Dạ Thuật

Chương 64 - Chương 64

/66


Tiết Lăng Phong nấp sau gốc cây, len lén nhìn người y nhung nhớ hai năm nay, đã ở bên người khác cùng tạo thành một khung cảnh mỹ lệ tường hòa; còn sự xuất hiện của y, chỉ bất quá là một nét bút hỏng đầy đột ngột trên khung cảnh xinh đẹp đó.

Có lẽ nét bút hỏng này nên yên lặng mà biến mất, trở về theo đường cũ.

Tiết Lăng Phong nghĩ như vậy, hình ảnh trước mắt chậm rãi mờ đi, y cắn môi bứt những ngọn cỏ và mấy miếng vỏ cây bên cạnh, những cây cỏ đó dưới sự chà đạp của y đều tan thành tro bụi.

(Giống kiểu oán phụ =)) )

Động tĩnh rất nhỏ đó khiến người đang bổ củi chú ý, Song Phi buông búa, nhìn cây tùng mà Tiết Lăng Phong ẩn thân, cao giọng hỏi: “Ai ở đó? Đi ra.”

Tiết Lăng Phong thẳng tay ném giúm cỏ trong tay, nhẹ nhàng bước ra. Khoảnh khắc y xuất hiện, rốt cuộc y minh bạch, vừa rồi mình ở đó quấn quít nửa buổi, tàn phá hoa cỏ, kỳ thực cũng chỉ là vì muốn làm nam nhân kia chú ý, khiến sự xuất hiện của y có vẻ không quá gượng gạo.

Nhưng hiển nhiên, ảnh vệ của y đã bị y làm cho sửng sốt, không chỉ có sắc mặt đối phương lập tức tái nhợt, ngay cả đôi đồng tử màu hổ phách đậm kia cũng bắt đầu co lại, thậm chí còn vô thức lui từng bước về sau.

“Song Phi, là ta.”

Tiết Lăng Phong nhìn phản ứng của Song Phi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Đôi mắt y đo đỏ, trên mặt hiện vẻ uể oải rõ ràng do nhiều tháng bôn ba, còn có bộ đồ tiểu mã quái của Miêu tộc trên người hoàn toàn không thích hợp, đều khiến nam nhân cao cao tại thượng này thoạt nhìn nghèo túng mà thất bại.

Thế nhưng nụ cười miễn cưỡng đó của y hình như không hề làm cho nam nhân phía trước trầm tĩnh hơn, trái lại càng khiến cho đối phương khẩn trương cao độ, như là thấy ác mộng đang biến thành sự thực.

Nữ tử người Miêu ngồi một bên nhìn Song Phi một chút, lại nhìn Tiết Lăng Phong một chút. Nàng hầu như quen biết hết thành nhỏ này, thế nhưng nam tử mặc trang phục Miêu này chắc chắn nàng chưa gặp bao giờ.

“Song Phi, là bằng hữu của huynh à?”

Ước chừng một năm trước, cũng có một nam nhân đến tìm Song Phi, nàng còn nhớ rõ người nọ tên là Quy Khư, còn ở lại đây một thời gian, thế nhưng rõ ràng là trông không giống nam nhân này.

“Chúng ta cũng không phải là bằng hữu!”

Tiết Lăng Phong lườm người phụ nữ kia, tranh trả lời trước, ngữ khí bất thiện lại còn thêm ý tứ sâu xa.

“Vậy ngươi là ai?” Nàng chưa từng thấy nam nhân nào mở miệng là hung thần ác sát như thế.

“Ta là ai? Hắn chưa từng nói với ngươi sao?!” Trên lưng Song Phi in tên y, y cũng không tin một chữ lớn như vậy, mà nữ nhân ngốc này không phát hiện ra.

Chân trời góc biển, nam nhân này vĩnh viễn thuộc về y.

Nữ tử người Miêu bị mấy câu đằng đằng sát khí của Tiết Lăng Phong chọc tức, đứng bật dậy, rốt cuộc Song Phi lấy lại tinh thần, nói với nữ tử: “Liên Hà, số củi còn lại mai ta sẽ trở lại bổ giúp muội, hôm nay ta về trước.”

Nói xong, Song Phi mặc vào chiếc áo vắt một bên, vội vã đi qua bên cạnh Tiết Lăng Phong, Tiết Lăng Phong hung hăng nhìn lại nữ nhân đang trừng mắt với y một chút, liền xoay người đi theo.

Hai người một trước một sau đi một đoạn đường, căn nhà cỏ giữa sườn núi đã khuất bóng.

