“Thái Ca quá mức không có nguyên tắc rồi!”
Trương Đức Bưu bất đắc dĩ lắc đầu. Con cọp kia đã cùng tiểu nha đầu Thú tộc nghiễm nhiên trở thành mạc nghịch chi giao (bạn rất thân), hướng về nàng khoác lát về bản thân mình hung tàn đến cỡ nào. Cô bé không cười không nói trừng to mắt nhìn nó, không biết rốt cuộc là có nghe hiểu được con cọp này đang nói gì không nữa.
Trương Đức Bưu đem nó qua một bên hỏi: “Thái Ca, ngươi có biện pháp nào xuyên qua vùng đất cấm kị này không?”
Thái Ca còn có chút chưa thoả mãn, hướng Tiểu Ách Ba nói: “Ngươi so với Tiểu Hắc tốt hơn nhiều, Tiểu Hắc cả buổi không thèm nói một câu, nói chuyện với ngươi thiệt vui vẻ, đợt lát nữa chúng ta lại trò chuyện!”
“Con cọp này thật sự là tịch mịch quá rồi, rõ ràng là cùng một người câm trò chuyện mà lại vui vẻ như vậy, người ta làm sao nói câu nào được…” Trương Đức Bưu không khỏi im lặng, rồi hỏi lại thêm lần nữa. Thái Ca lại khôi phục hình thể cự thú nói: “Lên đi, ta mang ngươi bay qua!”
Trương Đức Bưu đưa Tiểu Hắc vào không gian giới chỉ, ngẫm nghĩ chút, rồi cũng thu bé câm vào trong luôn, trong lòng thầm nói: “Ta cũng không phải loại ma pháp sư biến thái thích thu ngươi vào giới chỉ, chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi.” Tung người nhảy lên trên lưng nói: “Thái Ca, ngươi có phần nào nắm chắc không?”
Lục Dực Kim Quang Hống vù một tiếng triển khai ba cặp cánh. Nhanh như chớp, bay vào không trung, thanh âm cuồn cuộn như sấm: “A Man, ngươi phải hiểu, trên thế giới này không có sinh vật nào nhanh hơn Hống!” Sáu cái cánh cùng vỗ, Trương Đức Bưu lập tức chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, sắc bén như đao, lập tức khởi động đấu khí hình thành cương khí hộ thuẫn, nào biết đùng một tiếng, cương khí hộ thuẫn thậm chí có xu thế bị không khí ép nổ, vội vàng tăng mạnh tốc độ cung ứng đấu khí, cương khí hộ thuẫn mới ổn định lại!
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy địa phương Thái Ca bay qua lưu lại một vòng tròn màu trắng cực lớn, chính là tốc độ phi hành quá nhanh đột phá bức tường âm thanh lưu lại mây mù hơi nước!
Sau vài lần hô hấp, Thái Ca đã bay hơn mười dặm, xuyên qua toàn bộ cấm kị chi địa, rơi xuống trước cung điện trên đỉnh núi.
Sau khi nó bay qua những ma pháp tàn niệm cùng quyền ý thần niệm kia mới phản ứng lại, oanh tạc không ngớt vào không trung phía trên cấm địa!
Trương Đức Bưu nhìn lại dưới núi, chỉ thấy Y Ái Nhĩ vừa mới xuyên qua vùng đất cấm kị, cấp tốc chạy về hướng lên núi, mà Long Kỵ cấm quân cùng bọn Nam Minh Thái Tử, vẫn còn ở biên giới chiến trường, trong lòng không khỏi tán thưởng: “Tốc độ của Thái Ca, cho dù không phải nhanh nhất trên thế giới, cũng không xê xích bao nhiêu. Cho dù lần nữa gặp trưởng lão Tà Linh thần miếu cũng đừng mơ bắt kịp nó.”
Lúc ở Trầm Luân Thâm Uyên, Trương Đức Bưu từng cùng trưởng lão Tà Linh thần miếu gặp mặt một lần. Tốc độ mấy vị trưởng lão so với Thái Ca lúc đó không chậm hơn, khả năng có tu vi Thánh Giả. Hiện tại tốc độ Thái Ca tăng nhiều, chắc hẳn coi như là Kiếm Thánh, Thánh Ma Đạo cũng đuổi theo không kịp, căn bản không cản nổi tốc độ của nó.
