“Trưởng lão Thần miếu Gaia đều là những kẻ độc tài, không ngờ không hỏi ta một câu liền cho ta cái chức trưởng lão!”
Trương Đức Bưu thầm oán giận một câu.
Hội trưởng lão cho hắn trở thành một vị trưởng lão mới sợ rằng cũng không có ý tốt, những ngày gần đây người Nam Cương đến khảo hạch rất nhiều, đều là cao thủ trong bộ lạc, cũng có không ít đệ nhất dũng sĩ của các bộ lạc. Thần miếu chỉ có sáu vị trưởng lão, nhân thủ không đủ, cho nên mới cho hắn thượng vị, trở thành trưởng lão.
Trong lòng Đồ Mông Di Lặc vô cùng buồn bực, đối với vị trí trưởng lão Thần miếu, khối người thèm thuồng mà không được, duy chỉ có mỗi tên tiểu tử này, giống như là ai đó muốn lấy mạng hắn, chỉ hận không thể chạy trốn kịp.
Cũng may Đồ Mông trưởng lão đã tính đến việc hắn sẽ từ chối, vội vàng tung chiêu ‘sát thủ’, dùng bộ võ học tinh thâm nhất Thần miếu để ‘dụ dỗ’ hắn.
Đại trưởng lão đã sớm nhận ra tiểu man tử này là một gã ‘võ si’ chính hiệu, quyền lực địa vị với hắn chẳng khác gì cỏ rác, chỉ có võ học mới có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
- Thần miếu còn có môn võ học tinh thâm hơn?
Tinh thần Trương Đức Bưu rung động, đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái đám người Đồ Mông trưởng lão nói với nhau, không nhịn được hỏi:
- Đại trưởng lão, không phải là đã nói ngài không có ‘của riêng’ sao? Sao tự nhiên lại lòi ra thêm một môn võ học thế?
Khuôn mặt Đồ Mông trưởng lạo đỏ lên, ấp úng hồi lâu, đột nhiên giận dữ, cốc hắn mấy cái rõ kêu, cả giận nói:
- Rốt cuộc ngươi có học hay không?
- Có, có!
Trương Đức Bưu vội vàng gật đầu, đi theo Đồ Mông trưởng lão ra phía sau Thần điện, hướng về phía sau núi, đi lòng vòng một hồi thì đến một sơn cốc. Sơn cốc này cực kỳ yên tĩnh, mọc lên một cây đại thụ che trời, cành là xum xuê.
Đi vào giữa sơn cốc thì một vòng bảo hộ ma pháp phỉ thúy xuất hiện trước mắt, diện tích bao phủ khoảng ba bốn km2, vòng bao hộ này mơ hồ tản mạn ra khí tức ma pháp sinh mệnh, bởi vậy nên thực vật trong sơn cốc mới tươi tốt như vậy.
Trương Đức Bưu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, người Nam Cương trời sinh không thể sử dụng ma pháp, nhưng tại Thánh sơn của Man tộc, không ngờ lại xuất hiện một vòng bảo hộ lớn như vậy, khiến cho người ta cảm thấy tò mò khó hiểu.
Đồ Mông trưởng lão cười nói:
- Nơi này mới chân chính là Thần miếu, môn võ học cao thâm nhất của Man tộc Nam Cương chúng ta cũng ở chỗ này. Vòng bảo hộ ma pháp này có hiệu quả kỳ diệu, chỉ có người mang huyết thống Nam Cương mới có thể tiến vào trong đó, nếu không cho dù là Kiếm thánh hay Thánh ma đạo sư đến đây cũng không có cách nào đi vào. Trong những năm chiến tranh, nơi này chính là nơi che chở cuối cùng của người Nam Cương chúng ta.
Hai người đi xuyên qua vòng bảo hộ ma pháp to lớn này, Trương Đức Bưu không nhịn được cảm thán một tiếng, chỉ thấy bức tượng thần khổng lồ đứng sừng sững giữa trung tâm vòng bảo hộ, cao hơn trăm thước, cám giác áp bức trầm trọng nhất thời ép vào mặt.
