Huyện Hồ cách Đồng Nhân không xa, đi đường thẳng chỉ khoảng một ngày là đến, nhưng con đường lại ngoắt nghéo vòng quanh sơn thủy, tuy xe ngựa của ba người Diệp Tiểu Thiên cũng không chậm nhưng cũng phải mất hai ngày rưỡi mới tới nơi.
Quả nhiên Dương Tam Sấu đang truy tìm Diệp Tiểu Thiên, y vô cùng dẻo dai, một đường đuổi tới Đồng Nhân không bỏ, trưa hôm sau đã lại phát hiện ra tung tích ba người Diệp Tiểu Thiên. Có điều, lúc này trên đường không ít người, mà Diệp Tiểu Thiên lại đi lẫn vào một thương đội nhỏ, một đường đồng hành, cười cười nói nói, Dương Tam Sấu không có cách nào ra tay, đành âm thầm theo dõi.
Bọn Diệp Tiểu Thiên đi bằng xe ngựa, còn bọn họ bò bằng hai cái đùi, nếu Diệp Tiểu Thiên dốc toàn lực chạy chắc chắn y sẽ không đuổi kịp, cũng may, hắn lại biết lộ trình sẽ phải mất ít nhất là hai ngày, ngựa này là ngựa tồi, không đi được đường trường nên đi thong thả, bọn họ mới cố gắng theo kịp được.
Nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba, đoán hôm nay có thể tới được Đồng Nhân nên Diệp Tiểu Thiên đi nhanh hơn. Ba người Dương Tam Sấu vội vàng đuổi theo nhưng vẫn bị bỏ lại xa.
Sau giờ ngọ, Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ cùng Nhạc Diêu đã đến được Đồng Nhân. Nàng và Nhạc Diêu vừa vào trong thành Đồng Nhân đã xốc màn kiệu nhìn trái nhìn phải đầy phấn khởi. Phúc Oa Nhi như lão thái gia nửa nằm nửa ngồi trên ghế ôm hai cây măng ngáy o o, nó chẳng cần biết đi đến đâu, có ăn là được.
Khi Đại Minh mới lập quốc, Đồng Nhân vốn là một phần của Tư Nam Tuyên Úy Ti, nghe cái tên này là biết, nơi này do Đại thổ ty quản. Đại thổ ty thống trị nơi đó là An Tống Điền Dương, một trong tứ đại Điền gia.
Từ khi nhà Tùy khai hoàng, gia tộc Điền thị đã thống trị nơi này, sau trăm ngàn năm, căn cơ thâm hậu, thế lực khổng lồ, mấy trăm Thổ ty lớn nhỏ của Quý Châu có khoảng một phần hai mươi là họ Điền. Thổ ty Điền thị có hai thế lực lớn nhất, chia đều tại hai nơi Tư Châu và Tư Nam.
Từ khi Chu Nguyên Chương lập nên Đại Minh, Thổ ty Quý Châu lần lượt quy phục, nhưng những Thổ Hoàng đế này đều không nghe chủ, chỉ là khoảng ba năm năm năm tặng cho Chu Nguyên Chương chút sản vật địa phương ra vẻ ta là thần dân của ngươi.
Chu Nguyên Chương nằm mơ cũng muốn lấy được Quý Châu, hoàn toàn đặt dưới tay mình. Để tạo nên đột phá, lão chọn Điền gia. Lúc ấy thổ ty có thế lực lớn nhất ở Điền thị là Điền Nhân Trí và Điền Nhân Hậu, hai phe tranh giành vô cùng kịch liệt. Điền Nhân Trí mua chuộc đại thần kiếm lấy chức Tuyên an sử Tư Châu, mà Đại Thổ ty Tư Châu lại chính là Điền Nhân Hậu.
Trước đây Điền Nhân Hậu đã từng theo Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng bại trận lại theo Chu Nguyên Chương, cũng muốn tranh thủ xin Chu Nguyên Chương một chức Tuyên An Sử. Nhưng Chu Nguyên Chương là kẻ đa mưu túc trí cỡ nào, Cẩm Y Vệ của lão đã sớm bẩm báo kỹ càng tình hình ở Quý Châu, có điều lão vẫn vờ như không biết, giống như đã mắc lừa, cũng bổ nhiệm Điền Nhân Hậu làm Tuyên An Sử Tư Châu.
Một núi không thể chứa hai cọp, vì tranh đoạt địa vị thống trị, hai Đại Thổ ty Tư Châu, Tư Nam của Điền thị đã bắt đầu chiến đấu tàn nhẫn.
Có điều, lão Chu chưa kịp thu lưới đã cưỡi hạc về trời, đứa cháu trai Chu Doãn Văn vô năng có được cả thiên hạ, sau bốn năm công phu đã bị Yến Vương Chu Lệ vốn chỉ có một góc Yến Kinh đánh cho hoa rơi nước chảy.
Thiên hạ đổi chủ.
Từ khi Vĩnh Lạc Đại đế đăng cơ, hai đại Thổ ty Điền thị đánh nhau túi bụi, não người cũng sớm bị đánh thành đầu chó. Vĩnh Lạc là người hùng tài đại lược, đương nhiên hiểu dụng ý thực sự khi lão phụ thân bố trí năm đó, cho dù không rõ, nhưng thấy tình huống như vậy, há nào lại bỏ qua?
