Ba người kết bạn đi tới bên kênh nước, nắm đất rửa mỡ đầy trên tay, lại lấy nước trong kênh rửa tay. Nhạc Diêu còn nhỏ, đương nhiên do mẫu thân làm thay, Tiết Thủy Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của nó, vừa rửa tay vừa nhỏ giọng nói chuyện với nó.
- Người ta nói uống trà cũng có rất nhiều quy củ, tùy hoàn cảnh đều có điểm chú ý khác nhau. Ví dụ như cùng ăn cơm với khách, thường thường sẽ dâng trà, nước trà này không thể đầy, chỉ rót khoảng bảy phần, phải tránh đầy tới mép.
Tiết Thủy Vũ này quả thực là một người mẹ tốt, có cơ hội sẽ không quên dạy dỗ con gái, đại khái muốn dạy con gái thành tiểu thư khuê các thực sự. Vừa rồi nâng chén trà lên, nàng liền dạy dỗ con gái về trà đạo.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy may mắn tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, vẫn còn khờ khạo ngây ngô, nếu không quy củ như một người lớn thì không thú vị.
Chẳng qua những chú ý trong trà đạo này, Diệp Tiểu Thiên cũng không biết quá nhiều, cho nên hắn ở bên lại nghe được lợi ích không nhỏ:
- Lúc uống trà nếu như mặt nước có lá trà, thì hãy đậy nắp chén mà uống, đừng có dùng nắp chén gạt gạt hoặc là thổi, đó là chuyện rất thất lễ. Còn nữa, uống trà thì uống từng hớp nhỏ, có khát cũng đừng uống một hơi cạn sạch. Nếu uống xong một ly trà muốn uống thêm nước, chỉ cần cầm nắp chén lên tựa vào đĩa, chủ nhân sẽ biết rõ con muốn uống tiếp, nhưng đừng há miệng đòi, lúc người ta rót thêm con phải hạ thấp người cảm ơn. Nếu như con là chủ nhân, lúc rót thêm cho khách nhất định phải nghiêng người, tay đỡ nắp ấm, đừng hướng miệng ấm về phía khách, đó là ý mắng chửi người ta. Nếu kính trà cho người ta, sau khi kính trà đừng có lập tức quay người, phải lui ba bước rồi quay người, nếu không cũng là bất kính.
Diệp Tiểu Thiên tại thiên lao Hình Bộ mỗi ngày ở cùng một đám quan lớn triều đình, chuyện hiểu được nhiều lại lung tung, những quan lớn triều đình kia đều là quan phạm tội, tuyệt đối không có hứng thú nói trà đạo với hắn, lúc này nghe được không khỏi ghi nhớ trong lòng.
Tiết Thủy Vũ dùng đất chà xát rửa sạch tay cho con gái, nói:
- Được rồi, tự mình rửa đi.
Nhạc Diêu vểnh mông nhỏ ngồi xổm bên cạnh kênh nước rửa bàn tay nhỏ bé. Tiết Thủy Vũ ở bên vừa rửa tay vừa tiếp tục dặn dò:
- Nếu như con đi bái phỏng người có địa vị tôn quý hơn con mà không phải bữa tiệc, người ta bưng trà tới cũng đừng uống, đó là làm ra vẻ đấy. Trừ khi chủ nhân nhấc tay ra vẻ mời khách với con, nếu không người ta vừa nâng chén, người hầu sẽ hô to tiễn khách, đó gọi là trà tiễn khách.
Diệp Tiểu Thiên nhịn không được cười nói:
- Không thể tưởng được muội lại hiểu được nhiều chuyện như vậy, những thứ này muội đều học được sau khi vào Dương phủ sao?
Tiết Thủy Vũ trầm mặc một lát, thở dài nói:
- Phụ thân muội vốn là Chủ sự Thanh Lại Ti Nghi Chế Lễ Bộ.
Diệp Tiểu Thiên chấn động, thất thanh nói:
- Muội thực sự là con nhà quan lại sao? Làm sao có thể...
