Sau khi “Cảnh Thụy” chính thức mở cửa kinh doanh ở Venice ngày nào Thiên Hạ cũng ở cửa hàng kiểm tra, có lúc còn tứ vấn cho khách hàng nên và không nên mua loại nào.
Hôm nay, cô ở cửa hàng cả buổi chiều, cảm thấy mệt mỏi nên cô quyết định về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường về cô nhìn thấy gian triển lãm của “Lý Ngự Thành”, cô đưa mắt nhìn về bên đó.
Cửa chính đã sửa xong, tường sơn màu trắng, xung quanh là những dây tử đằng leo quanh, nhìn từ bên ngoài thì không nhận ra đó là triển lãm đá quý. Tư thế cây hoa quấn quanh nhau khiến Thiên Hạ cảm thấy hơi phản cảm, cô vội nhanh chân rời khỏi đó.
Về tới khách sạn cô đến nhà ăn dùng bữa.
Hôm nay bên cạnh Từ Sở lại không có ai, Thiên Hạ ngồi đối diện cô ấy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiên Hạ khẽ cụp mắt xuống nhìn, cô phát hiện ra ngón giữa tay trái của Từ Sở có đeo một chiếc nhẫn platinum, kiểu rất đẹp, độ cong thanh thoát. Cô cười và nghĩ, cũng được, xem ra người có duyên sẽ thành đôi thành lứa, chiếc nhẫn trên ngón trỏ cũng nhanh thôi mà.
Sau bữa cơm cô về phòng tắm, cô muốn gột hết mệt mỏi trên người đi. Mái tóc ướt xõa xuống vai, cô vào phòng tìm máy sấy. Mái tóc ướt còn chưa khô hẳn thì có người gõ cửa, cô mở cửa, nhân viên phục vụ đưa cho cô một hộp giấy và nói: “Khi giám đốc vừa đi thì có người đưa chuyển phát nhanh đến cửa hàng, tôi sợ cô có việc gấp nên mang đến đây cho cô”.
“Ừ, cảm ơn, cô cứ đặt trên bàn đi”. Thiên Hạ cười với cô ấy rồi tiếp tục sấy tóc.
Không lâu sau, cửa phòng đóng.
Thiên Hạ sấy khô tóc và đi đến bên bàn, cô thấy trên món đồ lại ghi tên Trần Giai Vân ở chỗ người gửi!
Cô ý thức bản thân mình không nên nghĩ nhiều, sau đó cô bóc lớp giấy mỏng ra và lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ có hai chữ hỉ…. dường như cô rơi vào bóng tối trong khoảnh khắc, đôi mắt chẳng nhìn thấy gì cả, ngón tay không cảm giác, tấm thiệp bay ra khỏi tay rơi xuống đất, rơi ngay dưới chân cô.
Thiên Hạ đứng yên ở đó, đầu óc trống rỗng.
Cho dù cô có chạy đến Venice, cũng không chạy thoát khỏi tấm thiệp cưới này sao?
Khưu Lạc cũng đến Venice, hai người nhất định phải bày tiệc cưới ngay trước mặt cô mới được sao?
Thiên Hạ rờ rẫm mái tóc vừa sấy khô, cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhói. Cô cúi người nhặt tấm thiệp và ném ngay vào thùng rác, coi như không nhìn thấy.
Cô càng cảm thấy mệt mỏi hơn, nằm trên giường đọc sách nhưng càng đọc càng tỉnh táo. Thậm chí lại còn hưng phấn, từng chuyện từng chuyện trong quá khứ bắt đầu hiện lên trong đầu cô, tái hiện lại tất cả.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, ấm áp của anh khi vừa đến nhà họ Ngôn, lừa trái tim non nớt của cô rung động.
Dáng vẻ anh khi đến trường đại học đón cô, lừa cô gỡ bỏ sự phòng bị.
Sinh nhật cô anh đốt pháo hoa tỏ tình, lừa cô thề thốt bằng chính bản thân mình.
Sau ba năm ra đi anh lại trở về bên cô, lừa “Cảnh Thụy” chao đảo.
Sau khi anh lấy được viên Ánh Trăng và cho cô cảm giác ấm áp trong chốc lát, lại đột nhiên ra đi.
Khi anh lấy được bốn viên đá quý và nói với cô những lời ân tình ngọt ngào, vì cô mà mất tích dưới biển.
