Nhưng Cố Tịch Hy cũng không cần quẫn bách trong Tựu Nguyệt điện quá lâu, trước lễ Tế Giao một tuần trăng, hoàng đế Cao Tông ra lệnh cho Hoàng Phủ Minh Phong giải cấm túc cho nàng.
Ông nói, tuy chuyện xạ hương vẫn chưa tra được thực hư, nhưng không bằng chứng gì để vu vạ cho thái tử phi được, mẫu tử Bảo Quân Hoa vẫn bình bình an an, hà cớ gì phải khiến thái tử phi chịu ủy khuất.
Lại nói lễ Tế Giao là đại lễ của Đại Sở, được tiến thành theo trình tự mỗi năm hai lần, vào mùa hạ và mùa đông. Nghi lễ mùa đông được tổ chức ở khu đất phía nam kinh thành, gọi là Nam giao. Mục đích là để hoàng đế cùng hoàng thân quốc thích thay mặt bá tánh cảm tạ Hạo Thiên Thượng Đế, vị thần tối cao cai quản cõi trời, ban cho nhân gian hưng thịnh và ấm no.
Lễ tế linh thiêng bậc nhất như thế, bất kỳ người nào trong hoàng thất cũng không được phép vắng mắt, đừng nói là một thái tử phi thân thế và địa vị hơn người.
Hoàng Phủ Minh không không từ chối việc giải cấm túc, chỉ là hắn không trực tiếp đi mà chỉ phân phó cho Lý công công lo liệu.
Đối diện với Cố Tịch Hy, ông ta chỉ có thể cười cầu tài:
“Nương nương, điện hạ bận bịu chính sự, không thể đích thân đến đây cùng với người.”
Cố Tịch Hy mỉm cười, sai người dâng lên cho Lý công công một tách trà Tuyết Liên thượng hạng, vẫn không quên đa tạ hoàng đế và thái tử đã ngưng giáng phạt.
Thật ra, khi Hoàng Phủ Minh Phong không đến, nàng quả thật có hụt hẫng, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn đến mới là trái với lẽ tự nhiên.
Người đến lại là Bảo Quân Hoa, tính ra đã rất lâu rồi Cố Tịch Hy không trông thấy nàng ta, còn lâu hơn so với thời gian mà nàng không gặp Hoàng Phủ Minh Phong.
Tiểu vương tử vừa mới qua đầy tháng cách đây vài ngày, vậy mà Bảo Quân Hoa có thể lấy lại được vóc dáng rất nhanh, thoáng chốc đã có thể thon gọn mỹ miều trở lại.
Nàng ta quỳ gối trước nàng:
“Thần thiếp xin thỉnh an thái tử phi nương nương.”
Tuy nói Cố Tịch Hy khá biết cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng không giỏi tới mức có thể che lấp hoàn toàn tia chán ghét đang trào dâng trong ánh mắt. Nàng nhìn Trữ Nhi, nàng ta hiểu ý liền ngay lập tức tiến lên muốn đỡ Bảo Quân Hoa đứng dậy.
Nhưng không ngờ Bảo Quân Hoa lại cố chấp không đứng lên, nàng ta dập đầu một cái xuống sàn, khiến Cố Tịch Hy không khỏi nhíu mày.
“Nương nương, là cung nữ Cát Tường của thần thiếp ăn nói bậy bạ, xúc phạm đến người, xin người trách phạt!”
Đúng là tình huống quái đản!
Cố Tịch Hy đưa mắt thêm một lần nữa, A Linh và Bội Lan ngay lập tức tiến đến hỗ trợ Trữ Nhi, cưỡng ép bắt Bảo Quân Hoa đứng dậy.
Nàng xoay xoay hộp giữ ấm trong tay, giọng nói không biểu lộ ra cảm xúc:
“Nô tỳ ăn nói bậy bạ ắt phải chịu phạt, mẫu hậu nhân từ chỉ cắt lưỡi cô ta và ban thuốc câm cho phụ mẫu, không giết chết, chuyện này coi như kết thúc đi. Còn chuyện…”
Nàng đưa mắt hướng thẳng về phía Bảo Quân Hoa, ý cười nhàn nhạt xuất hiện trên vành môi:
“Lương đệ muội muội làm sao lại có túi phúc chứa đầy xạ hương đó, rồi lại làm sao trùng hợp dâng một túi phúc tương tự cho bản cung, còn làm từ vải Cao Ly quý hiếm… Trời cao có mắt, ắt sẽ có ngày bản cung vạch mặt kẻ đó!”
Phải, Cố Tịch Hy đang nghi ngờ Bảo Quân Hoa tự lấy lửa bỏ vào tay mình, sau đó thì vẩy tàn tro lên người nàng.
