Tối hôm đó Thiên Hạ không ăn chút gì cả, tắm xong cô nằm vật ra giường.
Trong đầu cô tự nhiên cứ hiện lên những cảnh trong quá khứ, giống như một bộ phim không tiếng, màn hình cứ chuyển động, chậm chạp và nặng nề. Cô cảm thấy bản thân mình sắp chìm đắm trong mớ hồi ức này nên là cô nhỏm người dậy bật đèn phía trên đầu giường.
Ánh sáng xua đi bóng tối và cũng dần dần xua đi thứ cảm xúc đang bùng phát trong đó.
Cô cầm hai cuốn sách viết về đá quý trên đầu giường và lật từng trang, khi thấy tiêu đề hấp dẫn cô mới chăm chỉ đọc trang đó, đôi mắt dường như không chớp . Và cô bắt đầu đọc thành tiếng, đọc nhẹ nhàng, ép lý trí của mình quay trở về.
Đọc mệt quá nên cô ôm sách ngồi trên đầu giường xem phim.
Ánh sáng màu xanh lọt vào trong qua khe cửa sổ, như xua đi màn đêm nặng nề.
Có thể do cả đêm không ngủ nên Thiên Hạ cảm thấy mỗi khớp xương trên cơ thể mình đều phản ứng vô cùng chậm chạp. Cả đêm, hành lang không có bất cứ âm thanh nào, yên tĩnh, căn phòng đối diện cũng không mở cửa.
Cô dùng một đêm để nghĩ cho rõ một chuyện. Cô đã thành công khi đẩy người đàn ông mình yêu vào lòng người phụ nữ khác.
Thế nhưng cô không còn con đường thứ hai để đi.
Ngôn Thiên Hạ cố gắng bặm môi để bật ra một nụ cười. Có thể rất đau, khi anh vừa rời khỏi thế giới của cô, nhưng những ngày sau đó cô phải sống tốt hơn để đối mặt với cuộc sống một mình.
Thiên Hạ bước xuống giường, dùng nước lạnh để rửa mặt cho tỉnh táo, trong đầu không ngừng phát lại những lời hồi trước đã nói với Từ Sở.
Mình sẽ cố gắng để bản thân sống tốt hơn một chút.
Thiên Hạ đến công ty chuẩn bị hội nghị cấp cao, thảo luận về phương châm chiến lược mùa tiếp theo cho “Cảnh Thụy” .
Từ Sở vừa được thăng cấp là phó giám đốc của phòng thiết kế, khi vừa vào văn phòng đã rất phấn khích, cô còn cười với Thiên Hạ từ xa.
Hai bên chiếc bàn dài là chỗ ngồi của các giám đốc, phó giám đốc, trên bàn để đầy hồ sơ, giấy và hoa quả.
Cuộc họp kéo dài đúng năm tiếng, kết quả cuối cùng thu được là: “Cảnh Thụy” sẽ tấn công thị trường Ý. Nhiều năm nay “Cảnh Thụy” không nổi được ở thị trường châu Âu, Thiên Hạ muốn bắt đầu từ thị trường Ý, là nơi khởi điểm thành công của giới đá quý châu Âu. Từ Sở sẽ phụ trách các mẫu đá quý để nhằm vào thị trường nơi đây.
Khi buổi họp kết thức, mấy người trợ lý mang đồ ăn Thái lên.
Thiên Hạ cười và nói: “Mọi người vất vả rồi, bữa hôm nay tôi mời”.
Mọi người đồng loạt cảm ơn và nhận phần cơm hộp của mình.
Thiên Hạ cũng cầm hộp cơm rời khỏi phòng họp và trở về văn phòng của mình, ánh mắt cô bị một tấm giấy màu đỏ trên mặt bàn thu hút.
Cô đặt hộp cơm và đi đến bên bàn xem xét, đó là thiếp mời với hai chữ song hỉ in đậm, nhìn thấy ảnh cưới cô dâu chú rể, cô khẽ cười.
Xem ra “Phong Trạch” đã quyết định đi con đường phía sau rồi. Hai cô con gái của Trình Lê Huyên đều được gả vào nhà giàu, bây giờ con trai đã về nước lại lấy một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá. Dựa vào người khác liệu có là con đường lâu dài không?
Thiên Hạ dặn thư ký chuẩn bị quà mừng tốt một chút cho cô, để tối hôm trước buổi lễ cô đến nhà họ Trình một chuyến.
Có thể do con trai nhà họ Trình thường xuyên sống ở nước ngoài cho nên tổ chức tiệc buffet, trên bục sẽ là cô dâu chú rể còn khách khứa thì đứng ở phía dưới đợi buổi tiệc bắt đầu.
Triệu Hằng Chi từ ngoài cửa bước vào, trông thấy Thiên Hạ anh ta đột nhiên cười nhạt một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Chắc là anh ta còn hận cô lắm? Viên Ánh Trăng không về được nhà họ Triệu nữa. Có điều, anh ta đắc ý cái gì chứ?
Thiên Hạ cũng không nghĩ nhiều, cô tự chăm sóc mình bằng việc nhấp một ngụm rượu vang.
“Cô Ngôn”. Con gái lớn nhà họ Trình lên tiếng chào Thiên Hạ.
“Chị, nên gọi là giám đốc Ngôn mới đúng chứ?”. Cô con gái thứ hai cũng đi theo và nói.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại: “Hai cô gái nhà họ Trình vui tính quá, cứ lấy tôi làm trò đùa”.
“Chẳng phải lâu lắm rồi không gặp sao”. Vợ của nhà ngoại giao rốt cuộc cũng giỏi giao tiếp như thế. “Lần trước gặp cô Ngôn hình như là ở buổi tiệc nhà họ Vương nhỉ? Hôm đó cô Ngôn đi đôi giày da hiệu Chanel được sản xuất với số lượng có hạn, khiến em thèm lắm đấy!”.
“Có gì đâu, lại bị cười chê rồi”. Thiên Hạ cười.
Lúc này mọi người ở cửa chính lại dạt sang hai bên, hai vị khách quý đang đứng ở cửa vào, không phải nhân vật chính nhưng lại còn hơn cả nhân vật chính.