Trương Đức Bưu từ trên lưng hổ nhảy xuống, thả Tiểu Ách Ba cùng Tiểu Hắc ra, lúc này mới dò xét đến toà cung điện này, lại phát hiện toà kiến trúc hùng vĩ này căn bản không phải là cung điện mà là một cung điện tế tự.
Hai bên thềm đá trước cung điện dựng đầy tượng của từng tôn Kiếm Thánh, Đấu Thánh cùng Thánh Ma Đạo. Có người diện mục dữ tợn đáng sợ, có người lộ ra vẻ cười mỉm tường hoà, có người tay nâng sách ma pháp tỏ thái độ ca ngợi, có người đang quỳ xuống, gác kiếm cúi đầu cầu nguyện, đủ loại biểu lộ, đủ loại tư thái.
Những tượng Thánh Giả này là do vàng ròng chế tạo nên, mỗi tôn đều cao hơn mười mét, bản thân là một khoản tài phú cự đại, thật sự là xa xỉ tới cực điểm!
Trương Đức Bưu cẩn thận quan sát những bức tượng này, phát hiện hình thái của những bức tượng này tựa hồ ẩn hàm đạo lí võ học nào đó. Người chế tạo những bức tượng này ắt hẳn cũng là một vị Đại Tông Sư rất giỏi, đem tinh thần những người hầu của thần này khắc hoạ như thật, không tự giác cũng đem lạc ấn võ học của bọn họ lưu lại trong tượng.
Nếu là người có đại trí tuệ, nghiên cứu thần thái của những bức tượng này lâu dài, nhất định có thể từ đó ngộ ra một bộ võ học cao thâm, so với Ma La Hoàng Kim Thần Toạ của Ma La tộc chưa chắc thua kém bao nhiêu!
“Thật sự có thể gọi là Quỷ Phủ Thần Công!” (Biên: có thể hiểu là “quỷ thần khó lường”)
Trong toà điện đường này có bốn năm trăm pho tượng hoàng kim, có lẽ không thần kì bằng Ma La Hoàng Kim Thần Toạ, nhưng số lượng rất nhiều, võ học ngộ ra khẳng định càng thêm tinh tế.
Trương Đức Bưu xem đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên nhìn thấy trên nền những bức tượng kia còn có dấu tích chữ viết, liền vội cúi đầu tẩn mẩn đọc.
“Lôi Đình Kiếm Thánh An Thái, anh hùng tộc Thái Thản, Thánh Nguyên lịch năm 327 chống cự Vực Ngoại Ma Tộc, thân vẫn nơi đây.”
“Y Lỗ Tháp Ngoã Thánh Ma Đạo, anh hùng tộc Tinh Linh, Thánh Nguyên lịch năm 327 chống cự Vực Ngoại Ma Tộc, thân vẫn nơi đây.”
“Hoả Nô Nộ Phong Đấu Thánh, anh hùng Nam Cương tộc…”
…
Trương Đức Bưu đọc từng tôn tượng, càng đọc càng giật mình. Những bức tượng này căn bản không phải đệ tử của bán thần cường giả thời đại Ma Pháp thượng cổ, mà là những anh hùng của tất cả các bộ tộc thời Thánh Nguyên lịch!
Thời đại Ma Pháp thượng cổ nói chung phân làm ba giai đoạn pháp lịch: Thiên Nguyên lịch, Thần Nguyên lịch cùng Thánh Nguyên lịch, tổng cộng có mấy vạn năm, thậm chí đến mấy chục vạn năm lịch sử, là thời kia ma pháp cùng đấu khí rất huy hoàng.
Nghe nói cuối thời kì Thiên Nguyên lịch, nhân thần cùng tồn tại, chư thần đến thế gian truyền bá văn minh. Cuối thời kì Thần Nguyên lịch, chư thần đã có thần miếu, dùng thần miếu để thống trị thế giới. Đến cuối thời kì Thánh Nguyên Lịch, thần linh đã tiêu thất khỏi thế gian. Lúc này là niên đại Thánh Giả nhân tộc thống trị, Thánh Giả tầng tầng, cường giả lớp lớp, thậm chí Bán Thần cường giả cũng không hiếm thấy.
Thời đại Ma Pháp thượng cổ kết thúc theo việc một đám Bán Thần cường giả mang đệ tử của bọn hắn biến mất ở tầng chín Thâm Uyên. Bọn người Trương Đức Bưu vẫn cho rằng nơi này chính là nơi những Bán Thần cường giả kia cùng đệ tử của họ gặp được thần linh, là địa phương phát sinh chiến đấu, hôm nay xem ra căn bản không phải là như vậy.