Hai bức tưỡng thần này, bên trái chính là tín ngưỡng của Man tộc – nữ thần Gaia, bên phải chính là tín ngưỡng của Vu sư Man tộc – nữ thần Sinh Mệnh.
Dưới chân nữ thần Sinh Mệnh chính là Sinh Mệnh tế đàn. Tương truyền nữ thần Sinh Mệnh vì thương xót người dân Man tộc không có thiên phú ma pháp nên nàng đã buông xuống thần tích, để cho người dân Man tộc có thể thông qua phương pháp hiến tế sức mạnh, dùng lực lượng cường đại của mình để đổi lấy ma pháp sinh mệnh, điều trị cho người Nam Cương khi ốm đau.
Trong Lạc Nhật sâm lâm, trên cơ bản từng thôn xóm đều có Vu sư của riêng mình, bọn họ đều là những trưởng giả vô tư, bọn dọ dâng hiến chính lực lượng của mình đồi lấy ma pháp sinh mệnh từ Sinh Mệnh tế đàn, làm cho người dân Nam Cương thoát khỏi bệnh tật.
Trương Đức Bưu tinh tế đánh giá Sinh Mệnh tế đàn, chỉ thấy trên đây có rất nhiều dạng ký hiệu, dĩ nhiên cũng cùng loại với hệ thống ký hiệu mười hai ma thú, hắn thầm nghĩ: “Thần tích cái quái gì, tổ tiên Man tộc chúng ta cũng học được cách giả dạng thần côn rồi, cái này rõ ràng là một mô hình ma pháp trận chuyển huyết mạch loại lớn! Xem ra Thần miếu Nam Cương chúng ta cũng có tư liệu về hệ thống ký hiệu mười hai ma thú!”
Về phần dưới chân bức tượng nữ thần Gaia có một con Long Quy đang quỳ, con Long Quy này cao hơn mười thước, quy xác hơn trăm thước, đầu giống ác long, mở ra cái miệng khổng lồ, có vẻ vô cùng hung ác, trên lưng cõng bức tượng nữ thần cao vút.
Lúc này Trương Đức Bưu mới chú ý, vòng bảo hộ ma pháp này được phát ra từ trên người Long Quy, phát ra ma pháp lực cuồn cuộn không ngừng.
“Chẳng lẽ Long Quy này là một con vật sống?”
Hắn xem xét lại kỹ càng liền phát hiện ra con Long Quy này đã sớm tử vong không biết bao lâu, chỉ còn lại một bộ quy xác, trong lòng hoảng sợ vạn phần: “Trời ạ! Long Quy này khi còn sống hẳn phải là Thánh cấp ma thú…không! Phải mạnh hơn Thánh cấp nhiều, sợ rằng đạt đến cấp Truyền Kỳ, nếu không cũng sẽ không tản ra ma pháp lực kinh khủng như vậy được!”
Trong không gian giới chỉ của Trương Đức Bưu cũng có một cái đầu lâu của Thánh cấp Ngân Nguyệt cự lang, hai con mắt sói trong đầu lâu cũng tản mạn ra ma pháp lực, nhưng so với đầu Long Quy này quả thực không đáng nhắc tới!
- Đầu Long Quy này là thú cưỡi của một vị tiền bối đạt đến Truyền Kỳ cấp sống trong thời đại Thượng Cổ, sau khi Long Quy chết liền được vị tiền bối đó an táng tại đây.
Trưỡng lão Đồ Mông Di Lặc thản nhiên nói:
- Lại nói tiếp, chúng ta Man tộc Nam Cương mới là vùng đất khởi nguyên của đấu khí trên thế giới này, bởi vì Dã Man kình của chúng ta chính là thiên phú kỹ năng, là đấu khí có hình thái nguyên thủy nhất. Thời kỳ Thượng Cổ, văn minh ma pháp vốn cường thịnh, trong Thần miếu Gaia của chúng ta xuất hiện những nhân vật thiên tài, truyền lại đấu khí cho những chủng tộc khác, mới hình thành nên cục diện đấu khí cùng ma pháp có sức ảnh hưởng ngang nhau. Những chủng tộc bên ngoài lại tưởng rằng đấu khí là do bọn họ sáng chế ra, thật sự buồn cười!
