Đi được vài bước, Bạch Lão bỗng quay đầu nhìn Cố Tịch Hy, sau thì cất lời:
"Không biết có thể phiền tiểu thư tiễn lão một đoạn không?"
Nàng có hơi bất ngờ, liền quay sang nhìn Trường Khánh Diên, thấy ông bình thản gật đầu. Nàng hiểu ý, vâng một tiếng, sau đó tự mình bung dù bước đến đi cùng Bạch Lão.
Mênh mông vạn vật đều phủ đầy tuyết trắng, gió rét thổi tấm áo choàng lông của nàng bay lên, sự lạnh buốt rất nhanh len vào da thịt.
Nàng âm thầm quay sang nhìn Bạch Lão, lại thấy ông chỉ khoác một lớp áo tơi, bên trong là thường phục màu xám khói. Tay áo phất phơ, da dẻ hồng hào, chút biến chuyển của tự nhiên không đủ phạm đến người đã nhìn thấu hồng trần.
Ông không nói tiếng nào với nàng, chỉ khoan thai bước đi. Cho đến khi cả hai đều ra đến hậu cổng của phủ thái sư, tuy nơi này vắng vẻ ít người, nhưng Cố Tịch Hy vẫn là không muốn bản thân lúc này lộ diện.
Nàng dừng chân trước bậc cửa, ái ngại mà nói:
"Xin Bạch Lão thứ lỗi, tiểu nữ chỉ có thể tiễn ngài đến đây."
Bạch Lão gật đầu, phất tay bảo tiểu đồng lên xe ngựa trước, còn mình thì vẫn đứng cùng nàng.
"Cô nương tên gọi là gì?"
Nàng thừa biết "tên" trong lời ông là muốn hỏi tên ai.
"Tiểu nữ không gốc gác, lấy họ sư phụ làm cội, tự là Cố, tên gọi Tịch Hy."
Ông lại nhìn nàng, ánh mắt như dò xét, lại vừa cảm thông:
"Sao lại đi con đường này? Thứ cho lão nói thẳng, cô nương là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn, càng không hợp với cung đình lầu son gác tía."
Nàng bị lời này làm cho bần thần, một lúc sau mới mím môi mà đáp:
"Hoa dại thấp hèn, nhưng cũng rất kiên cường dễ sống, ở đâu cũng có thể đâm chồi. Tiểu nữ không có gia đình, từ khi sư phụ sư mẫu mất đều phải lay lắt mà sống, sinh mạng và số phận đều rẻ rúng trong tay người đời.
Nay được trao cơ hội, ta thật không biết bản thân mình đi được tới đâu, nhưng ít ra ta biết được ngày mai sẽ không đói chết, không bị bán đi, không sợ đám vô lại làm ô nhục. Ta... chỉ cầu như vậy, tạ người đã để tâm."
Bạch Lão lặng thinh một lúc, sau đó lấy từ tay áo ra một túi phúc màu nhung trao cho nàng:
"Lão cảm thấy lần này xuống núi, gặp cô nương cũng âu là duyên ngộ. Thứ này, khi nào cô nương gặp bất trắc, mong là có thể giúp cô một phen bình an. Lão ở núi Dự Phong, nơi có cây sơn tra không bao giờ rụng lá, nếu sau này còn duyên, ắt khi khó khăn cô nương sẽ tìm được."
Nàng đón lấy túi phúc, vừa cúi đầu cảm ơn, ngẩng lên thì đã thấy Bạch Lão chậm rãi đi lại chiếc xe ngựa, leo lên và buông rèm.
Cỗ xe ngựa lộc cộc chạy đi, mất hút dần trong tuyết trắng. Nàng nhìn theo, lòng lại bất giác trĩu nặng.
Khi nàng đã quay đầu trở vào trong, từ màn tuyết trắng, một thân hắc y đã đứng nép sau tiểu ngõ, bất động tự bao giờ.
**
Năm nay mùa đông đích thực rất khắc nghiệt, nhưng Cố Tịch Hy chịu khổ đã quen, thân thể vốn không dễ dính sương gió. Kết quả đã làm phí công Trường Khánh Diên chuẩn bị áo ấm, than hồng loại tốt nhất mang đến cho nàng.
Khi ông tới, bất ngờ trông thấy nàng đang búi cao tóc luyện võ, hồng y rực rỡ, hoa tuyết lất phất bao quanh.
Trường Khánh Diên quan sát chiêu thức của nàng, mềm mại uyển chuyển, cũng dứt khoát lanh lợi. Khi mũi kiếm chém qua không trung, rất tinh anh mà xẻ đôi một bông hoa tuyết.
"Đánh rất đẹp!" Trường Khánh Diên không kiền được mà vỗ tay tán thưởng.