Nơi này có lẽ một vài Bán Thần cường giả đã biến mất kia cũng đã từng tồn tại, là chiến trường lúc mà tất cả các tộc của đại lục liên thủ chống lại Vực Ngoại Ma Tộc!
Vực Ngoại Ma Tộc khẳng định không phải là Thâm Uyên Ma Tộc. Thâm Uyên Ma Tộc vốn cũng là một phần tử nhân tộc, bởi vì tín ngưỡng Tà Linh mới bị lưu vong đến Thâm Uyên Ma Vực này khoảng vạn năm trước, mà phiến chiến trường này có niên đại càng thêm cổ xưa.
Trương Đức Bưu lòng mang kính ngưỡng, đi đến trước một pho tượng cuối cùng của cung điện tế tự, chỉ thấy pho tượng này là một thú tộc Hoàng Kim Bỉ Mông có đuôi khỉ dài, cầm trong tay bốn thanh Cự Chuy, trên bệ tượng viết: “… Thú tộc Kiếm Thánh Y Nặc phụng hoàng mệnh, dẫn tộc nhân thủ hộ Chư Thánh Chiến Tràng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh trú nơi đây.”
Trương Đức Bưu không khỏi quay đầu nhìn Tiểu Ách Ba, chỉ thấy tiểu nha đầu kia đã ngửa đầu nhìn bức tượng Hoàng Kim Bỉ Mông cuối cùng, ánh mắt chớp động, không biết suy nghĩ điều gì. Rất hiển nhiên tiểu nha đầu này là hậu thế của thú tộc Kiếm Thánh Y Dạ, có được huyết thống Hoàng Kim Bỉ Mông. Bất quá võ học của Y Dạ cùng tộc nhân của mình có lẽ đã thất truyền trong dòng thời gian đằng đẵng rồi, bởi vậy mới khiến thực lực thủ hộ giả không mạnh như trước, thậm chí cả vũ khí của tổ tiên cũng không khống chế được.
“Xem ra bốn thanh Cự Chuy đều là bảo vật tổ truyền của nàng, chờ ta sửa chữa Bích Tì Đao liền đem mấy thứ trong tay trả lại cho nàng.” Trương Đức Bưu thầm nghĩ. Hắn đối với mấy vị anh hùng xả thân thủ hộ nơi này trong lòng rất kính nể, nguyên bản còn định trấn lột mấy cái Cự Chuy này, nhưng hiện tại đã không còn ý nghĩ đó nữa.
Trương Đức Bưu tiếp tục xem xét cung điện tế tự này, ngoại trừ những bức tượng, trong điện đường trống không, chỉ còn một truyền tống ma pháp trận cự đại. Bất quá cái truyền tống trận này cũng đã ngừng vận chuyển, muốn đi ra ngoài biện pháp duy nhất chỉ có kích hoạt ma pháp trận này.
“Chỉ sợ Long Kị Cấm Quân cùng đám Ca Thư đi tới toà điện đường này sẽ thất vọng vạn phần, ở đây căn bản không có thần khí hay võ học bí tịch gì cả. Đối với bọn chúng mà nói, những bức tượng hoàng kim cũng là một lượng tài phú khổng lồ, bất quá đối với chúng giá trị càng lớn hơn chính là võ học ẩn tàng trong thần vận của những pho tượng này…”
Trương Đức Bưu nghĩ tới đây không khỏi có chút lo lắng. Tài phú cùng quyền lực là thói hư tật xấu của tất cả mọi người, nếu như bọn kia nhìn thấy những bức tượng này, nhất định sẽ nảy lòng tham, đem những bức tượng chiếm làm của riêng.
Tiên hiền thời Thánh Nguyên lịch vì bảo hộ thế giới này mà người này nối tiếp người khác khẳng khái bi ca, hiến dâng tính mạng bản thân, vẫn lạc tại đây. Nếu như tượng của họ bị đoạt đi, nấu chảy thành kim tệ, như vậy tinh thần của bọn họ cũng mất đi từ đây, không còn truyền lưu nữa.