Tiết Thủy Vũ dung nhan ảm đạm, thở dài:
- Làm sao lại làm thiếp người ta, đúng không? Gia phụ phụ trách gia lễ, quân lễ, học vụ, khoa cử tại Nghi Chế Thanh Lại Ti, có một thời gian, xảy ra chuyện khoa trường rồi loạn, vì dẹp loạn sự phẫn nộ của sĩ tử, bất kể người có liên quan hay không đều bị xử phạt, nhẹ nhất cũng là tịch thu gia sản, gia đạo nhà muội cũng bị sa sút từ đó...
Diệp Tiểu Thiên giật mình, thầm nghĩ mình quả thực chiếm được tiện nghi lớn! Chẳng những có được một mỹ nhân như hoa như ngọc, xuất thân của nàng còn cao quý như thế, đây chính là thiên kim tiểu thư trong nhà Chủ sự Lễ Bộ, chỉ là... chỉ là gia đạo sa sút, cũng không thảm đến mức làm thiếp người ta, trong chuyện này...
Diệp Tiểu Thiên thăm hỏi:
- Hiện giờ muội được tự do, vì sao không trở về nhà?
Tiết Thủy Vũ thản nhiên nói:
- Bởi vì trong lòng cha và huynh của muội, muội đã chết rồi.
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn nàng. Tiết Thủy Vũ ngẩng đầu lên, nhìn sao sáng chói đầy trời, chán nản nói:
- Nhà muội là môn đệ thư hương, thi lễ gia truyền. Gia đạo vốn đã sa sút, nếu như tin tức con gái làm thiếp người ta truyền ra, chẳng phải mất hết văn nhã? Cho nên, lúc muội quyết tâm bán mình chôn mẹ, người nhà muội... đã coi muội chết rồi.
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Bán mình chôn mẹ?
Tiết Thủy Vũ cúi đầu rửa tay, nhẹ nhàng nói:
- Lúc ấy triều đình truy cứu bản án cha muội, mẹ muội sinh bệnh nặng, trong nhà cũng không đoái hoài cứu trị, cứ bệnh qua đời như vậy. Sau khi gia sản bị tịch thu, cha sợ rằng ở lại kinh thành sẽ xảy ra bất trắc, cho nên muốn trở về quê nhà gấp, ngay cả hậu sự của mẹ cũng không muốn quan tâm, muốn dùng chiếu bó lại, mai táng qua loa. Một đứa con gái yếu ớt như muội, có thể làm gì đây? Vì vậy... cha và anh cho rằng người bán mình lấy tiền chôn cất mẹ như muội, làm hỏng gia phong Tiết gia, trục xuất ra khỏi gia môn...
Mấy giọt nước mắt rơi vào dòng nước, im lặng không dấu vết.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong vừa sợ vừa giận:
- Đây là gia đình lạnh lẽo tới mức nào, đây là hiếu nữ bậc nào!
Nghe xong lời này, dường như mẫu thân Thủy Vũ là thiếp thất của Chủ sự Lễ Bộ kia, nhận loại đãi ngộ này, nói là quý nữ danh môn, cảnh ngộ cũng quá đáng thương.
Diệp Tiểu Thiên vốn còn lo lắng Thủy Vũ có gia thế như thế, chính mình khó xứng đôi với nàng, đừng nói nàng xinh đẹp như hoa, cho dù xấu như Vô Diệm, chỉ bằng vào xuất thân này hắn có thúc ngựa cũng khó đạt tới, hiện giờ rốt cuộc yên lòng, nhưng trong lòng thực sự giận dữ bởi cảnh ngộ bất công mà nàng gặp phải.
Diệp Tiểu Thiên giận dữ nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Đây là thư hương môn đệ, thi lễ gia truyền chó má gì! Muội chí hiếu với lệnh đường, cô gái ngoan như vậy là vinh quang của Tiết gia, lại bị họ coi là sỉ nhục, tim sói phổi chó như vậy, người nhà vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ như vậy, cô không cần để ý tới họ cũng được.
