Hắn không ở lại nơi đó nữa. Trong cơn mưa, hắn phóng thật nhanh quay về nhà Tích Nhĩ. Đến nhà Tích Nhĩ thì cả người ướt sũng. Hắn vội vã bước vào bên trong:
“Có ai ở nhà không ạ?”
Dương Uyển chạy ra nhìn thử, cô nàng ngạc nhiên thốt lên:
“A! Phạm Thiên Phong? Sao cậu tới đây?”
“Tôi tới đây gặp Tích Nhĩ”
Dương Uyển thấy cả người hắn ướt sũng, cũng nhanh chóng lôi hắn vào:
“Vào nhà đi. Cậu gặp mưa hay sao mà người ướt như vậy”
Phạm Thiên Phong gật đầu:
“Ừ. Gặp chút mưa”
Lúc này, bà Trần đi ra, vừa nhìn thấy Phạm Thiên Phong là nhận ra ngay hắn. Đây chẳng phải là anh chàng đó sao? Ây da, khách quý nha. Phạm Thiên Phong thấy bà thì cúi đầu:
“Cháu chào bác ạ”
Bà tươi cười, nói:
“Phong đấy à cháu? Sao người ướt như vậy. Hay là ở lại nhà bác tắm đi. Cứ để ướt thế này bị cảm lạnh đấy”
Nói xong, bà kêu vọng lại:
“Tử Dương! Tử Dương”
Trần Tử Dương bước ra. Phạm Thiên Phong ngạc nhiên khi thấy anh:
“Anh là...?”
Trần Tử Dương mỉm cười, đưa tay ra trước mặt:
“Xin chào, tôi là anh trai song sinh với Tích Nhĩ”
Phạm Thiên Phong cũng mỉm cười bắt tay với anh:
“Tôi là Phạm Thiên Phong. Lúc nãy cũng giới thiệu rồi. Tôi là bạn của Tích Nhĩ”
Bà Trần ngạc nhiên:
“Hai đứa có quen nhau từ trước à?”
Trần Tử Dương gật đầu:
“Con và cậu ấy lúc nãy vừa gặp nhau ngoài cửa”
“Vậy tốt rồi. Con dẫn cậu ấy vào tắm đi. Để người ướt như vậy sẽ nhanh ốm lắm”
Trần Tử Dương gật đầu, đưa Phạm Thiên Phong vào phòng tắm.
Một lát sau Phạm Thiên Phong đi ra. Cả nhà đang ngồi trong mâm cơm. Bà Trần vẫy tay với hắn:
“Xuống đây ngồi đi con”
Hắn mỉm cười, ngồi xuống cạnh Trần Tử Dương. Dương Uyển lên giọng hỏi:“Không chờ Tích Nhĩ về ăn cùng sao bác?”
Bà Trần lắc đầu:
“Mấy đứa cứ ăn đi, không phải chờ nó. Bác hâm nóng thức ăn lại cho nó l được rồi”
Lúc cả nhà định ăn thì Tích Nhĩ cũng về tới nhà. Cô chạy vào trong nhà:
“Uả, mọi người ăn cơm sớm vậy? Vậy mà chẳng chờ con về ăn chung nữa”
Sau đó, cô ngạc nhiên nhìn lên Phạm Thiên Phong:
“Sao cậu lại ở đây?”
Hắn vẫn nở nụ cười với cô, giương mặt lên dùng điệu bộ trọc tức cô thường ngày mà nói:
“Sao tôi lại không thể ở đây?”
“Nhưng mà... Cái gì vậy, vừa mới gặp lại mà đã trọc tức người khác rồi”
Phạm Thiên phong mỉm cười với cô thật vui vẻ, nhưng nếu để ý, lúc hắn cúi đầu xuống, ánh mắt liền thay đổi. Nhưng không sao, chỉ cần cô vui. Hắn vẫn sẽ dùng gương mặt tươi cười này để đối diện với cô. Tích Nhĩ cùng mọi người ngồi vào mâm cơm ăn chung. Mọi người cười nói vui vẻ, nói về nhiều vấn đề. Đã lâu ắm rồi, từ ngày mẹ mất đi. Hắn đã không có được bữa ăn ngon như vậy. Bữa ăn có cả gia đình. Hắn nhìn những con người thân thiện này. Trên môi không tự chủ được, khẽ cong lên một đường hoàn mĩ.