Trong lòng Trương Đức Bưu khiếp sợ vạn phần, Man tộc Nam Cương không ngờ là cái nôi của đấu khí trên thế giới, tinh tức này quả thực làm người khác kinh sợ!
Bất quá ngẫm nghĩ cẩn thận, chuyện Man tộc Nam Cương sáng tạo ra đấu khí cũng là chuyện hiển nhiên, bởi vì Dã Man kình chính là thiên phú kỹ năng của bọn họ, là một loại đấu khí có hình thái nguyên thủy nhất.
Lập tức Trương Đức Bưu lại nhẹ nhàng lắc đầu, Man tộc Nam Cương quả thật là vùng đất khởi nguyên của đấu khí, nhưng những chủng tộc khác lại là người đem đấu khí phát dương quang đại, mà đấu khí Man tộc lại dần dần xuống dốc. Đây là sự thật bất luận ai cũng không thể phủ nhận, bằng chứng là trên Kỳ Công Đấu Khí bảng cũng chỉ có một tâm pháp đấu khí duy nhất do Man tộc sáng chế - Long Mông Bảo Tượng quyết.
Đồ Mông đại trưởng lão đi đến bên miệng Long Quy, nhìn Trương Đức Bưu nói:
- A Man, trong bụng Long Quy là Thánh địa võ học chính thức của Man tộc Nam Cương chúng ta, từ cổ chí kim, tổng cộng sở hữu võ học tinh thâm nhất của mười hai vị Đấu thánh lưu lại. Chỉ có trưởng lão Man tộc mới có cơ hội đi vào tìm hiểu. Nhưng cũng không ai có thể lĩnh hội được võ học của Đấu thành, tỷ như năm đó Đề Thản trưởng lão đi vào, một cái rắm cũng chả tìm ra, khí trở về lại không ngừng hộc máu, cứ ngây ngốc như người mất hồn, hơn nửa năm sau mới khôi phục bình thường! Nếu ngươi cảm thấy có gì bất ổn thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, lập tức rời khỏi nơi đó, hiểu chưa?
Trương Đức Bưu gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Đại trưởng lão, người cũng đã đi vào sao? Có tìm hiểu được gì không?
Đồ Mông đại trưởng lão cười ngạo nghễ:
- Lão tử đâu phải loại ngu ngốc như Đề Thản, đương nhiên có thể tìm hiểu được tinh tuy của võ học Thánh giả để lại, nếu không sao lão tử có thể trở thành Đại trưởng lão cao nhất Thần miếu được?
- Đại trưởng lão thật lợi hại nha!
Trương Đức Bưu nịnh nọt một câu ‘thật lòng’.
Đồ Mông trưởng lão nhìn hắn đi vào trong miệng Long Quy, khuôn mặt nhăn nhúm ngăn cản nước mắt tuôn trào: “Đến cái rắm lão tử cũng chả tìm được, lão thất phu Đề Thản nọ vì vậy mà cười nhạo lão tử suốt ba mươi năm…”
Lúc này, Đề Thản trưởng lão xuất hiện phía sau lưng hắn, trầm giọng nói:
- A Man vào rồi à?
- Ừ, vào rồi!
- Cho hắn vào bây giờ có phải sớm quá không?
Đề Thản trưởng lão có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đang tiến bộ thần tốc, nhưng nếu như không tìm hiểu được gì, võ học liền rơi xuống vực sâu ngàn trượng, sau này khó có thể tiến bộ? Đồ Mông Di Lặc, ngươi quá hấp tấp rồi!
- Man tộc chúng ta đã bao lâu không xuất hiện Đấu thánh rồi?