Châu Cẩn Du mặc bộ complet màu trắng, dáng anh cao và cân đối, bên cạnh là cô gái có mái tóc xoăn màu đen đang vịn tay anh đi vào, cô gái mặc bộ váy liền kiểu cổ điển, toát ra vẻ tao nhã và sang trọng.
Anh dẫn cô gái đi về một bên của phòng tiệc, một đám người chậm rãi đi theo sau và đến trước mặt Cẩn Du góp chuyện.
“Đó cũng là một tướng môn hổ nữ(*) đấy”. Con gái lớn nhà họ Trình nói nhỏ bên tai Thiên Hạ.
Châu Cẩn Du cũng nên tìm một người để kết hôn rồi. Nếu như cô nhớ không nhầm, Châu Cẩn Du năm nay đã tròn ba mươi, cũng nên lấy một cô gái môn đăng hộ đối về làm vợ được rồi.
Tướng môn hổ nữ có giá hơn nhiều so với con gái của thương nhân đá quý. Thiên Hạ tự nhiên bật cười.
“Nghe nói mới hẹn hò từ nửa tháng trước”. Con gái thứ hai nhà họ Trình nói: “Nhìn cũng khá xứng đôi, có điều em nghĩ chị Thiên Hạ xinh hơn chút. Ánh mắt của cô Đường sắc sảo quá!”.
“Đừng lấy tôi làm trò cười nữa”. Thiên Hạ ngắt lời hai người: “Tôi và Châu Cẩn Du từ lâu đã không còn dây dưa gì nữa”.
“Ai nói thế, em thấy anh Cẩn Du chắc chắn vẫn còn quan tâm tới Thiên Hạ”. Cô con gái thứ hai nhà họ Trình cười hi hi và nói: Chị có muốn đánh cược không?”
Con gái thứ hai nhà họ Trình nói như thế chắc cũng phải có mục đích của cô ấy, có điều chỉ là thăm dò thái độ của Cẩn Du mà thôi. Nếu như nhà họ Đường thực sự muốn trèo cao vậy thì Đường Mộc Thục sẽ trở thành đối tượng trêu chọc tiếp theo của chị em họ.
Nhân lúc Thiên Hạ còn chưa kịp trả lời thì tay phải của cô gái đột nhiên buông ra, chiếc cốc thủy tinh chịu lực hút rơi xuống đất cái choang một cái và vỡ làm năm sáu mảnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về này, bao gồm cả người đứng ở phía bên kia bàn tiệc.
Ánh mắt Cẩn Du nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hoàng của Thiên Hạ ngay từ giây đầu tiên. Đôi mắt màu hổ phách ngước lên nhìn ánh điện thủy tinh ở trên cao, vừa sáng vừa xa xôi, sau giây phút đó lại nhìn ra chỗ khác, dường như không từng quen nhau.
Đường Mộc Thục nhạy bén đã nhận ra ngay thần thái không tự nhiên của Cẩn Du và nhìn về phía ánh mắt ban nãy của Cẩn Du và nhìn thấy cô gái có mái tóc đen. Đôi mắt cô đen sâu như mực, quyến rũ mê hồn. Đường Mộc Thục thích những đối thủ mạnh, cô cười với Thiên Hạ, ánh mắt toát lên vẻ tự tin tất thắng.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại, trong lòng thấy hơi khổ chút, con gái nhà họ Trình quả là biết cách đối đãi người khác.
Cũng may không lâu sau buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Đôi nam nữ bước lên bục chính, dưới sự điều hành của MC trình tự của buổi lễ lần lượt được tiến hành, cuối cùng là trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trước mặt khách khứa.
Từng xe thức ăn được đẩy vào phòng tiệc từ bên ngoài, bên trên đặt các món ăn và rượu ngon đặc biệt của các nước.
Thiên Hạ tìm cơ hội chào tạm biệt với hai cô con gái nhà họ Trình rồi tự mình đi lấy thức ăn.
Khi Thiên Hạ đang lấy thức ăn thì có tiếng của một cô gái vang lên bên tai: “Cô là Ngôn Thiên Hạ?”
Cô quay lại nhìn mới biết đó là cô gái khoác tay Châu Cẩn Du lúc nãy, cô gật đầu đáp lại:
“Uhm, chào cô”.
“Tôi là Đường Mộc Thục”. Trong ấy mắt cô gái tràn đầy tự tin nhưng khiến người ta không cảm thấy ghét.
“Rất vui được gặp chị, chị có cần nước sốt trộn salad không?”
Đường Mộc Thục nhìn salad hoa quả trong đĩa của cô rồi lắc đầu, sau đó nói tạm biệt với Thiên Hạ: “Tôi đến kia lấy đồ ăn, lần khác nói chuyện”.
Thiên Hạ nhìn theo bóng người cao ráo của cô ấy rồi khẽ nhếch mép.
Cô biết Đường Mộc Thục cười điều gì, Châu Cẩn Du vốn không bao giờ ăn đồ trộn, Đường Mộc Thục cười cô vì cô ở với Cẩn Du lâu như thế nhưng vẫn không hiểu được thói quen ăn uống của anh.
Là cô cố ý để cô ấy cười mình. Xét cho cùng cô và Châu Cẩn Du đã không còn dây dưa gì nữa thì việc gì phải kiếm thêm một kẻ địch?
Nhân lúc không ai để ý hoặc có thể Thiên Hạ nghĩ không ai chú ý đến mình, cô lặng lẽ lên xe rời khỏi bữa tiệc nhà họ Trình.
Thiên Hạ mở nóc xe, nghe nhạc, chầm chậm hóng gió về nhà. Gió lạnh buổi tối tạt qua mặt cô khiến mái tóc nhè nhẹ bay theo.
Cô biết không có ai đợi cô ở nhà, nhưng điều đó cũng chẳng xung đột gì với việc cô đang muốn giữ cho tâm trạng mình thật tốt, thật vui vẻ, phải không?
