Bốn giờ ba mươi phút chiều, Thiên Hạ bắt taxi đến cửa chính bệnh viên Nhân Trung.
Những bước chân vội vàng trên nền gạch vọng lên lạnh lẽo như pha lê, mỗi một tiếng đều gõ nhịp vào tim cô. Có thể do bước chân gấp gáp nên nhịp thở cũng vội vàng theo.
Bệnh viện này cô đã đến nhiều lần, mỗi lần đến cảm giác đều khác nhau. Đột nhiên trong tiềm thức cô cảm nhận được sự lo lắng, đã đến tầng ba, cô khẽ chạm vào gương mặt mình sao cho bình tĩnh một chút.
Thiên Hạ tìm theo biển số phòng, phòng 303, có một cô hộ lý từ trong bước ra, Thiên Hạ đến gần và hỏi: “Chào cô, cho tôi hỏi cô Trần Giai Vân nằm ở đây phải không?”
Giọng cô hộ lý và ấm áp dịu dàng như giọng nói của người qua điện thoại: “Cô là?”
Thiên Hạ nghĩ trong lòng một hồi rồi đáp: “Tôi là em gái của Khưu Lạc”.
Cô hộ lý dường như cũng nhận ra giọng Thiên Hạ nên cô nói: “Là cô Khưu à? Sao anh Khưu Lạc không đến? Cũng nên quan tâm vợ chút chứ…”.
“Anh ấy… đang bận. Tôi vào trong thăm cô ấy nhé!”. Thiên Hạ đang định đẩy cửa bước vào thì cô hộ lý ngăn lại: “Cô Trần đã ngủ rồi, tốt nhất không nên làm phiền cô ấy”.
Thiên Hạ dừng chân lại rồi khẽ nhìn xung quanh, dường như câu nói tiếp theo cần lấy hết dũng cảm mới nói ra được: “Tôi muốn đi thăm cháu bé!”.
Cô hộ lý dẫn Thiên Hạ đến phòng giám hộ trẻ sơ sinh và dặn dò bên ngoài: “Chúng tôi vẫn chưa làm giấy khai sinh cho cháu bé, cô mau bảo anh cô đến làm nhé!”.
“Được, được”. Thiên Hạ gật đầu như một cái máy, trong đầu trống rỗng.
Cô hộ lý cẩn thận ôm lấy đứa bé, Thiên Hạ cảm thấy mình run cả người, giống như một người bị chìm xuống nước, càng lúc càng xa ánh sáng. Cô giang rộng đôi tay đón lấy đứa bé, rất nặng.
“Đứa trẻ khi sinh ra nặng ba cân rưỡi đấy!”. Cô hộ lý cười.
Thiên Hạ khẽ nhếch miệng cười một cách gượng gạo.
Đứa bé thực sự rất nặng, đôi tay cô và trái tim cô đều mỏi rồi.
Đứa bé rất xinh, da trắng ngần, khi ngủ nhìn giống như thiên thần… giống như những thiên thần nhỏ mà Giai Vân nhìn trong quyển album ngày trước.
Có thể do cô bé đứa trẻ không đúng tư thế nên nó cảm thấy không thoải mái và bắt đầu phát ra tiếng khóc. Đứa trẻ mở mắt nhìn cô – đôi mắt màu xanh lục!
Đột nhiên cô thấy mọi thứ trước mắt mình tối sầm lại, tất cả hạnh phúc đều chìm xuống đáy biển, tiếng rơi còn vọng lên đỉnh đầu và mang theo đống khí bọt.
“Ối, sao cô lại bế đứa trẻ thế này?” Cô hộ lý vội vàng bế lấy đứa trẻ và nhìn Thiên Hạ với ánh mắt không vừa lòng.
Trong đầu cô mọi cảm xúc đang hỗn độn, cô không biết nên nói “Cảm ơn”, “Phiền cô quá” hay là “Tôi đi đây”…
Một tiếng ầm vang lên, mọi thứ âm thanh giao nhau trong đầu cô.
“Nếu như Ngôn Khởi Thước không ngã từ trên xe xuống, thì em sẽ lấy Châu Cẩn Du thật sao?”
“Trần Giai Vân có thai rồi”.
“Thiên Hạ, đến đây ngồi bên anh”.
“Em đừng kéo chân anh, đều ăn rồi còn gì”.
“Sau này anh sẽ không để em bị tổn thương nữa”.
“Những câu anh dọa em, em cũng coi là thật sao?”
“Ạnh đã nói với em rồi mà, anh không phải cừu non”.
“Không ngờ bao năm rồi tài nghệ nấu nướng của em lại giảm đi”.
“Em ở đây đợi anh”.
Đợi anh…………
Những lời Khưu Lạc nói vang mỗi lúc một lớn trong đầu cô, bây giờ nghe lại giống như những lời nguyền.