Cơn mưa qua đi là bầu không khí đầy mát mẻ trở lại. Phạm Thiên Phong và Trần Tích Nhĩ đi dạo quanh làng về đêm. Trước mặt bọn họ là cánh đồng lúa xanh. Phía xa có giăng vài ngọn đèn. Khung cảnh thật yên bình. Phạm Thiên Phong quay sang hỏi cô:
“Sao không nói với tôi? Về chuyện cậu bị đuổi học ấy?”
Tích Nhĩ chề môi nói:
“Không phải là bị đuổi học. Là tôi tự bỏ học!”
“Giống nhau cả thôi. Điều quan trọng là cậu không nói với tôi”
Tích Nhĩ cúi đầu:
“Tôi nghĩ, không nhất thiết phải nói với cậu”
“Không nhất thiết phải nói với tôi? Rốt cục cậu xem tôi là gì vậy Tích Nhĩ?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ “Chẳng lẽ đến tư cách làm một người bạn cậu tin tưởng, tôi cũng không thể ư?”
Phạm Thiên Phong thở dài nối tiếp:
“Chắc cậu ghét tôi lắm. Tôi lúc nào cũng gây rắc rối cho cậu”
“Không phải...”
“Cậu biết không Tích Nhĩ. Tôi từ nhỏ, sống trong thế giới nhung lụa. Ai cũng nói, tôi kiêu ngạo, tình đại thiếu gia cao, lạnh lùng lại không thân thiện. Nhưng thực ra, bọn họ làm thân với tôi vì cái gì chứ? Không phải là vì thân phận của tôi sao? Nhưng mà cậu lại khác bọn họ. Cậu cãi nhau với tôi, đánh nhau với tôi, mắng chửi tôi. Ở bên cạnh cậu, tôi có cảm giác rất thoải mái. Tôi thực sự xem cậu là bạn. Nhưng có vẻ, cậu không xem tôi là bạn rồi”
“Ai nói với cậu là tôi không xem cậu là bạn? Vì xem cậu là bạn, nên tôi mới không nói chuyện này với cậu, sợ cậu lo lắng. Tôi thực sự rất vui vì có một người bạn như cậu”
Phạm Thiên Phong mỉm cười. Như vậy là đủ rồi. Ít nhất cô gái ấy, còn xem hắn là bạn. Như nhớ ra việc quan trọng hắn nói:
“Phải rồi. Suýt nữa thì tôi quên chuyện chính. Tôi có một bất ngờ muốn nói cho cậu”
Tích Nhĩ vui mừng:
“Bất ngờ gì vậy?”
“Có ai ở nhà không ạ?”
Dương Uyển chạy ra nhìn thử, cô nàng ngạc nhiên thốt lên:
“A! Phạm Thiên Phong? Sao cậu tới đây?”
“Tôi tới đây gặp Tích Nhĩ”
Dương Uyển thấy cả người hắn ướt sũng, cũng nhanh chóng lôi hắn vào:
“Vào nhà đi. Cậu gặp mưa hay sao mà người ướt như vậy”
Phạm Thiên Phong gật đầu:
“Ừ. Gặp chút mưa”
Lúc này, bà Trần đi ra, vừa nhìn thấy Phạm Thiên Phong là nhận ra ngay hắn. Đây chẳng phải là anh chàng đó sao? Ây da, khách quý nha. Phạm Thiên Phong thấy bà thì cúi đầu:
“Cháu chào bác ạ”
Bà tươi cười, nói:
“Phong đấy à cháu? Sao người ướt như vậy. Hay là ở lại nhà bác tắm đi. Cứ để ướt thế này bị cảm lạnh đấy”
Nói xong, bà kêu vọng lại:
“Tử Dương! Tử Dương”
Trần Tử Dương bước ra. Phạm Thiên Phong ngạc nhiên khi thấy anh:
“Anh là...?”
Trần Tử Dương mỉm cười, đưa tay ra trước mặt:
“Xin chào, tôi là anh trai song sinh với Tích Nhĩ”
Phạm Thiên Phong cũng mỉm cười bắt tay với anh:
“Tôi là Phạm Thiên Phong. Lúc nãy cũng giới thiệu rồi. Tôi là bạn của Tích Nhĩ”
Bà Trần ngạc nhiên:
“Hai đứa có quen nhau từ trước à?”
Trần Tử Dương gật đầu:
“Con và cậu ấy lúc nãy vừa gặp nhau ngoài cửa”
“Vậy tốt rồi. Con dẫn cậu ấy vào tắm đi. Để người ướt như vậy sẽ nhanh ốm lắm”
Trần Tử Dương gật đầu, đưa Phạm Thiên Phong vào phòng tắm.