Ban đêm gió lạnh, đôi tay trần bên ngoài bắt đầu gai gai. Nhưng cô vẫn không muốn tắt điều hòa trên nóc xe mà vẫn tiếp tục hát theo khúc nhạc đang phát, chầm chậm về nhà trên con đường trải đầy ánh trăng.
Sau khi đỗ xe ở sân sau việc đầu tiên của cô đó là tắm nước nóng để tâm trạng thoải mái và dễ chịu.
Đi lên tầng hai, đang chuẩn bị mở cửa phòng mình thì Thiên Hạ giật mình khi phát hiện cánh cửa phòng Khưu Lạc đang mở.
“Ai về thế?” Thiên Hạ hỏi người hầu đang đứng gần mình nhất.
“Tầm trưa, anh Khưu Lạc cho người về nhà lấy mấy thứ”. Câu trả lời khiến cô bật cười, cô còn chờ đợi gì cơ chứ? Lẽ nào Khưu Lạc sẽ từ bỏ đứa con của mình và từ bỏ cả người con gái đã sinh con cho mình, bỏ đi tất cả đề về bên cô? Cho dù anh ấy muốn cô cũng không muốn!
Thiên Hạ chậm bước vào phòng anh, bật tất cả các đèn lên, cả căn phòng được hiện lên rõ ràng trong mắt cô. Mỗi một góc đều vô cùng quen thuộc, cô và Khưu Lạc đã từng hạnh phúc ngọt ngào ở đây suốt một tháng. Mặt đất sạch bóng dường như vẫn còn lưu giữ dấu chân của hai người.
Thiên Hạ tắt đèn và thuận tay khóa luôn cửa sau đó dặn người hầu: Sau này nhớ khóa cửa”.
Bóng tối cô đơn, cô trèo lên giường, tay ôm chặt tấm chăn, mắt mở to nhưng chẳng biết nhìn về đâu.
Bóng trăng dập dìu trôi qua khung cửa, không khí trong lành sộc vào mũi đi vào trong cơ thể theo hơi thở.
Cô từ từ nhắm mắt lại và cảm thấy dường như có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt mình.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Ngủ đi, ngủ đi.
Tháng mười, chớp mắt đã cuối tháng mười.
Từng cành cây to bắt đầu trơ mình trong không khí. Tất cả đều biến thành màu trắng, cành khô màu trắng, con đường màu trắng, hoa tuyết màu trắng, bầu trời màu trắng, dường như mùa đông luôn điềm tĩnh và lạnh lẽo, gió Tây khô hanh thổi bay tất cả những mộng tưởng tươi đẹp của những ngày đã qua.
Năm năm trước, Khưu Lạc ra đi không lời từ biệt; ba năm trước lại đột nhiên trở về, hai năm nay, tất cả mọi cố gắng đều mất hết. Cho dù Thiên Hạ cố gắng tranh giành thế nào dường như có một đôi tay trong bóng tối cắt đứt sợi dây trói buộc giữa họ một cách vô tình, thao túng mọi nỗi vui buồn sướng khổ của họ và cũng định đoạt kết cục cuối cùng.
Có cảm giác như thế này đâu chỉ mình Ngôn Thiên Hạ chứ, mà Trần Giai Vân cũng thế.
Bốn năm trước cô rất chơi bời, uống rượu kiếm tiền ở quán bar, bị coi thường quá đáng cô tức quá đã đổ hết rượu lên mặt đối phương, ánh mắt sắc lẹm, chẳng hề có chút sợ hãi và hối hận.
Sau khi xả giận xong rồi cô vẫn không thoát khỏi chuyện này được, chỉ cần còn cái mạng này thì cô vẫn kiên cường như thế, lúc đó cô vẫn chưa biết thế nào là sợ.
Sau này, Khưu Lạc giúp cô dẹp yên chuyện đó, anh nhìn cô đầy hứng thú và nói: “Tôi sẽ cho em cảm giác khác hoàn toàn thế này, em có muốn không?”
“Muốn!” Cô trả lời ngay mà không suy nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, cô được nếm cảm giác tuyệt vời khi có trong tay tiền bạc và thế lực. Cuối cùng thì mình cũng có thể coi thường người khác, có thể sống ở một tầng lớp khác. Có thể vì tất cả mọi thứ mình có và vinh quang của mình đều ở trên người Khưu Lạc cho nên cô đã nảy sinh tình cảm vô cùng phức tạp với anh.
Dựa dẫm, ngưỡng mộ, kính nể, tán thưởng và… sợ hãi.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Khưu Lạc. Cô đã từng mượn rượu giả say để hôn anh, anh chỉ cười và thuận theo ý cô. Ngày hôm sau tỉnh dậy cô mới ngộ ra, anh cũng là người không có trái tim, hoặc là trái tim đã bị người khác lấp đầy.
Cả hai người đều cần nhau, nhưng không yêu nhau.
Ba năm trước cô theo anh về nước.
Lần anh và Ngôn Thiên Hạ gặp nhau ở câu lạc bộ cao cấp của Nhật, anh đã nói với Thiên Hạ: “Cô ấy không phải người tình của anh, cô ấy là người yêu”.
Cô đã cảm nhận được sự khác lạ trong con người Khưu Lạc. Sau đó cô đã thấy Khưu Lạc tức giận, những ngón tay cầm quạt xanh xao, anh tức giận vì Ngôn Thiên Hạ: “Đã sống cùng Châu Cẩn Du nửa năm nay, bây giờ cô lấy tư cách gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?”.
Hóa ra Khưu Lạc cũng có tình yêu.
Hóa ra, quãng thời gian cô và Khưu Lạc sống cùng nhau cũng chính là quãng thời gian Thiên Hạ và Cẩn Du sống cùng nhau.
Hóa ra, Khưu Lạc cũng có lúc giận đến phát điên, giận đến mức muốn báo thù.
Đáng tiếc tình cảm của anh ấy chôn giấu quá sâu, đáng tiếc Ngôn Thiên Hạ lại quá đề phòng, đáng tiếc hai người họ khác xa nhau quá, đáng tiếc hai người họ vẫn chưa bên nhau…
Trần Giai Vân ngồi nghĩ lại mọi chuyện.
Cho đến khi Khưu Phàm ra đời, cô đã bị cuốn vào trong đó.