Nhạc Diêu rửa sạch tay, lúc mẹ nói chuyện, cô bé cảm nhận được đau thương nhàn nhạt trong lời mẹ nói, hiểu chuyện mà tựa bên người mẹ, lúc này lại thấy Diệp Tiểu Thiên giận tím mặt, không khỏi hơi sợ hãi níu chặt quần áo mẹ mình.
Tiết Thủy Vũ cảm kích nhìn Diệp Tiểu Thiên, thấp giọng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Dứt lời nàng dắt tay con gái, tập tễnh rời đi.
Diệp Tiểu Thiên nhìn dáng đi của nàng, cau mày nói:
- Chân muội làm sao vậy?
Tiết Thủy Vũ đáp:
- Không có gì, chỉ là đi đường ban đêm, chân bị tụ máu mấy nơi.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng đứng lên nói:
- Sao muội không nói sớm, nếu hiện giờ không xử lý, ngày mai sao có thể đi đường được.
Tiết Thủy Vũ nói:
- Không có gì, muội cố gắng một chút là được rồi.
Diệp Tiểu Thiên bước nhanh tới, cậy mạnh nói:
- Cố cái gì mà cố, cái này cũng có thể cố được sao?
Nói xong hắn khẽ cong eo, liền ôm lấy đầu gối Tiết Thủy Vũ, ôm ngang nàng lên.
Tiết Thủy Vũ hét lên một tiếng, đã bị Diệp Tiểu Thiên ôm ngang. Nàng vừa sợ vừa thẹn, giãy không giãy được, bị Diệp Tiểu Thiên ôm, đành mắc cỡ nhắm mắt lại.
- Nhẹ quá, thân thể thật nhẹ...
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ trong lòng, trên mặt nhìn không ra một chút thần sắc khác thường. Nhạc Diêu chậm rãi đi tới phía sau Diệp Tiểu Thiên, hô lên:
- Ca ca bất công, người ta cũng mệt mỏi, sao không ôm người ta.
Diệp Tiểu Thiên ôm Tiết Thủy Vũ đi tới đặt xuống giường gạch trong miếu, không nói câu gì liền cởi giầy của nàng. Tiết Thủy Vũ vội co chân về, xấu hổ kêu lên:
- Huynh làm gì đó?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Chỗ tụ máu kia phải rạch ra, nếu không ngày mai muội không đi đường được.
Tiết Thủy Vụ nói:
- Để tự ta làm.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Muội làm sao tự làm được, sự cấp tòng quyền, muội cũng đừng căng thẳng.
Tiết Thủy Vũ xấu hổ lắp bắp nói:
- Đi một ngày đường, muội... còn chưa rửa chân.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Nếu là chân thơm, chỉ một ngày cũng không thối được.
Tiết Thủy Vũ nghe ra ý trêu chọc của hắn, liền đỏ mặt không nói.
Diệp Tiểu Thiên tháo giầy thay nàng, cởi chiếc vớ nhỏ màu trắng có miếng vá, lộ ra chân đẹp mềm mại xinh đẹp. Chân của Tiết Thủy Vũ căng thẳng co ro tựa như cánh hoa ngượng ngùng, mắt cá chân trơn như ngọc. Diệp Tiểu Thiên không khỏi dâng lên xúc động muốn sờ nắn vuốt ve một chút.
- Khụ!
Cổ họng Diệp Tiểu Thiên căng lên, hắn lần đầu sờ chân nữ nhân, còn là chân ngọc của nữ nhân xinh đẹp mê người như thế. Hắn mất tự nhiên hắng giọng một cái, tranh thủ thời gian đặt câu hỏi che giấu sự căng thẳng của mình:
- Kỳ quái, muội không bó chân sao, ta còn tưởng rằng muội nhất định có bó chân.
Bàn chân xinh xắn của Tiết Thủy Vũ bị hắn nắm trong tay, nàng cảm thấy toàn thân bắt đầu khô nóng, nàng xấu hổ đùi bắt đầu căng thẳng, ấp ứng đáp:
- À, bởi vì... bởi vì lúc muội còn rất nhỏ cha đã muốn đưa ta vào cung, cho nên...
