Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.
Tất cả mọi giáo viên nhạc đều phải luyện tập khúc Khúc nhạc cử hành hôn lễ, để chuẩn bị hợp xướng trong phòng âm nhạc.
Người chỉ huy là một vị giáo viên già đầu hói, ông đứng trên bục cao, đôi mắt nhắm nghiền như chìm đắm trong âm nhạc, hai tay ông lên xuống theo điệu nhạc, hướng dẫn các giáo viên khác cùng luyện tập.
Lệch âm, sai âm, lệch âm…
Người chỉ huy từ từ mở mắt và nhìn về bộ phận chơi đàn, một cô gái mắt đen đang cúi mặt cười ngại ngùng. Rõ ràng đây là một khúc nhạc đơn giản, chẳng có nốt nào khó cả, nhưng cô gái này lại liên tục đánh sai nốt.
Ông không hề trách mắng cô gái mà ông chỉ dừng lại một chút để nhắc nhở, sau đó lại tiếp tục chỉ huy. Nhưng không tin được rằng cô gái ấy vẫn tiếp tục đánh sai nốt nhạc. Kết thúc khúc nhạc, ông từ từ đi đến chỗ cô gái.
“Cô gái, cô có thể nói cho tôi biết cô học đàn từ bao giờ không?” Theo câu hỏi của ông tất cả mọi người đều quay sang nhìn Thiên Hạ.
“Thật xấu hổ, tôi học đàn từ nhỏ”.
“Vậy tại sao khúc nhạc này lại trở nên khó với cô vậy?”
“Có thể là do lâu rồi tôi không chơi piano. Xin hãy cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng luyện tập”.
Ánh mắt của người chỉ huy già nhìn cô một hồi rồi nói: “Được thôi, nhưng cô phải luyện tập nhiều hơn nữa”.
Tất cả mọi người đều đã rời khỏi phòng âm nhạc còn mình cô vẫn ở lại trong phòng đánh đàn. Rất lâu sau có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, giọng vẫn đẹp và vô cùng quen thuộc: “Đừng đánh nữa, như người máy vậy”.
Anh đến rồi.
Ở một góc khuất anh không nhìn thấy, cô đang mỉm cười và nhanh chóng che giấu đi nụ cười ngay sau đó.
Hôm nay cô sẽ ép anh phải hiện nguyên hình.
Thiên Hạ tiếp tục đàn cứ như là không hề nghe thấy lời anh nói, cho đến khi tay trái cô bị anh nắm chặt, cả người nghiêng về phía bên phải, đôi mắt đen của cô đối diện với đôi mắt xanh của anh.
“Anh dũng cảm thật đấy, không sợ nữ vương đi từ ngoài cửa vào sao?” Cô cười lạnh lùng, nụ cười sắc lẹm như dao.
“Anh đã dặn người coi cổng rồi, không cho phép ai vào. Bây giờ đang là giờ ăn tối của nữ vương”.
“Ồ, em quên mất là bây giờ ai cũng đang nịnh anh, ngay cả em cũng đang phải luyện tập khúc nhạc đám cưới của anh. Được rồi, đừng làm phiền em nữa, em cần phải luyện tập cho đến khi đánh không sai một nốt nào.” Thiên Hạ hất mạnh tay của anh ra thế nhưng lại bị anh ôm ghì ngay sau đó, cánh tay anh đặt trên vai cô cố gắng xoay cô nhìn về phía mình.
“Ngôn Thiên Hạ, làm sao mà mấy hôm nay em luôn trốn tránh anh thế?” Ánh mắt sắc lẹm của anh dường như muốn lột bỏ tấm mặt nạ của cô, nhìn thấu vào tận tâm can cô.
Được lắm, anh đã tức giận rồi.
Thiên Hạ mỉm cười và khẽ nói: “Bây giờ em muốn anh cùng em rời khỏi Đan Mạch, anh có làm được không?”
Anh chau mày, nhìn sâu vào mắt cô và không nói gì cả.
Cô tiếp tục nói: “Anh sớm đã biết là em yêu anh, đúng không? Còn anh thì sao? Năm em 18 tuổi ra, anh đã quyến rũ em như đã quyến rũ Kelly, sau khi nói thích em, anh có bao giờ thật lòng nói anh yêu em nữa không?”
Không biết từ bao giờ ngay cả một lời yêu anh cũng không dám nói ra nữa. Sợ bị lợi dụng, sợ bị tổn thương, sợ bị đối phương chà đạp lên trái tim mình – bọn họ đều là những người quá lý trí, quá thiếu cảm giác an toàn. Lý trí là giá thành, lợi ích và lợi nhuận cao nhất của tình yêu, nén chặt tình yêu của mình xuống đáy lòng, không dễ dàng ném đi được.
Khưu Lạc ngồi xuống cạnh Thiên Hạ và ôm cô vào lòng, muốn nói lời yêu cô nhưng lúc ấy anh mới phát hiện ra khó nói đến nhường nào. Một câu “anh yêu em” nặng tựa nghìn trùng, giống như có một viên đá lớn chặn ngay cửa trái tim. Anh nói câu khác: “Thiên Hạ, anh sẽ không kết hôn với công chúa Isabella nữa”.
Sự phòng bị của cô lại bị phá bỏ.