Đại trưởng lão hỏi một câu, bất đắc dĩ tự trả lời:
- Từ khi Đại Chu khai quốc đến giờ, trong suốt ba trăm năm, vị Đấu thành cuối cùng chính là đại trụ quốc trong Hắc Kỳ cấm quân. Ba trăm năm không xuất hiện Đấu thánh, những chủng tộc ngoài rừng rậm sớm đã không để Man tộc Nam Cương chúng ta vào trong mắt nữa rồi, hơn nữa đại trụ quốc năm đó lại phân liệt Man tộc Nam Cương chúng ta, thành lập năm tòa Chủ thành bên ngoài rừng rậm, mang đi hơn phân nửa võ học trong Thần miếu, thậm chí Long Mông Bảo Tượng quyết cũng bọ hắn mang đi! Ngày nay, những người Nam Cương trong thành, còn có bao nhiêu người để Thần miếu vào trong mắt.
Đề Thản trưởng lão lắc đầu nói:
- Dù vậy, người quả thật quá nóng lòng rồi.
- Có thể không nóng lòng sao?
Đồ Mông trưởng lão thở dài, nói:
- Ngươi không nghe A Man nói sao? Thảo nguyên đã bắt đầu thống nhất, sau khi thống nhất chắc chắn sẽ đánh xuống phía Đông! Mà hoàng tộc Bắc Chu bây giờ chỉ toàn một đống phế vật, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, cờ bạc gái gú, hơn nữa Nam Minh đang ngo ngoe muốn chuyển, qua mấy năm chiến loạn sẽ tới rất nhanh, nếu Man tộc Nam Cương chúng ta không có một vị cao thủ tu vi thông thiên tọa trấn, kết quả chỉ có –Diệt Tộc! Trong lịch sử có không ít những chủng tộc hùng mạnh vì lí do trên mà bị diệt, tỷ như tộc Titan…
Hai vị trưởng lão đứng bên cạnh miệng Long Quy, nhìn thông đạo âm u kia, thật lâu không nói nên lời.
- Hôm nay, Man tộc Nam Cương chúng ta không còn nhân tài xuất hiện lớp lớp như ba trăm năm trước, thật sự suy yếu, rất cần một vị Đấu thánh rồi…Mặc dù võ học trong Long Quy không thể khiến A Man một bước lên trời nhưng ít nhất cũng cho hắn có một cái nhìn mới, cái gì gọi là ‘Đấu thánh’!
Trương Đức Bưu thầm oán giận một câu.
Hội trưởng lão cho hắn trở thành một vị trưởng lão mới sợ rằng cũng không có ý tốt, những ngày gần đây người Nam Cương đến khảo hạch rất nhiều, đều là cao thủ trong bộ lạc, cũng có không ít đệ nhất dũng sĩ của các bộ lạc. Thần miếu chỉ có sáu vị trưởng lão, nhân thủ không đủ, cho nên mới cho hắn thượng vị, trở thành trưởng lão.
Trong lòng Đồ Mông Di Lặc vô cùng buồn bực, đối với vị trí trưởng lão Thần miếu, khối người thèm thuồng mà không được, duy chỉ có mỗi tên tiểu tử này, giống như là ai đó muốn lấy mạng hắn, chỉ hận không thể chạy trốn kịp.
Cũng may Đồ Mông trưởng lão đã tính đến việc hắn sẽ từ chối, vội vàng tung chiêu ‘sát thủ’, dùng bộ võ học tinh thâm nhất Thần miếu để ‘dụ dỗ’ hắn.
Đại trưởng lão đã sớm nhận ra tiểu man tử này là một gã ‘võ si’ chính hiệu, quyền lực địa vị với hắn chẳng khác gì cỏ rác, chỉ có võ học mới có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
- Thần miếu còn có môn võ học tinh thâm hơn?
Tinh thần Trương Đức Bưu rung động, đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái đám người Đồ Mông trưởng lão nói với nhau, không nhịn được hỏi:
- Đại trưởng lão, không phải là đã nói ngài không có ‘của riêng’ sao? Sao tự nhiên lại lòi ra thêm một môn võ học thế?
Khuôn mặt Đồ Mông trưởng lạo đỏ lên, ấp úng hồi lâu, đột nhiên giận dữ, cốc hắn mấy cái rõ kêu, cả giận nói:
- Rốt cuộc ngươi có học hay không?
- Có, có!