“Đáng tiếc không gian giới chỉ của mình nhỏ quá, không cách nào sắp xếp hết toàn bộ những pho tượng này…”
Trương Đức Bưu thở dài, lúc này mới chú ý tới Y Ái Nhĩ chẳng biết lúc nào cũng đã tới thần miếu, áo trắng như tuyết, chân trần đi đến trước tượng. Mike Hughes Đại Tế Tự không ngừng nói nhỏ bên tai nàng, đầu độc thánh nữ làm thịt tên trộm sách. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng trên một bức tượng, rốt cuộc không dứt ra được, cả yêu cầu Y Ái Nhĩ giết Trương Đức Bưu cũng quên nói luôn.
“Xích Thiên Ma Thần tại thượng! Đây là Dieskau cùng Lyes hiền triết, anh hùng của tộc ta…”
Thời kì Thánh Nguyên lịch, Thâm Uyên Ma Tộc còn là một thành viên của nhân tộc, chưa bị đuổi xuống Thâm Uyên, lúc đó Thâm Uyên Ma Tộc cũng là đại chủng tộc nhân tài lớp lớp, có anh hùng của bọn họ cũng không kì quái, nhưng rơi vào trong mắt Mike Hughes Đại Tế Tự ý nghĩa lại không giống nhau.
Dieskau là thánh nữ đầu tiên của Tà Linh thần miếu, Tà Linh thánh điển cũng là theo tay nàng lưu truyền tới nay. Bộ phận võ đạo là tâm đắc tu luyện của chính nàng, mà bộ phận ma pháp thì là bạn lữ của thánh nữ, tâm đắc tu luyện của Thánh Ma Đạo vĩ đại Lyes.
Hai người họ liên thủ biên soạn Tà Linh Thánh Điển, hơn nữa sơ bộ xác lập giáo lí Tà Linh thần miếu.
Trong nội tâm Thâm Uyên Ma Tộc, Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết cơ hồ là tồn tại bình đẳng với Xích Thiên Ma Thần. Còn trong nội tâm của nhân loại ở bên ngoài, Dieskau cũng là đại ma đầu sánh ngang với Xích Thiên Ma Thần, không nghĩ tới tượng của nàng vậy mà cũng xuất hiện ở nơi này, trở thành anh hùng chung của tất cả các chủng tộc.
Giờ phút này trong nội tâm Y Ái Nhĩ cùng Mike Hughes Đại Tế Tự không biết là tư vị gì, chỉ là đứng trước tượng Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết, nhìn thấy hai vị hiến triết tay trong tay, mục quang ngưng thị.
Tình yêu hai người bọn họ, sớm đã thâm nhập nhân tâm Thâm Uyên Ma Tộc, trong truyền thuyết lâu đời, Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết đã trở thành sứ giả của Xích Thiên Ma Thần, được thần linh triệu hồi về thần điện, từ nay về sau hai người vượt qua sinh tử hạnh phúc mĩ mãn.
Nhưng hiện tại xem ra truyền thuyết xinh đẹp chỉ là một lời nói dối thiện ý mà thôi. Có lẽ vợ chồng Dieskau biết rõ bản thân phải chết, mới dùng hoang ngôn này lừa dối thân nhân mình, không nghĩ tới lại lưu truyền đời đời, đã trở thành truyền thuyết.
Đột nhiên tiếng người huyên náo truyền đến, Trương Đức Bưu cùng Y Ái Nhĩ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Macedonia thành chủ cùng đám người Nam Minh thái tử đã đột phá cấm kị chi địa, đi đến đỉnh núi đến cung điện tế tự. Một đám người chứng kiến nhiều tượng hoàng kim như vậy, hai mắt toả sáng. Macedonia thành chủ cất tiếng cười to, lập tức chỉ huy bộ hạ cướp đi những bức tượng hoàng kim!
Đám người Nam Minh thái tử cũng ánh mắt chớp động. Nhưng pho tượng hoàng kim này quả thực là tài sản phú khả địch quốc! Kéo những bức tượng này ra ngoài, nung chảy thành kim tệ, đủ để chèo chống quân phí cho đại quân công quốc cả mười năm, nhẹ nhàng khoẻ khoắn cùng Bắc Chu đánh một tràng tranh bá chi chiến!
Ý nghĩa những pho tượng hoàng kim này đã vượt xa vũ khí cấp Truyền Kì thậm chí là Thần Khí!
“Động thủ!” Nam Minh thái tử khẽ quát một tiếng, tướng lĩnh Nam Minh kia lập tức xuất lĩnh tướng sĩ hướng bọn người Macedonia thành chủ đánh tới, lập tức trong tế tự điện đường tiếng chém giết ngập trời!
