Thiên Đọa Đại Liệt cốc từ hướng bắc đi tới, độ dày linh nguyên trong cốc cũng càng phát ra nồng đậm. Không chỉ có như thế, trong linh nguyên còn mang theo năng lượng quỷ dị nhàn nhạt khiến cho người ta khó có thể phát hiện! Bởi vì bị trí Thiên Đọa Đại Liệt cốc vô cùng tốt, cho nên khiến cho nơi này càng thêm thần bí. Không chỉ có như thế, phía nam cùng bắc của Đại Liệt cốc rất lớn, bởi vậy lại khiến cho nam - bắc cốc phân bố không đều.
Khu vực nam bộ, so với phía bắc, cây cối tương đối thưa thớt, cấp bậc huyền thú cũng thấp kém hơn nhiều. Về phần bắc bộ thì vô cùng phong phú, thật sự có thể nói là đại rừng rậm nguyên thủy! Cấp bậc huyền thú cũng rõ ràng cao hơn không ít. Nếu nói nam bộ, vương giả thú chiếm đa số, thì bắc bộ chính là chí tôn thú thiên hạ!
Phía bắc Đại Liệt cốc vô cùng rộng lớn, tự nhiên cũng càng thêm nguy hiểm. Bên trong một mảnh vô tận này, không lúc nào là không phát sinh nhược nhục cường thực*.
(*) nhược nhục cường thực: Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. ㄟ( ▔ω▔ )ㄏ
Một ngày này, trời quang mây sáng, một đoàn hai mươi mấy người tạo thành một đội ngũ đang ở bên trong Thiên Đọa Đại Liệt cốc chậm rãi bước đi.
Đội ngũ hai mươi mấy người, tuy rằng thưa thớt, bất quá cũng vô cùng gọn gàng ngăn nắp, tiến lên rất là có trật tự. Những người này, một đám đều là nam tử diện mạo cực kì trẻ tuổi, chia đều không quá hai mươi ba tuổi.
Trong hai mươi mấy người, đi tuốt đàng trước là hai người, thoạt nhìn cực kì chói mắt.
Chỉ thấy hai người đều là một thân hắc y, khí chất xuất chúng. Cho dù đi trong rừng rậm nguyên thủy như Đại Liệt cốc cũng khó có thể ẩn dấu quang hoa của bọn họ.
Càng đi hướng bắc, độ dày linh nguyên thật sự là càng ngày càng đậm a! Đi trên đường nhỏ trong rừng rậm, Nguyệt Vũ nhịn không được đổ hấp một hơi, cảm thán nói.
Đó là tự nhiên . Quân Dạ Hi đối với Nguyệt Vũ ôn nhu cười, Chúng ta bây giờ mới ở khu nam bộ của Thiên Đọa Đại Liệt cốc, nếu đến bắc bộ bên kia, độ dày linh nguyên càng thêm nồng đậm đâu!
Nguyệt Vũ nhẹ nhàng chọn mi, từ chối cho ý kiến. Tuy rằng đối với Thiên Đọa Đại Liệt cốc không thể lý giải, nhưng vẫn biết chút ít. Thiên Đọa Đại Liệt cốc sở dĩ có tư cách trở thành siêu hiểm địa trong Cửu U cửu đại hiểm địa, cũng bởi vì có linh nguyên nồng đậm. Độ dày linh nguyên khiến cho cấp bậc huyền thú trong Thiên Đọa Đại Liệt cốc rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều. Ngoài ra, bởi vì nồng đậm linh nên nhất định cũng có rất nhiều linh vật. Tới một mức độ nào đó, nơi này sẽ trở thành bảo khố của luyện khí sư, luyện dược sư, thậm chí là huyền giả kiếm sĩ!
Đương nhiên, Thiên Đọa Đại Liệt cốc trân quý thế nào, cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm lớn nhất chính là đối với vô luận là huyền giả hay kiếm sĩ trên đại lục khát vọng thiên địa linh bảo nơi này, đều có nguy hiểm thật lớn!
Dù vậy, bảo bối trong cốc vẫn hấp dẫn vô số huyền giả cùng kiếm sĩ hàng năm tới nơi này. Về phần có bao nhiêu người thật sự có thể ở trong này đào ra bảo tàng, đương nhiên không ai biết.
Đúng rồi, Vân Tiêu, các ngươi như thế nào muốn tới Thiên Đọa Đại Liệt cốc? Lưu Vân thành ở nam bộ Nguyệt Hoa, mà Thiên Đọa Đại Liệt cốc lại ở bắc bộ Nguyệt Hoa đại lục. Một nam một bắc, quả thực chính là cách xa vạn dặm a! Hơn nữa, cho dù bọn họ muốn lịch lãm cũng nên tiến hành theo chất lượng, như thế nào ngay từ đầu liền muốn chạy tới Thiên Đọa Đại Liệt cốc hung hiểm dị thường như vậy đây?
Lời này nói đến thật dài ... Nghe được câu hỏi của Nguyệt Vũ, Vân Tiêu hơi hơi nhíu mi. Sau đó tiếp tục mở miệng nói tới mấy tháng bọn họ đã trải qua.
Nguyên lai vài ngày sau khi Nguyệt Vũ ly khai Lưu Vân thành, hai mươi người bọn họ cũng liền hướng thành chủ nói lời chào từ biệt. Mà Lưu Vân thành chủ cũng đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, để bọn họ ra khỏi thành lịch lãm. Vốn bọn họ cũng tự biết thực lực không cao, cũng không có tính đi ngay tới Đại Liệt cốc hung hiểm. Bất quá, bọn họ nghe nói bắc bộ Nguyệt Hoa đại lục rất thích hợp tu luyện, cho nên bọn họ liền hướng về phương bắc mà đi. Hai mươi người tuy rằng thực lực không cao, nhưng nhiều người gộp lại lực lượng lớn cũng là không phát sinh chuyện gì. Vẫn hướng phía bắc, tiến vào Dạ thành, hai mươi người cũng vẫn bình an vô sự.