Trương Đức Bưu vội vàng gật đầu, đi theo Đồ Mông trưởng lão ra phía sau Thần điện, hướng về phía sau núi, đi lòng vòng một hồi thì đến một sơn cốc. Sơn cốc này cực kỳ yên tĩnh, mọc lên một cây đại thụ che trời, cành là xum xuê.
Đi vào giữa sơn cốc thì một vòng bảo hộ ma pháp phỉ thúy xuất hiện trước mắt, diện tích bao phủ khoảng ba bốn km2, vòng bao hộ này mơ hồ tản mạn ra khí tức ma pháp sinh mệnh, bởi vậy nên thực vật trong sơn cốc mới tươi tốt như vậy.
Trương Đức Bưu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, người Nam Cương trời sinh không thể sử dụng ma pháp, nhưng tại Thánh sơn của Man tộc, không ngờ lại xuất hiện một vòng bảo hộ lớn như vậy, khiến cho người ta cảm thấy tò mò khó hiểu.
Đồ Mông trưởng lão cười nói:
- Nơi này mới chân chính là Thần miếu, môn võ học cao thâm nhất của Man tộc Nam Cương chúng ta cũng ở chỗ này. Vòng bảo hộ ma pháp này có hiệu quả kỳ diệu, chỉ có người mang huyết thống Nam Cương mới có thể tiến vào trong đó, nếu không cho dù là Kiếm thánh hay Thánh ma đạo sư đến đây cũng không có cách nào đi vào. Trong những năm chiến tranh, nơi này chính là nơi che chở cuối cùng của người Nam Cương chúng ta.
Hai người đi xuyên qua vòng bảo hộ ma pháp to lớn này, Trương Đức Bưu không nhịn được cảm thán một tiếng, chỉ thấy bức tượng thần khổng lồ đứng sừng sững giữa trung tâm vòng bảo hộ, cao hơn trăm thước, cám giác áp bức trầm trọng nhất thời ép vào mặt.
Hai bức tưỡng thần này, bên trái chính là tín ngưỡng của Man tộc – nữ thần Gaia, bên phải chính là tín ngưỡng của Vu sư Man tộc – nữ thần Sinh Mệnh.
Dưới chân nữ thần Sinh Mệnh chính là Sinh Mệnh tế đàn. Tương truyền nữ thần Sinh Mệnh vì thương xót người dân Man tộc không có thiên phú ma pháp nên nàng đã buông xuống thần tích, để cho người dân Man tộc có thể thông qua phương pháp hiến tế sức mạnh, dùng lực lượng cường đại của mình để đổi lấy ma pháp sinh mệnh, điều trị cho người Nam Cương khi ốm đau.
Trong Lạc Nhật sâm lâm, trên cơ bản từng thôn xóm đều có Vu sư của riêng mình, bọn họ đều là những trưởng giả vô tư, bọn dọ dâng hiến chính lực lượng của mình đồi lấy ma pháp sinh mệnh từ Sinh Mệnh tế đàn, làm cho người dân Nam Cương thoát khỏi bệnh tật.
Trương Đức Bưu tinh tế đánh giá Sinh Mệnh tế đàn, chỉ thấy trên đây có rất nhiều dạng ký hiệu, dĩ nhiên cũng cùng loại với hệ thống ký hiệu mười hai ma thú, hắn thầm nghĩ: “Thần tích cái quái gì, tổ tiên Man tộc chúng ta cũng học được cách giả dạng thần côn rồi, cái này rõ ràng là một mô hình ma pháp trận chuyển huyết mạch loại lớn! Xem ra Thần miếu Nam Cương chúng ta cũng có tư liệu về hệ thống ký hiệu mười hai ma thú!”
Về phần dưới chân bức tượng nữ thần Gaia có một con Long Quy đang quỳ, con Long Quy này cao hơn mười thước, quy xác hơn trăm thước, đầu giống ác long, mở ra cái miệng khổng lồ, có vẻ vô cùng hung ác, trên lưng cõng bức tượng nữ thần cao vút.