Vĩnh Lạc Hoàng đế tươi cười híp mắt ra mặt khuyên giải, hai vị Điền gia cũng không chịu nhượng bộ, mà lại còn đánh nhau mãnh liệt hơn. Lúc này, Vĩnh Lạc trở mặt, tranh thủ khi hai nhà họ Điền tranh phong nguyên khí đại thương đã ngang nhiên xuất binh trục xuất hai Tuyên Úy Sử đại thổ ti, chia Tư Châu, Tư Nam thành tám phủ Đồng Nhân, Tư Nam, Thạch Thiên, Ô La, Tư Châu, Trấn Viễn, Lê Bình, Tân Hóa, đặt Quý Châu Bố Chính Ti quản hạt tất cả.
Hai đời cha con, thiết lập mười năm, cuối cùng triều đình lại cắm hai bàn tay của mình vào dãy núi bao quanh thành Quý Châu. Có điều, tình hình thực tế của Quý Châu còn phức tạp hơn cả phụ tử Chu Nguyên Chương dự liệu. Tuy Vĩnh Lạc Đại đế đã cài thủ hạ của mình vào Quý Châu, nhưng lại không giải được đám đay rối này, không nắm nổi đụn cát này.
Ngay sau đó, Vĩnh Lạc Đại đế lại bận tới phương bắc chinh chiến, còn chuyển Kinh thành từ phương nam tới Bắc Kinh, chuyện Quý Châu lại phải gác lại. Các đời Hoàng đế sau lại không có được bản lĩnh lớn như vậy, nên việc khống chế Quý Châu triều đình vẫn luôn tiến triển chậm chạp.
Thực ra đây cũng là việc bất khả kháng. Trước kia, cho dù Vĩnh Lạc Hoàng đế dồn sức vào Quý Châu nhưng cũng chưa chắc đã có thể giải quyết vấn đề khi còn sống. Khi chinh phạt Mạc Bắc, lão đã đánh cho Thát Tử nghe tên mà sợ hãi phải bỏ chạy, nhưng cũng chỉ là đánh bại, mà không cách nào chiếm được và thống trị triệt để, thực sự là được còn kém xa mất. Kết quả, sau trên dưới một năm, nơi ấy vẫn là thiên hạ của dân du mục.
Tình hình của Quý Châu đại để cũng tương tự, nhưng cho tới trước năm Vạn Lịch, đây vẫn là một gánh nặng lớn của triều đình, thuế phú toàn tỉnh không bằng nổi một vài quận đông nam, mỗi năm triều đình còn phải trích một khoản tiền lớn để cai quản. Nơi này, tình hình cuộc sống, hoàn cảnh địa lý, điều kiện kinh tế, tất cả đã định rằng giấc mộng của Vĩnh Lạc Hoàng đế là một nguyện vọng mỹ hảo không thể thực hiện.
Ví dụ như Đồng Nhân. Mãi đến hôm nay, sau năm trăm năm, người Hán ở đây còn chưa chiếm tới ba mươi phần trăm tổng số nhân khẩu, mà khi đó tối đa cũng chỉ có mười lăm phần trăm, lại thêm tin tức bế tắc, nơi này, kẻ thực sự nắm quyền lên tiếng vẫn là dân bản xứ.
Tuy Điền thị bị tổn thất nặng nề, Đồng Nhân cũng đã đặt Bố Chính Ti, nhưng Tri phủ vẫn là thổ Tri phủ, vẫn là quan thừa kế. Danh quan chính thức là Trưởng quan Ti Trường Quan, vào triều Nguyên được gọi là Lỗ Hoa Xích. Dân bản xứ vẫn gọi là Trưởng Quan Ti Trương thị, vì Tri phủ nơi đó có họ Trương, luôn luôn là họ Trương.
Trương thị Đồng Nhân không hề có lịch sử lâu đời như tứ đại gia của An Tống Điền Dương, gia tộc này thống trị Đồng Nhân mới chỉ khoảng ba trăm năm. Thực ra ba trăm năm thống trị cũng không tính là ngắn, trong lịch sử vương triều Trung Quốc, các triều đại kéo dài hơn ba trăm năm cũng không nhiều, nhưng đối với các Thổ ty, ba trăm năm mới chỉ là một bước khởi đầu.
Thổ ty Trương thị bắt đầu từ năm đầu Thiệu Khánh của triều Nguyên, từ đời con trai Trương Hoán của Đại Nguyên soái Kiềm Nam đạo Trương Khôi trở đi vẫn luôn thừa kế chức quan. Cho dù triều đại thay đổi, nhưng Thổ Hoàng đế của Đồng Nhân vẫn luôn là họ Trương.
Huyện Hồ tuy nhỏ, nhưng lại nằm trên đường núi, thương khách nam bắc qua lại cũng có ảnh hưởng về tư tưởng, văn hóa, kinh tế với nơi này. Nhưng Đồng Nhân lại không có được điều kiện đó, dưới sự thống trị đời đời kiếp kiếp của gia tộc họ Trương, nơi này đã trở thành một vương quốc phong bế độc lập.