Nhưng dù sao thế giới này, cường giả vi tôn, người kiêu ngạo có rất nhiều mà hung tàn thị huyết cũng không ít. Có một ngày, mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, đúng lúc nói đến đội trưởng, trong lúc vô tình nói đến Dạ Phù Phong, một ít người liền nghe được ba chữ này. Danh Dạ Phù Phong, từ thời điểm kia liền vô cùng vang dội, đại lục to lớn, rất nhiều người đối với Dạ Phù Phong sinh ra ghen tị. Không khéo là, những người đó vừa lúc đối với Dạ Phù Phong đố kị bất mãn. Vì thế một đám người, tu vi so với Khống Thiên chiến đội mạnh hơn nhiều chuẩn bị giết chết bọn họ, để phát tiết ghen ghét đối với Dạ Phù Phong.
Đối mặt với một đám cao thủ đều là cấp bậc huyền hoàng huyền tông trước mắt, mọi người Khống thiên nghĩ đến bọn họ nhất định sẽ bị giết chết, trong thời điểm chỉ mành treo chuông, một vị tuyệt thế nam tử một thân hồng y, diện mạo cực kì yêu nghiệt xuất hiện. Nam tử không chỉ có dung nhan tuyệt sắc tuấn mỹ, thực lực lại vô cùng bưu hãn. Chỉ trong một chiêu, liền đem đám người kia hôi phi yên diệt.
Các ngươi vừa mới nói đội trưởng các ngươi chính là Dạ Phù Phong? Tuyệt sắc hồng y nam tử, dung nhan một mảnh thanh bần, thản nhiên nói ra.
Mọi người Khống Thiên bị thanh âm thanh bần dễ nghe như vậy trấn trụ, lập tức khuôn mặt lộ vẻ thản nhiên tự hào, gật gật đầu.
Nhìn thấy mọi người khẳng định trả lời, dung nhan tuyệt sắc hồng y nam tử hơi hơi dịu đi, một đôi con ngươi yêu dã xẹt qua một tia nhu hòa khó có thể phát hiện.
Nhóm người vừa rồi là Dạ gia nhân cách Dạ thành không xa, nay bọn họ tuy rằng bị ta giết chết, nhưng Dạ gia cũng sẽ không bỏ qua các ngươi. Cho nên, cần phải mau chóng ly khai! Nói xong, ánh mắt sắc bén của hồng y nam tử nhìn lướt qua mọi người Khống Thiên liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
Vị đại nhân này, xin dừng bước! Nhìn bóng dáng hồng y nam tử, Vân Tiêu đột nhiên mở miệng hô.
Nghe vậy, hồng y nam tử dừng cước bộ, nhưng vẫn không xoay người.
Nhìn hồng y nam tử dừng cước bộ, Vân Tiêu trong lòng vui vẻ, mở miệng nói: Cảm tạ đại nhân cứu mạng. Chúng ta chuẩn bị đi phương bắc lịch lãm, không biết đại nhân có đề nghị tốt gì không? Đi phương bắc, hung hiểm không rõ. Vân Tiêu nhìn bóng dáng hồng y nam tử tuyệt đại tao nhã trước mắt, trong lòng ẩn ẩn cũng biết nam tử này xuất thân bất phàm, thân thủ lại cường hãn. Nam tử tuyệt thế như vậy, chắc chắn sẽ có đề nghị tốt giúp bọn họ. Như vậy, Khống Thiên chiến đội bọn họ đi phương bắc, cũng có thể hơn vài phần bảo đảm.
Vân Tiêu nói xong, nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt diễm kia, chờ hắn trả lời.
Hồng y nam tử lúc này vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không có mở miệng, cũng không có trực tiếp rời đi. Cứ như vậy đứng ở nơi đó, nửa ngày, hồng y nam tử rốt cục mở miệng nói: Vì cái gì muốn đi phương bắc?
Bởi vì chúng ta nghe nói phương bắc thích hợp tu luyện. Nếu chúng ta đi phương bắc, có thể đề cao tu vi. Như vậy, chúng ta mới có tư cách đứng cạnh đội trưởng! Ánh mắt Vân Tiêu lúc này trở nên thâm thúy, tựa như trước mắt lộ ra một phong cảnh, thấy được một chút bóng dáng tuyệt diễm, bạch y thắng tuyết, tùy ý như gió. Bên trong đôi mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng. Đó là kiên định.
Trên khuôn mặt hồng y nam tử lúc này hiện lên nồng đậm nhu hòa, một đôi con ngươi yêu dã mị hoặc lúc này tựa như cũng thấy được trương dung nhan tuyệt thế vô song kia. Khóe miệng lơ đãng câu ra một độ cong mị hoặc chúng sinh.
Một khi đã như vậy, ta vừa lúc đi hướng bắc, cùng nhau đi qua đi. Hồng y nam tử thản nhiên mở miệng nói.
Nghe xong Vân Tiêu trần thuật, Nguyệt Vũ trong lòng cảm thấy may mắn vì hồng y nam tử xuất hiện. Nếu không có vị hồng y nam tử kia, chỉ sợ liền không có Khống Thiên!
Hồng y nam tử này, Nguyệt Vũ đã sớm đoán được là ai.
Nam tử hồng y như lửa, xinh đẹp tuyệt sắc lại lạnh lẽo như sương, thực lực bưu hãn, ngoại trừ Hoa Ngục Thánh ra còn ai vào đây? Trên đời này, cũng chỉ có hắn mới có thể đem băng hỏa hai loại cực đoan này triển khai trên người vô cùng nhuần nhuyễn!