Lúc này Trương Đức Bưu mới chú ý, vòng bảo hộ ma pháp này được phát ra từ trên người Long Quy, phát ra ma pháp lực cuồn cuộn không ngừng.
“Chẳng lẽ Long Quy này là một con vật sống?”
Hắn xem xét lại kỹ càng liền phát hiện ra con Long Quy này đã sớm tử vong không biết bao lâu, chỉ còn lại một bộ quy xác, trong lòng hoảng sợ vạn phần: “Trời ạ! Long Quy này khi còn sống hẳn phải là Thánh cấp ma thú…không! Phải mạnh hơn Thánh cấp nhiều, sợ rằng đạt đến cấp Truyền Kỳ, nếu không cũng sẽ không tản ra ma pháp lực kinh khủng như vậy được!”
Trong không gian giới chỉ của Trương Đức Bưu cũng có một cái đầu lâu của Thánh cấp Ngân Nguyệt cự lang, hai con mắt sói trong đầu lâu cũng tản mạn ra ma pháp lực, nhưng so với đầu Long Quy này quả thực không đáng nhắc tới!
- Đầu Long Quy này là thú cưỡi của một vị tiền bối đạt đến Truyền Kỳ cấp sống trong thời đại Thượng Cổ, sau khi Long Quy chết liền được vị tiền bối đó an táng tại đây.
Trưỡng lão Đồ Mông Di Lặc thản nhiên nói:
- Lại nói tiếp, chúng ta Man tộc Nam Cương mới là vùng đất khởi nguyên của đấu khí trên thế giới này, bởi vì Dã Man kình của chúng ta chính là thiên phú kỹ năng, là đấu khí có hình thái nguyên thủy nhất. Thời kỳ Thượng Cổ, văn minh ma pháp vốn cường thịnh, trong Thần miếu Gaia của chúng ta xuất hiện những nhân vật thiên tài, truyền lại đấu khí cho những chủng tộc khác, mới hình thành nên cục diện đấu khí cùng ma pháp có sức ảnh hưởng ngang nhau. Những chủng tộc bên ngoài lại tưởng rằng đấu khí là do bọn họ sáng chế ra, thật sự buồn cười!
Trong lòng Trương Đức Bưu khiếp sợ vạn phần, Man tộc Nam Cương không ngờ là cái nôi của đấu khí trên thế giới, tinh tức này quả thực làm người khác kinh sợ!
Bất quá ngẫm nghĩ cẩn thận, chuyện Man tộc Nam Cương sáng tạo ra đấu khí cũng là chuyện hiển nhiên, bởi vì Dã Man kình chính là thiên phú kỹ năng của bọn họ, là một loại đấu khí có hình thái nguyên thủy nhất.
Lập tức Trương Đức Bưu lại nhẹ nhàng lắc đầu, Man tộc Nam Cương quả thật là vùng đất khởi nguyên của đấu khí, nhưng những chủng tộc khác lại là người đem đấu khí phát dương quang đại, mà đấu khí Man tộc lại dần dần xuống dốc. Đây là sự thật bất luận ai cũng không thể phủ nhận, bằng chứng là trên Kỳ Công Đấu Khí bảng cũng chỉ có một tâm pháp đấu khí duy nhất do Man tộc sáng chế - Long Mông Bảo Tượng quyết.
Đồ Mông đại trưởng lão đi đến bên miệng Long Quy, nhìn Trương Đức Bưu nói:
- A Man, trong bụng Long Quy là Thánh địa võ học chính thức của Man tộc Nam Cương chúng ta, từ cổ chí kim, tổng cộng sở hữu võ học tinh thâm nhất của mười hai vị Đấu thánh lưu lại. Chỉ có trưởng lão Man tộc mới có cơ hội đi vào tìm hiểu. Nhưng cũng không ai có thể lĩnh hội được võ học của Đấu thành, tỷ như năm đó Đề Thản trưởng lão đi vào, một cái rắm cũng chả tìm ra, khí trở về lại không ngừng hộc máu, cứ ngây ngốc như người mất hồn, hơn nửa năm sau mới khôi phục bình thường! Nếu ngươi cảm thấy có gì bất ổn thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, lập tức rời khỏi nơi đó, hiểu chưa?