Diệp Tiểu Thiên lúc này mới chợt hiểu, thầm nghĩ "Cha của Thủy Vũ không chỉ trời sinh tính lạnh lùng, vô tình vô nghĩa, lại là người mê làm quan".
Thời Minh triều này, bó chân đã là chuyện khá phổ biến. Có bốn loại người không bó chân, một là hoàng tộc, một là con gái gia tộc hoàng thân, một là dân tộc thiểu số biên cương, còn một loại là gia cảnh bần hàn, cần nữ tử làm việc tốn thể lực giống như nam tử.
Nữ nhân hoàng thất và hoàng thân Đại Minh chẳng những không bó chân, hơn nữa chiêu cung nữ, nạp phi tử trong nội cũng cũng chọn nữ nhân không bó chân. Lúc chiêu cung nữ trong nội cung tuổi yêu cầu không lớn, cho nên có một số cung nữ đã bó chân sau khi vào cung cũng phải mở ra, bởi vì tuổi nhỏ, vẫn kịp nuôi dưỡng.
Tiết Chủ sự muốn đưa con gái nhập cung, đương nhiên không phải vì làm cung nữ, mục đích của lão là rất rõ ràng.
Diệp Tiểu Thiên thầm mắng Tiết Chủ sự vô sỉ rồi tìm một ngọn cỏ gai khá cứng rắn, nhẹ nhàng chích máu cho Tiết Thủy Vũ, lại dịu dàng đi tất lại cho nàng. Từ đầu đến cuối, Tiết Thủy Vũ mặc hắn bài bố, một cử động cũng không dám. Nhưng tùy tiện để một nam nhân chạm vào chân mình như thế, trong lòng nàng không thể kìm nén sinh ra cảm giác khác thường.
Chờ Thủy Vũ đi tất xong, nàng thả lỏng người, Diệp Tiểu Thiên dường như cũng thở ra nhẹ nhàng, cười nói:
- Được rồi, như vậy cũng không để lại vết sẹo gì, nếu không sẽ không xinh đẹp.
Lúc Diệp Tiểu Thiên chích máu bầm cho Tiết Thủy Vũ, Nhạc Diêu vẫn mở to mắt ở bên nhìn xem, nghe Diệp Tiểu Thiên nói như vậy, vui cười nói:
- Ca ca, Diêu Diêu có xinh đẹp không?
- Ồ...
Diệp Tiểu Thiên làm bộ suy nghĩ, nói:
- Lại nói, khi còn bé nữ tử nào càng xinh đẹp, lớn lên sẽ càng xấu, bởi vì khi bé bộ dạng đã rất đẹp, sẽ không thể đẹp thêm, mà khi còn bé trông rất xấu, trưởng thành lại giống như tiên nữ, vậy muội thấy hiện giờ muội xinh đẹp hay không?
Nhạc Diêu nghiêng đầu, nghiêm túc phân tích lời Diệp Tiểu Thiên nói, lời này đối với đứa trẻ như cô bé hiển nhiên hơi khó hiểu.
Qua nửa ngày, cô bé mới quay qua nghiêm túc hỏi Tiết Thủy Vũ:
- Ca ca nói thật sao?
Tiết Thủy Vũ nín cười gật đầu, trêu chọc cô bé:
- Đúng vậy, mọi người đều như vậy, khi còn bé xinh đẹp, trưởng thành sẽ không đẹp. Vậy Diêu Diêu có cảm thấy hiện giờ mình đẹp hay không?
Cô bé lập tức nhíu mày, bộ dạng trầm tư suy nghĩ khiến người ta bật cười. Cô cân nhắc một chút lợi ích được mất khi còn bé xinh đẹp và trưởng thành xinh đẹp, liền quyết đoán kết luận:
- Diêu Diêu không đẹp, Diêu Diêu rất xấu!