Ba người Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa vào thành, nhận ra nơi này cho dù lớn hơn huyện Hồ, cũng giàu có hơn, nhưng lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy nơi này còn xưa cũ, cổ man hơn cả huyện Hồ. Diệp Tiểu Thiên ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nói với Thủy Vũ:
- Chúng ta đã đến, nhà nàng ở đâu?
- Nhà ta...
Đột nhiên nàng lại hơi chần chừ. Diệp Tiểu Thiên không nhịn được mà trêu chọc:
- Không đến mức không nhận ra cả đường về nhà chứ? Chẳng lẽ...?
Nàng hoang mang đáp:
- Diệp đại ca, thực sự ta không biết...
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ. Nàng nói tiếp:
- Không phải ta đã nói với huynh rồi sao? Ta sinh ra ở kinh thành, quê quán... ta chưa từng tới, mới chỉ nghe cha mẹ nói.
Diệp Tiểu Thiên giật mình:
- Thành Đồng Nhân này cũng không nhỏ, làm sao chúng ta tìm được nhà của nàng? Có tin gì để nghe ngóng không?
- Ta chỉ nhớ đại khái một chút, chờ ta xuống xe hỏi thử xem.
Tiết Thủy Vũ đứng ở đầu đường hỏi thăm một chút, rồi quay lại với khuôn mặt buồn bã. Diệp Tiểu Thiên an ủi:
- Không sợ. Ngàn khó vạn hiểm ta đều đã xông qua được, đến đây rồi còn sợ không tìm thấy người sao? Chúng ta đánh xe ngựa đứng ở đầu đường cũng không phải biện pháp hay, trước tiên tìm một quán trọ ở lại, rồi từ từ tìm là được.
Tiết Thủy Vũ là một tiểu nữ tử, nào có được ý định gì, chỉ đành theo hắn tìm nhà trọ nghỉ lại. Cũng may, lần này chẳng những ba người được huyện nha huyện Hồ trả lại tất cả tài sản, mà Đại Hanh cũng tặng một khoản tiền, trên đường tiêu dùng ăn uống cũng không thiếu, không đến mức chật vật như khi rời Tĩnh Châu trốn tới huyện Hồ.
Người qua lại ở Đồng Nhân cũng không nhiều lắm, nên không dễ tìm nhà trọ. Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa đi vòng vòng hết ba con đường mới tìm được một nhà trọ. Khi cả ba người đi vào, ba người Dương Tam Sấu cũng vừa kéo thân thể mệt mỏi đuổi tới thành Đồng Nhân.
Nhạc Minh cau mày, dường như lông mày của gã chưa từng giãn ra:
- Biển người mênh mông, biết đến nơi nào tìm họ đây?
Dương Tam Sấu cười lạnh:
- Người này thích gây chuyện như vậy, chẳng lẽ đến Đồng Nhân sẽ an phận sao? Ta không tin! Huống chi bọn họ còn dẫn theo một con gấu mèo, mục tiêu nổi bật như vậy, khó tìm sao? Nhất định bọn họ không chạy thoát được đâu, ha ha ha...
Dương Tam Sấu đáng thương, để hoàn thành mục tiêu, dọc đường y đã nhận đủ mọi cực khổ. Từ một đại quản sự phú hào, đã biến thành một lão ăn mày, lời dặn phải giết chết Nhạc Diêu và Thủy Vũ của Thành phu nhân đã trở thành một chấp niệm trong đầu y, khiến cho y gần như phát điên.
- Xem cái quán trọ tồi tàn này của các ngươi xem, muốn gì cũng không có, còn nói là nhà trọ tốt nhất ở Đồng Nhân? Sớm biết vậy ta đã không theo lão gia đến đây, thực sự là lạnh chết đi được. May sao hôm nay lão gia nhà chúng ta sẽ quay lại, nếu không, một ngày chúng ta cũng không ở lại được!
Diệp Tiểu Thiên đi theo điếm tiểu nhị ra ngoài phòng khách, chỉ thấy một phu nhân duyên dáng, nở nang, khóe mắt cao và hẹp, đuôi mày xếch lên khá ương ngạnh đang khó chịu đứng trong hành lang, hoa tay múa chân nói gì đó. Một người có vẻ giống chưởng quỹ đang cười cười bên cạnh.
Thấy tiểu phụ nhân kia toàn thân phục trang đẹp đẽ, rõ là nhà giàu mới nổi, hắn nhíu nhíu mày, nói với tiểu nhị:
- Người kia là khách nhân của các ngươi ở đây sao?
Tiểu nhị cười khổ:
- Cũng không phải. Có một vị thương nhân vừa nạp thiếp, tân hôn yến, không đành chia lìa, đành theo nam nhân đi buôn bán. Vốn bọn họ định tới huyện Hồ, nhưng nghe nói bên huyện Hồ đang xảy ra chuyện, đường dịch trạm bị tắc, nam nhân của nàng bèn để nàng lại đây một mình đưa hàng hóa đi. Đến bây giờ là nửa tháng rồi, phụ nhân này cả ngày đều chê cái này bôi cái nọ, phiền chết người đi. Nhưng nàng là khách, chẳng làm gì được.
Lúc này, phụ nhân kia hậm hực xoay người lại, thấy Nhạc Diêu cùng Phúc Oa Nhi đi tới, hét lên một tiếng, chỉ vào con gấu:
- Cái gì thế này? Trong tiệm nhà các ngươi không chỉ có người mà còn có cả dã thú sao? Mau đuổi nó ra ngoài!
