩ lại, bọn chúng vốn là thổ phỉ hung ác tàn nhẫn, sự tồn tại của bọn chúng chính là nghiệp chướng, giết bọn chúng mới là việc nên làm, nếu nàng đã có khả năng, vì sao lại không thể thay trời hành đạo?
Nghĩ vậy, nàng liền trở lại bình thường, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Nhưng Tô Tất không biết rằng, vừa rồi trong lúc nàng mê mang suy nghĩ, đã vô tình phóng ra một sức ép cường đại, khiến cho những người có võ công thấp hơn trong cốc, thiếu chút nữa là ngạt thở. Tâm tình nàng tốt lên, giống như mặt trời ló dạng trên bầu trời tối tăm, những người trong sơn cốc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Lí tri phủ và Lí Lâm nhìn thấy Tô Tất xuất hiện trên trời, cả hai đều thay nàng mà đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy nàng ra tay giải quyết toàn bộ đám thổ phỉ, cả hai đều trừng lớn mắt, miệng há rộng đến mức có thể bỏ lọt cả quả trứng chim!
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trên trời có câu nói này, âu cũng là vì người ta vốn thường nhìn mặt mà bắt hình dong. Lí tri phủ nhìn thấy Tô Tất gầy yếu, liền cho rằng nàng chỉ là một thư sinh yếu ớt, không biết võ công, hắn lòng dạ tốt muốn đưa nàng đi cùng, muốn thuận tiện bảo vệ nàng. Nhưng ai ngờ, đám lính đánh thuê mà hắn bỏ ra một số tiền lớn để mướn về thì tổn thất nặng nề, mà nàng thì lại…..chẳng tốn chút công sức đã tiêu diệt được cả bọn thổ phỉ.
Sự việc biến hóa quá nhanh, hắn quả thật không kịp phản ứng.
Lí Lâm từ trong cơn hoảng sợ lấy lại tinh thần, nhìn Tô Tất giống như thiên thần đứng trên sườn núi, trong ánh trắng nhàn nhạt, khuôn mặt hắn tuấn mỹ dị thường, khiến cho người ta ngạt thở.
«Tô công tử –» Lí Lâm thoát được một kiếp, hai chân vốn mềm nhũn vô lực giờ lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, nàng dùng hết sức leo lên sườn núi, huy động song chưởng nhiệt tình chạy về phía Tô Tất.
Nàng đã nói con mắt nhìn người của nàng rất chuẩn mà lại! Tô công tử không chỉ đẹp trai, võ công còn cao cường đến đáng sợ, chàng quả thực đúng là nhân trung long phượng, thiên hạ không ai sánh bằng!
Hắn có ý với nàng, mà nàng cũng có ý với hắn…..Nàng tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được người bạn đời mà nàng tìm kiếm bấy lâu, tương lai sau này nhất định là khoái hoạt như thần tiên.
Lí Lâm vừa chạy như điên vừa tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp sau này.
Nhưng hành động của nàng, lại dọa cho Tô Tất nhảy dựng.
Không đợi Lí Lâm kịp chạy tới gần, nàng đã thi triển khinh công chạy thục mạng. Cho dù ngốc đến mấy cũng nhìn ra được Lí Lâm có ý với nàng, nhưng loại tình cảm này, lại khiến cho một nữ tử như nàng……không nói nên lời.
Thế nhưng, lúc Tô Tất đang muốn xoay người rời đi, nàng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm ập tới, mà sự nguy hiểm này, rõ ràng là đến từ phía sau nàng, hơn nữa người kia còn không chút sợ hãi, thậm chí còn cố tình phóng ra sức ép.
Tô Tất cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều nở ra. Cảm giác khủng bố này, chỉ lúc gặp Nguyên Du Vân nàng mới cảm nhận được, chẳng lẽ, người sắp xuất hiện cũng cùng cấp bậc với Nguyên Du Vân?
Tô Tất xoay người đối mặt với nguy hiểm, không ngờ chưa kịp xoay người lại đã bị Lí Lâm ôm chầm lấy.
«Tô công tử……Ta, ta rất nhớ chàng, chàng đừng rời khỏi ta được không?» Sau lưng vô cùng ấm áp, nhưng Tô Tất lại như bị kim đâm. Bị nữ tử ôm, đây là cái loại chuyện gì vậy?