Nói xong cô còn lo lắng, dặn dò Tiết Thủy vũ và Diệp Tiểu Thiên:
- Hai người nhất định phải nhớ rõ, hiện giờ Diêu Diêu rất xấu rất xấu đó.
- Người ta nói uống trà cũng có rất nhiều quy củ, tùy hoàn cảnh đều có điểm chú ý khác nhau. Ví dụ như cùng ăn cơm với khách, thường thường sẽ dâng trà, nước trà này không thể đầy, chỉ rót khoảng bảy phần, phải tránh đầy tới mép.
Tiết Thủy Vũ này quả thực là một người mẹ tốt, có cơ hội sẽ không quên dạy dỗ con gái, đại khái muốn dạy con gái thành tiểu thư khuê các thực sự. Vừa rồi nâng chén trà lên, nàng liền dạy dỗ con gái về trà đạo.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy may mắn tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, vẫn còn khờ khạo ngây ngô, nếu không quy củ như một người lớn thì không thú vị.
Chẳng qua những chú ý trong trà đạo này, Diệp Tiểu Thiên cũng không biết quá nhiều, cho nên hắn ở bên lại nghe được lợi ích không nhỏ:
- Lúc uống trà nếu như mặt nước có lá trà, thì hãy đậy nắp chén mà uống, đừng có dùng nắp chén gạt gạt hoặc là thổi, đó là chuyện rất thất lễ. Còn nữa, uống trà thì uống từng hớp nhỏ, có khát cũng đừng uống một hơi cạn sạch. Nếu uống xong một ly trà muốn uống thêm nước, chỉ cần cầm nắp chén lên tựa vào đĩa, chủ nhân sẽ biết rõ con muốn uống tiếp, nhưng đừng há miệng đòi, lúc người ta rót thêm con phải hạ thấp người cảm ơn. Nếu như con là chủ nhân, lúc rót thêm cho khách nhất định phải nghiêng người, tay đỡ nắp ấm, đừng hướng miệng ấm về phía khách, đó là ý mắng chửi người ta. Nếu kính trà cho người ta, sau khi kính trà đừng có lập tức quay người, phải lui ba bước rồi quay người, nếu không cũng là bất kính.
Diệp Tiểu Thiên tại thiên lao Hình Bộ mỗi ngày ở cùng một đám quan lớn triều đình, chuyện hiểu được nhiều lại lung tung, những quan lớn triều đình kia đều là quan phạm tội, tuyệt đối không có hứng thú nói trà đạo với hắn, lúc này nghe được không khỏi ghi nhớ trong lòng.
Tiết Thủy Vũ dùng đất chà xát rửa sạch tay cho con gái, nói:
- Được rồi, tự mình rửa đi.
Nhạc Diêu vểnh mông nhỏ ngồi xổm bên cạnh kênh nước rửa bàn tay nhỏ bé. Tiết Thủy Vũ ở bên vừa rửa tay vừa tiếp tục dặn dò:
- Nếu như con đi bái phỏng người có địa vị tôn quý hơn con mà không phải bữa tiệc, người ta bưng trà tới cũng đừng uống, đó là làm ra vẻ đấy. Trừ khi chủ nhân nhấc tay ra vẻ mời khách với con, nếu không người ta vừa nâng chén, người hầu sẽ hô to tiễn khách, đó gọi là trà tiễn khách.
Diệp Tiểu Thiên nhịn không được cười nói:
- Không thể tưởng được muội lại hiểu được nhiều chuyện như vậy, những thứ này muội đều học được sau khi vào Dương phủ sao?
Tiết Thủy Vũ trầm mặc một lát, thở dài nói:
- Phụ thân muội vốn là Chủ sự Thanh Lại Ti Nghi Chế Lễ Bộ.
Diệp Tiểu Thiên chấn động, thất thanh nói:
- Muội thực sự là con nhà quan lại sao? Làm sao có thể...