Nhạc Diêu không chịu:
- Tại sao phải đuổi nó? Nó là bạn tốt của cháu.
Phu nhân kia quay sang chưởng quỹ, lớn tiếng nói:
- Trong tiệm của các ngươi xảy ra chuyện gì thế hả? Để cho một con vật như thế vào đây, không cần biết có thối không, có rụng lông không, đuôi có dài không. Để cho một thứ như vậy vào đây, có còn là chỗ cho người ở không hả?
Chưởng quỹ kia nhăn nhó:
- Thiệu phu nhân, người ta chỉ ở có một ngày thôi. Hơn nữa, con vật này rất ngoan ngoãn lại sạch sẽ. Người ta đường xa mà đến, muốn tìm nhà trọ cũng không dễ dàng. Chưa kể cửa tiệm cũng cần làm ăn, bà làm ồn quá đã có vài nhóm khách phải bỏ đi rồi đấy.
- Là tại tiệm này của các ngươi không ra gì, còn trách ta nữa sao? Được, ngươi không đuổi bọn họ đi, thì giữ bọn họ cách xa ta một chút. Còn nữa, không phải bọn họ chỉ ở lại đây một ngày thôi sao? Tiền trọ của ta cũng phải trừ đi một ngày.
Chưởng quỹ kia cực kỳ bực mình, nhưng cũng không thể nói nặng với khách nhân, nghĩ tới hôm nay trượng phu của nữ nhân điêu ngoa này về rồi, có lẽ ngày mai sẽ đi, cũng cố nhịn không muốn ồn ào với nàng ta, đành gật đầu.
Phu nhân kia thấy y chịu giảm tiền trọ mới bỏ qua, hậm hực đi tới, thấy Diêu Diêu vẫn đứng ngoài cửa, chán ghét đẩy nó một cái, quát:
- Cút ngay cho ta!
- Ối!
Diêu Diêu ngã bịch một cái xuống đất, nước mắt ngân ngấn, Phúc Oa Nhi ngơ ngác đứng bên cạnh, rũ cụp đôi mắt đen, rõ ràng nó không hiểu mấy người này đều là đồng loại, tại sao lớn lại bắt nạt nhỏ.
Diệp Tiểu Thiên thấy vậy nổi nóng chực xông lên muốn cãi nhau, lại bị Thủy Vũ kéo lại. Nàng lắc đầu:
- Diệp đại ca, thôi xong rồi, nam nhân tốt không đôi co với nữ nhân.
Nàng lại quay sang đỡ Diêu Diêu, phủi phủi bụi trên mông nó, dịu dàng hỏi:
- Không sao chứ?
Con bé hiểu chuyện lắc đầu.
Phu nhân kia đưa ra yêu cầu không cho Diệp Tiểu Thiên ở gần mình, nhưng cả ngày nàng ta cứ ồn ào trách trách dọa dọa làm phiền người ta, khách trọ hoặc là bỏ đi, hoặc là đã sớm yêu cầu đổi phòng, chỉ còn lại hai phòng đều sách vách phòng của nàng. Vì vậy, chưởng quỹ đành sắp xếp cho Diệp Tiểu Thiên ở cạnh phòng phụ nhân kia, Thủy Vũ và Nhạc Diêu cùng Phúc Oa Nhi ở cạnh phòng hắn, coi như đã cách phòng nàng ta ra rồi.
Khi ba người Diệp Tiểu Thiên đến trọ thì đã gần tới hoàng hôn, bèn gọi nước ấm đi tắm rửa thay quần áo. Sau khi rũ bớt bụi trần, lại ăn một chút trong tiệm, về đến phòng ngủ trời đã tối đen. Diệp Tiểu Thiên cởi áo khoác ngoài, vừa ngả lưng, chợt nghe có tiếng hô chói tai bên ngoài:
- A! Lão gia, ngài về rồi~
Tiếng phu nhân kia cực kỳ cao, chẳng buồn để ý tới khách trọ hai bên.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, trở mình ngủ tiếp, ai ngờ bên cạnh quá ồn ào. Phụ nhân kia quả nhiên quá vô duyên, lúc thì xót xa lão gia đen gầy, lúc lại vui mừng reo khen đồ đạc trang sức lão gia mang về cho mình, giọng nói như chỉ sợ người khác không nghe được, thực sự có được hiệu quả xuyên qua não.
Thật vất vả chịu đựng được tới khi bên cạnh yên tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa định ngủ đi, chợt nghe bên cạnh lại có tiếng kêu rên, tiếng giường cọt kẹt, rõ ràng phu thê nhà họ không chút kiềm chế, kêu tới kinh thiên động địa.
Cuối cùng Diệp Tiểu Thiên cũng không nhịn được nữa, hắn tức sùi bọt mép nhảy dựng lên, đấm thình thịch lên tường, rống to:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi, suốt nửa tháng cứ tối nào cũng hành hạ người ta như thế, không cho người ta ngủ hả?
Bên cạnh lặng đi, chừng khoảng thời gian uống cạn một chung trà, tiếng kêu trên giường liền biến thành tiếng chửi tiếng khóc, tiếng đập tiếng phá như lôi đình bạo vũ. Diệp Tiểu Thiên lại thích nhất là đi ngủ trong tiếng mưa gió, nên hắn nằm xuống, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp...