Câu nào là thật? Câu nào là giả?
Cô không biết… chỉ là khi cô nhìn thấy đôi mắt xanh lục ấy, giống như dòng suối xinh đẹp nhất quyện quanh chân núi Alps, nhìn thấy một lần và không bao giờ quên.
Thiên Hạ nhấc chân rời khỏi nơi đây, cô hộ lý gọi với phía sau cô cũng không nghe thấy, cô chạy như bay đến cầu thang, hai chân vội vàng từng bước rời khỏi bệnh viện. Xe cộ đi lại ầm ầm không nghỉ khiến cho không khí được bao phủ bởi một lớp bụi.
Mưa bắt đầu giăng khắp trời, giống như từng mũi kim đâm xuống mặt đất, trên mặt đường nổi đầy bong bóng, đôi chân của cô đã bị ướt hết, cái lạnh theo đó ngấm lên toàn thân.
Tấm chắn mưa trên đầu đã che hết nước mưa cho cô nhưng không biết vì sao đôi chân cô cứ thu vào trong.
Người người vội vàng chen nhau lên xe bus. Tiếng còi, tiếng bước chân, tiếng động cơ không ngừng va nhau, chỉ có cô vẫn yên lặng đứng đó.
Cô đã từng nói với Từ Sở, nếu như bị phản bội, cô chỉ khóc một lần.
Cô nghĩ rằng mình sẽ khóc, thế nhưng ngay cả một lần cũng không có, cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị móc sạch, các dây thần kinh cũng tê liệt, tin tức truyền lên não vô cùng chậm chạp.
Cô bắt đầu phân tích lý tính.
Mười tháng trước Trần Giai Vân thụ thai, lúc đó Khưu Lạc mới trở về nước trên danh nghĩa “Lý Ngự Thành”, lúc đó Giai Vân đã có bạn trai rồi. Vì vậy cô luôn cho rằng đứa bé là con của Frank, Khưu Lạc cũng nghĩ thế. Cho đến khi đứa bé ra đời, đôi mắt xanh ấy… trái tim cô đột nhiên run rẩy một hồi… đôi mắt ấy chính là bằng chứng tốt nhất. Đứa bé là con Khưu Lạc, vì vậy Frank mới tức giận bỏ đi, Trần Giai Vân mới vội vàng tìm Khưu Lạc.
Tìm anh ấy làm gì chứ? Để chịu trách nhiệm, kết hôn, cùng nuôi con, đòi một khoản tiền…
Thiên Hạ đơ người ngồi xuống đó, giống như đang ngắm nhìn con phố nhưng ánh mắt lại chẳng hề có một tiêu điểm, cứ mông lung, xa vời.
Cô không biết sự việc sẽ phát triển như thế nào, chỉ biết rằng có một sinh mệnh đặt giữa cô và Khưu Lạc, cả hai mãi mãi không thể thân mật như trước nữa.
Một chiếc xe Lincohn màu đen dừng lại trước vạch đèn đỏ. Những giọt mưa màu trắng búng tí tách trên thân xe và ngưng lại thành một lớp sương mờ mờ.
Châu Cẩn Du ngồi ở ghế sau, anh mặc một bộ Âu phục trang nhã và đang vội đến một bữa tiệc. Ánh mắt anh dừng lại phía cô gái đang ngồi thu lu trên chiếc ghế bên bến xe bus.
Anh giật mình không dám tin cô gái đó là Thiên Hạ.
Đèn xanh sáng, lái xe đang chuẩn bị khởi động thì anh nói: “Dừng xe!”.
Những chiếc xe phía sau do bị tắc lại nên đã bắt đầu bóp còi. Cẩn Du nhìn bóng hình mỏng manh ấy và hỏi lái xe: “Có ô không?”
“Có, ở đây có một cái”. Lái xe đưa cho anh một chiếc ô đen rất bình thường.
“Anh ở đây đợi tôi một lát”. Cẩn Du mở cửa xe rồi bật ô chạy ra ngoài.
Đôi giày được làm hoàn toàn bằng tay và bộ comple của anh đã bị ướt, anh cũng chẳng để tâm mà cứ chậm rãi bước đi trong mưa. Bên tai anh cảm thấy vô cùng yên tĩnh, giống như cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài, chỉ còn lại mộng cảnh tươi đẹp giữa anh và cô.
Anh men theo sau các xe đỗ và đến phía sau cô, cụp ô lại, những giọt nước mưa bắn vào mặt anh và nhỏ xuống thành hàng, chảy dài trên má xuống chiếc cằm thanh tú, bộ complet trên người cũng sắp ướt hết.
Anh nhẹ nhàng đặt chiếc ô ở bên thành ghế, sau đó quay người bước đi.