Khi anh xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, cô đã là vợ chưa cưới của Châu Cẩn Du…
Hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là ai lừa ai, ai tin ai?
Nhưng nếu không còn yêu nữa thì tại sao lại đau lòng vì anh ấy? Tấm thiệp đỏ như những vết máu, cuối cùng cô trở thành viên đá bày dưới hạnh phúc cả đời của người khác…
Thiên Hạ bỗng đứng dậy, cô cảm thấy những gì vừa nghĩ trong đầu giống như một cơn ác mộng, cô bật đèn, ánh sáng nhanh chóng xâm chiếm các ngóc ngách trong căn phòng.
Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã là hai giờ ba mươi phút sáng. Thùng rác bên bàn đọc, ánh mắt cô đang nhìn về phía đó. Đột nhiên cô gạt chăn sang một bên và đến đó nhìn tấm thiệp cưới đang nằm lặng lẽ ở trong đó.
Cô thật là ngốc, dường như không nhìn tận mắt thấy nó thì cô không chịu bỏ cuộc vậy. Cô luôn không muốn chấp nhận sự thật này, chấp nhận sự thật cô đã đẩy Khưu Lạc về phía Giai Vân, vậy thì nhân cơ hội này mà chấp nhận triệt để đi.
Ngày mười lăm tháng ba hôn lễ của cô Trần Giai Vân và anh Frank, rất hân hạnh mời cô.
Frank? Thiên Hạ mở to mắt ngạc nhiên, mắt cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó một lần nữa, ngày mười lăm tháng ba hôn lễ của cô Trần Giai Vân và anh Frank… không phải với Khưu Lạc sao?
Đôi môi cô mấp máy, trong mắt ánh lên niềm vui hạnh phúc. Niềm vui ấy dường như muốn nhấn chìm cô.
Đợi chút… tại sao là Frank?
Thiên Hạ tạm thời giữ chặt niềm vui này trong lòng và bắt đầu phân tích mọi việc một cách tỉnh táo.
Đứa bé đó là con Khưu Lạc, chắc chắn là như thế. Là Frank tự quay lại tìm Trần Giai Vân sao? Mà Trần Giai Vân lại yêu đứa con, không yêu Khưu Lạc, thêm nữa là bản thân cô ấy luôn thiếu tự tin và cảm giác an toàn vì thế hôm đó mới gây chuyện trước cửa nhà cô, tuy rằng hơi có phần quá đáng…
Vậy thì bây giờ một mình Khưu Lạc nuôi con hay là giao cho Trần Giai Vân và Frank?
Tất cả mọi chuyện rốt cuộc như thế nào đây? Cô muốn làm rõ mọi chuyện, cảm giác như có cái lồng mơ hồ đang bao trùm. Hôm nay là ngày mười ba tháng ba rồi, cô chuẩn bị hành lý, chỉ mang mấy bộ quần áo đơn giản sau đó lên mạng đặt vé về Trung Quốc trong ngày hôm nay.
Sau khi xuống máy bay Thiên Hạ đáp xe đến thẳng biệt thự nhà họ Lý nằm ở trung tâm thành phố.
Có thể do ngồi chuyến bay dài, tinh thần lại căng thẳng nên đầu cô ong ong. Thiên Hạ bóp hai bên huyệt Thái Dương rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Cho đến khi lái xe hỏi cô đi vào trong khu nhà nhỏ thế nào cô mới mở mắt chỉ đường cho anh ấy, khi nào thấy một biệt thự kiểu Tây thì dừng lại.
Sau khi bấm chuông Frank ra mở cửa cho cô. Nhìn thấy Thiên Hạ anh ấy hơi ngạc nhiên sau đó hỏi cô bằng tiếng Anh: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Thiên Hạ cười và đáp: “Tôi là bạn của Trần Giai Vân, khi cô ấy mang thai tôi đã đến thăm cô ấy, chúng ta đã gặp nhau phải không?”
Frank dường như đã nhớ lại điều gì đó, anh ấy vội cười và nói: “Mời vào, mời vào”.
Sau khi vào trong nhà cô mới phát hiện ra người giúp việc không có ai cả, cũng không thấy Trần Giai Vân, Thiên Hạ hơi lo lắng, cô hỏi: “Giai Vân vẫn sống ở đây chứ?”