-o0o-
Trương Đức Bưu bất đắc dĩ lắc đầu. Con cọp kia đã cùng tiểu nha đầu Thú tộc nghiễm nhiên trở thành mạc nghịch chi giao (bạn rất thân), hướng về nàng khoác lát về bản thân mình hung tàn đến cỡ nào. Cô bé không cười không nói trừng to mắt nhìn nó, không biết rốt cuộc là có nghe hiểu được con cọp này đang nói gì không nữa.
Trương Đức Bưu đem nó qua một bên hỏi: “Thái Ca, ngươi có biện pháp nào xuyên qua vùng đất cấm kị này không?”
Thái Ca còn có chút chưa thoả mãn, hướng Tiểu Ách Ba nói: “Ngươi so với Tiểu Hắc tốt hơn nhiều, Tiểu Hắc cả buổi không thèm nói một câu, nói chuyện với ngươi thiệt vui vẻ, đợt lát nữa chúng ta lại trò chuyện!”
“Con cọp này thật sự là tịch mịch quá rồi, rõ ràng là cùng một người câm trò chuyện mà lại vui vẻ như vậy, người ta làm sao nói câu nào được…” Trương Đức Bưu không khỏi im lặng, rồi hỏi lại thêm lần nữa. Thái Ca lại khôi phục hình thể cự thú nói: “Lên đi, ta mang ngươi bay qua!”
Trương Đức Bưu đưa Tiểu Hắc vào không gian giới chỉ, ngẫm nghĩ chút, rồi cũng thu bé câm vào trong luôn, trong lòng thầm nói: “Ta cũng không phải loại ma pháp sư biến thái thích thu ngươi vào giới chỉ, chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi.” Tung người nhảy lên trên lưng nói: “Thái Ca, ngươi có phần nào nắm chắc không?”
Lục Dực Kim Quang Hống vù một tiếng triển khai ba cặp cánh. Nhanh như chớp, bay vào không trung, thanh âm cuồn cuộn như sấm: “A Man, ngươi phải hiểu, trên thế giới này không có sinh vật nào nhanh hơn Hống!” Sáu cái cánh cùng vỗ, Trương Đức Bưu lập tức chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, sắc bén như đao, lập tức khởi động đấu khí hình thành cương khí hộ thuẫn, nào biết đùng một tiếng, cương khí hộ thuẫn thậm chí có xu thế bị không khí ép nổ, vội vàng tăng mạnh tốc độ cung ứng đấu khí, cương khí hộ thuẫn mới ổn định lại!
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy địa phương Thái Ca bay qua lưu lại một vòng tròn màu trắng cực lớn, chính là tốc độ phi hành quá nhanh đột phá bức tường âm thanh lưu lại mây mù hơi nước!
Sau vài lần hô hấp, Thái Ca đã bay hơn mười dặm, xuyên qua toàn bộ cấm kị chi địa, rơi xuống trước cung điện trên đỉnh núi.
Sau khi nó bay qua những ma pháp tàn niệm cùng quyền ý thần niệm kia mới phản ứng lại, oanh tạc không ngớt vào không trung phía trên cấm địa!
Trương Đức Bưu nhìn lại dưới núi, chỉ thấy Y Ái Nhĩ vừa mới xuyên qua vùng đất cấm kị, cấp tốc chạy về hướng lên núi, mà Long Kỵ cấm quân cùng bọn Nam Minh Thái Tử, vẫn còn ở biên giới chiến trường, trong lòng không khỏi tán thưởng: “Tốc độ của Thái Ca, cho dù không phải nhanh nhất trên thế giới, cũng không xê xích bao nhiêu. Cho dù lần nữa gặp trưởng lão Tà Linh thần miếu cũng đừng mơ bắt kịp nó.”
Lúc ở Trầm Luân Thâm Uyên, Trương Đức Bưu từng cùng trưởng lão Tà Linh thần miếu gặp mặt một lần. Tốc độ mấy vị trưởng lão so với Thái Ca lúc đó không chậm hơn, khả năng có tu vi Thánh Giả. Hiện tại tốc độ Thái Ca tăng nhiều, chắc hẳn coi như là Kiếm Thánh, Thánh Ma Đạo cũng đuổi theo không kịp, căn bản không cản nổi tốc độ của nó.
Trương Đức Bưu từ trên lưng hổ nhảy xuống, thả Tiểu Ách Ba cùng Tiểu Hắc ra, lúc này mới dò xét đến toà cung điện này, lại phát hiện toà kiến trúc hùng vĩ này căn bản không phải là cung điện mà là một cung điện tế tự.