Đó là khi nàng nghe người thuật lại lời của Điền Thương sau khi cứu được nàng ta và tiểu vương tử. Ông ta nói xạ hương này dược tính không mạnh, Bảo Quân Hoa cũng không ngửi quá nhiều nên đứa trẻ không bị ảnh hưởng gì nặng nề.
Cố sư phụ từng dạy nàng, chỉ cần biết đo lường chính xác, không có thứ độc nào có đủ bản lĩnh giết người.
Suy nghĩ này khiến ánh mắt của Cố Tịch Hy khi nhìn Bảo Quân Hoa càng thêm phần sắc lạnh. Chỉ là như nàng đã nói, không bằng không cớ, không có cách nào buộc tội.
Với tình hình này, xem chừng vụ việc sẽ được kết thúc bằng cách đổ hết tội lên đầu của Cát Tường.
Đôi mắt long lanh của Bảo Quân Hoa ngay lập tức lộ ra tia đáng thương và khốn khổ:
“Thần thiếp cũng không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy, nương nương… xin người đừng trách phạt.”
Chương Hằng ở bên cạnh nàng nghiêm giọng nói với Bảo Quân Hoa:
“Lương đệ xin chớ ỉ ôi ở đây, thái tử phi nương nương chưa làm gì người, cũng không có ý định sẽ làm gì người, đừng tỏ thái độ như vậy, không khéo lại khiến người khác cho rằng nương nương thật sự đang gây khó dễ với người!”
Cố Tịch Hy cũng không muốn nhìn bộ dạng đáng thương này của Bảo Quân Hoa thêm nữa, nhưng có những nghi thức giả tạo vẫn bắt buộc phải làm. Nàng sai Trữ Nhi lấy một chiếc vòng cổ bằng ngọc san hô, màu đỏ của san hô luôn tượng trưng cho những điều may mắn, phước lành, coi như là quà của đích thê tặng cho tiểu vương tử.
Nàng cầm chiếc vòng cổ trên tay, mỉm cười:
“Muội muội sau khi trở về, tốt nhất nên gọi thái y đến kiểm tra một lượt đồ đạc của tiểu vương tử, có rất nhiều thứ đồ vô duyên vô cớ sẽ trở nên không sạch sẽ, người làm thái tử phi như ta cũng không có cách nào quản hết được.
Bảo Quân Hoa ngước nhìn nàng, cung tỳ bên cạnh nàng ta cũng trở nên chần chừ không dám nhận lấy vòng cổ.
Nụ cười trên môi Cố Tịch Hy vẫn kiều diễm động lòng người:
“Tất nhiên, cả quà của bản cung cũng phải kiểm tra thật kỹ, sức khỏe của tiểu vương tử là quan trọng nhất…”
Ông nói, tuy chuyện xạ hương vẫn chưa tra được thực hư, nhưng không bằng chứng gì để vu vạ cho thái tử phi được, mẫu tử Bảo Quân Hoa vẫn bình bình an an, hà cớ gì phải khiến thái tử phi chịu ủy khuất.
Lại nói lễ Tế Giao là đại lễ của Đại Sở, được tiến thành theo trình tự mỗi năm hai lần, vào mùa hạ và mùa đông. Nghi lễ mùa đông được tổ chức ở khu đất phía nam kinh thành, gọi là Nam giao. Mục đích là để hoàng đế cùng hoàng thân quốc thích thay mặt bá tánh cảm tạ Hạo Thiên Thượng Đế, vị thần tối cao cai quản cõi trời, ban cho nhân gian hưng thịnh và ấm no.
Lễ tế linh thiêng bậc nhất như thế, bất kỳ người nào trong hoàng thất cũng không được phép vắng mắt, đừng nói là một thái tử phi thân thế và địa vị hơn người.
Hoàng Phủ Minh không không từ chối việc giải cấm túc, chỉ là hắn không trực tiếp đi mà chỉ phân phó cho Lý công công lo liệu.
Đối diện với Cố Tịch Hy, ông ta chỉ có thể cười cầu tài:
“Nương nương, điện hạ bận bịu chính sự, không thể đích thân đến đây cùng với người.”
Cố Tịch Hy mỉm cười, sai người dâng lên cho Lý công công một tách trà Tuyết Liên thượng hạng, vẫn không quên đa tạ hoàng đế và thái tử đã ngưng giáng phạt.
Thật ra, khi Hoàng Phủ Minh Phong không đến, nàng quả thật có hụt hẫng, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn đến mới là trái với lẽ tự nhiên.
Người đến lại là Bảo Quân Hoa, tính ra đã rất lâu rồi Cố Tịch Hy không trông thấy nàng ta, còn lâu hơn so với thời gian mà nàng không gặp Hoàng Phủ Minh Phong.
Tiểu vương tử vừa mới qua đầy tháng cách đây vài ngày, vậy mà Bảo Quân Hoa có thể lấy lại được vóc dáng rất nhanh, thoáng chốc đã có thể thon gọn mỹ miều trở lại.