Đang nghĩ thì Tô Tất đột nhiên cảm giác được một luồng sáng đánh úp tới.
«Nguy hiểm!» Tô Tất dùng sức kéo Lí Lâm, mang theo nàng lui về phía sau. Chỗ các nàng vừa đứng, lập tức xuất hiện một cái hố sâu ba thước. Tô Tất nhìn chằm chằm hố to, đáy lòng khẽ run lên, bởi vì nàng biết, người xuất chưởng mà khiến nàng dùng toàn lực mới có thể tránh được, thực lực chắc chắn cao hơn nàng không chỉ một bậc, nếu đánh, nàng chỉ có nước thua.
«Tô công tử…..Chàng thật là lợi hại, chàng lại cứu ta một mạng, ta thật sự không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể lấy thân…..» Lí Lâm trốn phía sau Tô Tất, nhìn cái hố to nọ, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói.
Tô Tất nghe đến đoạn «lấy thân», sợ đến mức khẽ buông tay, mà Lí nhị tiểu thư vốn đang bám vào người nàng không dự báo trước mà ngã bịch xuống đất…..
Lợi hại cái đầu ngươi! Trong lòng Tô Tất thầm mắng. Mặc dù chỉ tùy ý bay lên, nhưng nàng lại phải dùng toàn lực, ai cấp cao nhìn vào cũng sẽ biết. Còn có, Lí nhị tiểu thư này rất phiền toái, nếu không phải tính cảnh giác của nàng cao, hai người đã sớm mất mạng.
Trên trời chậm rãi xuất hiện một thân ảnh.
Giống như thiên thần bay xuống, nhất thời thiên địa đổi sắc, đất rung chuyển, cuồng phong nổi lên, cát bay mù mịt, che lấy tầm mắt của mọi người.
«Thật to gan, lại dám giết người của ta, ngươi, xưng tên đi.» Giọng nói thản nhiên, nhưng lại mang theo mùi máu tanh, sát khí bao trùm khắp nơi.
Đó là một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, y phục màu tím, giống như một đóa mẫu đơn đang nở rộ, mặt mũi hồng hào, mị nhãn như tơ, ngực lớn mông to, nhưng vẫn không mất đi vẻ thướt tha, lúm đồng tiền như ẩn như hiện câu hồn đoạt phách, hai chữ báu vật, đúng là đủ để hình dung nàng.
Tô Tất lạnh lùng nhìn nàng, «Có bản lĩnh thì ngươi nói tên ta đi.» Nàng cũng không ngốc, thời điểm này mà tự báo họ khai tên thì khác gì tự sát?
«Ha ha ha, ngươi đúng là thú vị, nhưng dù vậy, cũng không thể miễn tội chết dám động đến người của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt để nhận lấy cái chết chưa?» Hàn Tam Nương nhận ra thân phận nữ tử của Tô Tất. Không phải là do Tô Tất giả trang không giống, cũng không phải nàng có hỏa nhãn kim tinh, mà là nàng biết rõ tính cách của Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân phong lưu thành tính, có thể kiềm chân hắn, chỉ có thể là nữ nhân khiến hắn động tâm. Hàn Tam Nương từ Nguyên Du Vân mà đoán ra thân phận nữ nhân của Tô Tất, nhưng nàng cũng chỉ đoán bừa, ai ngờ lại đoán trúng.
Tô Tất lại không biết một đoạn gấp khúc này, nàng hừ lạnh nói, «Ai chết còn chưa chắc, kết luận quá nhanh không tốt đâu.» Tô Tất nhìn về phía rừng rậm, lạnh nhạt nói, «Đại ca, huynh còn muốn trốn đến khi nào nữa?»
Không biết từ lúc nào, Nguyên Du Vân đã đứng bên người Tô Tất, hắn cười với nàng, «Đệ đúng là lợi hại, động đến ai không động lại động đến người không nên động nhất, nàng chính là Hàn Tam Nương a.»
Tô Tất yên lặng đứng tại chỗ, thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân, «Hàn Tam Nương là ai?»
«Nàng là ai không quan trọng, đệ chỉ cần biết rằng thực lực của nàng ngang ngửa với ta là được rồi.» Nguyên Du Vân có chút bất đắc dĩ mà vuốt tóc Tô Tất.
