Chỉ thấy không xa phía cuối chân trời, ba đạo bóng dáng áo trắng cấp tốc mà tới, khi đã đứng trên đám người mới giảm tốc độ, chậm rãi hạ xuống……
Ba đạo bóng dáng, tam thân áo trắng, một thân khí tràng khiến cho người ta cảm thấy tựa như thần hàng.
Lúc này, mọi người rốt cục cũng thấy rõ dung mạo người tới...
Đến đây có hai vị lão giả áo trắng, ở giữa là một vị nam tử cũng đồng dạng một thân bạch y…
Khí khái hai vị lão giả, thoạt nhìn có chút hương vị di thế độc lập. Về phần nam tử, một thân bạch y, dáng người cao ngất thon dài. Một đầu mặc phát như thác đổ, mềm nhẹ như đoạn, khuynh sái hạ xuống, dưới ánh sáng mờ cùng làn gió thổi tạo thành một mảnh phong tình.
Dưới ba ngàn sợi tóc hé ra dung nhan phiêu tuyết, tuấn tú vô song, mĩ không gì sánh bằng. Mặt như quan ngọc, mày rậm tú nhã, mũi cao thẳng, thần hình (môi) hoàn mỹ đến tinh xảo khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn lên. Nhưng khi cảm nhận được hơi thở, khí khái, chói mắt tựa như thần đế kia, khiến cho người ta không dám sinh ra ý niệm độc ác trong đầu.
Chỉ có thể ở xa mà thưởng thức...
Lam cho người ta kinh diễm nhất là nam tử sở hữu đôi mắt so với đại hải càng thêm, so với trời xanh càng thêm không linh….
Lam mâu như hải, lộ ra sâu nặng cùng tang thương. Dưới ánh mặt trời chiếu hạ lóe ra thất thải sắc màu, thật sự là đẹp đến nhiếp hồn người!
Hảo một cái tuấn nhã phong lưu, lịch sự tao nhã vô song tuyệt thế nam tử!
Là hắn! Thật là hắn! Quân Dạ Hi, nam tử đầu tiên tại thế giới này khiến cho nàng một phen kinh diễm!
Nguyệt Vũ nâng mắt nháy mắt, đầu tiênt liền thấy được Quân Dạ Hi tựa như thần đế, chỉ một thoáng, trong một đôi mắt đẹp tràn đầy các loại cảm xúc phức tạp!
Nhưng cùng lúc đó, Nguyệt Vũ có chút mê mang. Không phải nói thần tử Nguyệt Quang thần điện kêu Nguyệt Nhiên Thanh sao? Như thế nào lại là Quân Dạ Hi? Quân Dạ Hi chính là Nguyệt Nhiên Thanh, Nguyệt Nhiên Thanh chính là Quân Dạ Hi?
Rốt cuộc người nào mới chân chính là hắn? Nguyệt Vũ tỏ vẻ thật sự là nhìn không thấu người này!
Thời điểm Nguyệt Vũ nhìn Nguyệt Nhiên Thanh, Nguyệt Nhiên Thanh tựa hồ cũng cảm nhận được tầm mắt Nguyệt Vũ liền đem tầm mắt hướng về phía nàng, ánh mắt thanh thiển, sau đó kia trên dung nhan khi sương tái tuyết kia chậm rãi lộ ra một chút mỉm cười điên đảo chúng sinh…….
Chỉ một thoáng, tựa như vạn dặm trên đỉnh băng sơn, một đóa tuyết liên vạn năm từ từ nở rộ, băng tuyết tan rã, vạn vật sống lại, thiên địa một mảnh thất sắc.
Mọi người không khỏi bị cảnh tượng như vậy khiến cho ngây ngẩn cả người.
Đồn đãi, Nguyệt Quang thần điện thần tử đại nhân tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho tới bây giờ đều là một bộ mặt nhẹ nhàng nhợt nhạt không chút thay đổi, lại không ai nhìn thấy hắn cười bao giờ, nhưng là nay, bọn họ cư nhiên thấy được chuyện quỷ dị như vậy. Đây làm sao không phải là một loại vinh hạnh? Đồng thời, bọn họ rốt cục cũng hiểu được, vì cái gì thần tử đại nhân chưa bao giờ cười, bởi vì nụ cười này, trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể ngăn cản?!
Nhìn thấy một chút tươi cười này, Nguyệt Vũ cũng hiểu ý cười. Người khác có lẽ không thấy, nhưng Nguyệt Vũ lại nhìn thấy được nụ cười phát ra từ nội tâm vui sướng.
Hắn nhìn thấy nàng, vui vẻ như vậy, nguyên lai hắn vẫn còn nhớ rõ nàng a?