Quả nhiên Dương Tam Sấu đang truy tìm Diệp Tiểu Thiên, y vô cùng dẻo dai, một đường đuổi tới Đồng Nhân không bỏ, trưa hôm sau đã lại phát hiện ra tung tích ba người Diệp Tiểu Thiên. Có điều, lúc này trên đường không ít người, mà Diệp Tiểu Thiên lại đi lẫn vào một thương đội nhỏ, một đường đồng hành, cười cười nói nói, Dương Tam Sấu không có cách nào ra tay, đành âm thầm theo dõi.
Bọn Diệp Tiểu Thiên đi bằng xe ngựa, còn bọn họ bò bằng hai cái đùi, nếu Diệp Tiểu Thiên dốc toàn lực chạy chắc chắn y sẽ không đuổi kịp, cũng may, hắn lại biết lộ trình sẽ phải mất ít nhất là hai ngày, ngựa này là ngựa tồi, không đi được đường trường nên đi thong thả, bọn họ mới cố gắng theo kịp được.
Nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba, đoán hôm nay có thể tới được Đồng Nhân nên Diệp Tiểu Thiên đi nhanh hơn. Ba người Dương Tam Sấu vội vàng đuổi theo nhưng vẫn bị bỏ lại xa.
Sau giờ ngọ, Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ cùng Nhạc Diêu đã đến được Đồng Nhân. Nàng và Nhạc Diêu vừa vào trong thành Đồng Nhân đã xốc màn kiệu nhìn trái nhìn phải đầy phấn khởi. Phúc Oa Nhi như lão thái gia nửa nằm nửa ngồi trên ghế ôm hai cây măng ngáy o o, nó chẳng cần biết đi đến đâu, có ăn là được.
Khi Đại Minh mới lập quốc, Đồng Nhân vốn là một phần của Tư Nam Tuyên Úy Ti, nghe cái tên này là biết, nơi này do Đại thổ ty quản. Đại thổ ty thống trị nơi đó là An Tống Điền Dương, một trong tứ đại Điền gia.
Từ khi nhà Tùy khai hoàng, gia tộc Điền thị đã thống trị nơi này, sau trăm ngàn năm, căn cơ thâm hậu, thế lực khổng lồ, mấy trăm Thổ ty lớn nhỏ của Quý Châu có khoảng một phần hai mươi là họ Điền. Thổ ty Điền thị có hai thế lực lớn nhất, chia đều tại hai nơi Tư Châu và Tư Nam.
Từ khi Chu Nguyên Chương lập nên Đại Minh, Thổ ty Quý Châu lần lượt quy phục, nhưng những Thổ Hoàng đế này đều không nghe chủ, chỉ là khoảng ba năm năm năm tặng cho Chu Nguyên Chương chút sản vật địa phương ra vẻ ta là thần dân của ngươi.
Chu Nguyên Chương nằm mơ cũng muốn lấy được Quý Châu, hoàn toàn đặt dưới tay mình. Để tạo nên đột phá, lão chọn Điền gia. Lúc ấy thổ ty có thế lực lớn nhất ở Điền thị là Điền Nhân Trí và Điền Nhân Hậu, hai phe tranh giành vô cùng kịch liệt. Điền Nhân Trí mua chuộc đại thần kiếm lấy chức Tuyên an sử Tư Châu, mà Đại Thổ ty Tư Châu lại chính là Điền Nhân Hậu.
Trước đây Điền Nhân Hậu đã từng theo Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng bại trận lại theo Chu Nguyên Chương, cũng muốn tranh thủ xin Chu Nguyên Chương một chức Tuyên An Sử. Nhưng Chu Nguyên Chương là kẻ đa mưu túc trí cỡ nào, Cẩm Y Vệ của lão đã sớm bẩm báo kỹ càng tình hình ở Quý Châu, có điều lão vẫn vờ như không biết, giống như đã mắc lừa, cũng bổ nhiệm Điền Nhân Hậu làm Tuyên An Sử Tư Châu.
Một núi không thể chứa hai cọp, vì tranh đoạt địa vị thống trị, hai Đại Thổ ty Tư Châu, Tư Nam của Điền thị đã bắt đầu chiến đấu tàn nhẫn.
Có điều, lão Chu chưa kịp thu lưới đã cưỡi hạc về trời, đứa cháu trai Chu Doãn Văn vô năng có được cả thiên hạ, sau bốn năm công phu đã bị Yến Vương Chu Lệ vốn chỉ có một góc Yến Kinh đánh cho hoa rơi nước chảy.
Thiên hạ đổi chủ.
Từ khi Vĩnh Lạc Đại đế đăng cơ, hai đại Thổ ty Điền thị đánh nhau túi bụi, não người cũng sớm bị đánh thành đầu chó. Vĩnh Lạc là người hùng tài đại lược, đương nhiên hiểu dụng ý thực sự khi lão phụ thân bố trí năm đó, cho dù không rõ, nhưng thấy tình huống như vậy, há nào lại bỏ qua?