Có thực lực ngang ngửa với Nguyên Du Vân? Tô Tất nghe xong thiếu chút nữa là sụp đổ.
Ở chung với Nguyên Du Vân bấy lâu, nàng đã sớm được nghe hắn kể đủ loại đẳng cấp võ công. Hóa ra trong tiên thiên còn có các loại cấp bậc khác nhau, lúc mới vào tiên thiên là bách tán thiên, trên bách tán thiên là cửu trọng thiên, cũng chính là bậc trung trong tiên thiên, trên cửu trọng thiên là nhất tuyến thiên, cũng chính là đỉnh của tiên thiên. Mà thực lực của Nguyên Du Vân, là ở tầng cao nhất của tiên thiên cường giả, nhất tuyến thiên. Trình độ của nhất tuyến thiên và bách tán tiên lúc vừa vào tiên thiên là không thể so sánh được.
«Nguyên Du Vân, ngươi còn dám xuất hiện!» Hàn Tam Nương vừa thấy Nguyên Du Vân, lập tức nổi giận, khuôn mặt vì oán giận mà méo mó. Thật ra nàng đã sớm biết Nguyên Du Vân và nàng kia cùng nhau vào núi, nàng còn nghĩ nếu Nguyên Du Vân thấy nàng ra mặt thì sẽ không xuất hiện nữa, nhưng hắn vì nữ tử này, mà dám làm trái với lời thề lúc trước. Đã vậy thì nữ tử này không thể không chết.
«Nàng hình như…..rất hận huynh.» Tô Tất huých huých khuỷu tay Nguyên Du Vân, khóe môi khẽ nhúc nhích. Vốn Hàn Tam Nương vẫn chưa tức giận như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Nguyên Du Vân, hơi thở của nàng rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, hơn nữa nàng còn gọi thẳng tên của Nguyên Du Vân, rõ ràng bọn họ đã quen biết nhau từ trước. Lúc này, Tô Tất cũng không biết gọi Nguyên Du Vân ra là đúng hay là sai nữa.
Nguyên Du Vân thấp giọng nói, «Ai bảo vi huynh tuấn mỹ như vậy? Có một hai nữ nhân vì vi huynh mà nổi máu ghen, cũng là chuyện thường tình thôi.»
Tô Tất đảo mắt khinh thường, «Huynh không tự kỷ thì sẽ chết sao?»
«Sẽ không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.» Nguyên Du Vân tiếp lời vô cùng trôi chảy.
Hàn Tam Nương thấy hai người bọn họ to nhỏ với nhau, một chút cũng không để nàng vào mắt, lửa giận lại càng lớn hơn, thân hình khẽ động, lao tới trước mặt Tô Tất, hai mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm Tô Tất không chớp.
«Được, hóa ra là tiện nhân ngươi câu dẫn hắn, hôm nay không giết chết ngươi thì không giải được mối hận trong lòng của ta, ngươi chịu chết đi!» Lời còn chưa dứt, một chưởng phong như ẩn chứa sức lực vô hạn của trời đất đã đánh về phía Tô Tất.
«Hàn Tam Nương, ngươi thích ta nhiều như vậy sao? Không có ta không được? Ta thật sự khiến cho ngươi khó buông tay như vậy sao?» Nguyên Du Vân như tùy ý mà bắt lấy cổ tay của Hàn Tam Nương, cười tủm tỉm nhìn nàng.
«Nguyên Du Vân, ngươi nợ ta, kiếp sau cũng không trả nổi! Một khi đã vậy, ta giết ngươi trước, rồi sẽ giết nàng!» Hàn Tam Nương còn chưa dứt lời, đã tấn công về phía Nguyên Du Vân.
Từng là đồng môn học nghệ, từng là thanh mai trúc mã, từng có cảm tình với nhau…..Nhưng lại không chịu nổi bản tính phong lưu của Nguyên Du Vân, Hàn Tam Nương vô cùng tuyệt vọng, thề suốt đời không lấy chồng, đồng thời cũng hận Nguyên Du Vân đến thấu xương.
Nhìn ánh mắt của nàng, Nguyên Du Vân biết, nàng đã sinh sát ý với Tô tất, kiếp này không giết được Tô Tất thì nàng sẽ không bỏ qua. Nếu trong hai người có một người phải chết, vậy thì người chết tuyệt đối không thể là tiểu huynh đệ của hắn. Mãi đến lúc này, người trăng hoa như Nguyên Du Vân vẫn không nhận ra thân phận nữ nhân của Tô Tất.