Hai bên thềm đá trước cung điện dựng đầy tượng của từng tôn Kiếm Thánh, Đấu Thánh cùng Thánh Ma Đạo. Có người diện mục dữ tợn đáng sợ, có người lộ ra vẻ cười mỉm tường hoà, có người tay nâng sách ma pháp tỏ thái độ ca ngợi, có người đang quỳ xuống, gác kiếm cúi đầu cầu nguyện, đủ loại biểu lộ, đủ loại tư thái.
Những tượng Thánh Giả này là do vàng ròng chế tạo nên, mỗi tôn đều cao hơn mười mét, bản thân là một khoản tài phú cự đại, thật sự là xa xỉ tới cực điểm!
Trương Đức Bưu cẩn thận quan sát những bức tượng này, phát hiện hình thái của những bức tượng này tựa hồ ẩn hàm đạo lí võ học nào đó. Người chế tạo những bức tượng này ắt hẳn cũng là một vị Đại Tông Sư rất giỏi, đem tinh thần những người hầu của thần này khắc hoạ như thật, không tự giác cũng đem lạc ấn võ học của bọn họ lưu lại trong tượng.
Nếu là người có đại trí tuệ, nghiên cứu thần thái của những bức tượng này lâu dài, nhất định có thể từ đó ngộ ra một bộ võ học cao thâm, so với Ma La Hoàng Kim Thần Toạ của Ma La tộc chưa chắc thua kém bao nhiêu!
“Thật sự có thể gọi là Quỷ Phủ Thần Công!” (Biên: có thể hiểu là “quỷ thần khó lường”)
Trong toà điện đường này có bốn năm trăm pho tượng hoàng kim, có lẽ không thần kì bằng Ma La Hoàng Kim Thần Toạ, nhưng số lượng rất nhiều, võ học ngộ ra khẳng định càng thêm tinh tế.
Trương Đức Bưu xem đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên nhìn thấy trên nền những bức tượng kia còn có dấu tích chữ viết, liền vội cúi đầu tẩn mẩn đọc.
“Lôi Đình Kiếm Thánh An Thái, anh hùng tộc Thái Thản, Thánh Nguyên lịch năm 327 chống cự Vực Ngoại Ma Tộc, thân vẫn nơi đây.”
“Y Lỗ Tháp Ngoã Thánh Ma Đạo, anh hùng tộc Tinh Linh, Thánh Nguyên lịch năm 327 chống cự Vực Ngoại Ma Tộc, thân vẫn nơi đây.”
“Hoả Nô Nộ Phong Đấu Thánh, anh hùng Nam Cương tộc…”
…
Trương Đức Bưu đọc từng tôn tượng, càng đọc càng giật mình. Những bức tượng này căn bản không phải đệ tử của bán thần cường giả thời đại Ma Pháp thượng cổ, mà là những anh hùng của tất cả các bộ tộc thời Thánh Nguyên lịch!
Thời đại Ma Pháp thượng cổ nói chung phân làm ba giai đoạn pháp lịch: Thiên Nguyên lịch, Thần Nguyên lịch cùng Thánh Nguyên lịch, tổng cộng có mấy vạn năm, thậm chí đến mấy chục vạn năm lịch sử, là thời kia ma pháp cùng đấu khí rất huy hoàng.
Nghe nói cuối thời kì Thiên Nguyên lịch, nhân thần cùng tồn tại, chư thần đến thế gian truyền bá văn minh. Cuối thời kì Thần Nguyên lịch, chư thần đã có thần miếu, dùng thần miếu để thống trị thế giới. Đến cuối thời kì Thánh Nguyên Lịch, thần linh đã tiêu thất khỏi thế gian. Lúc này là niên đại Thánh Giả nhân tộc thống trị, Thánh Giả tầng tầng, cường giả lớp lớp, thậm chí Bán Thần cường giả cũng không hiếm thấy.
Thời đại Ma Pháp thượng cổ kết thúc theo việc một đám Bán Thần cường giả mang đệ tử của bọn hắn biến mất ở tầng chín Thâm Uyên. Bọn người Trương Đức Bưu vẫn cho rằng nơi này chính là nơi những Bán Thần cường giả kia cùng đệ tử của họ gặp được thần linh, là địa phương phát sinh chiến đấu, hôm nay xem ra căn bản không phải là như vậy.