Một lát sau Phạm Thiên Phong đi ra. Cả nhà đang ngồi trong mâm cơm. Bà Trần vẫy tay với hắn:
“Xuống đây ngồi đi con”
Hắn mỉm cười, ngồi xuống cạnh Trần Tử Dương. Dương Uyển lên giọng hỏi:“Không chờ Tích Nhĩ về ăn cùng sao bác?”
Bà Trần lắc đầu:
“Mấy đứa cứ ăn đi, không phải chờ nó. Bác hâm nóng thức ăn lại cho nó l được rồi”
Lúc cả nhà định ăn thì Tích Nhĩ cũng về tới nhà. Cô chạy vào trong nhà:
“Uả, mọi người ăn cơm sớm vậy? Vậy mà chẳng chờ con về ăn chung nữa”
Sau đó, cô ngạc nhiên nhìn lên Phạm Thiên Phong:
“Sao cậu lại ở đây?”
Hắn vẫn nở nụ cười với cô, giương mặt lên dùng điệu bộ trọc tức cô thường ngày mà nói:
“Sao tôi lại không thể ở đây?”
“Nhưng mà... Cái gì vậy, vừa mới gặp lại mà đã trọc tức người khác rồi”
Phạm Thiên phong mỉm cười với cô thật vui vẻ, nhưng nếu để ý, lúc hắn cúi đầu xuống, ánh mắt liền thay đổi. Nhưng không sao, chỉ cần cô vui. Hắn vẫn sẽ dùng gương mặt tươi cười này để đối diện với cô. Tích Nhĩ cùng mọi người ngồi vào mâm cơm ăn chung. Mọi người cười nói vui vẻ, nói về nhiều vấn đề. Đã lâu ắm rồi, từ ngày mẹ mất đi. Hắn đã không có được bữa ăn ngon như vậy. Bữa ăn có cả gia đình. Hắn nhìn những con người thân thiện này. Trên môi không tự chủ được, khẽ cong lên một đường hoàn mĩ.
Cơn mưa qua đi là bầu không khí đầy mát mẻ trở lại. Phạm Thiên Phong và Trần Tích Nhĩ đi dạo quanh làng về đêm. Trước mặt bọn họ là cánh đồng lúa xanh. Phía xa có giăng vài ngọn đèn. Khung cảnh thật yên bình. Phạm Thiên Phong quay sang hỏi cô:
“Sao không nói với tôi? Về chuyện cậu bị đuổi học ấy?”
Tích Nhĩ chề môi nói:
“Không phải là bị đuổi học. Là tôi tự bỏ học!”
“Giống nhau cả thôi. Điều quan trọng là cậu không nói với tôi”
Tích Nhĩ cúi đầu:
“Tôi nghĩ, không nhất thiết phải nói với cậu”
“Không nhất thiết phải nói với tôi? Rốt cục cậu xem tôi là gì vậy Tích Nhĩ?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ “Chẳng lẽ đến tư cách làm một người bạn cậu tin tưởng, tôi cũng không thể ư?”
Phạm Thiên Phong thở dài nối tiếp:
“Chắc cậu ghét tôi lắm. Tôi lúc nào cũng gây rắc rối cho cậu”
“Không phải...”
“Cậu biết không Tích Nhĩ. Tôi từ nhỏ, sống trong thế giới nhung lụa. Ai cũng nói, tôi kiêu ngạo, tình đại thiếu gia cao, lạnh lùng lại không thân thiện. Nhưng thực ra, bọn họ làm thân với tôi vì cái gì chứ? Không phải là vì thân phận của tôi sao? Nhưng mà cậu lại khác bọn họ. Cậu cãi nhau với tôi, đánh nhau với tôi, mắng chửi tôi. Ở bên cạnh cậu, tôi có cảm giác rất thoải mái. Tôi thực sự xem cậu là bạn. Nhưng có vẻ, cậu không xem tôi là bạn rồi”
“Ai nói với cậu là tôi không xem cậu là bạn? Vì xem cậu là bạn, nên tôi mới không nói chuyện này với cậu, sợ cậu lo lắng. Tôi thực sự rất vui vì có một người bạn như cậu”
Phạm Thiên Phong mỉm cười. Như vậy là đủ rồi. Ít nhất cô gái ấy, còn xem hắn là bạn. Như nhớ ra việc quan trọng hắn nói:
“Phải rồi. Suýt nữa thì tôi quên chuyện chính. Tôi có một bất ngờ muốn nói cho cậu”
Tích Nhĩ vui mừng:
“Bất ngờ gì vậy?”
/62
|