Không nghĩ tới ngày ấy từ biệt tại Vô Tận Phiêu Miểu, Hoa Ngục Thánh thế nhưng trùng hợp gặp mặt Khống Thiên chiến đội. Còn thực đúng dịp cứu bọn họ một mạng!
Hoa Ngục Thánh, Hoa Ngục Thánh,.. Nguyệt Vũ cảm thấy, nàng lúc này thế nhưng có chút nhớ nhung tâm niệm nam tử xinh đẹp tuyệt sắc, một thân hồng y như hỏa kia. Đặc biệt đôi tử mâu liễm diễm kia, nay hồi tưởng lại, vẫn còn cảm thấy kinh diễm đâu!
Quân Dạ Hi mẫn cảm cảm giác được suy nghĩ Nguyệt Vũ lúc này đang trầm tư, mà trầm tư này hẳn là vị hồng y nam tử trong miệng Vân Tiêu! Hồng y nam tử, hồng y nam tử, Quân Dạ Hi cụp mắt xuống, trong đôi lam mâu kia thoáng hiện lên một chút hào quang.
Hồng y nam tử này, nói vậy chính là Hoa Ngục Thánh đi!
Nghĩ đến trương dung nhan mị hoặc chúng sinh cùng một thân khí chất tà mị cao quý thần bí xinh đẹp kia của Hoa Ngục Thánh, không biết vì sao, trong lòng Quân Dạ Hi dâng lên phiền não, mày kiếm sắc bén trên khuôn mặt anh tuấn lúc này hơi hơi nhíu lại. (ăn dấm chua à nha)
Vũ nhi, không cần suy nghĩ, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi. Quân Dạ Hi cuối cùng vẫn mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ bị lời nói của Quân Dạ Hi kéo lại suy nghĩ, nâng mắt chống lại một đôi lam mâu như hải kia của Quân Dạ Hi. Chỉ trong nháy mắt, nàng thế nhưng phát hiện, lam mâu của Quân Dạ Hi hiện lên một chút ghen gì đó...
Phát hiện như vậy, làm cho Nguyệt Vũ không bình tĩnh. Quân Dạ Hi đây là ghen cái gì a? Ăn Hoa Ngục Thánh dấm chua? Không thể nào! Nguyệt Vũ cảm thấy lý do như vậy thật sự là rất... Cường đại rồi!
Trực giác bị Nguyệt Vũ phát hiện bản thân quẫn thái, trên mặt Quân Dạ Hi hiện lên xấu hổ, lập tức đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, Vẫn nên đi thôi, đi trước quan trọng hơn. Nói xong, bản thân liền nâng bước chạy lấy người.
Nguyệt Vũ bĩu môi, hôm nay Quân Dạ Hi có chút khác thường. Bất quá cũng vẫn đi về phía trước, đuổi kịp bộ pháp hắn...
Tự ngày ấy, nhóm người Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi lại hướng về phía bắc bộ tiến lên. Trải qua mấy ngày, Nguyệt Vũ bọn họ lúc này đã tới được khu vực thuộc địa phận bắc bộ của Thiên Đọa Đại Liệt cốc.
Ban đêm, bóng đêm như nước, ánh trăng thản nhiên. Cảnh đêm tại Thiên Đọa Đại Liệt cốc, một mảnh sâu thẳm. Trong rừng rậm tại Đại Liệt cốc thần bí này, thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt từng đợt thú rống hoặc gầm dài. Có khi cũng là từng đợt thanh âm tất tất tác tác, ban đêm yên tĩnh tại đây có vẻ phá lệ quỷ dị.
Tại một mảnh mờ mịt trong bóng đêm, một chỗ nào đó ẩn ẩn truyền đến mấy đốm lửa trại. Nhiều đốm lửa như sắp tắt. Bất quá ngay cả như vậy, ánh lửa như sao nhỏ tại đêm tối trong rừng rậm cũng thấy được cực kì rõ ràng.
Quanh nhưng đốm lửa trại, đắp mấy chỗ lều trại. Trong một chỗ lều trại, Quân Dạ Hi cùng Nguyệt Vũ liền cùng nhau mà nằm.
Bên người truyền đến tiếng hít thở thản nhiên, khiến cho Quân Dạ Hi không chút buồn ngủ. Một đôi lam mâu mở to, trong đó ẩn chứa thích ý nhưng cũng nói nên phức tạp không rõ.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định không có cảm giác như vậy. Nhưng sau khi biết Vũ nhi là nữ tử, chung sống nhất thất như vậy thậm chí là cùng giường mà ngủ, khiến cho nội tâm bình thản của hắn cũng tạo nên gợn sóng. Trong đó, từng trận từng trận gợn sóng, có xu thế biến thành kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn)!
Cứ như vậy, cảnh tượng cùng giường mà ngủ gây cho hắn cảm giác thật sự là không rõ. Tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng cũng là cực độ hưng phấn.
Quân Dạ Hi khó có thể ngủ, Nguyệt Vũ làm sao không phải?
Cho tới nay, từ lúc còn nhỏ, cho tới bây giờ chưa cùng bất cứ ai cùng giường mà ngủ! Lúc đó, nàng chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên nàng không có bằng hữu, bởi vậy càng không có kinh nghiệm cùng người khác ngủ chung giường.
Nay, bên người ngủ một người, còn là một nam nhân! Chuyện như vậy nàng lại một chút cũng không bài xích. Không chỉ có như thế, còn có một loại cảm giác an tâm. Tựa hồ bên người nam nhân này, nàng có thể buông lỏng phòng bị, buông lỏng mọi cảnh giác, chỉ cần thích ý nằm ở nơi này.
Cảm nhận như vậy, làm cho Nguyệt Vũ trong lòng kinh ngạc. Nàng khi nào thế nhưng lại có cảm giác như vậy? Thói quen đã nhiều năm, như thế nào có thể dễ dàng bỏ đi như vậy? Chẳng lẽ cuộc sống mấy ngày nay, khiến cho nàng càng ngày càng không giống chính mình?