Vĩnh Lạc Hoàng đế tươi cười híp mắt ra mặt khuyên giải, hai vị Điền gia cũng không chịu nhượng bộ, mà lại còn đánh nhau mãnh liệt hơn. Lúc này, Vĩnh Lạc trở mặt, tranh thủ khi hai nhà họ Điền tranh phong nguyên khí đại thương đã ngang nhiên xuất binh trục xuất hai Tuyên Úy Sử đại thổ ti, chia Tư Châu, Tư Nam thành tám phủ Đồng Nhân, Tư Nam, Thạch Thiên, Ô La, Tư Châu, Trấn Viễn, Lê Bình, Tân Hóa, đặt Quý Châu Bố Chính Ti quản hạt tất cả.
Hai đời cha con, thiết lập mười năm, cuối cùng triều đình lại cắm hai bàn tay của mình vào dãy núi bao quanh thành Quý Châu. Có điều, tình hình thực tế của Quý Châu còn phức tạp hơn cả phụ tử Chu Nguyên Chương dự liệu. Tuy Vĩnh Lạc Đại đế đã cài thủ hạ của mình vào Quý Châu, nhưng lại không giải được đám đay rối này, không nắm nổi đụn cát này.
Ngay sau đó, Vĩnh Lạc Đại đế lại bận tới phương bắc chinh chiến, còn chuyển Kinh thành từ phương nam tới Bắc Kinh, chuyện Quý Châu lại phải gác lại. Các đời Hoàng đế sau lại không có được bản lĩnh lớn như vậy, nên việc khống chế Quý Châu triều đình vẫn luôn tiến triển chậm chạp.
Thực ra đây cũng là việc bất khả kháng. Trước kia, cho dù Vĩnh Lạc Hoàng đế dồn sức vào Quý Châu nhưng cũng chưa chắc đã có thể giải quyết vấn đề khi còn sống. Khi chinh phạt Mạc Bắc, lão đã đánh cho Thát Tử nghe tên mà sợ hãi phải bỏ chạy, nhưng cũng chỉ là đánh bại, mà không cách nào chiếm được và thống trị triệt để, thực sự là được còn kém xa mất. Kết quả, sau trên dưới một năm, nơi ấy vẫn là thiên hạ của dân du mục.
Tình hình của Quý Châu đại để cũng tương tự, nhưng cho tới trước năm Vạn Lịch, đây vẫn là một gánh nặng lớn của triều đình, thuế phú toàn tỉnh không bằng nổi một vài quận đông nam, mỗi năm triều đình còn phải trích một khoản tiền lớn để cai quản. Nơi này, tình hình cuộc sống, hoàn cảnh địa lý, điều kiện kinh tế, tất cả đã định rằng giấc mộng của Vĩnh Lạc Hoàng đế là một nguyện vọng mỹ hảo không thể thực hiện.
Ví dụ như Đồng Nhân. Mãi đến hôm nay, sau năm trăm năm, người Hán ở đây còn chưa chiếm tới ba mươi phần trăm tổng số nhân khẩu, mà khi đó tối đa cũng chỉ có mười lăm phần trăm, lại thêm tin tức bế tắc, nơi này, kẻ thực sự nắm quyền lên tiếng vẫn là dân bản xứ.
Tuy Điền thị bị tổn thất nặng nề, Đồng Nhân cũng đã đặt Bố Chính Ti, nhưng Tri phủ vẫn là thổ Tri phủ, vẫn là quan thừa kế. Danh quan chính thức là Trưởng quan Ti Trường Quan, vào triều Nguyên được gọi là Lỗ Hoa Xích. Dân bản xứ vẫn gọi là Trưởng Quan Ti Trương thị, vì Tri phủ nơi đó có họ Trương, luôn luôn là họ Trương.
Trương thị Đồng Nhân không hề có lịch sử lâu đời như tứ đại gia của An Tống Điền Dương, gia tộc này thống trị Đồng Nhân mới chỉ khoảng ba trăm năm. Thực ra ba trăm năm thống trị cũng không tính là ngắn, trong lịch sử vương triều Trung Quốc, các triều đại kéo dài hơn ba trăm năm cũng không nhiều, nhưng đối với các Thổ ty, ba trăm năm mới chỉ là một bước khởi đầu.
Thổ ty Trương thị bắt đầu từ năm đầu Thiệu Khánh của triều Nguyên, từ đời con trai Trương Hoán của Đại Nguyên soái Kiềm Nam đạo Trương Khôi trở đi vẫn luôn thừa kế chức quan. Cho dù triều đại thay đổi, nhưng Thổ Hoàng đế của Đồng Nhân vẫn luôn là họ Trương.
Huyện Hồ tuy nhỏ, nhưng lại nằm trên đường núi, thương khách nam bắc qua lại cũng có ảnh hưởng về tư tưởng, văn hóa, kinh tế với nơi này. Nhưng Đồng Nhân lại không có được điều kiện đó, dưới sự thống trị đời đời kiếp kiếp của gia tộc họ Trương, nơi này đã trở thành một vương quốc phong bế độc lập.
Ba người Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa vào thành, nhận ra nơi này cho dù lớn hơn huyện Hồ, cũng giàu có hơn, nhưng lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy nơi này còn xưa cũ, cổ man hơn cả huyện Hồ. Diệp Tiểu Thiên ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nói với Thủy Vũ:
- Chúng ta đã đến, nhà nàng ở đâu?