Anh biết khi Thiên Hạ đau đớn cô không muốn ai nhìn thấy, và anh cũng biết bản thân mình không phải là người có thể giải thoát những nỗi đâu của cô.
Anh còn nhớ mình đã nói sẽ không yêu cô nữa, sẽ không lấy cô nữa. Chỉ là muốn mang cho cô một chiếc ô mà thôi, chỉ thế mà thôi.
Cẩn Du trở lại xe và đỡ lấy tấm khăn bông của lái xe, sau khi lau hết nước trên mặt anh điềm tĩnh nói: “Đi thôi”.
Khi Thiên Hạ định thần lại thì mưa đã ngớt nhiều rồi.
Cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây, phát hiện thấy đôi chân mình lạnh cóng, cô co người xoa nhẹ lên đôi chân cho ấm thêm một chút. Cô đưa mắt nhìn và phát hiện thấy chiếc ô đen đặt bên thành ghế.
Thiên Hạ cầm chiếc ô và nhớ lại một bài báo đã từng đưa tin, có một số trạm xe bus thường phát ô miễn phí, hôm sau trả lại là được. Cô bật ô rồi khẽ mỉm cười, xem ra cô không quá thảm hại, chí ít không cần đội mưa về nhà.
Cô che ô rời khỏi bến xe, những giọt mưa rơi tí tách trên chiếc ô đen trước khi lăn xuống đất. Chiếc ô rất to, giống như một vòng tay lớn che mưa chắn gió cho cô.
Thiên Hạ vẫy một chiếc taxi và về nhà.
Một tay cô chống cằm ngồi nhìn ra bên ngoài.
Mây đen thấp dần, lòng cô cũng như bị nén xuống đáy biển, cô hỏi lái xe: “Có thể bật chút nhạc được không?” Lái xe mở hộp âm nhạc và bật ca khúc trữ tình. Ca khúc rất hay, Thiên Hạ cũng lẩm nhẩm theo. Ca khúc dường như cách biệt với thế giới tàn nhẫn bên ngoài cửa sổ, tạm thời làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô.
Trời dần tối, phố đèn bắt đầu rực sáng. Dưới ánh đèn màu vàng cam có thể nhìn thấy những hạt mưa bụi nhỏ đang bay theo gió.
Xe về đến nhà họ Ngôn đã là bảy giờ tối. Thiên Hạ mở túi lấy tiền trả xe mới phát hiện thấy có hai mươi sáu cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Giống như có thứ gì đó vừa chạm vào dây thần kinh của cô, trái tim lại bắt đầu đau.
Cô kiểm tra cuộc gọi, đều là số nhà gọi đến. Là Khưu Lạc? Điện thoại của anh ấy ở trong túi cô cho nên chỉ còn cách về nhà gọi máy bàn cho cô.
Sau khi trả tiền xong Thiên Hạ rảo bước vào nhà và bấm chuông.
“Là Thiên Hạ à?” Cô không ngờ lại nghe thấy giọng anh.
Cô nói với máy phát: “Ờ, ừ”.
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, khoảng giữa càng lúc càng rộng, cô đứng giữa và nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đội mưa chạy về phía cô. Bước chân vội vàng, dáng người của anh như xiêu vẹo dưới ánh đèn vàng, mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh giống như những viên đá quý trên bầu trời đêm mê ly, đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Khưu Lạc chạy đến trước mặt cô và nhìn cô một hồi, thấy cô không bị thương ở đâu anh mới hỏi: “Không phải nói em ngồi ghế đá đợi anh đi mua nước mát sao? Làm sao lại đi trước? Đồ chơi thì rơi đầy đất, anh còn lo em…”.
“Xin lỗi đã để anh lo”. Đôi mắt cô cụp xuống, đôi mi dài tĩnh lặng, đôi môi khẽ mím lại.
“Xin lỗi?” Khưu Lạc cảm thấy Thiên Hạ có chuyện gì đó khác thường, anh nói tiếp: “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”
“Em hơi mệt, em về phòng đã”. Thiên Hạ tránh sang một bên bước đi nhưng đã bị một cánh tay kéo lại. Anh dùng hai tay ôm lấy má cô và hôn sâu đôi môi cô, môi và lưỡi giao nhau, dùng hết sức để hít thở. Dường như anh đang vội vã chứng minh điều gì đó.
Thiên Hạ không đẩy anh ra được nên để mặc anh tấn công miệng mình, đột nhiên có giọt nước mắt lăn xuống má cô và buông xuống tay anh. Giọt nước mắt ấm nóng khiến cho ngón tay lạnh vì mưa của anh như được kích thích, anh vội buông ra và đứng trân trân nhìn cô.
“Em khóc cái gì? Vì anh hôn em sao?” Trong đôi mắt xanh ấy phát ra thứ ánh sáng vừa nguy hiểm vừa ức chế.