Tên đứa bé là do cô đặt, cô hy vọng nó là một đứa trẻ bình thường, không phải trải qua quá nhiều đau khổ vui sướng. Khưu Lạc đã làm hộ tịch cho đứa bé, anh đã nhận nó. Đột nhiên bức tranh màu xanh về một gia đình ba người hiện lên trước mặt cô. Cô thích cảm giác ổn định như thế này, không liên quan đến tình yêu, bởi vì tình yêu của cô đã phản bội cô mà đi.
Trần Giai Vân lặng yên nghe tiếng thở của Khưu Phàm, nhẹ nhàng, đều đều, em bé khẽ mở miệng, nước dãi theo đó mà chảy ra.
Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trên thế giới này ít nhất đã có một người gắn bó chặt chẽ với cô, có huyết thống với cô, không gì chia cắt được. Cô ngây người nhìn gương mặt khi ngủ của Khưu Phàm, thỉnh thoảng em bé lại động chân động tay, cô nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ ấy, cảm giác mềm ngọt như viên kẹo.
Đứa bé khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp. Có điều do sinh trước ba tuần, không đủ tháng, cho nên muốn đứa bé khỏe mạnh thì cần nhiều sự yêu thương chăm sóc hơn nữa.
Ding, ding, tiếng chuông cửa vang lên, Khưu Lạc đẩy cửa vào. Anh đến bên giường ngủ của Khưu Phàm, nhìn đứa bé ngây thơ ngủ bất giác anh cười và nói: “Sao ngủ chẳng có tí khí chất nào thế này, lại chảy dãi nữa, xấu quá!”.
“Có lẽ ngày bé anh cũng ngủ như thế đấy!”. Giai Vân biện hộ cho đứa trẻ.
“Sao em biết nó không học em chứ?” Anh nói khiến gương mặt Giai Vân ửng hồng.
Khưu Lạc nhìn đồng hồ trên tường rồi bảo Giai Vân: “Thời gian hẹn với bác sĩ đến rồi, em nhanh chân lên một chút, đừng làm con thức giấc, anh đi lấy xe đợi hai người ở dưới tầng”.
Trần Giai Vân nhìn theo bóng anh và đột nhiên cảm thấy mọi thứ thay đổi thật là nhanh. Cô đã từng nghĩ rằng tất cả mọi hạnh phúc đều đã theo Frank ra đi, nhưng Khưu Phàm lại mang lại cho cô thứ hạnh phúc khác, một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Trần Giai Vân cẩn thận ôm Khưu Phàm, mặc cho bé bộ quần áo trẻ em, trên áo còn có một cái đầu lợn xinh xinh. Khi Khưu Lạc nói bộ quần áo này nhiều màu sắc, nhưng khi Giai Vân mặc cho đứa bé lại thật đáng yêu.
Giai Vân ẵm đứa trẻ vào trong xe, Khưu Lạc lái xe đến bệnh viện.
Do sinh sớm nên sức đề kháng của Khưu Phạm khá yếu vì vậy mỗi ngày đều phải đến viện kiểm tra sức khỏe.
Khưu Lạc luôn đi cùng.
Trong bệnh viện, tất cả mọi người đều gọi Giai Vân là “cô Khưu”. Bác sĩ chăm sóc đặc biệt và cô hộ lý do gặp nhiều lần rồi nên khá thân mật. Bác sĩ khuyên cô là sản phụ sau khi sinh cũng nên thường xuyên kiểm tra sức khỏe, dù gì sức khỏe cô cũng khá yếu. Do vậy Khưu Lạc kiên nhẫn chờ đợi hai người kiểm tra xong rồi lại đưa họ về nhà.
Trên đường về nhà, đứa trẻ chìm trong giấc ngủ say. Khưu Lạc lái xe, Giai Vân im lặng ngồi bên tay lái phụ.
Xe vào thành phố, không lâu sau hai người đã về đến biệt thự ở trung tâm.
Đèn đỏ sáng, một đám người đi bộ nhanh chân bước qua vạch, ai ai cũng ăn mặc rất rực rỡ tạo nên phong cảnh đầy sức sống, trẻ trung cho cả thành phố.
Các tòa nhà cao tầng hai bên đường, những trung tâm mua sắm mọc san sát nhau, tòa này so với nhà kia thiết kế đẹp hơn, hiện đại hơn.
Trước quảng trường mua sắm phía đông nam, người qua lại không nhiều, Trần Giai Vân đột nhiên nhìn thấy Ngôn Thiên Hạ. Có phải cô hoa mắt không? Cô chớp mắt rồi nhìn lại, đúng là Ngôn Thiên Hạ! Không ngờ lại trùng hợp thế…
Cô quay sang nhìn Khưu Lạc, ánh mắt anh cũng đang nhìn thẳng về phía người đang im lặng đứng đó. Ánh mắt sâu đậm ấy lại khiến cô đau lòng.
Sợ hãi.
Là sợ hãi, đột nhiên cô cảm thấy trống ngực đập liên hồi rồi lan tỏa ra cả người cô. Cánh tay đang ôm Khưu Phàm của cô bỗng nhiên xiết chặt khiến cho thằng bé khóc ré lên một tiếng, tiếng khóc của đứa trẻ làm thức tỉnh hai người trên xe.
Trần Giai Vân vừa dỗ đứa trẻ vừa cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Cô sợ Khưu Lạc sẽ bỏ lại hai mẹ con cô trên xe và đi tìm Ngôn Thiên Hạ.
“Con bé sao thế?” Khưu Lạc hỏi.
“Có lẽ… có lẽ nó nhớ nhà”. Môi cô mấp máy nói, thực sự cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.
“Thế sao…”. Khưu Lạc nửa cười nửa không.
Đèn xanh sáng, Khưu Lạc nhấn ga, xe chầm chậm tiến lên, nhất là lúc đi qua Ngôn Thiên Hạ, nhưng khi đã đi qua thì tốc độ lại tăng lên rất nhanh, dường như anh đang muốn giải tỏa tâm lý của mình, cả quãng đường phóng rất nhanh càng làm tăng lên nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Trong đầu cô tự nhiên cứ hiện lên những cảnh trong quá khứ, giống như một bộ phim không tiếng, màn hình cứ chuyển động, chậm chạp và nặng nề. Cô cảm thấy bản thân mình sắp chìm đắm trong mớ hồi ức này nên là cô nhỏm người dậy bật đèn phía trên đầu giường.