Vốn là võ tướng, ông hiển nhiên mong ái nữ mình có được chút công phu phòng thân. Song Trường Ý Đan từ nhỏ thân thể yếu ớt, cũng chỉ có thể nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cố Tịch Hy quay người, hành lễ một cái, sau gãi đầu ngại ngùng:
"Chỉ là chút công phu nhỏ. Lần trước con tìm thấy thanh kiếm dưới hòm đồ dùng, cảm thấy mùa đông nên rèn luyện sức khỏe một chút, nên... Mong phụ thân đừng chê cười!"
Thời gian qua chung sống, khoảng cách giữa phụ tử hai người cũng xem như dần thu hẹp. Thái độ của nàng đã không còn quá cứng nhắc.
Trường Khánh Diên cầm lấy thanh kiếm:
"Là kiếm Tàn Hồng, một loại binh khí quý giá do Miêu tộc cống nạp. Khi hài tử còn bé cơ thể yếu ớt, ta đặt nó ở đây, coi như một vật cầu an."
Từ khi ban thân phận tiểu thư này cho nàng, Trường Khánh Diên chỉ dùng hai từ "hài tử" để chỉ Trường Ý Đan chân chính.
Nàng biết mình vừa "chơi đùa" với một món binh khí quý giá thì hơi giật mình, cũng chỉ biết cười trừ.
Trường Khánh Diên nhận xét:
"Đường kiếm của con rất mượt, Cố sư phụ kia hẳn cũng là một người không tầm thường."
Nàng mỉm cười tự hào. Cố sư phụ là người lặn lội giang hồ một đời người, trong mắt nàng, ông là người thông thái nhất.
"Có võ công phòng thân không gì là không tốt. Nào, vậy thì nhân dịp, phụ thân dạy con thêm mấy chiêu thức nữa, phòng thân, cũng có thể tấn công."
Nói rồi, Trường Khánh Diên trượt lưỡi kiếm ra khỏi bao, bắt đầu chỉ dạy. Cố Tịch Hy đứng một bên quan sát, cảm thấy lòng đầy ngưỡng mộ.
Từng chiêu thức đều toát lên hết dũng khí và uy phong của một bậc dũng tướng làm chủ chiến trường. Mỗi một lưỡi kiếm cắt qua không trung, nàng có thể nhìn ra bao nhiêu trận mạc ông từng trải qua, từng đánh đổi cả mạng mình ra cho thiên triều Đại Sở.
Uy thế của Trường gia hôm nay, có được thật không dễ dàng. Nàng hoàn toàn hiểu được, vì sao ông lại bất chấp tất cả để giữ lấy hào quang ấy.
"Không biết có thể phiền tiểu thư tiễn lão một đoạn không?"
Nàng có hơi bất ngờ, liền quay sang nhìn Trường Khánh Diên, thấy ông bình thản gật đầu. Nàng hiểu ý, vâng một tiếng, sau đó tự mình bung dù bước đến đi cùng Bạch Lão.
Mênh mông vạn vật đều phủ đầy tuyết trắng, gió rét thổi tấm áo choàng lông của nàng bay lên, sự lạnh buốt rất nhanh len vào da thịt.
Nàng âm thầm quay sang nhìn Bạch Lão, lại thấy ông chỉ khoác một lớp áo tơi, bên trong là thường phục màu xám khói. Tay áo phất phơ, da dẻ hồng hào, chút biến chuyển của tự nhiên không đủ phạm đến người đã nhìn thấu hồng trần.
Ông không nói tiếng nào với nàng, chỉ khoan thai bước đi. Cho đến khi cả hai đều ra đến hậu cổng của phủ thái sư, tuy nơi này vắng vẻ ít người, nhưng Cố Tịch Hy vẫn là không muốn bản thân lúc này lộ diện.
Nàng dừng chân trước bậc cửa, ái ngại mà nói:
"Xin Bạch Lão thứ lỗi, tiểu nữ chỉ có thể tiễn ngài đến đây."
Bạch Lão gật đầu, phất tay bảo tiểu đồng lên xe ngựa trước, còn mình thì vẫn đứng cùng nàng.
"Cô nương tên gọi là gì?"
Nàng thừa biết "tên" trong lời ông là muốn hỏi tên ai.
"Tiểu nữ không gốc gác, lấy họ sư phụ làm cội, tự là Cố, tên gọi Tịch Hy."
Ông lại nhìn nàng, ánh mắt như dò xét, lại vừa cảm thông:
"Sao lại đi con đường này? Thứ cho lão nói thẳng, cô nương là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn, càng không hợp với cung đình lầu son gác tía."
Nàng bị lời này làm cho bần thần, một lúc sau mới mím môi mà đáp:
"Hoa dại thấp hèn, nhưng cũng rất kiên cường dễ sống, ở đâu cũng có thể đâm chồi. Tiểu nữ không có gia đình, từ khi sư phụ sư mẫu mất đều phải lay lắt mà sống, sinh mạng và số phận đều rẻ rúng trong tay người đời.