“Ừ, cô ấy ở phòng ngủ”.
“Tôi muốn gặp cô ấy”.
Frank nghĩ một lúc rồi nói: “Được, đi theo tôi”.
Cánh cửa phòng ngủ mở rộng, Thiên Hạ hơi ngạc nhiên, tất cả đồ dùng gia đình đều đã thay đổi thì phải.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào bên trong, ánh cả lên gương mặt xanh xao của người ngồi trên ghế, từng chấm từng chấm sáng lọt qua. Ánh mắt cô ấy đang hướng ra bên ngoài, dường như đang muốn đón ánh nắng tươi đẹp. Ánh mắt vô cùng bình thản, nhìn không biết là buồn hay vui. Mái tóc dài xõa xuống, mái tóc đen và cánh tay trắng tạo nên điểm tương phản. Cả người cô ấy gầy rộc đi.
“Giai Vân, tôi có chuyện muốn nói với chị”. Thực ra trong lòng Thiên Hạ cũng không nắm chắc được Giai Vân coi mình như thế nào.
Giai Vân đưa mắt nhìn về phía cửa, im lặng một lúc, và nói: “Được”.
Frank ra ngoài chuẩn bị nước hoa quả cho hai người. Thiên Hạ đến ghế sofa ngồi, điều chỉnh lại cảm xúc, không biết nên bắt đầu từ đâu. Không ngờ Giai Vân nói: “Cô sợ tôi?”
“Cái gì?” Thiên Hạ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Giai Vân.
Giai Vân nói tiếp: “Lần trước đến cô ngồi cạnh giường tôi, lần này lại ngồi ra ghế, là sợ tôi sao?”
Có lẽ không phải là sợ, là vì trong tiềm thức cảm thấy rất xa cách. Xét cho cùng lần trước Giai Vân gây chuyện quá đáng ở nhà cô, xét cho cùng hai người đã từng là tình địch, đã từng giành nhau một người đàn ông.
“Xin lỗi”.
Giai Vân đột nhiên buông một câu khiến Thiên Hạ ngừng suy nghĩ trong một khoảng thời gian.
“Xin lỗi”, cô ấy tiếp tục nói, đôi mắt cụp xuống như muốn che giấu điều gì đó: “Lần trước tâm trạng tôi quá hỗn loạn, không phía tôi cố ý…”.
“Tôi hiểu, bởi vì chị rất quan tâm đến đứa bé, hy vọng bé có thể lớn lên trong một gia đình bình thường”. Thiên Hạ cười, mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, huống hồ bản thân cô đâu phải là một người nhỏ nhen.
“Đứa bé…” dường như có nỗi đau nào đó đâm vào mắt Giai Vân, cô ấy cố gắng nhắm mắt vào và nhìn Thiên Hạ: “Cô đến một mình sao? Khưu Lạc không đi cùng cô?”
“Tôi muốn đến hỏi chị đây, không phải Khưu Lạc luôn ở bên chị sao? Tại sao thiệp mời cưới lại là chị và Frank?”
Thiên Hạ nhìn Giai Vân, Giai Vân cảm nhận được sự ngạc nhiên trong mắt Thiên Hạ, Giai Vân nói: “Ngôn Thiên Hạ, hóa ra cô không biết gì. Sao anh ấy không đến tìm cô nhỉ?” Câu cuối cùng như một lời tự vấn của Giai Vân.
“Biết cái gì? Có cái gì tôi không biết? Chị nói cho tôi được không?” dường như cô càng lúc càng gần ánh sáng, Thiên Hạ gấp gáp nhìn Giai Vân.
Giai Vân đột nhiên cười và nói: “Tôi không muốn cho cô biết”.
“Sao?” Tim cô dường như có thứ gì đó đè nặng, lạnh buốt.
“Thực ra…” Giai Vân ngập ngừng “Tôi luôn cho rằng cô không xứng với Khưu Lạc, Ngôn Thiên Hạ, cô thực sự không hiểu tình yêu, nhưng luôn yêu cầu được yêu. Cô không hiểu sự tin tưởng nhưng luôn yêu cầu sự chân thành. Tại sao Khưu Lạc lại thích kiểu con gái như cô chứ?” Giai Vân cười: “Chắc anh ấy và cô cùng mù mắt như nhau”.
“Đây là những điều cô muốn nói?”