Bọn họ đều không nói lời nào, nhưng Tiết Lăng Phong đi sau Song Phi thì mừng thầm, quả nhiên đứa bé trong bụng nữ nhân kia không phải của Song Phi.

Đi một lúc, Tiết Lăng Phong thất thần một lúc, nam nhân phía trước bỗng vụt chạy, y ngớ người nhìn bóng dáng Song Phi chạy trối chết, ngây người trong chốc lát, liền lập tức đuổi theo.

Hình như nam nhân thực sự bị y làm cho sợ hãi, thậm chí còn quên dùng khinh công, chỉ chạy theo bản năng như một chú hươu hoảng sợ, một mình luồn lách vào phía rậm rạp của rừng cây, như là muốn tìm tới một chỗ bí ẩn có thể trốn.

Tiết Lăng Phong nóng nảy, điểm nhẹ mũi chân, nhanh chóng đuổi theo người phía trước, y túm lấy chân sau của Song Phi mà kéo một cái, Song Phi lập tức ngã nhào ra đất, sau đó y liền dùng hết sức lực toàn thân đè ép lên người đối phương.

Bởi vì vừa chạy trốn, thân thể nam nhân dưới thân nóng hổi, thở hồng hộc từng hơi, còn chưa cam chịu vẫn đang giãy dụa muốn thoát khỏi y. Cành cây nhọn, hắn thì chạy quá nhanh, y phục bị rách nhiều chỗ, lộ ra làn da màu mật ong mê người bên trong, có một số chỗ còn bị cứa rách, chảy ra những giọt máu nho nhỏ, càng thêm phong vị dã tính.

Giờ lại vừa đúng mùa xuân, Tiết Lăng Phong đã cấm dục hai năm gần như là động dục tại chỗ, y cố dùng sức, ép người phía dưới chặt hơn, rồi há miệng hôn lên.

Hai năm chờ đợi, hai năm đằng đẵng nhớ nhung, trong lòng y có bao nhiêu tình cảm đã không thể kìm nén nữa, tuôn trào như hỏa diễm, nụ hôn của y không còn là hôn, mà đã biến thành cắn xé.

Người dưới thân bị y cắn đến độ lớn tiếng kêu đau, trên tấm lưng xinh đẹp đã bị in vô số vết răng, những vết răng thật sâu này thậm chí đâm vào da thịt, như là đặt ở trên hắn cũng không phải con người nữa, mà là một con sư tử đói quá hóa liều, muốn nuốt chửng hắn.

Sau vài cơn đau ngắn, nam nhân phía dưới tỉnh táo lại, im thin thít mặc cho người ở trên tiếp tục động dục, khi hắn cảm thấy quần mình đang bị kéo xuống thì ngón tay cắm thật sâu vào trong bùn đất.

Cuộc sống thuộc về hắn, từ sau khi nam nhân này xuất hiện, Bàn Long sơn trang, Thiên Ảnh môn, Hình đường, những thứ khiến hắn sợ hãi đó cứ nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu, chúng như cơn ác mộng đáng sợ, dù chạy tới chân trời góc biển cũng không thể thoát.

Không, chúng cũng không phải là mộng, chúng là hiện thực; mộng, chính là cuộc sống yên ả hai năm nay của hắn. Còn hiện tại, là lúc tỉnh mộng.

Bởi người dưới thân không chối từ nữa, còn không hề nhúc nhích, khiến Tiết Lăng Phong đang động dục cũng dần tỉnh táo lại, mặc dù thứ bừng bừng phấn chấn của y đã lưu luyến ở giữa hai mông quyến rũ đó tới quên đường về, nhưng y vẫn ép buộc bản thân phải khắc chế, không cam lòng mặc quần lại.

Nhưng quần Song Phi thì y không kéo lên hộ, không thể dùng, thì có thể nhìn chứ!

Đúng rồi, còn có phía trước, khối ngọc vật kia y cũng cực kỳ thích.

Tiết Lăng Phong xoay người kia lại, thứ y yêu thích liền xuất hiện trước mắt y, nó còn chưa tỉnh giấc, mềm rũ giữa hai chân. Mao phát hơi xoăn ở mặt trên dính phải ít cỏ vụn, Tiết Lăng Phong nhặt từng cái từng cái một ra.

Y làm rất cẩn thận tỉ mỉ, như là đối đãi với một bảo bối trân quý nhất, khóe miệng còn mang theo một nụ cười đầy an tâm mà chính y cũng không nhận ra.

Quả thật y thấy rất an tâm, sau khi được chạm vào nam nhân này một lần nữa, hai năm nay y lơ lửng phiêu đãng cuối cùng cũng chạm được xuống đất.