Tiết Thủy Vũ dung nhan ảm đạm, thở dài:
- Làm sao lại làm thiếp người ta, đúng không? Gia phụ phụ trách gia lễ, quân lễ, học vụ, khoa cử tại Nghi Chế Thanh Lại Ti, có một thời gian, xảy ra chuyện khoa trường rồi loạn, vì dẹp loạn sự phẫn nộ của sĩ tử, bất kể người có liên quan hay không đều bị xử phạt, nhẹ nhất cũng là tịch thu gia sản, gia đạo nhà muội cũng bị sa sút từ đó...
Diệp Tiểu Thiên giật mình, thầm nghĩ mình quả thực chiếm được tiện nghi lớn! Chẳng những có được một mỹ nhân như hoa như ngọc, xuất thân của nàng còn cao quý như thế, đây chính là thiên kim tiểu thư trong nhà Chủ sự Lễ Bộ, chỉ là... chỉ là gia đạo sa sút, cũng không thảm đến mức làm thiếp người ta, trong chuyện này...
Diệp Tiểu Thiên thăm hỏi:
- Hiện giờ muội được tự do, vì sao không trở về nhà?
Tiết Thủy Vũ thản nhiên nói:
- Bởi vì trong lòng cha và huynh của muội, muội đã chết rồi.
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn nàng. Tiết Thủy Vũ ngẩng đầu lên, nhìn sao sáng chói đầy trời, chán nản nói:
- Nhà muội là môn đệ thư hương, thi lễ gia truyền. Gia đạo vốn đã sa sút, nếu như tin tức con gái làm thiếp người ta truyền ra, chẳng phải mất hết văn nhã? Cho nên, lúc muội quyết tâm bán mình chôn mẹ, người nhà muội... đã coi muội chết rồi.
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Bán mình chôn mẹ?
Tiết Thủy Vũ cúi đầu rửa tay, nhẹ nhàng nói:
- Lúc ấy triều đình truy cứu bản án cha muội, mẹ muội sinh bệnh nặng, trong nhà cũng không đoái hoài cứu trị, cứ bệnh qua đời như vậy. Sau khi gia sản bị tịch thu, cha sợ rằng ở lại kinh thành sẽ xảy ra bất trắc, cho nên muốn trở về quê nhà gấp, ngay cả hậu sự của mẹ cũng không muốn quan tâm, muốn dùng chiếu bó lại, mai táng qua loa. Một đứa con gái yếu ớt như muội, có thể làm gì đây? Vì vậy... cha và anh cho rằng người bán mình lấy tiền chôn cất mẹ như muội, làm hỏng gia phong Tiết gia, trục xuất ra khỏi gia môn...
Mấy giọt nước mắt rơi vào dòng nước, im lặng không dấu vết.
Diệp Tiểu Thiên nghe xong vừa sợ vừa giận:
- Đây là gia đình lạnh lẽo tới mức nào, đây là hiếu nữ bậc nào!
Nghe xong lời này, dường như mẫu thân Thủy Vũ là thiếp thất của Chủ sự Lễ Bộ kia, nhận loại đãi ngộ này, nói là quý nữ danh môn, cảnh ngộ cũng quá đáng thương.
Diệp Tiểu Thiên vốn còn lo lắng Thủy Vũ có gia thế như thế, chính mình khó xứng đôi với nàng, đừng nói nàng xinh đẹp như hoa, cho dù xấu như Vô Diệm, chỉ bằng vào xuất thân này hắn có thúc ngựa cũng khó đạt tới, hiện giờ rốt cuộc yên lòng, nhưng trong lòng thực sự giận dữ bởi cảnh ngộ bất công mà nàng gặp phải.
Diệp Tiểu Thiên giận dữ nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Đây là thư hương môn đệ, thi lễ gia truyền chó má gì! Muội chí hiếu với lệnh đường, cô gái ngoan như vậy là vinh quang của Tiết gia, lại bị họ coi là sỉ nhục, tim sói phổi chó như vậy, người nhà vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ như vậy, cô không cần để ý tới họ cũng được.