Thiên Hạ không trả lời, lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống, không gian vô cùng yên tĩnh, ngoài nước mắt ra những vết đau thương hằn trên mặt chẳng thể nhìn thấy được.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã rất bình tĩnh, rất lý trí, nhưng khi nhìn thấy Khưu Lạc từ xa chạy về phía mình trái tim cô lại đập liên hồi, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Một nụ hôn say đắm dường như muốn đốt cháy tất cả mọi khúc mắc, suýt nữa thì cô chìm đắm trong đó. Nhưng làm sao cô quên được chứ, làm sao cô có thể quên được sinh mệnh bé nhỏ cũng có đôi mắt màu xanh lục ấy…
“Em chỉ khóc một lần”. Cuối cùng thì cô cũng mở lời được, giống như đang độc thoại với chính mình vậy. “Lần này chỉ là em không kiềm chế bản thân mình mà thôi”.
Thiên Hạ bước vào nhà, những bước chân kiên định khác thường, cánh tay bị mưa ướt hết đưa lên lau đi những giọt nước trên mặt, cái lạnh ngấm vào da thịt đang làm dịu đi dục vọng mà anh khơi lên ban nãy.
Khưu Lạc nhìn theo bóng cô, anh chau mày không hiểu.
Thiên Hạ sao thế? Ánh mắt lúc nãy vừa nồng nhiệt lại vừa lạ lùng.
Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc ô bị bỏ lại dưới đất, trong trí nhớ của anh thì đây không phải là chiếc ô của Thiên Hạ.
Khưu Lạc nhặt lên và bật ô, đối diện với ánh sáng đèn màu cam anh phát hiện ra trên ô có một thêu một biểu tượng nhỏ ở bên mép, nhìn gần hơn anh thấy đó là một đường theo màu bạc, một chữ tiếng Anh trang nhã và bay bổng – Chou.
Đồng tử trong mắt anh thu nhỏ lại, trong đôi mắt màu xanh là cái nhìn lạnh toát khiến người ta ngột thở.
Khưu Lạc mang ô vào nhà và dặn dò người giúp việc: “Nửa tiếng nữa hâm lại thức ăn cho nóng và mang lên phòng cho cô chủ”.
Quả nhiên anh đoán không sai, Thiên Hạ đã về phòng của mình.
Anh cũng về phòng mình và tắm một cái. Tính toán thời gian thì Thiên Hạ đã dùng xong bữa tối rồi.
Khưu Lạc cầm ô sang phòng đối diện và nhẹ nhàng gõ cửa.
Thiên Hạ mở cửa và đưa điện thoại cho anh, đôi mắt cụp xuống không nói gì cả, cũng có thể cô chưa nghĩ được nên nói với Khưu Lạc như thế nào, nên kết thúc như thế nào…
Khưu Lạc đỡ lấy điện thoại và cười: “Cảm ơn, ô của em”.
Anh đưa ô ra, Thiên Hạ đỡ lấy, nhưng anh không buông tay.
Thiên Hạ ngước mắt nhìn anh khó hiểu.
“Đây là ô em mua bên đường à?”
“Không, là bến xe bus chuẩn bị cho hành khách”. Cuối cùng cô cũng cầm trọn cái ô và nói: “Nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ”.
Những ngón tay Khưu Lạc cuộn dần thành nắm đấm.
Bến xe bus phát ô cho hành khách có logo của nhà họ Châu? Có người tin hay sao? Cô ấy coi anh là kẻ ngốc sao? Khưu Lạc không muốn bóc trần lời nói dối của cô nên anh chỉ cười và nói: “Ngủ ngon”. Nói xong anh quay người đút hai tay vào túi và trở về phòng mình.
Thiên Hạ ngước mắt nhìn bóng anh rồi đóng cửa.
Thiên Hạ ngồi trước máy tính ở bàn làm việc cho đến khuya, trong đầu luôn có vài hình ảnh vụn vỡ chen ngang.
Cô nằm vật lên giường, đắp một lớp mặt nạ rồi quấn chặt tấm chăn mỏng vào người cố ép bản thân ngủ lấy một chút.
Hai mươi phút trôi qua chẳng thể nào chợp mắt được. Thiên Hạ gỡ lớp mặt nạ ra rồi nằm úp lên giường, những ngón tay mân mê chiếc giường đơn mềm mại.
Một người trên chiếc giường đôi, cô đơn như lan rộng trong đêm khuya.
Cô cười trách mình quá kém cỏi, tại sao lại nhớ cái ôm của anh chứ? Chỉ là, thói quen quả thực là thứ quá đáng sợ, đã quen mỗi đêm đều ngủ ngon trong một vòng tay, bây giờ mới phát hiện ra giường đơn và chăn mỏng thật là cứng, cứng đến mức khiến trái tim bị đau.
Ngôn Thiên Hạ, ngủ đi.