Cô thoát ra khỏi vòng tay anh và nói: “Vậy anh đến đây để làm gì? Vì địa vị mà anh nên có, vì muốn người từ nhỏ quen nũng nịu là Kelly chịu đau khổ, hay là vì danh phận của mẹ anh?”
“Không”. Anh khẽ nhếch môi, sau đó trả lời cô một cách nghiêm nghị: “Những chuyện đó chẳng qua chỉ là trò chơi nhỏ mà thôi. Thứ anh muốn là viên đá xanh Thỉ Xa Cúc trong tay nữ vương”.
“Thỉ Xa Cúc?” Thiên Hạ kinh ngạc.
“Không sai. Đó là một trong những viên đá xanh quý nhất trên thế giới. Một trăm năm nay đều được cất giữ trong vương thất Đan Mạch”.
“Anh tốn bao nhiêu công sức cũng chỉ vì một viên đá sao? Tuy không dám so với Thỉ Xa Cúc thế nhưng những viên đá quý hạng sang mà Cảnh Thụy và Lý Ngự Thành có còn ít hay sao?”
“Thiên Hạ, nói cho em một bí mật này”.
Khưu Lạc đi về phía cửa sổ và dựa vào bên đó, cả người như chìm trong ánh sáng của ráng chiều, anh quay ra cười với cô và nói: “Hơn ba trăm năm trước hoàng đế Charlie đệ nhất đã mang đến luồng hơi thở mới trước khi cuộc cách mạng tư sản nổ ra, ông đã bí mật chuyển 30% tài sản của hoàng thất ra một vùng đất thực dân ở nước ngoài. Sau đó Charlie bị bắt sống và bị xử treo cổ, còn số tài sản ấy đã mãi mãi trở thành bí mật, chìa khóa duy nhất có thể giải đáp được mọi ẩn số nằm trên chiếc quyền trượng của ông ấy”.
“Chiếc quyền trượng của vương triều Stuart…” Thiên Hạ nói.
“Quyền trượng và vương miện của ông ấy bị đập nát, nhưng bốn viên đá tuyệt thế nhân gian gắn trên đó mới chính là chìa khóa. Nghe nói Charlie đệ nhất đã cất giấu thông tin về số tài sản đó trong viên đá, nếu như bản thân mình có chết thì người đời sau sẽ đi tìm số tài sản đó và nổi dậy. Nhưng lịch sử sau này đã chứng minh rằng ông ấy đã tính thừa bước này, vì đến nay nước Anh vẫn là nước theo chế độ quân chủ lập hiến”.
“Anh đã sưu tầm được ba viên kia chưa?”
Tổ Mẫu Lục của Cảnh Thụy đã hợp pháp ở trong tay Lý Ngự Thành, viên Hạc Huyết Hồng của Miến Điện và viên đá Hoàng Bảo của Saudi Arabia ba năm trước anh đã dùng mạng để đổi lấy. Viên Thỉ Xa Cúc cuối cùng nằm trong tay nữ vương. Chỉ cần lấy được nó là chúng ta sẽ bỏ trốn”. Anh nháy mắt cười nụ cười thật thuần khiết và rạng rỡ.
“Đúng thế, số tài sản quý giá của một đời như thế chắc phải trưng bày hết trong một bảo tàng lớn của Anh mất. Nhưng một người ngay cả tước vị, địa vị hoàng cung cũng không coi ra gì lẽ nào anh muốn làm một người quản lý bảo tàng nổi tiếng sao?”
“Động cơ… đó còn là một bí mật”. Anh nheo mắt lại và cười nhẹ.
Thiên Hạ lùi để tiến tiếp: “Vậy thì anh tìm em để làm gì? Bởi vì em là nhà kiểm định đá quý hàng đầu sao? Bởi vì anh tin em sao? Hay là bởi vì anh nghĩ em không có tham vọng với đá quý cho nên mới muốn em cùng đi tìm với anh?”
“Ngôn Thiên Hạ, tại sao em luôn như thế chứ?” Khưu Lạc đột nhiên nổi cáu: “Em luôn cho rằng mình là nhất, cố chấp phiến diện khi đánh giá người khác, dường như cả thế giới này làm tổn thương em, có lỗi với em, bỏ rơi em”.
“Vậy anh nói anh yêu em đi”. Thiên Hạ đứng dậy gắt lên với anh. Im lặng một hồi lâu cô hạ giọng nói tiếp: “Vậy anh nói anh yêu em đi. Anh nói rồi em sẽ tin. Bỏ trốn cũng được, đi tìm đá quý cũng được, cho dù lưu lạc bốn biển em cũng theo”.
“Thiên Hạ, em biết mà, anh là chuyên gia nói dối. Nếu anh muốn lừa em thì những lời ngọt ngào bay bổng anh nói ra vô cùng dễ dàng, nhưng câu này, xin lỗi em…”
Cô giống như bị người ra rút hết hơi thở, cứ trân trân đứng nhìn Khưu Lạc, đôi môi cong lên muốn hỏi nhưng nghẹn cứng lại.
Tính toán có kỹ lưỡng đến mấy cũng không có tác dụng gì, cô vẫn không nói ra được câu nói đó. Cô đã yêu cái người ngay cả câu “anh yêu em” cũng không nói ra được ấy. Bởi vì mãi mãi người ấy không thể chịu hết trách nhiệm mà câu nói này mang lại.