“Song Phi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.” Tiết Lăng Phong vuốt ve thân thể nam nhân, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới nói cho y biết tất cả đều không phải là mơ, cũng không phải là mộng đẹp hai năm nay gặp vô số lần cứ tỉnh dậy lại tan thành muôn mảnh, tất cả đều chân chân thực chực, y đã tìm được hắn trở lại rồi, “Sau này ngươi không thể đi đâu, không thể chạy loạn như vậy nữa, biết không? Ta phải tùy thời đều có thể thấy ngươi, nếu như ngươi muốn đi đâu, phải để ta đi theo với!”

“Ngươi còn chạy loạn nữa, ta sẽ… ta sẽ…” Tiết Lăng Phong nhéo mạnh lên bụng nam nhân hai cái, y luyến tiếc trừng phạt cái người thật vất vả mới tìm được này, nhưng lại muốn uy hiếp hắn, để sau hắn không dám bỏ đi nữa.

Trên bụng bằng phẳng rắn chắc sinh ra hai vết đỏ ửng, đại khái là Tiết Lăng Phong kích động quá mức, vừa đụng tới thân thể đó liền không kiểm soát được độ mạnh nhẹ, nhéo xong y nhìn lại thấy yêu thương, liền vội vàng cúi đầu liếm liếm.

Thế nhưng vừa liếm một cái, y đâu còn khống chế được bản thân nữa, lại ôm lấy eo nam nhân mà điên cuồng gặm cắn một trận, đầu lưỡi còn liều mạng đẩy vào trong rốn đối phương, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ: “Song Phi, ta… thích, thích… ngươi.”

Nam nhân nằm trên mặt đất diện vô biểu tình, hờ hững mà lãnh đạm nhìn những cây cổ thụ cao lớn giúp hắn ngăn trở ánh mặt trời, hình như hắn nghe thấy Tiết Lăng Phong nói thích mình, nhưng vì sao toàn thân trên dưới không có chút gợn sóng nào. Có phải điều đó chứng tỏ rằng, rốt cuộc hắn đã bỏ xuống được người này? Giống như lúc trước ở trong Hình đường đã từng nghĩ, kiểu gì cũng sẽ có một ngày khi hắn nhớ tới người này, sẽ cảm thấy buồn cười vì sự si mê và chấp nhất của mình xưa kia.

“Ta biết ta không nên chạy trốn, ta biết hành vi của ta đã mạo phạm tới lệnh cấm của Bàn Long sơn trang.” Nam nhân thần tình vẫn lạnh lùng thản nhiên, không có bất cứ cảm tình gì, “Ta chỉ thỉnh cầu một chuyện, sau khi trở lại không thụ hình nữa, trực tiếp xử tử có được không?”

Tiết Lăng Phong vẫn đang ghé vào trên người Song Phi hưởng dụng đầy thỏa thuê, nghe hắn nói vậy, liền ngẩng mạnh đầu lên nhìn hắn. Có phải là hắn chưa nghe thấy mình nói gì cả hay không?

“Nếu như ngươi thích ta.” Đôi mắt nam nhân nhìn y, bình tĩnh bổ sung vào một câu.

Xem ra là hắn có nghe thấy mình nói gì.

Sau hai năm gặp lại câu đầu tiên hắn nói với y lại là như thế, phản ứng cũng lãnh đạm kì cục, vừa mới đầu còn sợ tới độ chạy trối chết.

Tiết Lăng Phong cười thất bại, đứng lên từ trên người Song Phi, giúp hắn mặc quần áo vào, cúi đầu ngồi một mình một bên.

“Ngươi nói gì cơ?” Tiết Lăng Phong lộ ra nụ cười quái dị, như là hiện tại y hoàn toàn dựa vào nụ cười giả tạo đó để chống đỡ tất thảy, y cũng không phải là ngu ngốc, phản ứng của đối phương nhiều ít khiến y ý thức được chút gì đó, “Ta có thể lý giải ý ngươi là ngươi không muốn quay về Bàn Long sơn trang đúng không?”

Song Phi cũng ngồi xuống, mặc y phục, đưa lưng về phía Tiết Lăng Phong, chậm rãi cúi đầu, một lát sau mới nói, “Ta hận nơi đó. Lúc trước là vì ngươi, hiện tại chỉ còn lại hận. Tất cả đều là con ngươi, vì cái gì hủy hoại ta?”