“Tôi vẫn chưa nói xong”. Ánh mắt Giai Vân đã dịu dàng hơn một chút. “Tình yêu của Khưu Lạc được chôn vùi rất sâu, sâu đến mức cô nghĩ là nó không tồn tại. Ngôn Thiên Hạ, trên thế giới này không tìm được người ngốc hơn cô đâu”.
“Cảm ơn”. Cô đã hiểu ý Giai Vân muốn nói gì.
Đột nhiên, tất cả mọi chuyện lại rõ ràng đến thế, trong thế giới đen trắng lại chiếu rọi một vệt sáng.
Tại sao phải giày vò quá khứ, tại sao phải nghĩ ngợi đứa bé là con của ai, tại sao phải nghĩ ngợi về lời thề và sự phản bội?
Người đó, khi thuyền sắp chìm giữa biển đến nơi đã đẩy cô xuống thuyền cứu hộ, là Khưu Lạc đã nhảy xuống biển cứu cô khi ở bên bờ sông Nile.
Tại sao cô còn nghi ngờ tình cảm của Khưu Lạc? Cho dù anh ấy lừa cô thì đã sao?
Giai Vân nói đúng, cô không biết cách tin tưởng nhưng luôn muốn người khác phải chân thành. Cho dù anh ấy lỡ có con ngoài ý muốn với người khác thì cũng không nên nghi ngờ tình yêu của anh ấy.
Cô của ngày xưa, đã dễ dàng buông tay như thế.
Trần Giai Vân thu ánh mắt lại nhìn tấm chăn màu trắng trên giường và nói: “Nếu cô gặp anh ấy hãy giúp tôi nói một tiếng cảm ơn. Cũng không biết anh ấy có đến tham dự hôn lễ của chúng tôi không…”.
“Xin lỗi, chúng tôi đều không thể tham dự đám cưới của chị được. Có điều tôi sẽ giúp chị chuyển lời”. Thiên Hạ trả lời và cầm túi chuẩn bị đi về: “Ngày mười lăm tháng ba, ngày Valentine trắng, chúc cô đám cưới hạnh phúc. Còn tôi, đương nhiên sẽ không tiếp tục ngốc nghếch nữa”. Thiên Hạ nhìn Giai Vân và nở nụ cười thật ấm áp.
Hôm nay, cô ở cửa hàng cả buổi chiều, cảm thấy mệt mỏi nên cô quyết định về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường về cô nhìn thấy gian triển lãm của “Lý Ngự Thành”, cô đưa mắt nhìn về bên đó.
Cửa chính đã sửa xong, tường sơn màu trắng, xung quanh là những dây tử đằng leo quanh, nhìn từ bên ngoài thì không nhận ra đó là triển lãm đá quý. Tư thế cây hoa quấn quanh nhau khiến Thiên Hạ cảm thấy hơi phản cảm, cô vội nhanh chân rời khỏi đó.
Về tới khách sạn cô đến nhà ăn dùng bữa.
Hôm nay bên cạnh Từ Sở lại không có ai, Thiên Hạ ngồi đối diện cô ấy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiên Hạ khẽ cụp mắt xuống nhìn, cô phát hiện ra ngón giữa tay trái của Từ Sở có đeo một chiếc nhẫn platinum, kiểu rất đẹp, độ cong thanh thoát. Cô cười và nghĩ, cũng được, xem ra người có duyên sẽ thành đôi thành lứa, chiếc nhẫn trên ngón trỏ cũng nhanh thôi mà.
Sau bữa cơm cô về phòng tắm, cô muốn gột hết mệt mỏi trên người đi. Mái tóc ướt xõa xuống vai, cô vào phòng tìm máy sấy. Mái tóc ướt còn chưa khô hẳn thì có người gõ cửa, cô mở cửa, nhân viên phục vụ đưa cho cô một hộp giấy và nói: “Khi giám đốc vừa đi thì có người đưa chuyển phát nhanh đến cửa hàng, tôi sợ cô có việc gấp nên mang đến đây cho cô”.
“Ừ, cảm ơn, cô cứ đặt trên bàn đi”. Thiên Hạ cười với cô ấy rồi tiếp tục sấy tóc.
Không lâu sau, cửa phòng đóng.
Thiên Hạ sấy khô tóc và đi đến bên bàn, cô thấy trên món đồ lại ghi tên Trần Giai Vân ở chỗ người gửi!