Nơi này có lẽ một vài Bán Thần cường giả đã biến mất kia cũng đã từng tồn tại, là chiến trường lúc mà tất cả các tộc của đại lục liên thủ chống lại Vực Ngoại Ma Tộc!
Vực Ngoại Ma Tộc khẳng định không phải là Thâm Uyên Ma Tộc. Thâm Uyên Ma Tộc vốn cũng là một phần tử nhân tộc, bởi vì tín ngưỡng Tà Linh mới bị lưu vong đến Thâm Uyên Ma Vực này khoảng vạn năm trước, mà phiến chiến trường này có niên đại càng thêm cổ xưa.
Trương Đức Bưu lòng mang kính ngưỡng, đi đến trước một pho tượng cuối cùng của cung điện tế tự, chỉ thấy pho tượng này là một thú tộc Hoàng Kim Bỉ Mông có đuôi khỉ dài, cầm trong tay bốn thanh Cự Chuy, trên bệ tượng viết: “… Thú tộc Kiếm Thánh Y Nặc phụng hoàng mệnh, dẫn tộc nhân thủ hộ Chư Thánh Chiến Tràng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh trú nơi đây.”
Trương Đức Bưu không khỏi quay đầu nhìn Tiểu Ách Ba, chỉ thấy tiểu nha đầu kia đã ngửa đầu nhìn bức tượng Hoàng Kim Bỉ Mông cuối cùng, ánh mắt chớp động, không biết suy nghĩ điều gì. Rất hiển nhiên tiểu nha đầu này là hậu thế của thú tộc Kiếm Thánh Y Dạ, có được huyết thống Hoàng Kim Bỉ Mông. Bất quá võ học của Y Dạ cùng tộc nhân của mình có lẽ đã thất truyền trong dòng thời gian đằng đẵng rồi, bởi vậy mới khiến thực lực thủ hộ giả không mạnh như trước, thậm chí cả vũ khí của tổ tiên cũng không khống chế được.
“Xem ra bốn thanh Cự Chuy đều là bảo vật tổ truyền của nàng, chờ ta sửa chữa Bích Tì Đao liền đem mấy thứ trong tay trả lại cho nàng.” Trương Đức Bưu thầm nghĩ. Hắn đối với mấy vị anh hùng xả thân thủ hộ nơi này trong lòng rất kính nể, nguyên bản còn định trấn lột mấy cái Cự Chuy này, nhưng hiện tại đã không còn ý nghĩ đó nữa.
Trương Đức Bưu tiếp tục xem xét cung điện tế tự này, ngoại trừ những bức tượng, trong điện đường trống không, chỉ còn một truyền tống ma pháp trận cự đại. Bất quá cái truyền tống trận này cũng đã ngừng vận chuyển, muốn đi ra ngoài biện pháp duy nhất chỉ có kích hoạt ma pháp trận này.
“Chỉ sợ Long Kị Cấm Quân cùng đám Ca Thư đi tới toà điện đường này sẽ thất vọng vạn phần, ở đây căn bản không có thần khí hay võ học bí tịch gì cả. Đối với bọn chúng mà nói, những bức tượng hoàng kim cũng là một lượng tài phú khổng lồ, bất quá đối với chúng giá trị càng lớn hơn chính là võ học ẩn tàng trong thần vận của những pho tượng này…”
Trương Đức Bưu nghĩ tới đây không khỏi có chút lo lắng. Tài phú cùng quyền lực là thói hư tật xấu của tất cả mọi người, nếu như bọn kia nhìn thấy những bức tượng này, nhất định sẽ nảy lòng tham, đem những bức tượng chiếm làm của riêng.
Tiên hiền thời Thánh Nguyên lịch vì bảo hộ thế giới này mà người này nối tiếp người khác khẳng khái bi ca, hiến dâng tính mạng bản thân, vẫn lạc tại đây. Nếu như tượng của họ bị đoạt đi, nấu chảy thành kim tệ, như vậy tinh thần của bọn họ cũng mất đi từ đây, không còn truyền lưu nữa.
