Thành thật xin lỗi đọc giả về sự cố đăng nhầm chương 11 trước đó của mk. Đây mới là phần tiếp theo của chương 8 nha.
Đúng thật sự là cô không lừa cậu ta, cô chỉ sợ việc cô bị lừa, sẽ khiến người kia xuất hiện, đến lúc đó, không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì. Cô còn nhớ năm học cấp hai, có một lần cô bị một bạn nữ lừ cho leo cây, không ngờ lại khiến người kia ra ngoài, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ sáng hôm sau đi học, khi gặp bạn nữ kia thì bạn ấy liền tỏ vẻ sợ hãi chạy đi. Vì vậy năm cấp hai, đã không ít những lời đồn thổi vì cô. Mà chỉ có anh hai, là biết được lí do của những lời đồn đó, vì vậy, cô không muốn vừa đến trường này, đã gây ra vụ việc nặng nề. Cho dù lời cô nói ra có chút kì lạ, à không, phải nói là rất kì lạ, nhưng cô chỉ muốn tốt cho họ. Vậy mà bạn nam kia lại nhìn cô với ánh mắt không thể tin được. Bạn nam khẽ cười:
“Ồ, vậy sao? Nhưng yên tâm, tôi sẽ không lừa cậu đâu. Tôi không phải là khoác lác đâu, nhưng tôi không biết nói dối, thật đấy!”
Cô nhìn vào mắt bạn nam đang chân thành nhìn mình, vui vẻ trả lời lại:
“Vậy cảm ơn bạn nhiều lắm. Tạm biệt, mình đi trước nhé!”
Bạn nam vẫy tay mỉm cười chào lại cô. Trần Tích Nhĩ đi loanh quanh lòng vòng theo lời bạn nam kia nói. Kết quả, cô đứng trước một căn nhà vệ sinh. Trần Tích Nhĩ mặt đen như đít nồi:
“Cái gì mà tôi không biết nói dối chứ! Tên khốn nạn! Để bà đây gặp lại thì đừng có mà trách. Đã nói trước lừa tôi hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm rồi còn gì! Thôi chết, phải làm sao bây giờ, lỡ người kia ra thì phải làm sao? Aaaa, phải làm sao đây, làm sao bây giờ, người kia mà ra ngoài bây giờ thì thôi xong rồi”
Trần Tích Nhĩ đứng lên ngồi xuống không yên, cuối cùng, hiện tượng quen thuộc đã xuất hiện, đầu cô đau như búa bổ, khiến cô phải ngồi xuống đất ôm lấy đầu. Ý thức cô đang dần mất đi, thay cho một ý thức của con người khác. Trần Tích Nhĩ thứ hai đã xuất hiện.
Đúng thật sự là cô không lừa cậu ta, cô chỉ sợ việc cô bị lừa, sẽ khiến người kia xuất hiện, đến lúc đó, không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì. Cô còn nhớ năm học cấp hai, có một lần cô bị một bạn nữ lừ cho leo cây, không ngờ lại khiến người kia ra ngoài, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ sáng hôm sau đi học, khi gặp bạn nữ kia thì bạn ấy liền tỏ vẻ sợ hãi chạy đi. Vì vậy năm cấp hai, đã không ít những lời đồn thổi vì cô. Mà chỉ có anh hai, là biết được lí do của những lời đồn đó, vì vậy, cô không muốn vừa đến trường này, đã gây ra vụ việc nặng nề. Cho dù lời cô nói ra có chút kì lạ, à không, phải nói là rất kì lạ, nhưng cô chỉ muốn tốt cho họ. Vậy mà bạn nam kia lại nhìn cô với ánh mắt không thể tin được. Bạn nam khẽ cười:
“Ồ, vậy sao? Nhưng yên tâm, tôi sẽ không lừa cậu đâu. Tôi không phải là khoác lác đâu, nhưng tôi không biết nói dối, thật đấy!”
Cô nhìn vào mắt bạn nam đang chân thành nhìn mình, vui vẻ trả lời lại:
“Vậy cảm ơn bạn nhiều lắm. Tạm biệt, mình đi trước nhé!”
Bạn nam vẫy tay mỉm cười chào lại cô. Trần Tích Nhĩ đi loanh quanh lòng vòng theo lời bạn nam kia nói. Kết quả, cô đứng trước một căn nhà vệ sinh. Trần Tích Nhĩ mặt đen như đít nồi:
“Cái gì mà tôi không biết nói dối chứ! Tên khốn nạn! Để bà đây gặp lại thì đừng có mà trách. Đã nói trước lừa tôi hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm rồi còn gì! Thôi chết, phải làm sao bây giờ, lỡ người kia ra thì phải làm sao? Aaaa, phải làm sao đây, làm sao bây giờ, người kia mà ra ngoài bây giờ thì thôi xong rồi”
Trần Tích Nhĩ đứng lên ngồi xuống không yên, cuối cùng, hiện tượng quen thuộc đã xuất hiện, đầu cô đau như búa bổ, khiến cô phải ngồi xuống đất ôm lấy đầu. Ý thức cô đang dần mất đi, thay cho một ý thức của con người khác. Trần Tích Nhĩ thứ hai đã xuất hiện.
/62
|