Cô ý thức bản thân mình không nên nghĩ nhiều, sau đó cô bóc lớp giấy mỏng ra và lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ có hai chữ hỉ…. dường như cô rơi vào bóng tối trong khoảnh khắc, đôi mắt chẳng nhìn thấy gì cả, ngón tay không cảm giác, tấm thiệp bay ra khỏi tay rơi xuống đất, rơi ngay dưới chân cô.
Thiên Hạ đứng yên ở đó, đầu óc trống rỗng.
Cho dù cô có chạy đến Venice, cũng không chạy thoát khỏi tấm thiệp cưới này sao?
Khưu Lạc cũng đến Venice, hai người nhất định phải bày tiệc cưới ngay trước mặt cô mới được sao?
Thiên Hạ rờ rẫm mái tóc vừa sấy khô, cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhói. Cô cúi người nhặt tấm thiệp và ném ngay vào thùng rác, coi như không nhìn thấy.
Cô càng cảm thấy mệt mỏi hơn, nằm trên giường đọc sách nhưng càng đọc càng tỉnh táo. Thậm chí lại còn hưng phấn, từng chuyện từng chuyện trong quá khứ bắt đầu hiện lên trong đầu cô, tái hiện lại tất cả.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, ấm áp của anh khi vừa đến nhà họ Ngôn, lừa trái tim non nớt của cô rung động.
Dáng vẻ anh khi đến trường đại học đón cô, lừa cô gỡ bỏ sự phòng bị.
Sinh nhật cô anh đốt pháo hoa tỏ tình, lừa cô thề thốt bằng chính bản thân mình.
Sau ba năm ra đi anh lại trở về bên cô, lừa “Cảnh Thụy” chao đảo.
Sau khi anh lấy được viên Ánh Trăng và cho cô cảm giác ấm áp trong chốc lát, lại đột nhiên ra đi.
Khi anh lấy được bốn viên đá quý và nói với cô những lời ân tình ngọt ngào, vì cô mà mất tích dưới biển.
Khi anh xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, cô đã là vợ chưa cưới của Châu Cẩn Du…
Hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là ai lừa ai, ai tin ai?
Nhưng nếu không còn yêu nữa thì tại sao lại đau lòng vì anh ấy? Tấm thiệp đỏ như những vết máu, cuối cùng cô trở thành viên đá bày dưới hạnh phúc cả đời của người khác…
Thiên Hạ bỗng đứng dậy, cô cảm thấy những gì vừa nghĩ trong đầu giống như một cơn ác mộng, cô bật đèn, ánh sáng nhanh chóng xâm chiếm các ngóc ngách trong căn phòng.
Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã là hai giờ ba mươi phút sáng. Thùng rác bên bàn đọc, ánh mắt cô đang nhìn về phía đó. Đột nhiên cô gạt chăn sang một bên và đến đó nhìn tấm thiệp cưới đang nằm lặng lẽ ở trong đó.
Cô thật là ngốc, dường như không nhìn tận mắt thấy nó thì cô không chịu bỏ cuộc vậy. Cô luôn không muốn chấp nhận sự thật này, chấp nhận sự thật cô đã đẩy Khưu Lạc về phía Giai Vân, vậy thì nhân cơ hội này mà chấp nhận triệt để đi.
Ngày mười lăm tháng ba hôn lễ của cô Trần Giai Vân và anh Frank, rất hân hạnh mời cô.
Frank? Thiên Hạ mở to mắt ngạc nhiên, mắt cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó một lần nữa, ngày mười lăm tháng ba hôn lễ của cô Trần Giai Vân và anh Frank… không phải với Khưu Lạc sao?
Đôi môi cô mấp máy, trong mắt ánh lên niềm vui hạnh phúc. Niềm vui ấy dường như muốn nhấn chìm cô.
Đợi chút… tại sao là Frank?
Thiên Hạ tạm thời giữ chặt niềm vui này trong lòng và bắt đầu phân tích mọi việc một cách tỉnh táo.