Ánh sáng xua đi bóng tối và cũng dần dần xua đi thứ cảm xúc đang bùng phát trong đó.
Cô cầm hai cuốn sách viết về đá quý trên đầu giường và lật từng trang, khi thấy tiêu đề hấp dẫn cô mới chăm chỉ đọc trang đó, đôi mắt dường như không chớp . Và cô bắt đầu đọc thành tiếng, đọc nhẹ nhàng, ép lý trí của mình quay trở về.
Đọc mệt quá nên cô ôm sách ngồi trên đầu giường xem phim.
Ánh sáng màu xanh lọt vào trong qua khe cửa sổ, như xua đi màn đêm nặng nề.
Có thể do cả đêm không ngủ nên Thiên Hạ cảm thấy mỗi khớp xương trên cơ thể mình đều phản ứng vô cùng chậm chạp. Cả đêm, hành lang không có bất cứ âm thanh nào, yên tĩnh, căn phòng đối diện cũng không mở cửa.
Cô dùng một đêm để nghĩ cho rõ một chuyện. Cô đã thành công khi đẩy người đàn ông mình yêu vào lòng người phụ nữ khác.
Thế nhưng cô không còn con đường thứ hai để đi.
Ngôn Thiên Hạ cố gắng bặm môi để bật ra một nụ cười. Có thể rất đau, khi anh vừa rời khỏi thế giới của cô, nhưng những ngày sau đó cô phải sống tốt hơn để đối mặt với cuộc sống một mình.
Thiên Hạ bước xuống giường, dùng nước lạnh để rửa mặt cho tỉnh táo, trong đầu không ngừng phát lại những lời hồi trước đã nói với Từ Sở.
Mình sẽ cố gắng để bản thân sống tốt hơn một chút.
Thiên Hạ đến công ty chuẩn bị hội nghị cấp cao, thảo luận về phương châm chiến lược mùa tiếp theo cho “Cảnh Thụy” .
Từ Sở vừa được thăng cấp là phó giám đốc của phòng thiết kế, khi vừa vào văn phòng đã rất phấn khích, cô còn cười với Thiên Hạ từ xa.
Hai bên chiếc bàn dài là chỗ ngồi của các giám đốc, phó giám đốc, trên bàn để đầy hồ sơ, giấy và hoa quả.
Cuộc họp kéo dài đúng năm tiếng, kết quả cuối cùng thu được là: “Cảnh Thụy” sẽ tấn công thị trường Ý. Nhiều năm nay “Cảnh Thụy” không nổi được ở thị trường châu Âu, Thiên Hạ muốn bắt đầu từ thị trường Ý, là nơi khởi điểm thành công của giới đá quý châu Âu. Từ Sở sẽ phụ trách các mẫu đá quý để nhằm vào thị trường nơi đây.
Khi buổi họp kết thức, mấy người trợ lý mang đồ ăn Thái lên.
Thiên Hạ cười và nói: “Mọi người vất vả rồi, bữa hôm nay tôi mời”.
Mọi người đồng loạt cảm ơn và nhận phần cơm hộp của mình.
Thiên Hạ cũng cầm hộp cơm rời khỏi phòng họp và trở về văn phòng của mình, ánh mắt cô bị một tấm giấy màu đỏ trên mặt bàn thu hút.
Cô đặt hộp cơm và đi đến bên bàn xem xét, đó là thiếp mời với hai chữ song hỉ in đậm, nhìn thấy ảnh cưới cô dâu chú rể, cô khẽ cười.
Xem ra “Phong Trạch” đã quyết định đi con đường phía sau rồi. Hai cô con gái của Trình Lê Huyên đều được gả vào nhà giàu, bây giờ con trai đã về nước lại lấy một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá. Dựa vào người khác liệu có là con đường lâu dài không?
Thiên Hạ dặn thư ký chuẩn bị quà mừng tốt một chút cho cô, để tối hôm trước buổi lễ cô đến nhà họ Trình một chuyến.
Có thể do con trai nhà họ Trình thường xuyên sống ở nước ngoài cho nên tổ chức tiệc buffet, trên bục sẽ là cô dâu chú rể còn khách khứa thì đứng ở phía dưới đợi buổi tiệc bắt đầu.
Triệu Hằng Chi từ ngoài cửa bước vào, trông thấy Thiên Hạ anh ta đột nhiên cười nhạt một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Chắc là anh ta còn hận cô lắm? Viên Ánh Trăng không về được nhà họ Triệu nữa. Có điều, anh ta đắc ý cái gì chứ?
Thiên Hạ cũng không nghĩ nhiều, cô tự chăm sóc mình bằng việc nhấp một ngụm rượu vang.
“Cô Ngôn”. Con gái lớn nhà họ Trình lên tiếng chào Thiên Hạ.
“Chị, nên gọi là giám đốc Ngôn mới đúng chứ?”. Cô con gái thứ hai cũng đi theo và nói.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại: “Hai cô gái nhà họ Trình vui tính quá, cứ lấy tôi làm trò đùa”.
“Chẳng phải lâu lắm rồi không gặp sao”. Vợ của nhà ngoại giao rốt cuộc cũng giỏi giao tiếp như thế. “Lần trước gặp cô Ngôn hình như là ở buổi tiệc nhà họ Vương nhỉ? Hôm đó cô Ngôn đi đôi giày da hiệu Chanel được sản xuất với số lượng có hạn, khiến em thèm lắm đấy!”.
“Có gì đâu, lại bị cười chê rồi”. Thiên Hạ cười.
Lúc này mọi người ở cửa chính lại dạt sang hai bên, hai vị khách quý đang đứng ở cửa vào, không phải nhân vật chính nhưng lại còn hơn cả nhân vật chính.