Thấy rõ người tới, mọi người ở đây một đám lộ vẻ khó tin. Cư nhiên bảo bọn họ thần tử đại nhân tới nơi này. Nguyệt Quang thần điện thần tử đại nhân thân phận vô cùng cao quý. Cơ hồ rất ít xuất hiện, sao có thể đến nơi này đây? Mọi người tỏ vẻ khó hiểu!
Mà mấy người Nguyệt Quang thần điện bên dưới nhìn đến người của thần điện mình, vô cùng đắc ý nhìn Nguyệt Vũ liếc mắt một cái, sau đó cung kính hành lễ nói:“Gặp qua thần tử đại nhân cùng nhị vị trưởng lão.” Giọng nói khiêm tốn tràn đầy cung kính, không còn bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi lúc trước nữa.
Nguyệt Nhiên Thanh đem tầm mắt nhìn về phía Nguyệt Quang nhân, sau đó ôn nhuận như ngọc, thanh âm giống như tri âm tri kỷ nói:“Các vị không cần đa lễ“.
Thanh âm thanh nhuận, tựa như xuân vũ thuần khiết khiến cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng!
“Lúc nãy, là ai nói Nguyệt Quang thần điện ta chỉ là hình thức? Cư nhiên rõ như ban ngày độc địa nói thần điện ta như vậy, muốn phản bội chân thần sao?” Lại là thanh âm kia vang lên, đánh vỡ khát khao đối với sự vật tốt đẹp của mọi người. (=”=)
“Bẩm báo Hạo trưởng lão, vũ nhục thần điện ta chính là vị tên Dạ Phù Phong kia“ Trong đám người của thần điện, một vị nam tử trẻ tuổi trẻ mở miệng nói. Đồng thời còn không quên chỉ tay về phía Nguyệt Vũ, giống như sợ vị kêu là Hạo trưởng lão kia không biết là ai.
“Đúng vậy, chính là tên kêu Dạ Phù Phong kia, kiêu ngạo đến cực điểm, căn bản là không đem thần điện ta để ở trong mắt.” Lại là một vị chướng mắt Nguyệt Vũ, phụ họa nói.
……
Nghe xong mấy tên Nguyệt Quang thần điện thêm mắm thêm muối vào, vốn nhân phẩm của Hạo trưởng lão đã có vấn đề sao có thể không mượn đề tài này để nói chuyện của mình?
“Dạ Phù Phong, ngươi chính là Dạ Phù Phong?” Hạo trưởng lão nghe đến tên này nhất thời có chút giật mình. Dù sao, tên này thật sự vô cùng vang dội. Danh hào này đã nổi bật hơn cả vị đệ nhất công tử đại lục Dạ Nguyệt Vũ lúc trước, trở thành nhân vật truyền kỳ đệ nhất đại lục!
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì thế nào?“ Nguyệt Vũ khóe miệng hoàn mỹ câu ra một độ cong trong trẻo lạnh lùng, mở miệng nói.
Đối với Hạo trưởng lão, Nguyệt Vũ tự nhiên là chán ghét. Không vì cái gì, chính là bởi vì những người này đều không khác nhau, nhân phẩm thật sự là quá kém!
Nghe vậy, mọi người nhưng thật ra không có gì phản ánh, dù sao đã được trứng kiến qua Dạ Phù Phong kiêu ngạo, nay, cho dù Dạ Phù Phong có kiêu ngạo hơn một chút, bọn họ cũng là có thể nhận.
Nhưng Hạo trưởng lão cũng có chút khó tin há miệng thở dốc, tựa hồ bị giọng điệu kiêu ngạo của Nguyệt Vũ làm kinh ngạc.
Chưa từng có người dám cùng hắn nói như vậy, nay cư nhiên có người nói với hắn như vậy, người này đừng mong sống!
“Dạ Phù Phong, không cần quá kiêu ngạo. Người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn một chút, bằng không chết cũng không biết là chết như thế nào đâu!” Hạo trưởng lão nhịn xuống lửa giận, tận lực ở trước mặt người khác biểu hiện ra một mặt nhân từ hiền lành, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng tận lực ôn hòa.
Nhưng Nguyệt Vũ cũng thực không cho mặt mũi trả lời:“Cái kia, ngươi là Hạo trưởng lão a? Lời này của ngươi cùng Nguyệt Đào, Nguyệt Ba hai tên lão bất tử lúc trước không sai biệt lắm, ta đều nghe đến phát chán. Ngươi dám hay không dám đổi một chút? Nguyệt Đào Nguyệt Ba hai vị trưởng lão đều nói xong lời này liền xuống tay với ta. Hay là ngươi cũng muốn làm như vậy? Bất quá a, cái đó, Hạo trưởng lão ngươi cần phải hiểu rõ, bọn họ nhưng là đều bị ta giết a, bụi cũng không còn nga, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết?”
o(*≧▽≦)ツ┏━┓yêu Vũ quá trời!