- Nhà ta...
Đột nhiên nàng lại hơi chần chừ. Diệp Tiểu Thiên không nhịn được mà trêu chọc:
- Không đến mức không nhận ra cả đường về nhà chứ? Chẳng lẽ...?
Nàng hoang mang đáp:
- Diệp đại ca, thực sự ta không biết...
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ. Nàng nói tiếp:
- Không phải ta đã nói với huynh rồi sao? Ta sinh ra ở kinh thành, quê quán... ta chưa từng tới, mới chỉ nghe cha mẹ nói.
Diệp Tiểu Thiên giật mình:
- Thành Đồng Nhân này cũng không nhỏ, làm sao chúng ta tìm được nhà của nàng? Có tin gì để nghe ngóng không?
- Ta chỉ nhớ đại khái một chút, chờ ta xuống xe hỏi thử xem.
Tiết Thủy Vũ đứng ở đầu đường hỏi thăm một chút, rồi quay lại với khuôn mặt buồn bã. Diệp Tiểu Thiên an ủi:
- Không sợ. Ngàn khó vạn hiểm ta đều đã xông qua được, đến đây rồi còn sợ không tìm thấy người sao? Chúng ta đánh xe ngựa đứng ở đầu đường cũng không phải biện pháp hay, trước tiên tìm một quán trọ ở lại, rồi từ từ tìm là được.
Tiết Thủy Vũ là một tiểu nữ tử, nào có được ý định gì, chỉ đành theo hắn tìm nhà trọ nghỉ lại. Cũng may, lần này chẳng những ba người được huyện nha huyện Hồ trả lại tất cả tài sản, mà Đại Hanh cũng tặng một khoản tiền, trên đường tiêu dùng ăn uống cũng không thiếu, không đến mức chật vật như khi rời Tĩnh Châu trốn tới huyện Hồ.
Người qua lại ở Đồng Nhân cũng không nhiều lắm, nên không dễ tìm nhà trọ. Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa đi vòng vòng hết ba con đường mới tìm được một nhà trọ. Khi cả ba người đi vào, ba người Dương Tam Sấu cũng vừa kéo thân thể mệt mỏi đuổi tới thành Đồng Nhân.
Nhạc Minh cau mày, dường như lông mày của gã chưa từng giãn ra:
- Biển người mênh mông, biết đến nơi nào tìm họ đây?
Dương Tam Sấu cười lạnh:
- Người này thích gây chuyện như vậy, chẳng lẽ đến Đồng Nhân sẽ an phận sao? Ta không tin! Huống chi bọn họ còn dẫn theo một con gấu mèo, mục tiêu nổi bật như vậy, khó tìm sao? Nhất định bọn họ không chạy thoát được đâu, ha ha ha...
Dương Tam Sấu đáng thương, để hoàn thành mục tiêu, dọc đường y đã nhận đủ mọi cực khổ. Từ một đại quản sự phú hào, đã biến thành một lão ăn mày, lời dặn phải giết chết Nhạc Diêu và Thủy Vũ của Thành phu nhân đã trở thành một chấp niệm trong đầu y, khiến cho y gần như phát điên.
- Xem cái quán trọ tồi tàn này của các ngươi xem, muốn gì cũng không có, còn nói là nhà trọ tốt nhất ở Đồng Nhân? Sớm biết vậy ta đã không theo lão gia đến đây, thực sự là lạnh chết đi được. May sao hôm nay lão gia nhà chúng ta sẽ quay lại, nếu không, một ngày chúng ta cũng không ở lại được!
Diệp Tiểu Thiên đi theo điếm tiểu nhị ra ngoài phòng khách, chỉ thấy một phu nhân duyên dáng, nở nang, khóe mắt cao và hẹp, đuôi mày xếch lên khá ương ngạnh đang khó chịu đứng trong hành lang, hoa tay múa chân nói gì đó. Một người có vẻ giống chưởng quỹ đang cười cười bên cạnh.
Thấy tiểu phụ nhân kia toàn thân phục trang đẹp đẽ, rõ là nhà giàu mới nổi, hắn nhíu nhíu mày, nói với tiểu nhị:
- Người kia là khách nhân của các ngươi ở đây sao?
Tiểu nhị cười khổ:
- Cũng không phải. Có một vị thương nhân vừa nạp thiếp, tân hôn yến, không đành chia lìa, đành theo nam nhân đi buôn bán. Vốn bọn họ định tới huyện Hồ, nhưng nghe nói bên huyện Hồ đang xảy ra chuyện, đường dịch trạm bị tắc, nam nhân của nàng bèn để nàng lại đây một mình đưa hàng hóa đi. Đến bây giờ là nửa tháng rồi, phụ nhân này cả ngày đều chê cái này bôi cái nọ, phiền chết người đi. Nhưng nàng là khách, chẳng làm gì được.
Lúc này, phụ nhân kia hậm hực xoay người lại, thấy Nhạc Diêu cùng Phúc Oa Nhi đi tới, hét lên một tiếng, chỉ vào con gấu:
- Cái gì thế này? Trong tiệm nhà các ngươi không chỉ có người mà còn có cả dã thú sao? Mau đuổi nó ra ngoài!