Nguyệt Vũ thản nhiên thở dài một hơi, trong lòng có chút thoải mái. Nếu thật sự là như thế, vậy chấp nhận đi!
Hai người liền nhau mà nằm, ánh trăng chiếu rọi trên thân hai người lóe ra nhiều điểm ngân mang. Ngay tại thời điểm hai người đang suy nghĩ tung bay, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận hơi thở cường hãn.
Cỗ hơi thở cường hãn này, làm cho Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi ánh mắt vốn đang nhắm chặt lập tức mạnh mẽ mở ra.
Trận hơi thở này rất là phức tạp, hiển nhiên không phải là một người hay một huyền thú. Tại bên trong rừng rậm thâm sâu này, chỉ có một loại khả năng. Chính là bọn họ gặp phải thú triều!
Ý thức được điểm này, Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đứng dậy, hướng về bên ngoài đi đến.
Đi đến bên ngoài, Nguyệt Vũ phát hiện lửa trại lúc này đã được dập tắt. Mà bằng vào tu vi cao siêu, Nguyệt Vũ không chỉ cảm nhận được rất nhiều huyền thú tới gần, thậm chí cũng ẩn ẩn thấy được bộ dáng huyền thú phi thân mà đến.
Một mảnh đại phiến, suốt một vòng, lúc này từng chích từng chích huyền thú to nho, hình thái khác nhau chạy đến. Nguyệt Vũ nhìn lướt qua chúng thú, hơi hơi nhíu mi.
Đám huyền thú này cấp bậc cũng không cao, chỉ có một ít thần thú cùng siêu thần thú. Tuy rằng chỉ là một ít cấp thấp, nhưng không ngoại trừ khả năng mặt sau sẽ xuất hiện huyền thú bưu hãn gì!
Bất quá, nếu đám huyền thú này không có mắt, dám đến cửa nhà nàng khi dễ, nàng tự nhiên sẽ không để chúng tiện nghi!
Nguyệt Vũ nhìn cây cối cách đó không xa, trong mắt hiện lên quang mang tà ác chợt lóe rồi biến mất.
Rất nhiều huyền thú tới gần, mọi người Khống Thiên cũng lục tục cảm giác được. Một đám cũng từ trong lều trại chạy nhanh ra ngoài.
Má nó, nhiều huyền thú như vậy a! Trịnh Vũ vừa ra lều trại, liền nhìn một đám huyền thú rậm rạp thực lực so le không đồng đều trước mắt, rống lên một tiếng.
Xem ra, hôm nay không thể thiếu một hồi đại chiến rồi ! Trên mặt Vương Lộ lóe ra quang mang thị huyết.
Nếu bọn người kia đã muốn chết, chúng ta sẽ thanh toàn bọn họ! Một vị thành viên Khống Thiên tràn ngập chiến ý mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời, mọi người Khống Thiên đối mặt một đoàn huyền thú trước mắt, trong mắt không chỉ có không có chút sợ hãi, ngược lại là xoa tay!
Nhóm các ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy lên đi! Nguyệt Vũ nhìn lướt qua mọi người đang nóng lòng muốn thử, khóe miệng khinh câu.
Dứt lời, mười mấy người dùng sức gật gật đầu, sau đó làm thành một vòng bắt đầu chống đỡ huyền thú phi thân mà lên.
Mười chín người thực lực tuy rằng hầu hết là huyền hoàng, nhưng khế ước thú của bọn họ lại đều là cấp bậc siêu thần thú. Bởi vậy mười mấy người đối phó với đám huyền thú này thế lực có vẻ ngang nhau .
Lúc này, vài cái bóng dáng đang ở sâu trong chỗ cây cối ẩn nấp, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của mọi người cách đó không xa.
Đại ca, ngươi nói những người này bao lâu liền kiên trì không nổi nữa? Một chích Thanh Lang trong rừng rậm, hỏi một chích tam vĩ hồ bên người mình.
Tam vĩ hồ, trong mắt hiện lên bí hiểm cười nói: Hừ, bất quá là một đám nhân loại ngu xuẩn thôi! Ngươi xem là được, bọn họ rất nhanh liền chống đỡ không nổi nữa. Đến lúc đó, hừ hừ hừ -- Tam vĩ hồ nhân tính hóa cười gian. Cười đến tà ác.
Hắc hắc, thịt người a, ta đã lâu chưa ăn qua thịt người mới mẻ như vậy! Bên cạnh, một chích Xích Ưng toàn thân lửa đỏ ngây ngốc cười, tựa như đang nghĩ tới mỹ vị thịt người.
Mọi người Khống Thiên ứng phó một đoàn huyền thú, mà Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi ở một bên quan sát. Mắt thấy huyền thú càng ngày càng ít, mà Khống Thiên mọi người cũng càng ngày càng cố hết sức. Ngay tại thời điểm Khống Thiên cơ hồ chống đỡ không nổi, một trận cạc cạc tiếng cười liền truyền đến.
Cạc cạc -- thịt người, mỹ vị thịt người! Thanh âm này hiển nhiên là của chích Xích Ưng ngơ ngác kia.
Hắc hắc, thật sự là nhân loại yếu ớt a, nhanh như vậy liền chịu không được! Đây là thanh âm của chích Thanh Lang kia.
Hai đạo thanh âm này truyền đến, khiến cho mọi người Khống Thiên cả kinh. Bọn họ tu vi rất thấp, đối với cấp bậc chí tôn thú tự nhiên là cảm ứng không đến.
Nguyệt Vũ híp mắt nhìn ba chích huyền thú trước mắt, trong mắt hiện lên hưng phấn. Không sai a không sai, hai Tam Nguyệt chí tôn, một Tứ Nguyệt chí tôn. Cấp bậc như vậy, thật sự là không sai! Tuy rằng nói có điểm ngu đần, nhưng thực lực vẫn phải có!