Nhạc Diêu rửa sạch tay, lúc mẹ nói chuyện, cô bé cảm nhận được đau thương nhàn nhạt trong lời mẹ nói, hiểu chuyện mà tựa bên người mẹ, lúc này lại thấy Diệp Tiểu Thiên giận tím mặt, không khỏi hơi sợ hãi níu chặt quần áo mẹ mình.
Tiết Thủy Vũ cảm kích nhìn Diệp Tiểu Thiên, thấp giọng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Dứt lời nàng dắt tay con gái, tập tễnh rời đi.
Diệp Tiểu Thiên nhìn dáng đi của nàng, cau mày nói:
- Chân muội làm sao vậy?
Tiết Thủy Vũ đáp:
- Không có gì, chỉ là đi đường ban đêm, chân bị tụ máu mấy nơi.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng đứng lên nói:
- Sao muội không nói sớm, nếu hiện giờ không xử lý, ngày mai sao có thể đi đường được.
Tiết Thủy Vũ nói:
- Không có gì, muội cố gắng một chút là được rồi.
Diệp Tiểu Thiên bước nhanh tới, cậy mạnh nói:
- Cố cái gì mà cố, cái này cũng có thể cố được sao?
Nói xong hắn khẽ cong eo, liền ôm lấy đầu gối Tiết Thủy Vũ, ôm ngang nàng lên.
Tiết Thủy Vũ hét lên một tiếng, đã bị Diệp Tiểu Thiên ôm ngang. Nàng vừa sợ vừa thẹn, giãy không giãy được, bị Diệp Tiểu Thiên ôm, đành mắc cỡ nhắm mắt lại.
- Nhẹ quá, thân thể thật nhẹ...
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ trong lòng, trên mặt nhìn không ra một chút thần sắc khác thường. Nhạc Diêu chậm rãi đi tới phía sau Diệp Tiểu Thiên, hô lên:
- Ca ca bất công, người ta cũng mệt mỏi, sao không ôm người ta.
Diệp Tiểu Thiên ôm Tiết Thủy Vũ đi tới đặt xuống giường gạch trong miếu, không nói câu gì liền cởi giầy của nàng. Tiết Thủy Vũ vội co chân về, xấu hổ kêu lên:
- Huynh làm gì đó?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Chỗ tụ máu kia phải rạch ra, nếu không ngày mai muội không đi đường được.
Tiết Thủy Vụ nói:
- Để tự ta làm.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Muội làm sao tự làm được, sự cấp tòng quyền, muội cũng đừng căng thẳng.
Tiết Thủy Vũ xấu hổ lắp bắp nói:
- Đi một ngày đường, muội... còn chưa rửa chân.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Nếu là chân thơm, chỉ một ngày cũng không thối được.
Tiết Thủy Vũ nghe ra ý trêu chọc của hắn, liền đỏ mặt không nói.
Diệp Tiểu Thiên tháo giầy thay nàng, cởi chiếc vớ nhỏ màu trắng có miếng vá, lộ ra chân đẹp mềm mại xinh đẹp. Chân của Tiết Thủy Vũ căng thẳng co ro tựa như cánh hoa ngượng ngùng, mắt cá chân trơn như ngọc. Diệp Tiểu Thiên không khỏi dâng lên xúc động muốn sờ nắn vuốt ve một chút.
- Khụ!
Cổ họng Diệp Tiểu Thiên căng lên, hắn lần đầu sờ chân nữ nhân, còn là chân ngọc của nữ nhân xinh đẹp mê người như thế. Hắn mất tự nhiên hắng giọng một cái, tranh thủ thời gian đặt câu hỏi che giấu sự căng thẳng của mình:
- Kỳ quái, muội không bó chân sao, ta còn tưởng rằng muội nhất định có bó chân.
Bàn chân xinh xắn của Tiết Thủy Vũ bị hắn nắm trong tay, nàng cảm thấy toàn thân bắt đầu khô nóng, nàng xấu hổ đùi bắt đầu căng thẳng, ấp ứng đáp:
- À, bởi vì... bởi vì lúc muội còn rất nhỏ cha đã muốn đưa ta vào cung, cho nên...