Phía sau không có một chút động tĩnh nào, Song Phi cũng không nhúc nhích, mười lăm mười sáu năm trôi qua, có quay đầu hối hận năm xưa đi lầm đường cũng đâu còn ý nghĩa nữa. Chỉ là trải qua hai năm sinh hoạt như người bình thường, cũng ít nhiều cảm giác được cái hàm nghĩa của sinh mệnh thực đáng quý, hôm nay lại sắp bị bắt trở về, đối với số phận như vậy không khỏi sinh ra lòng oán hận.

Thế nhưng đã trong dự liệu, qua lâu như vậy mới biết được, cũng nên thấy đủ rồi. Còn có mong muốn gì, đợi kiếp sau làm lại lần nữa.

Song Phi bỗng cúi đầu cười cười, thậm chí cười thành tiếng, đã nhìn thấu trần thế này, mới có thể cười sự si mê xưa kia của bản thân cùng người ta trong trần thế.

Tiết Lăng Phong nghe thấy hắn cười như vậy, bỗng xông lên ôm lấy người kia từ phía sau, “Ngươi đừng như vậy, ngươi không muốn trở lại, vậy chúng ta sẽ không quay về đó, ngươi muốn ở đây, ta sẽ ở cùng ngươi!”

“Đúng rồi, còn nữa.” Tiết Lăng Phong vội vàng gỡ bọc hành lý giản đơn trên người mình xuống, cấp tốc mở ra, bên trong trừ hai bộ y phục, là một con khỉ con được điêu khắc bằng gỗ, “Còn có Thất Thất, ta cũng mang theo tới.”

Khi nhìn con khỉ gỗ còn chưa hoàn thành nọ, Tiết Lăng Phong thấy trên mặt Song Phi xuất hiện một chút vẻ khác thường, y vội vã nhân cơ hội đó nói, “Sau này, chúng ta sống cùng nhau, có được không? Ngươi hoàn thành nó đi, nó thiếu tay thiếu chân như vậy, đáng thương biết bao!”

Tiết Lăng Phong đưa con khỉ tới trước mặt nam nhân, nam nhân nhìn một chút, lại chuyển mắt đi. Y kiên quyết nhét nó vào trong tay nam nhân, nhưng vừa buông lỏng tay ra, khỉ gỗ liền trượt từ tay nam nhân xuống bùn đất bên dưới, đối phương căn bản không muốn cầm nó.

Tiết Lăng Phong quýnh lên, nhặt con khỉ đặt vào trong bao vải, rồi ôm chặt lấy người kia, ghé vào bên tai đối phương cầu xin: “Song Phi, ta thực sự thích ngươi, ta yêu ngươi, trước đây đều là ta không tốt, ngươi tha thứ cho ta đi, cho ta một cơ hội nữa được không? Ngươi biết hai năm nay ta sống thế nào không? Mỗi ngày ta đều đợi tin tức của ngươi, phái rất nhiều người hỏi thăm khắp nơi, ta ở tại căn nhà gỗ mà trước đây chúng ta chung sống, mỗi buổi tối chỉ có thể ôm Thất Thất mới có thể ngủ, bởi vì đây là thứ duy nhất ngươi lưu lại, ta nhớ ngươi tới sắp phát điên rồi.”

Thấy nam nhân vẫn im lìm, thần sắc đạm mạc, Tiết Lăng Phong càng không biết phải làm sao, trong đời y chưa từng có kinh nghiệm lấy lòng người khác, cầu được người ta tha thứ, y chỉ có thể kể cho đối phương nghe cuộc sống hai năm qua, sự kinh hoảng thất thố của mình một cách vô vị.

“Song Phi, sau này ta sẽ chỉ đối tốt với mình ngươi, ta yêu ngươi, trước đây ta không nhận ra ta quan tâm tới ngươi như thế, cho nên mới làm nhiều chuyện thương tổn ngươi như vậy, sau khi ngươi đi, ta phát hiện ta căn bản không có cách nào sống ở nơi thiếu vắng ngươi, ta đuổi hết những người khác đi, ta biết ngươi không thích họ, sau này ta chỉ thuộc về ngươi, ngươi cũng chỉ thuộc về ta có được không?”

Song Phi cảm thấy trên cổ mình ẩm ẩm nóng nóng, Tiết Lăng Phong đang gối lên bờ vai hắn, nước mắt theo cổ hắn trượt vào trong vạt áo. Y có thể nghĩ ra bất kì cách nào để giữ lại người đã từng yêu y nhất này.

Nước mắt ấm áp, là ngôn ngữ tốt nhất, trên gương mặt bình tĩnh của Song Phi rốt cuộc có một tia rung động, nhưng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, đối với hắn mà nói, những lời này đã quá muộn màng. Hắn xoay người, đỡ Tiết Lăng Phong dậy, Tiết Lăng Phong vội vội vàng vàng che giấu lệ trong mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương nữa.