“Đừng như thế, Thiên Hạ”. Anh lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy cô bị tổn thương một lần nữa. “Trưa ngày mai nữ vương sẽ mở tiệc gặp Isabella, bà ấy sẽ tặng sợi dây chuyền nhiều đời làm của hồi môn cho cô ấy, buổi tối là anh có thể lấy được nó. Nhanh nhất là tối mai chúng ta có thể rời khỏi đây”. Nói xong anh quay lưng rời khỏi phòng âm nhạc.
Trong căn phòng nguy nga tráng lệ mà cô đơn lạnh lẽo, Thiên Hạ một mình đứng đó, hồi lâu, miệng chẳng thốt lên được lời nào.
Sau khi trở về phòng, Khưu Lạc mở một chai Vodka và uống liền mấy hơi, anh chỉ có cảm giác rượu đi vào thực quản và kích thích vô cùng mạnh, cay xè, khó chịu như lửa đốt.
Anh không thích bản thân mình bây giờ, ngay cả tình cảm cũng không khống chế được.
“Công chúa Isabella tới”. Bên ngoài có tiếng thông báo, Isabella đẩy cửa phòng anh bước vào sau đó khép cửa lại. Mùi rượu thốc vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu: “Sao thế? Tâm trạng anh không vui à?”
“Cảm ơn sự quan tâm của em, chẳng liên quan gì đến em cả”.
“Em cũng không muốn bị quan tâm đến anh”. Ánh mắt của cô lại giống như hôm gặp gỡ đầu tiên, cao ngạo và lạnh lùng: “Khưu Lạc, hết đêm nay là còn bốn hôm nữa đến hôn lễ”. Thấy anh không trả lời gì cô nói tiếp: “Hy vọng mọi chuyện không xảy ra sai sót gì”.
Anh cười nhạt và nhìn cô, đôi mắt màu xanh giống như hồ nước bị đóng băng: “Isabella, em đang nghi ngờ anh sao? Vậy nếu chỉ dựa vào bản thân em, em đã thành công bao giờ chưa?”
“Anh!” Sắc mặt Isabella liền thay đổi, ban đầu cô không nói được gì nhưng sau đó đã thay đổi sắc mặt và nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu không công chúa ta không bao giờ thèm nói chuyện với hạng người như anh”. Nói xong liền đi luôn.
Khưu Lạc nới lỏng cà vạt của mình và dựa vào bên giường, chìm đắm trong làn gió đêm, dần dần bình tĩnh lại. Như thế mới đúng, lạnh lùng, không có tình cảm, đó mới là Khưu Lạc.
Trưa hôm sau tại phòng khách lớn trong cung điện. Nữ vương bệ hạ ngồi trên cao, cách đó ba bậc thang là họ hàng thân thích và các thành phần quý tộc.
Anna, Sophie, Kelly không đi cùng nhau mà cách lâu sau mới đến cung điện và mất hút trong đám đông.
Ngôn Thiên Hạ và các giáo viên đàn khác ngồi bên cạnh chơi đàn, cống hiến cho giới quý tộc những ca khúc bay bổng và mượt mà.
“Yên lặng” Tiếng người đi theo bên cạnh nữ vương hô lên. Tất cả mọi người không ai nói gì, chỉ có tiếng đàn piano vẫn tiếp tục: “Công chúa Isabella, tử tước Khưu Lạc tới”.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính, công chúa khoác tay Khưu Lạc, đi ngược hướng ánh sáng, giống như một đôi tình nhân đẹp lung linh, mờ ảo. Tất cả mọi người đều đứng yên tĩnh ở phía bên phải, những người chơi nhạc ở phía bên trái vẫn tiếp tục. Hai người đi vào chính điện, và hành lễ trước mặt nữ vương.
“Mọi người đều biết, Isabella là con gái duy nhất của ta”. Giọng nữ vương vang lên khắp điện. “Mãi ta mới sinh được nó nên ta luôn yêu thương nó. Chớp mắt con gái ta đã đến tuổi lập gia đình. Là một người mẹ như ta, ngày hôm nay đứng đây, các vị hoàng tộc thân thích hãy làm chứng, ta sẽ trao cho con gái ta viên Thỉ Xa Cúc gia truyền trong hoàng thất Đan Mạch đã ba trăm năm”.
Nói xong, cung nữ cẩn thận mang một chiếc hộp có phủ vải lụa màu xanh đến trước mặt hai người, trên chiếc hộp là hai sợi dây chuyền, phần mặt dây là nửa viên đá quý.
“Ta đã sai người cắt viên Thỉ Xa Cúc ra làm hai phần, chúc hai con luôn luôn hạnh phúc, bình an. Bốn ngày nữa trong lễ cưới các con hãy đeo chúng để đón khách. Từ nay về sau hai sợi dây chuyền có viên đá xanh Thỉ Xa Cúc này sẽ là vật tượng trưng cho các đôi lứa yêu nhau trong hoàng tộc”. Nói xong gương mặt nữ vương rạng rỡ nụ cười.