Từ nay về sau, cô phải quen một mình.
Những bước chân vội vàng trên nền gạch vọng lên lạnh lẽo như pha lê, mỗi một tiếng đều gõ nhịp vào tim cô. Có thể do bước chân gấp gáp nên nhịp thở cũng vội vàng theo.
Bệnh viện này cô đã đến nhiều lần, mỗi lần đến cảm giác đều khác nhau. Đột nhiên trong tiềm thức cô cảm nhận được sự lo lắng, đã đến tầng ba, cô khẽ chạm vào gương mặt mình sao cho bình tĩnh một chút.
Thiên Hạ tìm theo biển số phòng, phòng 303, có một cô hộ lý từ trong bước ra, Thiên Hạ đến gần và hỏi: “Chào cô, cho tôi hỏi cô Trần Giai Vân nằm ở đây phải không?”
Giọng cô hộ lý và ấm áp dịu dàng như giọng nói của người qua điện thoại: “Cô là?”
Thiên Hạ nghĩ trong lòng một hồi rồi đáp: “Tôi là em gái của Khưu Lạc”.
Cô hộ lý dường như cũng nhận ra giọng Thiên Hạ nên cô nói: “Là cô Khưu à? Sao anh Khưu Lạc không đến? Cũng nên quan tâm vợ chút chứ…”.
“Anh ấy… đang bận. Tôi vào trong thăm cô ấy nhé!”. Thiên Hạ đang định đẩy cửa bước vào thì cô hộ lý ngăn lại: “Cô Trần đã ngủ rồi, tốt nhất không nên làm phiền cô ấy”.
Thiên Hạ dừng chân lại rồi khẽ nhìn xung quanh, dường như câu nói tiếp theo cần lấy hết dũng cảm mới nói ra được: “Tôi muốn đi thăm cháu bé!”.
Cô hộ lý dẫn Thiên Hạ đến phòng giám hộ trẻ sơ sinh và dặn dò bên ngoài: “Chúng tôi vẫn chưa làm giấy khai sinh cho cháu bé, cô mau bảo anh cô đến làm nhé!”.
“Được, được”. Thiên Hạ gật đầu như một cái máy, trong đầu trống rỗng.
Cô hộ lý cẩn thận ôm lấy đứa bé, Thiên Hạ cảm thấy mình run cả người, giống như một người bị chìm xuống nước, càng lúc càng xa ánh sáng. Cô giang rộng đôi tay đón lấy đứa bé, rất nặng.
“Đứa trẻ khi sinh ra nặng ba cân rưỡi đấy!”. Cô hộ lý cười.
Thiên Hạ khẽ nhếch miệng cười một cách gượng gạo.
Đứa bé thực sự rất nặng, đôi tay cô và trái tim cô đều mỏi rồi.
Đứa bé rất xinh, da trắng ngần, khi ngủ nhìn giống như thiên thần… giống như những thiên thần nhỏ mà Giai Vân nhìn trong quyển album ngày trước.
Có thể do cô bé đứa trẻ không đúng tư thế nên nó cảm thấy không thoải mái và bắt đầu phát ra tiếng khóc. Đứa trẻ mở mắt nhìn cô – đôi mắt màu xanh lục!
Đột nhiên cô thấy mọi thứ trước mắt mình tối sầm lại, tất cả hạnh phúc đều chìm xuống đáy biển, tiếng rơi còn vọng lên đỉnh đầu và mang theo đống khí bọt.
“Ối, sao cô lại bế đứa trẻ thế này?” Cô hộ lý vội vàng bế lấy đứa trẻ và nhìn Thiên Hạ với ánh mắt không vừa lòng.
Trong đầu cô mọi cảm xúc đang hỗn độn, cô không biết nên nói “Cảm ơn”, “Phiền cô quá” hay là “Tôi đi đây”…
Một tiếng ầm vang lên, mọi thứ âm thanh giao nhau trong đầu cô.
“Nếu như Ngôn Khởi Thước không ngã từ trên xe xuống, thì em sẽ lấy Châu Cẩn Du thật sao?”
“Trần Giai Vân có thai rồi”.
“Thiên Hạ, đến đây ngồi bên anh”.
“Em đừng kéo chân anh, đều ăn rồi còn gì”.
“Sau này anh sẽ không để em bị tổn thương nữa”.
“Những câu anh dọa em, em cũng coi là thật sao?”
“Ạnh đã nói với em rồi mà, anh không phải cừu non”.
“Không ngờ bao năm rồi tài nghệ nấu nướng của em lại giảm đi”.
“Em ở đây đợi anh”.
Đợi anh…………
Những lời Khưu Lạc nói vang mỗi lúc một lớn trong đầu cô, bây giờ nghe lại giống như những lời nguyền.
Câu nào là thật? Câu nào là giả?