Sắc mặt của Nguyên Du Vân mặc dù vẫn cợt nhả như trước, vẫn bất cần đời như vậy, nhưng đáy mắt lại xuất hiện một tia sát ý.
Nguyên Du Vân biết, nếu bọn họ đấu, ắt toàn bộ Bạch Vân Sơn sẽ bị chôn vùi, những người may mắn còn sống này cũng sẽ phải bỏ mạng. Hắn không quan tâm, nhưng hắn biết, tiểu huynh đệ của hắn quan tâm.
Vì thế, Nguyên Du Vân cố tình dụ Hàn Tam Nương bay lên, cả hai ở trong không trung mà quyết đấu.
Hai người không biết đã đánh bao lâu, thiên địa đổi sắc, gió nổi mây vần, nhưng vẫn như trước không phân thắng bại.
Bằng mắt của Tô Tất, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt.
Đột nhiên, Hàn Tam Nương sau khi tấn công Nguyên Du Vân xong, thân hình liền chớp động, biến mất không chút dấu vết. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hàn Tam Nương bỏ chạy rồi? Sau đó, Tô Tất lại nhìn thấy thân ảnh Nguyên Du Vân đuổi theo.
Thế nhưng, vừa chớp mắt một cái, Nguyên Du Vân vốn đuổi theo Hàn Tam Nương lại nhanh nhẹn đáp xuống bên người nàng, nhìn vẻ mặt của hắn, một trận này hình như cũng không dễ dàng gì.
«Tiểu huynh đệ, nếu không giết được nàng, sau này đệ nhất định sẽ bị nàng hạ độc thủ, nên vi huynh lần này dù không muốn cũng phải đánh cho xong. Một tháng sau đệ ở thành Vọng Giang chờ ta, chúng ta cùng đi Bắc Di quốc.» Nói xong, hắn xách lấy tiểu tuyết hồ trong lòng Tô Tất, «Mũi nó thính, có nó, nhất định có thể đuổi kịp Hàn Tam Nương, cũng sẽ không mất đi liên lạc với đệ. Tiểu huynh đệ, bảo trọng!»
Lời còn chưa dứt, Tô Tất còn chưa đáp lại, thân mình của Nguyên Du Vân đã biến mất, ngay cả một cái bóng cũng không chừa lại.
Gió bốn phía vù vù thổi, gió núi lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên, Nguyên Du Vân biến mất, ngay cả tiểu tuyết hồ vẫn luôn làm bạn với nàng cũng không thấy, Tô Tất đột nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng, cảm giác hoàng sợ chợt ập đến.
Chờ Lí tri phủ mai táng thi thể xong, Tô Tất còn chưa mở miệng, Lí tri phủ đã nói, «Tô công tử, chúng ta đi đi, nơi này vẫn còn rất nguy hiểm.»
Tô Tất gật đầu nói, «Tại hạ cũng đang có ý này, đi thôi.»
«Giết người xong rồi còn muốn rời đi? Đúng là buồn cười!» Giọng nói cao vút đột ngột vang lên, không khí bị bao trùm bởi sát khí nồng nặc.
Tô Tất nhìn theo hướng phát ra thanh âm.
Ở phía chân trời xa xa, một chấm đen với tốc độ cực nhanh phóng tới.
Tô Tất nhận ra, đó là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, mặc váy màu xanh nhạt, cổ áo thêu hoa sen màu lam, vạt áo màu xanh thẫm, thân mình nhẹ nhàng chuyển động.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mi đen dày khiến đôi mắt càng có thần, trán trơn mịn, lọn tóc buông xuống hai bên má khẽ bay bay càng lộ vẻ phong tình mê người.
Nàng chỉ để lộ nửa khuôn mặt, từ mũi xuống bị một chiếc khăn mỏng bao phủ, không ai biết được bộ dáng của nàng ra sao.
«Là ngươi giết chết thủ hạ của ta?» Ánh mắt lóe lên tia do dự, lục y nữ tử nhanh chóng tập trung vào Tô Tất. Bởi vì nàng biết, ở đây hơi thở của Tô Tất là đặc biệt nhất.