Đứa bé đó là con Khưu Lạc, chắc chắn là như thế. Là Frank tự quay lại tìm Trần Giai Vân sao? Mà Trần Giai Vân lại yêu đứa con, không yêu Khưu Lạc, thêm nữa là bản thân cô ấy luôn thiếu tự tin và cảm giác an toàn vì thế hôm đó mới gây chuyện trước cửa nhà cô, tuy rằng hơi có phần quá đáng…
Vậy thì bây giờ một mình Khưu Lạc nuôi con hay là giao cho Trần Giai Vân và Frank?
Tất cả mọi chuyện rốt cuộc như thế nào đây? Cô muốn làm rõ mọi chuyện, cảm giác như có cái lồng mơ hồ đang bao trùm. Hôm nay là ngày mười ba tháng ba rồi, cô chuẩn bị hành lý, chỉ mang mấy bộ quần áo đơn giản sau đó lên mạng đặt vé về Trung Quốc trong ngày hôm nay.
Sau khi xuống máy bay Thiên Hạ đáp xe đến thẳng biệt thự nhà họ Lý nằm ở trung tâm thành phố.
Có thể do ngồi chuyến bay dài, tinh thần lại căng thẳng nên đầu cô ong ong. Thiên Hạ bóp hai bên huyệt Thái Dương rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Cho đến khi lái xe hỏi cô đi vào trong khu nhà nhỏ thế nào cô mới mở mắt chỉ đường cho anh ấy, khi nào thấy một biệt thự kiểu Tây thì dừng lại.
Sau khi bấm chuông Frank ra mở cửa cho cô. Nhìn thấy Thiên Hạ anh ấy hơi ngạc nhiên sau đó hỏi cô bằng tiếng Anh: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Thiên Hạ cười và đáp: “Tôi là bạn của Trần Giai Vân, khi cô ấy mang thai tôi đã đến thăm cô ấy, chúng ta đã gặp nhau phải không?”
Frank dường như đã nhớ lại điều gì đó, anh ấy vội cười và nói: “Mời vào, mời vào”.
Sau khi vào trong nhà cô mới phát hiện ra người giúp việc không có ai cả, cũng không thấy Trần Giai Vân, Thiên Hạ hơi lo lắng, cô hỏi: “Giai Vân vẫn sống ở đây chứ?”
“Ừ, cô ấy ở phòng ngủ”.
“Tôi muốn gặp cô ấy”.
Frank nghĩ một lúc rồi nói: “Được, đi theo tôi”.
Cánh cửa phòng ngủ mở rộng, Thiên Hạ hơi ngạc nhiên, tất cả đồ dùng gia đình đều đã thay đổi thì phải.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào bên trong, ánh cả lên gương mặt xanh xao của người ngồi trên ghế, từng chấm từng chấm sáng lọt qua. Ánh mắt cô ấy đang hướng ra bên ngoài, dường như đang muốn đón ánh nắng tươi đẹp. Ánh mắt vô cùng bình thản, nhìn không biết là buồn hay vui. Mái tóc dài xõa xuống, mái tóc đen và cánh tay trắng tạo nên điểm tương phản. Cả người cô ấy gầy rộc đi.
“Giai Vân, tôi có chuyện muốn nói với chị”. Thực ra trong lòng Thiên Hạ cũng không nắm chắc được Giai Vân coi mình như thế nào.
Giai Vân đưa mắt nhìn về phía cửa, im lặng một lúc, và nói: “Được”.
Frank ra ngoài chuẩn bị nước hoa quả cho hai người. Thiên Hạ đến ghế sofa ngồi, điều chỉnh lại cảm xúc, không biết nên bắt đầu từ đâu. Không ngờ Giai Vân nói: “Cô sợ tôi?”
“Cái gì?” Thiên Hạ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Giai Vân.
Giai Vân nói tiếp: “Lần trước đến cô ngồi cạnh giường tôi, lần này lại ngồi ra ghế, là sợ tôi sao?”
Có lẽ không phải là sợ, là vì trong tiềm thức cảm thấy rất xa cách. Xét cho cùng lần trước Giai Vân gây chuyện quá đáng ở nhà cô, xét cho cùng hai người đã từng là tình địch, đã từng giành nhau một người đàn ông.
“Xin lỗi”.
Giai Vân đột nhiên buông một câu khiến Thiên Hạ ngừng suy nghĩ trong một khoảng thời gian.
“Xin lỗi”, cô ấy tiếp tục nói, đôi mắt cụp xuống như muốn che giấu điều gì đó: “Lần trước tâm trạng tôi quá hỗn loạn, không phía tôi cố ý…”.