“Đáng tiếc không gian giới chỉ của mình nhỏ quá, không cách nào sắp xếp hết toàn bộ những pho tượng này…”
Trương Đức Bưu thở dài, lúc này mới chú ý tới Y Ái Nhĩ chẳng biết lúc nào cũng đã tới thần miếu, áo trắng như tuyết, chân trần đi đến trước tượng. Mike Hughes Đại Tế Tự không ngừng nói nhỏ bên tai nàng, đầu độc thánh nữ làm thịt tên trộm sách. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng trên một bức tượng, rốt cuộc không dứt ra được, cả yêu cầu Y Ái Nhĩ giết Trương Đức Bưu cũng quên nói luôn.
“Xích Thiên Ma Thần tại thượng! Đây là Dieskau cùng Lyes hiền triết, anh hùng của tộc ta…”
Thời kì Thánh Nguyên lịch, Thâm Uyên Ma Tộc còn là một thành viên của nhân tộc, chưa bị đuổi xuống Thâm Uyên, lúc đó Thâm Uyên Ma Tộc cũng là đại chủng tộc nhân tài lớp lớp, có anh hùng của bọn họ cũng không kì quái, nhưng rơi vào trong mắt Mike Hughes Đại Tế Tự ý nghĩa lại không giống nhau.
Dieskau là thánh nữ đầu tiên của Tà Linh thần miếu, Tà Linh thánh điển cũng là theo tay nàng lưu truyền tới nay. Bộ phận võ đạo là tâm đắc tu luyện của chính nàng, mà bộ phận ma pháp thì là bạn lữ của thánh nữ, tâm đắc tu luyện của Thánh Ma Đạo vĩ đại Lyes.
Hai người họ liên thủ biên soạn Tà Linh Thánh Điển, hơn nữa sơ bộ xác lập giáo lí Tà Linh thần miếu.
Trong nội tâm Thâm Uyên Ma Tộc, Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết cơ hồ là tồn tại bình đẳng với Xích Thiên Ma Thần. Còn trong nội tâm của nhân loại ở bên ngoài, Dieskau cũng là đại ma đầu sánh ngang với Xích Thiên Ma Thần, không nghĩ tới tượng của nàng vậy mà cũng xuất hiện ở nơi này, trở thành anh hùng chung của tất cả các chủng tộc.
Giờ phút này trong nội tâm Y Ái Nhĩ cùng Mike Hughes Đại Tế Tự không biết là tư vị gì, chỉ là đứng trước tượng Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết, nhìn thấy hai vị hiến triết tay trong tay, mục quang ngưng thị.
Tình yêu hai người bọn họ, sớm đã thâm nhập nhân tâm Thâm Uyên Ma Tộc, trong truyền thuyết lâu đời, Dieskau cùng Lyes hai nhà hiền triết đã trở thành sứ giả của Xích Thiên Ma Thần, được thần linh triệu hồi về thần điện, từ nay về sau hai người vượt qua sinh tử hạnh phúc mĩ mãn.
Nhưng hiện tại xem ra truyền thuyết xinh đẹp chỉ là một lời nói dối thiện ý mà thôi. Có lẽ vợ chồng Dieskau biết rõ bản thân phải chết, mới dùng hoang ngôn này lừa dối thân nhân mình, không nghĩ tới lại lưu truyền đời đời, đã trở thành truyền thuyết.
Đột nhiên tiếng người huyên náo truyền đến, Trương Đức Bưu cùng Y Ái Nhĩ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Macedonia thành chủ cùng đám người Nam Minh thái tử đã đột phá cấm kị chi địa, đi đến đỉnh núi đến cung điện tế tự. Một đám người chứng kiến nhiều tượng hoàng kim như vậy, hai mắt toả sáng. Macedonia thành chủ cất tiếng cười to, lập tức chỉ huy bộ hạ cướp đi những bức tượng hoàng kim!
Đám người Nam Minh thái tử cũng ánh mắt chớp động. Nhưng pho tượng hoàng kim này quả thực là tài sản phú khả địch quốc! Kéo những bức tượng này ra ngoài, nung chảy thành kim tệ, đủ để chèo chống quân phí cho đại quân công quốc cả mười năm, nhẹ nhàng khoẻ khoắn cùng Bắc Chu đánh một tràng tranh bá chi chiến!
Ý nghĩa những pho tượng hoàng kim này đã vượt xa vũ khí cấp Truyền Kì thậm chí là Thần Khí!
“Động thủ!” Nam Minh thái tử khẽ quát một tiếng, tướng lĩnh Nam Minh kia lập tức xuất lĩnh tướng sĩ hướng bọn người Macedonia thành chủ đánh tới, lập tức trong tế tự điện đường tiếng chém giết ngập trời!
-o0o-
/225
|