Một viên đá hoàn chỉnh bị chia làm hai phần, là một nhà giám định đá quý như Thiên Hạ nghe thấy tin này mà cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Là một người kế thừa hoàng thất như Isabella, có đánh chết cô cũng không dám giao nửa viên đá còn lại cho Khưu Lạc.
Viễn cảnh tương lai tươi đẹp bị hủy diệt trong chốc lát.
Khưu Lạc khẽ liếc nhìn Thiên Hạ, hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng nói được lời nào. Trong nháy mắt Khưu Lạc đã khoác lên mình chiếc mặt nạ cung kính, anh cùng Isabella tiến lại gần để cảm tạ nữ vương.
Thiên Hạ không biết mình đã trở về phòng nghỉ ngơi của giáo viên nhạc bằng cách nào nữa.
Thiên Hạ dựa vào cửa sổ trên giường, ánh trăng và những cành nguyệt quế tỏa mùi hương len vào trong cửa sổ, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc cô.
Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Thiên Hạ nhìn thấy một giáo viên nhạc khác cũng ở trong phòng, đó là cô gái mang chiếc hộp nhạc đến cho Thiên Hạ, cô gái nói: “Chiếc hộp nhạc đẹp quá, Thiên Hạ, hóa ra chị có anh bạn trai tình cảm như thế này”.
“Không phải bạn trai… mà là chồng chưa cưới cũ”. Cô nhẹ nhàng đáp, trong mắt đượm buồn.
“Ôi, một người đàn ông tình cảm như thế tại sao lại hủy hôn chứ? Chị xem, anh ấy còn nhớ sinh nhật chị, quan tâm chị như thế này, nếu như chị còn thích anh ấy một chút thì mau trở về bên anh ấy đi”.
“Trả lại cho chị chiếc hộp nhạc”, cô không muốn trả lời câu hỏi, cô đưa tay với chiếc hộp rồi đặt nó ngay đầu giường. Nàng tiên cá khẽ rung rung cái đuôi, dường như đang muốn thu hút sự chú ý của cô.
Đột nhiên điện thoại rung, là tin nhắn Khưu Lạc gửi đến: Đêm nay không đi nữa.
Cô cũng đã đoán trước được chuyện này, cô chần chừ rồi bấm phím, hỏi anh: Hôn lễ thực sự phải tổ chức sao?
Không ngờ rằng anh trả lời nhanh đến thế, dường như không chút do dự: Đương nhiên!
Trái tim cô như rơi xuống đáy biển lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt nó đã trở nên cứng rắn hơn. Cô tắt máy và bắt đầu chuẩn bị hành lý. Cô nhét mấy bộ quần áo vào va li sau đó chuẩn bị tiền mặt, thẻ tín dụng, và cuối cùng cũng đặt luôn hộp nhạc vào va li. Trong một thời gian ngắn đã hoàn thành tất cả, nhìn cô bạn cùng phòng đang đứng đơ người ra đó và hỏi gấp: “Thiên Hạ, chị định đi sao?”
“Ừ, cảm ơn em vì những ngày qua đã bên chị”.
“Chị đi tìm người chồng chưa cưới của chị phải không?” Cô gái mở to mắt hỏi.
Thiên Hạ cười.
“Được, em cổ vũ cho chị. Thiên Hạ đi nhé, khi kết hôn nhất định phải gửi thiếp mời cho em nhé!”
Thiên Hạ không biết nên cười hay nên khóc lúc này.
“Nếu như lát nữa có người gọi điện thoại hỏi chị thì em nói chị đi rồi nhé!” Nói xong cô cười nhạt rồi ôm người bạn cùng phòng một cái trước khi rời đi.
Cô đi theo con đường nhỏ ra hướng ngoài cửa bắc để không bị người canh cổng phát hiện. Hai bên con đường nhỏ trồng đầy cây nguyệt quế, mùi hương như thấm sâu vào lòng người. Ánh trăng luồn qua bóng cây và in hình loang lổ trên mặt đất.
Đêm tối tĩnh lặng và cô đơn, cô lựa chọn ra đi một mình nhưng trái tim luôn bất an.
Nếu như không cách nào khống chế được Khưu Lạc vậy thì cô chỉ còn cách lấy lùi làm tiến. Nếu như anh thực sự muốn kết hôn cùng công chúa thì cả đời này anh đừng mong gặp lại cô.
Khưu Lạc sống ở tòa nhà bên cửa phía tây bắc, anh ấy nhất định sẽ đi xe một vòng quanh cửa để đến cửa chính phía bắc ngăn cô, nhất định là như thế…
Tuy nhiên cô sai rồi, cho dù cô đã cố tình đi chậm, đi mất nửa tiếng mới ra đến cửa bắc, cô lại tiếp tục mất thêm mười lăm phút nữa để giải thích với thị vệ gác cổng lý do rời khỏi cung trong đêm tối. Cho đến khi ra ngoài cửa, chẳng có ai đợi cô cả.
Khoảnh khắc ấy tất cả niềm bi thương và tuyệt vọng dồn lên vai, cô cảm giác không thể thở được nữa.
Hóa ra, cho dù có yêu sâu đậm đi nữa cũng không nhất định có một cái kết đẹp.
Hóa ra, cho dù có trả giá đi nữa cũng không nhất định được đền đáp.
Hóa ra, cho dù có chờ đợi đi nữa cũng không nhất định có kết cục.