Cô không biết… chỉ là khi cô nhìn thấy đôi mắt xanh lục ấy, giống như dòng suối xinh đẹp nhất quyện quanh chân núi Alps, nhìn thấy một lần và không bao giờ quên.
Thiên Hạ nhấc chân rời khỏi nơi đây, cô hộ lý gọi với phía sau cô cũng không nghe thấy, cô chạy như bay đến cầu thang, hai chân vội vàng từng bước rời khỏi bệnh viện. Xe cộ đi lại ầm ầm không nghỉ khiến cho không khí được bao phủ bởi một lớp bụi.
Mưa bắt đầu giăng khắp trời, giống như từng mũi kim đâm xuống mặt đất, trên mặt đường nổi đầy bong bóng, đôi chân của cô đã bị ướt hết, cái lạnh theo đó ngấm lên toàn thân.
Tấm chắn mưa trên đầu đã che hết nước mưa cho cô nhưng không biết vì sao đôi chân cô cứ thu vào trong.
Người người vội vàng chen nhau lên xe bus. Tiếng còi, tiếng bước chân, tiếng động cơ không ngừng va nhau, chỉ có cô vẫn yên lặng đứng đó.
Cô đã từng nói với Từ Sở, nếu như bị phản bội, cô chỉ khóc một lần.
Cô nghĩ rằng mình sẽ khóc, thế nhưng ngay cả một lần cũng không có, cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị móc sạch, các dây thần kinh cũng tê liệt, tin tức truyền lên não vô cùng chậm chạp.
Cô bắt đầu phân tích lý tính.
Mười tháng trước Trần Giai Vân thụ thai, lúc đó Khưu Lạc mới trở về nước trên danh nghĩa “Lý Ngự Thành”, lúc đó Giai Vân đã có bạn trai rồi. Vì vậy cô luôn cho rằng đứa bé là con của Frank, Khưu Lạc cũng nghĩ thế. Cho đến khi đứa bé ra đời, đôi mắt xanh ấy… trái tim cô đột nhiên run rẩy một hồi… đôi mắt ấy chính là bằng chứng tốt nhất. Đứa bé là con Khưu Lạc, vì vậy Frank mới tức giận bỏ đi, Trần Giai Vân mới vội vàng tìm Khưu Lạc.
Tìm anh ấy làm gì chứ? Để chịu trách nhiệm, kết hôn, cùng nuôi con, đòi một khoản tiền…
Thiên Hạ đơ người ngồi xuống đó, giống như đang ngắm nhìn con phố nhưng ánh mắt lại chẳng hề có một tiêu điểm, cứ mông lung, xa vời.
Cô không biết sự việc sẽ phát triển như thế nào, chỉ biết rằng có một sinh mệnh đặt giữa cô và Khưu Lạc, cả hai mãi mãi không thể thân mật như trước nữa.
Một chiếc xe Lincohn màu đen dừng lại trước vạch đèn đỏ. Những giọt mưa màu trắng búng tí tách trên thân xe và ngưng lại thành một lớp sương mờ mờ.
Châu Cẩn Du ngồi ở ghế sau, anh mặc một bộ Âu phục trang nhã và đang vội đến một bữa tiệc. Ánh mắt anh dừng lại phía cô gái đang ngồi thu lu trên chiếc ghế bên bến xe bus.
Anh giật mình không dám tin cô gái đó là Thiên Hạ.
Đèn xanh sáng, lái xe đang chuẩn bị khởi động thì anh nói: “Dừng xe!”.
Những chiếc xe phía sau do bị tắc lại nên đã bắt đầu bóp còi. Cẩn Du nhìn bóng hình mỏng manh ấy và hỏi lái xe: “Có ô không?”
“Có, ở đây có một cái”. Lái xe đưa cho anh một chiếc ô đen rất bình thường.
“Anh ở đây đợi tôi một lát”. Cẩn Du mở cửa xe rồi bật ô chạy ra ngoài.
Đôi giày được làm hoàn toàn bằng tay và bộ comple của anh đã bị ướt, anh cũng chẳng để tâm mà cứ chậm rãi bước đi trong mưa. Bên tai anh cảm thấy vô cùng yên tĩnh, giống như cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài, chỉ còn lại mộng cảnh tươi đẹp giữa anh và cô.
Anh men theo sau các xe đỗ và đến phía sau cô, cụp ô lại, những giọt nước mưa bắn vào mặt anh và nhỏ xuống thành hàng, chảy dài trên má xuống chiếc cằm thanh tú, bộ complet trên người cũng sắp ướt hết.
Anh nhẹ nhàng đặt chiếc ô ở bên thành ghế, sau đó quay người bước đi.
Anh biết khi Thiên Hạ đau đớn cô không muốn ai nhìn thấy, và anh cũng biết bản thân mình không phải là người có thể giải thoát những nỗi đâu của cô.