Châu Cẩn Du mặc bộ complet màu trắng, dáng anh cao và cân đối, bên cạnh là cô gái có mái tóc xoăn màu đen đang vịn tay anh đi vào, cô gái mặc bộ váy liền kiểu cổ điển, toát ra vẻ tao nhã và sang trọng.
Anh dẫn cô gái đi về một bên của phòng tiệc, một đám người chậm rãi đi theo sau và đến trước mặt Cẩn Du góp chuyện.
“Đó cũng là một tướng môn hổ nữ(*) đấy”. Con gái lớn nhà họ Trình nói nhỏ bên tai Thiên Hạ.
Châu Cẩn Du cũng nên tìm một người để kết hôn rồi. Nếu như cô nhớ không nhầm, Châu Cẩn Du năm nay đã tròn ba mươi, cũng nên lấy một cô gái môn đăng hộ đối về làm vợ được rồi.
Tướng môn hổ nữ có giá hơn nhiều so với con gái của thương nhân đá quý. Thiên Hạ tự nhiên bật cười.
“Nghe nói mới hẹn hò từ nửa tháng trước”. Con gái thứ hai nhà họ Trình nói: “Nhìn cũng khá xứng đôi, có điều em nghĩ chị Thiên Hạ xinh hơn chút. Ánh mắt của cô Đường sắc sảo quá!”.
“Đừng lấy tôi làm trò cười nữa”. Thiên Hạ ngắt lời hai người: “Tôi và Châu Cẩn Du từ lâu đã không còn dây dưa gì nữa”.
“Ai nói thế, em thấy anh Cẩn Du chắc chắn vẫn còn quan tâm tới Thiên Hạ”. Cô con gái thứ hai nhà họ Trình cười hi hi và nói: Chị có muốn đánh cược không?”
Con gái thứ hai nhà họ Trình nói như thế chắc cũng phải có mục đích của cô ấy, có điều chỉ là thăm dò thái độ của Cẩn Du mà thôi. Nếu như nhà họ Đường thực sự muốn trèo cao vậy thì Đường Mộc Thục sẽ trở thành đối tượng trêu chọc tiếp theo của chị em họ.
Nhân lúc Thiên Hạ còn chưa kịp trả lời thì tay phải của cô gái đột nhiên buông ra, chiếc cốc thủy tinh chịu lực hút rơi xuống đất cái choang một cái và vỡ làm năm sáu mảnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về này, bao gồm cả người đứng ở phía bên kia bàn tiệc.
Ánh mắt Cẩn Du nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hoàng của Thiên Hạ ngay từ giây đầu tiên. Đôi mắt màu hổ phách ngước lên nhìn ánh điện thủy tinh ở trên cao, vừa sáng vừa xa xôi, sau giây phút đó lại nhìn ra chỗ khác, dường như không từng quen nhau.
Đường Mộc Thục nhạy bén đã nhận ra ngay thần thái không tự nhiên của Cẩn Du và nhìn về phía ánh mắt ban nãy của Cẩn Du và nhìn thấy cô gái có mái tóc đen. Đôi mắt cô đen sâu như mực, quyến rũ mê hồn. Đường Mộc Thục thích những đối thủ mạnh, cô cười với Thiên Hạ, ánh mắt toát lên vẻ tự tin tất thắng.
Thiên Hạ lịch sự cười đáp lại, trong lòng thấy hơi khổ chút, con gái nhà họ Trình quả là biết cách đối đãi người khác.
Cũng may không lâu sau buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Đôi nam nữ bước lên bục chính, dưới sự điều hành của MC trình tự của buổi lễ lần lượt được tiến hành, cuối cùng là trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trước mặt khách khứa.
Từng xe thức ăn được đẩy vào phòng tiệc từ bên ngoài, bên trên đặt các món ăn và rượu ngon đặc biệt của các nước.
Thiên Hạ tìm cơ hội chào tạm biệt với hai cô con gái nhà họ Trình rồi tự mình đi lấy thức ăn.
Khi Thiên Hạ đang lấy thức ăn thì có tiếng của một cô gái vang lên bên tai: “Cô là Ngôn Thiên Hạ?”
Cô quay lại nhìn mới biết đó là cô gái khoác tay Châu Cẩn Du lúc nãy, cô gật đầu đáp lại:
“Uhm, chào cô”.
“Tôi là Đường Mộc Thục”. Trong ấy mắt cô gái tràn đầy tự tin nhưng khiến người ta không cảm thấy ghét.
“Rất vui được gặp chị, chị có cần nước sốt trộn salad không?”
Đường Mộc Thục nhìn salad hoa quả trong đĩa của cô rồi lắc đầu, sau đó nói tạm biệt với Thiên Hạ: “Tôi đến kia lấy đồ ăn, lần khác nói chuyện”.
Thiên Hạ nhìn theo bóng người cao ráo của cô ấy rồi khẽ nhếch mép.
Cô biết Đường Mộc Thục cười điều gì, Châu Cẩn Du vốn không bao giờ ăn đồ trộn, Đường Mộc Thục cười cô vì cô ở với Cẩn Du lâu như thế nhưng vẫn không hiểu được thói quen ăn uống của anh.
Là cô cố ý để cô ấy cười mình. Xét cho cùng cô và Châu Cẩn Du đã không còn dây dưa gì nữa thì việc gì phải kiếm thêm một kẻ địch?
Nhân lúc không ai để ý hoặc có thể Thiên Hạ nghĩ không ai chú ý đến mình, cô lặng lẽ lên xe rời khỏi bữa tiệc nhà họ Trình.
Thiên Hạ mở nóc xe, nghe nhạc, chầm chậm hóng gió về nhà. Gió lạnh buổi tối tạt qua mặt cô khiến mái tóc nhè nhẹ bay theo.
Cô biết không có ai đợi cô ở nhà, nhưng điều đó cũng chẳng xung đột gì với việc cô đang muốn giữ cho tâm trạng mình thật tốt, thật vui vẻ, phải không?
Ban đêm gió lạnh, đôi tay trần bên ngoài bắt đầu gai gai. Nhưng cô vẫn không muốn tắt điều hòa trên nóc xe mà vẫn tiếp tục hát theo khúc nhạc đang phát, chầm chậm về nhà trên con đường trải đầy ánh trăng.