Không để ý thái độ lễ giáo, giọng điệu kiêu ngạo đến cực điểm, nội dung sắc bén rõ ràng, từng chữ từ trong miệng Nguyệt Vũ phun ra, quả nhiên là cuồng vọng không gì sánh kịp!
Dứt lời, mọi người kinh hãi không thôi. Nguyên lai Dạ Phù Phong người này đã giết chết hai vị trưởng lão Nguyệt Quang thần điện rồi a! Giết đã giết, cư nhiên còn lớn mật nói ra như vậy, thật sự là đủ cuồng vọng! Bất quá, bọn họ một chút cũng không thấy có gì không ổn, bởi vì Dạ Phù Phong có khả năng này!
Bất đồng với người xem diễn, một đám Nguyệt Quang thần điện sắc mặt khó coi, hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng bị giết. Cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy lỗ mãng nói hắn như thế nào giết người của thần điện bọn họ, đây không phải là hung hăng tát bọn họ một cái sao?
Bất quá, cho dù Nguyệt Vũ nói cái gì, Nguyệt Nhiên Thanh như trước vẫn một bộ dáng đạm mạc, dung nhan khi sương tái tuyết ngoại trừ khi nhìn Nguyệt Vũ có chút nhu hòa xuống ra thì mọi thời điểm hắn đều cương nghị lạnh lùng.
“Dạ Phù Phong, lá gan thật lớn, cư nhiên dám giết trưởng lão thần điện ta, đây là khiêu chiến thần ân mênh mông của thần điện ta, đã như vậy, chân thần không tha, hẳn là tru sát!” Lần này, là một vị trưởng lão khác mở miệng. Thanh âm này mang theo nhè nhẹ lửa giận, hiện lên không rõ, hiển nhiên bình tĩnh hơn Hạo trưởng lão.
“Ta đã nói rồi, chân thần ở trong lòng của ta, ta chỉ không quen nhìn thần điện các ngươi ra vẻ đạo mạo mà thôi.” Nguyệt Vũ biến sắc, càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói.
Nàng không phát uy liền khi nàng là quả hồng mềm có phải hay không?
“Tốt, ta đây hôm nay ngay tại nơi này thay chân thần tiêu diệt ngươi, ngươi liền xem chiêu đi.” Hạo trưởng lão gầm lên giận dữ, hướng về Nguyệt Vũ lắc mình mà đến.
Một bên, đối với sự tình phát triển tựa hồ vẫn hờ hững, Hoa Ngục Thánh cùng Nguyệt Nhiên Thanh tại thời điểm Nguyệt Vũ không biết liền trao đổi một ánh mắt, sau đó Hoa Ngục Thánh lắc mình tiến lên, giữ chặt Nguyệt Vũ trầm giọng nói:
“Chúng ta đi.”
Nguyệt Vũ còn không kịp phản ứng, liền bị Hoa Ngục Thánh giữ chặt bay đi.
Nguyệt Vũ tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng tin tưởng Hoa Ngục Thánh, cho nên cũng phát huy tốc độ lớn nhất của Hành Vân bước, hướng xa xa tiêu bắn mà đi. Thời điểm đi, còn không quên liếc mắt Nguyệt Nhiên Thanh cùng Lãnh Tuyệt Trần một cái.
Nguyệt Vũ vừa đi, mọi người liền bị một màn đột nhiên xảy ra này làm cho kinh ngạc.
Làm cái gì? Cứ như vậy đi rồi? Có thể hay không rất trực tiếp? Không phải Dạ Phù Phong kế tiếp sẽ xuất ra chiêu càng thêm khủng bố kết thúc hai vị trưởng lão Nguyệt Quang thần điện này sao? Thế cục như thế nào liền biến thành Dạ Phù Phong chạy lấy người đây? Không nên diễn như vậy a a a.
Mọi người nay đã muốn điên cuồng, bọn họ đều nghĩ Nguyệt Vũ sẽ lại bùng nổ, giải quyết hai tên đối thủ cường đại hơn này.
Nhưng là, không hề nghi ngờ, bọn họ nhìn Nguyệt Vũ rất thần thoại, Nguyệt Vũ dù biến thái thế nào, hiện tại bảo nàng đi giải quyết hai tên Huyền tôn càng cường đại hơn, Nguyệt Vũ tỏ vẻ ngượng ngùng, không thể a……
“Này, Hoa Ngục Thánh, ngươi vì sao đột nhiên lôi ta đi a?” Nguyệt Vũ một bên tiêu bắn, một bên nghi hoặc hỏi Hoa Ngục Thánh, trong đó có chút bất mãn.
Nàng không thích loại cảm giác bị người khác nắm giữ quyền chủ động, điều này khiến nàng rất là lo lắng. Cho dù Hoa Ngục Thánh đã được nàng tán thành cũng không được!