Tất cả mọi giáo viên nhạc đều phải luyện tập khúc Khúc nhạc cử hành hôn lễ, để chuẩn bị hợp xướng trong phòng âm nhạc.
Người chỉ huy là một vị giáo viên già đầu hói, ông đứng trên bục cao, đôi mắt nhắm nghiền như chìm đắm trong âm nhạc, hai tay ông lên xuống theo điệu nhạc, hướng dẫn các giáo viên khác cùng luyện tập.
Lệch âm, sai âm, lệch âm…
Người chỉ huy từ từ mở mắt và nhìn về bộ phận chơi đàn, một cô gái mắt đen đang cúi mặt cười ngại ngùng. Rõ ràng đây là một khúc nhạc đơn giản, chẳng có nốt nào khó cả, nhưng cô gái này lại liên tục đánh sai nốt.
Ông không hề trách mắng cô gái mà ông chỉ dừng lại một chút để nhắc nhở, sau đó lại tiếp tục chỉ huy. Nhưng không tin được rằng cô gái ấy vẫn tiếp tục đánh sai nốt nhạc. Kết thúc khúc nhạc, ông từ từ đi đến chỗ cô gái.
“Cô gái, cô có thể nói cho tôi biết cô học đàn từ bao giờ không?” Theo câu hỏi của ông tất cả mọi người đều quay sang nhìn Thiên Hạ.
“Thật xấu hổ, tôi học đàn từ nhỏ”.
“Vậy tại sao khúc nhạc này lại trở nên khó với cô vậy?”
“Có thể là do lâu rồi tôi không chơi piano. Xin hãy cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng luyện tập”.
Ánh mắt của người chỉ huy già nhìn cô một hồi rồi nói: “Được thôi, nhưng cô phải luyện tập nhiều hơn nữa”.
Tất cả mọi người đều đã rời khỏi phòng âm nhạc còn mình cô vẫn ở lại trong phòng đánh đàn. Rất lâu sau có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, giọng vẫn đẹp và vô cùng quen thuộc: “Đừng đánh nữa, như người máy vậy”.
Anh đến rồi.
Ở một góc khuất anh không nhìn thấy, cô đang mỉm cười và nhanh chóng che giấu đi nụ cười ngay sau đó.
Hôm nay cô sẽ ép anh phải hiện nguyên hình.
Thiên Hạ tiếp tục đàn cứ như là không hề nghe thấy lời anh nói, cho đến khi tay trái cô bị anh nắm chặt, cả người nghiêng về phía bên phải, đôi mắt đen của cô đối diện với đôi mắt xanh của anh.
“Anh dũng cảm thật đấy, không sợ nữ vương đi từ ngoài cửa vào sao?” Cô cười lạnh lùng, nụ cười sắc lẹm như dao.
“Anh đã dặn người coi cổng rồi, không cho phép ai vào. Bây giờ đang là giờ ăn tối của nữ vương”.
“Ồ, em quên mất là bây giờ ai cũng đang nịnh anh, ngay cả em cũng đang phải luyện tập khúc nhạc đám cưới của anh. Được rồi, đừng làm phiền em nữa, em cần phải luyện tập cho đến khi đánh không sai một nốt nào.” Thiên Hạ hất mạnh tay của anh ra thế nhưng lại bị anh ôm ghì ngay sau đó, cánh tay anh đặt trên vai cô cố gắng xoay cô nhìn về phía mình.
“Ngôn Thiên Hạ, làm sao mà mấy hôm nay em luôn trốn tránh anh thế?” Ánh mắt sắc lẹm của anh dường như muốn lột bỏ tấm mặt nạ của cô, nhìn thấu vào tận tâm can cô.
Được lắm, anh đã tức giận rồi.
Thiên Hạ mỉm cười và khẽ nói: “Bây giờ em muốn anh cùng em rời khỏi Đan Mạch, anh có làm được không?”
Anh chau mày, nhìn sâu vào mắt cô và không nói gì cả.
Cô tiếp tục nói: “Anh sớm đã biết là em yêu anh, đúng không? Còn anh thì sao? Năm em 18 tuổi ra, anh đã quyến rũ em như đã quyến rũ Kelly, sau khi nói thích em, anh có bao giờ thật lòng nói anh yêu em nữa không?”
Không biết từ bao giờ ngay cả một lời yêu anh cũng không dám nói ra nữa. Sợ bị lợi dụng, sợ bị tổn thương, sợ bị đối phương chà đạp lên trái tim mình – bọn họ đều là những người quá lý trí, quá thiếu cảm giác an toàn. Lý trí là giá thành, lợi ích và lợi nhuận cao nhất của tình yêu, nén chặt tình yêu của mình xuống đáy lòng, không dễ dàng ném đi được.
Khưu Lạc ngồi xuống cạnh Thiên Hạ và ôm cô vào lòng, muốn nói lời yêu cô nhưng lúc ấy anh mới phát hiện ra khó nói đến nhường nào. Một câu “anh yêu em” nặng tựa nghìn trùng, giống như có một viên đá lớn chặn ngay cửa trái tim. Anh nói câu khác: “Thiên Hạ, anh sẽ không kết hôn với công chúa Isabella nữa”.
Sự phòng bị của cô lại bị phá bỏ.