Lúc này, ba chích thú thú tự cho là đúng kia đều không biết là, bọn họ đã trở vật sở hữu của người khác!
Khu vực nam bộ, so với phía bắc, cây cối tương đối thưa thớt, cấp bậc huyền thú cũng thấp kém hơn nhiều. Về phần bắc bộ thì vô cùng phong phú, thật sự có thể nói là đại rừng rậm nguyên thủy! Cấp bậc huyền thú cũng rõ ràng cao hơn không ít. Nếu nói nam bộ, vương giả thú chiếm đa số, thì bắc bộ chính là chí tôn thú thiên hạ!
Phía bắc Đại Liệt cốc vô cùng rộng lớn, tự nhiên cũng càng thêm nguy hiểm. Bên trong một mảnh vô tận này, không lúc nào là không phát sinh nhược nhục cường thực*.
(*) nhược nhục cường thực: Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. ㄟ( ▔ω▔ )ㄏ
Một ngày này, trời quang mây sáng, một đoàn hai mươi mấy người tạo thành một đội ngũ đang ở bên trong Thiên Đọa Đại Liệt cốc chậm rãi bước đi.
Đội ngũ hai mươi mấy người, tuy rằng thưa thớt, bất quá cũng vô cùng gọn gàng ngăn nắp, tiến lên rất là có trật tự. Những người này, một đám đều là nam tử diện mạo cực kì trẻ tuổi, chia đều không quá hai mươi ba tuổi.
Trong hai mươi mấy người, đi tuốt đàng trước là hai người, thoạt nhìn cực kì chói mắt.
Chỉ thấy hai người đều là một thân hắc y, khí chất xuất chúng. Cho dù đi trong rừng rậm nguyên thủy như Đại Liệt cốc cũng khó có thể ẩn dấu quang hoa của bọn họ.
Càng đi hướng bắc, độ dày linh nguyên thật sự là càng ngày càng đậm a! Đi trên đường nhỏ trong rừng rậm, Nguyệt Vũ nhịn không được đổ hấp một hơi, cảm thán nói.
Đó là tự nhiên . Quân Dạ Hi đối với Nguyệt Vũ ôn nhu cười, Chúng ta bây giờ mới ở khu nam bộ của Thiên Đọa Đại Liệt cốc, nếu đến bắc bộ bên kia, độ dày linh nguyên càng thêm nồng đậm đâu!
Nguyệt Vũ nhẹ nhàng chọn mi, từ chối cho ý kiến. Tuy rằng đối với Thiên Đọa Đại Liệt cốc không thể lý giải, nhưng vẫn biết chút ít. Thiên Đọa Đại Liệt cốc sở dĩ có tư cách trở thành siêu hiểm địa trong Cửu U cửu đại hiểm địa, cũng bởi vì có linh nguyên nồng đậm. Độ dày linh nguyên khiến cho cấp bậc huyền thú trong Thiên Đọa Đại Liệt cốc rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều. Ngoài ra, bởi vì nồng đậm linh nên nhất định cũng có rất nhiều linh vật. Tới một mức độ nào đó, nơi này sẽ trở thành bảo khố của luyện khí sư, luyện dược sư, thậm chí là huyền giả kiếm sĩ!
Đương nhiên, Thiên Đọa Đại Liệt cốc trân quý thế nào, cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm lớn nhất chính là đối với vô luận là huyền giả hay kiếm sĩ trên đại lục khát vọng thiên địa linh bảo nơi này, đều có nguy hiểm thật lớn!
Dù vậy, bảo bối trong cốc vẫn hấp dẫn vô số huyền giả cùng kiếm sĩ hàng năm tới nơi này. Về phần có bao nhiêu người thật sự có thể ở trong này đào ra bảo tàng, đương nhiên không ai biết.
Đúng rồi, Vân Tiêu, các ngươi như thế nào muốn tới Thiên Đọa Đại Liệt cốc? Lưu Vân thành ở nam bộ Nguyệt Hoa, mà Thiên Đọa Đại Liệt cốc lại ở bắc bộ Nguyệt Hoa đại lục. Một nam một bắc, quả thực chính là cách xa vạn dặm a! Hơn nữa, cho dù bọn họ muốn lịch lãm cũng nên tiến hành theo chất lượng, như thế nào ngay từ đầu liền muốn chạy tới Thiên Đọa Đại Liệt cốc hung hiểm dị thường như vậy đây?
Lời này nói đến thật dài ... Nghe được câu hỏi của Nguyệt Vũ, Vân Tiêu hơi hơi nhíu mi. Sau đó tiếp tục mở miệng nói tới mấy tháng bọn họ đã trải qua.
Nguyên lai vài ngày sau khi Nguyệt Vũ ly khai Lưu Vân thành, hai mươi người bọn họ cũng liền hướng thành chủ nói lời chào từ biệt. Mà Lưu Vân thành chủ cũng đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, để bọn họ ra khỏi thành lịch lãm. Vốn bọn họ cũng tự biết thực lực không cao, cũng không có tính đi ngay tới Đại Liệt cốc hung hiểm. Bất quá, bọn họ nghe nói bắc bộ Nguyệt Hoa đại lục rất thích hợp tu luyện, cho nên bọn họ liền hướng về phương bắc mà đi. Hai mươi người tuy rằng thực lực không cao, nhưng nhiều người gộp lại lực lượng lớn cũng là không phát sinh chuyện gì. Vẫn hướng phía bắc, tiến vào Dạ thành, hai mươi người cũng vẫn bình an vô sự.