"A, Dạ nhi, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi, bất quá lát nữa ngươi sẽ biết." Hoa Ngục Thánh cười thần bí, không một chút xúc động muốn nói cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nghe xong, có chút thất bại trừng mắt nhìn Hoa Ngục Thánh, sau đó tiếp tục tiêu bắn về phía trước.
Không nói thì thôi, còn ra vẻ thần thần bí bí , hừ!
Đột nhiên, thời điểm Nguyệt Vũ oán giận, phía sau ba đạo hơi thở cực kỳ cường hãn càng ngày càng gần, cũng sắp đuổi kịp bọn họ!
Ba cỗ hơi thở này, Nguyệt Vũ lập tức liền cảm thụ được đây là ba người Quân Dạ Hi bọn họ.
Như thế nào đuổi theo?
Nguyệt Vũ tò mò nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh, phát hiện Hoa Ngục Thánh như trước vẫn một bộ dáng bình thường, tựa hồ đã sớm biết. Nguyệt Vũ càng thêm nghi hoặc, nhìn như vậy, Hoa Ngục Thánh hình như cố ý đưa mang nàng đi, nhưng hắn vì sao phải dẫn bọn họ đi?
Đã cách nơi đế vương hoa nở rộ một khoảng rất xa , cơ hồ mấy ngàn dặm. Hoa Ngục Thánh cầm trụ Nguyệt Vũ nhoáng một cái liền ngừng lại.
Thấy hai người Nguyệt Vũ ngừng lại, Nguyệt Nhiên Thanh bọn họ cũng tự nhiên ngừng lại. Hai vị trưởng lão trên mặt hiện rõ khinh miệt cùng âm ngoan, còn có khinh thường, Nguyệt Nhiên Thanh như trước vẫn một bộ dáng thản nhiên, thoạt nhìn sâu không lường được.
"Ta còn tưởng Dạ Phù Phong có bao nhiêu tài giỏi đâu, nguyên lai cũng chỉ là một tên nhát gan a. A, nhát như chuột lâm trận bỏ chạy, thật sự là nổi tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt càng nổi tiếng hơn a." Hạo trưởng lão âm trầm, khinh thường, châm chọc nói.
Vốn, nghe thế nhân đem Dạ Phù Phong nói thành bộ dáng kia, hắn cũng đã không tin. Cái gì mà thiên phú tuyệt thế, cái gì mà tuấn tú vô song, cái gì mà vân vân đủ kiểu, hắn nói, thiên hạ nào có người hoàn mỹ như vậy? Hôm nay vừa thấy, Dạ Phù Phong cũng bất quá chỉ như thế!
"Hạo huynh, làm gì phải cùng một tiểu oa nhi nói nhiều như vậy. Người trẻ tuổi thôi, kiêu ngạo một chút cũng đúng. Hơn nữa, một tên chưa đủ lông đủ cánh, thực lực này, nhìn thấy chúng ta trốn chạy cũng là phải." Mặt khác một vị danh gọi Nguyệt Hàn trưởng lão phụ họa nói, lúc trước bình tĩnh trầm ổn, lúc này ở nơi đây, Nguyệt Hàn đã không còn muốn ngụy trang.
Không có người nhìn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bọn họ không cần phải cố kỵ!
Nghe hai người song hoàng với nhau, Nguyệt Vũ một chút cũng không thèm để ý. Nàng là một người rất có nguyên tắc, cùng hai tên lão bất tử lão chấp nhặt, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hạ giá.
Lời nói tựa hồ đối với Dạ Phù Phong không có phản ứng, hai vị trưởng lão nhưng thật ra cảm thấy chính mình hiện tại như hai lão ngu xuẩn, bị Dạ Phù Phong chê cười. Vì thế, Hạo trưởng lão trầm giọng giận dữ hét:"Dạ Phù Phong, ngươi không trốn nổi nữa đâu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
"Ta nói, nhị vị, thần tử đại nhân các ngươi còn không có lên tiếng, các ngươi liền chít chít méo mó một đống lớn, các ngươi đây là muốn vượt mặt sao?"Không để ý tới Hạo trưởng lão rống giận, Nguyệt Vũ thanh thiển mở miệng nói.
Ngữ khí lạnh nhạt làm cho hai người sửng sốt, lập tức nét mặt già nua hiện lên xấu hổ, có chút không nói lên lời, chỉ có thể ngoan độc trừng mắt Nguyệt Vũ, phát tiết lửa giận trong lòng.
Dạ Phù Phong nói đúng, bọn họ tuy là trưởng lão quan trọng của thần điện, nhưng địa vị bên trong quả thật không kịp thần tử cao quý như vậy. Dưới tình huống này, bọn họ hẳn là phải nghe theo thần tử, mà không phải thời điểm thần tử còn chưa nói cái gì đã thông suốt.