Cô thoát ra khỏi vòng tay anh và nói: “Vậy anh đến đây để làm gì? Vì địa vị mà anh nên có, vì muốn người từ nhỏ quen nũng nịu là Kelly chịu đau khổ, hay là vì danh phận của mẹ anh?”
“Không”. Anh khẽ nhếch môi, sau đó trả lời cô một cách nghiêm nghị: “Những chuyện đó chẳng qua chỉ là trò chơi nhỏ mà thôi. Thứ anh muốn là viên đá xanh Thỉ Xa Cúc trong tay nữ vương”.
“Thỉ Xa Cúc?” Thiên Hạ kinh ngạc.
“Không sai. Đó là một trong những viên đá xanh quý nhất trên thế giới. Một trăm năm nay đều được cất giữ trong vương thất Đan Mạch”.
“Anh tốn bao nhiêu công sức cũng chỉ vì một viên đá sao? Tuy không dám so với Thỉ Xa Cúc thế nhưng những viên đá quý hạng sang mà Cảnh Thụy và Lý Ngự Thành có còn ít hay sao?”
“Thiên Hạ, nói cho em một bí mật này”.
Khưu Lạc đi về phía cửa sổ và dựa vào bên đó, cả người như chìm trong ánh sáng của ráng chiều, anh quay ra cười với cô và nói: “Hơn ba trăm năm trước hoàng đế Charlie đệ nhất đã mang đến luồng hơi thở mới trước khi cuộc cách mạng tư sản nổ ra, ông đã bí mật chuyển 30% tài sản của hoàng thất ra một vùng đất thực dân ở nước ngoài. Sau đó Charlie bị bắt sống và bị xử treo cổ, còn số tài sản ấy đã mãi mãi trở thành bí mật, chìa khóa duy nhất có thể giải đáp được mọi ẩn số nằm trên chiếc quyền trượng của ông ấy”.
“Chiếc quyền trượng của vương triều Stuart…” Thiên Hạ nói.
“Quyền trượng và vương miện của ông ấy bị đập nát, nhưng bốn viên đá tuyệt thế nhân gian gắn trên đó mới chính là chìa khóa. Nghe nói Charlie đệ nhất đã cất giấu thông tin về số tài sản đó trong viên đá, nếu như bản thân mình có chết thì người đời sau sẽ đi tìm số tài sản đó và nổi dậy. Nhưng lịch sử sau này đã chứng minh rằng ông ấy đã tính thừa bước này, vì đến nay nước Anh vẫn là nước theo chế độ quân chủ lập hiến”.
“Anh đã sưu tầm được ba viên kia chưa?”
Tổ Mẫu Lục của Cảnh Thụy đã hợp pháp ở trong tay Lý Ngự Thành, viên Hạc Huyết Hồng của Miến Điện và viên đá Hoàng Bảo của Saudi Arabia ba năm trước anh đã dùng mạng để đổi lấy. Viên Thỉ Xa Cúc cuối cùng nằm trong tay nữ vương. Chỉ cần lấy được nó là chúng ta sẽ bỏ trốn”. Anh nháy mắt cười nụ cười thật thuần khiết và rạng rỡ.
“Đúng thế, số tài sản quý giá của một đời như thế chắc phải trưng bày hết trong một bảo tàng lớn của Anh mất. Nhưng một người ngay cả tước vị, địa vị hoàng cung cũng không coi ra gì lẽ nào anh muốn làm một người quản lý bảo tàng nổi tiếng sao?”
“Động cơ… đó còn là một bí mật”. Anh nheo mắt lại và cười nhẹ.
Thiên Hạ lùi để tiến tiếp: “Vậy thì anh tìm em để làm gì? Bởi vì em là nhà kiểm định đá quý hàng đầu sao? Bởi vì anh tin em sao? Hay là bởi vì anh nghĩ em không có tham vọng với đá quý cho nên mới muốn em cùng đi tìm với anh?”
“Ngôn Thiên Hạ, tại sao em luôn như thế chứ?” Khưu Lạc đột nhiên nổi cáu: “Em luôn cho rằng mình là nhất, cố chấp phiến diện khi đánh giá người khác, dường như cả thế giới này làm tổn thương em, có lỗi với em, bỏ rơi em”.
“Vậy anh nói anh yêu em đi”. Thiên Hạ đứng dậy gắt lên với anh. Im lặng một hồi lâu cô hạ giọng nói tiếp: “Vậy anh nói anh yêu em đi. Anh nói rồi em sẽ tin. Bỏ trốn cũng được, đi tìm đá quý cũng được, cho dù lưu lạc bốn biển em cũng theo”.
“Thiên Hạ, em biết mà, anh là chuyên gia nói dối. Nếu anh muốn lừa em thì những lời ngọt ngào bay bổng anh nói ra vô cùng dễ dàng, nhưng câu này, xin lỗi em…”
Cô giống như bị người ra rút hết hơi thở, cứ trân trân đứng nhìn Khưu Lạc, đôi môi cong lên muốn hỏi nhưng nghẹn cứng lại.
Tính toán có kỹ lưỡng đến mấy cũng không có tác dụng gì, cô vẫn không nói ra được câu nói đó. Cô đã yêu cái người ngay cả câu “anh yêu em” cũng không nói ra được ấy. Bởi vì mãi mãi người ấy không thể chịu hết trách nhiệm mà câu nói này mang lại.