Diệp Tiểu Thiên lúc này mới chợt hiểu, thầm nghĩ "Cha của Thủy Vũ không chỉ trời sinh tính lạnh lùng, vô tình vô nghĩa, lại là người mê làm quan".
Thời Minh triều này, bó chân đã là chuyện khá phổ biến. Có bốn loại người không bó chân, một là hoàng tộc, một là con gái gia tộc hoàng thân, một là dân tộc thiểu số biên cương, còn một loại là gia cảnh bần hàn, cần nữ tử làm việc tốn thể lực giống như nam tử.
Nữ nhân hoàng thất và hoàng thân Đại Minh chẳng những không bó chân, hơn nữa chiêu cung nữ, nạp phi tử trong nội cũng cũng chọn nữ nhân không bó chân. Lúc chiêu cung nữ trong nội cung tuổi yêu cầu không lớn, cho nên có một số cung nữ đã bó chân sau khi vào cung cũng phải mở ra, bởi vì tuổi nhỏ, vẫn kịp nuôi dưỡng.
Tiết Chủ sự muốn đưa con gái nhập cung, đương nhiên không phải vì làm cung nữ, mục đích của lão là rất rõ ràng.
Diệp Tiểu Thiên thầm mắng Tiết Chủ sự vô sỉ rồi tìm một ngọn cỏ gai khá cứng rắn, nhẹ nhàng chích máu cho Tiết Thủy Vũ, lại dịu dàng đi tất lại cho nàng. Từ đầu đến cuối, Tiết Thủy Vũ mặc hắn bài bố, một cử động cũng không dám. Nhưng tùy tiện để một nam nhân chạm vào chân mình như thế, trong lòng nàng không thể kìm nén sinh ra cảm giác khác thường.
Chờ Thủy Vũ đi tất xong, nàng thả lỏng người, Diệp Tiểu Thiên dường như cũng thở ra nhẹ nhàng, cười nói:
- Được rồi, như vậy cũng không để lại vết sẹo gì, nếu không sẽ không xinh đẹp.
Lúc Diệp Tiểu Thiên chích máu bầm cho Tiết Thủy Vũ, Nhạc Diêu vẫn mở to mắt ở bên nhìn xem, nghe Diệp Tiểu Thiên nói như vậy, vui cười nói:
- Ca ca, Diêu Diêu có xinh đẹp không?
- Ồ...
Diệp Tiểu Thiên làm bộ suy nghĩ, nói:
- Lại nói, khi còn bé nữ tử nào càng xinh đẹp, lớn lên sẽ càng xấu, bởi vì khi bé bộ dạng đã rất đẹp, sẽ không thể đẹp thêm, mà khi còn bé trông rất xấu, trưởng thành lại giống như tiên nữ, vậy muội thấy hiện giờ muội xinh đẹp hay không?
Nhạc Diêu nghiêng đầu, nghiêm túc phân tích lời Diệp Tiểu Thiên nói, lời này đối với đứa trẻ như cô bé hiển nhiên hơi khó hiểu.
Qua nửa ngày, cô bé mới quay qua nghiêm túc hỏi Tiết Thủy Vũ:
- Ca ca nói thật sao?
Tiết Thủy Vũ nín cười gật đầu, trêu chọc cô bé:
- Đúng vậy, mọi người đều như vậy, khi còn bé xinh đẹp, trưởng thành sẽ không đẹp. Vậy Diêu Diêu có cảm thấy hiện giờ mình đẹp hay không?
Cô bé lập tức nhíu mày, bộ dạng trầm tư suy nghĩ khiến người ta bật cười. Cô cân nhắc một chút lợi ích được mất khi còn bé xinh đẹp và trưởng thành xinh đẹp, liền quyết đoán kết luận:
- Diêu Diêu không đẹp, Diêu Diêu rất xấu!
Nói xong cô còn lo lắng, dặn dò Tiết Thủy vũ và Diệp Tiểu Thiên:
- Hai người nhất định phải nhớ rõ, hiện giờ Diêu Diêu rất xấu rất xấu đó.
/219
|