Sau khi đỗ xe ở sân sau việc đầu tiên của cô đó là tắm nước nóng để tâm trạng thoải mái và dễ chịu.
Đi lên tầng hai, đang chuẩn bị mở cửa phòng mình thì Thiên Hạ giật mình khi phát hiện cánh cửa phòng Khưu Lạc đang mở.
“Ai về thế?” Thiên Hạ hỏi người hầu đang đứng gần mình nhất.
“Tầm trưa, anh Khưu Lạc cho người về nhà lấy mấy thứ”. Câu trả lời khiến cô bật cười, cô còn chờ đợi gì cơ chứ? Lẽ nào Khưu Lạc sẽ từ bỏ đứa con của mình và từ bỏ cả người con gái đã sinh con cho mình, bỏ đi tất cả đề về bên cô? Cho dù anh ấy muốn cô cũng không muốn!
Thiên Hạ chậm bước vào phòng anh, bật tất cả các đèn lên, cả căn phòng được hiện lên rõ ràng trong mắt cô. Mỗi một góc đều vô cùng quen thuộc, cô và Khưu Lạc đã từng hạnh phúc ngọt ngào ở đây suốt một tháng. Mặt đất sạch bóng dường như vẫn còn lưu giữ dấu chân của hai người.
Thiên Hạ tắt đèn và thuận tay khóa luôn cửa sau đó dặn người hầu: Sau này nhớ khóa cửa”.
Bóng tối cô đơn, cô trèo lên giường, tay ôm chặt tấm chăn, mắt mở to nhưng chẳng biết nhìn về đâu.
Bóng trăng dập dìu trôi qua khung cửa, không khí trong lành sộc vào mũi đi vào trong cơ thể theo hơi thở.
Cô từ từ nhắm mắt lại và cảm thấy dường như có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt mình.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Ngủ đi, ngủ đi.
Tháng mười, chớp mắt đã cuối tháng mười.
Từng cành cây to bắt đầu trơ mình trong không khí. Tất cả đều biến thành màu trắng, cành khô màu trắng, con đường màu trắng, hoa tuyết màu trắng, bầu trời màu trắng, dường như mùa đông luôn điềm tĩnh và lạnh lẽo, gió Tây khô hanh thổi bay tất cả những mộng tưởng tươi đẹp của những ngày đã qua.
Năm năm trước, Khưu Lạc ra đi không lời từ biệt; ba năm trước lại đột nhiên trở về, hai năm nay, tất cả mọi cố gắng đều mất hết. Cho dù Thiên Hạ cố gắng tranh giành thế nào dường như có một đôi tay trong bóng tối cắt đứt sợi dây trói buộc giữa họ một cách vô tình, thao túng mọi nỗi vui buồn sướng khổ của họ và cũng định đoạt kết cục cuối cùng.
Có cảm giác như thế này đâu chỉ mình Ngôn Thiên Hạ chứ, mà Trần Giai Vân cũng thế.
Bốn năm trước cô rất chơi bời, uống rượu kiếm tiền ở quán bar, bị coi thường quá đáng cô tức quá đã đổ hết rượu lên mặt đối phương, ánh mắt sắc lẹm, chẳng hề có chút sợ hãi và hối hận.
Sau khi xả giận xong rồi cô vẫn không thoát khỏi chuyện này được, chỉ cần còn cái mạng này thì cô vẫn kiên cường như thế, lúc đó cô vẫn chưa biết thế nào là sợ.
Sau này, Khưu Lạc giúp cô dẹp yên chuyện đó, anh nhìn cô đầy hứng thú và nói: “Tôi sẽ cho em cảm giác khác hoàn toàn thế này, em có muốn không?”
“Muốn!” Cô trả lời ngay mà không suy nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, cô được nếm cảm giác tuyệt vời khi có trong tay tiền bạc và thế lực. Cuối cùng thì mình cũng có thể coi thường người khác, có thể sống ở một tầng lớp khác. Có thể vì tất cả mọi thứ mình có và vinh quang của mình đều ở trên người Khưu Lạc cho nên cô đã nảy sinh tình cảm vô cùng phức tạp với anh.
Dựa dẫm, ngưỡng mộ, kính nể, tán thưởng và… sợ hãi.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Khưu Lạc. Cô đã từng mượn rượu giả say để hôn anh, anh chỉ cười và thuận theo ý cô. Ngày hôm sau tỉnh dậy cô mới ngộ ra, anh cũng là người không có trái tim, hoặc là trái tim đã bị người khác lấp đầy.
Cả hai người đều cần nhau, nhưng không yêu nhau.
Ba năm trước cô theo anh về nước.
Lần anh và Ngôn Thiên Hạ gặp nhau ở câu lạc bộ cao cấp của Nhật, anh đã nói với Thiên Hạ: “Cô ấy không phải người tình của anh, cô ấy là người yêu”.
Cô đã cảm nhận được sự khác lạ trong con người Khưu Lạc. Sau đó cô đã thấy Khưu Lạc tức giận, những ngón tay cầm quạt xanh xao, anh tức giận vì Ngôn Thiên Hạ: “Đã sống cùng Châu Cẩn Du nửa năm nay, bây giờ cô lấy tư cách gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?”.
Hóa ra Khưu Lạc cũng có tình yêu.
Hóa ra, quãng thời gian cô và Khưu Lạc sống cùng nhau cũng chính là quãng thời gian Thiên Hạ và Cẩn Du sống cùng nhau.
Hóa ra, Khưu Lạc cũng có lúc giận đến phát điên, giận đến mức muốn báo thù.
Đáng tiếc tình cảm của anh ấy chôn giấu quá sâu, đáng tiếc Ngôn Thiên Hạ lại quá đề phòng, đáng tiếc hai người họ khác xa nhau quá, đáng tiếc hai người họ vẫn chưa bên nhau…
Trần Giai Vân ngồi nghĩ lại mọi chuyện.
Cho đến khi Khưu Phàm ra đời, cô đã bị cuốn vào trong đó.