“Đừng như thế, Thiên Hạ”. Anh lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy cô bị tổn thương một lần nữa. “Trưa ngày mai nữ vương sẽ mở tiệc gặp Isabella, bà ấy sẽ tặng sợi dây chuyền nhiều đời làm của hồi môn cho cô ấy, buổi tối là anh có thể lấy được nó. Nhanh nhất là tối mai chúng ta có thể rời khỏi đây”. Nói xong anh quay lưng rời khỏi phòng âm nhạc.
Trong căn phòng nguy nga tráng lệ mà cô đơn lạnh lẽo, Thiên Hạ một mình đứng đó, hồi lâu, miệng chẳng thốt lên được lời nào.
Sau khi trở về phòng, Khưu Lạc mở một chai Vodka và uống liền mấy hơi, anh chỉ có cảm giác rượu đi vào thực quản và kích thích vô cùng mạnh, cay xè, khó chịu như lửa đốt.
Anh không thích bản thân mình bây giờ, ngay cả tình cảm cũng không khống chế được.
“Công chúa Isabella tới”. Bên ngoài có tiếng thông báo, Isabella đẩy cửa phòng anh bước vào sau đó khép cửa lại. Mùi rượu thốc vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu: “Sao thế? Tâm trạng anh không vui à?”
“Cảm ơn sự quan tâm của em, chẳng liên quan gì đến em cả”.
“Em cũng không muốn bị quan tâm đến anh”. Ánh mắt của cô lại giống như hôm gặp gỡ đầu tiên, cao ngạo và lạnh lùng: “Khưu Lạc, hết đêm nay là còn bốn hôm nữa đến hôn lễ”. Thấy anh không trả lời gì cô nói tiếp: “Hy vọng mọi chuyện không xảy ra sai sót gì”.
Anh cười nhạt và nhìn cô, đôi mắt màu xanh giống như hồ nước bị đóng băng: “Isabella, em đang nghi ngờ anh sao? Vậy nếu chỉ dựa vào bản thân em, em đã thành công bao giờ chưa?”
“Anh!” Sắc mặt Isabella liền thay đổi, ban đầu cô không nói được gì nhưng sau đó đã thay đổi sắc mặt và nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu không công chúa ta không bao giờ thèm nói chuyện với hạng người như anh”. Nói xong liền đi luôn.
Khưu Lạc nới lỏng cà vạt của mình và dựa vào bên giường, chìm đắm trong làn gió đêm, dần dần bình tĩnh lại. Như thế mới đúng, lạnh lùng, không có tình cảm, đó mới là Khưu Lạc.
Trưa hôm sau tại phòng khách lớn trong cung điện. Nữ vương bệ hạ ngồi trên cao, cách đó ba bậc thang là họ hàng thân thích và các thành phần quý tộc.
Anna, Sophie, Kelly không đi cùng nhau mà cách lâu sau mới đến cung điện và mất hút trong đám đông.
Ngôn Thiên Hạ và các giáo viên đàn khác ngồi bên cạnh chơi đàn, cống hiến cho giới quý tộc những ca khúc bay bổng và mượt mà.
“Yên lặng” Tiếng người đi theo bên cạnh nữ vương hô lên. Tất cả mọi người không ai nói gì, chỉ có tiếng đàn piano vẫn tiếp tục: “Công chúa Isabella, tử tước Khưu Lạc tới”.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính, công chúa khoác tay Khưu Lạc, đi ngược hướng ánh sáng, giống như một đôi tình nhân đẹp lung linh, mờ ảo. Tất cả mọi người đều đứng yên tĩnh ở phía bên phải, những người chơi nhạc ở phía bên trái vẫn tiếp tục. Hai người đi vào chính điện, và hành lễ trước mặt nữ vương.
“Mọi người đều biết, Isabella là con gái duy nhất của ta”. Giọng nữ vương vang lên khắp điện. “Mãi ta mới sinh được nó nên ta luôn yêu thương nó. Chớp mắt con gái ta đã đến tuổi lập gia đình. Là một người mẹ như ta, ngày hôm nay đứng đây, các vị hoàng tộc thân thích hãy làm chứng, ta sẽ trao cho con gái ta viên Thỉ Xa Cúc gia truyền trong hoàng thất Đan Mạch đã ba trăm năm”.
Nói xong, cung nữ cẩn thận mang một chiếc hộp có phủ vải lụa màu xanh đến trước mặt hai người, trên chiếc hộp là hai sợi dây chuyền, phần mặt dây là nửa viên đá quý.
“Ta đã sai người cắt viên Thỉ Xa Cúc ra làm hai phần, chúc hai con luôn luôn hạnh phúc, bình an. Bốn ngày nữa trong lễ cưới các con hãy đeo chúng để đón khách. Từ nay về sau hai sợi dây chuyền có viên đá xanh Thỉ Xa Cúc này sẽ là vật tượng trưng cho các đôi lứa yêu nhau trong hoàng tộc”. Nói xong gương mặt nữ vương rạng rỡ nụ cười.