Anh còn nhớ mình đã nói sẽ không yêu cô nữa, sẽ không lấy cô nữa. Chỉ là muốn mang cho cô một chiếc ô mà thôi, chỉ thế mà thôi.
Cẩn Du trở lại xe và đỡ lấy tấm khăn bông của lái xe, sau khi lau hết nước trên mặt anh điềm tĩnh nói: “Đi thôi”.
Khi Thiên Hạ định thần lại thì mưa đã ngớt nhiều rồi.
Cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây, phát hiện thấy đôi chân mình lạnh cóng, cô co người xoa nhẹ lên đôi chân cho ấm thêm một chút. Cô đưa mắt nhìn và phát hiện thấy chiếc ô đen đặt bên thành ghế.
Thiên Hạ cầm chiếc ô và nhớ lại một bài báo đã từng đưa tin, có một số trạm xe bus thường phát ô miễn phí, hôm sau trả lại là được. Cô bật ô rồi khẽ mỉm cười, xem ra cô không quá thảm hại, chí ít không cần đội mưa về nhà.
Cô che ô rời khỏi bến xe, những giọt mưa rơi tí tách trên chiếc ô đen trước khi lăn xuống đất. Chiếc ô rất to, giống như một vòng tay lớn che mưa chắn gió cho cô.
Thiên Hạ vẫy một chiếc taxi và về nhà.
Một tay cô chống cằm ngồi nhìn ra bên ngoài.
Mây đen thấp dần, lòng cô cũng như bị nén xuống đáy biển, cô hỏi lái xe: “Có thể bật chút nhạc được không?” Lái xe mở hộp âm nhạc và bật ca khúc trữ tình. Ca khúc rất hay, Thiên Hạ cũng lẩm nhẩm theo. Ca khúc dường như cách biệt với thế giới tàn nhẫn bên ngoài cửa sổ, tạm thời làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô.
Trời dần tối, phố đèn bắt đầu rực sáng. Dưới ánh đèn màu vàng cam có thể nhìn thấy những hạt mưa bụi nhỏ đang bay theo gió.
Xe về đến nhà họ Ngôn đã là bảy giờ tối. Thiên Hạ mở túi lấy tiền trả xe mới phát hiện thấy có hai mươi sáu cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Giống như có thứ gì đó vừa chạm vào dây thần kinh của cô, trái tim lại bắt đầu đau.
Cô kiểm tra cuộc gọi, đều là số nhà gọi đến. Là Khưu Lạc? Điện thoại của anh ấy ở trong túi cô cho nên chỉ còn cách về nhà gọi máy bàn cho cô.
Sau khi trả tiền xong Thiên Hạ rảo bước vào nhà và bấm chuông.
“Là Thiên Hạ à?” Cô không ngờ lại nghe thấy giọng anh.
Cô nói với máy phát: “Ờ, ừ”.
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, khoảng giữa càng lúc càng rộng, cô đứng giữa và nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đội mưa chạy về phía cô. Bước chân vội vàng, dáng người của anh như xiêu vẹo dưới ánh đèn vàng, mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh giống như những viên đá quý trên bầu trời đêm mê ly, đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Khưu Lạc chạy đến trước mặt cô và nhìn cô một hồi, thấy cô không bị thương ở đâu anh mới hỏi: “Không phải nói em ngồi ghế đá đợi anh đi mua nước mát sao? Làm sao lại đi trước? Đồ chơi thì rơi đầy đất, anh còn lo em…”.
“Xin lỗi đã để anh lo”. Đôi mắt cô cụp xuống, đôi mi dài tĩnh lặng, đôi môi khẽ mím lại.
“Xin lỗi?” Khưu Lạc cảm thấy Thiên Hạ có chuyện gì đó khác thường, anh nói tiếp: “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”
“Em hơi mệt, em về phòng đã”. Thiên Hạ tránh sang một bên bước đi nhưng đã bị một cánh tay kéo lại. Anh dùng hai tay ôm lấy má cô và hôn sâu đôi môi cô, môi và lưỡi giao nhau, dùng hết sức để hít thở. Dường như anh đang vội vã chứng minh điều gì đó.
Thiên Hạ không đẩy anh ra được nên để mặc anh tấn công miệng mình, đột nhiên có giọt nước mắt lăn xuống má cô và buông xuống tay anh. Giọt nước mắt ấm nóng khiến cho ngón tay lạnh vì mưa của anh như được kích thích, anh vội buông ra và đứng trân trân nhìn cô.
“Em khóc cái gì? Vì anh hôn em sao?” Trong đôi mắt xanh ấy phát ra thứ ánh sáng vừa nguy hiểm vừa ức chế.