Tên đứa bé là do cô đặt, cô hy vọng nó là một đứa trẻ bình thường, không phải trải qua quá nhiều đau khổ vui sướng. Khưu Lạc đã làm hộ tịch cho đứa bé, anh đã nhận nó. Đột nhiên bức tranh màu xanh về một gia đình ba người hiện lên trước mặt cô. Cô thích cảm giác ổn định như thế này, không liên quan đến tình yêu, bởi vì tình yêu của cô đã phản bội cô mà đi.
Trần Giai Vân lặng yên nghe tiếng thở của Khưu Phàm, nhẹ nhàng, đều đều, em bé khẽ mở miệng, nước dãi theo đó mà chảy ra.
Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trên thế giới này ít nhất đã có một người gắn bó chặt chẽ với cô, có huyết thống với cô, không gì chia cắt được. Cô ngây người nhìn gương mặt khi ngủ của Khưu Phàm, thỉnh thoảng em bé lại động chân động tay, cô nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ ấy, cảm giác mềm ngọt như viên kẹo.
Đứa bé khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp. Có điều do sinh trước ba tuần, không đủ tháng, cho nên muốn đứa bé khỏe mạnh thì cần nhiều sự yêu thương chăm sóc hơn nữa.
Ding, ding, tiếng chuông cửa vang lên, Khưu Lạc đẩy cửa vào. Anh đến bên giường ngủ của Khưu Phàm, nhìn đứa bé ngây thơ ngủ bất giác anh cười và nói: “Sao ngủ chẳng có tí khí chất nào thế này, lại chảy dãi nữa, xấu quá!”.
“Có lẽ ngày bé anh cũng ngủ như thế đấy!”. Giai Vân biện hộ cho đứa trẻ.
“Sao em biết nó không học em chứ?” Anh nói khiến gương mặt Giai Vân ửng hồng.
Khưu Lạc nhìn đồng hồ trên tường rồi bảo Giai Vân: “Thời gian hẹn với bác sĩ đến rồi, em nhanh chân lên một chút, đừng làm con thức giấc, anh đi lấy xe đợi hai người ở dưới tầng”.
Trần Giai Vân nhìn theo bóng anh và đột nhiên cảm thấy mọi thứ thay đổi thật là nhanh. Cô đã từng nghĩ rằng tất cả mọi hạnh phúc đều đã theo Frank ra đi, nhưng Khưu Phàm lại mang lại cho cô thứ hạnh phúc khác, một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Trần Giai Vân cẩn thận ôm Khưu Phàm, mặc cho bé bộ quần áo trẻ em, trên áo còn có một cái đầu lợn xinh xinh. Khi Khưu Lạc nói bộ quần áo này nhiều màu sắc, nhưng khi Giai Vân mặc cho đứa bé lại thật đáng yêu.
Giai Vân ẵm đứa trẻ vào trong xe, Khưu Lạc lái xe đến bệnh viện.
Do sinh sớm nên sức đề kháng của Khưu Phạm khá yếu vì vậy mỗi ngày đều phải đến viện kiểm tra sức khỏe.
Khưu Lạc luôn đi cùng.
Trong bệnh viện, tất cả mọi người đều gọi Giai Vân là “cô Khưu”. Bác sĩ chăm sóc đặc biệt và cô hộ lý do gặp nhiều lần rồi nên khá thân mật. Bác sĩ khuyên cô là sản phụ sau khi sinh cũng nên thường xuyên kiểm tra sức khỏe, dù gì sức khỏe cô cũng khá yếu. Do vậy Khưu Lạc kiên nhẫn chờ đợi hai người kiểm tra xong rồi lại đưa họ về nhà.
Trên đường về nhà, đứa trẻ chìm trong giấc ngủ say. Khưu Lạc lái xe, Giai Vân im lặng ngồi bên tay lái phụ.
Xe vào thành phố, không lâu sau hai người đã về đến biệt thự ở trung tâm.
Đèn đỏ sáng, một đám người đi bộ nhanh chân bước qua vạch, ai ai cũng ăn mặc rất rực rỡ tạo nên phong cảnh đầy sức sống, trẻ trung cho cả thành phố.
Các tòa nhà cao tầng hai bên đường, những trung tâm mua sắm mọc san sát nhau, tòa này so với nhà kia thiết kế đẹp hơn, hiện đại hơn.
Trước quảng trường mua sắm phía đông nam, người qua lại không nhiều, Trần Giai Vân đột nhiên nhìn thấy Ngôn Thiên Hạ. Có phải cô hoa mắt không? Cô chớp mắt rồi nhìn lại, đúng là Ngôn Thiên Hạ! Không ngờ lại trùng hợp thế…
Cô quay sang nhìn Khưu Lạc, ánh mắt anh cũng đang nhìn thẳng về phía người đang im lặng đứng đó. Ánh mắt sâu đậm ấy lại khiến cô đau lòng.
Sợ hãi.
Là sợ hãi, đột nhiên cô cảm thấy trống ngực đập liên hồi rồi lan tỏa ra cả người cô. Cánh tay đang ôm Khưu Phàm của cô bỗng nhiên xiết chặt khiến cho thằng bé khóc ré lên một tiếng, tiếng khóc của đứa trẻ làm thức tỉnh hai người trên xe.
Trần Giai Vân vừa dỗ đứa trẻ vừa cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Cô sợ Khưu Lạc sẽ bỏ lại hai mẹ con cô trên xe và đi tìm Ngôn Thiên Hạ.
“Con bé sao thế?” Khưu Lạc hỏi.
“Có lẽ… có lẽ nó nhớ nhà”. Môi cô mấp máy nói, thực sự cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.
“Thế sao…”. Khưu Lạc nửa cười nửa không.
Đèn xanh sáng, Khưu Lạc nhấn ga, xe chầm chậm tiến lên, nhất là lúc đi qua Ngôn Thiên Hạ, nhưng khi đã đi qua thì tốc độ lại tăng lên rất nhanh, dường như anh đang muốn giải tỏa tâm lý của mình, cả quãng đường phóng rất nhanh càng làm tăng lên nỗi sợ hãi trong lòng cô.
/43
|