«Ngươi là ai?» Tô Tất thản nhiên nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh ung dung. Nàng biết người trước mặt tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, hai người thực lực ngang nhau, vẫn có thể đánh được.
«Ta là ai? Ha ha ha, ngươi hỏi ta là ai? Ta nói cho ngươi biết, người ngươi giết, đều thủ hạ của ta.» Lục y nữ tử ngạo nghễ đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống, kiêu căng nhìn Tô Tất.
«Ngươi chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ Bạch Vân Sơn?» Tô Tất có chút khó tin, một nữ tử xinh đẹp mảnh mai như vậy, lại đứng đầu đám thổ phỉ khiến người ta vừa nghe đã sợ mất hồn? Nếu nàng không chính mồm thừa nhận, nói có ai tin?
«Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc.» Lục y nữ tử khoanh tay mà đứng, hừ lạnh một tiếng, «Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng nếu sư phụ đã muốn giết ngươi mà không được, thì thân làm đồ đệ là ta đây, vẫn nên thay sư phụ mà giải quyết.»
«Các ngươi đi trước đi.» Tô Tất thấp giọng nói với Lí tri phủ. Nàng không nắm chắc những đòn tấn công của lục y nữ tử, đồng thời sự tồn tại của bọn họ sẽ chỉ trở thành tảng đá cản đường nàng.
«Không, ta muốn ở cùng với Tô công tử…..» Lí nhị tiểu thư còn chưa dứt lời, Lí tri phủ đã không thương tiếc đánh vào gáy nàng, nháy mắt sau đó, thân mình của Lí nhị tiểu thư đã mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
Lí tri phủ chắp tay với Tô Tất nói, «Ân tình của Tô công tử, lão phu suốt đời khó quên, vậy….xin cáo từ!» Hắn tự biết lấy mình, biết mình ở lại chỉ chuốc thềm phiền toái cho Tô Tất, một khi đã vậy không bằng cứ đi trước, như vậy nếu Tô công tử muốn bỏ chạy một mình, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đám người của Lí trí phủ lui đi, lục y nữ tử cũng không ngăn cản, mặt đeo một tấm lụa trắng mỏng, đôi mắt nhìn Tô Tất lộ vẻ mỉa mai.
Nàng chế nhạo nhìn Tô Tất, chậm rãi, nói từng chữ một: «Bây giờ, có thể bắt đầu rồi chứ?»
Tô Tất khẽ nhếch môi, «Bắt đầu? Lúc nào cũng có thể!» Còn chưa nói xong, Tô Tất đã xuất chiêu. Sống chết trước mắt, còn ai cùng nàng bàn chuyện tác phong quân tử? Có thể đánh đòn phủ đầu thì tất nhiên phải đánh trước.
Lục y nữ tử bị Tô Tất tấn công trở tay không kịp, nhưng thực lực của nàng cũng không tồi, sát sao mà né được một chiêu.
Hai người đánh qua đánh lại, vô cùng kịch liệt.
Không ai biết đến tột cùng là người nào thắng.
Chỉ biết cuối cùng, Tô Tất nằm rạp trên đất, trên lưng máu tươi chảy ròng ròng, không nhúc nhích, sống chết không rõ. Mà lục y nữ tử cũng trọng thương, gắng gượng một hơi cuối cùng, xoay người chạy đi.
Tiểu bạch mã quỳ trên mặt đất, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm vết thương trên lưng Tô Tất, từng chút một, vô cùng cẩn thận, đôi mắt nó ẩm ướt, mang theo sự lo lắng quan tâm.
Cuối cùng, nó nằm xuống bên cạnh Tô Tất, chắn gió che mưa cho nàng, yên lặng mà bảo vệ nàng.
Vệ Lăng Phong mang theo năm nghìn hắc vũ vệ, đội mưa đội gió tăng tốc đi về phía bắc. Chặng đường đến thành Vọng Giang Tô Tất đi mất ba tháng, hắn chỉ mất mười lăm ngày.
Sau khi gặp được người đưa tin ngày đó, mới biết được Tô Tất đã sớm rời đi, nhưng sát thủ âm thầm bám theo nàng truyền tin đến, nói rằng Ninh vương phi vẫn đi về hướng bắc.
Vệ Lăng Phong tình cờ biết được, người đi cùng với Tô Tất là một mỹ nam tử vô cùng tuấn dật, lòng hắn hơi nhói đau, ngực trần ngập sự chua xót cùng ghen tuông.