Ngay tại lúc hai người muốn hướng thần tử thỉnh tội, thanh âm Nguyệt Nhiên Thanh thanh nhuận như nước vang lên......
Ba đạo bóng dáng, tam thân áo trắng, một thân khí tràng khiến cho người ta cảm thấy tựa như thần hàng.
Lúc này, mọi người rốt cục cũng thấy rõ dung mạo người tới...
Đến đây có hai vị lão giả áo trắng, ở giữa là một vị nam tử cũng đồng dạng một thân bạch y…
Khí khái hai vị lão giả, thoạt nhìn có chút hương vị di thế độc lập. Về phần nam tử, một thân bạch y, dáng người cao ngất thon dài. Một đầu mặc phát như thác đổ, mềm nhẹ như đoạn, khuynh sái hạ xuống, dưới ánh sáng mờ cùng làn gió thổi tạo thành một mảnh phong tình.
Dưới ba ngàn sợi tóc hé ra dung nhan phiêu tuyết, tuấn tú vô song, mĩ không gì sánh bằng. Mặt như quan ngọc, mày rậm tú nhã, mũi cao thẳng, thần hình (môi) hoàn mỹ đến tinh xảo khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn lên. Nhưng khi cảm nhận được hơi thở, khí khái, chói mắt tựa như thần đế kia, khiến cho người ta không dám sinh ra ý niệm độc ác trong đầu.
Chỉ có thể ở xa mà thưởng thức...
Lam cho người ta kinh diễm nhất là nam tử sở hữu đôi mắt so với đại hải càng thêm, so với trời xanh càng thêm không linh….
Lam mâu như hải, lộ ra sâu nặng cùng tang thương. Dưới ánh mặt trời chiếu hạ lóe ra thất thải sắc màu, thật sự là đẹp đến nhiếp hồn người!
Hảo một cái tuấn nhã phong lưu, lịch sự tao nhã vô song tuyệt thế nam tử!
Là hắn! Thật là hắn! Quân Dạ Hi, nam tử đầu tiên tại thế giới này khiến cho nàng một phen kinh diễm!
Nguyệt Vũ nâng mắt nháy mắt, đầu tiênt liền thấy được Quân Dạ Hi tựa như thần đế, chỉ một thoáng, trong một đôi mắt đẹp tràn đầy các loại cảm xúc phức tạp!
Nhưng cùng lúc đó, Nguyệt Vũ có chút mê mang. Không phải nói thần tử Nguyệt Quang thần điện kêu Nguyệt Nhiên Thanh sao? Như thế nào lại là Quân Dạ Hi? Quân Dạ Hi chính là Nguyệt Nhiên Thanh, Nguyệt Nhiên Thanh chính là Quân Dạ Hi?
Rốt cuộc người nào mới chân chính là hắn? Nguyệt Vũ tỏ vẻ thật sự là nhìn không thấu người này!
Thời điểm Nguyệt Vũ nhìn Nguyệt Nhiên Thanh, Nguyệt Nhiên Thanh tựa hồ cũng cảm nhận được tầm mắt Nguyệt Vũ liền đem tầm mắt hướng về phía nàng, ánh mắt thanh thiển, sau đó kia trên dung nhan khi sương tái tuyết kia chậm rãi lộ ra một chút mỉm cười điên đảo chúng sinh…….
Chỉ một thoáng, tựa như vạn dặm trên đỉnh băng sơn, một đóa tuyết liên vạn năm từ từ nở rộ, băng tuyết tan rã, vạn vật sống lại, thiên địa một mảnh thất sắc.
Mọi người không khỏi bị cảnh tượng như vậy khiến cho ngây ngẩn cả người.
Đồn đãi, Nguyệt Quang thần điện thần tử đại nhân tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho tới bây giờ đều là một bộ mặt nhẹ nhàng nhợt nhạt không chút thay đổi, lại không ai nhìn thấy hắn cười bao giờ, nhưng là nay, bọn họ cư nhiên thấy được chuyện quỷ dị như vậy. Đây làm sao không phải là một loại vinh hạnh? Đồng thời, bọn họ rốt cục cũng hiểu được, vì cái gì thần tử đại nhân chưa bao giờ cười, bởi vì nụ cười này, trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể ngăn cản?!
Nhìn thấy một chút tươi cười này, Nguyệt Vũ cũng hiểu ý cười. Người khác có lẽ không thấy, nhưng Nguyệt Vũ lại nhìn thấy được nụ cười phát ra từ nội tâm vui sướng.
Hắn nhìn thấy nàng, vui vẻ như vậy, nguyên lai hắn vẫn còn nhớ rõ nàng a?
Thấy rõ người tới, mọi người ở đây một đám lộ vẻ khó tin. Cư nhiên bảo bọn họ thần tử đại nhân tới nơi này. Nguyệt Quang thần điện thần tử đại nhân thân phận vô cùng cao quý. Cơ hồ rất ít xuất hiện, sao có thể đến nơi này đây? Mọi người tỏ vẻ khó hiểu!