Nhưng dù sao thế giới này, cường giả vi tôn, người kiêu ngạo có rất nhiều mà hung tàn thị huyết cũng không ít. Có một ngày, mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, đúng lúc nói đến đội trưởng, trong lúc vô tình nói đến Dạ Phù Phong, một ít người liền nghe được ba chữ này. Danh Dạ Phù Phong, từ thời điểm kia liền vô cùng vang dội, đại lục to lớn, rất nhiều người đối với Dạ Phù Phong sinh ra ghen tị. Không khéo là, những người đó vừa lúc đối với Dạ Phù Phong đố kị bất mãn. Vì thế một đám người, tu vi so với Khống Thiên chiến đội mạnh hơn nhiều chuẩn bị giết chết bọn họ, để phát tiết ghen ghét đối với Dạ Phù Phong.
Đối mặt với một đám cao thủ đều là cấp bậc huyền hoàng huyền tông trước mắt, mọi người Khống thiên nghĩ đến bọn họ nhất định sẽ bị giết chết, trong thời điểm chỉ mành treo chuông, một vị tuyệt thế nam tử một thân hồng y, diện mạo cực kì yêu nghiệt xuất hiện. Nam tử không chỉ có dung nhan tuyệt sắc tuấn mỹ, thực lực lại vô cùng bưu hãn. Chỉ trong một chiêu, liền đem đám người kia hôi phi yên diệt.
Các ngươi vừa mới nói đội trưởng các ngươi chính là Dạ Phù Phong? Tuyệt sắc hồng y nam tử, dung nhan một mảnh thanh bần, thản nhiên nói ra.
Mọi người Khống Thiên bị thanh âm thanh bần dễ nghe như vậy trấn trụ, lập tức khuôn mặt lộ vẻ thản nhiên tự hào, gật gật đầu.
Nhìn thấy mọi người khẳng định trả lời, dung nhan tuyệt sắc hồng y nam tử hơi hơi dịu đi, một đôi con ngươi yêu dã xẹt qua một tia nhu hòa khó có thể phát hiện.
Nhóm người vừa rồi là Dạ gia nhân cách Dạ thành không xa, nay bọn họ tuy rằng bị ta giết chết, nhưng Dạ gia cũng sẽ không bỏ qua các ngươi. Cho nên, cần phải mau chóng ly khai! Nói xong, ánh mắt sắc bén của hồng y nam tử nhìn lướt qua mọi người Khống Thiên liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
Vị đại nhân này, xin dừng bước! Nhìn bóng dáng hồng y nam tử, Vân Tiêu đột nhiên mở miệng hô.
Nghe vậy, hồng y nam tử dừng cước bộ, nhưng vẫn không xoay người.
Nhìn hồng y nam tử dừng cước bộ, Vân Tiêu trong lòng vui vẻ, mở miệng nói: Cảm tạ đại nhân cứu mạng. Chúng ta chuẩn bị đi phương bắc lịch lãm, không biết đại nhân có đề nghị tốt gì không? Đi phương bắc, hung hiểm không rõ. Vân Tiêu nhìn bóng dáng hồng y nam tử tuyệt đại tao nhã trước mắt, trong lòng ẩn ẩn cũng biết nam tử này xuất thân bất phàm, thân thủ lại cường hãn. Nam tử tuyệt thế như vậy, chắc chắn sẽ có đề nghị tốt giúp bọn họ. Như vậy, Khống Thiên chiến đội bọn họ đi phương bắc, cũng có thể hơn vài phần bảo đảm.
Vân Tiêu nói xong, nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt diễm kia, chờ hắn trả lời.
Hồng y nam tử lúc này vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không có mở miệng, cũng không có trực tiếp rời đi. Cứ như vậy đứng ở nơi đó, nửa ngày, hồng y nam tử rốt cục mở miệng nói: Vì cái gì muốn đi phương bắc?
Bởi vì chúng ta nghe nói phương bắc thích hợp tu luyện. Nếu chúng ta đi phương bắc, có thể đề cao tu vi. Như vậy, chúng ta mới có tư cách đứng cạnh đội trưởng! Ánh mắt Vân Tiêu lúc này trở nên thâm thúy, tựa như trước mắt lộ ra một phong cảnh, thấy được một chút bóng dáng tuyệt diễm, bạch y thắng tuyết, tùy ý như gió. Bên trong đôi mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng. Đó là kiên định.
Trên khuôn mặt hồng y nam tử lúc này hiện lên nồng đậm nhu hòa, một đôi con ngươi yêu dã mị hoặc lúc này tựa như cũng thấy được trương dung nhan tuyệt thế vô song kia. Khóe miệng lơ đãng câu ra một độ cong mị hoặc chúng sinh.
Một khi đã như vậy, ta vừa lúc đi hướng bắc, cùng nhau đi qua đi. Hồng y nam tử thản nhiên mở miệng nói.
Nghe xong Vân Tiêu trần thuật, Nguyệt Vũ trong lòng cảm thấy may mắn vì hồng y nam tử xuất hiện. Nếu không có vị hồng y nam tử kia, chỉ sợ liền không có Khống Thiên!
Hồng y nam tử này, Nguyệt Vũ đã sớm đoán được là ai.
Nam tử hồng y như lửa, xinh đẹp tuyệt sắc lại lạnh lẽo như sương, thực lực bưu hãn, ngoại trừ Hoa Ngục Thánh ra còn ai vào đây? Trên đời này, cũng chỉ có hắn mới có thể đem băng hỏa hai loại cực đoan này triển khai trên người vô cùng nhuần nhuyễn!
Không nghĩ tới ngày ấy từ biệt tại Vô Tận Phiêu Miểu, Hoa Ngục Thánh thế nhưng trùng hợp gặp mặt Khống Thiên chiến đội. Còn thực đúng dịp cứu bọn họ một mạng!
