Chương 11:
Bạch Vi nghe nàng nói bên tai nhưng không tức giận, ngữ khí vẫn luôn dịu dàng như mọi khi, “Dân phụ a, là chỉ những người phụ nữ được yêu thích, họ có cuộc sống chẳng khác gì nam nhân, là một người phụ nữ hạnh phúc.”
Thịnh Kiều Di nghĩ nghĩ, kiên định nói, “Mẹ, con cũng muốn làm dâu phụ.”
Bạch Vi sửng sốt, sau đó liền che miệng cười, suýt nữa đau đến sốc hông,
Chải vuốt lại nhịp thở, yêu thương mà sờ sờ khuôn mặt kiều nộn của đứa con gái nhỏ, Bạch Vi kiên nhẫn dạy dỗ, “Lời này ghi nhớ trong lòng là được rồi, ngàn vạn lần không thể nói ta.”
“Vì sao?”
“Bởi vì những người không thể trở thành dâu phụ như con, sẽ liều mạng làm con bất hạnh, chỉ ước con ngã vào bùn lầy, trở nên dơ bẩn xấu xí mới vừa lòng.”
Thịnh Kiều Di sợ tới mức bịt chặt miệng, nàng thích nhất sạch sẽ, dĩ nhiên không muốn toàn thân đầy bùn thối.
Từ đó về sau, Bạch Vi đối đứa con gái năm tuổi của mình rốt cuộc cũng đã sinh ra chút tình thương mẫu tử, thường ôm nàng nói một ít lời tư mật.
Liễu mẹ giận mà không dám nói gì, nhìn mẹ con hai người trò chuyện cười đùa, lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên, sợ Bạch Vi sẽ “Dạy hư” đứa trẻ ngoan như tiểu thư.
Sự thật chứng minh, bà lo lắng là hoàn toàn là đúng đắn.
Cái gì gọi là đức độ, phận nữ nhi Bạch Vi đều ném sang một bên, lời lẽ chính đáng dạy dỗ Thịnh Kiều Di Đều là đồ hư hỏng, con đã từng thấy đàn ông học nam đức, đọc nam giới (giới trong giới hạn) chưa?
Thịnh Kiều Di ngoan ngoãn lắc đầu.
Bạch Vi nhướng mày, “nhìn đi, vì sao đàn ông không học những phụ nữ lại phải học? Bởi vì bọn đàn ông hy vọng nữ nhân sẽ ngu dốt hơn bọn hắn, như vậy bọn họ mới thể yên tâm lừa ngươi.” Thịnh Kiều Di mơ hồ vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, suy nghĩ hồi lâu, ấp úng nói, “Chính thầy nói, nam nữ khác biết.”
Bạch Vi khịt mũi một cái, “chỗ nào không giống? Bất quá là dưới háng nhiều một đống, chúng ta trước ngực còn có hai đống đấy thôi, so với nam nhân còn nhiều hơn.”
Tựa hồ... Rất có đạo lý.
Lời nói thác thú zị Đô
Đến đây chỉ thấy thương cho Bạch Vi><
/237
|