Nàng ta quỳ gối trước nàng:
“Thần thiếp xin thỉnh an thái tử phi nương nương.”
Tuy nói Cố Tịch Hy khá biết cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng không giỏi tới mức có thể che lấp hoàn toàn tia chán ghét đang trào dâng trong ánh mắt. Nàng nhìn Trữ Nhi, nàng ta hiểu ý liền ngay lập tức tiến lên muốn đỡ Bảo Quân Hoa đứng dậy.
Nhưng không ngờ Bảo Quân Hoa lại cố chấp không đứng lên, nàng ta dập đầu một cái xuống sàn, khiến Cố Tịch Hy không khỏi nhíu mày.
“Nương nương, là cung nữ Cát Tường của thần thiếp ăn nói bậy bạ, xúc phạm đến người, xin người trách phạt!”
Đúng là tình huống quái đản!
Cố Tịch Hy đưa mắt thêm một lần nữa, A Linh và Bội Lan ngay lập tức tiến đến hỗ trợ Trữ Nhi, cưỡng ép bắt Bảo Quân Hoa đứng dậy.
Nàng xoay xoay hộp giữ ấm trong tay, giọng nói không biểu lộ ra cảm xúc:
“Nô tỳ ăn nói bậy bạ ắt phải chịu phạt, mẫu hậu nhân từ chỉ cắt lưỡi cô ta và ban thuốc câm cho phụ mẫu, không giết chết, chuyện này coi như kết thúc đi. Còn chuyện…”
Nàng đưa mắt hướng thẳng về phía Bảo Quân Hoa, ý cười nhàn nhạt xuất hiện trên vành môi:
“Lương đệ muội muội làm sao lại có túi phúc chứa đầy xạ hương đó, rồi lại làm sao trùng hợp dâng một túi phúc tương tự cho bản cung, còn làm từ vải Cao Ly quý hiếm… Trời cao có mắt, ắt sẽ có ngày bản cung vạch mặt kẻ đó!”
Phải, Cố Tịch Hy đang nghi ngờ Bảo Quân Hoa tự lấy lửa bỏ vào tay mình, sau đó thì vẩy tàn tro lên người nàng.
Đó là khi nàng nghe người thuật lại lời của Điền Thương sau khi cứu được nàng ta và tiểu vương tử. Ông ta nói xạ hương này dược tính không mạnh, Bảo Quân Hoa cũng không ngửi quá nhiều nên đứa trẻ không bị ảnh hưởng gì nặng nề.
Cố sư phụ từng dạy nàng, chỉ cần biết đo lường chính xác, không có thứ độc nào có đủ bản lĩnh giết người.
Suy nghĩ này khiến ánh mắt của Cố Tịch Hy khi nhìn Bảo Quân Hoa càng thêm phần sắc lạnh. Chỉ là như nàng đã nói, không bằng không cớ, không có cách nào buộc tội.
Với tình hình này, xem chừng vụ việc sẽ được kết thúc bằng cách đổ hết tội lên đầu của Cát Tường.
Đôi mắt long lanh của Bảo Quân Hoa ngay lập tức lộ ra tia đáng thương và khốn khổ:
“Thần thiếp cũng không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy, nương nương… xin người đừng trách phạt.”
Chương Hằng ở bên cạnh nàng nghiêm giọng nói với Bảo Quân Hoa:
“Lương đệ xin chớ ỉ ôi ở đây, thái tử phi nương nương chưa làm gì người, cũng không có ý định sẽ làm gì người, đừng tỏ thái độ như vậy, không khéo lại khiến người khác cho rằng nương nương thật sự đang gây khó dễ với người!”
Cố Tịch Hy cũng không muốn nhìn bộ dạng đáng thương này của Bảo Quân Hoa thêm nữa, nhưng có những nghi thức giả tạo vẫn bắt buộc phải làm. Nàng sai Trữ Nhi lấy một chiếc vòng cổ bằng ngọc san hô, màu đỏ của san hô luôn tượng trưng cho những điều may mắn, phước lành, coi như là quà của đích thê tặng cho tiểu vương tử.
Nàng cầm chiếc vòng cổ trên tay, mỉm cười:
“Muội muội sau khi trở về, tốt nhất nên gọi thái y đến kiểm tra một lượt đồ đạc của tiểu vương tử, có rất nhiều thứ đồ vô duyên vô cớ sẽ trở nên không sạch sẽ, người làm thái tử phi như ta cũng không có cách nào quản hết được.
Bảo Quân Hoa ngước nhìn nàng, cung tỳ bên cạnh nàng ta cũng trở nên chần chừ không dám nhận lấy vòng cổ.
Nụ cười trên môi Cố Tịch Hy vẫn kiều diễm động lòng người:
“Tất nhiên, cả quà của bản cung cũng phải kiểm tra thật kỹ, sức khỏe của tiểu vương tử là quan trọng nhất…”
/156
|