Nay được trao cơ hội, ta thật không biết bản thân mình đi được tới đâu, nhưng ít ra ta biết được ngày mai sẽ không đói chết, không bị bán đi, không sợ đám vô lại làm ô nhục. Ta... chỉ cầu như vậy, tạ người đã để tâm."
Bạch Lão lặng thinh một lúc, sau đó lấy từ tay áo ra một túi phúc màu nhung trao cho nàng:
"Lão cảm thấy lần này xuống núi, gặp cô nương cũng âu là duyên ngộ. Thứ này, khi nào cô nương gặp bất trắc, mong là có thể giúp cô một phen bình an. Lão ở núi Dự Phong, nơi có cây sơn tra không bao giờ rụng lá, nếu sau này còn duyên, ắt khi khó khăn cô nương sẽ tìm được."
Nàng đón lấy túi phúc, vừa cúi đầu cảm ơn, ngẩng lên thì đã thấy Bạch Lão chậm rãi đi lại chiếc xe ngựa, leo lên và buông rèm.
Cỗ xe ngựa lộc cộc chạy đi, mất hút dần trong tuyết trắng. Nàng nhìn theo, lòng lại bất giác trĩu nặng.
Khi nàng đã quay đầu trở vào trong, từ màn tuyết trắng, một thân hắc y đã đứng nép sau tiểu ngõ, bất động tự bao giờ.
**
Năm nay mùa đông đích thực rất khắc nghiệt, nhưng Cố Tịch Hy chịu khổ đã quen, thân thể vốn không dễ dính sương gió. Kết quả đã làm phí công Trường Khánh Diên chuẩn bị áo ấm, than hồng loại tốt nhất mang đến cho nàng.
Khi ông tới, bất ngờ trông thấy nàng đang búi cao tóc luyện võ, hồng y rực rỡ, hoa tuyết lất phất bao quanh.
Trường Khánh Diên quan sát chiêu thức của nàng, mềm mại uyển chuyển, cũng dứt khoát lanh lợi. Khi mũi kiếm chém qua không trung, rất tinh anh mà xẻ đôi một bông hoa tuyết.
"Đánh rất đẹp!" Trường Khánh Diên không kiền được mà vỗ tay tán thưởng.
Vốn là võ tướng, ông hiển nhiên mong ái nữ mình có được chút công phu phòng thân. Song Trường Ý Đan từ nhỏ thân thể yếu ớt, cũng chỉ có thể nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cố Tịch Hy quay người, hành lễ một cái, sau gãi đầu ngại ngùng:
"Chỉ là chút công phu nhỏ. Lần trước con tìm thấy thanh kiếm dưới hòm đồ dùng, cảm thấy mùa đông nên rèn luyện sức khỏe một chút, nên... Mong phụ thân đừng chê cười!"
Thời gian qua chung sống, khoảng cách giữa phụ tử hai người cũng xem như dần thu hẹp. Thái độ của nàng đã không còn quá cứng nhắc.
Trường Khánh Diên cầm lấy thanh kiếm:
"Là kiếm Tàn Hồng, một loại binh khí quý giá do Miêu tộc cống nạp. Khi hài tử còn bé cơ thể yếu ớt, ta đặt nó ở đây, coi như một vật cầu an."
Từ khi ban thân phận tiểu thư này cho nàng, Trường Khánh Diên chỉ dùng hai từ "hài tử" để chỉ Trường Ý Đan chân chính.
Nàng biết mình vừa "chơi đùa" với một món binh khí quý giá thì hơi giật mình, cũng chỉ biết cười trừ.
Trường Khánh Diên nhận xét:
"Đường kiếm của con rất mượt, Cố sư phụ kia hẳn cũng là một người không tầm thường."
Nàng mỉm cười tự hào. Cố sư phụ là người lặn lội giang hồ một đời người, trong mắt nàng, ông là người thông thái nhất.
"Có võ công phòng thân không gì là không tốt. Nào, vậy thì nhân dịp, phụ thân dạy con thêm mấy chiêu thức nữa, phòng thân, cũng có thể tấn công."
Nói rồi, Trường Khánh Diên trượt lưỡi kiếm ra khỏi bao, bắt đầu chỉ dạy. Cố Tịch Hy đứng một bên quan sát, cảm thấy lòng đầy ngưỡng mộ.
Từng chiêu thức đều toát lên hết dũng khí và uy phong của một bậc dũng tướng làm chủ chiến trường. Mỗi một lưỡi kiếm cắt qua không trung, nàng có thể nhìn ra bao nhiêu trận mạc ông từng trải qua, từng đánh đổi cả mạng mình ra cho thiên triều Đại Sở.
Uy thế của Trường gia hôm nay, có được thật không dễ dàng. Nàng hoàn toàn hiểu được, vì sao ông lại bất chấp tất cả để giữ lấy hào quang ấy.
/156
|