Mà mấy người Nguyệt Quang thần điện bên dưới nhìn đến người của thần điện mình, vô cùng đắc ý nhìn Nguyệt Vũ liếc mắt một cái, sau đó cung kính hành lễ nói:“Gặp qua thần tử đại nhân cùng nhị vị trưởng lão.” Giọng nói khiêm tốn tràn đầy cung kính, không còn bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi lúc trước nữa.
Nguyệt Nhiên Thanh đem tầm mắt nhìn về phía Nguyệt Quang nhân, sau đó ôn nhuận như ngọc, thanh âm giống như tri âm tri kỷ nói:“Các vị không cần đa lễ“.
Thanh âm thanh nhuận, tựa như xuân vũ thuần khiết khiến cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng!
“Lúc nãy, là ai nói Nguyệt Quang thần điện ta chỉ là hình thức? Cư nhiên rõ như ban ngày độc địa nói thần điện ta như vậy, muốn phản bội chân thần sao?” Lại là thanh âm kia vang lên, đánh vỡ khát khao đối với sự vật tốt đẹp của mọi người. (=”=)
“Bẩm báo Hạo trưởng lão, vũ nhục thần điện ta chính là vị tên Dạ Phù Phong kia“ Trong đám người của thần điện, một vị nam tử trẻ tuổi trẻ mở miệng nói. Đồng thời còn không quên chỉ tay về phía Nguyệt Vũ, giống như sợ vị kêu là Hạo trưởng lão kia không biết là ai.
“Đúng vậy, chính là tên kêu Dạ Phù Phong kia, kiêu ngạo đến cực điểm, căn bản là không đem thần điện ta để ở trong mắt.” Lại là một vị chướng mắt Nguyệt Vũ, phụ họa nói.
……
Nghe xong mấy tên Nguyệt Quang thần điện thêm mắm thêm muối vào, vốn nhân phẩm của Hạo trưởng lão đã có vấn đề sao có thể không mượn đề tài này để nói chuyện của mình?
“Dạ Phù Phong, ngươi chính là Dạ Phù Phong?” Hạo trưởng lão nghe đến tên này nhất thời có chút giật mình. Dù sao, tên này thật sự vô cùng vang dội. Danh hào này đã nổi bật hơn cả vị đệ nhất công tử đại lục Dạ Nguyệt Vũ lúc trước, trở thành nhân vật truyền kỳ đệ nhất đại lục!
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì thế nào?“ Nguyệt Vũ khóe miệng hoàn mỹ câu ra một độ cong trong trẻo lạnh lùng, mở miệng nói.
Đối với Hạo trưởng lão, Nguyệt Vũ tự nhiên là chán ghét. Không vì cái gì, chính là bởi vì những người này đều không khác nhau, nhân phẩm thật sự là quá kém!
Nghe vậy, mọi người nhưng thật ra không có gì phản ánh, dù sao đã được trứng kiến qua Dạ Phù Phong kiêu ngạo, nay, cho dù Dạ Phù Phong có kiêu ngạo hơn một chút, bọn họ cũng là có thể nhận.
Nhưng Hạo trưởng lão cũng có chút khó tin há miệng thở dốc, tựa hồ bị giọng điệu kiêu ngạo của Nguyệt Vũ làm kinh ngạc.
Chưa từng có người dám cùng hắn nói như vậy, nay cư nhiên có người nói với hắn như vậy, người này đừng mong sống!
“Dạ Phù Phong, không cần quá kiêu ngạo. Người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn một chút, bằng không chết cũng không biết là chết như thế nào đâu!” Hạo trưởng lão nhịn xuống lửa giận, tận lực ở trước mặt người khác biểu hiện ra một mặt nhân từ hiền lành, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng tận lực ôn hòa.
Nhưng Nguyệt Vũ cũng thực không cho mặt mũi trả lời:“Cái kia, ngươi là Hạo trưởng lão a? Lời này của ngươi cùng Nguyệt Đào, Nguyệt Ba hai tên lão bất tử lúc trước không sai biệt lắm, ta đều nghe đến phát chán. Ngươi dám hay không dám đổi một chút? Nguyệt Đào Nguyệt Ba hai vị trưởng lão đều nói xong lời này liền xuống tay với ta. Hay là ngươi cũng muốn làm như vậy? Bất quá a, cái đó, Hạo trưởng lão ngươi cần phải hiểu rõ, bọn họ nhưng là đều bị ta giết a, bụi cũng không còn nga, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết?”
o(*≧▽≦)ツ┏━┓yêu Vũ quá trời!
Không để ý thái độ lễ giáo, giọng điệu kiêu ngạo đến cực điểm, nội dung sắc bén rõ ràng, từng chữ từ trong miệng Nguyệt Vũ phun ra, quả nhiên là cuồng vọng không gì sánh kịp!