Trương Đức Bưu gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Đại trưởng lão, người cũng đã đi vào sao? Có tìm hiểu được gì không?
Đồ Mông đại trưởng lão cười ngạo nghễ:
- Lão tử đâu phải loại ngu ngốc như Đề Thản, đương nhiên có thể tìm hiểu được tinh tuy của võ học Thánh giả để lại, nếu không sao lão tử có thể trở thành Đại trưởng lão cao nhất Thần miếu được?
- Đại trưởng lão thật lợi hại nha!
Trương Đức Bưu nịnh nọt một câu ‘thật lòng’.
Đồ Mông trưởng lão nhìn hắn đi vào trong miệng Long Quy, khuôn mặt nhăn nhúm ngăn cản nước mắt tuôn trào: “Đến cái rắm lão tử cũng chả tìm được, lão thất phu Đề Thản nọ vì vậy mà cười nhạo lão tử suốt ba mươi năm…”
Lúc này, Đề Thản trưởng lão xuất hiện phía sau lưng hắn, trầm giọng nói:
- A Man vào rồi à?
- Ừ, vào rồi!
- Cho hắn vào bây giờ có phải sớm quá không?
Đề Thản trưởng lão có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đang tiến bộ thần tốc, nhưng nếu như không tìm hiểu được gì, võ học liền rơi xuống vực sâu ngàn trượng, sau này khó có thể tiến bộ? Đồ Mông Di Lặc, ngươi quá hấp tấp rồi!
- Man tộc chúng ta đã bao lâu không xuất hiện Đấu thánh rồi?
Đại trưởng lão hỏi một câu, bất đắc dĩ tự trả lời:
- Từ khi Đại Chu khai quốc đến giờ, trong suốt ba trăm năm, vị Đấu thành cuối cùng chính là đại trụ quốc trong Hắc Kỳ cấm quân. Ba trăm năm không xuất hiện Đấu thánh, những chủng tộc ngoài rừng rậm sớm đã không để Man tộc Nam Cương chúng ta vào trong mắt nữa rồi, hơn nữa đại trụ quốc năm đó lại phân liệt Man tộc Nam Cương chúng ta, thành lập năm tòa Chủ thành bên ngoài rừng rậm, mang đi hơn phân nửa võ học trong Thần miếu, thậm chí Long Mông Bảo Tượng quyết cũng bọ hắn mang đi! Ngày nay, những người Nam Cương trong thành, còn có bao nhiêu người để Thần miếu vào trong mắt.
Đề Thản trưởng lão lắc đầu nói:
- Dù vậy, người quả thật quá nóng lòng rồi.
- Có thể không nóng lòng sao?
Đồ Mông trưởng lão thở dài, nói:
- Ngươi không nghe A Man nói sao? Thảo nguyên đã bắt đầu thống nhất, sau khi thống nhất chắc chắn sẽ đánh xuống phía Đông! Mà hoàng tộc Bắc Chu bây giờ chỉ toàn một đống phế vật, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, cờ bạc gái gú, hơn nữa Nam Minh đang ngo ngoe muốn chuyển, qua mấy năm chiến loạn sẽ tới rất nhanh, nếu Man tộc Nam Cương chúng ta không có một vị cao thủ tu vi thông thiên tọa trấn, kết quả chỉ có –Diệt Tộc! Trong lịch sử có không ít những chủng tộc hùng mạnh vì lí do trên mà bị diệt, tỷ như tộc Titan…
Hai vị trưởng lão đứng bên cạnh miệng Long Quy, nhìn thông đạo âm u kia, thật lâu không nói nên lời.
- Hôm nay, Man tộc Nam Cương chúng ta không còn nhân tài xuất hiện lớp lớp như ba trăm năm trước, thật sự suy yếu, rất cần một vị Đấu thánh rồi…Mặc dù võ học trong Long Quy không thể khiến A Man một bước lên trời nhưng ít nhất cũng cho hắn có một cái nhìn mới, cái gì gọi là ‘Đấu thánh’!
/225
|