“Hà tất như vậy, ngươi cũng không phải là thực sự yêu ta.” Song Phi nhìn Tiết Lăng Phong, đổi lại là trước đây, hẳn là tim hắn sẽ như bị đao cắt, có thể hy sinh tất cả. Thế nhưng hơn mười năm qua đi, hắn đã mệt mỏi, tình cảm và trái tim đã chết vĩnh viễn vào cái đêm hắn ra đi.

“Hiện tại ngươi quan tâm ta, muốn ở bên ta, chỉ là bởi vì hai năm trước cũng không phải là ngươi cho phép ta đi, mà là tự ta bỏ đi, như vậy khiến ngươi cảm thấy rất thất bại đúng không? Kích thích tới dục vọng chinh phục của ngươi đúng không? Ngươi ngẫm lại đi, nếu như năm đó ta ở lại, tiếp tục đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có liếc mắt tới ta hay không? Ở trong lòng ngươi ta vĩnh viễn chỉ là một thứ công cụ vẫy tay là tới, phất tay là đi. Ngươi khinh thường ta, Tiết Lăng Phong, trong lòng ra hiểu rất rõ.”

“Không phải như thế! Hoàn toàn không phải!” Tiết Lăng Phong lập tức phủ định, cầm lấy tay đối phương, dựng thẳng lưng, lời thề son sắt, “Ta thừa nhận, nếu như ngươi không bỏ đi, có lẽ ta sẽ không ý thức được ngươi quan trọng với ta ra sao, ta cần ngươi tới nhường nào, ta tới tìm ngươi, là bởi vì ta đã biết đời này ta chỉ muốn có ngươi ở bên!”

“Vậy sao?” Song Phi cười cay đắng, “Nếu ta thật sự quan trọng với ngươi như thế, ngươi sẽ không nhận ra sao? Sao lúc đó ta chỉ biết là ta rất yêu ngươi, có thể làm tất cả vì ngươi nhỉ? Ngươi là một người bị chiều quá sinh hư rồi, Tiết Lăng Phong, thứ ngươi cần chỉ là một con cún để ngươi đá tới đá lui vẫn còn trung thành tận tâm, còn ta khi đó vừa vặn chính là như thế.”

Tiết Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Song Phi một cái, rồi lại cúi đầu, Song Phi của y đã thay đổi rồi. Có lẽ sự nhân nhượng, sự dung túng của hắn đối với mình lúc trước là bởi vì hắn yêu mình; sự ẩn nhẫn, sự trầm mặc của hắn cũng là bởi vì yêu mình, hiện tại người ở trước mặt bình tĩnh phản bác lại đã không còn là Song Phi cứ nhìn thấy y là không biết phải nói gì nữa.

“Ta chỉ là muốn có thể ở lại bên cạnh ngươi cũng không được sao?” Lúc nói lời này, giọng Tiết Lăng Phong đã nhỏ cực kỳ, y lại nắm lấy cánh tay bé xíu của khỉ gỗ, nắm lấy bàn tay của nó, mỗi khi y cần được xoa dịu, thì sẽ làm như vậy.

“Ngài muốn thế nào cũng được, thưa chủ nhân.” Song Phi nhặt lại đồ dùng bị Tiết Lăng Phong vứt dưới đất, lại cầm lấy khỉ gỗ trong tay y, bọc tất cả lại, “Không cần hỏi ý tứ của ta.”

.

Tới chiều tối, Tiết Lăng Phong theo Song Phi đến căn nhà nhỏ hắn ở phía sườn núi bên kia, bên trong bố trí khá giống với nhà gỗ nhỏ ở Bàn Long sơn trang, từ đó nhìn ra được, chí ít từng có một khoảng thời gian nam nhân này còn cực kỳ tưởng niệm mình. Điều này làm Tiết Lăng Phong đang ủ rũ có thêm chút lòng tin.

Bữa tối là Song Phi làm, lúc Tiết Lăng Phong thấy hắn bưng cơm nước lên, vẫn theo thói quen đặt những thứ y thích ăn nhất ở những chỗ gần y, khẩu vị cũng dựa theo sở thích của y mà làm.

Những hành động lơ đãng cho Tiết Lăng Phong không ít sự cổ vũ và thoải mái, y nghĩ trong lòng Song Phi hẳn là vẫn còn thích mình, chỉ là bởi vì sợ lại bị thương tổn, nên đã khóa chặt cảm tình lại, nếu như y biểu hiện thật tốt, y cũng không tin không thể khiến ảnh vệ ngoan ngoãn của y hồi tâm chuyển ý.

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status