Một viên đá hoàn chỉnh bị chia làm hai phần, là một nhà giám định đá quý như Thiên Hạ nghe thấy tin này mà cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Là một người kế thừa hoàng thất như Isabella, có đánh chết cô cũng không dám giao nửa viên đá còn lại cho Khưu Lạc.
Viễn cảnh tương lai tươi đẹp bị hủy diệt trong chốc lát.
Khưu Lạc khẽ liếc nhìn Thiên Hạ, hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng nói được lời nào. Trong nháy mắt Khưu Lạc đã khoác lên mình chiếc mặt nạ cung kính, anh cùng Isabella tiến lại gần để cảm tạ nữ vương.
Thiên Hạ không biết mình đã trở về phòng nghỉ ngơi của giáo viên nhạc bằng cách nào nữa.
Thiên Hạ dựa vào cửa sổ trên giường, ánh trăng và những cành nguyệt quế tỏa mùi hương len vào trong cửa sổ, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc cô.
Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Thiên Hạ nhìn thấy một giáo viên nhạc khác cũng ở trong phòng, đó là cô gái mang chiếc hộp nhạc đến cho Thiên Hạ, cô gái nói: “Chiếc hộp nhạc đẹp quá, Thiên Hạ, hóa ra chị có anh bạn trai tình cảm như thế này”.
“Không phải bạn trai… mà là chồng chưa cưới cũ”. Cô nhẹ nhàng đáp, trong mắt đượm buồn.
“Ôi, một người đàn ông tình cảm như thế tại sao lại hủy hôn chứ? Chị xem, anh ấy còn nhớ sinh nhật chị, quan tâm chị như thế này, nếu như chị còn thích anh ấy một chút thì mau trở về bên anh ấy đi”.
“Trả lại cho chị chiếc hộp nhạc”, cô không muốn trả lời câu hỏi, cô đưa tay với chiếc hộp rồi đặt nó ngay đầu giường. Nàng tiên cá khẽ rung rung cái đuôi, dường như đang muốn thu hút sự chú ý của cô.
Đột nhiên điện thoại rung, là tin nhắn Khưu Lạc gửi đến: Đêm nay không đi nữa.
Cô cũng đã đoán trước được chuyện này, cô chần chừ rồi bấm phím, hỏi anh: Hôn lễ thực sự phải tổ chức sao?
Không ngờ rằng anh trả lời nhanh đến thế, dường như không chút do dự: Đương nhiên!
Trái tim cô như rơi xuống đáy biển lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt nó đã trở nên cứng rắn hơn. Cô tắt máy và bắt đầu chuẩn bị hành lý. Cô nhét mấy bộ quần áo vào va li sau đó chuẩn bị tiền mặt, thẻ tín dụng, và cuối cùng cũng đặt luôn hộp nhạc vào va li. Trong một thời gian ngắn đã hoàn thành tất cả, nhìn cô bạn cùng phòng đang đứng đơ người ra đó và hỏi gấp: “Thiên Hạ, chị định đi sao?”
“Ừ, cảm ơn em vì những ngày qua đã bên chị”.
“Chị đi tìm người chồng chưa cưới của chị phải không?” Cô gái mở to mắt hỏi.
Thiên Hạ cười.
“Được, em cổ vũ cho chị. Thiên Hạ đi nhé, khi kết hôn nhất định phải gửi thiếp mời cho em nhé!”
Thiên Hạ không biết nên cười hay nên khóc lúc này.
“Nếu như lát nữa có người gọi điện thoại hỏi chị thì em nói chị đi rồi nhé!” Nói xong cô cười nhạt rồi ôm người bạn cùng phòng một cái trước khi rời đi.
Cô đi theo con đường nhỏ ra hướng ngoài cửa bắc để không bị người canh cổng phát hiện. Hai bên con đường nhỏ trồng đầy cây nguyệt quế, mùi hương như thấm sâu vào lòng người. Ánh trăng luồn qua bóng cây và in hình loang lổ trên mặt đất.
Đêm tối tĩnh lặng và cô đơn, cô lựa chọn ra đi một mình nhưng trái tim luôn bất an.
Nếu như không cách nào khống chế được Khưu Lạc vậy thì cô chỉ còn cách lấy lùi làm tiến. Nếu như anh thực sự muốn kết hôn cùng công chúa thì cả đời này anh đừng mong gặp lại cô.
Khưu Lạc sống ở tòa nhà bên cửa phía tây bắc, anh ấy nhất định sẽ đi xe một vòng quanh cửa để đến cửa chính phía bắc ngăn cô, nhất định là như thế…
Tuy nhiên cô sai rồi, cho dù cô đã cố tình đi chậm, đi mất nửa tiếng mới ra đến cửa bắc, cô lại tiếp tục mất thêm mười lăm phút nữa để giải thích với thị vệ gác cổng lý do rời khỏi cung trong đêm tối. Cho đến khi ra ngoài cửa, chẳng có ai đợi cô cả.
Khoảnh khắc ấy tất cả niềm bi thương và tuyệt vọng dồn lên vai, cô cảm giác không thể thở được nữa.
Hóa ra, cho dù có yêu sâu đậm đi nữa cũng không nhất định có một cái kết đẹp.
Hóa ra, cho dù có trả giá đi nữa cũng không nhất định được đền đáp.
Hóa ra, cho dù có chờ đợi đi nữa cũng không nhất định có kết cục.
/43
|