Hoa Ngục Thánh, Hoa Ngục Thánh,.. Nguyệt Vũ cảm thấy, nàng lúc này thế nhưng có chút nhớ nhung tâm niệm nam tử xinh đẹp tuyệt sắc, một thân hồng y như hỏa kia. Đặc biệt đôi tử mâu liễm diễm kia, nay hồi tưởng lại, vẫn còn cảm thấy kinh diễm đâu!
Quân Dạ Hi mẫn cảm cảm giác được suy nghĩ Nguyệt Vũ lúc này đang trầm tư, mà trầm tư này hẳn là vị hồng y nam tử trong miệng Vân Tiêu! Hồng y nam tử, hồng y nam tử, Quân Dạ Hi cụp mắt xuống, trong đôi lam mâu kia thoáng hiện lên một chút hào quang.
Hồng y nam tử này, nói vậy chính là Hoa Ngục Thánh đi!
Nghĩ đến trương dung nhan mị hoặc chúng sinh cùng một thân khí chất tà mị cao quý thần bí xinh đẹp kia của Hoa Ngục Thánh, không biết vì sao, trong lòng Quân Dạ Hi dâng lên phiền não, mày kiếm sắc bén trên khuôn mặt anh tuấn lúc này hơi hơi nhíu lại. (ăn dấm chua à nha)
Vũ nhi, không cần suy nghĩ, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi. Quân Dạ Hi cuối cùng vẫn mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ bị lời nói của Quân Dạ Hi kéo lại suy nghĩ, nâng mắt chống lại một đôi lam mâu như hải kia của Quân Dạ Hi. Chỉ trong nháy mắt, nàng thế nhưng phát hiện, lam mâu của Quân Dạ Hi hiện lên một chút ghen gì đó...
Phát hiện như vậy, làm cho Nguyệt Vũ không bình tĩnh. Quân Dạ Hi đây là ghen cái gì a? Ăn Hoa Ngục Thánh dấm chua? Không thể nào! Nguyệt Vũ cảm thấy lý do như vậy thật sự là rất... Cường đại rồi!
Trực giác bị Nguyệt Vũ phát hiện bản thân quẫn thái, trên mặt Quân Dạ Hi hiện lên xấu hổ, lập tức đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, Vẫn nên đi thôi, đi trước quan trọng hơn. Nói xong, bản thân liền nâng bước chạy lấy người.
Nguyệt Vũ bĩu môi, hôm nay Quân Dạ Hi có chút khác thường. Bất quá cũng vẫn đi về phía trước, đuổi kịp bộ pháp hắn...
Tự ngày ấy, nhóm người Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi lại hướng về phía bắc bộ tiến lên. Trải qua mấy ngày, Nguyệt Vũ bọn họ lúc này đã tới được khu vực thuộc địa phận bắc bộ của Thiên Đọa Đại Liệt cốc.
Ban đêm, bóng đêm như nước, ánh trăng thản nhiên. Cảnh đêm tại Thiên Đọa Đại Liệt cốc, một mảnh sâu thẳm. Trong rừng rậm tại Đại Liệt cốc thần bí này, thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt từng đợt thú rống hoặc gầm dài. Có khi cũng là từng đợt thanh âm tất tất tác tác, ban đêm yên tĩnh tại đây có vẻ phá lệ quỷ dị.
Tại một mảnh mờ mịt trong bóng đêm, một chỗ nào đó ẩn ẩn truyền đến mấy đốm lửa trại. Nhiều đốm lửa như sắp tắt. Bất quá ngay cả như vậy, ánh lửa như sao nhỏ tại đêm tối trong rừng rậm cũng thấy được cực kì rõ ràng.
Quanh nhưng đốm lửa trại, đắp mấy chỗ lều trại. Trong một chỗ lều trại, Quân Dạ Hi cùng Nguyệt Vũ liền cùng nhau mà nằm.
Bên người truyền đến tiếng hít thở thản nhiên, khiến cho Quân Dạ Hi không chút buồn ngủ. Một đôi lam mâu mở to, trong đó ẩn chứa thích ý nhưng cũng nói nên phức tạp không rõ.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định không có cảm giác như vậy. Nhưng sau khi biết Vũ nhi là nữ tử, chung sống nhất thất như vậy thậm chí là cùng giường mà ngủ, khiến cho nội tâm bình thản của hắn cũng tạo nên gợn sóng. Trong đó, từng trận từng trận gợn sóng, có xu thế biến thành kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn)!
Cứ như vậy, cảnh tượng cùng giường mà ngủ gây cho hắn cảm giác thật sự là không rõ. Tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng cũng là cực độ hưng phấn.
Quân Dạ Hi khó có thể ngủ, Nguyệt Vũ làm sao không phải?
Cho tới nay, từ lúc còn nhỏ, cho tới bây giờ chưa cùng bất cứ ai cùng giường mà ngủ! Lúc đó, nàng chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên nàng không có bằng hữu, bởi vậy càng không có kinh nghiệm cùng người khác ngủ chung giường.
Nay, bên người ngủ một người, còn là một nam nhân! Chuyện như vậy nàng lại một chút cũng không bài xích. Không chỉ có như thế, còn có một loại cảm giác an tâm. Tựa hồ bên người nam nhân này, nàng có thể buông lỏng phòng bị, buông lỏng mọi cảnh giác, chỉ cần thích ý nằm ở nơi này.
Cảm nhận như vậy, làm cho Nguyệt Vũ trong lòng kinh ngạc. Nàng khi nào thế nhưng lại có cảm giác như vậy? Thói quen đã nhiều năm, như thế nào có thể dễ dàng bỏ đi như vậy? Chẳng lẽ cuộc sống mấy ngày nay, khiến cho nàng càng ngày càng không giống chính mình?
Nguyệt Vũ thản nhiên thở dài một hơi, trong lòng có chút thoải mái. Nếu thật sự là như thế, vậy chấp nhận đi!