Dứt lời, mọi người kinh hãi không thôi. Nguyên lai Dạ Phù Phong người này đã giết chết hai vị trưởng lão Nguyệt Quang thần điện rồi a! Giết đã giết, cư nhiên còn lớn mật nói ra như vậy, thật sự là đủ cuồng vọng! Bất quá, bọn họ một chút cũng không thấy có gì không ổn, bởi vì Dạ Phù Phong có khả năng này!
Bất đồng với người xem diễn, một đám Nguyệt Quang thần điện sắc mặt khó coi, hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng bị giết. Cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy lỗ mãng nói hắn như thế nào giết người của thần điện bọn họ, đây không phải là hung hăng tát bọn họ một cái sao?
Bất quá, cho dù Nguyệt Vũ nói cái gì, Nguyệt Nhiên Thanh như trước vẫn một bộ dáng đạm mạc, dung nhan khi sương tái tuyết ngoại trừ khi nhìn Nguyệt Vũ có chút nhu hòa xuống ra thì mọi thời điểm hắn đều cương nghị lạnh lùng.
“Dạ Phù Phong, lá gan thật lớn, cư nhiên dám giết trưởng lão thần điện ta, đây là khiêu chiến thần ân mênh mông của thần điện ta, đã như vậy, chân thần không tha, hẳn là tru sát!” Lần này, là một vị trưởng lão khác mở miệng. Thanh âm này mang theo nhè nhẹ lửa giận, hiện lên không rõ, hiển nhiên bình tĩnh hơn Hạo trưởng lão.
“Ta đã nói rồi, chân thần ở trong lòng của ta, ta chỉ không quen nhìn thần điện các ngươi ra vẻ đạo mạo mà thôi.” Nguyệt Vũ biến sắc, càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói.
Nàng không phát uy liền khi nàng là quả hồng mềm có phải hay không?
“Tốt, ta đây hôm nay ngay tại nơi này thay chân thần tiêu diệt ngươi, ngươi liền xem chiêu đi.” Hạo trưởng lão gầm lên giận dữ, hướng về Nguyệt Vũ lắc mình mà đến.
Một bên, đối với sự tình phát triển tựa hồ vẫn hờ hững, Hoa Ngục Thánh cùng Nguyệt Nhiên Thanh tại thời điểm Nguyệt Vũ không biết liền trao đổi một ánh mắt, sau đó Hoa Ngục Thánh lắc mình tiến lên, giữ chặt Nguyệt Vũ trầm giọng nói:
“Chúng ta đi.”
Nguyệt Vũ còn không kịp phản ứng, liền bị Hoa Ngục Thánh giữ chặt bay đi.
Nguyệt Vũ tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng tin tưởng Hoa Ngục Thánh, cho nên cũng phát huy tốc độ lớn nhất của Hành Vân bước, hướng xa xa tiêu bắn mà đi. Thời điểm đi, còn không quên liếc mắt Nguyệt Nhiên Thanh cùng Lãnh Tuyệt Trần một cái.
Nguyệt Vũ vừa đi, mọi người liền bị một màn đột nhiên xảy ra này làm cho kinh ngạc.
Làm cái gì? Cứ như vậy đi rồi? Có thể hay không rất trực tiếp? Không phải Dạ Phù Phong kế tiếp sẽ xuất ra chiêu càng thêm khủng bố kết thúc hai vị trưởng lão Nguyệt Quang thần điện này sao? Thế cục như thế nào liền biến thành Dạ Phù Phong chạy lấy người đây? Không nên diễn như vậy a a a.
Mọi người nay đã muốn điên cuồng, bọn họ đều nghĩ Nguyệt Vũ sẽ lại bùng nổ, giải quyết hai tên đối thủ cường đại hơn này.
Nhưng là, không hề nghi ngờ, bọn họ nhìn Nguyệt Vũ rất thần thoại, Nguyệt Vũ dù biến thái thế nào, hiện tại bảo nàng đi giải quyết hai tên Huyền tôn càng cường đại hơn, Nguyệt Vũ tỏ vẻ ngượng ngùng, không thể a……
“Này, Hoa Ngục Thánh, ngươi vì sao đột nhiên lôi ta đi a?” Nguyệt Vũ một bên tiêu bắn, một bên nghi hoặc hỏi Hoa Ngục Thánh, trong đó có chút bất mãn.
Nàng không thích loại cảm giác bị người khác nắm giữ quyền chủ động, điều này khiến nàng rất là lo lắng. Cho dù Hoa Ngục Thánh đã được nàng tán thành cũng không được!