Nhạc Diêu không chịu:
- Tại sao phải đuổi nó? Nó là bạn tốt của cháu.
Phu nhân kia quay sang chưởng quỹ, lớn tiếng nói:
- Trong tiệm của các ngươi xảy ra chuyện gì thế hả? Để cho một con vật như thế vào đây, không cần biết có thối không, có rụng lông không, đuôi có dài không. Để cho một thứ như vậy vào đây, có còn là chỗ cho người ở không hả?
Chưởng quỹ kia nhăn nhó:
- Thiệu phu nhân, người ta chỉ ở có một ngày thôi. Hơn nữa, con vật này rất ngoan ngoãn lại sạch sẽ. Người ta đường xa mà đến, muốn tìm nhà trọ cũng không dễ dàng. Chưa kể cửa tiệm cũng cần làm ăn, bà làm ồn quá đã có vài nhóm khách phải bỏ đi rồi đấy.
- Là tại tiệm này của các ngươi không ra gì, còn trách ta nữa sao? Được, ngươi không đuổi bọn họ đi, thì giữ bọn họ cách xa ta một chút. Còn nữa, không phải bọn họ chỉ ở lại đây một ngày thôi sao? Tiền trọ của ta cũng phải trừ đi một ngày.
Chưởng quỹ kia cực kỳ bực mình, nhưng cũng không thể nói nặng với khách nhân, nghĩ tới hôm nay trượng phu của nữ nhân điêu ngoa này về rồi, có lẽ ngày mai sẽ đi, cũng cố nhịn không muốn ồn ào với nàng ta, đành gật đầu.
Phu nhân kia thấy y chịu giảm tiền trọ mới bỏ qua, hậm hực đi tới, thấy Diêu Diêu vẫn đứng ngoài cửa, chán ghét đẩy nó một cái, quát:
- Cút ngay cho ta!
- Ối!
Diêu Diêu ngã bịch một cái xuống đất, nước mắt ngân ngấn, Phúc Oa Nhi ngơ ngác đứng bên cạnh, rũ cụp đôi mắt đen, rõ ràng nó không hiểu mấy người này đều là đồng loại, tại sao lớn lại bắt nạt nhỏ.
Diệp Tiểu Thiên thấy vậy nổi nóng chực xông lên muốn cãi nhau, lại bị Thủy Vũ kéo lại. Nàng lắc đầu:
- Diệp đại ca, thôi xong rồi, nam nhân tốt không đôi co với nữ nhân.
Nàng lại quay sang đỡ Diêu Diêu, phủi phủi bụi trên mông nó, dịu dàng hỏi:
- Không sao chứ?
Con bé hiểu chuyện lắc đầu.
Phu nhân kia đưa ra yêu cầu không cho Diệp Tiểu Thiên ở gần mình, nhưng cả ngày nàng ta cứ ồn ào trách trách dọa dọa làm phiền người ta, khách trọ hoặc là bỏ đi, hoặc là đã sớm yêu cầu đổi phòng, chỉ còn lại hai phòng đều sách vách phòng của nàng. Vì vậy, chưởng quỹ đành sắp xếp cho Diệp Tiểu Thiên ở cạnh phòng phụ nhân kia, Thủy Vũ và Nhạc Diêu cùng Phúc Oa Nhi ở cạnh phòng hắn, coi như đã cách phòng nàng ta ra rồi.
Khi ba người Diệp Tiểu Thiên đến trọ thì đã gần tới hoàng hôn, bèn gọi nước ấm đi tắm rửa thay quần áo. Sau khi rũ bớt bụi trần, lại ăn một chút trong tiệm, về đến phòng ngủ trời đã tối đen. Diệp Tiểu Thiên cởi áo khoác ngoài, vừa ngả lưng, chợt nghe có tiếng hô chói tai bên ngoài:
- A! Lão gia, ngài về rồi~
Tiếng phu nhân kia cực kỳ cao, chẳng buồn để ý tới khách trọ hai bên.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, trở mình ngủ tiếp, ai ngờ bên cạnh quá ồn ào. Phụ nhân kia quả nhiên quá vô duyên, lúc thì xót xa lão gia đen gầy, lúc lại vui mừng reo khen đồ đạc trang sức lão gia mang về cho mình, giọng nói như chỉ sợ người khác không nghe được, thực sự có được hiệu quả xuyên qua não.
Thật vất vả chịu đựng được tới khi bên cạnh yên tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa định ngủ đi, chợt nghe bên cạnh lại có tiếng kêu rên, tiếng giường cọt kẹt, rõ ràng phu thê nhà họ không chút kiềm chế, kêu tới kinh thiên động địa.
Cuối cùng Diệp Tiểu Thiên cũng không nhịn được nữa, hắn tức sùi bọt mép nhảy dựng lên, đấm thình thịch lên tường, rống to:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi, suốt nửa tháng cứ tối nào cũng hành hạ người ta như thế, không cho người ta ngủ hả?
Bên cạnh lặng đi, chừng khoảng thời gian uống cạn một chung trà, tiếng kêu trên giường liền biến thành tiếng chửi tiếng khóc, tiếng đập tiếng phá như lôi đình bạo vũ. Diệp Tiểu Thiên lại thích nhất là đi ngủ trong tiếng mưa gió, nên hắn nằm xuống, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp...
/219
|