Hai người liền nhau mà nằm, ánh trăng chiếu rọi trên thân hai người lóe ra nhiều điểm ngân mang. Ngay tại thời điểm hai người đang suy nghĩ tung bay, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận hơi thở cường hãn.
Cỗ hơi thở cường hãn này, làm cho Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi ánh mắt vốn đang nhắm chặt lập tức mạnh mẽ mở ra.
Trận hơi thở này rất là phức tạp, hiển nhiên không phải là một người hay một huyền thú. Tại bên trong rừng rậm thâm sâu này, chỉ có một loại khả năng. Chính là bọn họ gặp phải thú triều!
Ý thức được điểm này, Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đứng dậy, hướng về bên ngoài đi đến.
Đi đến bên ngoài, Nguyệt Vũ phát hiện lửa trại lúc này đã được dập tắt. Mà bằng vào tu vi cao siêu, Nguyệt Vũ không chỉ cảm nhận được rất nhiều huyền thú tới gần, thậm chí cũng ẩn ẩn thấy được bộ dáng huyền thú phi thân mà đến.
Một mảnh đại phiến, suốt một vòng, lúc này từng chích từng chích huyền thú to nho, hình thái khác nhau chạy đến. Nguyệt Vũ nhìn lướt qua chúng thú, hơi hơi nhíu mi.
Đám huyền thú này cấp bậc cũng không cao, chỉ có một ít thần thú cùng siêu thần thú. Tuy rằng chỉ là một ít cấp thấp, nhưng không ngoại trừ khả năng mặt sau sẽ xuất hiện huyền thú bưu hãn gì!
Bất quá, nếu đám huyền thú này không có mắt, dám đến cửa nhà nàng khi dễ, nàng tự nhiên sẽ không để chúng tiện nghi!
Nguyệt Vũ nhìn cây cối cách đó không xa, trong mắt hiện lên quang mang tà ác chợt lóe rồi biến mất.
Rất nhiều huyền thú tới gần, mọi người Khống Thiên cũng lục tục cảm giác được. Một đám cũng từ trong lều trại chạy nhanh ra ngoài.
Má nó, nhiều huyền thú như vậy a! Trịnh Vũ vừa ra lều trại, liền nhìn một đám huyền thú rậm rạp thực lực so le không đồng đều trước mắt, rống lên một tiếng.
Xem ra, hôm nay không thể thiếu một hồi đại chiến rồi ! Trên mặt Vương Lộ lóe ra quang mang thị huyết.
Nếu bọn người kia đã muốn chết, chúng ta sẽ thanh toàn bọn họ! Một vị thành viên Khống Thiên tràn ngập chiến ý mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời, mọi người Khống Thiên đối mặt một đoàn huyền thú trước mắt, trong mắt không chỉ có không có chút sợ hãi, ngược lại là xoa tay!
Nhóm các ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy lên đi! Nguyệt Vũ nhìn lướt qua mọi người đang nóng lòng muốn thử, khóe miệng khinh câu.
Dứt lời, mười mấy người dùng sức gật gật đầu, sau đó làm thành một vòng bắt đầu chống đỡ huyền thú phi thân mà lên.
Mười chín người thực lực tuy rằng hầu hết là huyền hoàng, nhưng khế ước thú của bọn họ lại đều là cấp bậc siêu thần thú. Bởi vậy mười mấy người đối phó với đám huyền thú này thế lực có vẻ ngang nhau .
Lúc này, vài cái bóng dáng đang ở sâu trong chỗ cây cối ẩn nấp, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của mọi người cách đó không xa.
Đại ca, ngươi nói những người này bao lâu liền kiên trì không nổi nữa? Một chích Thanh Lang trong rừng rậm, hỏi một chích tam vĩ hồ bên người mình.
Tam vĩ hồ, trong mắt hiện lên bí hiểm cười nói: Hừ, bất quá là một đám nhân loại ngu xuẩn thôi! Ngươi xem là được, bọn họ rất nhanh liền chống đỡ không nổi nữa. Đến lúc đó, hừ hừ hừ -- Tam vĩ hồ nhân tính hóa cười gian. Cười đến tà ác.
Hắc hắc, thịt người a, ta đã lâu chưa ăn qua thịt người mới mẻ như vậy! Bên cạnh, một chích Xích Ưng toàn thân lửa đỏ ngây ngốc cười, tựa như đang nghĩ tới mỹ vị thịt người.
Mọi người Khống Thiên ứng phó một đoàn huyền thú, mà Nguyệt Vũ cùng Quân Dạ Hi ở một bên quan sát. Mắt thấy huyền thú càng ngày càng ít, mà Khống Thiên mọi người cũng càng ngày càng cố hết sức. Ngay tại thời điểm Khống Thiên cơ hồ chống đỡ không nổi, một trận cạc cạc tiếng cười liền truyền đến.
Cạc cạc -- thịt người, mỹ vị thịt người! Thanh âm này hiển nhiên là của chích Xích Ưng ngơ ngác kia.
Hắc hắc, thật sự là nhân loại yếu ớt a, nhanh như vậy liền chịu không được! Đây là thanh âm của chích Thanh Lang kia.
Hai đạo thanh âm này truyền đến, khiến cho mọi người Khống Thiên cả kinh. Bọn họ tu vi rất thấp, đối với cấp bậc chí tôn thú tự nhiên là cảm ứng không đến.
Nguyệt Vũ híp mắt nhìn ba chích huyền thú trước mắt, trong mắt hiện lên hưng phấn. Không sai a không sai, hai Tam Nguyệt chí tôn, một Tứ Nguyệt chí tôn. Cấp bậc như vậy, thật sự là không sai! Tuy rằng nói có điểm ngu đần, nhưng thực lực vẫn phải có!
Lúc này, ba chích thú thú tự cho là đúng kia đều không biết là, bọn họ đã trở vật sở hữu của người khác!
/218
|