Thiên Hạ không trả lời, lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống, không gian vô cùng yên tĩnh, ngoài nước mắt ra những vết đau thương hằn trên mặt chẳng thể nhìn thấy được.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã rất bình tĩnh, rất lý trí, nhưng khi nhìn thấy Khưu Lạc từ xa chạy về phía mình trái tim cô lại đập liên hồi, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Một nụ hôn say đắm dường như muốn đốt cháy tất cả mọi khúc mắc, suýt nữa thì cô chìm đắm trong đó. Nhưng làm sao cô quên được chứ, làm sao cô có thể quên được sinh mệnh bé nhỏ cũng có đôi mắt màu xanh lục ấy…
“Em chỉ khóc một lần”. Cuối cùng thì cô cũng mở lời được, giống như đang độc thoại với chính mình vậy. “Lần này chỉ là em không kiềm chế bản thân mình mà thôi”.
Thiên Hạ bước vào nhà, những bước chân kiên định khác thường, cánh tay bị mưa ướt hết đưa lên lau đi những giọt nước trên mặt, cái lạnh ngấm vào da thịt đang làm dịu đi dục vọng mà anh khơi lên ban nãy.
Khưu Lạc nhìn theo bóng cô, anh chau mày không hiểu.
Thiên Hạ sao thế? Ánh mắt lúc nãy vừa nồng nhiệt lại vừa lạ lùng.
Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc ô bị bỏ lại dưới đất, trong trí nhớ của anh thì đây không phải là chiếc ô của Thiên Hạ.
Khưu Lạc nhặt lên và bật ô, đối diện với ánh sáng đèn màu cam anh phát hiện ra trên ô có một thêu một biểu tượng nhỏ ở bên mép, nhìn gần hơn anh thấy đó là một đường theo màu bạc, một chữ tiếng Anh trang nhã và bay bổng – Chou.
Đồng tử trong mắt anh thu nhỏ lại, trong đôi mắt màu xanh là cái nhìn lạnh toát khiến người ta ngột thở.
Khưu Lạc mang ô vào nhà và dặn dò người giúp việc: “Nửa tiếng nữa hâm lại thức ăn cho nóng và mang lên phòng cho cô chủ”.
Quả nhiên anh đoán không sai, Thiên Hạ đã về phòng của mình.
Anh cũng về phòng mình và tắm một cái. Tính toán thời gian thì Thiên Hạ đã dùng xong bữa tối rồi.
Khưu Lạc cầm ô sang phòng đối diện và nhẹ nhàng gõ cửa.
Thiên Hạ mở cửa và đưa điện thoại cho anh, đôi mắt cụp xuống không nói gì cả, cũng có thể cô chưa nghĩ được nên nói với Khưu Lạc như thế nào, nên kết thúc như thế nào…
Khưu Lạc đỡ lấy điện thoại và cười: “Cảm ơn, ô của em”.
Anh đưa ô ra, Thiên Hạ đỡ lấy, nhưng anh không buông tay.
Thiên Hạ ngước mắt nhìn anh khó hiểu.
“Đây là ô em mua bên đường à?”
“Không, là bến xe bus chuẩn bị cho hành khách”. Cuối cùng cô cũng cầm trọn cái ô và nói: “Nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ”.
Những ngón tay Khưu Lạc cuộn dần thành nắm đấm.
Bến xe bus phát ô cho hành khách có logo của nhà họ Châu? Có người tin hay sao? Cô ấy coi anh là kẻ ngốc sao? Khưu Lạc không muốn bóc trần lời nói dối của cô nên anh chỉ cười và nói: “Ngủ ngon”. Nói xong anh quay người đút hai tay vào túi và trở về phòng mình.
Thiên Hạ ngước mắt nhìn bóng anh rồi đóng cửa.
Thiên Hạ ngồi trước máy tính ở bàn làm việc cho đến khuya, trong đầu luôn có vài hình ảnh vụn vỡ chen ngang.
Cô nằm vật lên giường, đắp một lớp mặt nạ rồi quấn chặt tấm chăn mỏng vào người cố ép bản thân ngủ lấy một chút.
Hai mươi phút trôi qua chẳng thể nào chợp mắt được. Thiên Hạ gỡ lớp mặt nạ ra rồi nằm úp lên giường, những ngón tay mân mê chiếc giường đơn mềm mại.
Một người trên chiếc giường đôi, cô đơn như lan rộng trong đêm khuya.
Cô cười trách mình quá kém cỏi, tại sao lại nhớ cái ôm của anh chứ? Chỉ là, thói quen quả thực là thứ quá đáng sợ, đã quen mỗi đêm đều ngủ ngon trong một vòng tay, bây giờ mới phát hiện ra giường đơn và chăn mỏng thật là cứng, cứng đến mức khiến trái tim bị đau.
Ngôn Thiên Hạ, ngủ đi.
Từ nay về sau, cô phải quen một mình.
/43
|