“Tôi hiểu, bởi vì chị rất quan tâm đến đứa bé, hy vọng bé có thể lớn lên trong một gia đình bình thường”. Thiên Hạ cười, mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, huống hồ bản thân cô đâu phải là một người nhỏ nhen.
“Đứa bé…” dường như có nỗi đau nào đó đâm vào mắt Giai Vân, cô ấy cố gắng nhắm mắt vào và nhìn Thiên Hạ: “Cô đến một mình sao? Khưu Lạc không đi cùng cô?”
“Tôi muốn đến hỏi chị đây, không phải Khưu Lạc luôn ở bên chị sao? Tại sao thiệp mời cưới lại là chị và Frank?”
Thiên Hạ nhìn Giai Vân, Giai Vân cảm nhận được sự ngạc nhiên trong mắt Thiên Hạ, Giai Vân nói: “Ngôn Thiên Hạ, hóa ra cô không biết gì. Sao anh ấy không đến tìm cô nhỉ?” Câu cuối cùng như một lời tự vấn của Giai Vân.
“Biết cái gì? Có cái gì tôi không biết? Chị nói cho tôi được không?” dường như cô càng lúc càng gần ánh sáng, Thiên Hạ gấp gáp nhìn Giai Vân.
Giai Vân đột nhiên cười và nói: “Tôi không muốn cho cô biết”.
“Sao?” Tim cô dường như có thứ gì đó đè nặng, lạnh buốt.
“Thực ra…” Giai Vân ngập ngừng “Tôi luôn cho rằng cô không xứng với Khưu Lạc, Ngôn Thiên Hạ, cô thực sự không hiểu tình yêu, nhưng luôn yêu cầu được yêu. Cô không hiểu sự tin tưởng nhưng luôn yêu cầu sự chân thành. Tại sao Khưu Lạc lại thích kiểu con gái như cô chứ?” Giai Vân cười: “Chắc anh ấy và cô cùng mù mắt như nhau”.
“Đây là những điều cô muốn nói?”
“Tôi vẫn chưa nói xong”. Ánh mắt Giai Vân đã dịu dàng hơn một chút. “Tình yêu của Khưu Lạc được chôn vùi rất sâu, sâu đến mức cô nghĩ là nó không tồn tại. Ngôn Thiên Hạ, trên thế giới này không tìm được người ngốc hơn cô đâu”.
“Cảm ơn”. Cô đã hiểu ý Giai Vân muốn nói gì.
Đột nhiên, tất cả mọi chuyện lại rõ ràng đến thế, trong thế giới đen trắng lại chiếu rọi một vệt sáng.
Tại sao phải giày vò quá khứ, tại sao phải nghĩ ngợi đứa bé là con của ai, tại sao phải nghĩ ngợi về lời thề và sự phản bội?
Người đó, khi thuyền sắp chìm giữa biển đến nơi đã đẩy cô xuống thuyền cứu hộ, là Khưu Lạc đã nhảy xuống biển cứu cô khi ở bên bờ sông Nile.
Tại sao cô còn nghi ngờ tình cảm của Khưu Lạc? Cho dù anh ấy lừa cô thì đã sao?
Giai Vân nói đúng, cô không biết cách tin tưởng nhưng luôn muốn người khác phải chân thành. Cho dù anh ấy lỡ có con ngoài ý muốn với người khác thì cũng không nên nghi ngờ tình yêu của anh ấy.
Cô của ngày xưa, đã dễ dàng buông tay như thế.
Trần Giai Vân thu ánh mắt lại nhìn tấm chăn màu trắng trên giường và nói: “Nếu cô gặp anh ấy hãy giúp tôi nói một tiếng cảm ơn. Cũng không biết anh ấy có đến tham dự hôn lễ của chúng tôi không…”.
“Xin lỗi, chúng tôi đều không thể tham dự đám cưới của chị được. Có điều tôi sẽ giúp chị chuyển lời”. Thiên Hạ trả lời và cầm túi chuẩn bị đi về: “Ngày mười lăm tháng ba, ngày Valentine trắng, chúc cô đám cưới hạnh phúc. Còn tôi, đương nhiên sẽ không tiếp tục ngốc nghếch nữa”. Thiên Hạ nhìn Giai Vân và nở nụ cười thật ấm áp.
/43
|