Hơi thở thô bạo lãnh khốc trên người hắn càng trở nên nồng đậm hơn nữa, sức ép lớn đến mức khiến người bên cạnh suýt chút nữa ngạt thở. Dọc đường, hắn cực ít mở miệng, chỉ với tốc độ cực nhanh mà lao về phương bắc.
Một ngày này, thủ lĩnh hắc vũ vệ Lí Tường báo cáo với Vệ Lăng Phong: «Cách đây mười dặm là Bạch Vân Sơn, sơn tặc ở Bạch Vân Sơn vô cùng hung tợn, ra tay tàn nhẫn, đúng là đại hại đệ nhất Đông Vân quốc, vương gia còn muốn…..»
Ánh mắt của Vệ Lăng Phong như tên bắn tới: «Tìm người là quan trọng nhất, những chuyện khác không quan tâm, còn cần bổn vương phải lặp lại sao?»
«Vâng…..» Lí Tường yên lặng cáo lui.
Đến trưa thì dừng lại nghỉ ngơi, Lí Tường phái trinh sát vào Bạch Vân Sơn thám thính, không lâu sau liền có hồi âm.
«Chuyện gì?» Vệ Lăng Phong một thân hắc bào, tay nắm lấy bảo kiếm bên hông, vẻ mặt hờ hững nhìn núi rừng mờ mịt phía trước. Ánh lửa rọi vào giáp sắt của hắn lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, chiếu lên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt vốn lãnh tuấn của hắn lại càng trở nên lạnh lẽo thêm.
«Bẩm vương gia, vừa rồi trinh thám ở trong núi gặp được một nữ tử trọng thương, nhưng sơn trại lại không có một bóng người, trong này chắc chắn có điểm bất thường, vương gia….»
«Bổn vương không có hứng thú với Bạch Vân Sơn!» Khóe môi Vệ Lăng Phong lạnh lẽo, mặt không thay đổi, toát ra sát ý khó giấu, chất vấn: «Cứu một nữ tử trọng thương? Dọc đường ngươi mang cô ta theo sao?»
«Cô ta có một con ngựa, hơn nữa con ngựa kia còn là một bạch mã hiếm thấy, nên dọc đường hẳn là…..không thành vấn đề.» Dưới ánh mắt lạnh buốt của Vệ Lăng Phong, Lí Tường khẽ nuốt nước miếng.
Cô nương nọ phẫn nam trang, nhưng mũ trên đầu đã bị gió thổi bay, mái tóc đen dài rũ xuống, dung mạo thanh lệ như một bức tranh, mặc dù hắn chưa từng gặp Ninh vương phi, nhưng dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, so với Ninh vương phi, có lẽ cũng không kém cạnh, nếu nàng bị bỏ lại bên đường, thật sự là rất không đành lòng.
Ai ngờ, Vệ Lăng Phong nghe được bốn chữ bạch mã hiếm thấy, vẻ mặt biến đổi, hắn theo bản năng nắm lấy cổ áo Lí Tường, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: «Bạch mã hiếm thấy? Ngươi chắc chứ?!»
«Hoàn toàn chắc chắn!» Lí Tường vỗ ngực cam đoan.
Trên mặt Vệ Lăng Phong xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, quát Lí Tường: «Nàng bây giờ đang ở đâu?»
«Ở ngay kia.» Lí Tường chỉ về phía khu rừng phía tây, «Không có sự dặn dò của ngài, nên không dám mang nàng đến, vì vậy mới tạm thời thu xếp một chỗ…..»
Hắn còn chưa nói xong, Ninh vương đã biến mất. Lí Tường mê mang, đáy mắt lộ vẻ hỗn loạn.
Vừa rồi Ninh vương còn bảo hắn bỏ lại nữ tử kia, giờ lại chạy đi còn nhanh hơn bất cứ người nào khác, chẳng lẽ…..không phải khéo như vậy chứ? Lí Tường bị sự dự đoán của mình dọa cho nhảy dựng lên.
Vệ Lăng Phong bước nhanh, lúc nhìn thấy bạch mã, trong lòng không kiềm chế được mà vui mừng khôn xiết, hắn bước về phía bạch mã, lại vô tình nhìn thấy một khuôn mặt mảnh mai tái nhợt…
/126
|