"A, Dạ nhi, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi, bất quá lát nữa ngươi sẽ biết." Hoa Ngục Thánh cười thần bí, không một chút xúc động muốn nói cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nghe xong, có chút thất bại trừng mắt nhìn Hoa Ngục Thánh, sau đó tiếp tục tiêu bắn về phía trước.
Không nói thì thôi, còn ra vẻ thần thần bí bí , hừ!
Đột nhiên, thời điểm Nguyệt Vũ oán giận, phía sau ba đạo hơi thở cực kỳ cường hãn càng ngày càng gần, cũng sắp đuổi kịp bọn họ!
Ba cỗ hơi thở này, Nguyệt Vũ lập tức liền cảm thụ được đây là ba người Quân Dạ Hi bọn họ.
Như thế nào đuổi theo?
Nguyệt Vũ tò mò nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh, phát hiện Hoa Ngục Thánh như trước vẫn một bộ dáng bình thường, tựa hồ đã sớm biết. Nguyệt Vũ càng thêm nghi hoặc, nhìn như vậy, Hoa Ngục Thánh hình như cố ý đưa mang nàng đi, nhưng hắn vì sao phải dẫn bọn họ đi?
Đã cách nơi đế vương hoa nở rộ một khoảng rất xa , cơ hồ mấy ngàn dặm. Hoa Ngục Thánh cầm trụ Nguyệt Vũ nhoáng một cái liền ngừng lại.
Thấy hai người Nguyệt Vũ ngừng lại, Nguyệt Nhiên Thanh bọn họ cũng tự nhiên ngừng lại. Hai vị trưởng lão trên mặt hiện rõ khinh miệt cùng âm ngoan, còn có khinh thường, Nguyệt Nhiên Thanh như trước vẫn một bộ dáng thản nhiên, thoạt nhìn sâu không lường được.
"Ta còn tưởng Dạ Phù Phong có bao nhiêu tài giỏi đâu, nguyên lai cũng chỉ là một tên nhát gan a. A, nhát như chuột lâm trận bỏ chạy, thật sự là nổi tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt càng nổi tiếng hơn a." Hạo trưởng lão âm trầm, khinh thường, châm chọc nói.
Vốn, nghe thế nhân đem Dạ Phù Phong nói thành bộ dáng kia, hắn cũng đã không tin. Cái gì mà thiên phú tuyệt thế, cái gì mà tuấn tú vô song, cái gì mà vân vân đủ kiểu, hắn nói, thiên hạ nào có người hoàn mỹ như vậy? Hôm nay vừa thấy, Dạ Phù Phong cũng bất quá chỉ như thế!
"Hạo huynh, làm gì phải cùng một tiểu oa nhi nói nhiều như vậy. Người trẻ tuổi thôi, kiêu ngạo một chút cũng đúng. Hơn nữa, một tên chưa đủ lông đủ cánh, thực lực này, nhìn thấy chúng ta trốn chạy cũng là phải." Mặt khác một vị danh gọi Nguyệt Hàn trưởng lão phụ họa nói, lúc trước bình tĩnh trầm ổn, lúc này ở nơi đây, Nguyệt Hàn đã không còn muốn ngụy trang.
Không có người nhìn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bọn họ không cần phải cố kỵ!
Nghe hai người song hoàng với nhau, Nguyệt Vũ một chút cũng không thèm để ý. Nàng là một người rất có nguyên tắc, cùng hai tên lão bất tử lão chấp nhặt, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hạ giá.
Lời nói tựa hồ đối với Dạ Phù Phong không có phản ứng, hai vị trưởng lão nhưng thật ra cảm thấy chính mình hiện tại như hai lão ngu xuẩn, bị Dạ Phù Phong chê cười. Vì thế, Hạo trưởng lão trầm giọng giận dữ hét:"Dạ Phù Phong, ngươi không trốn nổi nữa đâu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
"Ta nói, nhị vị, thần tử đại nhân các ngươi còn không có lên tiếng, các ngươi liền chít chít méo mó một đống lớn, các ngươi đây là muốn vượt mặt sao?"Không để ý tới Hạo trưởng lão rống giận, Nguyệt Vũ thanh thiển mở miệng nói.
Ngữ khí lạnh nhạt làm cho hai người sửng sốt, lập tức nét mặt già nua hiện lên xấu hổ, có chút không nói lên lời, chỉ có thể ngoan độc trừng mắt Nguyệt Vũ, phát tiết lửa giận trong lòng.
Dạ Phù Phong nói đúng, bọn họ tuy là trưởng lão quan trọng của thần điện, nhưng địa vị bên trong quả thật không kịp thần tử cao quý như vậy. Dưới tình huống này, bọn họ hẳn là phải nghe theo thần tử, mà không phải thời điểm thần tử còn chưa nói cái gì đã thông suốt.
Ngay tại lúc hai người muốn hướng thần tử thỉnh tội, thanh âm Nguyệt Nhiên Thanh thanh nhuận như nước vang lên......
/218
|